Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 50: Chờ



Đầu năm, mùng Hai, nàng trở về Thành Khánh Phường một chuyến.

Thúc phụ mang theo Trạm Minh đến, coi như bên ngoại gia. Nhị muội Đỗ Nhuận Thanh tất nhiên không ra mặt, nhưng thúc phụ Đỗ Trí Kỳ lại kín đáo hỏi nàng chuyện an bài chức quan.

“Nghe nói những kẻ trong phất đảng, Hầu gia đều có ý trọng dụng. Ta là thúc phụ của ngươi, dẫu sao cũng thân thiết hơn người ngoài, Tĩnh Nương, ngươi nghĩ thế nào?”

Đầu xuân, Hộ bộ sẽ bắt đầu điều chỉnh quan viên các nơi, chính là thời cơ tốt.

Đỗ Trí Kỳ vào kinh, cũng tìm cách kết thân với nhóm phất đảng. Năm xưa khi huynh trưởng còn sống, đảng phái còn thưa thớt, từng có người tìm đến ông ta. Nhưng khi ấy bản thân mình ông ta còn khó giữ, nên chẳng dám lui tới nhiều.

Nay Tĩnh Nương đã gả cho Hầu gia, có chỗ dựa vững chắc, ông ta chẳng cần e dè, có thể thuận thế mà lên, cùng phất đảng nắm trọng chức.

Trong lòng ông ta vẫn nhớ lời hứa ngày trước của Thiệu Bá Cử.

“Tĩnh Nương có thể nhờ Hầu gia nói giúp một câu chăng? Ý Hầu gia thế nào?”

Đỗ Linh Tĩnh không nhịn được hỏi: “Thúc phụ còn vương vấn Thiệu Bá Cử sao? Có biết hắn hiện giờ đang ở đại lao?”

Đỗ Trí Kỳ dĩ nhiên biết: “Nhưng nghe lời Hoàng thượng truyền xuống, có lẽ sẽ tha cho một mạng.”

Thiệu Bá Cử gây chuyện lớn như vậy mà còn có thể được tha, nói không chừng vài năm sau còn có thể khôi phục. Ông ta bất quá chỉ mong nhậm chức ở kinh, lẽ nào lại không được?

Trong lúc thúc cháu trò chuyện, có người tìm Lục Thận Như có việc, hắn liền đi ra ngoài.

Lời chưa dứt, Sùng An đã đến thỉnh Đỗ Linh Tĩnh vào thư phòng.

Đến nơi, nàng thấy ánh mắt hắn thoáng hiện phức tạp.

“Có chuyện gì vậy?” nàng hỏi.

Nam nhân im lặng giây lát, thở dài, giọng trầm xuống:

“Thiệu Bá Cử… đã t·ự s·át.”

Thư phòng thoáng chốc tĩnh lặng. Đỗ Linh Tĩnh sững sờ, mãi lâu mới định thần.

Hoàng thượng vốn đã có ý tha cho vị Thám Hoa ấy, dẫu không thể khôi phục vinh sủng, cũng giữ được mạng sống.

Nhưng khi tin tha thứ còn chưa truyền xuống, người này đã tự tận.

Là thà chết chứ chẳng muốn cam chịu dưới quyền bá phụ Thiệu Tuân? Hay bởi đã chẳng còn mặt mũi gặp lại bằng hữu thủ túc ngày xưa? Hay chính vì từng nắm quyền cao chức trọng, hưởng vinh hoa phú quý, mà nay tuyệt vọng không thể sống đời tạm bợ nữa?

Trong thư phòng còn lưu hơi ấm cửa phụ thân, Đỗ Linh Tĩnh thấy Hầu gia cũng trầm mặc.

Nhưng hắn không nhắc thêm chuyện ấy, chỉ khẽ than: “Hoàng thượng xử việc vốn công bằng. Nay Thiệu Bá Cử đã chết, Vinh Xương Bá phủ kia e khó thoát, có khi còn bị xử lý nặng hơn.”

Nói xong, hắn quay người: “Ta phải đi một chuyến.”

Rút dây động rừng, sóng gió triều đình chưa từng ngơi nghỉ. Đỗ Linh Tĩnh vội gật đầu.

