(Edit) Cổ Đại Nông Gia Hằng Ngày

Chương 53: Trạng Nguyên Tương Lai



Đỗ Cẩm Ninh vui vẻ, quay đầu nhìn về phía Quan Gia Trạch.

Quan Gia Trạch vốn đang do dự, phụ thân hắn không ở bên cạnh, thúc thúc lại quản thúc hắn cực kì nghiêm, hắn cũng không thiếu tiền tiêu vặt. Nếu chuyện hắn hợp tác với người khác mở quán trà bị thúc thúc biết được có khi lại bị một trận đòn. Nhưng bị Tề Mộ Viễn liếc mắt một cái kích thích, hắn không chịu thua mà cũng vỗ vỗ bộ ngực:

"Ta cũng đồng ý."

Đỗ Cẩm Ninh chỉ cần nhìn một cái là biết sự khó xử của Quan Gia Trạch

Nàng cũng không muốn vì chuyện mở quán trà mà làm Quan Nhạc Cùng không vui.

Nàng xua xua tay:

"Không phải vội, các ngươi cứ về suy xét cho kĩ, mấy ngày sau cho ta câu trả lời cũng không muộn."

Nói xong nàng sợ Tề Mộ Viễn lại kích thích Quan Gia Trạch vì vậy nàng còn hướng Tề Mộ Viễn nháy mắt một cái.

Tề Mộ Viễn sửng sốt, vành tai lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà đỏ lên. Hắn biệt nữu mà dời đi tầm mắt nhìn về phương xa, thân hình thẳng tắp, cực lực duy trì tư thái đạm nhiên.

Quan Gia Trạch cảm kích mà hướng Đỗ Cẩm Ninh cười, thở dài nhẹ nhõm một hơi:

"Cũng được. Giờ ta phải quay lại lớp học đây. Hai ngày sau khi ngươi tới thư viện nhớ phải tìm ta, đừng có lại trộm trốn về giống lần này đó."

"Ta biết rồi."

Đỗ Cẩm Ninh đáp ứng.

Quan Gia Trạch đem thoại bản cất vào trong lòng ngực, khiêu khích mà nhìn Tề Mộ Viễn liếc mắt một cái, lúc này mới xoay người chạy vào thư viện.

"Tề Mộ Viễn, ta cũng đi về đây, đợi hai ngày sau ta viết truyện xong sẽ đến thư viện tìm ngươi."

Đỗ Cẩm Ninh vẫy vẫy tay chào tạm biệt Tề Mộ Viễn.

Nàng vốn tính toán sẽ đi dạ trong thành một vòng để tìm việc làm, nhưng hiện tại Tề Mộ Viễn đã đồng ý hợp tác mở quán trà, lại có Chương Hồng Văn gia nhập, mặc dù Quan Gia Trạch không thể tham dự, quán trà này cũng vẫn có thể mở. Cho nên hiện tại việc mà nàng cần làm không phải đi dạo mà là phải về nhà viết truyện.

Vì tiết kiệm thời gian, Đỗ Cẩm Ninh đi đến cửa thành tìm Trịnh Lâm, hy vọng là không có người ngồi xe trở về. Không khéo lúc này đã có hai người ngồi trên xe, đúng là hai vị ngồi cùng xe với nàng buổi sáng.

Đỗ Cẩm Ninh đang do dự xem có nên đi bộ trở về hay không, Trịnh Lâm lại vừa lúc quay mặt ra liền thấy được nàng, vội vàng hô:

"Ninh nhi, ngươi muốn đi về đúng không? Mau lên xe đi, ta sẽ cho ngươi đi nhờ xe."

Đỗ Cẩm Ninh do dự một chút vẫn quyết định lên xe ngồi cho an toàn.

Thấy Đỗ Cẩm Ninh lên xe, người phụ nữ đang ngồi trên xe lại nhịn không được nói:

"Trịnh đại ca hào phóng như vậy, sau này có thể cũng cho ta đi nhờ xe một lần, không thu tiền xe của ta?"

