Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 49: Kính Hắn



Một bầu Trúc Diệp Thanh, cứ thế từng chén từng chén được rót ra. Nàng chỉ khẽ nhấp môi, để men rượu từ từ lan khắp khoang miệng, hương trúc thấm hòa với vị cay nồng, trôi xuống yết hầu thành một đường nóng rực.

Chỉ mấy chén đã cạn, bầu rượu chẳng còn.

Cung nhân thấy Lục Hầu phu nhân dung nhan đoan trang, phong thái trí thức, yên lặng ngồi một mình trong tiệc mà uống trọn một hồ rượu, liền phân vân chẳng biết có nên tiến thêm một bình nữa.

Đỗ Linh Tĩnh thì đã nhận ra có người khác trong đại sảnh để ý đến nàng. Uống một mình thế này, rốt cuộc chẳng phải là chuyện tốt. Nàng bèn đứng dậy, theo hành lang sau yến thính mà đi ra.

Ngoài hành lang, trong hồ có cây tùng cổ trăm năm, giữa mùa đông vẫn xanh um.

Nơi ấy vắng vẻ, nàng dừng bước dưới gốc tùng, nghe gió thổi qua rừng lá, rồi ngồi xuống hành lang, một mình đón gió.

Mùi rượu theo gió tan loãng giữa khoảng trời hiu hắt.

Ngoài cửa sổ, có người lén dõi theo. Chính là Dương đại tiểu thư Dương Kim Du.

Ma ma đi theo cũng nghiêng đầu nhìn, thì thào: “Phu nhân, lão nô thấy Hầu phu nhân sắc mặt chẳng có gì khác lạ. Người thường uống cạn một hồ rượu, tất đã say, hoặc cười hoặc khóc. Sao vị Lục Hầu phu nhân này lại không động tĩnh gì? Ngồi yên dưới gió, còn tĩnh lặng hơn cả cây tùng cổ.”

Một trận gió nữa thổi tới, men say cũng theo gió mà nhạt dần.

Dương Kim Du nhìn cũng chẳng hiểu. Chính nàng ta cũng chưa chuẩn bị được chứng cứ xác thực, bản thân còn chẳng dám tin trọn, thế mà Lục Hầu phu nhân lại tin. Nàng ta vẫn chờ đối phương ầm ĩ cùng Hầu gia, lại thấy vị phu nhân kia an nhiên như thường, ngồi đó thưởng cảnh, không nói một lời.

Chủ tớ nhìn nhau, đều chẳng đoán được người ấy rốt cuộc nghĩ gì.
Gió lạnh lùa qua song cửa, Dương Kim Du thấy đầu nhức nhối, liền bực bội vung tay áo bỏ đi. Ma ma cũng vội vàng theo sau.

Thu Lâm mang áo choàng tới, khẽ nói với Đỗ Linh Tĩnh: “Vị đại cô nãi nãi nhà Dương gia, vừa rồi vẫn lén dòm phu nhân thật lâu.”

Đỗ Linh Tĩnh khẽ gật: “Ta biết. Nàng ta nói những lời kia, chẳng qua muốn ta cùng Hầu gia sinh sự. Càng ầm ĩ, Hầu gia càng khó xử, thì mới thuận ý nàng ta.”

Nàng khẽ lắc đầu, cười nhạt: “Nhưng Hầu gia vì kết giao bè đảng đã hao tâm tổn trí, từng bước mưu tính. Há lại vì một phen ồn ào mà bỏ cuộc sao? Việc nhỏ không nhịn, sẽ làm hỏng việc lớn. Với tâm tính thâm trầm của hắn, sao lại chẳng hiểu?”

Nàng thở nhẹ: “Dương đại tiểu thư đã nghĩ quá đơn giản.”

Thu Lâm thấy nụ cười nơi môi nàng, thanh lãnh như bông tuyết rơi, nhẹ thoảng rồi tan.

“Huống chi, mấy tháng thành thân, Hầu gia đối ta vẫn một mực chu đáo. Dù xuất phát từ dụng ý nào, chúng ta cũng chẳng nên chậm trễ đại sự hắn dụng tâm vun đắp. Vậy nên, Dương đại tiểu thư, dẫu có chờ, cũng chẳng bao giờ đợi được việc ta sẽ làm ầm ĩ.”