Hắn vừa đi, Đỗ Trí Kỳ đã tới dò hỏi. Nàng nhớ ông ta vừa rồi còn nói Thiệu Bá Cử không sao, liền thẳng thắn nói cho đối phương tin dữ.

Lời vừa dứt, thúc phụ đã mặt mày trắng bệch, kinh hãi lẩm bẩm: “Vì sao chứ…”

Đỗ Linh Tĩnh không đáp ngay, chỉ nhìn gian thư phòng trống trải.

Ký ức phụ thân lưu lại, theo từng lần dọn dẹp mà mất dần, chỉ còn vài rương sách cũ, ít bức họa tàn. Nếu nàng chẳng tự tay giữ lại, cũng chẳng còn nguyên vẹn. Mà nay nàng đã gả đi, thư phòng càng chẳng còn ai để tâm.

Dấu tích phụ thân dần dần phai mờ.

Giọng nàng khẽ khàng, nhưng nặng nề:

“Phụ thân từng vì thiên hạ mà tận tâm chánh sự, cuối cùng lại chết trong một cơn lũ. Bè đảng của phụ thân phập phồng chờ đợi, có kẻ chịu không nổi, đi theo phụ thân mà buông tay. Thiệu Bá Cử chờ tuyên án, chưa chết, Hoàng thượng đã định tha mạng, vậy mà hắn ta vẫn chọn tự tận.

Còn Hầu gia…” nàng nhìn thúc phụ, “Thúc phụ thật cho rằng Hầu gia cưới ta là do thánh chỉ ban hôn ư?”

Nàng khẽ cười, “Không phải. Chính là Hầu gia cầu chỉ. Vì muốn hu nạp bè đảng, để càng thêm đứng vững khi đối đầu với phe Đậu các lão.”

Lời vừa buông, Đỗ Trí Kỳ sững sờ.

“Là Hầu gia… thỉnh chỉ ban hôn?”

Nàng cười bất lực: “Bất kể là phụ thân, là thúc bá hay bè đảng, là Thiệu Bá Cử, hay Hầu gia, tất cả đều mưu tính thâm sâu. Thúc phụ thật nghĩ chốn quan trường kinh thành dễ đứng vững vậy sao?”

Nếu khi ấy, ông ta thật sự gả nàng cho Thiệu Bá Cử, giờ này Đỗ gia cũng theo đó mà diệt vong.

Nhưng kỳ thực, thánh chỉ ban hôn vốn là do Hầu gia chủ động cầu xin.

Trời đông giá rét, mồ hôi lại túa ra trên lưng Đỗ Trí Kỳ.

Nói ông ta chẳng thể nhìn thấu cũng đúng, sự việc chồng chất lớp lớp, ông ta chỉ thấy được bề mặt, còn bên trong, đã vượt ngoài khả năng.

“Kia… ta rốt cuộc có nên làm quan không?”

Đỗ Linh Tĩnh đáp: “Thúc phụ xưa nay không có chức vị gì. Theo ý chất nữ, ở kinh thành e cũng khó, chẳng bằng nên trở về nơi cũ.”

Trở về nơi cũ? Lòng ông ta như có tảng đá lớn đè xuống.

Ông ta vốn muốn tiến thân, mưu cầu chức vị cao hơn mà rời chốn quê xa. Vậy mà vòng vo thế nào, lại phải quay về điểm khởi đầu.

Ông ta nhìn chất nữ nay đã là Hầu phu nhân, trong mắt thoáng hoang mang, như nhìn thấy bóng huynh trưởng năm nào, khi ấy cũng từng không coi trọng mình, càng không tin ông ta gánh nổi trọng trách gì.

Đỗ Trí Kỳ cúi đầu, giọng yếu ớt:

“Nhưng… thím ngươi vẫn còn bệnh, muội muội cũng đang ở kinh thành, vậy phải làm sao?”

“Thúc phụ yên tâm. Ta còn ở kinh, tự nhiên sẽ chăm sóc họ.”

Nói đến đây, nàng chẳng muốn nhiều lời nữa.

