Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 42: Phu quân



“…… Không nên lúc nào cũng để hầu gia tiêu phí.”

Tại quán trà nghỉ chân, Đỗ Linh Tĩnh phân phó Nguyễn Cung đi thanh toán tiền nước, lời vừa ra khỏi miệng, khóe mắt liền lặng lẽ liếc nhìn sang vị hầu gia kia.

Cả gian quán bỗng chốc lặng ngắt, ngay cả tiếng bàn tính hạt châu trong tay chưởng quầy cũng dừng lại, Nguyễn Cung nhất thời không bước nổi ra cửa tính tiền, hết thảy phảng phất như bị đông cứng lại.

Đỗ Linh Tĩnh nhẹ nhàng chớp mắt, thầm ngó sang người nọ.

Nam nhân nghe nàng một câu ấy, trong ngực không khỏi bực tức dâng trào, phải hít sâu một hơi mới đè nén được. Nhưng quay đầu lại, hắn lập tức bắt gặp ánh mắt vừa liếc trộm mình.

“Phu nhân là cố ý như thế sao?”

Hắn đột nhiên mở miệng, Đỗ Linh Tĩnh trong lòng khẽ chấn động.

Một bên ám than hắn quả nhiên phản ứng linh mẫn, bên kia lại nghĩ thầm, vị này rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện.

Song trên mặt nàng vẫn không đổi sắc.

Giọng điệu bình thản, như thường ngày: “Hầu gia đang nói gì? Ta không hiểu.”

Lời vừa dứt, nàng còn thản nhiên nhìn hắn một cái, tựa hồ chẳng có gì khuất tất.

Lục Thận Như thoáng chốc không phân biệt nổi, nàng nói thật hay giả, ánh mắt không khỏi dừng lại trên dung nhan nàng.

Khuôn mặt trắng nõn, hàng mi cong dài khẽ chớp, sống mũi thanh tú, môi mỏng khẽ nhấp. Vẻ mặt nàng đoan chính, không hề lộ ý tứ nào khác.

Nhưng vừa rồi rõ ràng nàng có lén nhìn hắn một thoáng.

Lục Thận Như không ngờ chính mình cũng có ngày đoán không thấu tâm tư nàng, mày nhíu càng chặt.

Cũng may lúc này, Sùng Bình đã cùng Nguyễn Cung nhanh chóng thanh toán xong tiền trà.

Sổ đã tính xong, Đỗ Linh Tĩnh cũng chẳng còn cớ để “khách khí” thêm nữa.

Nam nhân tuy vẫn chưa xác định rõ nàng có dụng ý gì, nhưng cơn khí trong ngực cũng dần hạ xuống, chỉ hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy.

Đỗ Linh Tĩnh đi theo sau hắn, nghe tiếng hừ ấy mà trong lòng thấp thỏm, lại thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, ngay đến bước chân cũng mang theo cơn gió lạnh bất bình.

Thật là quái lạ. Chẳng lẽ hắn thật sự vì một chữ “khách khí” mà nổi giận?

Tất nhiên không phải đối với tất cả mọi người, mà là đối với nàng……

Đợi đến khi bóng ngựa của hắn đã chạy xa, Đỗ Linh Tĩnh mới thong thả lên xe.

Đoạn đường kế, lại đổi về cho Nguyễn Cung cầm cương, nhưng Sùng Bình thì bị lưu lại để tùy hầu bên cạnh nàng.

Xe ngựa lăn bánh, Đỗ Linh Tĩnh ngồi trong buồng xe, suy nghĩ theo từng nhịp xóc nảy mà rối loạn.

Nàng nhớ lại từ sau khi gả đến hầu phủ:

Ban đầu, hắn nhất quyết đem Quy Lâm Lâu cho nàng để mở tàng thư, một tiếng hô trăm kẻ ứng, thanh thế vang động cả kinh thành.

Sau đó, khi nàng chịu cùng hắn hoàn lễ Chu Công, hắn lại quay lưng rời đi, chỉ thỉnh thoảng sai người đưa đồ mới đến, lại để Tổng quản đích thân mời nàng dự tiệc nơi thạch đình.

