Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 54: Chân tướng



“Ngươi nói, Chương tiên sinh là nghe được, trong số tám bộ Tống bản dẫn ta đi đến kinh thàn, có bốn bộ là có quan hệ với hầu phủ?”

Đỗ Linh Tĩnh đang ở tây sương phòng chính viện tu bổ sách, nghe vậy hơi kinh ngạc nhìn Nguyễn Cung.

Nguyễn Cung liền đem nguyên văn lời Chương tiên sinh trong tiệm sách ở ngoại thành thuật lại: “Tiên sinh nói tin tức còn chưa hỏi thăm toàn vẹn, mấy bộ còn lại cần chờ thêm ít ngày. Nhưng đã tra được bốn bộ, xác thực đều có quan hệ với hầu phủ.”

Nguyễn Cung mồ hôi lấm tấm sau cổ.

Nếu tám bộ Tống bản dẫn đường, lại có đến một nửa dính líu đến hầu phủ, thậm chí là có liên hệ với hầu gia, như vậy thời điểm chẳng phải quá sớm ư? Sớm hơn nhiều so với thánh chỉ tứ hôn trong yến tiệc trung thu.

Nhưng hầu gia lại từng nói với phu nhân, ở Chẩm Nguyệt Lâu mới là lần đầu gặp gỡ...

Nguyễn Cung không dám suy nghĩ sâu, chỉ len lén lau mồ hôi. Chỉ thấy phu nhân mặt mày không gợn sóng, chẳng hề biến sắc.

Nàng chỉ thoáng ngẩn người, kế đó khẽ cười, lắc đầu thở dài:
“Việc trong kinh, chuyện nào chẳng dính tới hắn? Bất quá cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Nói đoạn, nàng hoàn toàn không để tâm, khiến Nguyễn Cung vô cùng kinh ngạc. Lại nghe nàng dặn thêm:

“Đừng sinh lòng nghi kỵ hầu gia, bằng không hắn lại nổi giận.”

Nàng bảo Nguyễn Cung chớ để bụng, chờ tin tức thu đủ rồi hẵng nói.

Đỗ Linh Tĩnh vốn nghĩ như thế. Văn thần theo Đậu các lão, tâm tư thâm trầm, đều giỏi che giấu. Còn Lục Thận Như thì khác, hắn là loại bá đạo cường thế, muốn thì cứ lấy, mọi thứ đều viết thẳng ra trên mặt.

Từng vì tranh đấu các đảng mà đánh quan viên đến thảm thiết, nay dẫu đã thu liễm nhiều, không còn cuồng vọng như xưa, song chuyện nào trong kinh chẳng thấp thoáng có bóng dáng hắn?

Tám quyển sách, bốn quyển có dính dáng tới hắn, không có gì lạ.

Khi đó, nàng cùng hắn còn chưa quen biết, tất nhiên hắn không thể là người từng bước đặt ra Tống bản để dẫn đường nàng nhập kinh.
Huống chi, đến cả Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ Ngụy Quyết tặng nàng đại lễ thành hôn là bốn bộ Tống bản trân quý.

Nàng khi ấy còn giật mình, “Lễ này quá mức quý trọng.”

Hầu gia chỉ nhàn nhạt: “Sách cổ trân quý vốn để lưu truyền thiên thu, nàng nhận lấy cũng coi như thay người ta tích phúc.”

Hắn đối với việc nhận lễ chẳng hề câu nệ, nàng cũng chỉ đành nghe theo.

Những ngày qua, vì cánh tay còn thương, Đỗ Linh Tĩnh ít cầm bút, nay vết thương khá hơn, nàng mới thong dong ngồi lâu ở tây sương phòng.

Thu Lâm bỗng tiến đến, cười trộm: “Hỗ nhị nương tử đưa phu nhân búp bê cầu tử, có đặt ở cửa sổ phòng ngủ chăng?”

Đây chẳng phải là muốn phô bày cho thiên hạ biết nàng mong có hài tử sao?

Đỗ Linh Tĩnh đỏ mặt: “Mau đem giấu đi, đừng để ai thấy.”

Thu Lâm thấy nàng xấu hổ, lại phảng phất ửng hồng, cười mãi không thôi.

Mấy ngày sau, trời ấm, tháng Hai dần sang, Thu Lâm lại nhắc: “Nhị nương tử phái người nói, búp bê ấy đã được đại sư khai quang, nhất định phải đặt dưới cửa sổ, bằng không e Phật Tổ trách phạt.”