Thúc phụ quả thật không phải người gánh nổi trọng trách. Sớm rời đi, tránh khỏi bị người lợi dụng, may ra còn giữ được một đời yên ổn.

Đỗ Linh Tĩnh cũng không lưu lại lâu. Nhưng nàng không về thẳng hầu phủ, mà vòng qua tìm Hỗ Đình Lan.

Khi Đỗ Linh Tĩnh trông thấy Hỗ Đình Lan, chỉ cảm giác y như người bị ném xuống làn nước băng lạnh, cả thân mình ướt đẫm, nặng nề trĩu xuống.

Hiển nhiên, y đã hay tin Thiệu Bá Cử t·ự s·át.

Nhiều năm bằng hữu thủ túc, vốn còn có thể cùng sống trên nhân gian, nay phút chốc đã âm dương đôi ngả.

Đỗ Linh Tĩnh chẳng biết còn có thể nói gì, chỉ nghe Hỗ Đình Lan thở dài:

“Không biết đây là số mệnh an bài, hay từ ngày hắn ta đỗ bảng Thám Hoa kia, đã là bước lên con đường chẳng thể quay đầu.”

Đỗ Linh Tĩnh ngẩn ra.

Tựa hồ chính Thiệu Bá Cử từng thừa nhận, tài học của mình thực chẳng sánh bằng Hỗ Đình Lan.

Thế mà Hỗ đại ca chỉ đỗ tiến sĩ thường, còn Thiệu Bá Cử lại được Hoàng thượng đích thân điểm làm Thám Hoa.

Vận mệnh, e rằng từ giây phút ấy, đã hoàn toàn đổi thay.

Nàng lặng lẽ bầu bạn cùng đại ca một hồi lâu. Hỗ Đình Lan cũng chẳng muốn để lộ nỗi bi thương trước mặt người khác, chỉ dặn: “Hôm nay ngươi về nhà mẹ đẻ, lại còn cố ý đến thăm ta, bây giờ nên sớm quay về thì hơn.”

Y muốn tiễn nàng, nhưng Đỗ Linh Tĩnh lắc đầu, đột nhiên hỏi:

“Còn chuyện của Liêu tiên sinh, đại ca chẳng định nói với ta sao?”

Hầu gia đang dần mở rộng dùng phất đảng, Liêu tiên sinh chính là nhân vật mấu chốt. Nhưng ông lại một lòng hướng về Ung Vương.

Đỗ Linh Tĩnh đoán ra bảy, tám phần, liền hỏi thẳng: “Tiên sinh rốt cuộc tình hình ra sao, lại suy nghĩ thế nào, đại ca cứ nói thẳng với ta.”

Lời nàng sáng tỏ như gương, đã đến mức này, Hỗ Đình Lan cũng không giấu được nữa.

Y kể: Hầu gia vốn định trọng dụng Liêu tiên sinh, thậm chí nâng đỡ ông sớm vào hàng các thần.

“Nhưng tiên sinh không muốn thay đổi tâm ý. Trước sau cho rằng Tuệ Vương quá nhỏ tuổi, hơn nữa Hầu gia cùng Quý phi làm mẫu tộc Tuệ Vương quá mức cường thế, chẳng hợp làm Thái tử.

Nói thật, trong mắt tiên sinh, Tuệ Vương còn chẳng bằng Tam hoàng tử Thừa Vương, vốn ít người thăm hỏi.”

Y thở dài: “Tiên sinh thật sự không thể được trọng dụng bởi Hầu gia, lại lo Hầu gia bởi vậy giận lây đến người khác trong phất đảng, nhất là ngươi. Vì thế trong lòng chần chừ, do dự chẳng yên, e rằng muốn lánh đi chỗ khác.”

Nói xong, y nhìn nàng chăm chú.

Trong phòng tối mờ, than trong chậu đã gần tàn.

Đỗ Linh Tĩnh trầm ngâm một lúc lâu, khẽ cất lời: “Ta đã rõ. Việc này e không chỉ riêng Liêu tiên sinh, tất còn có người khác trong phất đảng cũng như vậy. Không bằng để ta tự mình nói với Hầu gia.”

