FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])
Chương 54
Trong hai giờ bay sau đấy, Thời Lạc mang theo lỗ tai trái đỏ bừng, tư thế ngủ ngay ngắn, không nhúc nhích.
Giữa chừng, Chu Hỏa đến giúp nhân viên quay nửa phút video tài liệu, thở dài nhỏ giọng nói với Dư Thúy còn thức: “Hôm nay Evil ngủ ngoan ghê, không chơi điện thoại, không ăn vặt cũng không lăn qua lộn lại, ngoan ngoãn ngủ bù.”
Dư Thúy đang chơi xếp gạch trên điện thoại nghe thế thì phì cười, không vạch trần.
Sau hơn hai tiếng đồng hồ, máy bay nhẹ nhàng hạ cánh, lấy hành lý xong thì mọi người đến thẳng nhà đi đấu.
“Đánh với Vạn Trùng Sơn không cần lo lắng, phát huy như bình thường là được.”
Sau khi đến phòng nghỉ của nhà thi đấu, lão Kiều mở máy tính bảng ra, mở tư liệu của Vạn Trùng Sơn nói: “Cách đánh của bọn họ có hơi thô bạo, nhưng cũng không thô bạo như khi mấy cậu gây chuyện, dù sao thì năng lực cá nhân của họ kém hơn các cậu một chút, dễ xúc động thì dễ sai lầm, tiết tấu tổng thể thiên về táo bạo. Các cậu chỉ cần nắm chắc sai lầm của bọn họ, không ngừng phóng to sai lầm giùm bọn họ là được.”
Ngoại trừ Thời Lạc ra thì những người còn lại không hiểu rõ tuyển thủ trong nước hiện nay, lúc nhóm Dư Thúy qua nước ngoài vẫn chưa có câu lạc bộ Vạn Trùng Sơn nữa. Puppy nghe vậy mở to mắt, uể oải nói: “Táo bạo à? Tôi vừa nghe thấy hai chữ này thì liền có ám ảnh, tuyển thủ táo bạo sao?”
“Không.” Thời Lạc mở balo đựng thiết bị của mình lấy bàn phím và chuột ra, nhỏ giọng nói, “Tính tình rất tốt, đặc biệt là đội trưởng của bọn họ.”
Lão Kiều gật đầu: “Đúng, tính tình của đội trưởng Vạn Trùng Sơn tốt bụng có tiếng, nếu như tôi không nhớ lầm thì Tiểu Quân – đội trưởng Vạn Trùng Sơn còn có chút giao tình với Thời Lạc đúng không?”
Thời Lạc tách dây nguồn đang cuộn lại với nhau ra, lắc đầu: “Không tính là giao tình… Có gặp gỡ vài lần mà thôi.”
Dư Thúy cũng lấy thiết bị của mình ra, nghe thế nhìn về phía lão Kiều: “Tiểu Quân… Là ai vậy?”
“Tuyển thủ một năm trước vừa đi lên từ giải hạng hai. Lúc đó cậu đang ở nước ngoài nên không biết.” Sắp sửa thi đấu, lão Kiều không có nhiều thời gian giải thích, chỉ nói. “Tóm lại con người không tệ là được rồi, cũng rất biết chịu khổ. Những chuyện này đều không quan trọng, mấy cậu đánh cho tốt là được. Vừa rồi tôi chỉ nói cách đánh của người ta táo bạo, mấy cậu đừng vì thế mà cứ nghĩ người ta dưới sân thi đấu có táo bạo hay không.”
Chu Hỏa vừa đi điểm danh về lại phòng nghỉ thì nghe thấy mọi người đang nói chuyện: “Ai táo bạo? Vạn Trùng Sơn người ta không táo bạo đâu, trước khi chúng ta đến quản lý của bọn họ còn gửi tin nhắn cho tôi này, nói với tôi là Vạn Trùng Sơn chào mừng Free, người dân Trùng Khánh nhiệt tình hiếu khách, mọi người dám đến thì chúng tôi dám thua.”
Thần Hỏa không nhịn được bật cười: “Có thể có khí phách chút không?!”
“Tự mình biết mình không được sao, thẳng thắn lạc quan một chút.” Chu Hỏa mỉm cười, “Câu lạc bộ bọn họ thật sự rất được, sau khi đánh với chiến đội khác xong, lần nào huấn luyện viên của bọn họ cũng đều đến bắt chuyện, hỏi cách nhìn ở góc độ người đối chiến, hỏi có thể nói cho bọn họ chút ý kiến không.”
Thần Hỏa hoàn toàn thả lỏng: “Mẹ nó chuyện đánh nhau với Bò Rừng trước đây thật sự gây ám ảnh cho tôi, càng đừng nói đến hôm nay đến địa bàn của người ta, nếu có gì thật, người ta chôn chúng ta ở đây cũng không có chỗ để chúng ta nói lý nữa.”
Mọi người lại nói hùa chọc cười thêm vài câu, đến giờ chuẩn bị thì cầm thiết bị của mình ra sân.
Thành tích mùa giải trước của Vạn Trùng Sơn ở mức trung bình trong giải đấu trong nước, đội hình tuyển thủ của mùa giải này không có thay đổi, trình độ có chút tiến bộ so với năm ngoái nhưng cũng không nhiều. Đội Free đánh với bọn họ vẫn dễ như thường, một vòng BO3 cũng không đánh đủ, hai ván đã nhanh chóng kết thúc trận đấu.
