Năm trước, cung yến được cử hành tại bờ tây hoàng thành, bên hồ Thái Dịch Tây Uyển.
Vĩnh Định Hầu phủ tọa lạc ngoài cửa phía tây hoàng thành. Một con sông đào hộ thành chảy quanh, cách đó không xa chính là Tích Khánh phường.
Nhà khác muốn tới dự yến, ắt phải vòng qua cả nửa thành mới vào được. Nhưng Đỗ Linh Tĩnh chỉ cần theo vị Hầu gia kia, vừa ra khỏi cửa phủ đã gần ngay cung môn.
Bởi vậy hắn chẳng vội vã, vẫn thong thả cùng nàng trò chuyện: hồ Thái Dịch đã kết băng, đi sớm e gió lạnh hun hút dễ sinh phong hàn.
“Nàng vừa mới khỏi bệnh, lại để gió đông thổi vào thì khác nào chuốc khổ? Chi bằng đợi mọi người tới đông đủ rồi hẵng đi.”
Quả nhiên hắn nói sao làm vậy, liền sai người đi dò hỏi. Nghe tin mấy vị lão thái quân nhà Đậu các lão, tuổi đã cao, thân thể run run rẩy rẩy mà vẫn tới dự, khi ấy hắn mới bảo Thu Lâm khoác cho nàng áo choàng thật dày, rồi chậm rãi dẫn nàng nhập thành.
Thuở trước Đỗ Linh Tĩnh từng theo phụ thân nhập cung dự yến, khi ấy nàng mới tuổi đậu khấu* (khoảng 13–14 tuổi). Vì chỉ là một tiểu cô nương, nên ngoài mấy cô nương đồng lứa thì chẳng mấy ai để tâm đến nàng.
Nhưng lần này thì khác. Vừa cùng vị Hầu gia kia bước đến hồ Thái Dịch, chưa kịp nhập yến thính, đã có ánh mắt nối tiếp đổ dồn về phía nàng.
Đây là lần đầu tiên Lục Hầu phu nhân dự yến kể từ khi gả vào Lục phủ.
Các thế gia trong kinh thành từng nhiều lần đưa thiệp mời, nhưng Hầu phu nhân chỉ chọn cung yến đầu năm để ra mắt, coi như cũng là hợp lẽ thường.
Song bởi nàng xưa nay chưa từng xuất hiện ở yến hội nào, thành thử rất nhiều người trong kinh chưa từng diện kiến. Một nữ tử từ Thanh Châu tiến kinh, chỉ nhờ một tờ thánh chỉ tứ hôn mà gả cho vị quyền thần hiển hách bậc nhất, Lục Hầu gia, quả thật khiến người ta khó mà hiểu nổi.
Lúc này, bao ánh mắt đều chuyên chú dò xét. Chỉ thấy nàng khoác áo choàng lông hồ ly trắng, viền nạm hổ phách, bên trong là xiêm y sắc thu hương, cổ đứng cân vạt, thêu ẩn hoa văn bằng kim tuyến. Nhìn qua tưởng như bình thường, nhưng dưới ánh dương, từng đóa ám văn lại ánh ra kim quang nhàn nhạt, tựa mặt băng hồ Thái Dịch tan vỡ, lấp lánh lay động.
Dưới lớp cân vạt, làn váy màu trà sẫm vừa hoa mỹ lại càng thêm trầm ổn.
Lông mày dài nhỏ, dung mạo tú lệ, làn mi cong che khuất đôi mắt sâu lắng như nước. Cử chỉ nàng đoan trang hòa nhã, tiến thoái đều thỏa đáng, từng cái giơ tay nhấc chân đều phảng phất mùi vị thư hương.
Nàng chính là đương kim Lục Hầu phu nhân, vị hiển hách nhất kinh thành hiện nay, lại là nữ nhi độc nhất của Đỗ các lão, người từng được tiên đế đích thân cất nhắc, càng là người được giới sĩ lâm kính ngưỡng. Điều ấy không phải ai trong giới tiểu thư quý nữ có thể sánh kịp.
Thế nên mọi người vừa nhìn vừa thầm suy xét, còn nàng thần sắc vẫn như thường. Thấy nữ quyến đều tụ tập ở Tây Uyển, tách riêng với các nam nhân, vừa lúc có người tiến đến chào hỏi Hầu gia, nàng liền khẽ nói với phu quân một câu, rồi quay người hướng về phía Tây Uyển.
Nào ngờ vừa bước đi, Hầu gia lại xoay thân theo sau.
Có người nghe thấy giọng Lục Hầu, tiếng nam nhân vốn khàn khàn, chẳng giống những kẻ khác chỉ biết căn dặn tân nương phải xử sự ra dáng thế nào. Hắn chỉ tay ra mặt hồ, dặn phu nhân chớ bước lên băng giá; lại nói đoạn liễu ven sông gió thổi dữ dội, phu nhân cũng chớ qua; nhưng rừng mai phía bên kia thì có thể rẽ qua, bên đó không hại gì.