Quả thực, tình huống này chẳng phải một người. Hỗ Đình Lan nghe vậy, liền hỏi: “Ngươi đi nói, liệu có thích hợp không?”

Đỗ Linh Tĩnh cảm thấy, e chẳng có ai thích hợp hơn nàng.

Bởi nàng chính là cây cầu mà Hầu gia dốc tâm dựng lên, nối liền hắn cùng phất đảng.

Nàng mỉm cười: “Dẫu ta chỉ là kẻ thấp cổ bé họng, nhưng vẫn phải thử một lần.”

Ngày ấy, khi Đỗ Linh Tĩnh trở về hầu phủ, ngang qua ngoại viện thì nghe thấy đám phụ tá trong phủ đang bàn chuyện phất đảng. Nhưng lúc đó, Hầu gia không có ở đó.

Nàng về chính viện đợi hắn, không ngờ đêm ấy hắn bận việc, lúc hồi phủ thì đã quá muộn, sợ làm kinh động nàng nên chỉ nghỉ lại ở ngoại viện.

Hôm sau, Đỗ Linh Tĩnh dậy sớm dùng cơm, thấy hắn vẫn chưa trở về, nghĩ ngợi một lát rồi đứng dậy ra ngoài.

Nàng đi thẳng đến ngoại viện, mới hay mình không phải người đầu tiên đến cầu kiến.

Trời vừa tảng sáng, nhưng ngoài cổng ngoại viện đã có không ít người tụ tập, ai nấy đều chờ gặp Hầu gia.

Sùng Bình và Sùng An đều chẳng thấy, ngoại viện hôm nay chỉ có một tiểu quản sự trẻ tuổi. Hắn ta sai gia nhân dâng trà, an ủi khách khứa: “Hầu gia trăm công nghìn việc, chư vị chớ nóng vội, xin cứ thong thả ngồi chờ.”

Ngày trước, ở Thành Khánh Phường, khi nàng còn theo phụ thân, cũng từng có người tìm đến cầu kiến, Văn bá sẽ sắp xếp cho bọn họ chờ ở ngoại viện. Nhưng so với nơi này, người khi ấy nào có đông đảo đến vậy.

Đỗ Linh Tĩnh nghe thấy trong đám người có kẻ than thở: từ năm trước đến năm nay, hắn ta đã tới năm lần, mà vẫn chưa gặp được Hầu gia, lần này mong tiểu quản sự nhất định thông bẩm.

Lại có người than hôm qua đã chờ từ trưa đến tối, khi Hầu gia đưa phu nhân về nhà mẹ đẻ, y vẫn không thấy được mặt, hôm nay trời chưa sáng đã đến, ần này phải xin yết kiến cho bằng được.

Mấy người nữa cũng rì rầm kể đã đợi lâu. Thu Lâm nghe vậy, nhỏ giọng than: “Hầu gia quả thật bận rộn. Nếu đổi lại là nô tỳ, mỗi ngày nhiều người muốn gặp thế này, thật là phiền chết.”

Đỗ Linh Tĩnh nghe xong không khỏi thấy đúng, khẽ bật cười.

Nàng vừa cười, tiểu quản sự đã trông thấy, vội vàng chạy ra chào: “Phu nhân sao lại đến đây? Hầu gia hiện đang nghị sự cùng các phụ tá trong đại sảnh, phu nhân có cần tiểu nhân thông báo?”

Vốn nàng cũng định nhờ hắn ta báo một tiếng, nhưng nghe nói Hầu gia đang nghị sự, lại nhìn thấy bên ngoài có bao nhiêu người đang chờ, liền lắc đầu: “Cũng chẳng phải chuyện gấp, ta chờ một lát cũng được.”

Quản sự dĩ nhiên không thể để phu nhân phải ngồi cùng người ngoài, bèn đưa nàng đi về phía sân trước, gần thư phòng Hầu gia.

Nhưng Đỗ Linh Tĩnh vừa bước vào, đã nghe tiếng mấy phụ tá đi ngang:

“... Phất đảng này cũng thật phiền toái, từng người vừa hẹp hòi vừa ngoan cố. Hầu gia vốn đã cứu bọn họ, lại còn phải cho họ địa vị cao. Người khác thì mừng rỡ không kịp, thế mà bọn họ, còn muốn theo Ung Vương? Nhất là cái lão Liêu kia, Hầu gia đã nể mặt ông ta đủ lắm rồi.”