Đỗ Linh Tĩnh ngẩn ra, “Nhất định phải đặt ư?”

Thu Lâm gật đầu, “Nô tỳ từng thấy qua, cũng nghe lời truyền lại như thế.”

Đỗ Linh Tĩnh chần chừ, sau mới nói: “Vậy... ban ngày khi không có ai, ngươi lặng lẽ đặt một lúc, nhưng chớ để hầu gia thấy.”

Ý nàng rất rõ. Thu Lâm chỉ mỉm cười, gật đầu.

Chiều ấy, Đỗ Linh Tĩnh ghé Quy Lâm Lâu, định ở lại, song nhớ lời hầu gia nhất mực muốn nàng quay về, nàng đành sửa soạn trở về phủ.

Ai ngờ, khi hầu gia về phủ, chẳng thấy nàng, nghe bẩm nàng đang ở Quy Lâm Lâu, hắn liền vào phòng thay áo.

Chỉ khi bước đến cửa sổ, hắn thoáng thấy một đôi búp bê vải đặt ngay ngắn dưới song.

Hắn cầm lên, gọi Thu Lâm: “Đây là... búp bê cầu tự?”

Thu Lâm không ngờ hầu gia phát hiện, lại còn nhận ra công dụng.

Nàng ấy ậm ừ: “À...”

Chỉ thấy hầu gia lặng người nhìn, lòng bàn tay siết chặt búp bê, xoay người, sải bước đi ra cửa.

Ở Quy Lâm Lâu, trời đã ngả chiều, Đỗ Linh Tĩnh định hồi phủ.

Phùng Tường đến tìm, nhắc chuyện mấy quyển binh thư nàng sắp in, tình nguyện thay nàng khảo đính. Nàng cũng nhờ cậu ta chuyển vài bộ sách tặng cho hiền đệ, gọi là đáp nghĩa.

Chẳng ngờ thanh niên đỏ mặt, líu ríu cảm tạ mà cáo từ.

Đỗ Linh Tĩnh còn muốn nói thêm vài câu, nhưng bỗng nghe sau lưng tiếng bước chân nặng nề quen thuộc, “thùng thùng” vọng lại.
Nàng quay đầu, chỉ thấy nam nhân khoác áo gấm màu sẫm, giữa màn đêm vừa buông, phong thái uy nghiêm, sải bước đi tới.

Phùng Tường vội vàng hành lễ từ xa, rồi xoay người định lui.

Hắn vốn không tức giận, song người ta vẫn e ngại mà tránh đi.

Nào ngờ Lục Thận Như thoáng có ý muốn gọi giữ lại.

Đỗ Linh Tĩnh vội vàng tiến lên ngăn: “Duy Thạch!”

Hắn mới chịu dừng, hừ một tiếng, giọng bất mãn: “Hắn cứ đỏ mặt õng ẹo trước mặt nàng, là diễn trò cho ai xem?”

Lục Thận Như chỉ muốn nhìn nương tử của mình, mà nàng lại vui lòng cùng tiểu tử kia trò chuyện.

Hắn đem cả cơn ghen, hết thảy dồn lên đầu Phùng Tường.

“Lần sau còn để ta thấy hắn đỏ mặt nói chuyện với nàng, ta liền ném hắn vào hồ băng, cho hắn lạnh thấu mà tỉnh táo.”

Tính tình thật tệ...

Đỗ Linh Tĩnh không muốn chấp nhặt hắn nữa, xoay người định rời đi, lại bị hắn đưa tay giữ chặt cổ tay.

Hắn mím môi, trong mắt hàm ý bất mãn. Đỗ Linh Tĩnh chỉ đành dịu giọng hỏi:

“Hầu gia như thế nào rảnh rỗi lại tới đây?”

Hắn liếc nàng một cái, không đáp, song ánh mắt rõ ràng đã nhu hòa xuống.

Đa số thời khắc, Đỗ Linh Tĩnh thật sự nhìn không thấu trong lòng hắn nghĩ gì. Chỉ nghe hắn trầm giọng nói:

“Đêm nay không quay về, ở lại Quy Lâm Lâu.”

Lời ấy khiến nàng hơi lạ lẫm. Đỗ Linh Tĩnh chớp mắt nhìn hắn, người này bỗng cười, nhưng lại bổ sung: không ở trong chính viện, mà là một nơi khác.