Nàng nói thì ung dung, nhưng Thu Lâm lại ngửi thấy mùi rượu nồng nơi áo, bèn lo lắng: “Phu nhân, sao lại uống nhiều rượu đến thế?”

Đỗ Linh Tĩnh khẽ dừng, trong mắt chợt lóe chút sáng trong: “Là Trúc Diệp Thanh.”

Nàng bật cười: “Đã lâu ta chưa nếm lại Trúc Diệp Thanh. Trước kia ở Thanh Châu, Tam Lang thường chôn rượu trong rừng trúc, bọc từng lớp lá, để vò rượu thấm đẫm hương trúc…”

“Mỗi lần đào lên, chàng chỉ rót cho ta một chén nhỏ. Ta không cam lòng, đòi cả một hồ, nhưng chàng chỉ lắc đầu: ‘Tuyền Tuyền tửu lượng tốt, nhưng rượu không thể uống nhiều. Một chén là di tình, còn một hồ sẽ thêm ba phần sầu.’

Chàng không cho ta uống nhiều. Mỗi khi thấy ta nâng chén đến tận đáy, chàng lại cướp lấy từ tay ta.

Ta cố níu lại, nhìn hắn, mong hắn mềm lòng. Tam Lang vốn chẳng nỡ khước từ, đành rót thêm nửa chén, rồi thu chén về, bảo: ‘Để lần sau lại uống.’”

Lần sau… nhưng rốt cuộc sao chàng chẳng còn rót cho mình nữa?
Một cơn gió thổi, lá thông rơi khẽ đáp trên vai nàng.

“Không ngờ cung nhân lại dâng lên Trúc Diệp Thanh,” nàng bảo Thu Lâm, “ta một lúc chẳng ngăn được, liền mê rượu.”

Thu Lâm nghĩ bụng, chỉ sợ chẳng phải lý do ấy, rồi khẽ phủi lá thông trên vai nàng.

“Phu nhân, chớ ngồi dưới gió kẻo đau đầu.”

Đỗ Linh Tĩnh nói không sao. Nàng vốn đang cúi mắt, giờ ngẩng nhìn trời, qua bóng cây tùng thấy muôn vàn sao ẩn hiện.

“Chỉ là… ta nhớ Tam Lang. Không biết trên trời kia, giờ chàngđang làm gì. Có lẽ, cũng đang uống Trúc Diệp Thanh chăng?”

Nàng mỉm cười khẽ, Thu Lâm thoáng thấy, nghi ngờ phu nhân đã say.

Đỗ Linh Tĩnh tự cho là mình chưa say, chỉ là nhớ lại chuyện xưa.
Nhớ phụ thân đã hết hạn để tang, chuẩn bị vào kinh phục chức. Nàng vốn chẳng nỡ xa phụ thân, dù không muốn về kinh, chỉ muốn ở Thanh Châu cùng Miễn Lêu và Tam Lang, nhưng cuối cùng vẫn theo phụ thân nhập kinh để chăm nom người lớn trong nhà.

Tam Lang nghe vậy liền bảo: “Nàng không đi, ta ở lại Thanh Châu cùng nàng. Nàng đi kinh thành, ta cũng sẽ tìm một chỗ nhỏ, có thể thuận lợi gặp nhau, coi như vẫn tốt.”

Chàng nói giản đơn, nhưng nàng biết tính người này vốn không ưa kinh thành.

Thành ấy quá rộng lớn, lòng người lại hiểm trá. Trong vòng xoay quyền lợi, chân tình khó lường, thật tâm lại càng khó giữ.

Quả đúng như vậy, ngay cả Thiệu Bá Cử và Hỗ Đình Lan, từng là bằng hữu chí giao, khi vào kinh, bước chân vào quan trường, tình nghĩa cũng dần xa cách.

Huống hồ quyền thần, hậu duệ quý tộc, ai chẳng có nỗi khổ tâm chẳng thể giãi bày, tình thế thay đổi khôn lường.