Một người khác tiếp: “Phải đó. Theo ta thấy, đám phất đảng phía sau phu nhân, nếu bị gạt bỏ, bị triều đình xa lánh thì cũng chẳng có gì lạ. Xem đám bên Đỗ các lão thì thấy rồi đó, với cái tính tình ấy, Hoàng thượng sao mà trọng dụng nổi...”

Nghe đến đây, Đỗ Linh Tĩnh khẽ nhíu mày. Phất đảng thì thôi, nhưng phụ thân nàng cũng bị đem ra nói.

Quản sự trông thấy, mặt tái đi. Hắn ta hận không thể chạy đến bịt miệng hai vị phụ tá kia, nhưng đúng lúc lại có mấy người khác đi ngang, cũng tiếp lời bàn chuyện phất đảng. May thay, có kẻ liếc thấy phu nhân, vội kéo tay đồng liêu ra hiệu im miệng.

Cả đám đều lúng túng nhìn nhau rồi im bặt. Quản sự đưa nàng vào cũng không xong, mà quay ra cũng chẳng ổn, lòng lo lắng không biết xử trí thế nào.

Đỗ Linh Tĩnh nhìn, còn có gì mà không rõ.

Ngoại viện vốn là nơi phụ tá trong phủ thoải mái bàn luận chính sự, không thích hợp cho người ngoài nghe lén. Bởi vậy người ngoài chỉ được chờ ở đại sảnh, xa cách chỗ này, để hạn chế biết được chuyện bên trong.

Mà nàng... cũng chẳng khác nào một người ngoài.

Nghĩ vậy, nàng xoay người, nói với quản sự: “Ta ra ngoài chờ cũng được.”

Quản sự vốn lo phu nhân nghe những lời ấy sẽ giận dữ, giờ thấy nàng chủ động muốn ra ngoài, liền thở phào.

“Phu nhân nếu muốn gặp Hầu gia, tiểu nhân sẽ lập tức bẩm báo.”

Song ở đại sảnh, Đỗ Linh Tĩnh nghe thấy việc nghị sự đang đến hồi then chốt, muốn mở miệng hỏi, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Chờ Hầu gia xong việc, rồi nói cũng chưa muộn.”

Quản sự liền tiễn nàng ra ngoài, còn cho người dâng trà. Đỗ Linh Tĩnh cùng với đám người kia, đều cùng chờ đợi.

Chỉ là, một khi đã chờ, liền từ sáng sớm kéo dài đến tận trưa. Ba lần thay trà, vẫn chưa thấy hắn rảnh rỗi.

Trong đại sảnh, ai nấy đều hết sức kiên nhân. Nhưng cuối cùng vẫn người chịu không nổi, bèn cáo lui, hẹn ngày khác đến.

Đỗ Linh Tĩnh thì chẳng vướng bận gì, chỉ muốn bàn bạc cùng hắn chuyện phất đảng.

Nàng muốn nói với hắn, cho dù hắn trù tính bao lâu, cưới nàng chỉ để thu phục phất đảng, thì cũng chẳng cần quá gấp gáp.

Việc lớn, tất nên lấy nhẫn nại làm đầu.

Nàng lại chờ thêm một hồi, nghĩ rằng hắn chắc cũng sắp xong việc, chỉ là không ngờ ngẩng đầu nhìn trong đại sảnh vẫn còn bao nhiêu người đang chờ, có kẻ sốt ruột đi qua đi lại. Hắn hẳn cũng chưa chắc kịp thấy nàng.

Nếu vậy, hay là nàng về trước ăn bữa cơm, rồi quay lại chờ hắn?

Đúng lúc ấy, Nguyễn Cung vội vã chạy đến, bước chân hối hả.

Y tiến lên liền nói: “Hỗ đại ca truyền lời lại, rằng Liêu tiên sinh ‘hôm nay sẽ dâng sớ, xin rời kinh trở về quê Tứ Xuyên.’”