Phu nhân gật đầu từng điều một. Thế nhưng Hầu gia vẫn chưa yên lòng, còn dặn tiếp: “Có việc gì bất trắc, lập tức cho người gọi ta.”
“Thiếp đã biết.” Nàng buộc lòng phải mở lời.
Nam nhân lại quay sang dặn dò tỳ nữ: “Thu Lâm, phải chăm sóc phu nhân cho chu toàn.”
“Vâng.”
Xong xuôi, nàng mới có thể cất bước. Hầu gia nhìn theo bóng dáng thê tử dần xa, mới quay lại cùng người kia hàn huyên tiếp.
Mọi ánh mắt xung quanh đều đã thu hết nhất cử nhất động của Lục Hầu cùng phu nhân, thầm ghi nhớ vào lòng mà cân nhắc.
Đỗ Linh Tĩnh chỉ vừa đi được một quãng, liền có Thế tử phi Tĩnh An hầu mang theo mấy vị phu nhân trẻ tuổi và cô nương tiến lên bắt chuyện.
Tĩnh An hầu lão hầu gia vốn là lão hữu chí cốt của cố Lục hầu, tuy thường ồn ào cãi vã, song hai nhà trước nay vẫn thủy chung tương trợ, tình thâm nghĩa trọng.
Đỗ Linh Tĩnh vốn mỗi tháng đều nghe đến việc trọng yếu trong hầu phủ, phần nhiều đều có liên quan đến Tĩnh An hầu phủ. Tuy nói vị Thế tử phi kia tính theo vai vế là bậc thím trong, song mấy vị phu nhân trẻ tuổi cùng các cô nương đi theo đều đồng trang lứa với nàng.
Người của Tĩnh An hầu phủ tiến lên đón nàng trước, kế đó các nhà có giao hảo với Vĩnh Định hầu phủ cũng lục tục bước tới, nữ quyến từng nhà lần lượt hành lễ, chào hỏi Lục Hầu phu nhân.
Đỗ Linh Tĩnh ung dung đối đãi, còn Thu Lâm đứng bên thì như lâm đại địch.
Nhiều phu nhân, thái thái, tiểu thư như thế, mỗi người một nhà, một phủ. Nàng ấy lo phu nhân nhà mình không nhớ hết, căng thẳng đến nỗi mồ hôi trán rịn ra, chỉ sợ phu nhân nhầm lẫn.
Đến khi đám người tản đi, Đỗ Linh Tĩnh mới từ lối rừng mai vòng qua, được người vây quanh mà đưa đến trước yến thính, Thu Lâm lúc này đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Phu nhân, nô tỳ chỉ nhớ được năm sáu phần thôi.”
Nhiều người đến thế, nhớ nổi năm sáu phần cũng đã không tồi.
Đỗ Linh Tĩnh khẽ an ủi: “Không cần căng thẳng, ta đều nhớ kỹ cả rồi.”
Thu Lâm lúc này mới thật sự yên lòng. Chợt nhớ phu nhân từng đọc qua vô số sách vở, đã quen thói nhớ lâu, thì một vườn người này đáng kể gì.
Trong đại sảnh yến tiệc, tất nhiên chỗ ngồi hàng đầu là của chư vị lão thái quân, lão phu nhân có tuổi.
Đỗ Linh Tĩnh tuổi tuy nhỏ, bối phận cũng không cao, nhưng địa vị của Hầu gia lại quá mức tôn sùng. Nàng vừa bước vào yến thính, cung nhân liền dẫn thẳng lên hàng ghế trước, gần như sánh ngang hoàng thất, đối diện với lão thái quân nhà Đậu các lão.
Chính nàng cũng khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng trước bao ánh mắt, mặt thoáng nóng lên.
Đúng vào lúc ấy, từ đông sườn yến thính, có người sải bước tiến vào.
Hắn vừa bước qua cửa, liền từ xa nhìn thẳng về phía nàng. Ánh mắt lướt qua cả một nửa đại sảnh, dừng lại nơi nàng, rồi khẽ nở nụ cười.
Không hiểu sao, Đỗ Linh Tĩnh bỗng thấy mình như bị hắn nhìn thấu, trong lòng căng thẳng, mồ hôi khẽ rịn ra.
Hắn… có phải đang cười nàng?
Nàng khẽ nghiêng mắt nhìn lại, bắt gặp hắn càng cười sâu hơn, lại được người dìu vào chỗ ngồi phía trên. Đỗ Linh Tĩnh vội quay mặt đi, giả vờ không để ý.
Giờ đã không còn sớm, mọi người lục tục an tọa, chờ Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng Quý phi ngự đến.