Sau khi đấu xong quả nhiên giống như Chu Hỏa nói, bên phía Vạn Trùng Sơn vô cùng khiêm tốn, hữu hảo đã sớm chờ ở trước phòng nghỉ của Free, chờ mọi người nhận phỏng vấn quay lại hậu trường thì khách sáo hỏi thăm có thể nói chuyện vài câu, cho chút ý kiến.
Nếu như là chuyện khi thi đấu quốc tế đương nhiên không thể đồng ý, nhưng đều là chiến đội của khu vực trong nước thì không cần tị hiềm quá. Thành viên đội Free cũng thấy bình thường, Chu Hỏa càng muốn lôi kéo quan hệ cho chiến đội của mình, tẩy hình tượng kẻ ác nguyên đội, vội vàng gọi hai đột kích là Thần Hỏa với Thời Lạc đến chỉ dẫn người ta mấy câu, Thần Hỏa thích nhất là được người khác khen, hai tay đút túi quần vui vẻ đi chỉ bảo.
Những người còn lại thì về phòng ngủ dọn dẹp đồ đạc, Dư Thúy vẫn còn nhớ lời của lão Kiều trước khi thi đấu, vào cửa hỏi ngay: “Thời Lạc có giao tình gì với Tiểu Quân của vạn Trùng Sơn?”
“Dư thần.” Puppy ung dung ngồi ì một bên không nhịn được cà khịa, “Nhìn thoáng một chút đi… Theo lý mà nói thì tra nam các cậu chẳng phải không thèm để ý đến những chi tiết này sao?”
Trai thẳng lão Kiều đến bây giờ vẫn chưa nhận ra giữa Dư Thúy với Thời Lạc có chuyện gì mờ mịt hỏi: “Nhìn cái gì? Tra nam gì cơ?”
“Không có gì, tôi chỉ là không nhìn nổi thôi.” Puppy gác chân lên ghế, lắc đầu thổn thức, “Tiêu chuẩn kép hơi quá, người khác có chuyện gì cậu ta đều không quan tâm, đến lượt Thời Lạc thì chút chuyện nhỏ cũng muốn hỏi, chuyện này thật sự không phù hợp với phong cách kẻ ác vô tình vô nghĩa của chiến đội chúng ta.”
Dư Thúy không để ý đến Puppy: “Nói đi.”
“À, được. Cũng không phải chuyện riêng tư gì, không có gì không thể nói.” Lão Kiều không nghe hiểu ám chỉ của Puppy, sự chú ý bị Dư Thúy kéo về lại, thở dài, “Cũng không phải chuyện vẻ vang gì, đương nhiên, người không vẻ vang không phải Thời Lạc.”
Lão Kiều nheo mắt, cẩn thận nhớ lại: “Khi đó… Chắc là lúc các cậu mới đi… chưa đến hai tháng, chắc là lúc đó, bởi vì là chuyện của giải hạng hai.”
“Đúng, chính là chuyện khi ấy.” Lão Kiều suy nghĩ gật đầu, “Chắc chắn rồi, chính là lúc Thời Lạc vừa mới chuyển sang đột kích, sau đó vẫn còn ở NSN, khẳng định là lúc đó vì NSN không thiếu đột kích, chỉ có lúc đó Thời Lạc mới làm dự bị một khoảng thời gian, tuyến thời gian này đúng rồi.”
Dư Thúy vặn nắp chai, uống một hớp: “Có chuyện gì?”
“Lúc ấy Thời Lạc vừa mới chuyển sang đột kích, đương nhiên mất vị trí trong đội hình ra sân của NSN. Tháng mà cậu ấy chuyển nghề rồi đến IAC, cậu ấy ngay cả một dự bị cũng không phải, thỉnh thoảng phải theo đội 2 của NSN thi đấu ở vòng đấu hạng hai.” Lão Kiều cười khổ, “Giải hạng hai hoặc giải cấp thành phố như thế nào có thể các cậu không hiểu lắm, tôi không phải xem thường tuyển thủ hạng 2, cũng không xem thường giải đấu quy mô nhỏ, nhưng thật sự những tuyển thủ đó phải cực khổ hơn các cậu nhiều, thu nhập còn chưa đến một phần mười của các cậu nữa, điều kiện gì đó… hoàn toàn không bằng, kém rất xa.”
“Các cậu đều debut ngay giải hạng nhất, cũng luôn ở chiến đội hạng nhất, chênh lệch bao nhiêu các cậu không tưởng tượng nổi đâu.”
“Đội trưởng Tiểu Quân của Vạn Trùng Sơn bây giờ, năm ấy thi đấu ở giải hạng hai. Cậu ta đánh cũng được, nếu không thì lúc này cũng không thể vào chiến đội hạng nhất, chỉ là đồng đội lúc đó chơi quá chó.”
“Không phải tôi nói chơi chó nghĩa là trình độ gà, không liên quan gì đến chơi gà cả. Bọn họ chơi chó chính hiệu.” Lão Kiều vẫn luôn hiền hòa, rất ít khi dùng từ quá độc ác, lúc này mặt lại không đổi, “Chơi chó, chơi chó chính cống.”
