“Nàng với ta kết duyên, quả thực chỉ là thánh ý. Ta chưa từng cầu xin. Nếu nương tử còn nghi ngờ, chẳng chịu tin lời ta, ngày khác có thể đích thân thỉnh hỏi Hoàng thượng cùng Duyện Vương.”
Câu ấy hắn nói dứt khoát, từng chữ không sai rơi thẳng vào tai Đỗ Linh Tĩnh.
Nàng ngẩng mắt nhìn nam nhân, trong đôi con ngươi kia chẳng thấy chút do dự nào, ngược lại còn ẩn chứa vài phần bất mãn, ánh mắt lạnh lẽo quét sang nàng.
Đỗ Linh Tĩnh chỉ đành thấp giọng: “Hầu gia đã bận trăm công nghìn việc, nói chi đến Hoàng thượng.”
Loại chuyện này, nàng sao có thể đến hỏi Hoàng thượng? Về phần Duyện Vương, nàng hoàn toàn không quen biết, lại càng chẳng thể dò hỏi được.
Nhắc đến bận rộn, Lục Thận Như bỗng nhớ tới một việc khác.
Hắn lập tức sai người truyền quản sự ngoài tiền thính vào.
Quả nhiên người đã chờ sẵn ngoài đó, đại quản sự cùng đồ đệ tiểu quản sự vội vàng bước tới trước cửa.
Đại quản sự hôm nay vắng mặt, sai đồ đệ thay phiên, vốn tưởng sẽ không có gì sơ suất. Ai ngờ tiểu tử kia lại dám để phu nhân phải chờ nơi đại sảnh đến ba canh giờ!
Dẫu là phu nhân tự nguyện, hầu gia sao có thể dung thứ?
Đại quản sự lòng dạ khổ sở, hai thầy trò vừa vào liền “bùm” một tiếng quỳ xuống, dập đầu bang bang không ngớt. Tiểu quản sự run rẩy, đại quản sự thì giọng nghẹn ngào:
“Để phu nhân bị chậm trễ, là tiểu nhân thất trách! Xin hầu gia, phu nhân giáng tội!”
Nam nhân đứng trên bậc thềm đá dưới hành lang, toàn thân uy nghiêm bức bách khiến người ta nghẹt thở. Chỉ một ánh mắt đảo qua, hai kẻ kia đã không dám ngẩng đầu.
Hắn trầm giọng: “Mỗi người lãnh ba mươi đại bản. Sùng Bình, tự mình hạ thủ!”
Sùng Bình lập tức tuân lệnh.
Đỗ Linh Tĩnh giật mình hoảng sợ.
Thị vệ trong phủ vốn đều xuất thân quân ngũ, còn bọn quản sự chỉ là đầy tớ thường. Ba mươi đại bản trong tay quân nhân, há chẳng phải muốn phế luôn bọn họ?
Nàng vội vã bước tới.
Quản sự không dám biện giải, nhưng nàng không thể để người khác vì mình mà chịu khổ.
“Hầu gia đừng trách phạt. Là ta tự bảo quản sự không cần bẩm báo.”
Ai ngờ lời vừa ra khỏi miệng, giọng hắn càng thêm lạnh buốt:
“Năm mươi!”
Năm mươi đại bản, ắt hẳn khó giữ được mạng.
Sùng Bình lĩnh mệnh, giơ tay đã định kéo hai người xuống.
“Hầu gia!”
Đỗ Linh Tĩnh vội gọi, hắn không đáp. Nàng kéo ống tay áo hắn, hắn chỉ khựng một chút rồi hất ra, quay người định đi.
Người gì mà tính tình cứng rắn như bàn thạch, chẳng dung một chút mềm lòng!
Đỗ Linh Tĩnh theo sát phía sau: “Lục Duy Thạch!”
Nam nhân sải bước muốn rời đi, thân hình rốt cuộc khựng lại.