Lần này cũng vậy, ban đầu nàng vốn không muốn xung đột với lợi ích của hắn, chỉ để lại một phong thư rồi rời đi. Không ngờ hắn lại tự mình đến Bảo Định, rồi nổi giận chẳng thèm cùng nàng nói một lời. Thế nhưng, tướng mạo oai nghiêm đường hoàng như thế, nàng chỉ cần bưng trà rót nước thì hắn đã nguôi giận, tha thứ cho nàng.

Vậy mà lần này, chỉ vì nàng không nói với hắn chuyện mình sinh bệnh, hắn liền tức giận đến nỗi càng thêm nặng, cơn giận dồn nén như con ếch trong ao nước mùa hạ, càng lúc càng phình lên muốn vỡ tung...

Đường đường Vĩnh Định hầu, trong mắt người ngoài quyền cao thế trọng, uy phong hiển hách; thế mà trong chuyện này, lại buồn cười đến vậy.

Đỗ Linh Tĩnh nghĩ ngợi, khẽ vén màn xe nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bóng hắn đã khuất từ lâu, chỉ để lại Sùng Bình cùng nàng đi chậm. Nhưng tựa hồ hắn còn truyền tin, dặn phải rẽ sang một con đường khác.

Thu Lâm ngồi trong xe lén quan sát chủ tử.

Thấy gương mặt nàng tuy còn chút bệnh sắc, song giữa mày lại thư thái, trong mắt tựa suối xuân long lanh, ngay giữa ngày đông giá lạnh mà vẫn ánh lên nét ấm áp.

Nàng đang mỉm cười, khóe môi cong lên một đường mảnh, như nhớ tới chuyện gì, lại khẽ lắc đầu.

Thu Lâm ngây người. Đã lâu lắm rồi, nàng ấy chưa từng thấy cô nương mang thần sắc như thế, giống như hồi lão gia còn tại thế, cô nương rong chơi giữa biển sách, vô ưu vô lự.

Bị niềm vui thầm kín của nàng lan sang, Thu Lâm cũng khẽ dịu mặt: “Cô nương đừng mở cửa sổ mãi, bệnh còn chưa lành hẳn.”

Nói rồi lại chỉnh chăn, đắp thêm cho nàng.

Xe ngựa quả nhiên theo lối rẽ kia mà đi, khoảng chừng một khắc sau, đã ngang qua một trấn nhỏ.

Trấn không lớn, nhưng hai bên đường chợ bày la liệt.

Nguyễn Cung ngoài xe hỏi: “Phu nhân, nơi đây có b*n n**c suối núi, ngài muốn xuống xem thử không?”

Nghe có nước suối, Đỗ Linh Tĩnh liền xuống. Sùng Bình tự thân đỡ nàng bước xuống, trong mắt người ngoài, cứ ngỡ y là gia phó tùy thân của nàng.

Nam nhân kia cũng dừng ngựa tại chỗ, toàn thân hắc bào, chắp tay sau lưng mà dạo quanh phía trước.

Đỗ Linh Tĩnh nhất thời không để ý tới hắn, rẽ sang một bên sạp hàng. Nghe nói phụ cận trong núi có suối nóng, đông giá cũng chẳng hàn, dân trong thôn thường gánh xuống bán. Những chỗ suối cũ đều đã bị nhà giàu mua đất che kín, chỉ còn vài nguồn ôn tuyền mới lộ ra, trong lành ngọt mát, chưa bị ai chiếm giữ.

Nàng thử nhấp một ngụm, thấy quả thật thanh ngọt, nhìn mấy lão nhân tóc bạc gánh nước vất vả, liền muốn mua thêm vài chum.

Chưa kịp mở miệng, bỗng phía sau vang lên thanh âm trầm thấp:

“Nương tử, lần này cũng muốn tự mình trả tiền sao?”

Đỗ Linh Tĩnh giật mình, không hay biết hắn đã đứng sát ngay sau lưng mình, hơi thở gần như chạm eo lưng.

Ngữ điệu còn mang theo ý vị bất thường, nàng thầm than hắn lại bắt đầu gây khó dễ.

Không quay đầu lại, nàng đáp: “Đó là đương nhiên. Ta còn có chút của hồi môn, không dám phiền hầu gia.”

Nam nhân nghe vậy, khẽ hừ một tiếng ngay sau gáy nàng, rồi lập tức sai Sùng An:

“Trời giá lạnh, chớ để mấy kẻ bán hàng rong phải chịu rét. Ngươi đi, nói cả con phố này nước suối, ta đều mua hết.”