Puppy ở bên cạnh nhíu mày: “Chơi chó… Chơi cỡ nào? Bọn họ làm gì? Không huấn luyện đàng hoàng? Dụ dỗ fangirl?”
Lão Kiều lắc đầu, lạnh lùng nói: “Thi đấu giả.”
Sắc mặt Puppy thay đổi, chân gác trên sô pha cũng để xuống, bật cười: “Chuyện này… Chơi chó cũng không đủ để miêu tả nữa.”
“Cạnh tranh ở giải hạng hai thật ra cũng rất mạnh, bọn họ không chỉ liều mạng khi tranh giành tư cách thăng hạng mỗi năm. Chiến đội thăng hạng là chuyện tốt, nhưng một năm cũng chỉ có một cơ hội cá chép vượt long môn, cạnh tranh khốc liệt thế nào lần này các cậu cũng đã nhìn thấy, nhiều chiến đội hạng hai tranh đến giành lui, nhưng thật sự có thể thăng hạng cũng chỉ có hai chiến đội. Ví dụ như năm nay.”
“Một chiến đội là chúng ta, một chiến đội nữa vốn là chiến đội hạng nhất – câu lạc bộ Phong Xiết. Chiến đội lợi hại như FS mà cũng trượt xuống thành chiến đội hạng hai, nói thật… đối với bọn họ mà nói là chuyện không thể nào.”
“Ngoại trừ cả team gặp trúng vận may tiến vào giải hạng nhất ra thì những tuyển thủ hạng hai kia còn có một cơ hội lên trời, chính là chuyển nhượng.”
“Trong lúc thi đấu bình thường, liều mạng để tỏa sáng rực rỡ, khiến mười hai chiến đội hạng nhất nhìn thấy bọn họ, trực tiếp được quản lý của mười hai chiến đội ấy chọn trúng.”
“Có người muốn rực rỡ sáng chói thì phải có người làm bàn đạp.”
Lão Kiều lạnh lùng nói: “Mấy đồng đội ở chiến đội hạng hai trước đây của Tiểu Quân chính là người nhận tiền thi đấu giả, làm bàn đạp cho người khác.”
“Đậu… má… nó…” Puppy trợn mắt há mồm, “Bọn họ còn là người sao?! Kiếm tiền kiểu đê tiện như này, bọn họ có còn là tuyển thủ không?!”
“Bực bội nhất là Tiểu Quân đã đánh tròn hai năm ở chiến đội đó, nhưng từ đầu đến cuối đều không biết đồng đội của mình đang thi đấu giả.”
“Mẹ nó thật là…” Lão Kiều lắc đầu, không đành lòng nói, “Tiểu Quân còn liều mạng huấn luyện cả ngày! Cổ vũ đồng đội, nghĩ đến ngày nào đó có thể dẫn cả đội đánh vào giải hạng nhất, cậu ta hoàn toàn không biết đã không có hy vọng từ lâu rồi. Một đội bốn người, hết ba người nhận tiền đánh giả, dù cậu có liều mạng đến chết thì mấy cậu nói coi có được thành tích gì không?”
Puppy bật cười: “Mẹ nó… Uổng công làm nhục hai năm tuổi trẻ, kiếm đồng tiền này, nửa đời sau của bọn họ không sợ bị ung thư à?”
“Cho nên mới nói, có vài chuyện nhóm công tử như các cậu thật sự không biết, năm đó tôi từng lăn lộn ở giải hạng hai nửa năm nên biết một chút. Các cậu debut ở chiến đội hạng nhất công bằng nhất, nghiêm khắc nhất, vẻ vang nhất; thi đấu ở giải quốc tế được kiểm tra nghiêm ngặt từng vòng, có vài chuyện dơ bẩn đám thiên tài các cậu hoàn toàn không nghĩ đến được.” Lão Kiều cảm thán, “Thật ra ngành nghề nào cũng như vậy, đến tầng cuối cùng… chuyện đáng hận nhất cũng có mà chuyện đáng thương nhất cũng có.”
Dư Thúy im lặng từ đầu đến cuối, hắn nhìn lão Kiều: “Cuối cùng ba tên kia bị phát hiện thế nào?”
Lão Kiều uống mấy ngụm nước, nói: “Bởi vì bọn họ đấu với đội 2 của NSN, đấu với Thời Lạc.”
Nửa giờ sau, Thần Hỏa được người của câu lạc bộ Vạn Trùng Sơn vây quanh thỏa mãn về lại phòng nghỉ của chiến đội mình với Thời Lạc, vẻ mặt tự đắc đến giả vờ giả vịt nói xin lỗi: “Ây ya, ngại quá ngại quá, lòng nhiệt tình không từ chối được! Người của Vạn Trùng Sơn thật sự quá khiêm tốn hiếu học, ai cũng lấy sổ nhỏ ra ghi chép, tôi thật sự ngại quá nên nói mấy câu thì đi. Nhưng mà mấy cậu yên tâm, chiến thuật chủ chốt của chúng ta chắc chắn không nhắc đến một chữ. Tôi chỉ dạy bảo đột kích của bọn họ, hết cách mà, Thời Lạc nói ít quá, dù sao tôi cũng phải đại diện chiến đội chúng ta bày tỏ sự thân thiện, hi hi hi…”
Thần Hỏa sờ ngực, thỏa mãn vui mừng nói: “Cảm giác được một nhóm tuyển thủ nhỏ vây quanh tốt ghê đó!”