Trịnh Lâm lạnh nhạt nhìn bà ta một cái:

"Ngươi biết đọc sách sao? Ngươi về sau có khả năng đỗ trạng nguyện sao?"

Nụ cười trên mặt người phụ nữ kia chợt tắt:

"Sao ngươi lại nói chuyện khó nghe quá vậy?"

Trịnh Lâm không chừa cho bà ta chút mặt mũi nào:

"Ninh nhi chính là được Viện Trưởng thư viện nhìn trúng, thu làm đệ tử thân truyền. Trúng tú tài, cử nhân là chuyện đơn giản, cho dù là trúng tiến sĩ cũng không phải là việc khó. Chờ về sau ta cũng có thể khoe khoang với mọi người là ta đã từng chở Trạng nguyên lang, sẽ khiến bao nhiêu người hâm mộ ta đây này. Ngươi nếu cũng có năng lực này thì ta cũng sẽ miễn phí chở ngươi một đoạn đường."

Người phụ nữ kia bị hắn nói tới á khẩu, không thể trả lời được một câu nào.

Người ngồi xe còn lại là một người nam tử, lúc này hắn cười nói:

"Trịnh Lâm, cách làm của ngươi rất đúng. Vừa nhìn Ninh nhi đã biết là một người có tiền đồ."

Nói xong hắn nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh:

"Ninh nhi, về sau ngươi có tiền đồ, cũng đừng quên đồng hương chúng ta nhé."

Đỗ Cẩm Ninh ngượng ngùng mà cười cười:

"Trương đại thúc, người đừng quá lời. Ta chỉ là do vận khí tốt, vừa khéo được Viện Trưởng coi trọng."

"Hắn vì sao lại coi trọng ngươi mà không coi trọng ta? Có thể thấy được ngươi chính là người có năng lực."

Trịnh Lâm thấy Đỗ Cẩm Ninh đã ngồi ổn định trên xe, liền bắt đầu đánh xe chạy về thôn.

Đỗ Cẩm Ninh trong lòng đối Chương Hồng Văn cảm kích lại nhiều hơn một ít.

Chuyện nàng được Quan Nhạc Cùng thu làm thân truyền đệ tử, là do buổi sáng Chương Hồng Văn ngồi xe cùng nàng nói chuyện phiếm khi cố ý để lộ ra. Lúc ấy mọi người nghe được đối thoại của bọn họ, đều tò mò quay lai hỏi. Chương Hồng Văn liền kể lại chuyện Quan Nhạc Cùng thu nàng làm đệ tử, hơn nữa đem sự tôn quý và khó được của thân phận "thân truyền đệ tử của Viện Trưởng" cũng phổ cập một lần.

Đợi nghe xong lời nói của hắn, ánh mắt mọi người nhìn Đỗ Cẩm Ninh liền thay đổi hoàn toàn.

Về đến trong thôn, Đỗ Cẩm Ninh đang muốn xuống xe, liền nghe thấy Trương đại thúc nói:

"Sao Mạnh Cường lại chạy đến đây?"

Đỗ Cẩm Ninh ngó đầu ra bên ngoài nhìn thì quả nhiên thấy một nam tử khoảng hai mươi tuổi đang đi từ phía cầu bên kia sang.

Mạnh Cường là một tên ngốc, còn thích đánh người. Vì sợ chọc phiền toái nên người nhà hắn luôn trông coi hắn rất chặt chẽ. Sao hôm nay hắn lại có thể xuất hiện ở Đại Lâm thôn này được?

Lo lắng cho đại tỷ, Đỗ Cẩm Ninh vội vàng nhảy xuống xe, đang định chạy về nhà. Bỗng nhiên Đỗ Cẩm Thọ từ hướng Đỗ gia chạy tới hướng phía nàng kêu:

"Đỗ Cẩm Ninh, ngươi đi đâu vậy? Tổ phụ đang tìm ngươi đấy."

Mạnh Cường vừa nghe được ba chữ "Đỗ Cẩm Ninh", lập tức quay đầu nhìn về phía nàng.

Đỗ Cẩm Ninh cảnh giác mà nhìn hắn một cái, hướng bên cạnh đi vài bước để cách Mạnh Cường xa hơn một ít, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Đỗ Cẩm Thọ.