Gió luồn dưới hành lang lặng lẽ cuốn đi.
Nàng gọi hắn bằng chữ tự, lại còn thốt cả họ ra, ngữ điệu ấy mang theo ý vị khó tả.
Ba chữ “Lục Duy Thạch” vang vọng bên tai, hắn đứng bất động, cố nhẫn nhịn không muốn quay đầu.
Mãi đến khi bước đến chỗ ngoặt, hai quản sự đã bị kéo ra ngoài cửa, chỉ còn tiếng gió đập vào mái ngói phát ra âm thanh giòn tan.
Đỗ Linh Tĩnh cũng chẳng rõ sao mình lại buột miệng gọi hắn như thế, nhưng chí ít, hắn đã chịu dừng bước.
Nàng đuổi kịp: “Chuyện này vốn là ta sai, cớ sao lại đánh người khác?”
Nàng hiểu hắn đang giận điều gì, liền dịu giọng: “Lần sau ta đến tìm ngài, sẽ lập tức để quản sự bẩm báo. Xin đừng phạt trượng họ nữa, được không?”
Nàng quả thực đã hiểu thấu. Lục Thận Như liếc nhìn, trong mắt thoáng hòa hoãn, song nàng lại chưa nói trúng ý.
“Chưa đúng.” Hắn trầm giọng, cúi mắt nhìn thẳng vào nàng.
Đỗ Linh Tĩnh ngơ ngác, không rõ còn phải sửa thế nào. Nam nhân thấy nàng bối rối, cũng không nói thêm, chỉ liếc sang hai quản sự đang bị lôi đi.
“Tha cho bọn họ.”
Hắn cuối cùng cũng mở miệng. Hai thầy trò như sống lại sau kiếp nạn, mồ hôi như mưa, vừa dập đầu cảm tạ hầu gia, lại hướng về Đỗ Linh Tĩnh dập đầu thêm nữa.
Nàng vội xua tay, chỉ muốn họ mau rời đi, kẻo hắn lại nổi giận.
Thoát được một kiếp, ngoài viện trở lại yên lặng.
Ngoại viện thư phòng, vốn tên Xa Tụ Các, là cả một tòa viện rộng. Bên trong có thư phòng, cũng có phòng ngủ để hắn lưu lại mỗi khi về phủ muộn, ngoài ra còn mấy gian tiểu thính lớn nhỏ khác để tiếp khách và nghị sự cùng phụ tá.
Nơi này thủ vệ canh gác nghiêm ngặt, người ngoài tuyệt chẳng được bước vào. Đây cũng là lần đầu Đỗ Linh Tĩnh đặt chân đến.
Giờ phút này, hắn chẳng nói nửa lời, cả Xa Tụ Các như bị phủ một tầng băng tĩnh mịch.
Mãi đến khi Sùng Bình trở lại, bẩm rằng Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ Ngụy Quyết, từ Phúc Kiến hồi kinh, phái người đến chúc mừng tân hôn.
Nghe đến tên Ngụy Quyết, Lục Thận Như lập tức sai tiếp khách ở một gian đại sảnh kế bên, rồi xoay người định vào đó.
Đỗ Linh Tĩnh nghĩ mình nên lui về chính viện, vừa cất bước ra cửa, hắn đã quay đầu, ánh mắt ngăn lại.
Nàng khựng lại, hiểu ý, chỉ đành lùi vào gian phòng ngủ của hắn trong Xa Tụ Các.
Ngụy Quyết phái người tới, bàn chuyện ở tiểu thính sát vách.
Đỗ Linh Tĩnh vừa ngồi xuống, liền mơ hồ nghe được giọng nói truyền sang.
Vị Ngụy chỉ huy sứ kia, nàng vốn có quen biết.