Đỗ Linh Tĩnh nhớ ra, phía đối diện Quy Lâm Lâu còn có một tòa biệt viện, vốn thuộc hầu phủ. Nhưng Quy Lâm Lâu đã đủ lớn, nàng chưa từng bước chân sang đó.

Nàng hỏi hắn:

“Hầu gia muốn đi biệt viện kia? Vậy biệt viện đó tên là gì?”

Nam nhân hơi sững lại, rồi thở dài bất đắc dĩ:

“Nương tử chẳng lẽ nghĩ, sính lễ ta đưa cho nàng chỉ có một tòa Thư Lâu này thôi sao? Biệt viện này vốn là của nàng. Tên gọi, tất nhiên chờ nàng đến định đoạt”

Đỗ Linh Tĩnh khẽ ngẩn ra. Một Quy Lâm Lâu đã rộng rãi như thế, lại thêm một tòa biệt viện...

Nàng còn chưa kịp nói, hắn đã hừ nhẹ, không để nàng phân trần, chỉ sải bước dẫn đường.

Nàng đành đi theo.

Biệt viện tuy chưa có tên, nhưng kiến tạo theo lối Giang Nam, đình đài lầu các, bước dời cảnh đổi, phong cảnh mỹ lệ. Tuy tiết xuân chưa hẳn ấm hẳn, hoa chưa kịp nở, song dưới ráng chiều, cảnh trí vẫn mang muôn vẻ tao nhã.

Nam nhân bỗng dừng lại, nói:

“Nương tử chọn một chỗ đi.”

“Chọn để làm gì?” nàng nghi hoặc.

“Nàng cứ chọn trước.”

Tưởng rằng là chọn chỗ đặt tên, nàng đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại nơi bên hồ, một tòa thuyền hoa khẽ lay.

“Thuyền hoa...”

Nam nhân khẽ nhướng mày. Đỗ Linh Tĩnh thoáng cảm thấy không ổn, chẳng lẽ không phải đặt tên?

Nàng nhìn kỹ thần sắc hắn, chỉ thấy khuôn diện anh tuấn hiện rõ ý cười.

Trong khoảnh khắc, nàng bỗng hiểu ra.

Quả nhiên hắn nói:

“Được, nếu nương tử ưa thuyền hoa, đêm nay liền ở nơi này.”

...

Ánh ngân hà phủ xuống mặt ao, liễu xanh phất phơ, thuyền hoa giữa hồ khẽ lắc lư.

Nàng đoán có lẽ hắn đã sớm sai người thu dọn thuyền, trải dày chăn gấm bên trong. Mặt nàng nóng bừng như bị thiếu đốt.

Lại có hai nha hoàn tiến đến, nâng ra một đôi búp bê vải, một trái một phải đặt ngay bên gối đầu.

Xong việc, nha hoàn vội vàng lui xuống. Trong thuyền chỉ còn sóng nước thì thầm.

Hắn liền bế nàng, đặt giữa hai búp bê.

Búp bê một tả một hữu, nàng bị kẹp ở giữa, mặt đỏ như lửa, chẳng còn chỗ tránh.

Chuyện kế tiếp, há nàng có thể không rõ?

Nàng chẳng dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Lục Thận Như cúi mắt, thấy thê tử quẫn bách nằm giữa hai búp bê, má hồng như hoa, cổ áo bạc sam trễ nải, vai non mềm run khẽ... hắn bật cười.

Cầu tự.

Nếu là lúc trước, nàng luôn lấy thánh chỉ tứ hôn làm cớ, muốn tránh chuyện sinh con, nói không chừng nàng đã uống canh tránh thai.

Rốt cuộc bọn họ hoan hảo mấy tháng nay, nàng vẫn chưa thụ thai.
Mà hương ma ma điểm hằng đêm vốn có trợ dược, ý đồ đã bị triệt tiêu, chuyện con nối dõi cũng khó đoán định.

Hắn chưa từng hỏi, cũng không muốn nghe lời từ chối.

Nhưng hôm nay, nàng lại lặng lẽ để dưới song cửa một đôi búp bê cầu tự.

Vậy thì, Tuyền Tuyền của hắn, rốt cuộc cũng muốn cùng hắn có hài tử, phải không?

Ánh mắt nam nhân đen đặc như không thể hòa tan.

Đỗ Linh Tĩnh chỉ thấy hắn như dã thú muốn nuốt người.

Song đầu ngón tay hắn lại dịu dàng lướt qua eo nàng, mang theo ôn nhu khó tả.

Hắn khẽ cười:

“Nương tử cùng ta, lần này ắt không phụ thần minh chúc phúc.”

