Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 92: Cố ý



Hôm về Thành Khánh phường, Đỗ Linh Tĩnh ghé quán trà cũ nơi phụ thân sinh thời thường lui tới, lại gặp một người.

“Đậu các lão.” Nàng bước lên thi lễ.

Vị trọng thần quyền khuynh triều dã ấy, giờ chỉ mặc một thân áo vải sắc tố giản dị, như người thường, một mình ngồi bên án nhỏ sát cửa sổ, thong thả uống trà.

Đỗ Linh Tĩnh tiến lại, ông ngẩng đầu nhìn nàng một thoáng. Nàng hỏi han, rồi tự nhiên ngồi đối diện. Người tuổi già chỉ nâng chén trà nhấp thêm vài ngụm, vẫn chưa đáp lời.

Song nàng không thấy ông có ý cự tuyệt, bèn gọi một ấm trà, lặng lẽ ngồi xuống cùng uống.

Ngoài hiên bỗng rơi mấy hạt mưa to như hạt đậu, chốc lát đã thành một trận mưa rào bất chợt, phủ kín quán trà xưa cũ. Hạt mưa đập lộp bộp vào song cửa; còn bên chiếc bàn nhỏ sát cửa sổ, một già một trẻ đều yên tĩnh uống trà.

Các lão đưa mắt theo tiếng mưa mà nhìn ra ngoài. Song khi ánh nhìn lơ đãng lướt qua dung nhan đối diện, ngay cả ông cũng chợt nhận ra mình khựng lại trong một chớp mắt.

Khi lặng im, quả là giống nhau như đúc…

Bất quá ông vẫn không thật sự dừng lại ngắm lâu, chỉ tiếp tục nhìn qua ô cửa.

Một trận mưa rào, như bao vội vã của nhân thế, chỉ bằng một chén trà đã trút ào xuống; mây dần hé sắc, trời lại hửng. Mưa thì gặp nắng liền bốc hơi thật mau, còn những cuộc tương ngộ của con người, dư ảnh trong ký ức lại lưu rất lâu.

Đậu các lão lặng lẽ cạn chén, cũng không gọi thêm. Chỉ khi ngẩng đầu, ông lại không nén được nhìn sang vị tiểu bối đối diện thêm một cái.

Đỗ Linh Tĩnh bèn dịu giọng hỏi:

“Các lão từng quen biết gia phụ chăng?”

Hôm qua, người hầu gia phái đi đã hồi báo kết quả.

Sau khi thành thân, phụ thân từng đưa mẫu thân đi du học khắp nơi; hai người có thời gian dừng chân ở một thư viện thuộc Hà Nam gần hai năm. Mà nơi ấy lại giáp ranh châu huyện hẻo lánh, chính là chỗ năm đó Đậu các lão từng bị giáng chức đến. Hai người rất có khả năng từng quen biết, chỉ là chưa có chứng cứ xác thực.

Nàng nhẹ giọng hỏi xong, Đậu các lão nhìn nàng một cái:

“Không biết.”

Đỗ Linh Tĩnh sững lại, khẽ nhấp một ngụm trà, lại nói:

“Gia phụ ưa đến đây uống trà. Ngày mai là giỗ bảy năm của người.”

Bảy năm… Thì ra người đã đi bảy năm rồi.

Đậu các lão thoáng lặng đi.

Rồi vẫn chỉ nói: “Không biết.”

Ông không muốn nhận, nàng cũng không tiện gặng thêm. Đúng lúc ấy các lão đứng dậy, rút bạc đặt lên bàn, xoay người rời quán.

Đỗ Linh Tĩnh nhìn số tiền trà người này để lại, hóa ra còn thay nàng trả cả phần của mình.

Nàng cũng đứng dậy, cúi người hành lễ sau lưng hắn. Bước chân người tuổi già hơi khựng, song vẫn không dừng lại, thẳng thớm đi mất.

Nàng còn ngồi lại trong quán trà phụ thân từng thích một lúc, rồi mới đứng dậy ra về.