Mấy ngày trước, Vạn lão phu nhân ở trong phủ vẫn canh cánh lo sợ đến cung yến của năm Hoàng thượng sẽ không chuẩn cho bà ta nhập cung. May thay, Hoàng thượng chung quy vẫn nể mặt người tỷ tỷ đã khuất là Vạn phi, nên lần này cũng cho triệu bà ta vào.
Tảng đá nặng trong lòng rơi xuống, mấy ngày liền bà ta đều thảnh thơi khoan khoái. Nhưng đến hôm nay, vừa ngồi vào chỗ, chẳng mấy ai tiến lên chào hỏi. Lại trông thấy nữ tử Đỗ gia bước vào đại sảnh, dọc đường đi thẳng tới ngồi ngay đối diện lão thái quân nhà Đậu các lão, trong lòng bà ta liền chấn động.
Khi ấy bà mới chợt tỉnh ngộ: nàng đâu còn là tiểu cô nương mồ côi của Đỗ gia năm nào, mà nay đã là Vĩnh Định Hầu phu nhân.
Trong phút chốc, muôn ngàn tâm sự ùa lên, song bà ta không thể thốt một lời, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng trầm mặc kia thật lâu.
Cũng có một người suýt nữa chẳng thể tham dự cung yến lần này.
Ấy là Vinh Xương Bá phủ đang vướng đại kiện tụng. Dương Kim Du, nữ nhi xuất giá, nay là thế tử phi của Vệ Quốc công phủ, tất nhiên không có tên trong danh sách mời. May mắn nàng ta không bị liên lụy, dù bà mẫu chẳng muốn mang theo, song nàng dẫu sao cũng là thế tử phi quốc công phủ, vì thể diện vẫn phải cho nhập yến.
Vệ Quốc công phủ và Vĩnh Định hầu phủ vốn không mấy thân cận. Nguyên từ sau đời sơ đại quốc công, thế gia ấy đã suy vi, cho đến nay vẫn bị Vĩnh Định hầu phủ áp chế.
Con cháu Vệ Quốc công muốn lập công danh nơi sa trường, tích lũy công huân, tất yếu phải nhờ Vĩnh Định hầu phủ đề bạt.
Thuở ban đầu, Vệ phủ từng muốn cầu hôn đại tiểu thư Lục Hoài Như.
Song Lục Hoài Như được tăng đạo phê mệnh mẫu nghi thiên hạ, mấy vị hoàng tử của tiên đế khi ấy đều ngỏ ý cầu thú, thì Vệ phủ làm sao với tới. Đành lui một bước, cưới một người khác.
Bọn họ tính toán, bởi Vinh Xương Bá phủ và Lục thị nhiều đời giao hảo, hôn sự này ắt được coi trọng.
Không ngờ lần này, hai người đệ đệ của nàng ta xảy ra chuyện, Lục thị thế nhưng lại xuôi tay buông bỏ.
Mấy ngày qua, nhà chồng đối đãi với nàng ta liền đổi khác, ngay cả thế tử cũng nửa tháng không buồn bước vào viện của nàng ta...
Nghĩ đến đây, ngực Dương Kim Du nghẹn lại, khó mà thở nổi.
Nàng ta cũng lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía Lục Hầu phu nhân an tọa trên cao.
Về phần Đỗ Linh Tĩnh, nàng đã dần quen với ánh mắt dõi theo từ bốn phía. Cũng chẳng bao lâu, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Quý phi cùng các phi tần lần lượt ngự giá, nhập yến thính.
Đỗ Linh Tĩnh liếc nhìn, thấy Quý phi vẫn như mấy tháng trước, không hề biến đổi.
Hoàng thượng kỳ thực gần đây cũng bị bệnh, nghe nói trước đó do triều thần tranh nghị mà mệt nhọc, mấy ngày nay lại cảm nhẹ, thoạt nhìn vẫn chưa khang kiện, sắc mặt trắng bệch, tinh thần suy kém.
Còn Hoàng hậu nương nương, đây là lần đầu tiên Đỗ Linh Tĩnh được gặp. Nghe đồn nàng ta từng chịu đại đả kích bởi cái chết của Thái tử, suýt chút nữa cũng đi theo. Từ đó thân thể suy nhược, không thể gượng dậy, trong một năm nhiều nhất chỉ hiện diện ba lần. Năm nay, chỉ ở tiết thiên thu cùng yến hội đầu năm này, nàng ta mới lộ diện hai lần.
Rõ ràng Hoàng hậu cùng Quý phi quan hệ chẳng tốt lành, Quý phi vẫn giữ lễ nghĩa chu toàn, song Hoàng hậu chẳng hề liếc mắt tới nàng ấy một lần.
Đỗ Linh Tĩnh thầm nghĩ, chỉ e Lục thị cùng Tuệ Vương đều đang dõi trông ngày Hoàng hậu quy tiên. Chỉ khi Hoàng hậu khuất núi, Quý phi mới có thể nhập chủ Tiêu Phòng điện, mà Tuệ Vương cũng không cần phải cùng Hoàng thượng tranh luận về việc đích trưởng tử, Đông cung Thái tử chỉ còn một lựa chọn duy nhất.