"Các ngươi phân nhà rồi còn gì? Tổ phụ ngươi kêu hắn tới làm cái gì?"

Người phụ nữ ngồi cùng xe với Đỗ Cẩm Ninh hướng Đỗ Cẩm Thọ trêu đùa một câu.

Đỗ Cẩm Thọ lại không để ý tới bà ta, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Đỗ Cẩm Ninh.

Mạnh Cường lúc này đã đi về hướng của Đỗ Cẩm Ninh.

"Này, ngươi làm gì vậy? Mau qua bên kia đi chơi đi."

Trương đại thúc chỉ vào phương hướng nhà của Mạnh Cường rồi hướng hắn nói.

Mạnh Cường không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Cẩm Ninh:

"Đỗ Cẩm Ninh, Đỗ Cẩm Ninh, hì hì, ngươi trả vợ cho ta, mau trả vợ cho ta đi."

Vừa nói hắn vừa đưa tay ra muốn kéo lấy Đỗ Cẩm Ninh.

Nghe được lời này, chân mày Đỗ Cẩm Ninh cau lại.

"Mạnh Cường, Mạnh Cường, cha ngươi lại đây bắt ngươi kìa, ngươi mau chạy đi."

Trịnh Lâm đang đỗ xe, vội kêu lên.

Trương đại thúc cũng tiến lên dỗ dành Mạnh Cường.

Thừa dịp này, Đỗ Cẩm Ninh đột nhiên hướng trên cầu chạy đi.

"Đỗ Cẩm Ninh, tổ phụ kêu ngươi kìa, ngươi đi đâu vậy?"

Đỗ Cẩm Thọ vừa thấy Đỗ Cẩm Ninh chạy bèn nóng nảy, vội vàng hô.

Đỗ Cẩm Ninh không thèm để ý tới hắn, càng tăng nhanh tốc độ chạy về nhà.

Nhưng chỉ trong phút chốc đó thôi, phía sau nàng bỗng truyền đến một trận dồn dập tiếng bước chân, ngay sau đó nàng liền nghe thấy một tiếng:

"A, cẩn thận."

Nàng chỉ cảm thấy mông đau xót:

"Bùm."

Một tiếng liền rơi vào trong nước.

"Ninh nhi, Ninh nhi ngươi có sao không?"

Trịnh Lâm vội vàng từ càng xe nhảy xuống, ngồi xổm ở bờ sông muốn kéo Đỗ Cẩm Ninh, nhưng làm sao có thể kéo được? Chỉ thấy Đỗ Cẩm Ninh dần dần chìm xuống nước.

Thực ra Đỗ Cẩm Ninh có biết bơi, chỉ là hiện tại đang là mùa đông rét buốt, nước sông đã lạnh đến nỗi sắp kết thành băng. Vừa rơi vào trong sông thì thân thể của nàng đã cứng lại ngay lập tức. Áo bông ngày thường cảm giác rất mỏng khó giữ được ấm, nhưng vừa dính vào nước lại đặc biệt nặng. Đợi đến thủy tràn ngập miệng mũi, khát vọng sống khiến nàng giãy giụa, tay chân cùng dùng sức cố gắng bơi lên trên, thân mình rốt cuộc nổi lên mặt nước.

Nàng là một người cực kì có nghị lực, thật vất vả mới được sống thêm một lần. Mặc dù hoàn cảnh sống ở cổ đại cũng không tốt lắm nhưng nàng cũng không muốn từ bỏ sinh mệnh của mình một cách dễ dàng được. Nàng liều mạng mà bơi về phía bờ, thân thể bởi vì hoạt động lên, ngược lại đã không có sự cứng đờ cùng rét lạnh lúc ban đầu, Vì vậy tay chân nàng linh hoạt hơn, bơi cũng dễ dàng hơn một ít.

Cũng may là sông này không chảy xiết, sau khi nàng rơi vào trong sông cũng chỉ bị chìm xuống dưới chứ không bị đẩy đi quá xa, lúc này nàng cách bờ chỉ còn một đoạn.

Trịnh Lâm đang định cởi áo bông nhảy xuống cứu người, liền thấy Đỗ Cẩm Ninh có thể chính mình bơi lên. Hắn hết sức vui mừng, ngồi xổm ở bờ sông, vươn tay ra, trong miệng khuyến khích nói:

"Tốt, cứ như vậy, dùng sức bơi. Tới, lại đây, thêm một chút nữa, thúc lập tức là có thể bắt được ngươi."

Vào lúc bắt được tay Đỗ Cẩm Ninh, hắn suýt chút nữa mà vui mừng đến bật khóc:

"Làm tốt lắm, ngươi làm rất tốt."

Hắn dùng sức đem Đỗ Cẩm Ninh kéo lên bờ, hắn nhanh chóng đem áo bông của mình cởi ra khoác lên người Đỗ Cẩm Ninh, sau đó vội vàng bế nàng lên chạy về phía cầu, hắn không quên hướng Trương Đại Thúc quát:

"Trương Nhị Trụ, ngươi mau đi mời thầy thuốc."

"Đại muội tử, mau mở cửa, Ninh nhi bị rơi xuống sông, mau mở cửa."

Trịnh Lâm đi qua cầu, thấy nhà mới của Đỗ gia vẫn đang đóng chặt cửa, vội vàng hướng bên trong hô to.

Bởi vì Mạnh Cường vừa tới náo loạn nên hiện giờ Trần thị mấy người đang ở trong nhà lo lắng hãi hùng. Bỗng nhiên nghe được tiếng hét của Trịnh Lâm, sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng đem cửa mở ra.

Trịnh Lâm nhanh chóng chạy vào nhà, hỏi:

"Để chỗ nào đây?"

"Nơi này, nơi này.."

Nhìn đến người Trịnh Lâm ôm trong lòng thật là Đỗ Cẩm Ninh, Trần thị lập tức đứng hình ngay tại chỗ, tình cảnh lúc Đỗ Vân Thành đầy người là huyết bị người nâng trở về lại ùa vào tâm trí bà, thân hình bà lung lay, suýt thì té ngã ngay tại chỗ.

Đỗ Cẩm Ninh vội kêu:

"Nương, con không có việc gì, con thật sự không có việc gì."

Thấy Đỗ Cẩm Ninh vẫn tỉnh táo nằm ở trong lòng Trịnh Lâm, nguyên bản sợ tới mức chảy ra nước mắt Đỗ Phương Phỉ chuyển khóc thành cười, đối Trần thị nói:

"Nương, Ninh nhi thật sự không có việc gì, người xem hắn còn kêu lớn tiếng như vậy cơ mà."

Trịnh Lâm đi vào phòng, đem Đỗ Cẩm Ninh đặt ở trên giường, xoay người rời khỏi nhà ở:

"Các ngươi mau thay quần áo cho hắn."

Lại gọi Đỗ Phương Huệ:

"Mau đi nấu nước cho hắn tắm nước nóng, lại uống chén canh gừng là được."

Sau đó hắn nhớ ra mẹ con Trần thị là mình không rời nhà, chưa chắc trong nhà đã có gừng, hắn lại hỏi:

"Nhà ngươi có gừng không? Nếu không có thì đi nhà ta lấy."

Đỗ Phương Huệ lắc đầu:

"Không có."

Rồi nâng tay áo lên để lau nước mắt.

"Đi, đi sang nhà thúc lấy."

Trịnh Lâm vừa nói vừa đi thẳng ra ngoài.

"Tam tỷ, ngươi mau đi nấu nước."

Đỗ Phương Huệ nhắn lại một câu rồi chạy vội theo phía sau Trịnh Lâm.

Trong phòng Đỗ Cẩm Ninh đang trả lời câu hỏi của Trần thị cùng Đỗ Phương Phỉ, nghe thấy động tĩnh bên ngoài vội hô: "Trịnh thúc, sau khi lấy gừng xong, mong thúc lại giúp ta đưa tứ tỷ về. Ta sợ tên Mạnh Cường kia lại gây sự.

" Được. "

Trịnh Lâm trong lòng đang nhớ tới con la vẫn còn chưa buộc kĩ của mình, lên tiếng đáp ứng liền đi thẳng ra cửa.

Trần thị vốn đang rất khiếp sợ thấy vậy, không khỏi cười vỗ nhẹ Đỗ Cẩm Ninh:

" Chính ngươi vừa từ quỷ môn quan đi một chuyến, mà còn có tâm tư đi nhớ tới chuyện của tỷ ngươi. "

" Đại tỷ, áo bông này là của Trịnh thúc, ngươi mau cầm đi nhà bếp hong khô, đợi khi nào thúc ấy quay lại thì đưa cho thúc ấy mặc, miễn cho làm thúc ấy cũng cảm lạnh. "

Đỗ Cẩm Ninh không riêng lo lắng Đỗ Phương Huệ, mà còn nhớ kĩ cả chuyên áo bông của Trịnh thúc.

Nhìn đến Đỗ Phương Phỉ cầm áo bông ra cửa, trong phòng chỉ còn Đỗ Cẩm Ninh cùng Trần thị, Đỗ Cẩm Ninh lúc này mới nghiêm mặt nói:

" Nương, con hoài nghi là tổ phụ tính kế con. "

" Nhà Mạnh Cường luôn trông Mạnh Cường rất chặt chẽ không cho hắn chạy lung tung, sao có thể để một mình hắn chạy tới đây, còn vừa vặn gặp được con? Càng trùng hợp hơn nữa là đúng lúc đó Đỗ Cẩm Thọ lại tới kêu con đi nhà cũ. Bình thường hắn đều gọi con là Đỗ tiểu tứ, hôm nay lại kêu Đỗ Cẩm Ninh. Nếu không phải hắn chỉ ra thì Mạnh Cường cũng sẽ không nhằm vào con. Hơn nữa, Mạnh Cường còn bảo con hãy trả tức phụ cho hắn. Nếu không có người cố ý dạy, hắn làm sao có thể biết là vì con nên hắn mới không cưới được đại tỷ làm vợ chứ? "

Trần thị xoay người liền đi ra ngoài:

" Ta đi tìm thôn trưởng. "

" Nương, ngài đừng nóng vội, nghe con nói đã. "

Đỗ Cẩm Ninh vội vàng gọi lại Trần thị.

Trần thị dừng lại bước chân, xoay người nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh.

" Chúng ta không có chứng cứ, tất cả chỉ là suy đoán của con. Dù Chương đại bá đi tìm Đỗ Thần Sinh thì ông ta cũng chắc chắn sẽ không thừa nhận. "

" Nếu không phải do Đỗ Cẩm Thọ gọi ngươi, thì sao Mạnh Cường sao có thể chỉ nhằm cào ngươi mà đánh. "

Trần thị nói.

" Vậy thì cũng là lỗi sai của Mạnh Cường mà. "

Trần thị cứng họng, không thể phản bác được.

" Cứ tạm gác lại chuyện này đã. Con xảy ra chuyện như vậy, người không đi nháo khẳng định không được, nhưng chỉ có thể đi nháo Mạnh gia, làm Mạnh gia nhận lỗi, lại làm cho bọn họ trông Mạnh cường cho tốt, đừng làm một mình hắn chạy loạn khắp nơi. Mẫu thân có thể bảo thôn trưởng ám chỉ với cha Mạnh Cường, làm ông ấy đừng để Mạnh Cường trở thành dao trong tay người khác. Còn về Đỗ Thần Sinh thì trước cứ để như vậy đã, chuyện này con sẽ ghim ở trong lòng, về sau ắt có cơ hội trả lại. "

" Được rồi, đều nghe lời ngươi. "

Trần thị sau khi trải qua chuyện phân nhà, đối Đỗ Cẩm Ninh hầu như là nói gì nghe nấy. Lúc trước Đỗ Cẩm Ninh kêu nàng đừng nóng vội, nàng có biện pháp làm Đỗ gia phân gia, Đỗ gia quả nhiên liền phân gia, mà trong đó Đỗ Cẩm Ninh còn không lộ một chút dấu vết nào.

Cho nên hiện tại gặp được chuyện này, Trần thị cảm thấy mình cũng không cần nghĩ nhiều cho đỡ hại não. Bởi vì nàng biết dù cho chính nghĩ nhiều cũng không thắng nổi cái đầu nhỏ của Đỗ Cẩm Ninh, nàng chỉ cần nghĩ một cái là mọi thứ đều có thể giải quyết dễ dàng.

Trần thị đi Chương gia, Đỗ Phương Linh thì bê nước nóng vào làm Đỗ Cẩm Ninh tắm rửa. Đợi Đỗ Cẩm Ninh tắm rửa và uống canh gừng xong, Mạc đại phu cũng được Trương Nhị Trụ mời tới.

Mạc đại phu là người Đại Lâm thôn, đối với chuyện của Đỗ gia cũng có nghe thấy một chút. Hắn tiến vào cũng không hỏi lung tung, bắt mạch giúp Đỗ Cẩm Ninh xong liền nói:

" May mà ở trong nước lạnh cũng không lâu lắm, uống chén canh gừng rồi chùm chăn cho đến khi ra mồ hôi là được, không cần uống thuốc. "

Đỗ Phương Phỉ muốn trả phí khám bệnh, Mạc đại phu vội xua tay nói:

" Được rồi, các ngươi mới chuyển nhà, cái gì đều thiếu. Mấy văn tiền này sau này trả cho ta cũng không muộn. "

Hết sức cảm tạ mà tiễn đi Mạc đại phu cùng Trương Nhị Trụ, ba cái tỷ tỷ cầm hai chiếc chăn bông để đắp choĐỗ Cẩm Ninh, đợi đến lúc nàng chảy ra mồ hôi thì các nàng mới yên lòng.

Chỉ chốc lát sau, Trần thị cũng đã trở lại, cùng đi còn có Chương Quang Nghĩa.

Chương Quang Nghĩa nói:

" Ta đã bảo với cha Mạnh Cường làm hắn trông con mình cho tốt. Đỗ gia nhị phòng muốn mạng của ngươi, làm hắn đừng để con mình cho người ta lợi dụng. Mạnh lão cha cũng là người khôn khéo, hắn đảm bảo sẽ không có lần sau nữa. "

" Đa tạ Chương bá bá, làm ngài phải nhọc lòng. "

Đỗ Cẩm Ninh cảm kích nói.

" Ta làm thôn trưởng, còn không phải là vì làm những việc này sao? Không cần phải tạ. "

Chương Quang Nghĩa lại hỏi hỏi thân thể của nàng, biết không có trở ngại, liền cáo từ rời đi.

" Mạnh gia bồi thường 50 cân gạo, hai mươi văn tiền."

Trần thị nói.

Đỗ Cẩm Ninh gật gật đầu, cảm giác chính mình đã khỏe lai, bò dậy bắt đầu viết thoại bản.

Nàng muốn trả thù trở về thì phải đợi đến khi trong tay nàng có chút tiền và thực lực đã.

Có chuyện lần này, Trần thị liền càng cẩn thận hơn. Nàng quyết định trong khoảng thời gian này đều không cho ba cái nữ nhi ra cửa, chỉ ở trong nhà làm đậu hũ. Còn Đỗ Cẩm Ninh phải đi thư viện, nàng tính toán mỗi lần đều sẽ tự mình đưa nàng đi tới nhà Trịnh Lâm. Còn lúc trở về sẽ nhờ Trịnh Lâm đưa về. Cũng may nhà nàng chỉ cách nhà Trịnh Lâm có mấy chục bước mà thôi, cũng không quá mức phiền phức.

Thợ đá trong thôn có sẵn cối xay, nhờ thợ mộc làm giá đậu hũ cũng chỉ cần nửa ngày là xong. Trần thị đem áo cũ của chính mình cắt ra nấu mấy lần, lấy đậu nành mà mình mượn từ mấy nhà quen biết ở Đào Hoa thôn ra để dạy mấy cái nữ nhi làm đậu hũ.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...