Đỗ Linh Tĩnh nghe vậy, cả kinh.

Nàng vốn nghĩ chí ít cũng còn mấy ngày nữa, không ngờ tiên sinh vì do dự bất đắc dĩ, nay đã quyết ý muốn đi.

Tứ Xuyên chẳng phải như Thanh Châu, đường núi xa xôi vạn dặm. Một khi đã đi, biết đến bao giờ mới trở lại? Việc này, tất phải nói rõ ràng trước khi ông rời đi.

Đỗ Linh Tĩnh lập tức đứng dậy, bảo Nguyễn Cung nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa, chẳng kịp thay y phục, vội vàng đuổi theo.

Lục Thận Như vừa mới xong việc buổi sớm, vẫn chưa kịp nghỉ ngơi, còn đang thở hổn hển đôi chút, mới bảo người dọn cơm thì quản sự ngoài đại sảnh đã vội vàng tiến vào.

Hắn hỏi:

“Lại có người muốn cầu kiến? Là những ai, vì việc gì? Nói gọn vào mấu chốt.”

Người đợi ngoài đại sảnh từ sáng đến giờ, nào ai lại không mang chuyện trọng yếu.

Chỉ có một người, nói rằng không vội, có thể thong thả chờ.

Nhưng quản sự lại bẩm:

“Nếu hầu gia rảnh rỗi, chi bằng trước gặp phu nhân một lát?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Lục Thận Như thoáng sững sờ, ngỡ mình nghe lầm.

“Ngươi nói ai?”

Quản sự đáp: “Là phu nhân. Phu nhân từ sáng sớm đã đến đây chờ hầu gia hơn ba canh giờ rồi. Hầu gia có muốn trước gặp phu nhân một lần?”

Lời vừa dứt, đôi mắt Lục Thận Như bỗng lạnh lẽo.

Trong thư phòng không khí căng thẳng, lãnh ý như băng tràn ngập.

“Ngươi dám để phu nhân ở ngoài kia chờ ba canh giờ?!”

Quản sự sợ hãi, run rẩy quỳ rạp xuống. Sùng Bình vừa lúc từ ngoài vào, nghe vậy cũng hít mạnh một hơi.

Lục Thận Như mặt trầm hẳn xuống, lập tức bước nhanh ra ngoài, thẳng hướng đại sảnh.

“Tuyền Tuyền...”

Nhưng khi đến nơi, vừa qua bình phong, chỉ thấy trên bàn còn sót lại một chén trà nguội lạnh, bóng dáng người thì đã chẳng thấy đâu.

“Phu nhân đâu?!”

Quản sự cũng hoảng hốt, chẳng hay phu nhân rời đi từ lúc nào.

Lục Thận Như tưởng nàng đã trở về chính viện, toan xoay người đi tìm, may có một tiểu đồng tiến lên thưa:

“Hồi hầu gia, phu nhân vừa nhận được tin cấp báo, đã sốt ruột lên xe ngựa ra khỏi cổng.”

*

Tin Thiệu Bá Cử t·ự s·át khiến Dương Kim Du cả đêm qua trằn trọc không yên.

Ban đầu, nàng ta cũng như mọi người, nghe Hoàng thượng đã bớt nặng nề, ngỡ là sẽ được tha thứ, lòng mừng khôn xiết. Nào ngờ Thiệu Bá Cử lại chọn ngay lúc này tự sát, một khi hắn đã chết, Hoàng thượng vốn xử sự công minh, tất nhiên sẽ chẳng tha cho hai đệ đệ nàng ta.

Mẫu thân nàng, Vinh Xương Bá phu nhân, vì thế mà lại hôn mê một trận.

Có lẽ, không quá tháng Giêng, Hoàng thượng sẽ hạ chỉ xử trí hai đệ đệ nàng ta.

Lúc này ngoài Hầu gia và Quý phi, chẳng còn ai có thể cứu được bọn họ. Dương Kim Du chỉ thấy mình sắp điên loạn. Trượng phu nàng ta đến cả đêm giao thừa cũng chẳng vào viện thăm, nàng ta chỉ có thể tự tìm đường xoay xở.

Nàng ta còn cách nào?