Thế nhưng Hoàng thượng dường như vẫn còn chút tình nghĩa phu thê với Hoàng hậu, hằng ngày sai ngự y chăm sóc cẩn thận. Ngay cả lúc chính mình thân thể mỏi mệt, ông vẫn dặn người đặt lò than dưới chân cho Hoàng hậu.
Song Hoàng hậu sắc diện lạnh lùng, chẳng lộ cảm xúc gì. Yến hội mới được nửa chừng, sau khi tiếp nhận lời chúc tết từ các nhà, nàng ta liền lấy cớ thân mình không khỏe, cáo từ rời đi.
Hoàng thượng chỉ thở dài.
Là em dâu của Quý phi, Đỗ Linh Tĩnh càng thận trọng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, từng lời từng cử chỉ đều dè dặt.
Thỉnh thoảng Hoàng thượng lại nói vài lời mừng năm mới, quân thần cũng hùa theo góp chuyện, bầu không khí thoáng chốc ấm áp.
Song một khi người ngồi đầu đã rời đi, phía dưới liền chậm rãi tản ra.
Quý phi tạm ghé chuyện với nàng vài câu rồi cũng lui, lại có người tiến lên hàn huyên. Đỗ Linh Tĩnh cố giữ tinh thần tiếp đãi một hồi, dần dần cũng thấy mệt mỏi.
Nàng vừa khẽ nhấp ngụm trà cho thong thả, liền cảm giác có ánh mắt quen thuộc dừng nơi mình.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau với hắn ở khoảng không trung.
Từ xa, hắn mở môi, lời nói không truyền đến, nhưng khẩu hình rõ ràng: “Mệt rồi sao? Hay là đi đổi xiêm y, nghỉ ngơi một lát.”
Thanh âm không nghe được, song Đỗ Linh Tĩnh vẫn đoán đúng từng chữ.
“Được.” Nàng đáp khẽ.
Ánh mắt hắn trở nên nhu hòa, hơi nâng cằm, ra ý bảo nàng mau đi nghỉ.
Đúng lúc ấy không có ai tiến đến, nàng liền xoay người, theo lối dẫn khách khứa vào viện thay xiêm y.
Sẵn có nhiều nữ quyến khác cũng lần lượt vào các tiểu viện cạnh đó để trò chuyện, Đỗ Linh Tĩnh dự tính tìm một sương phòng vắng lặng, chợp mắt đôi chút rồi trở lại yến thính cũng chưa muộn.
Nhưng mới đi được không xa, đã có người chặn lối.
Là Thế tử phi Vệ Quốc công phủ, đại tiểu thư Dương Kim Du.
Đỗ Linh Tĩnh thoáng nhìn, chỉ gật đầu, không mở miệng. Rõ ràng thái độ nàng là chẳng muốn nhiều lời.
Nhưng Dương Kim Du không chịu tránh, lại tiến thêm một bước.
“Hầu phu nhân, xin dừng bước. Kim Du có chuyện muốn thưa cùng ngài.”
Lời lẽ, tư thái nàng ta đặt xuống thật thấp, hoàn toàn khác với dáng vẻ kiêu căng bực bội lần chạm mặt ngoài phố trước kia.
Thay đổi lớn đến mức Thu Lâm đứng cạnh cũng nhận ra, lo lắng khẽ kéo tay áo phu nhân.
Đỗ Linh Tĩnh trong lòng rõ ràng. Nàng biết vị Hầu gia cũng chẳng muốn nàng phí lời cùng Dương đại tiểu thư. Vì vậy nàng khẽ nói:
“Hôm nay là cung yến, thế tử phi có điều gì, để sau hẵng bàn cũng chẳng muộn.”
“Để sau” tức là vĩnh viễn không cần nhắc lại.
Dương Kim Du thấy nàng thờ ơ, trong lòng càng thêm bực bội. Nhìn nàng sắp bước qua, cùng đám ma ma đi theo chuẩn bị tránh khỏi chỗ này, Dương Kim Du liền xoay người chắn hẳn trước lối đi.
“Phu nhân, việc này trọng yếu, chẳng thể chờ đến khi khác được.”
Nói gì thì nói, nàng ta cũng không chịu nhường đường. Đỗ Linh Tĩnh chỉ biết thầm thở dài.
“Vậy phiền thế tử phi cứ nói thẳng.”
Dương Kim Du nhìn thấy thần sắc nàng vẫn trầm ổn, dù bị ép dừng lại cũng chẳng tỏ vẻ bực bội, trong lòng lại dâng lên chút bất an.