Lời vừa dứt, Sùng An vội vã làm theo.

Cả con phố náo nhiệt hẳn lên, đám hàng rong vui mừng khôn xiết, ai nấy đều dập đầu cảm tạ.

Đỗ Linh Tĩnh lúc này mới quay đầu, nhìn hắn với dáng vẻ khoan dung, thong dong nói cùng mọi người:

“Nước suối quả là trong lành ngọt mát. Nay đã bán cho ta, các vị cũng sớm về nghỉ ngơi đi thôi.”

Sắc trời dần muộn, người buôn bán cũng mong về nhà, chỉ chốc lát đã chất hết chum nước suối lên xe hầu phủ.

Đỗ Linh Tĩnh dẫu muốn bỏ tiền, cũng không biết từ ai mà mua cho được.

Nam nhân cúi đầu nhìn nàng, chậm rãi mở miệng: “Nương tử nếu quả thật muốn tự mình tiêu tiền mua tuyền, vậy muốn mua bao nhiêu? Đem bạc đưa cho ta là được.”

Lời ấy, rõ ràng là muốn nhìn xem nàng, có phải hay không còn muốn cùng hắn từng món từng việc, phân định tính toán rõ ràng.

Ánh mắt hắn rơi xuống, nhìn vào đôi mắt nàng. Dưới làn mi dày cong, tựa hồ như có hai con bướm đen mảnh mai rũ xuống, chớp động chớp động, che đi hết thảy suy tư.

Hắn vốn muốn xem nàng sẽ đáp thế nào, không ngờ nàng bỗng ngẩng lên, thẳng thắn đối diện cùng hắn.

“Hồi hầu gia, kỳ thật ta cũng không thật sự định mua, chỉ là tiện đường nhìn qua mà thôi.”

Một câu “không mua”, khiến cho toàn bộ việc hắn bao trọn con phố này, hóa ra chỉ là vô ích.

Nam nhân thoáng chốc bị chính thê tử của mình “chơi” một vố, trong ngực khí nghẹn mà bật cười.

Đám hàng rong nghe hắn vừa rồi dứt khoát mua hết cả phố nước suối, nay lại thấy hắn bật cười, tưởng đâu quý nhân đổi ý, sợ hãi hỏi nhỏ: “Quý nhân... chẳng lẽ ngài không lấy nữa?”

“Như thế nào lại không?” Nam nhân quay đầu, ánh mắt lướt qua bọn họ, giọng điệu trầm ổn: “Dù sao cũng là nước suối ấm, tất nhiên là ta muốn.”

Ngay lập tức, tiếng xô chậu va chạm vang lên lách cách, những chum nước được chất dần lên xe, rào rào như tiếng nước chảy qua khe đá, ào ào bất tận.

Trong lòng Đỗ Linh Tĩnh cũng theo âm thanh mà động đậy, chỉ là nàng im lặng không nói, chớp mắt nhìn sang nam nhân.

Chẳng ngờ hắn lại kêu Thu Lâm: “Đem thêm một kiện áo choàng tới, khoác cho phu nhân.”

Thu Lâm vội vã chạy đi, không bao lâu đã đem áo choàng đưa tới.

Nam nhân đích thân khoác áo choàng cho nàng, trong ngoài chồng hai lớp. Đỗ Linh Tĩnh chưa hiểu hắn định làm gì, đã thấy hắn bất chợt bế nàng đặt lên yên ngựa cao.

Yên ngựa vững chắc, nhưng bất ngờ bị nâng lên khiến nàng nhất thời hoảng hốt.

Hắn xoay người, ngồi phía sau, một tay ôm nàng, một tay giật cương. Ngựa hí dài, lao vun vút về phía trước.

Lần này, hắn không giao cho Sùng Bình, mà chính mình đích thân mang nàng đi.

Áo choàng dày bao bọc, gió lạnh ngoài đồng cũng chẳng thấm, so với trong xe ngột ngạt, lại càng khoáng đạt phóng túng.

Đỗ Linh Tĩnh tựa vào lòng hắn, trong đầu thoáng nghĩ, chẳng lẽ hắn đã hết giận?

Nhưng ngay lúc ấy, hắn cúi thấp giọng bên tai: “Nguyễn Cung bọn họ đều không ở đây, Tuyền Tuyền chắc là không có tiền trả đâu?”

