FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])
Chương 114
Nhưng thẳng đến khi máy bay cất cánh, Thời Lạc vẫn chưa nói lên lời.
Ban ngày ban mặt, lanh lảnh càn khôn, Thời Lạc thật sự không mở nổi miệng.
Dư Thúy thì tự nhiên hơn Thời Lạc nhiều. Fan theo bên cạnh ngày càng ít, thì Dư tra nam càng lúc càng tùy ý. Lúc qua cửa kiểm tra an ninh còn dám cùng nhân viên kiểm an đùa giỡn Thời Lạc. Ra cửa hải quan liền tự nhiên lấy balo thiết bị trên lưng Thời Lạc xuống. Đến lúc vào phòng chờ VIP, Dư Thúy xem nhẹ luôn những người khác, một mình ngồi ở bên cạnh Thời Lạc, coi những nhân viên đi cùng như không tồn tại.
Thời Lạc đang xem notebook của lão Kiều, Dư Thúy ngồi bên cạnh Thời Lạc nhắm mắt giả ngủ, một bàn tay đáp lên chỗ tựa lưng sô pha phía sau Thời Lạc. Balo thiết bị của hai người đặt cạnh nhau để ở một bên...... Bất kỳ ai nhìn vào đều có thể phát giác quan hệ của hai người này. Trong phòng nghỉ còn có mấy người qua đường, trong đó có một người liên tiếp nhìn về phía bọn họ. Dư Thúy biết người khác đang nhìn, cũng chẳng che giấu, thần sắc tự nhiên.
Gần như cả câu lạc bộ đều đã biết chuyện hai người. Nhân viên công tác đi theo ngượng ngùng, đều giả vờ không phát hiện ra cái gì. Thần Hỏa bất đắc dĩ nói, "Không phải chứ. Em muốn hỏi một chút. Tuyển thủ cấp bậc thế nào mà có thể có người chuyên môn mang balo thiết bị cho vậy?"
"Em mẹ nó sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn toàn mang theo hai cái bàn phím! Còn đều là bản khung thép! Chết nặng!" Thần Hỏa giận sôi máu, "Sợ gửi vận chuyển lại quăng quật hỏng mất nên phải tự cõng. Thời Lạc, cậu ấy, cậu ấy......"
"Bằng làm sao người ta có bạn trai tra nam. Làm sao vậy?" Chu Hỏa giơ di động lên chụp Dư Thúy với Thời Lạc, "Cậu đỏ mắt cái gì?"
Thần Hỏa chua chua nói, "Em đỏ mắt cái rắm. Vừa rồi còn giả vờ là đồng đội tốt. Fan vừa đi liền hiện nguyên hình."
"Ỷ vào fan đi rồi, Dư Thúy chính thức bắt đầu rồi đúng không?" Puppy cũng chua theo, "Làm sao em cứ có cảm giác...... Em với Thần Hỏa là đi đánh Giải Thế Giới, còn hai người kia là đi hưởng tuần trăng mật vậy? Có thể có chút không khí khẩn trương hay không?"
"Thời Lạc còn chưa đủ khẩn trương sao? Lúc này người ta còn đang xem lịch sử phục bàn. Các cậu thì sao? Hơn nữa...... Ngày thường cả ngày đều có bao nhiêu đôi mắt nhìn vào như vậy. Bây giờ thật vất vả mới không có ai chụp, còn không cho người ta thả lỏng một chút à?" Chu Hỏa nhìn lại mấy tấm ảnh mình mới chụp, rất vừa lòng, "Ra nước ngoài cũng không quen biết ai. Phóng túng một chút."
Nghỉ ngơi không đến một tiếng đã có thể lên máy bay. Dư Thúy xách balo của hai người. Thời Lạc muốn tự cầm. Dư Thúy tránh tay cậu, "Em cầm notebook của lão Kiều là được. Đi thôi."
Kế tiếp chính là mười hai tiếng đồng hồ trên máy bay. Vì để sống sót qua hành trình dài mười mấy tiếng đồng hồ, đêm trước mọi người cơ hồ cũng chưa hề ngủ. Thời Lạc là tàn nhẫn nhất, cậu dứt khoát huấn luyện suốt đêm, đánh đến hai mươi tiếng đồng hồ. Sau khi lên máy bay, mọi người trêu đùa nhau vài câu, được một lát là lần lượt đeo bịt tai, bịt mắt lên ngủ. Giữa chừng có người lục tục tỉnh dậy, chết lặng uống nước, ăn gì đó rồi lại tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi.
Tuy là như thế, nhưng đến lúc máy bay đáp xuống, ngoài mấy tuyển thủ trẻ tuổi sung sức, còn những người khác đều là toàn thân mệt mỏi, xương cốt đau nhức.
Qua cửa hải quan lấy hành lý đi về khách sạn. 8 giờ tối. Đường xá có hơi tắc nghẽn.
Dư Thúy với Thời Lạc ngồi ở hàng sau cùng, Dư Thúy dạy Thời Lạc vài câu tiếng Đức thường dùng. Thời Lạc có khả năng ngôn ngữ thiên phú kinh người, Dư Thúy cơ bản chỉ cần nói hai lần, cậu đã có thể nhớ hết. Thời Lạc nhẩm lại một lượt, gật gật đầu, "Được rồi, sẽ không quên."
Dư Thúy nói "Quên cũng không sao. Địa chỉ khách sạn hôm qua gửi cho em rồi. Quên thì tìm tài xế cho người ta xem địa chỉ. Còn có......"
Dư Thúy chậm rãi nói, "Điện thoại khách sạn. Điện thoại báo sự cố. Điện thoại nhân viên phụ trách thi đấu của liên đoàn..... Những cách thức liên hệ anh có thể nhớ, chắc là gửi cho em hết rồi. Lúc nào có chuyện gì, cần liên hệ ai thì liên hệ người ấy. Không cần hoảng."
Chu Hỏa ngồi phía trước, sau khi nghe được vỗ trán một cái, "Đúng nha.Thời Lạc cậu ghi lại địa chỉ với mấy số điện thoại đấy gửi vào nhóm đi được không? Các cậu lưu lại hoặc làm gì đó. Mấy cái này rất hữu dụng."
Thời Lạc lấy di động copy paste, lại gửi cho tất cả mọi người. Chu Hỏa gật đầu, "Cảm ơn. Aiz...... Nhà có một tra nam, như có một báu vật. Cảm ơn Thời thần, chúng ta cũng được hưởng thụ một chút cảm giác được tra nam săn sóc."
Dư Thúy cười, không để ý Chu Hỏa.
Thời Lạc gửi xong địa chỉ với số điện thoại, thấy mấy tài khoản công cộng của điện cạnh mang theo id Whisper. Trong đó có một cái là của công ty trò chơi. Thời Lạc click mở nhìn nhìn. Là video tuyển tập thao tác xuất sắc đêm Dư Thúy đánh lên đệ nhất bảng xếp hạng quốc gia. Vẫn là cắt ra từ phòng phát sóng trực tiếp của mình.
Xem lại một lần thao tác cao quang của Dư Thúy, vẫn là có chút không rời mắt được.
"Thời thần." Dư Thúy nhìn Thời Lạc, tiếng rất nhẹ, "Hình như còn nửa tiếng nữa là đến khách sạn. Thời gian còn có nửa tiếng......"
Thời Lạc ngẩn ra, một lúc mới phản ứng lại. . Bạ𝑛 đa𝑛g đọc 𝐭𝗿u𝘺ệ𝑛 𝐭ại ( 𝐭 𝗿 ù 𝘮 𝐭 𝗿 u 𝘺 ệ 𝑛.V𝑛 )
Thẻ phòng Dư tra nam......
Thời Lạc hơi hơi hé miệng, mặt có điểm hồng.
Thời Lạc hơi hối hận, lúc trước thời gian hai người ở một chỗ nhiều như vậy, gọi thì đã xong rồi...... Bây giờ còn có người khác, càng không mở nổi miệng.