Song nàng ta vẫn cắn răng nói: “Phu nhân hẳn cũng rõ ý ta. Nghe đồn hiện nay Hầu gia dốc sức vì Tuệ Vương điện hạ mà bày bố cục, thu nhận quần thần trong triều. Phía sau phu nhân, hầu gia đều rộng lòng tiếp nạp, vậy chẳng hay có thể nhớ đến chúng ta chăng? Xin người cứu lấy hai vị tiểu đệ ta.”
Nàng ta tuy miệng nói là muốn cứu hai đệ đệ, nhưng lời trong lời ngoài lại ám chỉ Lục Thận Như một mực dốc sức thu nạp bè đảng; dẫu có bỏ mặc người xưa, hắn vẫn muốn nhân cơ hội này khiến phất đảng quay về dưới trướng.
Việc hắn thu nạp bè đảng, dùng lại những thần tử từng thuộc về tân chính, Đỗ Linh Tĩnh vốn đã sớm nghe qua.
Hắn cần dùng người, sao lại bỏ qua nhóm thần tử ấy?
Chẳng lẽ Dương đại tiểu thư tưởng nàng sẽ ngăn cản Hầu gia dùng người hay sao?
Nàng khẽ nhìn về phía Dương Kim Du, ôn hòa nói: “Chuyện của lệnh đệ, ta chỉ sợ chẳng thể mở miệng. Thế tử phi nên tìm người cao minh khác.”
Song Dương Kim Du lại vội vã thưa: “Phu nhân sao lại nói thế? Hầu gia coi trọng phu nhân đến nhường nào! Vì muốn cưới được phu nhân, hắn còn đích thân vào cung, thỉnh Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, mới có thể rước phu nhân về phủ. Làm sao lại không coi trọng?”
Đường nhỏ giữa rừng mai vắng lặng, chỉ có gió lớn từ hồ Thái Dịch thổi tới, khiến mấy nụ hoa chưa nở cong mình rung rinh.
Thu Lâm nghe vậy thì kinh hãi.
Dương đại tiểu thư nói, Hoàng thượng tứ hôn cho Hầu gia cùng phu nhân, chẳng phải là ý trời, cũng chẳng phải lòng Hoàng thượng, mà chính là Hầu gia chủ động thỉnh cầu sao?!
Nhưng Hầu gia chưa từng nói thế với phu nhân!
Nàng ấy căng thẳng, len lén nhìn về phía chủ tử.
Song Đỗ Linh Tĩnh chỉ lặng im, thần sắc không đổi, chằm chằm nhìn Dương Kim Du.
Trong lòng Dương Kim Du lại càng hoảng loạn. Hôn sự này rốt cuộc ra sao, ngay chính nàng ta cũng chẳng rõ. Nàng ta nào dám đi hỏi Hoàng thượng, hay Duệ Vương?
Nhưng nếu Lục Hầu phu nhân tin rằng Hầu gia là cố ý cưới nàng về, vậy lại là chuyện khác.
Chẳng phải nàng ta từng nghe đồn, phu nhân vốn vẫn còn tưởng niệm đến vị Giải nguyên Tưởng gia kia, chưa từng thật lòng muốn gả?
Dương Kim Du hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt Đỗ Linh Tĩnh, hạ giọng nói: “Ta không rõ phu nhân có biết chuyện này hay không. Nhưng Hầu gia bao năm nay chưa từng thành thân, cũng chẳng từng lưu tâm đến nữ tử nào. Năm nay trong kinh cũng không có tin đồn hắn sẽ cưới vợ. Ấy vậy mà bỗng dưng lại cưới phu nhân.”
“Tất nhiên, phu nhân huệ chất lan tâm, tài mạo song toàn. Nhưng mấu chốt nhất chính là phu nhân là ái nữ của Đỗ các lão. Dù các lão đã khuất, song bao nhiêu thần tử cũ vẫn một lòng tưởng nhớ Đỗ thị...”
Nói đến đây, nàng ta chẳng còn giữ ý tứ e dè, mà thẳng thắn thổ lộ: “Hầu gia muốn thu phục đám thần tử phất đảng, nhưng bọn họ sao dám dễ dàng tin cậy. Sau khi vụ án Thiệu Bá Cử nổi lên, Hầu gia lập tức nhìn ra, đây chính là cơ hội trời cho. Nếu cưới được phu nhân, rồi lại dùng danh nghĩa cô gia của Đỗ gia để cứu lấy bọn họ, thì tất cả sẽ đồng tâm hướng về hắn.”
Dương Kim Du lại vội bổ sung: “Phu nhân chớ trách ta nói thẳng. Ta chẳng phải bảo Hầu gia cưới phu nhân chỉ vì thu nạp bè đảng. Ý ta là, phu nhân đối với Hầu gia trọng yếu vô cùng. Nay án của hai em ta, nếu Hầu gia không cứu, bọn họ chỉ còn đường chết. Mà người có thể mở miệng trước mặt Hầu gia, cũng chỉ có phu nhân mà thôi!”