Thời Lạc nhạy cảm nhận ra bầu không khí trong phòng nghỉ có hơi bất thường, cậu nhíu mày: “Sao thế?”
“Không có gì, không có gì.” Puppy đứng dậy cười cười, “Chờ mấy cậu đến đói luôn, đi thôi, ăn lẩu, chờ một lúc lâu rồi này.”
Lão Kiều thở dài mấy tiếng, đứng dậy theo: “Phải, đi thôi, đi ăn lẩu.”
Lão Kiều hối mọi người ra ngoài, Chu Hỏa nhanh nhẹn đi ngoại giao một vòng cũng đã hài lòng trở về, thấy mọi người đều không có việc gì thì vội gọi điện thoại cho tài xế, kêu mọi người cùng đến tiệm lẩu đã đặt bàn từ sớm.
Trong phòng riêng của quán, mọi người thoải mái gọi món. Thời Lạc thích nhất lẩu mỡ bò ở đây, cúi đầu nghiêm túc gọi món. Dạ dày Dư Thúy không tốt, bây giờ ăn lẩu cũng chỉ ăn chút canh suông, tùy tiện chúng chút rau. Món hắn ăn được quá ít, cũng không gọi món nào. Dư Thúy nhìn Thời Lạc, trong lòng nghĩ đến những lời lão Kiều nói trong phòng, trong bụng có vài suy nghĩ không thể nói ra thành lời.
Puppy nghĩ hắn quá hẹp hòi rồi, Dư Thúy không phải người có lòng dạ nhỏ nhen như thế, nếu không thì cũng sẽ không để mặc Ngõa Ngõa dính lấy Thời Lạc chẳng quan tâm. Dư Thúy không để ý đến chuyện Thời Lạc có bạn bè hay có giao tình gì với người khác, chuyện hắn để ý là mình không ở đây hai năm, Thời Lạc đã gặp những chuyện gì.
Từng chút từng chút, Dư Thúy đều muốn biết.
Hai năm trước rời đi quá vội vàng, điều khiến Dư Thúy không an tâm nhất là Thời Lạc. Hai tháng trước khi đi, Thời Lạc còn đánh nhau với tuyển thủ khác, cậu hoàn toàn không hòa nhập vào cái giới này, không có phép tắc và ý thức căn bản nhất ở một câu lạc bộ bình thường. Dư Thúy lo lắng từ đầu đến cuối, thậm chí từng nghi ngờ, rốt cuộc Thời Lạc có thích hợp với giới này không, có thể đơn thương độc mã ngoan ngoãn ở giới này tiếp không.
Sự thật đã chứng minh, Thời Lạc có thể.
Thời Lạc 17 tuổi, vừa gia nhập vào giới mấy tháng, trẻ tuổi, lỗ mãng, vừa gặp phải “sự phản bội” của đội trưởng cũ, sau khi chuyển chức nghiệp lại lưu lạc đến thi đấu ở giải hạng hai, rất dễ bị sa đọa.
Nhưng Thời Lạc lại không như vậy.
Khi ấy cậu còn rất trẻ, nhưng cậu là dự bị được chỉ định của Whisper, là tuyển thủ debut từ thánh địa e-sports FS, bẩm sinh đã có tư chất hơn người, khi chờ ra sân nhìn thấy trận đấu của chiến đội Tiểu Quân khi ấy, vừa nhìn đã biết đồng đội Tiểu Quân đang đánh giả.
Trận đấu khi đó là đánh luân phiên, đến lượt đội 2 của NSN và chiến đội lúc đó của Tiểu Quân đấu với nhau, Thời Lạc từ chối mở balo thiết bị của mình, từ chối ra sân, từ chối đấu với kẻ đánh giả.
Nếu Thời Lạc còn ở FS, còn ở giải đấu hạng nhất thì chuyện này đương nhiên có nhân viên phía ban tổ chức giải quyết thay cậu, nhưng khi ấy là đấu trường nhỏ, vàng thau lẫn lộn không có người xem gì hết.
Thật ra Thời Lạc hoàn toàn có thể mặc kệ, cậu chỉ là người mới, hoàn toàn có thể coi như không thấy, hoàn toàn có thể đánh xong hai trận thi đấu thì lập tức rời đi. Khi ấy Cố Càn đã liên hệ với IAC cho cậu, trong lòng Thời Lạc cũng hiểu rõ, cậu sẽ không ở trong vũng bùn này quá lâu, cậu sắp sửa quay về chiến đội hạng nhất, tình hình bây giờ có ghê tởm đến mấy cũng không liên quan đến cậu.
Nhưng mà Thời Lạc đang dẫn dắt mấy người mới không hề biết gì của NSN, dứt khoát lựa chọn từ chối thi đấu.
Thiếu gia nói không đánh thì không đánh.
Lúc ấy lão Kiều ở lại trong nước, chuyển đến một chiến đội hạng nhất khác, sau đó mới biết chuyện bực mình này, lại qua rất lâu mới gặp lại Thời Lạc, tình cờ hỏi Thời Lạc mấy câu.
Thời Lạc chuyển đến IAC càng im lặng hơn so với lúc trước, đối diện với lão Kiều cũng không còn thân quen như ngày xưa, bị hỏi đến mới từ tốn nói:
“Người đó nói, đó là điều cấm kỵ.”