Nào ngờ vừa ra khỏi quán, chưa đi được mấy bước về phía cổng lớn nhà họ Đỗ, lại gặp một người.

“Ngụy chỉ huy sứ?”

Là Ngụy Quyết.

Hắn ta cũng không ngờ gặp nàng ở đây, sững một thoáng: “Phu nhân về Thành Khánh phường ư?”

Đỗ Linh Tĩnh gật đầu, thấy sắc diện người này không tốt, lông mày rũ thấp. Vừa bắt gặp ánh nhìn của nàng, hắn ta thu liền vẻ mặt.
Hắn ta nói khẽ: “Chỉ là ngẫu nhiên ngang qua.”

Không cưỡi ngựa, không mang tùy tùng, thân mặc một màu áo quần giản dị.

Đỗ Linh Tĩnh cố mời vào phủ dùng chén trà, nhưng hắn ta bảo còn việc gấp, rồi cáo lui.

Nàng hơi chau mày nhìn theo bóng người này xa dần. Về tới trước cửa nhà, ngẩng đầu ngắm tấm hoành phi, hai chữ “Đỗ Phủ” do phụ thân cùng nàng từng nắn nót viết.

Nàng ngước nhìn hồi lâu, rồi mới nhấc chân bước vào.

Văn bá đã chờ sẵn trong phủ. Đỗ Linh Tĩnh hỏi mấy câu, Văn bá theo thói quen dẫn nàng về trung lộ, về gian sương phòng cũ nàng từng ở.

Nào ngờ Văn bá gọi nàng một tiếng, đưa tay chỉ về phía đông, mời đi vào cổng đông lộ:

“Phu nhân xem qua một chút.”

Đỗ Linh Tĩnh ngoảnh lại, thấy trước cửa đông lộ chẳng biết từ khi nào đã bày rất nhiều hoa cỏ. Cơn mưa rào vừa rồi tưới đẫm tán lá, giọt nước còn đọng long lanh, bị làn gió nhẹ khẽ rung, lăn rơi tí tách.

Trong viện còn rộn ràng người tới kẻ lui.

Nàng chớp mắt, bất giác rẽ bước vào đông lộ.

Vốn dĩ đông lộ tinh xảo hơn trung lộ và tây lộ; nay đi dọc theo hành lang, nàng thấy ven đường đều đặt hoa tươi rực rỡ, rèm và mành đã thay mới cả thảy, ngay cả đèn lồng dưới mái hiên cũng đổi khác. Giữa đình viện, mấy người đang hợp sức lắp một chiếc xích đu.

Thấy nàng đến, mọi người cùng dừng tay hành lễ: “Phu nhân.”

“Đây là…?”

“Hồi phu nhân, là ý chỉ của hầu gia. Nói rằng phu nhân về ở lại vài ngày, cũng nên có chút vui thú.”

Trong lúc nói, chiếc xích đu đã được an xong, trên dưới lau chùi sạch bóng, chỉ chờ nàng ngồi vào mà đưa nhẹ.

“Vậy… hoa, cũng là hầu gia căn dặn ư?”

Mọi người đều đáp phải. Lại có tỳ nữ bẩm: “Trong phòng chăn đệm cũng đã phơi nắng, thay mới toàn bộ.”

Nhìn đông lộ tràn ngập hoa đoàn gấm thêu, trong lòng Đỗ Linh Tĩnh không nén được ý cười.

Khi trước hắn hỏi nàng muốn ở lộ nào, nàng đáp trung lộ. Hắn nghe xong sắc mặt u uất, không nói nhiều, chỉ tỏ bộ “không để tâm”.

Khi ấy nàng còn nghĩ, Lục Duy Thạch có bản lĩnh được lắm?

Không ngờ trung lộ thì thu xếp gọn gàng, còn đông lộ lại điểm trang đến thế này.

Nếu giờ nàng vẫn cố chấp ở sương phòng cũ trung lộ, không biết hắn hay tin sẽ là sắc mặt gì?

Song cuối cùng lòng nàng cũng mềm. Nhìn cả vườn hoa tươi cùng chiếc xích đu đặt riêng cho mình, nàng căn dặn:

“Lần này… ở đông lộ vậy.”

Dặn việc đâu vào đấy, đến tối thì ai kia đã đến.

Có lẽ là vừa bước chân vào phủ đã nghe tin nàng ở đông lộ, nơi hắn đích thân mở rộng nên khi tới đình viện, vừa liếc mắt một cái, thấy nàng đứng dưới hành lang, ánh mắt hắn đã sáng rỡ, nụ cười nơi khóe môi làm sao cũng không kìm nổi.

Đỗ Linh Tĩnh thấy rõ đôi mắt hắn đã rạng lên, vậy mà vẫn giả vờ hỏi nàng:

“Nương tử vì sao lại sang đông lộ ở? Chẳng phải đã nói sẽ ở lại trung lộ rồi sao?”

Nàng quả thực muốn bật cười, nhưng vẫn cố nén, nghiêm mặt làm ra vẻ suy nghĩ.

“Thế à? Ta có nói thế sao? Nếu phu quân không nhắc, ta đã quên mất rồi. Vậy ta dọn về trung lộ thôi.”

Nói đoạn, nàng nhấc chân định quay đi. Nhưng hắn đã sải bước lên trước, chặn nàng dưới hành lang, bàn tay lớn còn nắm chặt cổ tay nàng không cho động đậy.

“Đã tới rồi… thì đừng đi nữa.”

Tới địa bàn của hắn rồi, hắn còn có thể để nàng đi hay sao?

Đỗ Linh Tĩnh thật chưa từng thấy ai bá đạo như hắn. Rồi hắn cúi người, ngang nhiên bế nàng lên, ôm thẳng vào phòng.

“Vết thương của chàng không đau sao?” nàng vội hỏi.

Nam nhân đáp đã lâu chẳng còn đau nữa:

“Chỉ cần nương tử và ta tốt lành, chút thương tích này có tính là gì?”

Đỗ Linh Tĩnh trợn tròn mắt, rõ ràng khi trước còn đang giận dỗi, giờ lại bày ra bộ mặt như thể là nàng có lỗi với hắn.

Nàng không muốn đôi co với con người này.

Nhưng hắn đã đặt nàng xuống sập dưới cửa sổ, lòng bàn tay nóng rực đặt lên bụng nàng:

“Có khó chịu chỗ nào không?”

Đỗ Linh Tĩnh cụp mắt, đáp trả bằng giọng điệu y hệt hắn:

“Chỉ cần hầu gia không gây sự, chút khó chịu này có tính là gì?”

Giọng nàng vừa rơi, hắn khựng lại một thoáng, rồi bất lực bật cười.

“Tuyền Tuyền…” hắn khẽ gọi, môi đã áp xuống tai nàng, cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng.

Hơi thở nóng bỏng độc thuộc về hắn, chỉ trong khoảnh khắc đã vây kín nàng.

Chỉ mấy nhịp thôi, hơi thở nàng đã dồn dập.

Khóe môi nàng khẽ cong, mang theo một nụ cười dịu dàng và yên hòa.

Khoảnh khắc nụ cười ấy dừng lại trong mắt Lục Thận Như, tim hắn như bị ai đó gõ mạnh một nhịp.

Nàng không còn là người con gái đã đuổi hắn đi chín năm trước ở Miên Lâu, cũng không phải nàng của ngày tái ngộ nơi kinh thành, lạnh nhạt và xa cách, lại càng không phải nàng trong đêm đại hôn, khi hắn vén khăn voan lên thấy nàng đầy mặt nước mắt.

Nụ cười ấy dịu dàng, an nhiên, mỏng manh như tơ sa phủ lên trái tim hắn.

Hắn hối hận vì từng vì Tưởng Trúc Tu mà cáu giận với nàng, vì đã thốt ra những lời nặng nề kia.

Hắn có lẽ cả đời này không thể sánh được với địa vị Tưởng Trúc Tu từng có trong lòng nàng. Nhưng nếu có thể có được một nụ cười ấy, nụ cười chỉ dành riêng cho hắn, thế cũng đã đủ rồi.