Nói rồi, nàng ta liền hành đại lễ, khẩn thiết cầu xin: “Còn xin phu nhân ở trước mặt Hầu gia nói một lời!”
Đỗ Linh Tĩnh vội vàng đỡ nàng, Thu Lâm cũng lập tức tiến tới kéo ra.
Dương đại tiểu thư quả thực đã làm đủ lễ, ngay cả ma ma theo hầu cũng bưng ra một tráp lớn.
Tráp vừa mở, bên trong đầy ắp những hạt đông châu óng ánh.
“Xin phu nhân vui lòng nhận cho.”
Đỗ Linh Tĩnh tất nhiên không thể nhận. Vừa nói “Thế tử phi quá khách khí,” thì đã thấy phía trước có người đi tới, không ngờ lại là Đậu các lão gia, lão thái quân cùng đoàn nữ quyến của văn thần.
Mà Đậu các lão hiện đang nắm chặt không buông Vinh Xương Bá phủ, để bọn họ nghe thấy, e càng thêm bất lợi.
Đỗ Linh Tĩnh lập tức đẩy tráp châu về, Dương Kim Du cũng không dám nhiều lời trước mặt Đậu gia, thấy phu nhân muốn đi thì đành lặng lẽ tránh sang.
Hai bên vì thế mà tản ra.
Đi được một quãng, Dương Kim Du mới cùng ma ma dừng bước.
Ma ma mồ hôi rịn đầy tay, thấp giọng hỏi: “Phu nhân đem chuyện Hầu gia vì muốn thu nạp bè đảng mà cầu xin thánh chỉ cưới Hầu phu nhân, nói ra trước mặt nàng... Liệu Hầu phu nhân có tin không?”
Dương Kim Du cũng không rõ.
Việc này, Dương Kim Du đã cân nhắc mấy ngày. Khi ấy, Hầu phu nhân vốn chẳng muốn gả, cả kinh thành đều nhìn ra. Nếu để nàng biết được, Hầu gia là vì thu nạp bè đảng mà mạnh mẽ cầu cưới nàng, tất sẽ cùng Hầu gia ầm ĩ một phen.
Chỉ tiếc, nàng ta vội vàng chưa kịp chuẩn bị, không lấy ra được thứ gì gọi là “chứng cứ” chân thật.
“Nàng có lẽ sẽ không tin ta. Nhưng trước hết khiến nàng sinh nghi, về sau ta bày chút chứng cớ, ắt nàng sẽ tin.”
Song từ trước đến sau, đều cần chút thời gian. Hoàng thượng có lẽ còn niệm tình tiết tháng giêng, tạm thời chưa xử, nhưng qua tháng giêng rồi, e rằng khó nói.
Trong lòng Dương Kim Du nóng ruột chẳng yên, giờ phút này lại xa xa nhìn về phía Lục Hầu phu nhân.
Gió trên hồ Thái Dịch nổi lên, quét qua mặt băng lạnh buốt, len lỏi đến từng đình đài lầu các ven bờ.
Gió thổi mạnh, mấy lá liễu vàng úa cuối mùa còn sót lại cũng rơi rụng tiêu điều.
Thu Lâm vẫn còn hoảng hốt bởi lời của Dương đại tiểu thư khi nãy. Nàng ta đột nhiên nhắc đến Hầu gia chính mình cầu xin thánh chỉ để cưới phu nhân, khiến lòng Thu Lâm rối loạn.
“Phu nhân... người cho rằng, chuyện ấy là thật sao?”
Dương đại tiểu thư miệng lưỡi lưu loát, song chẳng đưa ra chứng cứ gì. Nghe qua thì chấn động, nghĩ kỹ lại thì khó lòng tin được.
Không ngờ phu nhân lại đáp:
“Ta lại cho rằng, Hầu gia cầu chỉ tứ hôn, tám phần là sự thật.”
Thu Lâm hít mạnh một hơi, ngước nhìn cô nương nhà mình. Thấy thần sắc nàng vẫn bình thản, gió bên hồ thổi bay mấy sợi tóc bên trán, nàng chỉ nhẹ rũ mi mắt.
Đỗ Linh Tĩnh chậm rãi nói: “Như vậy thì nhiều chuyện mới có thể giải thích rõ ràng.”
Giải thích được vì sao khi Thiệu Bá Cử vướng án mưu sát, Hoàng thượng vốn đã không định tứ hôn, nàng nguyên bản chỉ là nhân vật ngoài rìa, vậy mà sau đó lại có một đạo thánh chỉ đột ngột giáng xuống, khiến nàng phải gả cho vị Hầu gia kia.
Cũng giải thích được vì sao hắn định hôn kỳ vào tháng hai, dường như nóng lòng muốn nghênh cưới, còn lập tức muốn cùng nàng kết duyên danh chính ngôn thuận.