Đỗ Linh Tĩnh: “……”

Có phải trần đời này kẻ so so nhất mà nàng gặp được chính là người này đúng không? Mà hắn hết lần này đến lần khác chẳng chịu cùng nàng “tính toán phân minh”.

Nàng muốn nói, trên đầu vẫn còn cài trâm, có thể đem trâm đi cầm, nhưng thoáng nghĩ lại, từ đầu đến chân nàng hiện giờ, y phục, giày thêu, trâm ngọc túi thơm, thậm chí đến cả đồ lót cũng đều là do hầu phủ chuẩn bị.

Đỗ Linh Tĩnh sững sờ, lời đến bên môi, cuối cùng cũng không nói ra được.

Mà hắn, tựa hồ đoán được nàng nghĩ gì, chỉ thấp giọng cười, phả hơi ngay bên tai nàng.

Khoảng nửa canh giờ sau, trời chạng vạng, hắn dừng lại tại một khách đ**m coi như không tệ.

Hai người vừa bước vào, liền thấy nơi cửa có một bà bà bày hàng thêu túi gấm. Nhiều món đã bán xong, chỉ còn lại hai cái bị người ta bỏ ra, vốn chẳng định bày bán nữa.

Bà bà ngẩng đầu, thấy trước mặt là một vị nam tử dáng cao thẳng, khí thế hiên ngang, lập tức ánh mắt sáng lên.

Nam nhân cũng khẽ gật đầu, bà bà càng thêm cung kính, vừa muốn hành lễ, lại thấy phía sau có một nữ tử chậm rãi bước tới.

Áo lụa nguyệt sắc, dung nhan thanh lệ, khí chất thoát tục.

Bà bà lập tức cười: “Đây tất nhiên là phu nhân quý nhân rồi. Khó trách trước kia có người một lần mua trọn cả hộp trâm hoa, để tặng nương tử.”

Đỗ Linh Tĩnh thoáng ngẩn ra. “Trâm hoa?”

Nàng chưa từng thấy thứ ấy, liền xoay đầu nhìn hắn, rồi nói với bà bà: “Bà bà chắc nhầm rồi, hộp trâm hoa đó hẳn là tặng cho người khác.”

Lời ấy khiến bà bà cả kinh, ngước nhìn, thấy trên đầu nàng chỉ cài hai chiếc trâm châu, quả nhiên không hề có trâm hoa, nhất thời sắc mặt biến đổi.

Nói lỡ miệng rồi sao?

Bà ấy hoảng hốt ngẩng nhìn nam nhân.

Lục Thận Như không để bà bà khó xử, chỉ thản nhiên cất giọng: “Người khác? Là Thát Đát công chúa, tửu lầu ca cơ, thế gia tiểu thư, ni cô trong chùa, hay là quả phụ thất xuất?”

Hắn vốn không cố ý, nhưng một chuỗi lời vừa thốt ra, khiến bà bà giật nảy, mắt trợn trừng như chuông tròn.

Nhiều… nhiều nữ tử đến thế sao?

Đỗ Linh Tĩnh cố cắn môi để khỏi bật cười, nghe hắn nói xong, rồi lại thấy ánh mắt hắn hướng về mình, thong dong thốt ra:

“Nếu thật sự có một người, thì ta cũng chẳng cần đựng tính khí của nàng nữa.”

Bà bà run rẩy, vội vàng ngậm miệng không dám nói thêm.

Còn Đỗ Linh Tĩnh thì ngây người, đôi mắt khẽ mở to ——

Ai chịu đựng ai vậy?

Hai người đối mắt, ý tứ vướng vít giữa không trung.

Bà bà nọ lại nhìn cả hai, khẽ cười: “Quý nhân với nương tử, thật khiến người ta hâm mộ, ân ái lắm thay.”

“Ân ái”—

Đỗ Linh Tĩnh nghe mà như không lọt tai.

Lục Thận Như thấy nàng không đáp, bèn nghĩ đến mấy ngày gần đây đã xảy ra biết bao chuyện.

“‘Ân ái’ nàythật không dám nhận.”

Trong mắt nàng, hắn trước sau vẫn chỉ như người ngoài mà thôi.

Giọng hắn trầm thấp, mang theo đôi phần buồn khổ, cũng không muốn lôi kéo bà lão bán trâm vào cuộc, chỉ khẽ gật đầu rồi nghiêng người tránh qua, nhường đường cho bà đi.