Giữa chừng, Chu Hỏa đến giúp nhân viên quay nửa phút video tài liệu, thở dài nhỏ giọng nói với Dư Thúy còn thức: “Hôm nay Evil ngủ ngoan ghê, không chơi điện thoại, không ăn vặt cũng không lăn qua lộn lại, ngoan ngoãn ngủ bù.”
Dư Thúy đang chơi xếp gạch trên điện thoại nghe thế thì phì cười, không vạch trần.
Sau hơn hai tiếng đồng hồ, máy bay nhẹ nhàng hạ cánh, lấy hành lý xong thì mọi người đến thẳng nhà đi đấu.
“Đánh với Vạn Trùng Sơn không cần lo lắng, phát huy như bình thường là được.”
Sau khi đến phòng nghỉ của nhà thi đấu, lão Kiều mở máy tính bảng ra, mở tư liệu của Vạn Trùng Sơn nói: “Cách đánh của bọn họ có hơi thô bạo, nhưng cũng không thô bạo như khi mấy cậu gây chuyện, dù sao thì năng lực cá nhân của họ kém hơn các cậu một chút, dễ xúc động thì dễ sai lầm, tiết tấu tổng thể thiên về táo bạo. Các cậu chỉ cần nắm chắc sai lầm của bọn họ, không ngừng phóng to sai lầm giùm bọn họ là được.”
Ngoại trừ Thời Lạc ra thì những người còn lại không hiểu rõ tuyển thủ trong nước hiện nay, lúc nhóm Dư Thúy qua nước ngoài vẫn chưa có câu lạc bộ Vạn Trùng Sơn nữa. Puppy nghe vậy mở to mắt, uể oải nói: “Táo bạo à? Tôi vừa nghe thấy hai chữ này thì liền có ám ảnh, tuyển thủ táo bạo sao?”
“Không.” Thời Lạc mở balo đựng thiết bị của mình lấy bàn phím và chuột ra, nhỏ giọng nói, “Tính tình rất tốt, đặc biệt là đội trưởng của bọn họ.”
Lão Kiều gật đầu: “Đúng, tính tình của đội trưởng Vạn Trùng Sơn tốt bụng có tiếng, nếu như tôi không nhớ lầm thì Tiểu Quân – đội trưởng Vạn Trùng Sơn còn có chút giao tình với Thời Lạc đúng không?”
Thời Lạc tách dây nguồn đang cuộn lại với nhau ra, lắc đầu: “Không tính là giao tình… Có gặp gỡ vài lần mà thôi.”
Dư Thúy cũng lấy thiết bị của mình ra, nghe thế nhìn về phía lão Kiều: “Tiểu Quân… Là ai vậy?”
“Tuyển thủ một năm trước vừa đi lên từ giải hạng hai. Lúc đó cậu đang ở nước ngoài nên không biết.” Sắp sửa thi đấu, lão Kiều không có nhiều thời gian giải thích, chỉ nói. “Tóm lại con người không tệ là được rồi, cũng rất biết chịu khổ. Những chuyện này đều không quan trọng, mấy cậu đánh cho tốt là được. Vừa rồi tôi chỉ nói cách đánh của người ta táo bạo, mấy cậu đừng vì thế mà cứ nghĩ người ta dưới sân thi đấu có táo bạo hay không.”
Chu Hỏa vừa đi điểm danh về lại phòng nghỉ thì nghe thấy mọi người đang nói chuyện: “Ai táo bạo? Vạn Trùng Sơn người ta không táo bạo đâu, trước khi chúng ta đến quản lý của bọn họ còn gửi tin nhắn cho tôi này, nói với tôi là Vạn Trùng Sơn chào mừng Free, người dân Trùng Khánh nhiệt tình hiếu khách, mọi người dám đến thì chúng tôi dám thua.”
Thần Hỏa không nhịn được bật cười: “Có thể có khí phách chút không?!”
“Tự mình biết mình không được sao, thẳng thắn lạc quan một chút.” Chu Hỏa mỉm cười, “Câu lạc bộ bọn họ thật sự rất được, sau khi đánh với chiến đội khác xong, lần nào huấn luyện viên của bọn họ cũng đều đến bắt chuyện, hỏi cách nhìn ở góc độ người đối chiến, hỏi có thể nói cho bọn họ chút ý kiến không.”
Thần Hỏa hoàn toàn thả lỏng: “Mẹ nó chuyện đánh nhau với Bò Rừng trước đây thật sự gây ám ảnh cho tôi, càng đừng nói đến hôm nay đến địa bàn của người ta, nếu có gì thật, người ta chôn chúng ta ở đây cũng không có chỗ để chúng ta nói lý nữa.”
Mọi người lại nói hùa chọc cười thêm vài câu, đến giờ chuẩn bị thì cầm thiết bị của mình ra sân.
Thành tích mùa giải trước của Vạn Trùng Sơn ở mức trung bình trong giải đấu trong nước, đội hình tuyển thủ của mùa giải này không có thay đổi, trình độ có chút tiến bộ so với năm ngoái nhưng cũng không nhiều. Đội Free đánh với bọn họ vẫn dễ như thường, một vòng BO3 cũng không đánh đủ, hai ván đã nhanh chóng kết thúc trận đấu.