Và rõ ràng được lý do vì sao hắn cho dựng Quy Lâm lâu từ trước để thu sách, gây chấn động khắp kinh thành, khiến mọi người đều hay.
Nàng cũng thông suốt vì sao khi nàng không muốn khiến hắn khó xử mà tự mình đưa người đi Bảo Định, hắn liền đuổi theo, thậm chí còn giận dữ với nàng.
Sau đó, hắn dốc toàn lực cứu người, hộ tống hồi kinh, chuẩn bị trọng dụng.
Án tử của Thiệu Bá Cử không quan trọng. Khi bè đảng thần tử toàn bộ nằm trong tay hắn, đó mới là mục đích cuối cùng.
Vì mục tiêu ấy, hắn mới dám cầu thú trước mặt Hoàng thượng. Nàng có nguyện ý hay không, vốn không quan trọng. Hắn cưới nàng vào phủ, lấy nàng làm cầu nối, mới thật sự là then chốt.
Bao điều từng nghĩ chẳng thông, nay đều có lời giải.
Đỗ Linh Tĩnh khẽ rũ mắt, cười nhạt: “Chỉ là làm khó hắn rồi, năm lần bảy lượt nhường nhịn ta...”
Thậm chí chính hắn còn nhắc đến, muốn cùng nàng đi tế bái Tam Lang.
“Hầu gia quả thật đã vô cùng nhẫn nại.”
Giọng nàng rất nhẹ. Thu Lâm nghe mà ngẩn ngơ.
Trong lòng nàng ấy mơ hồ cảm thấy, Hầu gia có lẽ không phải như phu nhân nghĩ, nhưng lại chẳng biết nói sao.
Dương Kim Du đi đến gần bờ sông, dưới rặng liễu rủ. Nàng ta chăm chú nhìn sang gương mặt Đỗ Linh Tĩnh, liền nghe ma ma theo hầu thấp giọng nói:
“Phu nhân, lão nô cảm thấy sắc mặt Hầu phu nhân dường như không thích hợp.”
Quả thật không giống bình thường, ngay cả Dương Kim Du cũng nhận ra.
Chỉ thấy cành liễu rủ chạm vào tay áo Hầu phu nhân, gió thổi phần phật. Rõ ràng trước đó Lục Hầu từng căn dặn, không cho nàng đứng dưới rặng liễu nơi bờ sông gió lớn. Vậy mà giờ phút này, nàng cứ thế đứng đó, nửa rũ đầu, thần sắc tự nhiên.
Dương Kim Du thoáng sững sờ, rồi chợt vui mừng: “Nàng đây là đã tin sao?”
Ma ma cũng gật đầu: “Xem ra Hầu phu nhân đã tin! Phu nhân, nàng có thể chăng, ngay tại cung yến này mà cùng Hầu gia ầm ĩ một phen?”
Trong lòng Dương Kim Du nhảy lên dồn dập. Nàng ta nghĩ, nếu ngay tại cung yến mà thật sự náo lên, quả là quá phận. Nhưng nếu Đỗ thị không màng, dám cùng Hầu gia sinh sự, vậy Lục Hầu tất sẽ thất vọng, thậm chí lạnh lòng, rồi sẽ nhớ lại tình nghĩa xưa với võ tướng quý huân.
Đúng lúc này, đoàn người từ đài cao đi xuống. Đi đầu, chẳng phải ai khác, chính là Vĩnh Định Hầu, Lục Thận Như.
Dương Kim Du thoáng nhìn liền nhận ra hắn, vừa hay cũng đứng gần bờ sông không xa. Lục Hầu phu nhân tất nhiên cũng trông thấy phu quân. Tim Dương đại tiểu thư đập liên hồi, tưởng chừng muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Đỗ thị… nàng phải chăng sẽ lập tức ầm ĩ với hắn?
Nàng ta dán chặt ánh mắt nhìn Đỗ Linh Tĩnh.
Bờ sông, Đỗ Linh Tĩnh cũng ngẩng đầu, trông thấy nam nhân kia. Song quanh hắn vây đầy người, hết lời hàn huyên, hắn lại chẳng nhìn thấy nàng.
Thu Lâm trong lòng thấp thỏm, thầm nghĩ: phu nhân có nên lập tức bước đến hỏi cho minh bạch?
Nàng ấy cũng dõi mắt nhìn theo, chỉ thấy phu nhân lặng lẽ liếc về phía Hầu gia, rồi liền quay đầu, tuyệt nhiên không có ý định bước theo chất vấn.
Dương Kim Du ngây ngẩn cả người.
“Nàng chẳng phải đã tin sao? Vì sao chẳng có lấy một phản ứng?”
Trong lòng nàng ta toan tính, hoặc là Lục Hầu phu nhân ầm ĩ một phen, hoặc chí ít cũng lộ chút dị sắc. Thế nhưng nhìn sang, thấy nàng thần sắc điềm nhiên, nơi khóe môi còn vương một nét cười nhạt.