Hắn cúi xuống, hôn sâu hơn.

Trời chưa tối hẳn, mà người trong viện đã lặng lẽ lui hết.

Hắn bỗng ôm nàng lên giường, tay cởi đai lưng nàng ra.

Đỗ Linh Tĩnh bị hành động đột ngột ấy dọa sợ:

“Hầu gia quên rồi sao? Chúng ta còn có hài tử!”

Hắn tất nhiên không quên:

“Ta biết hài nhi còn nhỏ bé yếu ớt, nhưng ta cũng… nhớ thương nương tử. Chỉ muốn gần gũi nàng một lát thôi.”

“Thương nhớ” sao? Chẳng phải bọn họ ngày nào cũng ở bên nhau ư?

Nhưng hắn đã ôm nàng vào lòng, ngón tay luồn vào tóc nàng, nhẹ nhàng tháo áo ngoài. Trời nóng, y phục rơi khỏi vai nàng, làn gió mát lướt qua da thịt.

Hắn ngồi sát bên nàng, cũng cởi bỏ y phục. Chẳng mấy chốc, lồng ngực rắn chắc của hắn phơi ra trước mắt nàng, trên đó những vết sẹo cũ ngang dọc vẫn tỏa ra hơi nóng bỏng, khiến Đỗ Linh Tĩnh muốn tránh đi.

Nhưng hắn không để nàng rời khỏi, cứ thế ghì chặt nàng vào lồng ngực phập phồng như bàn ủi nóng.

Nàng biết hắn không thể đi quá giới hạn, nhưng chỉ một khoảng cách gần gũi đến thế cũng đủ khiến nàng nóng ran từ vành tai xuống cổ.

Nàng bất giác nhớ lại những ngày mới thành thân, khi ấy nàng chưa thể tiếp nhận hắn, hắn cũng không vội, nhưng đêm đêm vẫn nằm bên nàng, da thịt kề sát da thịt, cho tới khi thân thể nàng dần quen với hắn, cùng hắn hòa làm một.

Đỗ Linh Tĩnh chịu không nổi nữa, mặt đỏ bừng, nóng lòng muốn trốn đi.

Hắn lại khẽ cười:

“Đã có hài nhi cùng ta rồi, nương tử còn đỏ mặt làm gì?”

Nàng chẳng buồn phân bua. Hắn đưa tay ra sau, kéo nàng áp sát vào lồng ngực, thân mật hòa quyện…

Người không chịu nổi cuối cùng không phải là nàng.

Giọng hắn khàn đi, vốn định nắm lấy tay nàng dẫn dắt một phen, nhưng thấy nàng thực sự không làm nổi chuyện đó, hắn đành buông tay nàng ra.

“Thôi để ta tự xử lý vậy.”

Đỗ Linh Tĩnh: “……”

Mà khoảnh khắc đó, nàng lại chợt nhớ tới đêm đại hôn, nàng thế nào lại không thấy vết kia đâu…

*

Đậu phủ

Đậu các lão vừa về phủ liền hỏi người hầu:

“Lão thái quân đâu?”

Hạ nhân đáp, lão thái quân đang ăn táo trong viện của mình.

Đậu các lão lập tức bước tới. Quả nhiên, trên bàn là một đĩa táo ăn dở, bà lão ngẩng lên thấy ông thì cong mắt cười:

“Con ta đang ăn táo à.”

Ông tiến lại gần, sai người lui hết ra ngoài.

Đậu các lão không vòng vo:

“Ngài khi thì hồ đồ, khi thì tỉnh táo, đặc biệt mời khuê nữ của Đỗ Trí Lễ đến nhà ta, là để nói với nàng rằng ta từng là bằng hữu của phụ thân nàng ư?”

Lão thái quân lại hỏi ngược:

“Không phải sao?”

Đậu các lão bất đắc dĩ:

“Đúng là có. Nhưng Đỗ Trí Lễ đã qua đời, mà nàng giờ đã gả cho tên tiểu tử Lục Thận Như kia rồi. Chuyện xưa, không nhắc tới cũng chẳng sao.”

Nhưng lão thái quân lại đưa cho ông một miếng táo, chậm rãi hỏi:
“Chí hướng thuở thiếu thời của con ta… đã quên rồi sao?”

Đậu các lão lặng im.

Thời niên thiếu, chí hướng của ông cao tựa Thái Sơn. Những cải cách mà Đỗ Trí Lễ thực thi, trong mắt ông khi đó chẳng đáng là gì.
Hắn từng viết vạn chữ gián ngôn, từng dám công khai phê bình tiên đế sau khi lời can gián bị bác bỏ. Nhưng kết quả hắn nhận được là gì?

— Là mười năm bị biếm tới một châu huyện hẻo lánh, bị ghẻ lạnh lãng quên.

Chí hướng xưa kia ông chưa từng quên, nhưng tiên đế hay kim thượng đều không phải minh quân đủ sức mở đường cho chí hướng ấy.

Cho tới khi hoàng hậu và thái tử băng hà, ông mới bỗng thấy được cơ hội.

Ông muốn có một minh quân — người mà chính hắn có thể bồi dưỡng nên.

Chính là Ung Vương!

Đậu các lão thở dài: “Nhi tử chưa từng quên, nhưng thiên thời chưa tới.”

Không ngờ lão thái quân chậm rãi nói:

“Con ta cũng đã già rồi… thật sự còn có thể đợi được sao?”

Nghe vậy, Đậu các lão khẽ bật cười. Ông đúng là đã đợi tới già — nhưng thời cơ, rốt cuộc cũng sắp đến.

“Thân thể Hoàng thượng còn chẳng bằng ta, một lão thần già nua này đâu.”

Ông tất nhiên có thể chờ đến ngày Hoàng thượng băng hà, Thiếu đế đăng cơ.

Nhưng tiền đề là: người đăng cơ phải là Ung Vương, chứ không phải Tuệ Vương.

Đậu các lão nói với lão nương: “Nhi tử chỉ có thể chờ Ung Vương đăng cơ. Ngài cứ an lòng mà ăn táo, đừng thêm phiền cho ta nữa!”
Ông nhét quả táo lại vào tay lão thái quân.

Lão bànhìn trái táo, chỉ khẽ hỏi: “Thật có thể chờ được ư?”

Thiên hạ rối ren, chẳng phải ai cũng nghĩ giống ông. Trên ngai vàng kia, rốt cuộc Hoàng thượng sẽ cho ai kế vị — không ai biết được.

*

Qua mấy ngày, tiết Vạn Thọ đã kề cận.

Tháng Năm Đoan Ngọ vừa rồi, bởi thân thể bất an, Hoàng thượng không mở cung yến. Nhưng tiết Vạn Thọ là ngày cầu phúc “vạn thọ vô cương”, yến tiệc trong cung không thể thiếu.

Lục hầu cùng phu nhân lần này tiến cung sớm hơn lệ thường.

Thân thể Hoàng thượng càng thêm suy nhược, bá quan văn võ đều nhìn ra. Tấu chương thúc giục lập Trữ từ khắp nơi dồn vào. Hoàng thượng tuy chưa công bố, nhưng hẳn đã cân nhắc trong lòng.

Hôm nay văn võ triều thần đều có mặt, ai nấy đều muốn xem Hoàng thượng nghiêng về vị hoàng tử nào.

Lục hầu không tiện đích thân kè kè chăm nom thê tử, bèn nói với quận chúa Ngũ Gia: “Làm phiền quận chúa quan tâm nương tử nhà ta nhiều hơn.”

Ngũ Gia nghe lạ, nhớ lại lúc mình từ Tây Bắc hồi kinh, Lục hầu chẳng phải còn muốn tiễn nàng ấy trở lại đó hay sao?

Nàng ấy mang thù, bèn nói: “Lục hầu bận lòng quá rồi. Ta tất sẽ chăm sóc Tĩnh Nương — nhưng không phải vì hầu gia.”

Câu này cố ý để lửng, chẳng nói là vì ai mà chăm.

Ánh mắt nam nhân thoáng cứng lại, song trước mặt thê tử, hắn tuyệt không so đo.

Không đáp lại lời khiêu khích của Ngũ Gia, hắn chỉ dặn Đỗ Linh Tĩnh: “Tuyền Tuyền nếu thấy khó chịu, lập tức sai người báo cho ta, báo cho nương nương cũng được.”

“Biết rồi.” Trước bao con mắt, Đỗ Linh Tĩnh vội đẩy lời dặn dò ân cần của hắn ra.

Hắn lại chau mày: “Sao ta thấy nương tử… đối với hài nhi của chúng ta, lại không mấy để tâm?”

Đỗ Linh Tĩnh cứng họng.

Thấy hắn buồn bã mím môi, nàng đành nói: “Ta sao lại không để tâm? Hầu gia cứ yên lòng đi.”

Hắn vẫn chưa hẳn tin, song cũng đành cáo lui.

Ngũ Gia hễ thấy hắn không vui là tâm tình phơi phới: “Ta chịu không nổi cái dáng muốn làm gì thì làm của Lục Thận Như. Trừ chuyện lập Trữ, ta cũng mong Quý phi nương nương tiến thêm một bậc. Còn lại thì… ta toàn trái với hắn.”

Đỗ Linh Tĩnh nghĩ bụng: ngươi còn rảnh mà đối nghịch với Lục Duy Thạch? “Vậy ngươi với thế tử dạo này thế nào?”

Nàng vừa hỏi, Ngũ Gia lập tức ỉu xìu: “Thế tử thương ta quá, đã từ tám ngày rút xuống còn bốn ngày.”

Lần này giảm một nửa.

Ngay cả Đỗ Linh Tĩnh cũng tròn mắt.

Đấy chẳng phải là từ “cách ngày” đến sắp thành “hầu như ngày nào cũng…” rồi sao?

Ngũ Gia ôm đầu than, chẳng còn tâm tư đấu khí với Lục hầu, kéo Đỗ Linh Tĩnh: “Chúng ta đi tìm Quý phi nương nương.”

Hai người hỏi đường, biết Quý phi đang tới tẩm điện Hoàng hậu để nghênh đón.

Chư vị mệnh phụ đều ra chờ rước.

Đỗ Linh Tĩnh và Ngũ Gia xếp hàng trong đó. Xa xa thấy cung nhân dọn đường, chư phi tần cùng nghênh Vương Hoàng hậu xuất điện.

Chỉ là, tuy Lục Hoài Như đích thân đi đón, nhưng đứng sát bên Hoàng hậu lúc này không phải Quý phi, mà là hai vị phi tần dưới Quý phi. Còn Quý phi lại bị xếp ở phía sau.

Chúng mệnh phụ thấy rõ, song không ai nhiều lời.

Ngay khi Vương Hoàng hậu bước lên bậc, dưới chân bỗng lảo đảo, một vị phi tần bên cạnh kịp thời đỡ lấy, rồi giúp nàng ta ngồi lên phượng tọa.

Hoàng hậu chao đảo về một bên — mà bên ấy chỉ có Quý phi.

Quý phi lập tức bước tới đỡ, nhưng Hoàng hậu vừa thấy rõ là nàng ấy thì hất tay ra.

Tuy chỉ là một động tác chớp nhoáng, hết thảy mệnh phụ gần đó đều nhìn thấy.

Vương Hoàng hậu công khai làm mất mặt Quý phi.

Đợi Hoàng hậu an tọa, nói mấy câu, bầu không khí mới khoan hòa hơn. Ngay sau đó, chốn hậu điện đã có người thì thầm về chuyện vừa rồi.

Đỗ Linh Tĩnh và Ngũ Gia đều nghe thấy, nhưng khi nhìn về phía Quý phi Lục Hoài Như đang hầu bên, chỉ thấy thần sắc nàng ấy không đổi — không giận, không ủy khuất, chỉ lặng lẽ ngồi.