Bà bà kia cũng không tiện ở lại, thi lễ với Đỗ Linh Tĩnh một cái, bưng số túi thơm còn lại sang quán trà bên cạnh rao bán.

Đỗ Linh Tĩnh thấy hắn vừa rồi còn đỡ hơn đôi chút, lúc này lại giống như hờn dỗi, cất bước đi thẳng, chẳng buồn để ý tới ai.

Nàng đi sau lưng hắn, lặng lẽ nhìn theo thật lâu.

Thu Lâm, Nguyễn Cung và những người khác mất một chốc mới đuổi kịp. Sùng An thì bao trọn cả tầng phòng tốt nhất của khách đ**m.

Dùng cơm xong trở về, người nàng lại dâng lên mệt mỏi.

Thu Lâm chạm tay lên trán: “Phu nhân hình như lại sốt nhẹ?”

Đỗ Linh Tĩnh nói chắc do đường xa mệt mỏi, vừa định bảo nghỉ một lát là ổn, Thu Lâm đã quay người bẩm báo hầu gia.

Nam nhân lập tức sải bước tới, thấy nàng còn đứng bên giường, liền bế hẳn lên đặt xuống, lại sai người mời đại phu.

Hắn lặp lại đặt tay lên trán nàng, chau mày: “Quả có chút nóng.”

May mà khách đ**m có sẵn đại phu. Chẩn mạch hỏi han một hồi, xem kỹ sắc diện, ông ta bảo không ngại: “Trong người còn dư hàn chưa lui. Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, phải để mấy ngày mới hoàn toàn hồi phục.”

Nghe vậy, ai nấy đều thở phào.

Lục Thận Như cũng yên tâm phần nào, dặn nàng: “Ngủ trước đi. Nếu thấy khó chịu thì gọi ta.”

Nói rồi như nhớ ra điều gì, nét mặt nghiêm lại: “Nhất định phải gọi ta.”

Thần sắc hắn nghiêm túc, khác hẳn bộ dạng lạnh nhạt vì giận dỗi trước đó; Đỗ Linh Tĩnh không kìm được ngước nhìn thêm mấy lần.
Ánh nến soi đôi mắt hắn sáng như đuốc, trong phòng chỉ còn bóng nàng in trên màn trướng.

Chuyện hắn giận nàng mấy bữa nay, chợt như tua ngược lại hiện lên trong đầu nàng.

Lời dặn của Đình Quân cũng khẽ vang bên tai: “Ngươi hãy nghĩ cho kỹ, vì sao người ta lại giận?”

Nàng đáp: “Ta nhớ rồi.”

Hắn tựa hồ vẫn chưa yên lòng, nàng đành lặp lại: “Nếu khó chịu, ta sẽ nói.”

Lúc ấy hắn mới thổi tắt ngọn đèn nơi mép giường, giục nàng sớm nghỉ.

Bản thân hắn còn mấy phong thư cần hồi đáp, bèn qua ngồi nơi bàn cạnh cửa sổ.

Sùng Bình dâng thư đến, hắn lại chưa mở xem, ánh mắt vẫn dừng nơi thê tử đang ngủ trong màn, bỗng mỉm cười.

Rốt cuộc hắn còn so đo điều gì đây?

Nam nhân đứng dậy, đẩy hé khung cửa. Ngoài kia đêm nặng như mực, xa xa trong núi chỉ le lói mấy đốm đèn.

Năm ấy, phụ thân nàng mất cũng là trong núi.

Hắn nghe tin, phóng ngựa năm ngày năm đêm, đuổi đến chốn sơn gian khi tai biến vừa xảy ra, trời núi vẫn còn mưa.

Sùng Bình nói nàng đã tìm được thi thể phụ thân, song vẫn nấn ná trong núi, chẳng chịu rời đi.

Hắn không dám tưởng tượng cảnh nàng khi ấy. Một mạch vội vàng lên núi, tới bên ngoài sơn trang nơi nàng tạm trú.

Trời đen đặc, đã quá nửa đêm, mưa còn lắc rắc. Hắn cũng đâu dám mong sẽ gặp được nàng.

Thế mà vừa tới gần, đã thấy một người cầm đèn, đứng lẻ loi giữa triền núi trước sơn trang.