Đến khi Hầu gia đã đi qua, nàng chỉ lẳng lặng theo sau, trở về yến thính.
Dương Kim Du trong khoảnh khắc liền nhức đầu.
Sao lại như vậy… Mỗi một bước phản ứng của Lục Hầu phu nhân, đều ra ngoài dự liệu của nàng!
Đỗ Linh Tĩnh lại ngồi xuống trong yến đại sảnh.
Người trong sảnh không nhiều, nàng an tĩnh, tự mình rót một chén hoa nhưỡng* (rượu ủ từ hoa).
Cách đó không xa, Lục Hầu cũng nâng chén cùng người luận bàn.
Nàng lặng lẽ nhìn thân hình cao ráo, trầm ổn của hắn, nổi bật giữa đám đông như hạc giữa bầy gà, như ngọn phong nhô lên sừng sững.
Nàng lại rót thêm cho mình một chén nữa.
Không phải nàng dễ dàng tin lời Dương đại tiểu thư, mà là: nếu không dùng cách ấy giải thích, thì còn có thể giải thích thế nào? Bao điều nàng vẫn không sao nghĩ thấu.
Nàng trừ bỏ một “Miên Lâu” thu sách, mà hắn hiển nhiên chẳng cần dùng đến, vậy thì thứ duy nhất nàng có, chính là nhân mạch mà phụ thân để lại.
Nếu nói hắn cưới nàng không phải vì nhân mạch ấy, mà có người bảo từ trước khi có thánh chỉ tứ hôn ở trung thu, lúc nàng còn ở Thanh Châu, hắn đã định phải cưới nàng…
Thế thì từ đầu đến cuối, từng bước một, hắn dẫn nàng nhập kinh, cầu chỉ tứ hôn, lại mượn Thiệu Bá Cử cầu thú làm bình phong, bề ngoài ra vẻ bất đắc dĩ. Đến sau thành thân, hắn chẳng hề sơ hở, khiến người ta tin tưởng hắn hoàn toàn là một trượng phu hoàn mỹ vô khuyết, cho đến hôm nay…
Đó mới là điều đáng sợ nhất.
Bởi rốt cuộc nàng chẳng có gì trong tay. Nếu quả thật hắn đã mưu tính từ lâu, thận trọng từng bước, không để lộ chút sơ hở, vậy hắn cầu là lợi ích to lớn nhường nào?
So với sự đáng sợ ấy, đến mức nàng không sao nắm bắt, thì ngược lại, những lời Dương đại tiểu thư vừa nói, lại càng hợp lý.
Nàng cầm chặt chén rượu, đưa mắt nhìn vị quyền thần trẻ tuổi kia.
Hắn mới hai mươi lăm, đã có thể hoàn toàn nắm trong tay đại quân Vĩnh Định, đứng vững gót chân nơi triều cương. Một vai gánh vác cả một Vĩnh Định hầu phủ to lớn, một vai che chở tỷ tỷ cùng cháu ngoại nơi cung đình, vừa phải trấn an bè đảng tụ họp quanh mình, vừa phải ứng đối với đám lão thần như Đậu các lão.
Bao nhiêu bận rộn, nàng đều trông thấy.
Còn nàng, bất quá chỉ là một cây cầu hắn dùng để thu phục bè đảng. Ấy vậy mà hắn làm được kín kẽ không lọt một giọt, lại có thể kiềm chế tính tình, hết mực nhẫn nại đối đãi với nàng.
Hắn làm quá tốt. Đến nỗi nàng đôi lúc hoang mang, tưởng rằng dẫu chẳng phải nhất kiến chung tình, thì ít nhiều hắn cũng thật sự có chút chân tâm.
Hiển nhiên, là nàng đã ngây thơ.
Một bậc như Lục Hầu gia, xuất thân quý tộc, quyền thần cao cư miếu đường, sao có thể sa vào chuyện nhi nữ tình trường?
Trong sảnh người thưa thớt, khí vị lạnh nhạt.
Nàng lại nâng chén, uống cạn.
Có lẽ cung nhân thấy nàng tự mình uống thêm mấy chén, lại rót thêm một hồ rượu khác, dâng đến bên bàn.
Rượu vừa rót, hương thanh trúc nồng nàn lan tỏa.
Trúc Diệp Thanh?
Nàng nhận ra mùi hương quen thuộc ấy, trúc khí xộc thẳng vào mũi. Ngửa đầu, nàng uống một hơi cạn sạch.
Ánh mắt nàng, không tự chủ, lại một lần nữa dừng trên nam nhân ở mạn đông trong phòng.
Đúng thế.
Quyền thần nên như vậy, sát phạt quyết đoán, hết lòng dùng người.
Còn như...
Thế gian này, ngoài Tam Lang ra, còn ai có thể thật tâm đối đãi với nàng?
Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)
Chương 48: Thiệt Tình
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