Trước kia, nàng ta đã tìm đến Lục hầu phu nhân, toan châm ngòi cho hai vợ chồng xung đột. Nhưng nữ nhân kia tính tình trầm tĩnh như nước, mặc cho nàng ta khêu gợi thế nào, vẫn chẳng lay động.

Vậy thì, thay vì xuống tay nơi phu nhân, chẳng bằng trực tiếp nhắm vào Hầu gia cùng phất đảng.

Dương Kim Du càng nghĩ càng rối, cho đến khi vừa rồi nghe tin: trong phất đảng, kẻ đối nghịch nhất với Hầu gia, Liêu tiên sinh nay lại rời kinh về quê.

Một ý niệm chợt lóe trong đầu nàng ta.

Liêu Hủ rõ ràng là bị khí thế Hầu gia ép đến đường cùng mới phải bỏ đi.

Nếu trên đường, ông ta xảy ra chuyện, liệu phất đảng có vì thế mà oán hận, quay sang đối nghịch với Hầu gia chăng?

Nghĩ vậy, nàng ta lập tức sai người chuẩn bị, vội vàng dẫn nhân thủ ra khỏi kinh thành.

*

Đỗ Linh Tĩnh bên này, bị người ngăn lại mấy khắc.

Ngoại thành, có một vị Chương tiên sinh mở hiệu sách, cũng là người phất đảng. Trước kia, khi Thiệu Bá Cử còn cường thịnh, từng bị hắn ta bức hại, phải lánh vào thôn dã mấy tháng, đến năm trước mới quay lại.

Đỗ Linh Tĩnh chưa từng gặp mặt, nhưng ngày tết vừa rồi, Nguyễn Cung đã thay nàng mang lễ đến, lại nhân việc tám bộ Tống bản quý hiếm xuất hiện mà nhờ ông ta lưu tâm.

Hôm ấy, nàng đi ngang cửa tiệm, Chương tiên sinh trông thấy, bèn gọi: “Tĩnh Nương, đi đâu vậy? Chuyện tám bộ Tống bản lần trước, ta đã có chút manh mối.”

Đỗ Linh Tĩnh vốn đã quên việc ấy, nay cũng không tiện nhiều lời, chỉ vội cảm tạ, rồi hỏi ngay:

“Tiên sinh có gặp Liêu tiên sinh không? Ông ấy đi ra từ cửa thành nào?”

Quả thật, Liêu Hủ vừa ghé qua hiệu sách, uống một chén trà, từ biệt, nói rằng sẽ về Tứ Xuyên phụng dưỡng lão mẫu, hoàn toàn quy ẩn điền viên, cũng chẳng đến Bảo Định dạy học nữa. Từ nay về sau, chưa chắc còn dịp gặp lại bạn cũ.

Nói đoạn, ông đi theo đường Hữu An môn.

Đỗ Linh Tĩnh nghe xong, vội cáo từ, hẹn ngày khác sẽ trở lại vấn an, rồi lập tức lên xe đuổi theo Hữu An môn.

Nàng vừa hỏi thăm, vừa lần theo dấu. Tính thời gian, Liêu tiên sinh hẳn chưa đi xa.

Nhưng khi qua một trà quán, Nguyễn Cung vào hỏi, thì nghe người trong quán “Di” một tiếng:

“Kỳ lạ thật, vừa có một lão tiên sinh gầy gò đi ngang, thế mà lại có nhiều người đuổi theo như vậy. Chỉ mười lăm phút trước, cũng có người hỏi ta y như ngươi.”

Nghe vậy, Đỗ Linh Tĩnh chau mày, Nguyễn Cung cũng kinh ngạc.
Y vội đưa tiền nhờ người kia nói rõ thêm.

Người kia cười đáp: “Lúc nãy còn có một cỗ xe ngựa, không treo thẻ bài, chẳng rõ thuộc nhà ai. Trên xe mang theo nhiều người vũ dũng, trông như cao thủ biết võ, cũng đuổi theo lão tiên sinh kia mà đi.”

Gã vừa chỉ phương hướng, mí mắt Đỗ Linh Tĩnh lập tức giật mạnh hai cái.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...