Dư Thúy nhìn Thời Lạc biểu tình rối rắm, cười một cái, viết chữ vào lòng bàn tay Thời Lạc [ Cái quá hơn cái này cũng đã gọi rồi. Này thì có cái gì? ]
Lỗ tai Thời Lạc đỏ lên, cậu nắm lấy tay Dư Thúy, phòng ngừa Dư Thúy thật sự viết ra cái gì.
Hồi kỳ nghỉ ngắn trong căn cứ chỉ có hai người, Thời Lạc xác thật là...... Mở được miệng hay không mở được, cũng đều nói qua.
Lúc ấy không có người ngoài, lại là cái loại cảnh tượng đấy, tuy rằng lúc qua rồi nhớ lại cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng lúc ấy cũng không miễn cưỡng.
Dư Thúy nắm chặt tay Thời Lạc, Thời Lạc hít sâu, viết lên cánh tay Dư Thúy [ Lúc thi đấu không thể thật sự làm gì. Đến phòng anh thì có gì tốt? ]
Sắc mặt Dư Thúy bình tĩnh, chậm rãi viết [ Ngoài việc thật sự làm. Những cái khác đều được. ]
[ Thời thần, nghiệp vụ của anh tốt thế nào. Người khác không biết, em còn không rõ ràng sao? ]
Một cái tay khác của Thời Lạc cầm di động, bài đăng ở tài khoản công cộng đẩy lên vừa vặn là "Địa biểu mạnh nhất. Đưa bạn trải nghiệm trình độ của Whisper, nghiệp vụ Y Liệu Sư hàng đầu trong ba phút."
Thời Lạc biết Dư Thúy thấy liền khóa màn hình, Dư Thúy cười một cái, không thúc giục nữa.
Nửa tiếng lóe cái đã qua, trên xe tất cả đều là người. Xuống xe, nhân viên công ty game phía liên đoàn đến, người càng nhiều. Còn người chụp ảnh. Thời Lạc nghiến răng...... Quá nhiều người, không gọi được, không lấy được.
Nhân viên công ty trò chơi mang theo phóng viên với camera tới, muốn chụp hình ảnh lúc mọi người xuống giường. Thời Lạc tân binh mười chín tuổi, lần đầu tham gia Giải Thế Giới, cũng là nhân vật hot của Giải Thế Giới lần này. Nhân viên phía liên đoàn chụp một đống ảnh của Thời Lạc, lại muốn phỏng vấn riêng. Thời Lạc nhìn Chu Hỏa với các đồng đội đang đi làm thủ tục nhận phòng, chần chờ một lúc, vẫn là thành thật đứng tại chỗ tiếp nhận phỏng vấn.
Phiên dịch viên phía liền đoàn cười tủm tỉm nhìn Thời Lạc, "Evil. Cậu là tuyển thủ đầu tiên chúng tôi phỏng vấn. Vui vẻ không?"
Mặt Thời Lạc không có biểu tình gì nhìn phiên dịch viên, thầm nghĩ 'không vui, tôi không có thẻ phòng'.
Thời Lạc giao tiếp tiếng Anh không thành vấn đề, khẩu ngữ còn vô cùng chuẩn. Phiên dịch viên phía chính phủ ngoài ý muốn cười, "Tốt. Hôm nay chắc là tôi không có việc rồi."
Vừa mới hạ cánh. Người tiếp đón cũng biết tinh thần các tuyển thủ không tốt lắm, xin đừng hỏi vấn đề sắc bén gì. Cho nên cả buổi chỉ hỏi những câu vô cùng ôn hòa. Ví dụ như lần đầu vào được Giải Thế Giới có cảm giác gì, chờ mong gì linh tinh. Thời Lạc trả lời từng câu một. Phóng viên nói rất nhiều, thấy Thời Lạc liên tiếp nhìn về phía quầy lễ tân khách sạn thì nhìn theo. Thấy bên kia là Dư Thúy bèn vội hỏi Thời Lạc, một năm này Dư Thúy có ổn không, trạng thái bảo trì như thế nào.
Tâm cảnh giác của Thời Lạc rất mạnh, cảm thấy nhóm quỷ tử có thể dùng lời nói khách sáo để lừa chiến thuật, bèn lắc đầu không đáp lại.
Nhân viên phía liên đoàn tiếc nuối cười cười, lại hỏi Thời Lạc có thể chụp thêm mấy tấm ảnh hay không, Thời Lạc không sao cả, tùy tiện người khác chụp.
Puppy đăng ký phòng xong thì quay lại. Hắn phục dịch ở chiến khu Châu Âu hai năm, nhân viên phía liên đoàn càng quen thuộc với hắn hơn, vội tiến lên vây quanh. Lúc này Thời Lạc mới thoát thân.
Trước quầy lễ tân có nhiều người. Thời Lạc lười đi qua nên đến sopha ngồi xuống một bên. Sắc mặt như thường.
Không bao lâu, toàn bộ nhân viên của Free đã đăng ký phòng xong. Dư Thúy đưa hộ chiếu cho Thời Lạc còn đưa cho cậu thẻ phòng, "1118. Của em."
Thời Lạc gật đầu nhận lấy, Dư Thúy lại đưa cho cậu một cái nữa, "1120. Của anh."
Thời Lạc ngước mắt, ngẩn ra, "Em chưa......"
Em còn chưa gọi anh là 'anh yêu' đâu.
Dư Thúy cười một cái, bất đắc dĩ, "Trêu em em đều không hiểu. Có phải ngốc hay không?!"
Nhân viên công ty trò chơi thấy Dư Thúy lại, vội bỏ Puppy, vây quanh Dư Thúy, ríu rít hỏi không ngừng.
"Dư Thúy cho cậu một thẻ phòng cậu ấy có phải không?" Chu Hỏa lo tốt việc vặt xong, đi đến bên cạnh Thời Lạc híp mắt cười, "Đừng giấu. Anh với cậu ấy cùng nhau đăng ký phòng mà."
Thời Lạc hắng giọng, cam chịu.
"Biết Dư tra nam vừa rồi nói như thế nào không?" Chu Hỏa cười tủm tỉm, đè thấp giọng nói, "Vừa rồi ở quầy lễ tân cậu ấy hỏi thêm một cái thẻ phòng, anh đã biết là để cho cậu. Anh nói cậu ấy dùng chi phí chung để hưởng tuần trăng mật. Dư Thúy nói......"
"Cậu ấy nói sợ cậu đánh Giải Thế Giới bị hồi hộp."
"Cậu ấy nói cậu từ vài ngày trước, buổi tối đã ngủ không ngon. Biết cậu vẫn có chút hồi hộp. Sợ lần đầu tiên đánh Giải Thế Giới rớt dây xích. Sợ cậu làm bại lộ bản thân."
"Cậu ấy nói cậu ấy chưa từng làm phụ đạo tâm lý cho ai. Không biết còn biện pháp gì có thể trêu đùa cậu, an ủi cậu."
"Nên mới tìm cho cậu chút niềm vui nho nhỏ, để cậu có thể phân tâm một chút."
Con ngươi Thời Lạc run lên, nghiêng mắt nhìn Dư Thúy đang nhận phỏng vấn ở phía xa kia.
"Anh tâm tiểu nhân. Để bồi thường cho cậu ấy. Anh nói. Thế cũng lấy thêm một thẻ phòng Thời Lạc đi, để cậu cũng cầm một thẻ phòng của Thời Lạc. Dư Thúy nói không cần."
Chu Hỏa nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn Thời Lạc, "Dư Thúy nói, có đôi khi thi đấu hoặc huấn luyện xong tâm tình của tuyển thủ không nhất định sẽ tốt, sẽ muốn ở một mình một lúc. Cậu ấy muốn cho cậu có không gian riêng. Cậu ấy cảm thấy lúc nào cũng có thể vào phòng cậu, đối với cậu mà nói không hẳn là chuyện tốt."
"Tôi hỏi cậu ấy. Vậy cậu không cần một chỗ sao? Cậu không sợ bị quấy rầy à?"
Chu Hỏa nhướng mày, "Dư Thúy nói...... Cậu ấy không giống tuyển thủ khác."
"Cậu ấy không cần."
Ban ngày ban mặt, lanh lảnh càn khôn, Thời Lạc thật sự không mở nổi miệng.
Dư Thúy thì tự nhiên hơn Thời Lạc nhiều. Fan theo bên cạnh ngày càng ít, thì Dư tra nam càng lúc càng tùy ý. Lúc qua cửa kiểm tra an ninh còn dám cùng nhân viên kiểm an đùa giỡn Thời Lạc. Ra cửa hải quan liền tự nhiên lấy balo thiết bị trên lưng Thời Lạc xuống. Đến lúc vào phòng chờ VIP, Dư Thúy xem nhẹ luôn những người khác, một mình ngồi ở bên cạnh Thời Lạc, coi những nhân viên đi cùng như không tồn tại.
Thời Lạc đang xem notebook của lão Kiều, Dư Thúy ngồi bên cạnh Thời Lạc nhắm mắt giả ngủ, một bàn tay đáp lên chỗ tựa lưng sô pha phía sau Thời Lạc. Balo thiết bị của hai người đặt cạnh nhau để ở một bên...... Bất kỳ ai nhìn vào đều có thể phát giác quan hệ của hai người này. Trong phòng nghỉ còn có mấy người qua đường, trong đó có một người liên tiếp nhìn về phía bọn họ. Dư Thúy biết người khác đang nhìn, cũng chẳng che giấu, thần sắc tự nhiên.
Gần như cả câu lạc bộ đều đã biết chuyện hai người. Nhân viên công tác đi theo ngượng ngùng, đều giả vờ không phát hiện ra cái gì. Thần Hỏa bất đắc dĩ nói, "Không phải chứ. Em muốn hỏi một chút. Tuyển thủ cấp bậc thế nào mà có thể có người chuyên môn mang balo thiết bị cho vậy?"
"Em mẹ nó sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn toàn mang theo hai cái bàn phím! Còn đều là bản khung thép! Chết nặng!" Thần Hỏa giận sôi máu, "Sợ gửi vận chuyển lại quăng quật hỏng mất nên phải tự cõng. Thời Lạc, cậu ấy, cậu ấy......"
"Bằng làm sao người ta có bạn trai tra nam. Làm sao vậy?" Chu Hỏa giơ di động lên chụp Dư Thúy với Thời Lạc, "Cậu đỏ mắt cái gì?"
Thần Hỏa chua chua nói, "Em đỏ mắt cái rắm. Vừa rồi còn giả vờ là đồng đội tốt. Fan vừa đi liền hiện nguyên hình."
"Ỷ vào fan đi rồi, Dư Thúy chính thức bắt đầu rồi đúng không?" Puppy cũng chua theo, "Làm sao em cứ có cảm giác...... Em với Thần Hỏa là đi đánh Giải Thế Giới, còn hai người kia là đi hưởng tuần trăng mật vậy? Có thể có chút không khí khẩn trương hay không?"
"Thời Lạc còn chưa đủ khẩn trương sao? Lúc này người ta còn đang xem lịch sử phục bàn. Các cậu thì sao? Hơn nữa...... Ngày thường cả ngày đều có bao nhiêu đôi mắt nhìn vào như vậy. Bây giờ thật vất vả mới không có ai chụp, còn không cho người ta thả lỏng một chút à?" Chu Hỏa nhìn lại mấy tấm ảnh mình mới chụp, rất vừa lòng, "Ra nước ngoài cũng không quen biết ai. Phóng túng một chút."
Nghỉ ngơi không đến một tiếng đã có thể lên máy bay. Dư Thúy xách balo của hai người. Thời Lạc muốn tự cầm. Dư Thúy tránh tay cậu, "Em cầm notebook của lão Kiều là được. Đi thôi."
Kế tiếp chính là mười hai tiếng đồng hồ trên máy bay. Vì để sống sót qua hành trình dài mười mấy tiếng đồng hồ, đêm trước mọi người cơ hồ cũng chưa hề ngủ. Thời Lạc là tàn nhẫn nhất, cậu dứt khoát huấn luyện suốt đêm, đánh đến hai mươi tiếng đồng hồ. Sau khi lên máy bay, mọi người trêu đùa nhau vài câu, được một lát là lần lượt đeo bịt tai, bịt mắt lên ngủ. Giữa chừng có người lục tục tỉnh dậy, chết lặng uống nước, ăn gì đó rồi lại tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi.
Tuy là như thế, nhưng đến lúc máy bay đáp xuống, ngoài mấy tuyển thủ trẻ tuổi sung sức, còn những người khác đều là toàn thân mệt mỏi, xương cốt đau nhức.
Qua cửa hải quan lấy hành lý đi về khách sạn. 8 giờ tối. Đường xá có hơi tắc nghẽn.
Dư Thúy với Thời Lạc ngồi ở hàng sau cùng, Dư Thúy dạy Thời Lạc vài câu tiếng Đức thường dùng. Thời Lạc có khả năng ngôn ngữ thiên phú kinh người, Dư Thúy cơ bản chỉ cần nói hai lần, cậu đã có thể nhớ hết. Thời Lạc nhẩm lại một lượt, gật gật đầu, "Được rồi, sẽ không quên."
Dư Thúy nói "Quên cũng không sao. Địa chỉ khách sạn hôm qua gửi cho em rồi. Quên thì tìm tài xế cho người ta xem địa chỉ. Còn có......"
Dư Thúy chậm rãi nói, "Điện thoại khách sạn. Điện thoại báo sự cố. Điện thoại nhân viên phụ trách thi đấu của liên đoàn..... Những cách thức liên hệ anh có thể nhớ, chắc là gửi cho em hết rồi. Lúc nào có chuyện gì, cần liên hệ ai thì liên hệ người ấy. Không cần hoảng."
Chu Hỏa ngồi phía trước, sau khi nghe được vỗ trán một cái, "Đúng nha.Thời Lạc cậu ghi lại địa chỉ với mấy số điện thoại đấy gửi vào nhóm đi được không? Các cậu lưu lại hoặc làm gì đó. Mấy cái này rất hữu dụng."
Thời Lạc lấy di động copy paste, lại gửi cho tất cả mọi người. Chu Hỏa gật đầu, "Cảm ơn. Aiz...... Nhà có một tra nam, như có một báu vật. Cảm ơn Thời thần, chúng ta cũng được hưởng thụ một chút cảm giác được tra nam săn sóc."
Dư Thúy cười, không để ý Chu Hỏa.
Thời Lạc gửi xong địa chỉ với số điện thoại, thấy mấy tài khoản công cộng của điện cạnh mang theo id Whisper. Trong đó có một cái là của công ty trò chơi. Thời Lạc click mở nhìn nhìn. Là video tuyển tập thao tác xuất sắc đêm Dư Thúy đánh lên đệ nhất bảng xếp hạng quốc gia. Vẫn là cắt ra từ phòng phát sóng trực tiếp của mình.
Xem lại một lần thao tác cao quang của Dư Thúy, vẫn là có chút không rời mắt được.
"Thời thần." Dư Thúy nhìn Thời Lạc, tiếng rất nhẹ, "Hình như còn nửa tiếng nữa là đến khách sạn. Thời gian còn có nửa tiếng......"
Thời Lạc ngẩn ra, một lúc mới phản ứng lại. . Bạ𝑛 đa𝑛g đọc 𝐭𝗿u𝘺ệ𝑛 𝐭ại ( 𝐭 𝗿 ù 𝘮 𝐭 𝗿 u 𝘺 ệ 𝑛.V𝑛 )
Thẻ phòng Dư tra nam......
Thời Lạc hơi hơi hé miệng, mặt có điểm hồng.
Thời Lạc hơi hối hận, lúc trước thời gian hai người ở một chỗ nhiều như vậy, gọi thì đã xong rồi...... Bây giờ còn có người khác, càng không mở nổi miệng.
Dư Thúy nhìn Thời Lạc biểu tình rối rắm, cười một cái, viết chữ vào lòng bàn tay Thời Lạc [ Cái quá hơn cái này cũng đã gọi rồi. Này thì có cái gì? ]
Lỗ tai Thời Lạc đỏ lên, cậu nắm lấy tay Dư Thúy, phòng ngừa Dư Thúy thật sự viết ra cái gì.
Hồi kỳ nghỉ ngắn trong căn cứ chỉ có hai người, Thời Lạc xác thật là...... Mở được miệng hay không mở được, cũng đều nói qua.
Lúc ấy không có người ngoài, lại là cái loại cảnh tượng đấy, tuy rằng lúc qua rồi nhớ lại cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng lúc ấy cũng không miễn cưỡng.
Dư Thúy nắm chặt tay Thời Lạc, Thời Lạc hít sâu, viết lên cánh tay Dư Thúy [ Lúc thi đấu không thể thật sự làm gì. Đến phòng anh thì có gì tốt? ]
Sắc mặt Dư Thúy bình tĩnh, chậm rãi viết [ Ngoài việc thật sự làm. Những cái khác đều được. ]
[ Thời thần, nghiệp vụ của anh tốt thế nào. Người khác không biết, em còn không rõ ràng sao? ]
Một cái tay khác của Thời Lạc cầm di động, bài đăng ở tài khoản công cộng đẩy lên vừa vặn là "Địa biểu mạnh nhất. Đưa bạn trải nghiệm trình độ của Whisper, nghiệp vụ Y Liệu Sư hàng đầu trong ba phút."
Thời Lạc biết Dư Thúy thấy liền khóa màn hình, Dư Thúy cười một cái, không thúc giục nữa.
Nửa tiếng lóe cái đã qua, trên xe tất cả đều là người. Xuống xe, nhân viên công ty game phía liên đoàn đến, người càng nhiều. Còn người chụp ảnh. Thời Lạc nghiến răng...... Quá nhiều người, không gọi được, không lấy được.
Nhân viên công ty trò chơi mang theo phóng viên với camera tới, muốn chụp hình ảnh lúc mọi người xuống giường. Thời Lạc tân binh mười chín tuổi, lần đầu tham gia Giải Thế Giới, cũng là nhân vật hot của Giải Thế Giới lần này. Nhân viên phía liên đoàn chụp một đống ảnh của Thời Lạc, lại muốn phỏng vấn riêng. Thời Lạc nhìn Chu Hỏa với các đồng đội đang đi làm thủ tục nhận phòng, chần chờ một lúc, vẫn là thành thật đứng tại chỗ tiếp nhận phỏng vấn.
Phiên dịch viên phía liền đoàn cười tủm tỉm nhìn Thời Lạc, "Evil. Cậu là tuyển thủ đầu tiên chúng tôi phỏng vấn. Vui vẻ không?"
Mặt Thời Lạc không có biểu tình gì nhìn phiên dịch viên, thầm nghĩ 'không vui, tôi không có thẻ phòng'.
Thời Lạc giao tiếp tiếng Anh không thành vấn đề, khẩu ngữ còn vô cùng chuẩn. Phiên dịch viên phía chính phủ ngoài ý muốn cười, "Tốt. Hôm nay chắc là tôi không có việc rồi."
Vừa mới hạ cánh. Người tiếp đón cũng biết tinh thần các tuyển thủ không tốt lắm, xin đừng hỏi vấn đề sắc bén gì. Cho nên cả buổi chỉ hỏi những câu vô cùng ôn hòa. Ví dụ như lần đầu vào được Giải Thế Giới có cảm giác gì, chờ mong gì linh tinh. Thời Lạc trả lời từng câu một. Phóng viên nói rất nhiều, thấy Thời Lạc liên tiếp nhìn về phía quầy lễ tân khách sạn thì nhìn theo. Thấy bên kia là Dư Thúy bèn vội hỏi Thời Lạc, một năm này Dư Thúy có ổn không, trạng thái bảo trì như thế nào.
Tâm cảnh giác của Thời Lạc rất mạnh, cảm thấy nhóm quỷ tử có thể dùng lời nói khách sáo để lừa chiến thuật, bèn lắc đầu không đáp lại.
Nhân viên phía liên đoàn tiếc nuối cười cười, lại hỏi Thời Lạc có thể chụp thêm mấy tấm ảnh hay không, Thời Lạc không sao cả, tùy tiện người khác chụp.
Puppy đăng ký phòng xong thì quay lại. Hắn phục dịch ở chiến khu Châu Âu hai năm, nhân viên phía liên đoàn càng quen thuộc với hắn hơn, vội tiến lên vây quanh. Lúc này Thời Lạc mới thoát thân.
Trước quầy lễ tân có nhiều người. Thời Lạc lười đi qua nên đến sopha ngồi xuống một bên. Sắc mặt như thường.
Không bao lâu, toàn bộ nhân viên của Free đã đăng ký phòng xong. Dư Thúy đưa hộ chiếu cho Thời Lạc còn đưa cho cậu thẻ phòng, "1118. Của em."
Thời Lạc gật đầu nhận lấy, Dư Thúy lại đưa cho cậu một cái nữa, "1120. Của anh."
Thời Lạc ngước mắt, ngẩn ra, "Em chưa......"
Em còn chưa gọi anh là 'anh yêu' đâu.
Dư Thúy cười một cái, bất đắc dĩ, "Trêu em em đều không hiểu. Có phải ngốc hay không?!"
Nhân viên công ty trò chơi thấy Dư Thúy lại, vội bỏ Puppy, vây quanh Dư Thúy, ríu rít hỏi không ngừng.
"Dư Thúy cho cậu một thẻ phòng cậu ấy có phải không?" Chu Hỏa lo tốt việc vặt xong, đi đến bên cạnh Thời Lạc híp mắt cười, "Đừng giấu. Anh với cậu ấy cùng nhau đăng ký phòng mà."
Thời Lạc hắng giọng, cam chịu.
"Biết Dư tra nam vừa rồi nói như thế nào không?" Chu Hỏa cười tủm tỉm, đè thấp giọng nói, "Vừa rồi ở quầy lễ tân cậu ấy hỏi thêm một cái thẻ phòng, anh đã biết là để cho cậu. Anh nói cậu ấy dùng chi phí chung để hưởng tuần trăng mật. Dư Thúy nói......"
"Cậu ấy nói sợ cậu đánh Giải Thế Giới bị hồi hộp."
"Cậu ấy nói cậu từ vài ngày trước, buổi tối đã ngủ không ngon. Biết cậu vẫn có chút hồi hộp. Sợ lần đầu tiên đánh Giải Thế Giới rớt dây xích. Sợ cậu làm bại lộ bản thân."
"Cậu ấy nói cậu ấy chưa từng làm phụ đạo tâm lý cho ai. Không biết còn biện pháp gì có thể trêu đùa cậu, an ủi cậu."
"Nên mới tìm cho cậu chút niềm vui nho nhỏ, để cậu có thể phân tâm một chút."
Con ngươi Thời Lạc run lên, nghiêng mắt nhìn Dư Thúy đang nhận phỏng vấn ở phía xa kia.
"Anh tâm tiểu nhân. Để bồi thường cho cậu ấy. Anh nói. Thế cũng lấy thêm một thẻ phòng Thời Lạc đi, để cậu cũng cầm một thẻ phòng của Thời Lạc. Dư Thúy nói không cần."
Chu Hỏa nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn Thời Lạc, "Dư Thúy nói, có đôi khi thi đấu hoặc huấn luyện xong tâm tình của tuyển thủ không nhất định sẽ tốt, sẽ muốn ở một mình một lúc. Cậu ấy muốn cho cậu có không gian riêng. Cậu ấy cảm thấy lúc nào cũng có thể vào phòng cậu, đối với cậu mà nói không hẳn là chuyện tốt."
"Tôi hỏi cậu ấy. Vậy cậu không cần một chỗ sao? Cậu không sợ bị quấy rầy à?"
Chu Hỏa nhướng mày, "Dư Thúy nói...... Cậu ấy không giống tuyển thủ khác."
"Cậu ấy không cần."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương