(Edit) Cổ Đại Nông Gia Hằng Ngày

Chương 54: Mua Quán Trà



Hai ngày tiếp theo, Đỗ Cẩm Ninh vùi đầu vào viết truyện. Nàng chọn hai cái chuyện xưa đều không dài, chỉ khoảng 3, 4 ngàn chữ, hai quyển sách chỉ tốn khoảng một ngày nàng đã viết xong.

Viết xong sách cho Quan Gia Trạch, nàng lại bắt đầu viết truyện cho Tề Mộ Viễn.

Không cần động não nên tốc độ viết rất nhanh, đến buổi chiều tối ngày hôm sau là nàng đã hoàn thành xong.

Trong hai ngày này, Trần thị làm ra đậu hũ mang một chút sang nhà Trịnh lâm, Trương Nhị Trụ, Chương Quang Nghĩa cùng Mạc đại phụ làm tạ lễ, còn lại thì mang sang các thôn khác để bán.

Tay nghề của Trần thị khá tốt, làm đậu hũ vừa mềm vừa ngậy. Hơn nữa nàng cũng không bắt buộc phải trả tiền mặt, lấy đậu nành, gạo thóc tới đổi cũng được, mỗi ngày làm mấy bản đậu hũ đều bán xong rất sớm.

Chỉ có điều là việc này tương đối vất vả, cần dậy từ nửa đêm để xay sữa đậu nành, lại phải khiêng đòn gánh để gánh đi bán khắp các thôn. Ngắn ngủn hai ngày mà nhìn Trần thị đã gầy một vòng khiến mấy tỷ muội Đỗ Cẩm Ninh rất đau lòng.

"Tỷ, các ngươi đã học được làm đậu hũ chưa? Nếu không có nương ở bên cạnh dạy thì các tỷ có thể tự làm ra được đậu hũ không?"

Đỗ Cẩm Ninh hỏi Đỗ Phương Phỉ.

Có một người cha thông mình như Đỗ Vân, lại có Đỗ Cẩm Ninh cái này thiên tài "Đệ đệ", Đỗ gia tam tỷ muội cũng khá là thông minh.

Đỗ Phương Phỉ nói:

"Học xong rồi. Nương, từ ngày mai người cũng đừng dậy sớm nữa, cứ giao cho chúng con làm, người chỉ cần phụ trách mang đi bán là được."

Trần thị cũng không muốn thể hiện, gật đầu đáp ứng chuyện này.

"Ta ngày mai sẽ đi thư viện một chuyến."

Đỗ Cẩm Ninh lại nói.

Trần thị không yên tâm, nhưng cũng biết là ngăn không được Đỗ Cẩm Ninh:

"Ngày mai ta sẽ đi ra ngoài muốn chút, trước đưa ngươi lên xe."

Nàng nói, nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu:

"Ta bán đậu hủ, mọi người đều biết chúng ta có tiền, ngươi ngồi xe sẽ không khiến người khác nói gì nữa."

Ngày thứ hai, Đỗ Cẩm Ninh tới nhà Trịnh Lâm, Chương Hồng Văn đã ở trên xe chờ nàng.

Nhìn thấy Đỗ Cẩm Ninh, hắn rất vui vẻ:

"Ninh nhi, ngươi hôm nay sẽ đi thư viện sao?"

"Đúng rồi, ta hỏi ngươi chuyện này, ngươi có biết Tề Mộ Viễn không? Hắn hiện tại vào thư viện chưa? Ở ban nào đọc sách?"

Đỗ Cẩm Ninh bò lên trên xe hướng Trần thị bảo nàng trở về rồi quay sang Chương Hồng Văn hỏi.

Chương Hồng Văn nghĩ một lúc:

"Ngày hôm trước có một học sinh mới vào Giáp ban học. Là cái người.. Vẫn luôn xụ mặt?"

Đỗ Cẩm Ninh gật gật đầu.

"Vậy thì đúng rồi."

Chương Hồng Văn nói:

"Ta nghe người ta nói, hắn ta không thích nói chuyện, cũng không để ý đến ai khác, toàn ngồi một mình."

Hắn tò mò mà nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh:

"Sao ngươi lại quen biết hắn."

"Ngày ấy lúc ta đi gặp Viện Trưởng thì vừa vặn gặp hắn."

Nàng vỗ vỗ cái túi mình mang theo:

"Hắn hướng ta đặt hàng 3 quyển của bộ truyện《 Xui Hán Xảo Ngộ Động Đình Hồng 》, hai quyển còn lại của Quan Gia Trạch ta cũng đã viết xong, hôm nay đi thư viện chính là để đưa sách cho họ."

"Còn có thể như vậy hay sao?"

Chương Hồng Văn hứng thú:

"Vậy chẳng phải là nếu như những người khác cũng nguyện ý lại mua những cuốn truyện ban đầu ngươi viết, vậy ngươi sẽ kiếm được càng nhiều tiền hơn."

"Trên lý thuyết chính là như vậy."

Đỗ Cẩm Ninh gật gật đầu.

Đang đánh xe Trịnh Lâm nghe được lời này bỗng nhiên cảm thấy hai tiểu lang quân đang ngồi phía trong nói chuyện thật là cao thâm. Cái gì mà "Trên lý thuyết là như vậy", người bình thường sẽ nói như thế sao?

"Chúng ta Ất ban có mấy người công tử nhà giàu, để ngày mai ta giúp ngươi giới thiệu truyện cho bọn họ, đem truyện của ngươi bán đi."

Đỗ Cẩm Ninh có chút do dự.

Nàng bán sách cho Tề Mộ Viễn hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Thứ nhất là do Tề Mộ Viễn có tính cách biệt nữu, nàng nếu cự tuyệt hắn trước mặt Quan Gia Trạch thì chắc chắn sẽ làm tâm linh bé nhỏ của hắn bị tổn thương. Thứ hai là bởi vì Tề Mộ Viễn cũng không thiếu tiền, về sau mặc dù biết bên ngòi chỉ bán năm, sáu trăm văn tiền một quyển truyện thì hắn cũng sẽ không so đo tính toán với nàng.

Nhưng người khác liền không nhất định cho là như vậy. Về sau nàng cũng sẽ đi thư viện đọc sách, đến lúc đó những người đó hoặc ghen ghét hoặc khinh thường nàng, tất nhiên sẽ bắt lấy chuyện này mà nói nàng lừa gạt tiền của đồng học. Nàng thì không quan tâm lắm nhưng nếu vì vậy mà ảnh hưởng tới danh dự của Quan Nhạc Cùng thì không tốt.

"Vẫn là thôi đi."

Nàng lắc đầu.

"Vì cái gì?"

Đỗ Cẩm Ninh đem nguyên nhân nói ra, Chương Hồng Văn cũng cảm thấy có lý:

"Ngươi nói rất đúng, là ta suy xét không chu toàn."

* * *

Lúc Chương Hồng Văn cùng Đỗ Cẩm Ninh đến thư viện, vẫn còn một lúc nữa mới tới giờ học, Chương Hồng Văn trực tiếp đưa Đỗ Cẩm Ninh đi Giáp ban.

Lúc này hơn phân nửa học sinh đều đã đến, lớp học khá là náo nhiệt.

Qua cửa sổ, Đỗ Cẩm Ninh có thể nhìn thấy thân ảnh của Tề Mộ Viễn. Nàng đối Chương Hồng Văn nói:

"Ngươi vào gọi bọn hắn đi, ta ở chỗ này chờ ngươi."

Chương Hồng Văn gật đầu, bước vào lớp.

Lúc này, một năm tử mặc một chiếc áo dài màu xanh lá vội vàng chạy tới, đang muốn tiến vào lớp, nhìn đến Đỗ Cẩm Ninh đứng ở cửa, mày hắn nhăn lại, thấp giọng quát:

"Ngươi từ đâu tới? Mau đi ra ngoài đi, nơi này không phải là nới ngươi có thể tới."

Đỗ Cẩm Ninh cũng biết là do bộ quần áo rách rưới của mình chọc họa. Nàng cũng lười cùng hắn so đo, lui về phía sau vài bước, cách cửa xa chút.

Nhưng nam tử kia lại không chịu buông tha, thấy Đỗ Cẩm Ninh vẫn không đi, nhịn không được lại trách mắng:

"Sao còn không đi? Đây không phải nơi ngươi có thể đến."

Nói xong hắn còn nhỏ giọng lầu bầu một câu:

"Xin cơm đều đến được tận thư viện để xin. Cũng không biết sao thủ vệ bá bá lại có thể cho hắn vào được đây."

Dù là tượng đất cũng có ba phần tính tôi, huống chi Đỗ Cẩm Ninh cũng không phải là một người có tính tình tốt.

Nàng trầm mặt xuống, âm thanh lạnh lùng nói:

"Thư viện này là của ngươi à? Ngươi nói không thể tới thì ta không được tới chắc? Ta đứng ở chỗ này thì làm sao? Ảnh hưởng gì tới ngươi?"

Cũng học giống ngữ điệu vừa rồi của hắn, nhỏ giọng lầu bầu:

"Mắt chó xem người thấp."

"Ngươi.."

Người nọ hai mắt trợn lên, hai tay nắm chặt thành quyền.

Lúc này Quan Gia Trạch cùng Tề Mộ Viễn đã đi theo Chương Hồng Văn ra tới, thấy một màn như vậy, Quan Gia Trạch lập tức hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

Nam tử kia vội vàng nói:

"Quan huynh, ngươi nhìn xem người này, cũng không biết sao lại trà trộn vào được đây, còn đứng ở cửa lớp chúng ta. Nếu như để thư viện khác nhìn thấy thì không biết sẽ đánh giá thư viện chúng ta như thế nào đâu."

Đỗ Cẩm Ninh không nói gì, ánh mắt đen tối mà nhìn Quan Gia Trạch.

Tề Mộ Viễn không biết khi nào đã đứng ở phía sau Đỗ Cẩm Ninh, hắn duỗi tay vỗ vỗ bả vai Đỗ Cẩm Ninh, đồng dạng đôi mắt nặng nề mà nhìn Quan Gia Trạch.

Quan Gia Trạch tự nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.

Hắn nghiêm mặt lại, lạnh giọng hỏi nam tử kia:

"Tại sao hắn lại không thể đứng ở chỗ này."

Thái độ này.. Có chút không đúng a!

Nam tử kia nhìn Tề Mộ Viễn rồi lại nhìn Quan Gia Trạch, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm không tốt nhưng vẫn cố nói:

"Hắn.. Hắn mặc thành như vậy."

"Chẳng lẽ danh dự của thư viện chúng ta là dựa vào mấy bộ quần áo hay sao? Trần Du, nhà ngươi cũng không giàu có lắm phải không? Ta cũng đem ngươi đuổi ra thư viện có được không?"

Quan Gia Trạch không thèm nể mặt bạn cùng lớp.

Trần Du lập tức mắt choáng váng.

"Này, chuyện này.. Không, không được."

Hắn lắp bắp nói, lại liếc nhìn Đỗ Cẩm Ninh một cái, nhanh chóng nâng tay lên đối Đỗ Cẩm Ninh bái một cái:

"Xin lỗi huynh đài, vừa rồi là ta thất lễ. Ta chỉ nghĩ tới danh dự của thư viện, không, không suy xét đến cảm thụ của ngươi."

Xoay người lại, hắn lại chắp tay hướng Quan Gia Trạch:

"Quan huynh, ta sai rồi. Về sau ta sẽ không dám lấy quần áo để đánh giá người, ngươi tha ta lần này đi."

Quan Gia Trạch nhìn Đỗ Cẩm Ninh:

"Cẩm Ninh, ý ngươi thế nào?"

"Bỏ đi, nơi nào đều có loại người như vậy, không cần so đo làm gì."

Nàng thật sự không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, xoay người liền đi ra ngoài,

"Các ngươi lại đây đi, ta đem thoại bản đưa cho các ngươi."

Tề Mộ Viễn không nói hai lời liền theo sát Đỗ Cẩm Ninh, đôi mắt đen nhánh dị thường trong trẻo, ánh mắt khi nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh mang theo ngạc nhiên, tựa như thấy được một món trân bảo cực kì quý hiếm.

Đợi cho tới khi cách lớp học khoảng vài mét, có một bụi cây chặn lại tầm mắt của mọi người trong lớp học, Đỗ Cẩm Ninh lúc này mới mở túi ra, từ bên trong lấy ra hai quyển sách đưa cho Quan Gia Trạch:

"Đây là tạ lễ đưa cho ngươi."

Lại đem ba quyển sách còn lại đưa cho Tề Mộ Viễn:

"Tề Mộ Viễn, đây là của ngươi."

Quan Gia Trạch là một người có tính tình tùy tiện, vừa thấy đến thoại bản liền đem chuyện vừa rồi vứt tới tận chín tầng mây, chỉ lo cười ngây ngô:

"Thật tốt quá, lại có truyện mới để xem."

Tề Mộ Viễn tiếp nhận thoại bản, dùng con ngươi trong trẻo của hắn nhìn Đỗ Cẩm Ninh một cái, lúc này mới cúi đầu lật thoại bản, ngữ khí lạnh nhạt nói:

"Ta đã mua một quán trà."

"Hả?"

Đỗ Cẩm Ninh mở to hai mắt.

Nhìn đến Đỗ Cẩm Ninh lộ ra bộ dáng ngốc nghếch, một chút cũng không có vừa rồi khí thế, Tề Mộ Viễn khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lại không nói câu nào.

"Ngươi, ngươi mua quán trà rồi?"

Đỗ Cẩm Ninh không dám tin tưởng.

Động tác cũng quá nhanh đi chứ. Cách lúc nàng nói với hắn cũng mới có hai ngày rưỡi, hắn đã đem quán trà mua xong rồi.

Hơn nữa, hắn còn chưa xem qua thoại bản do nàng viết, sao có thể tin tưởng nàng như vậy?

Tề Mộ Viễn gật gật đầu, nâng lên mắt nhìn hướng Đỗ Cẩm Ninh, từ trong túi móc ra sáu lượng bạc đã chuẩn bị tốt, đưa cho Đỗ Cẩm Ninh.

Lúc này một lòng một dạ muốn nhìn thoại bản Quan Gia Trạch cũng kịp có phản ứng, cũng là bộ dáng trợn tròn mắt không thể tin được:

"Ngươi mua quán trà?"

Lần này Tề Mộ Viễn lại không thèm để ý tới hắn, chỉ liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.

Quan Gia Trạch chắc đã quen với thái độ của Tề Mộ Viễn, cũng không thèm để ý, quay đầu tới hưng phấn mà đối Đỗ Cẩm Ninh nói:

"Ta hỏi qua thúc thúc của ta, ông ấy đồng ý cho chúng ta hợp tác mở quán trà."

Đỗ Cẩm Ninh nghe được lời này cũng rất vui mừng:

"Thật tốt quá."

Sợ vắng vẻ ngạo kiều đồng học Tề Mộ Viễn liền quay đầu sang phía hắn nói: "Tề Mộ Viễn, động tác của ngươi thật là nhanh, cực kì tốt, rất đáng tán thưởng". Vừa nói nàng vừa giơ ngón tay cái lên quơ quơ trước mặt Tề Mộ Viễn.

Vành tai Tề Mộ Viễn đỏ lên, độ cong của khóe miệng so với bất cứ một lần nào đều cao hơn biểu thị tâm tình hắn đang rất tốt.

Đỗ Cẩm Ninh không đợi mọi người nói chuyện, lại quay đầu hướng Chương Hồng Văn nói:

"Chương đại ca, lần trước ngươi không ở, sáng nay có Trịnh thúc ở nên ta không tiện nói. Ta tính toán mở một quán trà, thuê thuyết thư tiên sinh chuyên môn kể về truyện do ta viết, chúng ta bốn người cùng hợp tác. Ý ngươi thế nào, Chương đại ca?"

Chương Hồng Văn vốn dĩ có chút mất mát, nghe thấy lười nàng nói đôi mắt lập tức sáng lên, không chút do dự liền gật gật đầu:

"Được, ta không có ý kiến gì."

"Nếu không để đợi ngươi về hỏi ý kiến của cha ngươi trước."

Đỗ Cẩm Ninh hỏi. Dù sao Chương Hồng Văn không thể dùng kĩ thuật nhập cổ phần giống nàng, cần phải chi bạc để nhập cổ phần ".

Chương Hồng Văn do dự một chút, cuối cùng lắc đầu:

" Không cần hỏi, cha ta khẳng định không có ý kiến. "

Dừng một chút hắn lại nói:

" Ta không có nhiều tiền lắm, chắc chỉ đủ để chiếm một chút cổ phần thôi, chuyện này có ảnh hưởng gì không? "

Đỗ Cẩm Ninh quay đầu nhìn về phía Tề Mộ Viễn:

" Ngươi mua quán trà kia mất bao nhiêu tiền? "

" 160 lượng bạc. "

Đỗ Cẩm Ninh lại hỏi Quan Gia Trạch:

" Thúc thúc ngươi cho ngươi bao nhiêu tiền? "

" 100 lượng bạc. "

Toàn kẻ có tiền mà!

Đỗ Cẩm Ninh lúc này mới trả lời Chương Hồng Văn:

" Không thành vấn đề. Ta còn nợ nhà ngươi 17 lượng bạc, ta sẽ tính luôn vào cổ phần của quán trà cho ngươi. Ngươi về hỏi cha mình xem còn có thể lấy ra bao nhiêu. Không cần quá miễn cưỡng, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, hai người chúng ta đều làm theo khả năng của mình. "

" Được rồi. "

Chương Hồng Văn gật gật đầu.

Nhà hắn ở trong thôn được xem như khá giàu có, nhưng nếu so sánh với những hộ trong thành thì hoàn toàn không đủ xem. Cho nên hắn ở trong thư viện vẫn là có chút tự ti.

" Như vậy, ta hôm nay sẽ không vội quay về, ở chỗ này chờ các ngươi giữa trưa tan học. Sau đó chúng ta sẽ cùng đi tới quán trà mà Tề Mộ Viễn mua, có lẽ còn phải chi thêm tiền để tu sửa quán trà đó. Đợi đến lúc Chương Hồng Văn cũng về hỏi lại cha hắn, sau đó chúng ta mới lại thương nghị xem nên chia cổ phần thế nào cho hợp lí'.

"Được". Ba người tự nhiên không có ý kiến gì.

Sắp tới giờ học, các tiên sinh đang lục tục lên lớp, ba người không dám lại trì hoãn, cùng Đỗ Cẩm Ninh nói một tiếng, từng người trở về lớp của chính mình.

Đỗ Cẩm Ninh lúc này mới đi tới chỗ của Quan Nhạc Cùng.

Quan Nhạc cùng làm Viện Trưởng đương nhiên không cần phải đi dạy học.

Chỉ có ở thời điểm trước các kì thi ông mới cần chỉ dạy vài điều cho các thí sinh sẽ tham gia khoa khảo, còn bình thường thì chỉ cần quản lí một số việc nhỏ nhặt trong thư viện mà thôi.

Hôm nay Đỗ Cẩm Ninh lại đến đúng lúc Quan Nhạc Cùng không có ở ký túc. Cũng may mà lão bộc hầu hạ ở đó nhận ra Đỗ Cẩm Ninh và trước đó cũng đã được Quan Nhạc Cùng giao phó rồi nên vẫn cho nàng vào.

"Viện Trưởng có việc nên ra ngoài một lúc, tiểu lang quân cứ ngồi chờ một chút. Chắc khoảng trong vòng nửa canh giờ nữa thì Viện Trưởng sẽ trở về."

Ông lại chỉ vào giá sách cùng bàn nói:

"Sơn trưởng từng phân phó qua, tiểu lang quân nếu đến đây thì có thể tùy ý sử dụng văn phòng tứ bảo và sách trên giá."

Sau đó hắn mời Đỗ Cẩm Ninh một chén trà nóng, còn bưng một mâm điểm tâm lại đây rồi mới đi ra ngoài.

"Đa tạ."

Đỗ Cẩm Ninh hành lễ, liền đến đi đến trước án thư ngồi xuống, đem túi của mình để ở cạnh bàn.

Quan Nhạc Cùng đối tốt với nàng tự nhiên nàng phải hảo hảo hồi báo. Làm học sinh, phương thức hồi báo tốt nhất đối với tiên sinh đó chính là chăm chỉ học tập. Quan Nhạc cùng cho nàng ba quyển sách, hai ngày này nàng cũng bỏ thời gian ra đọc một lần. Hôm nay trừ bỏ đưa thoại bản, chính là lại đây nộp bài tập.

Quan Nhạc cùng hiện tại không ở đây, Đỗ Cẩm Ninh cũng không khách khí, trải giấy ra liền bắt đầu viết truyện mới

Tề Mộ Viễn đã chuẩn bị quán trà sẵn sàng, nàng nơi này tự nhiên không thể rớt dây xích, cần đem truyện viết ra sớm một chút.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...