Phụ thân cũng thế, Tam Lang cũng thế, chẳng ai ngờ một ngày nàng cũng bị cuốn vào vòng xoáy kinh thành.

Nàng nhớ Thanh Châu. Nhưng, còn có thể trở về chăng?

Tinh vân xoay chuyển, nàng chẳng còn hứng chuyện trò, liền bảo Thu Lâm: “Ngươi đi trước đi, ta ngồi một lát sẽ vào.”

Thu Lâm nhìn thần sắc phu nhân hệt như bị gió đêm gột rửa, khẽ dặn: “Phu nhân trở về sớm một chút, đừng uống thêm rượu nữa.”

“Biết rồi.”

Thu Lâm lưu luyến mà đi.

Trong yến sảnh, người người nâng chén, ánh đèn lung linh. Ngoài hành lang, gió đêm thổi qua, chỉ còn mình nàng ngồi đó.

Đỗ Linh Tĩnh lặng lẽ ngồi thêm một lát, còn chưa muốn trở về thì bỗng nghe tiếng bước chân gần lại.

Nàng quay đầu nhìn, chẳng ngờ lại là Đậu các lão gia cùng lão thái quân, dưới sự dìu dắt của con dâu và cháu chắt, vừa khéo đi ngang qua nơi này.

Nàng khẽ ngẩng nhìn, đối phương cũng đã trông thấy nàng.

Đậu các lão cùng Lục Hầu bất hòa, cả triều đều rõ. Đỗ Linh Tĩnh cùng nữ quyến nhà họ vô tình chạm mặt, tự nhiên đều theo bản năng tránh đi ánh mắt.

Nàng nghiêng người sang, coi như không nhìn thấy, tiếp tục ngồi dưới hành lang, mặc gió thổi qua.

Nhưng khi Đậu gia nữ quyến dìu lão thái quân đi ngang, lão thái quân bỗng dừng bước.

Khoảng cách chỉ một bước, lão thái quân chợt mở miệng:

“Hài tử, đã uống rượu thì chớ để trúng gió.”

Lời vừa dứt, lại còn vẫy tay gọi nàng.

Giọng nói vang lên, hành lang trong ngoài đều thoáng lặng đi.

Nữ quyến Đậu gia đỏ mặt xấu hổ, tưởng lão thái quân nhận nhầm người, coi Lục Hầu phu nhân là tiểu bối trong nhà. Các bà vội vàng cười xin lỗi, để giữ lễ.

Đỗ Linh Tĩnh không lấy gì làm kinh ngạc, chỉ nhìn vị lão thái quân đang run rẩy, ánh mắt hiền hòa chẳng rời nàng:

“Mau hồi đại sảnh đi cho ấm người.”

Trong khoảnh khắc ấy, nàng lại ngỡ mình gặp mấy vị tổ mẫu ở Thanh Châu, thường ngồi phơi nắng trước từ đường, cũng hay gọi: “Tĩnh Nương lại sang Miên Lâu đấy ư? Đọc sách chớ quá độ, phải cho mắt mũi nghỉ ngơi.”

Lòng nàng chợt nóng lên, mơ hồ se thắt.

Có lẽ lão thái quân thật sự nhận lầm, coi nàng là tiểu bối nhà mình, nhưng trong kinh thành rộng lớn này, tình ý chân thành như thế quả thật hiếm hoi.

Nàng khẽ đáp, ngoan ngoãn đứng dậy: “Đa tạ lão thái quân nhắc nhở.”

Nữ quyến Đậu gia càng thêm ngượng nghịu, lão thái quân chỉ hòa ái cong mắt cười.

Đỗ Linh Tĩnh cũng khẽ cong môi.

Nàng trở lại yến sảnh, bên ngoài mọi người cũng đã lục tục quay vào.

Chẳng bao lâu, Hoàng thượng cùng Quý phi quay trở về thượng vị. Hoàng hậu tất nhiên đã không xuất hiện nữa. Hoàng thượng nói đôi câu cát ngữ đầu năm, Quý phi thay mặt tiếp lời, khéo léo trò chuyện cùng quần thần và nữ quyến.