Ngũ Gia khẽ than, ghé tai Đỗ Linh Tĩnh: “Hoàng hậu chán ghét Quý phi không phải một sớm một chiều. Mười mấy năm đều thế.”

Đỗ Linh Tĩnh nhìn, Ngũ Gia bèn kể: đây là lời nàng ấy nghe từ mẫu phi mình.

Quý phi vào vương phủ bằng một cỗ kiệu nhỏ, sau mới được bổ nhiệm trắc phi; lúc ban đầu chỉ là thiếp thất của Hoàng thượng.

Khi ấy, Hoàng thượng không có thiếp, chỉ có một chính thê là Hoàng hậu, và một thị thiếp đã mất là Thiệu thị — mà Thiệu thị vốn do Hoàng hậu nâng đỡ. Hoàng thượng không quá sủng nàng ấy; còn Lục Hoài Như lại là người Hoàng thượng tự nhìn trúng, lặng lẽ đón vào phủ, đêm ấy đã được thị tẩm, hôm sau mới đến trước mặt Hoàng hậu qua minh lộ.

“Nghe đồn, Hoàng hậu cực kỳ không ưa Quý phi.”

Đỗ Linh Tĩnh nghĩ, cũng là lẽ thường: nhà ai mà chính thê lại vui khi thiếp thất xuất thân cao quý, nhất là khi bản thân Vương Hoàng hậu xuất thân thấp kém đâu.

Nàng âm thầm thở dài, lại nghe Ngũ Gia nói tiếp — vẫn chỉ là nghe đồn, thật giả khó phân:

“Có người nói Hoàng hậu khi ấy tuổi trẻ khí thịnh, không dung được Quý phi mà vẫn đành phải dung, từng đối mặt hỏi chua cay: ‘Đích nữ nhà họ Lục được dưỡng ở hầu phủ, chẳng phải cũng để đi làm thiếp cho người ta sao?’”

Nghe đến đây, lòng Đỗ Linh Tĩnh khẽ run.

Quý phi Lục Hoài Như, đại tiểu thư đích xuất Lục thị, vào phủ người ta bằng một cỗ kiệu nhỏ làm thiếp, chịu nhục đến thế ư?

Nàng không khỏi nhìn về phía đầu hàng, nơi Quý phi vẫn bình thản như không.

Trong lòng nàng chợt rối bời. Ngũ Gia lại nói: “Chuyện đồn ắt có phần khoa trương. Nhưng Vương Hoàng hậu tính tình vốn chẳng tốt, xuất thân lại không cao, tự bà ta cũng để bụng chuyện ấy. Những năm Quý phi làm thiếp dưới trướng bà ta, chỉ sợ chẳng dễ sống.”

Đỗ Linh Tĩnh lặng đi.

Vương Hoàng hậu từ sau khi Thái tử hoăng, bi thương thành bệnh. Thái y từng nói e nàng ta không qua được, vậy mà một năm rồi lại một năm vẫn gắng gượng. Phải chăng nàng ta hận Quý phi đến tận xương tủy, nên không chịu nhường đường, muốn đè cho Tuệ Vương không cách nào trở thành đích tử?

Hoàng hậu không chịu thoái vị — về tình có thể dung, nhưng Hoàng thượng cũng để bụng điều ấy.

Quý phi và Tuệ Vương chỉ đành một năm chờ thêm một năm.

Đỗ Linh Tĩnh còn đang đoán ngầm nguyên do, thì từ đại điện bỗng truyền ra một tràng náo nhiệt.

Ngũ Gia lập tức sai người hỏi. Một lúc sau, cung nhân đi ngang thì thầm:

“Ung Vương điện hạ vừa ngâm mừng thọ từ, khiến Hoàng thượng đại hỉ.”

“Long tâm Hoàng thượng cực kỳ vui mừng, vừa rồi trọng thưởng Ung Vương điện hạ!”

Tin vừa truyền đến, Ngũ Gia và Đỗ Linh Tĩnh đồng thời nhìn nhau.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...