Sau khi đấu xong quả nhiên giống như Chu Hỏa nói, bên phía Vạn Trùng Sơn vô cùng khiêm tốn, hữu hảo đã sớm chờ ở trước phòng nghỉ của Free, chờ mọi người nhận phỏng vấn quay lại hậu trường thì khách sáo hỏi thăm có thể nói chuyện vài câu, cho chút ý kiến.
Nếu như là chuyện khi thi đấu quốc tế đương nhiên không thể đồng ý, nhưng đều là chiến đội của khu vực trong nước thì không cần tị hiềm quá. Thành viên đội Free cũng thấy bình thường, Chu Hỏa càng muốn lôi kéo quan hệ cho chiến đội của mình, tẩy hình tượng kẻ ác nguyên đội, vội vàng gọi hai đột kích là Thần Hỏa với Thời Lạc đến chỉ dẫn người ta mấy câu, Thần Hỏa thích nhất là được người khác khen, hai tay đút túi quần vui vẻ đi chỉ bảo.
Những người còn lại thì về phòng ngủ dọn dẹp đồ đạc, Dư Thúy vẫn còn nhớ lời của lão Kiều trước khi thi đấu, vào cửa hỏi ngay: “Thời Lạc có giao tình gì với Tiểu Quân của vạn Trùng Sơn?”
“Dư thần.” Puppy ung dung ngồi ì một bên không nhịn được cà khịa, “Nhìn thoáng một chút đi… Theo lý mà nói thì tra nam các cậu chẳng phải không thèm để ý đến những chi tiết này sao?”
Trai thẳng lão Kiều đến bây giờ vẫn chưa nhận ra giữa Dư Thúy với Thời Lạc có chuyện gì mờ mịt hỏi: “Nhìn cái gì? Tra nam gì cơ?”
“Không có gì, tôi chỉ là không nhìn nổi thôi.” Puppy gác chân lên ghế, lắc đầu thổn thức, “Tiêu chuẩn kép hơi quá, người khác có chuyện gì cậu ta đều không quan tâm, đến lượt Thời Lạc thì chút chuyện nhỏ cũng muốn hỏi, chuyện này thật sự không phù hợp với phong cách kẻ ác vô tình vô nghĩa của chiến đội chúng ta.”
Dư Thúy không để ý đến Puppy: “Nói đi.”
“À, được. Cũng không phải chuyện riêng tư gì, không có gì không thể nói.” Lão Kiều không nghe hiểu ám chỉ của Puppy, sự chú ý bị Dư Thúy kéo về lại, thở dài, “Cũng không phải chuyện vẻ vang gì, đương nhiên, người không vẻ vang không phải Thời Lạc.”
Lão Kiều nheo mắt, cẩn thận nhớ lại: “Khi đó… Chắc là lúc các cậu mới đi… chưa đến hai tháng, chắc là lúc đó, bởi vì là chuyện của giải hạng hai.”
“Đúng, chính là chuyện khi ấy.” Lão Kiều suy nghĩ gật đầu, “Chắc chắn rồi, chính là lúc Thời Lạc vừa mới chuyển sang đột kích, sau đó vẫn còn ở NSN, khẳng định là lúc đó vì NSN không thiếu đột kích, chỉ có lúc đó Thời Lạc mới làm dự bị một khoảng thời gian, tuyến thời gian này đúng rồi.”
Dư Thúy vặn nắp chai, uống một hớp: “Có chuyện gì?”
“Lúc ấy Thời Lạc vừa mới chuyển sang đột kích, đương nhiên mất vị trí trong đội hình ra sân của NSN. Tháng mà cậu ấy chuyển nghề rồi đến IAC, cậu ấy ngay cả một dự bị cũng không phải, thỉnh thoảng phải theo đội 2 của NSN thi đấu ở vòng đấu hạng hai.” Lão Kiều cười khổ, “Giải hạng hai hoặc giải cấp thành phố như thế nào có thể các cậu không hiểu lắm, tôi không phải xem thường tuyển thủ hạng 2, cũng không xem thường giải đấu quy mô nhỏ, nhưng thật sự những tuyển thủ đó phải cực khổ hơn các cậu nhiều, thu nhập còn chưa đến một phần mười của các cậu nữa, điều kiện gì đó… hoàn toàn không bằng, kém rất xa.”
“Các cậu đều debut ngay giải hạng nhất, cũng luôn ở chiến đội hạng nhất, chênh lệch bao nhiêu các cậu không tưởng tượng nổi đâu.”
“Đội trưởng Tiểu Quân của Vạn Trùng Sơn bây giờ, năm ấy thi đấu ở giải hạng hai. Cậu ta đánh cũng được, nếu không thì lúc này cũng không thể vào chiến đội hạng nhất, chỉ là đồng đội lúc đó chơi quá chó.”
“Không phải tôi nói chơi chó nghĩa là trình độ gà, không liên quan gì đến chơi gà cả. Bọn họ chơi chó chính hiệu.” Lão Kiều vẫn luôn hiền hòa, rất ít khi dùng từ quá độc ác, lúc này mặt lại không đổi, “Chơi chó, chơi chó chính cống.”
Puppy ở bên cạnh nhíu mày: “Chơi chó… Chơi cỡ nào? Bọn họ làm gì? Không huấn luyện đàng hoàng? Dụ dỗ fangirl?”