Ca vũ cũng lần lượt lui đi, yến hội dần đi đến hồi kết.

Đỗ Linh Tĩnh theo đoàn người rời điện. Ngoài hồ Thái Dịch, gió đêm lạnh buốt, mạnh hơn ban ngày. Khi nàng đi ngang rừng mai, bỗng thấy Sùng An vội vã chạy tới.

Hắn ta tiến lên hành lễ: “Hầu gia bị một đám công hầu bá gia cùng thế tử giữ lại, còn muốn ghé thêm hai tràng yến ở tửu lâu ngoài cung, đêm nay khó thoát thân về phủ.”

Đỗ Linh Tĩnh gật đầu: “Ta tự trở về là được.”

Sùng An vội vàng nói: “Phu nhân chớ gấp, Hầu gia dặn, ngài ấy sẽ lập tức đến gặp phu nhân, trước nói đôi câu, rồi mới đi dự yến.”

Nàng hơi ngẩn ra: hắn bận dự yến, vậy mà còn muốn ghé lại cùng nàng nói chuyện?

Không tiện từ chối, nàng đành bước sâu vào rừng mai chờ đối phương đến.

Chữa đến nửa khắc, hắn đã tới.

Ánh trăng rót xuống thân người vừa đổi sang cẩm y màu nâu hoàng thêu cúc huyên, dáng vẻ hắn thật hiên ngang. Dưới ánh trăng, toàn thân hắn tựa như hội tụ toàn bộ tinh quang nhật nguyệt.

Hắn từ chiếc cầu vòm bắc qua dòng nước băng tan mà tới. Bên ấy phần nhiều là nữ quyến, nên khi hắn vừa bước lên cầu, ánh mắt các nàng đều dõi theo.

Không một ai là không nhìn thấy bóng dáng tuấn dật ấy. Ngọn đèn dầu hắt xuống, soi tỏ gương mặt anh tuấn thâm trầm, sống mũi cao, khóe môi lại vương chút ý cười nhè nhẹ trong men say.

Từ đầu cầu vòm đi xuống, thân hình cao lớn trong áo gấm, ủng đen bước vững vàng, như dẫm nhịp lên từng trái tim thiếu nữ.

Đỗ Linh Tĩnh thấy mấy vị phu nhân trẻ tuổi cùng các cô nương bên đường, ai nấy đều đỏ mặt, không dám đối diện.

Nàng khẽ cười, rồi cũng thu hồi ánh mắt.

Nhưng chẳng bao lâu, hắn đã xuyên qua đám đông, thẳng tới chỗ nàng trong rừng mai, dừng bước ngay trước mặt nàng.

“Hầu gia có gì dặn dò?” Nàng hỏi.

Chỉ một lời cất ra, hắn đã nhận ngay mùi rượu nồng nặc trên người nàng.

“Sao lại uống nhiều rượu thế này?”

Rồi hắn lại khẽ nhíu mày: “Trúc Diệp Thanh?”

Đỗ Linh Tĩnh thấy thần sắc hắn vốn ôn hòa bỗng biến đổi, ánh mắt chăm chú đặt trên mặt nàng.

Nàng khẽ nghiêng đầu, tránh đi.

“Là cung nữ dâng lên.” Nàng buộc phải giải thích một câu.

Nhưng hắn chỉ mím môi, không đáp. Ánh mắt liếc ra xung quanh, một cái phất tay, đám người liền lặng lẽ lui hết. Chỉ thoáng chốc trong rừng mai lẳng lặng còn lại hai người bọn họ.

Không gian lặng lẽ, như cách biệt khỏi sự ồn ã của bên ngoài, chỉ còn ánh trăng vằng vặc trải xuống cành mai chớm nở.

“Hầu gia có gì dặn dò?”

Nàng chờ mãi không thấy hắn nói, đành phải hỏi thêm lần nữa.

Trên người hai người đều thoang thoảng mùi rượu, hương men quyện vào nhau, hơi thở cũng nặng nề hơn bình thường. Trong khi hắn vẫn im lặng, Đỗ Linh Tĩnh bỗng dưng cảm thấy bất an, hô hấp cũng theo đó mà nặng nề.

Nếu có chuyện, hắn cứ thẳng thắn nói ra là được.

Song người này đã chẳng nói một lời còn chớ, lại bất chợt giơ tay, vòng ra sau tai nàng, ngón tay thô ráp lướt khẽ lên gò má.

Cả người nàng đã thấm đẫm hương Trúc Diệp Thanh, gò má nóng bừng theo men say, ngay cả sợi tóc, đôi môi cũng ngào ngạt hương trúc.

Nam nhân không nói, nàng cũng không hiểu ý hắn, nào ngờ hắn cúi đầu, bất chợt áp môi xuống môi nàng.

Hơi thở dồn dập, bá đạo chẳng thể kháng cự, kéo theo men say, vừa chạm môi răng liền như cuốn trọn toàn thân nàng, ép dồn hương rượu nơi vòng miệng nàng xuống tận đáy.

Hắn vẫn còn chưa thỏa, tay kéo mạnh sau gáy, buộc nàng ngửa đầu, tăng thêm lực hôn.

Đỗ Linh Tĩnh không khỏi giơ tay đặt trước ngực hắn.

Nàng muốn đẩy ra, muốn thoát khỏi vòng tay siết chặt ấy.

Song ý vừa khởi, eo đã bị hắn ôm gọn, ghì sát vào lồng ngực, môi còn bị cắn nhẹ.

Nàng nào có sức kháng cự, chỉ đành mặc hắn.

Mùi trúc hương trên người nàng dần phai hết, chỉ còn hơi thở nóng rực của hắn bao trùm từ đầu đến chân.

Mãi đến khi hắn buông lỏng, giọng khàn khàn mới thốt ra một câu:

“Về sau đừng uống Trúc Diệp Thanh nữa.”

Đỗ Linh Tĩnh không muốn đáp lời, xoay người định đi.

Nam nhân lại nắm chặt cổ tay nàng, không chịu thả: “Tuyền Tuyền...”

Lực đạo tuy mạnh, nhưng giọng nói lại nhu hòa, bất đắc dĩ.

“Ta còn chưa nói xong với nàng.”

“Hầu gia muốn nói gì?” Nàng hỏi, giọng nhạt hơn thường, chẳng thèm nhìn hắn.

Nam nhân khẽ thở dài. Không nhiều lời, chỉ vén mấy sợi tóc bên tai nàng, thấp giọng:

“Đêm nay ta không thể cùng nàng hồi phủ. Từ đây ra cung, ngồi xe cũng còn một đoạn đường, sợ gió đêm lạnh khiến nàng lại bị phong hàn.”

Nói rồi, hắn cởi áo khoác, phủ lên vai nàng.

“Nàng mặc áo này trở về đi.”

Đỗ Linh Tĩnh bất giác liếc hắn.

Người này vậy mà còn lo được đến thế…

Nàng nhẹ lắc đầu: “Hầu gia còn phải dự thêm hai tràng yến, chính mình cũng nên mặc cho ấm.”

Lời nàng lúc này cũng đã mềm hơn. Hắn dừng lại động tác muốn cởi áo mình ra.

“Chỉ cần nương tử ấm áp, ta nào có sợ lạnh.”

Hắn mỉm cười.

Nghe lời ấy, cảm thấy dường như đã hoàn toàn không còn hợp lẽ, nàng chỉ đành im lặng nhìn hắn.

Hắn lại gọi Thu Lâm đến, dặn về phủ phải nấu canh giải rượu, rồi quay sang nàng: “Đi ngủ sớm một chút. Có lẽ sáng mai ta mới trở về.”

Đỗ Linh Tĩnh nhìn hắn thêm mấy lần.

Trong lòng thầm nghĩ, hắn quả thật chu đáo, dẫu là từ trước hay cho đến tận bây giờ.

Có lẽ hắn cưới nàng chỉ vì bè đảng, nhưng xem ra hắn cũng coi nàng, vị thể tử kết tóc này , không đến nỗi tệ, đối với nàng vẫn có mấy phần quan tâm.