Thuyền hoa lắc lư giữa hồ, chẳng biết ai đã tháo dây neo. Thuyền trôi dần ra giữa nước, ánh sao phản chiếu lấp lánh, xuân phong mơn man.

Mãn thuyền mộng xuân, áp cả ngân hà.

...

Đêm ấy, họ thật sự lưu lại trên thuyền hoa.

Hai búp bê bị hắn mang đặt ngoài song cửa, còn nàng thì được hắn ôm trong chăn gấm, theo sóng nước bồng bềnh.

“Tuyền Tuyền, nàng có muốn đi Giang Nam không?”

Giọng hắn khẽ vang, “Năm xưa ta chỉ lướt qua trong thoáng chốc, chưa từng dừng chân lại. Thật đáng tiếc.”

Nguyên lai hắn từng muốn du Giang Nam.

Đỗ Linh Tĩnh ngạc nhiên, chẳng ngờ hắn bận bịu như thế mà cũng có lúc sinh nhàn ý.

Nhưng rồi hắn than một tiếng:

“Điện hạ vẫn quá nhỏ tuổi. Nếu được như Ung Vương thì tốt.”

Tuệ Vương năm nay mới chín tuổi, muốn chống đỡ đại nghiệp, ít cũng sáu bảy năm nữa.

Đỗ Linh Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh tinh quang rơi xuống mi mắt nửa rũ. Nàng khẽ cười, dịu dàng:

“Duy Thạch chớ thở dài. Từ xưa Giang Nam mưa bụi, liễu xanh, họa kiều, vốn đều chỉ ở trong thơ văn của văn nhân mặc khách.”

“Ngài sớm đã lãnh hội qua rồi.”

Âm thanh nàng ôn nhu như làn nước đêm xuân. Nam nhân sững lại, cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy đôi mắt nàng ánh lên ý cười dịu ấm, trong đó duy chỉ có một hình bóng —— là hắn.

Lục Thận Như chậm rãi nghiêng mình, chăm chú nhìn nàng, khẽ thở một hơi:

“Tuyền Tuyền, rốt cuộc cũng chịu cùng ta nói vài câu ngon ngọt.”

Ngon ngọt? Đỗ Linh Tĩnh thoáng ngẩn người, té ra đây là điều hắn muốn? Nàng nhịn không được cười ra tiếng.

Hắn đã cúi đầu, hôn lên bờ môi vừa thốt “lời mềm mại” ấy.

Gió xuân phơ phất song cửa. Đỗ Linh Tĩnh không né tránh, ngược lại ngẩng cổ nghênh đón.

Dẫu bọn họ chỉ vì thánh ý mà thành vợ chồng, nhưng có thể thẳng thắn mà đối đãi, không dối gạt, không nghi ngờ, đã là phúc duyên khó cầu giữa nhân gian.

Ngày tháng lặng lẽ trôi sang hai tháng, kỳ thi mùa xuân đã cận kề.
Đỗ Linh Tĩnh cùng Phùng Tường chỉnh lý xong một bộ binh thư; Triệu chưởng quầy đã in thử một bản, sai người đưa vào hầu phủ.

Nàng cẩn thận giở xem: bản in rõ ràng, nội dung tinh tường xác thực, lại có đồ bản và chú giải.

Điều đáng nói hơn, bộ thư này vốn không phải nàng đặc biệt để mắt; chỉ là khi có người bồi nàng lựa sách lượm lặt, tiện tay rút ra tán thưởng mấy câu. Hắn hẳn không biết nàng đã vì hắn mà tu đính, khắc in. Đỗ Linh Tĩnh định sai người mang sang ngoại viện Xa Tụ Các cho hắn xem, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, quyết định tự mình đưa qua.

Chẳng ngờ chưa kịp ra cửa, Xương Bồ đã đến bẩm: “Phu nhân, Lục gia tới nhà cũ ở Thành Khánh Phường, thỉnh ngài qua đó một chuyến.”

Đỗ Linh Tĩnh thoáng nghi: Lục Lang ở kinh đã có chỗ tá túc, lúc này thi cử đã gần kề, sao lại đến Thành Khánh phường?

Văn chương nàng đều giúp hắn ta xem qua; mấy hôm trước hắn ta còn mời nàng lên Hồng La Tự. Nàng nghĩ, nếu bỗng nhiên chạy đến Hồng La Tự gặp Lục Lang, e có người sẽ không vui, nên thôi.
Hôm nay Lục Lang lại đến Thành Khánh phường làm gì?

“Nàng hỏi: “Hắn ta có chuyện chi?”

Xương Bồ gãi đầu: “Không rõ. Chỉ sợ liên quan đến thi cử, nên vội mời phu nhân.”

Khoa cử là đại sự, ba năm một lần; không thể chậm trễ. Đỗ Linh Tĩnh đành gác chuyện tu bổ sách, thay y phục, qua Thành Khánh phường.

Đến Đỗ trạch, lại được mời sang Chẩm Nguyệt Lâu.

Nàng đi đến nơi, chỉ thấy trên lầu, nhã gian có Tưởng Phong Xuyên đang cùng người uống rượu. Đối diện là một thiếu niên giống như thái giám, chính là người chuyên hầu hạ yến tiệc ở Tây Uyển hoàng thành. Năm trước ở yến cung nàng từng gặp qua y hai lần. Cớ sao hôm nay lại do Lục Lang mời đến Chẩm Nguyệt Lâu?

Nàng chưa hiểu ra sao, còn đang đứng ngoài khe cửa ngó vào. Trong nhã gian, Tưởng Phong Xuyên đã rót cho vị thái giám kia say lịm, còn mình thì vẫn tỉnh táo. Thấy nàng tới, hắn ta bèn hỏi vào trong:

“Năm ngoái Đoan Ngọ, yến tiệc trên hồ Thái Dịch, công công kể tường tận cho ta nghe một lượt đi.”

Thiếu niên thái giám đầu óc choáng váng, lè nhè: “Lục gia hỏi… chuyện Lục hầu xin chỉ tứ hôn? Không phải đã kể rồi ư?” Nói xong gục lên bàn.

Nghe bốn chữ “thánh chỉ tứ hôn”, Đỗ Linh Tĩnh chau mày. Nàng chẳng rõ Lục Lang bày trò gì, nhưng hẳn chẳng phải chuyện nghiêm chính; toan quay đi.

Vừa xoay bước, đã có người từ nhã gian sấn ra, nắm lấy cổ tay nàng.

Nàng muốn hất ra mà không hất nổi, chỉ nghe hắn ta nói: “Ngươi thật không muốn biết, việc Lục Thận Như cùng ngươi được tứ hôn, rốt cuộc là thế nào ư?”

Đỗ Linh Tĩnh hạ giọng: “Chuyện ấy ta đã rõ, chẳng còn gì đáng hỏi.”

“Rõ?” Tưởng Phong Xuyên bật cười. “Hắn bảo ngươi, đều do thánh ý, phải không? Ngươi mới gả chưa được nửa năm, đã tin hắn vậy sao?”

Đối phương cúi đầu nhìn, thấy trong mắt nàng điềm đạm, không phản bác nửa lời, quả nhiên là tin người kia rồi.

Hắn ta cười khẽ, mùi rượu tỏa nhẹ.

Mới nửa năm…

Hắn ta chợt hỏi: “Đêm khuya mộng hồi, ngươi còn nhớ tới tam ca ta chăng?”

Hắn ta cơ hồ muốn nói: “Người kia, vì ngươi mà cam lòng chết…” nhưng đến miệng lại nuốt xuống. Ca không đành làm nàng thêm bận lòng.

Hắn ta buông cổ tay nàng, nhìn chăm chú.

Đỗ Linh Tĩnh khựng lại. Tam Lang… hình như quả thật đã lâu nàng chẳng mộng thấy nữa.

Nàng khép mắt: “Lục Lang, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Tưởng Phong Xuyên hơi dịu giọng: “Không làm gì. Chỉ muốn cho ngươi nghe đôi lời thật dạ.”

“Nhưng chuyện tứ hôn, hoàn toàn do ý hoàng thượng. Ta đã biết, không liên can đến hầu gia.” Nàng từng vì điều ấy mà hoài nghi hắn, nay chẳng muốn lặp lại. Huống hồ, trước mặt nàng, hắn cũng đã từng lời chắc như đinh đóng cột.

Tưởng Phong Xuyên hỏi: “Thật ư? Ngươi chắc chắn vậy sao?”

Nàng đáp thẳng: “Chắc chắn.”

“A.” Hắn ta cười. “Vậy để ta vào xác nhận giúp ngươi lần nữa.”

Dứt lời, người này quay vào nhã gian, dựng thái giám dậy, tự mình ngửa cổ uống một bầu, lại rót đầy một chén, đẩy tới trước mặt đối phương:

“Công công, chuyện Lục hầu thụ chỉ tứ hôn, xin nói rõ vài lời.”