Lão Kiều lắc đầu, lạnh lùng nói: “Thi đấu giả.”
Sắc mặt Puppy thay đổi, chân gác trên sô pha cũng để xuống, bật cười: “Chuyện này… Chơi chó cũng không đủ để miêu tả nữa.”
“Cạnh tranh ở giải hạng hai thật ra cũng rất mạnh, bọn họ không chỉ liều mạng khi tranh giành tư cách thăng hạng mỗi năm. Chiến đội thăng hạng là chuyện tốt, nhưng một năm cũng chỉ có một cơ hội cá chép vượt long môn, cạnh tranh khốc liệt thế nào lần này các cậu cũng đã nhìn thấy, nhiều chiến đội hạng hai tranh đến giành lui, nhưng thật sự có thể thăng hạng cũng chỉ có hai chiến đội. Ví dụ như năm nay.”
“Một chiến đội là chúng ta, một chiến đội nữa vốn là chiến đội hạng nhất – câu lạc bộ Phong Xiết. Chiến đội lợi hại như FS mà cũng trượt xuống thành chiến đội hạng hai, nói thật… đối với bọn họ mà nói là chuyện không thể nào.”
“Ngoại trừ cả team gặp trúng vận may tiến vào giải hạng nhất ra thì những tuyển thủ hạng hai kia còn có một cơ hội lên trời, chính là chuyển nhượng.”
“Trong lúc thi đấu bình thường, liều mạng để tỏa sáng rực rỡ, khiến mười hai chiến đội hạng nhất nhìn thấy bọn họ, trực tiếp được quản lý của mười hai chiến đội ấy chọn trúng.”
“Có người muốn rực rỡ sáng chói thì phải có người làm bàn đạp.”
Lão Kiều lạnh lùng nói: “Mấy đồng đội ở chiến đội hạng hai trước đây của Tiểu Quân chính là người nhận tiền thi đấu giả, làm bàn đạp cho người khác.”
“Đậu… má… nó…” Puppy trợn mắt há mồm, “Bọn họ còn là người sao?! Kiếm tiền kiểu đê tiện như này, bọn họ có còn là tuyển thủ không?!”
“Bực bội nhất là Tiểu Quân đã đánh tròn hai năm ở chiến đội đó, nhưng từ đầu đến cuối đều không biết đồng đội của mình đang thi đấu giả.”
“Mẹ nó thật là…” Lão Kiều lắc đầu, không đành lòng nói, “Tiểu Quân còn liều mạng huấn luyện cả ngày! Cổ vũ đồng đội, nghĩ đến ngày nào đó có thể dẫn cả đội đánh vào giải hạng nhất, cậu ta hoàn toàn không biết đã không có hy vọng từ lâu rồi. Một đội bốn người, hết ba người nhận tiền đánh giả, dù cậu có liều mạng đến chết thì mấy cậu nói coi có được thành tích gì không?”
Puppy bật cười: “Mẹ nó… Uổng công làm nhục hai năm tuổi trẻ, kiếm đồng tiền này, nửa đời sau của bọn họ không sợ bị ung thư à?”
“Cho nên mới nói, có vài chuyện nhóm công tử như các cậu thật sự không biết, năm đó tôi từng lăn lộn ở giải hạng hai nửa năm nên biết một chút. Các cậu debut ở chiến đội hạng nhất công bằng nhất, nghiêm khắc nhất, vẻ vang nhất; thi đấu ở giải quốc tế được kiểm tra nghiêm ngặt từng vòng, có vài chuyện dơ bẩn đám thiên tài các cậu hoàn toàn không nghĩ đến được.” Lão Kiều cảm thán, “Thật ra ngành nghề nào cũng như vậy, đến tầng cuối cùng… chuyện đáng hận nhất cũng có mà chuyện đáng thương nhất cũng có.”
Dư Thúy im lặng từ đầu đến cuối, hắn nhìn lão Kiều: “Cuối cùng ba tên kia bị phát hiện thế nào?”
Lão Kiều uống mấy ngụm nước, nói: “Bởi vì bọn họ đấu với đội 2 của NSN, đấu với Thời Lạc.”
Nửa giờ sau, Thần Hỏa được người của câu lạc bộ Vạn Trùng Sơn vây quanh thỏa mãn về lại phòng nghỉ của chiến đội mình với Thời Lạc, vẻ mặt tự đắc đến giả vờ giả vịt nói xin lỗi: “Ây ya, ngại quá ngại quá, lòng nhiệt tình không từ chối được! Người của Vạn Trùng Sơn thật sự quá khiêm tốn hiếu học, ai cũng lấy sổ nhỏ ra ghi chép, tôi thật sự ngại quá nên nói mấy câu thì đi. Nhưng mà mấy cậu yên tâm, chiến thuật chủ chốt của chúng ta chắc chắn không nhắc đến một chữ. Tôi chỉ dạy bảo đột kích của bọn họ, hết cách mà, Thời Lạc nói ít quá, dù sao tôi cũng phải đại diện chiến đội chúng ta bày tỏ sự thân thiện, hi hi hi…”
Thần Hỏa sờ ngực, thỏa mãn vui mừng nói: “Cảm giác được một nhóm tuyển thủ nhỏ vây quanh tốt ghê đó!”