Dù vậy, hắn làm được đến thế, cũng chẳng phải chuyện thường.

Đặc biệt là, chính hắn từng đề cập, muốn cùng nàng tổ chức một đạo tế bái Tam Lang.

Rõ ràng hắn vẫn để tâm, vậy mà lại thật sự đồng hành cùng nàng.
Thế gian này, có mấy ai làm được như thế?

Nếu một người đã có thể nhẫn nhịn những điều thường nhân chẳng thể nhẫn, làm những việc thường nhân chẳng thể làm, thì trên đời này còn chuyện gì mà hắn không thể đạt thành tựu?

Hắn dặn dò xong thì bị người giục đi. Đỗ Linh Tĩnh quay đầu, nhìn bóng dáng hắn khuất xa dần.

Quả thật hắn rất lợi hại, cũng đã trả giá rất nhiều.

Chỉ mong điều hắn mong cầu đều thành công, chớ gặp thất bại.



Hôm sau, chính là đêm Trừ tịch.

Hắn quả nhiên đến tận sáng sớm mới trở về, song chỉ nghỉ lại ở ngoại viện, vừa chợp mắt một canh giờ đã có người tìm đến bàn việc.

Mãi đến chạng vạng, hắn mới rảnh rỗi, trở lại chính viện. Trên người đã chẳng còn mùi rượu, thần sắc khôi phục như thường, thậm chí còn không thấy vẻ mỏi mệt, chỉ sai pha thêm hai ấm trà đặc.

Đỗ Linh Tĩnh thầm nghĩ, hắn một đêm không ngủ, nay lại còn phải đón giao thừa, thế mà chỉ bằng vài chén trà lại có thể gắng gượng, thật là…

Nàng không tiện nói gì, chỉ nghe hắn chậm rãi than:

“Không giấu nương tử, vốn ta muốn cho người đốt pháo hoa, pháo trúc. Nhưng hôm qua nghe tin, Hoàng thượng mấy ngày trước nhiễm phong hàn, vẫn chưa khỏe lại, gần đây suy nhược, trong cung còn giáng phạt không ít người.”

Hắn hạ giọng: “Như vậy, chúng ta cũng không tiện bốn phía nổ pháo. Nàng năm nay lại là lần đầu cùng ta ở hầu phủ ăn tết, thật đáng tiếc…”

Nói đoạn, hắn khẽ thở dài.

Đỗ Linh Tĩnh vốn không để tâm chuyện pháo hoa, bèn hỏi: “Hoàng thượng bệnh nặng như thế, có thể hay không…”

Trong lòng nàng nghĩ, nếu Hoàng thượng mất trước Hoàng hậu, Quý phi không thể kế vị Hoàng hậu, Tuệ Vương cũng không thể lấy danh phận con chính thê để kế thừa ngôi vị hoàng đế, vậy…

Nàng vừa nói, liền thấy sắc mặt hắn thoáng trầm xuống, song hắn giơ tay ngăn lại:

“Không đến mức ấy. Đợi đầu xuân ấm áp rồi xem cũng chưa muộn.”

Rồi hắn lại nhắc đến chuyện khác:

“Có lẽ cũng bởi Hoàng thượng lâm bệnh cuối năm, nên mới thả ra vài tin tức. Dù là Thiệu Bá Cử cùng Thiệu gia, hay hai tên nghiệt chướng của Vinh Xương Bá phủ, Hoàng thượng chắc cũng sẽ xử nhẹ tay.”

Đỗ Linh Tĩnh khẽ nhướng mày.

Dương đại tiểu thư lo lắng đến nỗi trực tiếp đến cầu khẩn nàng, không ngờ lại chẳng bằng một cơn bệnh của Hoàng thượng, đã khiến người nảy lòng từ bi.

Ngay lúc ấy, hắn bỗng hỏi: “Hôm đó, sao nàng lại uống nhiều rượu đến vậy? Có phải Dương Kim Du đã nói gì với nàng?”

Hắn quả nhiên nhạy bén.

Đỗ Linh Tĩnh nhớ lại, trước cung yến, hắn từng dặn nàng chớ nghe Dương đại tiểu thư, tất cũng đã đoán được vài phần. Nhưng không ngờ sau khi nàng thật sự nghe xong, lại còn có cả chuyện thánh chỉ tứ hôn?

Rốt cuộc ngày đó, hắn đã nói cuộc hôn này hoàn toàn là thánh ý, hắn không biết, cũng chẳng thể ngăn.

Đỗ Linh Tĩnh đáp: “Thế tử phi mời ta thay nàng ta cầu tình trước mặt Hầu gia, còn muốn tặng ta một tráp Đông châu.”

Nghe vậy, nam nhân bật cười: “Lẽ nào phu nhân của ta lại còn thiếu một tráp Đông châu của nàng ta?”

Nói rồi liền định sai người mở kho: “Ta nhớ rõ vẫn còn ba hay năm hộp Đông châu do quan viên Lưỡng Quảng dâng tặng, để trong kho đến phủ bụi, để tao kêu người lấy ra cho nàng làm trang sức.”

Một tráp châu ngọc của Dương đại tiểu thư đã là xa xỉ, vậy mà trong kho nhà hắn còn mấy hộp, xem chẳng khác gì đồ thừa.

Quả thật Hầu gia quá mức hào phóng. Nếu là những thiên kim từng khao khát được gả cho hắn, có được ưu ái thế này, nào có ai lại không xiết bao vui sướng?

Nàng nghĩ thế, chỉ mỉm cười, rồi nói không cần.

Nam nhân nghi hoặc hỏi: “Nương tử cười gì vậy?”

“Ta cười Hầu gia quá rộng rãi. Ta chỉ có một thân một mình, đống trang sức trước kia Hầu gia ban đã dùng chẳng hết, huống chi là ba, năm hộp Đông châu.”

Đêm dài thăm thẳm. Nàng rũ mắt, mỉm cười. Nam nhân đã đưa nàng lên sập, cúi người áp xuống.

Ngoài kia phố phường vang động tiếng pháo giao thừa, trong chăn gấm, hắn ôm chặt nàng, hôn lên vai và xương quai xanh.

Nàng vội vàng muốn đẩy ra, nhưng thân thể sớm đã bị hắn nắm rõ.
Chỉ chốc lát, toàn thân nàng run rẩy như mưa dội.

Hắn là tướng quân kiêu dũng thiện chiến, tinh thông mười tám ban võ nghệ. Biết rõ điểm yếu của kẻ địch, hắn chỉ cần một chỗ đánh vào, toàn quân tất bại.

Nàng không muốn để hắn khống chế, song chẳng thể nào thoát được. Hắn chạm đúng chỗ yếu mềm, thông thạo điều binh khiển tướng, nàng liền tan tác.

Một trận mưa lớn trút xuống.

Hắn cười khẽ bên tai: “Tuyền Tuyền, nàng nói xem, đêm nay chúng ta có nghênh được hài tử đầu lòng không?”

Hài tử…

Trong run rẩy, nàng chợt bừng tỉnh.

Hắn muốn dùng nàng làm cầu nối bè đảng, cũng muốn nàng thật sự trở thành Hầu phu nhân của hắn, sinh con nối dõi, khai chi tán diệp.

Dù là thê tử hay nhi tử, từng bước từng bước, hắn đều sớm toan tính.

Mỗi một nước cờ, đều cẩn thận chu toàn.

Nàng thấy hắn quả thực lợi hại, vừa khâm phục, vừa kính trọng. Nàng tin, với tâm trí và năng lực ấy, điều hắn suy tính tất sẽ thành.

Tuệ Vương sẽ ngồi nơi chí tôn, còn hắn sẽ trở thành quyền thần dưới một người mà trên vạn người, nhiếp chính thiên hạ.

Bè đảng cũ sẽ về tay hắn, giang sơn cũng nằm trong quyền kiểm soát hắn.

Chỉ là… nàng không ưa kinh thành, cũng chẳng thích cuộc sống nơi đây.

Đến khi hết thảy đã được định đoạt, hắn không còn cần đến nàng nữa… liệu có thể thả nàng về lại Thanh Châu, trở về bên Miên Lâu chăng?

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...