Tựa hồ nàng còn chẳng cam lòng, lại không hiểu vì sao phụ thân phải đi vào núi; nàng dắt đèn đi đi lại lại, ngước nhìn dãy núi trước mặt.

Nàng mặc một thân bạch y mỏng, núi non sừng sững, ép cho dáng người nàng nhỏ bé như một hạt sỏi.

Vậy mà nàng không không chịu vào trong, cũng chẳng ai bầu bạn, lại mất ngủ, đành ra ngoài sân đứng.

Nàng nâng đèn, hỏi núi trong đêm.

Lòng Lục Thận Như như bị siết chặt, buông cương nhảy xuống, vội vàng đi về phía nàng.

Ban đầu nàng quay lưng, chỉ ngẩng nhìn núi đen. Đến khi hắn đến gần, nàng mới giật mình xoay lại.

Đêm tối mịt, nhìn chẳng rõ mặt người. Nàng thấy hắn đơn độc, ngựa còn buộc dưới đường, tưởng khách qua đường, bèn nhắc khẽ:

“Ngài đi ngang qua ư?” Nàng chỉ về phía trước, “Từ đây xuống độ một canh giờ là có thể hạ sơn.”

Giọng nàng khản đặc, lọt vào tai hắn: “Nhưng phải cẩn thận, trong núi dễ có lũ bất ngờ.”

Một câu ấy, khiến lòng hắn run lên.

Vừa định nói gì, bỗng có người từ trong nhà chạy ra.

Người kia thấy ánh đèn nàng, gọi to: “Tuyền Tuyền?”

Là Tưởng Trúc Tu.

Nàng nghe tiếng, quay sang bảo với “người qua đường”: “Vị hôn phu của ta tới đón rồi. Ngài mau xuống núi đi, đừng nấn ná nữa. Ta phải đi đây.”

Nước mắt nàng rơi lách tách.

Mỗi giọt đều đâm nhói vào tim hắn.

Hắn muốn nói “đừng khóc”, muốn kéo nàng vào lòng. Nhưng nàng càng khóc càng gấp, vừa lau nước mắt vừa quay người chạy về phía Tưởng Trúc Tu.

Ngọn đèn trên tay nàng bị mưa giọt đánh tắt phụt.

“Tuyền Tuyền!” Tưởng Trúc Tu lại gọi, giơ đèn lao tới.

Nàng bỗng ném chiếc đèn tắt, bật khóc nức nở, lao vào lòng Tưởng Trúc Tu: “Tam Lang! Chàng nhất định phải bình yên! Chúng ta phải sống tới bạc đầu!”



Trong chốn vắng vẻ, Lục Thận Như thu hồi tầm mắt, nhìn vào bóng người dưới màn.

Hắn biết, nàng sao có thể quên người ấy, người mà nàng từng cùng thề sống chết có nhau?

Khi đó trong núi, mưa rơi suốt đêm. Còn nay, trời chẳng mảy may rớt một giọt.

Nhân sinh đảo dời, hắn còn chấp làm gì?

Nàng quen khách khí với hắn, thì cứ để nàng khách khí; nàng muốn tự tính sổ, cũng mặc nàng đi.

Nàng nay rốt cuộc đã là thê tử của Lục Thận Như, ai cũng chẳng thể đổi thay.

Nàng không xem hắn là phu quân, cũng chẳng sao.

Dẫu cả đời nàng chỉ coi hắn là người ngoài thì thế nào chứ?

Hắn kéo cửa sổ khép lại, núi xa bị ngăn ngoài song.

Đúng lúc đó, trong trướng có động. Nàng ngồi dậy.

“Sao vậy? Khó chịu, không ngủ được ư?” hắn hỏi.

Nàng vén màn, ngồi mép giường: “Ta có chút khát.”

Hắn lập tức rót nước ấm đưa tới.

Đưa tay chạm trán nàng: “Vẫn còn hơi nóng.”

Nàng nói không sao, cúi đầu uống cạn một chén, hắn đón lấy, chợt nghe nàng khẽ nói: “Đa… tạ…”

Lại là “đa tạ”.

Lục Thận Như âm thầm nén khí, dặn mình đừng so đo, mím môi định rót thêm.

Không ngờ chưa kịp xoay người, nàng đã cất giọng, nối tiếp lời vừa rồi…

Vẫn là “đa tạ”, giọng nàng rất khẽ, gọi hắn:

“…Phu quân.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...