Thái giám thấy hắn ta cố chấp muốn nghe, liền “ai nha” hai tiếng: “Tưởng lục gia đã biết từ chỗ Duyện vương điện hạ, điện hạ cũng đã nhắc đến rồi, thì ta nào có gì để nói nữa. Vả lại Thiệu Thám Hoa đã mất, rượu lại thơm như này… thôi được rồi, nói thì nói.”

Năm ấy ở Hồng La Tự, Duyện vương nói việc ấy vốn chẳng phải do hầu gia cầu chỉ vào trung thu, mà là tại yến Đoan Ngọ; có điều vương gia chỉ điểm đến đó là dừng.

Tưởng Phong Xuyên vất vả lắm mới tìm được vị thái giám hầu tiệc Đoan Ngọ trên hồ Thái Dịch — chính là người đang ngồi trước mặt mình. Y chuyên phục vụ yến ẩm Tây Uyển, không thận trọng như đám hầu cận cạnh thánh thượng. Rượu ngà ngà, y rốt cuộc mở miệng.

Mùi rượu nồng đến khó thở.

“Lúc đó, trong điện chỉ có hoàng thượng, Duyện vương và hầu gia. Những nhà quyền quý liên hôn đã sớm đưa danh sách cho vương gia xem qua, đâu chờ đến trung thu mới định. Vương gia đem danh sách theo, nhân dịp yến này mà trình hoàng thượng duyệt.”

Nhà này nhà nọ có nơi đã định mối, có nơi còn chờ thánh ý. Hoàng thượng tự sẽ chậm rãi cân nhắc đến trung thu mới hạ chỉ xuống.

“Ngày ấy xem xong danh sách, thánh thượng quay sang hỏi Vĩnh Định hầu Lục Thận Như: ‘Việc chỉ hôn của ngươi và tỷ tỷ ngươi, năm này qua năm khác đều không vội; nhưng trong kinh này, ai lại đến hai mươi lăm mà chưa thành thân? Cũng như ngươi với Ngụy Quyết… Các ngươi không vội, thì trẫm phải thay các ngươi lo. Không bằng năm nay, ngươi cứ chọn một nhà, chớ trì hoãn nữa.’”

Những câu hỏi ấy, năm nào hoàng thượng chẳng hỏi? Những năm trước, hầu gia đều khéo đẩy qua; nhưng lần này, hắn không đẩy, lại đứng dậy tạ ơn.

Duyện vương cười “hiếm lạ”, tự tay đưa danh sách: “Các thế gia quý nữ đều ở đây, hầu gia cứ chọn một.”

Quý nữ trong kinh này, tùy hắn chọn.

“Nào ngờ hầu gia lật qua một lượt, tới cuối cùng, bỗng khép danh sách lại, xin bút mực.”

Hoàng thượng lập tức ân chuẩn cho người đem lên.

Mùi rượu hun đến choáng váng.

“... Hầu gia đó, đem những cái tên đãi tuyển nhất nhất lướt quá, cuối cùng, viết xuống một cái tên vốn không hề có ở trong danh sách, là tên của hầu phu nhân bây giờ, rồi dâng lên!”

Ngoài cửa, Đỗ Linh Tĩnh như nghe sấm nổ bên tai, mọi thanh âm Chẩm Nguyệt Lâu thoắt tan biến.

Lục Duy Thạch, cái này hoàn toàn đâu phải như hắn từng nói…

Nàng hoang mang, lại nghe thái giám kể tiếp:

“Cố tình Thiệu thị cũng muốn cầu thú hầu phu nhân. Giữa đường bị chặn ngang như thế. Hầu gia sớm liền muốn định hôn với nhà họ Đỗ; cả kinh thành còn tưởng thuần thánh ý, Lục hầu gia tự nhiên cũng không cần bác bỏ tin đồn làm gì. Hầu gia tâm tư sâu lắm, không ai đoán được đâu...”

Ngoài cửa, nàng đứng yên lặng. Tưởng Phong Xuyên bèn hỏi dồn:
“Công công, lời này là thực chứ?”

Hắn ta liếc ra ngoài cửa một cái. Thái giám say mà miệng không say, lập tức đáp:

“Tất nhiên là thật! Nếu có một chữ giả dối, sớm mai ta nhảy xuống hồ Thái Dịch cho cá ăn!”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...