Năm xưa, khi nàng theo phụ thân ở kinh, Tiên đế thương tiếc tiên Hoàng hậu, thường triệu nàng nhập cung hầu giá. Ngụy Quyết lại là hoàng thân quốc thích. Nàng từng gặp người này vài lần, cùng với Dụ Vương điện hạ, và năm vị quận chúa.
Về sau Hoàng thượng đăng cơ, phụ thân của Ngụy Quyết được phong làm Quốc cữu, hiệu Tín Vân Bá, mẫu thân lại đặc phong Bảo Quốc phu nhân. Phụ tử hai người đều gia nhập Cẩm Y Vệ. Sau khi Tín Vân Bá qua đời, Ngụy Quyết kế thừa tước vị, nhiều lần được trọng dụng, cuối cùng được Hoàng thượng chỉ định làm Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ.
Mà Bảo Quốc phu nhân vốn xuất thân từ Lục thị Vĩnh Định hầu phủ, tuy không phải cô mẫu ruột thịt của Lục Thận Như, song cũng đồng tông nhất chi. Vì vậy hai nhà giao hảo khăng khít, Lục hầu cùng Ngụy Chỉ huy sứ coi như huynh đệ bà con.
Ban đầu, người trong kinh đều đoán Lục hầu nhiều năm chưa cưới, chẳng qua là chờ tiểu muội của Ngụy Quyết trưởng thành, muốn kết làm thân gia. Nào ngờ thánh chỉ hạ xuống, hắn lại rước nàng qua cửa.
Giờ đây Ngụy Chỉ huy sứ phái người đến chúc mừng, hắn thản nhiên tiếp nhận, không chút kiêng dè mà hỏi thăm việc trong Ngụy gia, lại còn truy hỏi tình hình Ngụy Quyết một năm qua được sai phái đến Phúc Kiến.
Những lời này, đều cố ý để nàng nghe rõ. Tựa hồ như hắn khiến nàng lưu lại Xa Tụ Các cũng là vì thế, muốn nói cho nàng hay rằng, hết thảy sự trong tay hắn, nàng đều có thể biết rõ ràng, không cần nghi ngờ.
Đỗ Linh Tĩnh thầm than trong lòng.
Nàng không tiện nói ra, chỉ lặng lẽ ngồi bên cửa sổ nghe hắn cùng sứ giả Ngụy gia trò chuyện một hồi, rồi mới thong thả đánh giá gian phòng này.
Nơi đây, tất thảy đều thuộc về hắn.
Hắn ưa chuộng vật liệu gỗ sắc đen, trong phòng hiện vẻ trầm tĩnh lạnh lùng, ngắn gọn mà không kém khí độ tự phụ. Hoàn toàn khác với thư phòng của phụ thân, cũng khác Tam Lang.
Đây mới là thư phòng của một võ tướng quyền thần, là chốn riêng tư của Lục Duy Thạch. Thậm chí từng hơi thở cũng thấm đẫm khí tức của riêng hắn.
Nàng bước chậm đến án thư. Trên bàn chất chồng tấu chương do trong cung ban xuống, song hắn dường như đọc đến nỗi mất kiên nhẫn, bên cạnh còn có một chiếc lò hương, tro tàn vương vãi.
Đỗ Linh Tĩnh tiện tay sắp lại, rồi dời mắt sang bộ trà cụ bằng ngọc, mỏng nhẹ như cánh ve, khắc họa cảnh suối núi róc rách.
Nàng thoáng nghiêng đầu, bắt gặp trên án thư còn vương một tờ giấy bỏ dở.
Trên giấy liệt kê vài chức quan trọng trong triều, đều đã gạch bỏ, chỉ riêng dòng “Giang Tây Đề hình Án sát sứ” được giữ lại, bên cạnh còn có mấy dấu chấm mực.
Nét bút sắc bén mà trầm ổn, tựa như vách đá sừng sững, chẳng thể lay động.
Đỗ Linh Tĩnh im lặng nhìn, trong lòng nhớ đến buổi chiều ngoài kinh thành, hắn từng nhắc Liêu tiên sinh về chức vị này.
Hóa ra lời ấy chẳng phải chỉ nói suông, mà quả thực đã cân nhắc từ trước. Không hề có ý cưỡng bách, mà là dụng tâm giữ lại phất đảng.
Nếu quả thực hắn vì phất đảng mà đến, với tính khí thâm trầm ấy, sao có thể dễ dàng để mặc bọn họ rời đi?
Nàng nhìn thêm vài lần, rồi đặt chặn giấy đè lên tờ ấy, xoay người bước vào gian phòng ngủ.
So với chính viện, nơi đây chỉ trải một lớp đệm mỏng, chăn cũng sơ sài.
Nàng thoáng ngạc nhiên. Nếu hắn quen ngủ giường cứng, cớ sao ở chính viện lại trải chăn nệm dày dặn?
Nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nàng mơ hồ đã hiểu, vội vàng rời khỏi mép giường, không dám nghĩ tiếp.
Nhưng khi quay lại, ánh mắt nàng bất giác dừng lại.
Bên giường hắn treo năm thanh đao kiếm, cao cao trên giá gỗ đàn.
Nàng đi tới, từng thanh một mà xem: đao nặng, kiếm dài, đều mang dấu tích tàn khuyết. Rõ ràng chẳng phải để trưng bày, mà là binh khí từng nhuốm máu nơi sa trường. Tựa hồ vẫn còn mùi huyết khí phảng phất.
Nàng đưa tay chạm vào từng vỏ đao, từng thanh đều trầm nặng. Chỉ có một thanh treo ở rìa giá là nhẹ hơn, vỏ kiếm khắc hoa văn mềm mại, toàn thân ngân sắc sáng loáng, khác hẳn bốn thanh kia.
Đúng lúc ấy, Sùng Bình bưng trà bước vào, bắt gặp nàng đang ngắm thanh kiếm bạc, liền nói:
“Bốn thanh kia đều là hầu gia, còn thanh này…” – y khựng lại – “là của Nhị gia.”
Lục thị Nhị gia, Lục Hằng Như.
Mà Nhị gia Lục Hằng Như, nhà ngoại chính là Dương thị Vinh Xương Bá phủ. Trong đầu Đỗ Linh Tĩnh thoáng hiện lại cảnh Dương Kim Du chiều nay chất vấn.
Nàng hỏi khẽ: “Nhị gia… thật sự vì hầu gia mà đỡ một mũi tên, nên mất mạng?”
Sùng Bình đặt khay trà xuống, gật đầu.
Ấy là chuyện nhiều năm trước.
Năm Hoằng Khải thứ mười bốn, Vĩnh Định quân do Lục thị suất lĩnh xuất chinh Thát Đát. Nhưng văn thần trong triều lại muốn cầu hòa, làm lỡ thời cơ, khiến quân Lục phủ thương vong thảm trọng. Lão hầu gia liền sai Lục Thận Như tra xét việc Thát tử trà trộn trong quan lại.
Năm ấy, khi hắn vừa nắm được manh mối, bỗng bị kẻ thân phận bất minh ám sát, mũi tên nhắm thẳng vào yết hầu. Hắn bị trọng thương, may nhờ thân thủ tốt mới thoát khỏi tử địa.
Lão hầu gia không yên tâm, liền phái Nhị gia dẫn người tiếp ứng.
“Nhị gia tính tình cẩn mật, dọc đường cũng phát hiện dấu vết. Nào ngờ đến khi cùng hầu gia điều tra, lại gặp phục kích. Mũi tên bắn tới, hầu gia đã trúng thương, tránh không kịp, chính là Nhị gia lao đến đỡ, chịu chết thay huynh trưởng.”
Sùng Bình thở dài: “Nhị gia bị bắn thủng yết hầu. Hầu gia sau đó bảy ngày bảy đêm không thốt nổi một lời. Có lẽ vì cổ họng cũng bị thương, từ đó tiếng nói khàn khàn như bây giờ.”
Sau biến cố, manh mối bị cắt đứt. Lão hầu gia bởi thương tâm, bệnh tình cũng thêm nặng, nhưng vẫn dặn không cho Lục Thận Như tiếp tục điều tra.
Chớp mắt, đã bao năm trôi qua.
Song bên giường hắn, vẫn giữ lại thanh ngân kiếm mà Nhị gia từng dùng.
Nghe xong, Đỗ Linh Tĩnh lặng người. Nàng không khỏi hỏi: “Việc ấy… chẳng lẽ xảy ra ở ngoài quan ải? Sao mà hung hiểm đến thế?”
Sùng Bình lắc đầu: “Không phải. Là ở Sơn Đông…”
Y thoáng ngập ngừng, rồi nhìn phu nhân sâu xa.
Năm ấy hầu gia thoát thân khó nhọc, kẻ đuổi giết vẫn bám theo không nghỉ. Bất đắc dĩ, họ chạy đến Thanh Châu, rồi ẩn mình trong Miên Lâu.
Việc này giấu sao được Đỗ các lão. Nhưng Đỗ các lão đã lặng lẽ dung chứa, cho hắn mai danh dưỡng thương giữa Miên Lâu.
Chuyện xưa ở Miễn Lâu, hầu gia đã đến thế nào, trải qua những gì, cuối cùng rời đi trong tình cảnh ra sao—y tất thảy đều thu hết vào trong mắt.
Nhưng hầu gia một mực im lặng không muốn nhắc lại, nên Sùng Bình đương nhiên cũng không tiện nhiều lời.
Đúng lúc ấy, nam nhân từ ngoài bước vào.
Sùng Bình thấy vậy bèn hành lễ, lặng lẽ lui ra.
Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đỗ Linh Tĩnh bất giác ngẩng nhìn cổ hắn: nơi yết hầu có một vết sẹo sâu.
Nếu mỗi vết sẹo đều là một đoạn quá vãng khắc cốt minh tâm, thì với từng ấy vết sẹo giăng khắp thân, hắn đã phải đi qua bao nhiêu phong ba mới luyện thành lớp “xương đồng da sắt” của hôm nay?
Chuyện cũ, hắn rất ít đề cập; hắn luôn lo toan trù tính chuyện về sau. Nhưng nào ai thực sự quên được quá khứ?
Giờ phút này sắc mặt hắn vẫn không tốt, song ánh mắt đã lướt qua thanh kiếm bạc dựng bên nàng.
Lục Thận Như nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của nhị đệ.
Tương truyền tướng lĩnh cầm binh, quen dùng đao thương, mỗi món binh khí theo chủ nhân vào sinh ra tử sẽ tụ linh phách nơi huyết chiến.
Hắn treo kiếm của Hằng đệ ngay đầu giường, nghĩ thầm nếu kiếm có linh, ắt dẫn Hằng Như về gặp mình trong mộng.
Thế mà tiểu tử ấy… chưa từng đến một lần.
Một lần cũng không…
Giây lát hiện tại, hắn nhìn thanh kiếm bạc, rồi lại nhìn người đứng cạnh, thân mang thương tích.
Bỗng nhớ một chuyện xưa.
Năm ấy hạ chí nóng bức, tầng cách của Miên Lâu càng thêm ngột ngạt. Thương thế hắn lâu khép miệng; Đỗ các lão vốn chưa từng thấy võ nhân mang nhiều vết thương như vậy, sợ hắn xảy ra chuyện, chẳng biết từ đâu tìm được hai hộp thuốc bột trị thương mang đến.
Loại dược này được cất trong hộp gỗ long não, mỗi lần dùng phải theo thủ pháp đặc biệt mà lấy một chút, kẻo dược hiệu tản mất.
Nhưng Đỗ các lão khi ấy có người môn sinh tới bái phỏng, đành trao cách dùng cho ái nữ, bảo nàng đem thuốc đến để ngoài tầng cách.
Khi ấy nàng đứng ngoài hỏi: “Loại thuốc trị thương cất trong hộp long não, công tử từng dùng qua chưa?”
Lúc đó nhị đệ cũng ở đấy, vừa thoáng thấy đã tỏ vẻ hiểu ngay, con nhà tướng, thuốc thang trị thương nào lại chưa gặp.
Nhưng Hằng đệ bướng bỉnh, bắt chước giọng hắn mà đáp thay: “Chưa từng thấy.”
Hắn liếc qua, liền nghe nàng nói: “Vậy… bên ta không tiện bước vào, có thể cho ta bày tỏ cách dùng một lượt chăng?”
Nàng muốn vào, hắn cớ gì cự tuyệt?
Hắn khẽ “ừ” một tiếng.
Hắn vừa ưng thuận, nhị đệ đã len lén cười trộm. Mặt hắn hơi nóng lên, song vẫn ngồi thản nhiên bất động.
Rất nhanh, nàng đã vào tới sau tầng cách.
Thân phận hắn bí mật, ngoài Đỗ các lão ra, không ai biết tường tận.
Nàng không dám nhìn hắn; bóng hình hắn ẩn trong bóng tối, nàng cũng chẳng thấy được.
Nàng chỉ cúi đầu, tỉ mỉ giảng cách mở hộp long não và cách dùng dược.
Hắn nghe hiểu, song mắt lại chỉ dừng trên gương mặt nàng.
Tia nắng độc nhất xuyên qua tầng cách, rơi vào đôi tay nàng, rồi đậu trên hàng mi dài mềm.
Nàng chỉ ghé qua hắn hai bận: một là lần vô ý đuổi chuột, đụng vào mới biết bên trong có người, hoảng hốt chạy đi tìm phụ thân; lần thứ hai chính là bây giờ.
Hắn mải nhìn, chẳng hay nàng đã giảng xong. Thấy bên trong không đáp, nàng cũng không dám hỏi, xoay người định đi.
Chẳng ngờ vướng phải vật gì, nàng khựng lại, suýt ngã ngang về một phía.
Hắn cả kinh, vội vòng tay đỡ ngang eo nàng.
Nàng trong cơn bối rối lại ấn ngay lên vết thương nơi cánh tay hắn.
Hắn khẽ hít ngược một hơi; nàng không nghe ra, nhưng nhị đệ đã thấy.
“Bên ấy có thương đấy!”
Nhị đệ vừa cất tiếng, nàng càng hoảng, tay chân luống cuống chẳng biết đặt đâu.
“Công tử có sao không?”
“Không hề gì.” Hắn thấy nàng đứng chưa vững, không khỏi hỏi: “Có trẹo chân không?”
Nàng vội lắc đầu.
Trong tầng cách tối om, hắn nhìn không rõ sắc diện nàng, chỉ dịu giọng bảo: “Vậy chậm rãi đứng lên cho vững, không cần vội.”
Nàng đứng lại được rất nhanh, song không nấn ná thêm.
“Thật xin lỗi.” – nàng nói khẽ, đặt thuốc xuống rồi vội vã rời đi.
Hình như nàng xấu hổ lắm, sáu ngày sau cũng chẳng trở lại Miên Lâu.
Khi ấy, hắn chỉ nhìn tà áo vàng của nàng khuất dần trong tia nắng mỏng: như một cánh bướm vàng giữa ngày hạ, khẽ chạm vào hoa rơi, kinh hãi vỗ cánh bay đi.
Hắn nhìn mãi nơi nàng biến mất. Nhị đệ lên tiếng: “Ca, chỗ thương của ngươi chảy máu cả rồi, huynh không thấy đau à?”
Hắn đáp “không sao”, đưa mắt xuống vật khiến nàng vấp ngã: chính là thanh kiếm bạc tuyết của nhị đệ.
Hắn “hừ” nhẹ: “Lần sau còn quăng bừa, ta ném vào lò nung chảy.”
“Không được đâu!” Nhị đệ hấp tấp, quay sang hỏi Sùng Bình: “Cha con nhà họ Đỗ đưa cho đại ca ta cái gì vậy, chẳng lẽ là mê hồn dược?”
Câu ấy vừa thốt, Sùng Bình không nhịn được cười.
Hắn quở: “Lại nói nhăng nói cuội!”
Nhưng nhị đệ vẫn cãi: “Nhìn đại ca là biết. Nàng ấn trúng vết thương chảy máu, mà đại ca còn không thấy đau. Nếu cưới nàng về phủ, chẳng phải ngày nào cũng bị nàng áp chế, còn nói gì đến ‘phu cương’ nữa?”
Lúc ấy, hắn chỉ đá một cước, đuổi nhị đệ khỏi Miên Lâu.
Nào ngờ tám năm trôi qua, câu nói bâng quơ của nhị đệ lại ứng nghiệm.
Hắn liếc kiếm giá bên người...
Chẳng phải hiện giờ hắn ngày ngày đều chịu đựng tính tình của nàng đó sao?
Sớm biết cưới nàng về nhà lại khiến mình mỗi ngày bị nàng trêu chọc, thì hắn…
Lục Thận Như im lặng.
Thành hôn đã mấy tháng, đến nay nàng vẫn còn hoài nghi hắn.
Ánh mắt nam nhân trầm xuống, nhìn thanh kiếm bạc tuyết trên giá, rồi quay sang người đứng cạnh thanh kiếm.
Trong phòng tĩnh lặng, không nghe thấy một tiếng động. Chỉ có người từ bên kiếm giá khẽ bước lại gần hắn.
Nàng cất giọng nhẹ, lại một lần nữa gọi tên tự của hắn: “Duy Thạch,” – nàng nói rất khẽ – “thật xin lỗi.”
Tâm tình nàng dường như trũng xuống, mắt khẽ run khi nhìn hắn.
Nàng đưa tay; hắn tưởng nàng sẽ kéo ống tay áo mình, nào ngờ nàng bỗng nắm lấy bàn tay hắn.
Nam nhân sững người, nghe nàng nói: “Từ nay ta sẽ không nghi ngờ ngài nữa.”
…
Hồng La Tự, ngoài thành.
Hôm nay trong chùa hơi ồn, Tưởng Phong Xuyên vừa viết xong một thiên văn, cúi đầu thổi khô mực. Đợi chữ khô, cuộn văn lại cất cho ổn thì Phác ma ma đã bước nhanh đến trước cửa phòng.
Thấy hắn ta, bà mỉm cười: “Lục gia có rảnh chăng? Duyện Vương điện hạ hôm nay nghỉ tại Hồng La Tự, hỏi ngài có tiện qua một chuyến không. Nếu rảnh, thỉnh ngài đến yết kiến.”
Tưởng Phong Xuyên cũng mỉm cười: “Điện hạ đã có lời, dẫu Lục Lang bận rộn, cũng cố dành một canh giờ mà tới.”
Nói đoạn, hắn ta đứng dậy thay áo. Chợt nhớ ra điều gì, bèn bảo Huệ thúc mang theo thiên văn vừa viết: “Chỉ mong điện hạ không chê, nguyện chỉ giáo đôi điều.”
Duyện Vương điện hạ bị bệnh cổ tay, ít khi tự cầm bút, nhưng lại ưa nhất văn chương của giới văn sĩ.
Phác ma ma đáp: “Lục gia mau đi, điện hạ mà thấy văn chương của ngài, ắt thích không rời."
Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)
Chương 52: Không nghi ngờ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