Thời Lạc nhạy cảm nhận ra bầu không khí trong phòng nghỉ có hơi bất thường, cậu nhíu mày: “Sao thế?”
“Không có gì, không có gì.” Puppy đứng dậy cười cười, “Chờ mấy cậu đến đói luôn, đi thôi, ăn lẩu, chờ một lúc lâu rồi này.”
Lão Kiều thở dài mấy tiếng, đứng dậy theo: “Phải, đi thôi, đi ăn lẩu.”
Lão Kiều hối mọi người ra ngoài, Chu Hỏa nhanh nhẹn đi ngoại giao một vòng cũng đã hài lòng trở về, thấy mọi người đều không có việc gì thì vội gọi điện thoại cho tài xế, kêu mọi người cùng đến tiệm lẩu đã đặt bàn từ sớm.
Trong phòng riêng của quán, mọi người thoải mái gọi món. Thời Lạc thích nhất lẩu mỡ bò ở đây, cúi đầu nghiêm túc gọi món. Dạ dày Dư Thúy không tốt, bây giờ ăn lẩu cũng chỉ ăn chút canh suông, tùy tiện chúng chút rau. Món hắn ăn được quá ít, cũng không gọi món nào. Dư Thúy nhìn Thời Lạc, trong lòng nghĩ đến những lời lão Kiều nói trong phòng, trong bụng có vài suy nghĩ không thể nói ra thành lời.
Puppy nghĩ hắn quá hẹp hòi rồi, Dư Thúy không phải người có lòng dạ nhỏ nhen như thế, nếu không thì cũng sẽ không để mặc Ngõa Ngõa dính lấy Thời Lạc chẳng quan tâm. Dư Thúy không để ý đến chuyện Thời Lạc có bạn bè hay có giao tình gì với người khác, chuyện hắn để ý là mình không ở đây hai năm, Thời Lạc đã gặp những chuyện gì.
Từng chút từng chút, Dư Thúy đều muốn biết.
Hai năm trước rời đi quá vội vàng, điều khiến Dư Thúy không an tâm nhất là Thời Lạc. Hai tháng trước khi đi, Thời Lạc còn đánh nhau với tuyển thủ khác, cậu hoàn toàn không hòa nhập vào cái giới này, không có phép tắc và ý thức căn bản nhất ở một câu lạc bộ bình thường. Dư Thúy lo lắng từ đầu đến cuối, thậm chí từng nghi ngờ, rốt cuộc Thời Lạc có thích hợp với giới này không, có thể đơn thương độc mã ngoan ngoãn ở giới này tiếp không.
Sự thật đã chứng minh, Thời Lạc có thể.
Thời Lạc 17 tuổi, vừa gia nhập vào giới mấy tháng, trẻ tuổi, lỗ mãng, vừa gặp phải “sự phản bội” của đội trưởng cũ, sau khi chuyển chức nghiệp lại lưu lạc đến thi đấu ở giải hạng hai, rất dễ bị sa đọa.
Nhưng Thời Lạc lại không như vậy.
Khi ấy cậu còn rất trẻ, nhưng cậu là dự bị được chỉ định của Whisper, là tuyển thủ debut từ thánh địa e-sports FS, bẩm sinh đã có tư chất hơn người, khi chờ ra sân nhìn thấy trận đấu của chiến đội Tiểu Quân khi ấy, vừa nhìn đã biết đồng đội Tiểu Quân đang đánh giả.
Trận đấu khi đó là đánh luân phiên, đến lượt đội 2 của NSN và chiến đội lúc đó của Tiểu Quân đấu với nhau, Thời Lạc từ chối mở balo thiết bị của mình, từ chối ra sân, từ chối đấu với kẻ đánh giả.
Nếu Thời Lạc còn ở FS, còn ở giải đấu hạng nhất thì chuyện này đương nhiên có nhân viên phía ban tổ chức giải quyết thay cậu, nhưng khi ấy là đấu trường nhỏ, vàng thau lẫn lộn không có người xem gì hết.
Thật ra Thời Lạc hoàn toàn có thể mặc kệ, cậu chỉ là người mới, hoàn toàn có thể coi như không thấy, hoàn toàn có thể đánh xong hai trận thi đấu thì lập tức rời đi. Khi ấy Cố Càn đã liên hệ với IAC cho cậu, trong lòng Thời Lạc cũng hiểu rõ, cậu sẽ không ở trong vũng bùn này quá lâu, cậu sắp sửa quay về chiến đội hạng nhất, tình hình bây giờ có ghê tởm đến mấy cũng không liên quan đến cậu.
Nhưng mà Thời Lạc đang dẫn dắt mấy người mới không hề biết gì của NSN, dứt khoát lựa chọn từ chối thi đấu.
Thiếu gia nói không đánh thì không đánh.
Lúc ấy lão Kiều ở lại trong nước, chuyển đến một chiến đội hạng nhất khác, sau đó mới biết chuyện bực mình này, lại qua rất lâu mới gặp lại Thời Lạc, tình cờ hỏi Thời Lạc mấy câu.
Thời Lạc chuyển đến IAC càng im lặng hơn so với lúc trước, đối diện với lão Kiều cũng không còn thân quen như ngày xưa, bị hỏi đến mới từ tốn nói:
“Người đó nói, đó là điều cấm kỵ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương