FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])
Chương 56
Thời Lạc quay lại chỗ ngồi của mình, acc clone của cậu vẫn còn đang treo. Thời Lạc nhanh chóng nhấn sẵn sàng xếp đội, vội bắt đầu ván game mới.
Chậm một giây thôi sợ là mình sẽ bị nhìn ra.
Thời Lạc mất tập trung điều khiển acc clone, thật ra không tin là không bị nhìn thấy.
Chữ “e” đã đánh vào trong khung trò chuyện rồi, lúc ấy Dư Thúy rất có thể đã lên lầu, có lẽ đã nhìn thấy.
Đương nhiên, cho dù có bị nhìn thấy thì Thời Lạc cũng có thể giải thích: Thật ra cậu muốn gõ chữ “ừ” (en), chỉ là không cẩn thận ấn vào phím caps lock mà thôi.
Miễn cưỡng coi như nói xuôi được.
Thời Lạc ngẩn người, suýt nữa mất đi một mạng. Cậu lùi về lại vào trong boong-ke lên đạn, hít một hơi thật sâu.
Nhưng vấn đề là bây giờ chuyện quan trọng nhất là làm thế nào để giải thích với Dư Thúy?
Lồng ngực Thời lạc không ngừng đập thình thịch bên dưới lớp áo thun mỏng.
Không phải.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất của Thời Lạc không phải chuyện này.
Tuyển thủ chuyên nghiệp, đặc biệt là tuyển thủ đã chơi nhiều năm, xưng hô mà bản thân có phản ứng đầu tiên bình thường không còn là tên họ thật của mình nữa, mà là ID đăng ký tuyển thủ chuyên nghiệp đã bầu bạn với mình trong các trận đấu hằng ngày trong game.
Đối với Thời Lạc mà nói, cậu càng nhạy cảm với “Evil” hơn là “Thời Lạc”.
Thời Lạc rất tỉnh táo, vừa rồi ma xui quỷ khiến suýt nữa cậu đã gõ ra là chữ “Evil”.
Cậu luôn thừa nhận mình cố chấp với Dư Thúy, mới nãy thật sự bị chuyện streamer nọ mà người qua đường kia nhắc lại kích thích cậu, theo bản năng muốn đánh dấu địa bàn, nhưng dùng acc chính của Whisper nói mấy lời như này, thật sự là lố quá.
Chuyện này vượt qua địa bàn quá nhiều rồi.
Trạng thái Thời Lạc không ổn định lắm, bị người khác giết một mạng, trong thời gian chờ sống lại, Thời Lạc nghiêng đầu nhìn Dư Thúy.
Dư Thúy vẫn như thường, đã bắt đầu ván game tiếp theo rồi, vẻ mặt không có gì khác biệt so với bình thường.
Thời Lạc đang nhìn Dư Thúy.
Cả câu lạc bộ Free, người yên lặng nhất lúc chơi game là Dư Thúy.
Thần Hỏa thì ồn nhất, trận thuận lợi chửi mà trận không thuận lợi cũng chửi, bản thân phát huy như cứt nên chửi, bản thân chơi thần sầu cũng muốn ồn ào. Chỉ cần ngồi trước máy tính thì Thần Hỏa rất ít khi yên lặng quá ba phút.
Bản thân Thời Lạc cũng chửi người khác, nhưng bình thường đều là gõ chữ, không chửi đổng bằng miệng nhiều, chỉ là cậu ấn bàn phím vô cùng bạo lực. Đột kích có nhiều thao tác bàn phím nhất, cậu còn dùng bàn phím blue switch, khi chơi game thì giống như đang ngược đãi bàn phím, cả quá trình không ngừng gõ lạch cạch.
Puppy chơi bắn tỉa, nhân vật bò lên bụi cỏ núp, thao tác không nhiều, chỉ là nhiều năm nhìn thấy thao tác cùi bắp của đồng đội qua đường, luyện thành thói quen cà khịa kỳ lạ, thỉnh thoảng phải cảm thán mấy câu rồi mới nhấn bình luận.
Chỉ có Dư Thúy, nếu như không cần thiết, hắn có thể không nói câu nào cả đêm.
Trừ phi ở trong cùng một ván game, nếu không thì những đồng đội khác ở cùng phòng huấn luyện mãi mãi không biết đêm nay Dư Thúy thắng liên tục hay thua liên tục. Chơi tốt hay không, vẻ mặt hắn không khác gì lắm.
Thời Lạc có hơi chột dạ, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Dư Thúy, nhưng cũng khó có thể phân tích được gì từ vẻ mặt của Dư Thúy.
Nếu như phải nói là nhìn ra được gì thì chính là…
Thời Lạc dùng sức nhai kẹo cao su, không tự nhiên lắm nghĩ, Dư Thúy trông đẹp trai thật sự.
Hai ngày gần đây không có trận đấu của Free, mọi người lại đang cố gắng tăng hạng, trong căn cứ chính là cuộc sống thường ngày chân thực nhất của các thiếu niên nghiện net trông lôi thôi lếch thếch.
Trị liệu hạng nhất của cả liên minh cũng như vậy.
Sau khi gội đầu thì tóc không thể sấy tạo kiểu được, đều là để khô tự nhiên, không khô thì khoác một cái khăn thể thao lên trên vai. Bình thường cơ bản đều là tùy tiện tìm một cái quần thể thao cộng thêm một cái áo thun, lạnh thì mặc áo khoác đồng phục của đội. Giày cũng rất hiếm khi mang đàng hoàng, giày vải phiên bản giới hạn hơn mười ngàn tệ Dư Thúy cũng không đau lòng, đạp luôn gót giày coi như đang mang dép lê vậy.
Thỉnh thoảng muốn ra ngoài, cúi người nâng gót giày lên thì có thể đi được rồi, không thể nào tiện hơn nữa.
Nhưng mà dù tùy tiện như vậy vẫn đẹp trai.
Năm ấy Dư Thúy chơi trò liều mạng tìm chết, mang theo vô số tiếng xấu nhưng vẫn có thể còn nhiều fan girl không rời bỏ như vậy, là có lý do, có vốn hết.
Thất vọng vì nhân phẩm của hắn, còn có thể tiếp tục làm fan kỹ thuật của hắn, xem trận đấu không hiểu không quan tâm kỹ thuật? Vậy thì không sao, Dư Thúy vẫn còn gương mặt này, chắc chắn bạn còn có thể ăn được gương mặt này của Dư tra nam.
Thời Lạc không khỏi lại nghĩ đến streamer cọ nhiệt độ lần trước, ấn bàn phím càng ngày càng vang.
Sau hôm đó, streamer nọ lại giở trò vài lần trong phạm vi nhỏ, liều mạng ám chỉ cô ra đã thêm wechat Dư Thúy rồi, đã có “một vài giao lưu”.
Người có ý xấu nhân cơ hội muốn chiếm hời thế là cũng bắt chước theo, nói qua loa là sau khi Dư Thúy về nước thì cũng có tiếp xúc vài lần với Dư Thúy.
Người hai năm trước từng có chút qua lại với Dư Thúy đương nhiên phát huy càng tốt hơn, mở miệng ra đều là chém gió: “Whisper về nước đương nhiên muốn gặp mặt một chút, chỉ là sợ làm phiền cậu ấy, dù sao thì tuyển thủ chuyên nghiệp bận như thế kia. Đương nhiên, nếu như có thể gặp mặt thật cũng không thể nói với mọi người, tránh cho bị nói là bú fame.”
Âm thầm hay trắng trợn đều có, trong nháy mắt gây nên vô số viển vông, khiến người người cảm thấy bọn họ hình như thật sự có thể gặp lại Dư Thúy các kiểu vậy.
Đều là những kẻ không có tiếng tăm gì nên cũng không gây ra sóng gió gì. Chu Hỏa tính toán rất tinh ranh, không chịu cho một ánh mắt, bản thân Dư Thúy càng không để ý.
Nhưng Thời Lạc thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn thấy nhiều.
Cậu rất muốn tìm đương sự hỏi cho rõ ràng, cô gặp Dư Thúy ở chỗ nào? Trong FOG sao? Vì sao cứ nhắc anh ấy hoài? Cô là oan hồn chết dưới dao của anh ấy à? Âm hồn không tan muốn tìm anh ấy đòi mạng hả?
Thời Lạc dùng sức gõ bàn phím, mỗi lần nghĩ đến đám người này là lại bực bội.
Cả ngày ở cùng căn cứ với Dư Thúy, những lời nói đó giả cỡ nào Thời Lạc rõ ràng hơn bất cứ ai.
Nhưng mà cậu vẫn bực mình.
Bây giờ có thể là giả, nhưng sau này có thể là thật.
Dư Thúy đã 21 tuổi rồi.
Qua thêm một năm thì đã đến tuổi kết hôn hợp pháp.
Cái gì Dư Thúy cũng mạnh hơn người khác, để ở đâu cũng không an toàn, người để ý đến hắn mãi mãi không thiếu.
Nếu như tương lai dẫn về một chị dâu…
Thì dù cậu có đập nghiêng lan can, bứt trụi gai xương rồng không còn một cái gì thì Dư Thúy cũng sẽ không thể đau lòng vì cậu nữa.
Dĩ nhiên là hắn có người để đau lòng rồi.
Khi Dư Thúy đối xử tốt với một người sẽ tốt đến cỡ nào, Thời Lạc rõ nhất.
Không ai chịu đựng nổi.
Đến lúc đó…
Mình còn chơi cái trò đạp chăn kia thì trở thành em gái trà xanh thật rồi.
Thời Lạc nhổ kẹo cao su trong miệng ra, đổi sang ngậm điếu thuốc, mặt mũi dữ dằn.
Trong một ván game ngắn ngủi, suy nghĩ của Thời Lạc giống như ngựa mất cương, đã bay xa vạn dặm.
Khi Thời Lạc đánh xong ván game này thì đúng lúc 0 giờ.
Một tháng mới lại bắt đầu, Chu Hỏa đúng giờ đến nhìn bảng xếp hạng của mọi người, bốn người đều vào top 100, toàn bộ đạt chỉ tiêu.
Chu Hỏa vô cùng hài lòng: “Tốt lắm, tốt lắm. Tháng đầu tiên đã đạt tiêu chuẩn rồi thì tháng tiếp theo chỉ cần duy trì điểm số là được, đơn giản hơn nhiều đúng không?”
“Chuyện này đã không còn là chuyện đơn giản hay không rồi.” Thần Hỏa nhìn xếp hạng trong nước của mình mà thở dài, “Nói thật, những người đang ngồi ở đây chẳng lẽ có người quan tâm chuyện bị trừ tiền lương thật sao? Ai cũng không thiếu chút tiền đó mà đúng chứ? Mọi người nhìn bảng xếp hạng server nước sôi lửa bỏng này đi, chuyện này đã trở thành tranh giành khí phách rồi!”
Puppy gật đầu đồng ý: “Tôi đã sớm không quan tâm có bị trừ tiền hay không rồi. Tôi có thể bị trừ tiền nhưng vừa nghĩ đến tôi rớt khỏi top 100 thì có tuyển thủ của đội khác đến đạp lên tôi thì không cần trừ tiền, tôi đã không nhịn nổi rồi.”
“Đúng thế!” Thần Hỏa ôm hận trừng Dư Thúy, “Đội của mình càng không nhịn được, khi nên rớt hạng lại không rớt thì càng tức hơn.”
“Được rồi, tức cỡ nào thì hôm nay cũng giải tán sớm chút.” Chu Hỏa nói, “Mới nói tài xế ra ngoài mua tôm đem về cho các cậu, xuống lầu một đi, ăn xong thì ngủ.”
Mọi người đứng dậy, động tác của Dư Thúy là chậm nhất.
Vừa rồi Thời Lạc liên tục nhìn về phía Dư Thúy, hắn đương nhiên để ý thấy.
Nhớ lại lúc Thời Lạc dùng acc của mình gõ chữ cái kia, Dư Thúy cất bước đi đằng sau Thời Lạc, hơi nheo mắt lại.
Nỗi lòng cẩn thận để ý lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng có khả năng khai hoa kết trái sao?
Mọi người đi xuống lầu một, tiếng mở hộp thức ăn vang lên, đeo bao tay vào. Chu Hỏa nhìn về phía Dư Thúy: “Phần cậu ở bên này, biết cậu không thể ăn cay, đây là tôm xào với tỏi và lòng đỏ trứng.”
Muộn quá rồi, có không cay thì Dư Thúy cũng không thể ăn nhiều, hắn lột mấy con nếm thử mùi vị xong thì không ăn nữa, tự mình vào nhà bếp bưng cháo trắng mà dì giúp việc chuẩn bị cho hắn để ăn.
Thời Lạc vừa lột tôm chua cay vừa nhìn Dư Thúy, chần chừ một lát: “… Đau dạ dày à?”
“Không.” Dư Thúy ngồi xuống chậm rãi húp cháo, “Muộn quá, ăn nhiều sẽ đau dạ dày.”
“Chậc chậc.” Thần Hỏa thương hại nhìn Dư Thúy, “Mới có bao nhiêu tuổi, ăn khuya cũng không thể tùy tiện ăn… Chỗ chúng ta có dì giúp việc, tương lai khi cậu giải nghệ sống một mình, ai cả ngày đi theo nấu cơm cho cậu? Cậu phải tìm một cô bạn gái biết nấu ăn, khi cậu thức khuya đặc biệt nấu cháo cho cậu.”
Thời Lạc quăng đầu tôm trong tay qua một bên.
Lão Kiều đang vùi đầu ăn tôm của mình, nghe thấy câu này liền lắc đầu: “Con gái người ta ở bên cạnh cậu cả đêm, thức khuya chơi với cậu à? Nghĩ gì thế?”
Thần Hỏa bĩu môi: “Có khối người muốn thức khuya cùng Dư Thúy nấu cháo khuya cho cậu ta lắm đó.”
Cậu ta nhìn Dư Thúy, vô tư nói: “Đúng không?”
Dư Thúy liếc thấy sắc mặt của Thời Lạc càng ngày càng xấu, khóe miệng hơi nhếch lên, thản nhiên nói: “Ăn của cậu đi.”
“Tôi cũng không có nói sai.” Thần Hỏa khui một lon cola, thở dài, “Sau này Dư tra nam không cần lo không ai muốn…”
Lão Kiều vuốt đuôi tôm, nói đến chuyện trận huấn luyện gần đây. Mọi người không còn nói tào lao nữa, trận đấu tuần sau nữa là phải gặp NSN rồi, không thể xem thường.
Dư Thúy húp nửa chén cháo xong thì không ăn thêm nữa. Sau khi nói một chút chiến thuật đánh với NSN, Puppy với Chu Hỏa lại nói đến mấy tin đồn trong giới, Dư Thúy lười nghe mấy chuyện này, đặt chén cháo vào trong máy rửa chén ở nhà bếp.
Cả đêm Thời Lạc tinh thần không yên, trong đầu giống như có thứ gì đó không kiểm soát được, tâm trạng lúc tốt lúc xấu.
Nhớ đến lúc Dư Thúy thiên vị mình thì tâm trạng tốt lên một chút nhưng vừa nghĩ đến vừa rồi Thần Hỏa trêu Dư Thúy vụ bạn gái, Dư Thúy không có phản bác liền. Cậu lại bực muốn chết, rất muốn đánh nhau với Thần Hỏa.
Cảm giác lo được lo mất này quá giày vò người khác mà.
Sắc mặt Thời Lạc không tốt, cúi đầu ăn tôm, không biết tên nào không biết sống chết chọt ở sau lưng Thời Lạc.
Thời Lạc nhíu chặt mày, nghiêng đầu nhìn…
Dư Thúy vừa mới đi ngang qua.
Hắn đi đến phòng khách lầu một, đẩy cửa bước ra khỏi cửa lớn căn cứ. Cách tấm kính ở lầu một, có thể nhìn thấy hắn đang ngồi trên ghế tựa trong sân.
Cơn tức của Thời Lạc nháy mắt biến mất.
Cậu vừa nói thầm trong bụng cái chiêu tra nam này chỉ có học sinh cấp 3 mới chơi, vừa im lặng tháo bao tay ni-lông ra.
Chu Hỏa nhìn Thời Lạc: “Cậu cũng không ăn à? Chẳng phải cậu thích ăn tôm của quán này nhất sao?”
“No rồi.” Thời Lạc đứng lên rửa tay, “Mọi người ăn đi.”
Thời Lạc cầm điện thoại, mím môi, nửa phút sau cũng đẩy cửa lớn ra, đi vào trong sân.
Dư Thúy nằm trên ghế chơi điện thoại.
Thời Lạc ngồi ở một cái ghế khác, một chân co lên đặt trên ghế, hỏi qua loa: “Gọi tôi ra đây làm gì?”
Dư Thúy đặt điện thoại xuống: “Thấy cậu hình như không vui lắm.”
Thời Lạc lập tức càng nhạy cảm: “Không có!”
Dư Thúy im lặng nhìn Thời Lạc.
Thời Lạc chịu không nổi nhất là mấy lúc Dư Thúy im lặng không lên tiếng chỉ nhìn mình thế này, chưa đến nửa phút đã đầu hàng, nhíu mày nói: “Bực bội.”
Dư Thúy trầm giọng hỏi: “Bực chuyện gì?”
Thời Lạc chần chừ một lát, thầm nói không thèm nói ra.
“Tôi…”
Vừa nói một chữ thì cậu lại hối hận.
Dù là hai năm trước, cậu cũng chẳng dính với Dư Thúy đến mức thế này.
Năm ấy hai người ở cùng nhau thì huấn luyện khá nhiều, những lúc không có chuyện quan trọng tâm sự đơn thuần như này quá ít.
Mất tự nhiên quá đi.
Thời Lạc châm điếu thuốc, cau mày hút.
Dư Thúy cũng không hối cậu, chỉ im lặng nhìn.
“Tôi…” Thời Lạc phun ra một hơi khói, giống như cam chịu mà thấp giọng nói, “Tôi bực mình vì người khác thân cận với anh.”
Vẻ mặt Dư Thúy không có thay đổi gì lớn, hỏi ngược lại: “Chẳng phải cậu vẫn luôn như vậy sao?”
“Không giống.” Thời Lạc hút thuốc rất dữ, cậu xấu hổ không nhìn Dư Thúy, cúi đầu nói, “Người khác không được thân thiết với anh, không được chiếm hời từ anh, còn tôi thì…”
Thời Lạc cắn đầu lọc thuốc đến biến dạng, giọng nói càng ngày càng khẽ: “Bản thân tôi lại càng ngày càng muốn nhiều hơn.”
Dư Thúy gật đầu, lặp lại: “Người khác không được chiếm hời, cậu thì có thể, với lại cậu càng ngày càng muốn nhiều hơn…”
Hắn ngừng một chút lại hỏi: “Thời Lạc, cậu còn muốn chiếm hời gì?”
Thời Lạc giật mình, không chờ cậu suy nghĩ rõ ràng, Dư Thúy chậm rãi hỏi: “Thời Lạc, nụ hôn đầu của tôi đã là của cậu rồi, những chỗ hời khác… cậu còn muốn chiếm bao nhiêu?”
Chậm một giây thôi sợ là mình sẽ bị nhìn ra.
Thời Lạc mất tập trung điều khiển acc clone, thật ra không tin là không bị nhìn thấy.
Chữ “e” đã đánh vào trong khung trò chuyện rồi, lúc ấy Dư Thúy rất có thể đã lên lầu, có lẽ đã nhìn thấy.
Đương nhiên, cho dù có bị nhìn thấy thì Thời Lạc cũng có thể giải thích: Thật ra cậu muốn gõ chữ “ừ” (en), chỉ là không cẩn thận ấn vào phím caps lock mà thôi.
Miễn cưỡng coi như nói xuôi được.
Thời Lạc ngẩn người, suýt nữa mất đi một mạng. Cậu lùi về lại vào trong boong-ke lên đạn, hít một hơi thật sâu.
Nhưng vấn đề là bây giờ chuyện quan trọng nhất là làm thế nào để giải thích với Dư Thúy?
Lồng ngực Thời lạc không ngừng đập thình thịch bên dưới lớp áo thun mỏng.
Không phải.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất của Thời Lạc không phải chuyện này.
Tuyển thủ chuyên nghiệp, đặc biệt là tuyển thủ đã chơi nhiều năm, xưng hô mà bản thân có phản ứng đầu tiên bình thường không còn là tên họ thật của mình nữa, mà là ID đăng ký tuyển thủ chuyên nghiệp đã bầu bạn với mình trong các trận đấu hằng ngày trong game.
Đối với Thời Lạc mà nói, cậu càng nhạy cảm với “Evil” hơn là “Thời Lạc”.
Thời Lạc rất tỉnh táo, vừa rồi ma xui quỷ khiến suýt nữa cậu đã gõ ra là chữ “Evil”.
Cậu luôn thừa nhận mình cố chấp với Dư Thúy, mới nãy thật sự bị chuyện streamer nọ mà người qua đường kia nhắc lại kích thích cậu, theo bản năng muốn đánh dấu địa bàn, nhưng dùng acc chính của Whisper nói mấy lời như này, thật sự là lố quá.
Chuyện này vượt qua địa bàn quá nhiều rồi.
Trạng thái Thời Lạc không ổn định lắm, bị người khác giết một mạng, trong thời gian chờ sống lại, Thời Lạc nghiêng đầu nhìn Dư Thúy.
Dư Thúy vẫn như thường, đã bắt đầu ván game tiếp theo rồi, vẻ mặt không có gì khác biệt so với bình thường.
Thời Lạc đang nhìn Dư Thúy.
Cả câu lạc bộ Free, người yên lặng nhất lúc chơi game là Dư Thúy.
Thần Hỏa thì ồn nhất, trận thuận lợi chửi mà trận không thuận lợi cũng chửi, bản thân phát huy như cứt nên chửi, bản thân chơi thần sầu cũng muốn ồn ào. Chỉ cần ngồi trước máy tính thì Thần Hỏa rất ít khi yên lặng quá ba phút.
Bản thân Thời Lạc cũng chửi người khác, nhưng bình thường đều là gõ chữ, không chửi đổng bằng miệng nhiều, chỉ là cậu ấn bàn phím vô cùng bạo lực. Đột kích có nhiều thao tác bàn phím nhất, cậu còn dùng bàn phím blue switch, khi chơi game thì giống như đang ngược đãi bàn phím, cả quá trình không ngừng gõ lạch cạch.
Puppy chơi bắn tỉa, nhân vật bò lên bụi cỏ núp, thao tác không nhiều, chỉ là nhiều năm nhìn thấy thao tác cùi bắp của đồng đội qua đường, luyện thành thói quen cà khịa kỳ lạ, thỉnh thoảng phải cảm thán mấy câu rồi mới nhấn bình luận.
Chỉ có Dư Thúy, nếu như không cần thiết, hắn có thể không nói câu nào cả đêm.
Trừ phi ở trong cùng một ván game, nếu không thì những đồng đội khác ở cùng phòng huấn luyện mãi mãi không biết đêm nay Dư Thúy thắng liên tục hay thua liên tục. Chơi tốt hay không, vẻ mặt hắn không khác gì lắm.
Thời Lạc có hơi chột dạ, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Dư Thúy, nhưng cũng khó có thể phân tích được gì từ vẻ mặt của Dư Thúy.
Nếu như phải nói là nhìn ra được gì thì chính là…
Thời Lạc dùng sức nhai kẹo cao su, không tự nhiên lắm nghĩ, Dư Thúy trông đẹp trai thật sự.
Hai ngày gần đây không có trận đấu của Free, mọi người lại đang cố gắng tăng hạng, trong căn cứ chính là cuộc sống thường ngày chân thực nhất của các thiếu niên nghiện net trông lôi thôi lếch thếch.
Trị liệu hạng nhất của cả liên minh cũng như vậy.
Sau khi gội đầu thì tóc không thể sấy tạo kiểu được, đều là để khô tự nhiên, không khô thì khoác một cái khăn thể thao lên trên vai. Bình thường cơ bản đều là tùy tiện tìm một cái quần thể thao cộng thêm một cái áo thun, lạnh thì mặc áo khoác đồng phục của đội. Giày cũng rất hiếm khi mang đàng hoàng, giày vải phiên bản giới hạn hơn mười ngàn tệ Dư Thúy cũng không đau lòng, đạp luôn gót giày coi như đang mang dép lê vậy.
Thỉnh thoảng muốn ra ngoài, cúi người nâng gót giày lên thì có thể đi được rồi, không thể nào tiện hơn nữa.
Nhưng mà dù tùy tiện như vậy vẫn đẹp trai.
Năm ấy Dư Thúy chơi trò liều mạng tìm chết, mang theo vô số tiếng xấu nhưng vẫn có thể còn nhiều fan girl không rời bỏ như vậy, là có lý do, có vốn hết.
Thất vọng vì nhân phẩm của hắn, còn có thể tiếp tục làm fan kỹ thuật của hắn, xem trận đấu không hiểu không quan tâm kỹ thuật? Vậy thì không sao, Dư Thúy vẫn còn gương mặt này, chắc chắn bạn còn có thể ăn được gương mặt này của Dư tra nam.
Thời Lạc không khỏi lại nghĩ đến streamer cọ nhiệt độ lần trước, ấn bàn phím càng ngày càng vang.
Sau hôm đó, streamer nọ lại giở trò vài lần trong phạm vi nhỏ, liều mạng ám chỉ cô ra đã thêm wechat Dư Thúy rồi, đã có “một vài giao lưu”.
Người có ý xấu nhân cơ hội muốn chiếm hời thế là cũng bắt chước theo, nói qua loa là sau khi Dư Thúy về nước thì cũng có tiếp xúc vài lần với Dư Thúy.
Người hai năm trước từng có chút qua lại với Dư Thúy đương nhiên phát huy càng tốt hơn, mở miệng ra đều là chém gió: “Whisper về nước đương nhiên muốn gặp mặt một chút, chỉ là sợ làm phiền cậu ấy, dù sao thì tuyển thủ chuyên nghiệp bận như thế kia. Đương nhiên, nếu như có thể gặp mặt thật cũng không thể nói với mọi người, tránh cho bị nói là bú fame.”
Âm thầm hay trắng trợn đều có, trong nháy mắt gây nên vô số viển vông, khiến người người cảm thấy bọn họ hình như thật sự có thể gặp lại Dư Thúy các kiểu vậy.
Đều là những kẻ không có tiếng tăm gì nên cũng không gây ra sóng gió gì. Chu Hỏa tính toán rất tinh ranh, không chịu cho một ánh mắt, bản thân Dư Thúy càng không để ý.
Nhưng Thời Lạc thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn thấy nhiều.
Cậu rất muốn tìm đương sự hỏi cho rõ ràng, cô gặp Dư Thúy ở chỗ nào? Trong FOG sao? Vì sao cứ nhắc anh ấy hoài? Cô là oan hồn chết dưới dao của anh ấy à? Âm hồn không tan muốn tìm anh ấy đòi mạng hả?
Thời Lạc dùng sức gõ bàn phím, mỗi lần nghĩ đến đám người này là lại bực bội.
Cả ngày ở cùng căn cứ với Dư Thúy, những lời nói đó giả cỡ nào Thời Lạc rõ ràng hơn bất cứ ai.
Nhưng mà cậu vẫn bực mình.
Bây giờ có thể là giả, nhưng sau này có thể là thật.
Dư Thúy đã 21 tuổi rồi.
Qua thêm một năm thì đã đến tuổi kết hôn hợp pháp.
Cái gì Dư Thúy cũng mạnh hơn người khác, để ở đâu cũng không an toàn, người để ý đến hắn mãi mãi không thiếu.
Nếu như tương lai dẫn về một chị dâu…
Thì dù cậu có đập nghiêng lan can, bứt trụi gai xương rồng không còn một cái gì thì Dư Thúy cũng sẽ không thể đau lòng vì cậu nữa.
Dĩ nhiên là hắn có người để đau lòng rồi.
Khi Dư Thúy đối xử tốt với một người sẽ tốt đến cỡ nào, Thời Lạc rõ nhất.
Không ai chịu đựng nổi.
Đến lúc đó…
Mình còn chơi cái trò đạp chăn kia thì trở thành em gái trà xanh thật rồi.
Thời Lạc nhổ kẹo cao su trong miệng ra, đổi sang ngậm điếu thuốc, mặt mũi dữ dằn.
Trong một ván game ngắn ngủi, suy nghĩ của Thời Lạc giống như ngựa mất cương, đã bay xa vạn dặm.
Khi Thời Lạc đánh xong ván game này thì đúng lúc 0 giờ.
Một tháng mới lại bắt đầu, Chu Hỏa đúng giờ đến nhìn bảng xếp hạng của mọi người, bốn người đều vào top 100, toàn bộ đạt chỉ tiêu.
Chu Hỏa vô cùng hài lòng: “Tốt lắm, tốt lắm. Tháng đầu tiên đã đạt tiêu chuẩn rồi thì tháng tiếp theo chỉ cần duy trì điểm số là được, đơn giản hơn nhiều đúng không?”
“Chuyện này đã không còn là chuyện đơn giản hay không rồi.” Thần Hỏa nhìn xếp hạng trong nước của mình mà thở dài, “Nói thật, những người đang ngồi ở đây chẳng lẽ có người quan tâm chuyện bị trừ tiền lương thật sao? Ai cũng không thiếu chút tiền đó mà đúng chứ? Mọi người nhìn bảng xếp hạng server nước sôi lửa bỏng này đi, chuyện này đã trở thành tranh giành khí phách rồi!”
Puppy gật đầu đồng ý: “Tôi đã sớm không quan tâm có bị trừ tiền hay không rồi. Tôi có thể bị trừ tiền nhưng vừa nghĩ đến tôi rớt khỏi top 100 thì có tuyển thủ của đội khác đến đạp lên tôi thì không cần trừ tiền, tôi đã không nhịn nổi rồi.”
“Đúng thế!” Thần Hỏa ôm hận trừng Dư Thúy, “Đội của mình càng không nhịn được, khi nên rớt hạng lại không rớt thì càng tức hơn.”
“Được rồi, tức cỡ nào thì hôm nay cũng giải tán sớm chút.” Chu Hỏa nói, “Mới nói tài xế ra ngoài mua tôm đem về cho các cậu, xuống lầu một đi, ăn xong thì ngủ.”
Mọi người đứng dậy, động tác của Dư Thúy là chậm nhất.
Vừa rồi Thời Lạc liên tục nhìn về phía Dư Thúy, hắn đương nhiên để ý thấy.
Nhớ lại lúc Thời Lạc dùng acc của mình gõ chữ cái kia, Dư Thúy cất bước đi đằng sau Thời Lạc, hơi nheo mắt lại.
Nỗi lòng cẩn thận để ý lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng có khả năng khai hoa kết trái sao?
Mọi người đi xuống lầu một, tiếng mở hộp thức ăn vang lên, đeo bao tay vào. Chu Hỏa nhìn về phía Dư Thúy: “Phần cậu ở bên này, biết cậu không thể ăn cay, đây là tôm xào với tỏi và lòng đỏ trứng.”
Muộn quá rồi, có không cay thì Dư Thúy cũng không thể ăn nhiều, hắn lột mấy con nếm thử mùi vị xong thì không ăn nữa, tự mình vào nhà bếp bưng cháo trắng mà dì giúp việc chuẩn bị cho hắn để ăn.
Thời Lạc vừa lột tôm chua cay vừa nhìn Dư Thúy, chần chừ một lát: “… Đau dạ dày à?”
“Không.” Dư Thúy ngồi xuống chậm rãi húp cháo, “Muộn quá, ăn nhiều sẽ đau dạ dày.”
“Chậc chậc.” Thần Hỏa thương hại nhìn Dư Thúy, “Mới có bao nhiêu tuổi, ăn khuya cũng không thể tùy tiện ăn… Chỗ chúng ta có dì giúp việc, tương lai khi cậu giải nghệ sống một mình, ai cả ngày đi theo nấu cơm cho cậu? Cậu phải tìm một cô bạn gái biết nấu ăn, khi cậu thức khuya đặc biệt nấu cháo cho cậu.”
Thời Lạc quăng đầu tôm trong tay qua một bên.
Lão Kiều đang vùi đầu ăn tôm của mình, nghe thấy câu này liền lắc đầu: “Con gái người ta ở bên cạnh cậu cả đêm, thức khuya chơi với cậu à? Nghĩ gì thế?”
Thần Hỏa bĩu môi: “Có khối người muốn thức khuya cùng Dư Thúy nấu cháo khuya cho cậu ta lắm đó.”
Cậu ta nhìn Dư Thúy, vô tư nói: “Đúng không?”
Dư Thúy liếc thấy sắc mặt của Thời Lạc càng ngày càng xấu, khóe miệng hơi nhếch lên, thản nhiên nói: “Ăn của cậu đi.”
“Tôi cũng không có nói sai.” Thần Hỏa khui một lon cola, thở dài, “Sau này Dư tra nam không cần lo không ai muốn…”
Lão Kiều vuốt đuôi tôm, nói đến chuyện trận huấn luyện gần đây. Mọi người không còn nói tào lao nữa, trận đấu tuần sau nữa là phải gặp NSN rồi, không thể xem thường.
Dư Thúy húp nửa chén cháo xong thì không ăn thêm nữa. Sau khi nói một chút chiến thuật đánh với NSN, Puppy với Chu Hỏa lại nói đến mấy tin đồn trong giới, Dư Thúy lười nghe mấy chuyện này, đặt chén cháo vào trong máy rửa chén ở nhà bếp.
Cả đêm Thời Lạc tinh thần không yên, trong đầu giống như có thứ gì đó không kiểm soát được, tâm trạng lúc tốt lúc xấu.
Nhớ đến lúc Dư Thúy thiên vị mình thì tâm trạng tốt lên một chút nhưng vừa nghĩ đến vừa rồi Thần Hỏa trêu Dư Thúy vụ bạn gái, Dư Thúy không có phản bác liền. Cậu lại bực muốn chết, rất muốn đánh nhau với Thần Hỏa.
Cảm giác lo được lo mất này quá giày vò người khác mà.
Sắc mặt Thời Lạc không tốt, cúi đầu ăn tôm, không biết tên nào không biết sống chết chọt ở sau lưng Thời Lạc.
Thời Lạc nhíu chặt mày, nghiêng đầu nhìn…
Dư Thúy vừa mới đi ngang qua.
Hắn đi đến phòng khách lầu một, đẩy cửa bước ra khỏi cửa lớn căn cứ. Cách tấm kính ở lầu một, có thể nhìn thấy hắn đang ngồi trên ghế tựa trong sân.
Cơn tức của Thời Lạc nháy mắt biến mất.
Cậu vừa nói thầm trong bụng cái chiêu tra nam này chỉ có học sinh cấp 3 mới chơi, vừa im lặng tháo bao tay ni-lông ra.
Chu Hỏa nhìn Thời Lạc: “Cậu cũng không ăn à? Chẳng phải cậu thích ăn tôm của quán này nhất sao?”
“No rồi.” Thời Lạc đứng lên rửa tay, “Mọi người ăn đi.”
Thời Lạc cầm điện thoại, mím môi, nửa phút sau cũng đẩy cửa lớn ra, đi vào trong sân.
Dư Thúy nằm trên ghế chơi điện thoại.
Thời Lạc ngồi ở một cái ghế khác, một chân co lên đặt trên ghế, hỏi qua loa: “Gọi tôi ra đây làm gì?”
Dư Thúy đặt điện thoại xuống: “Thấy cậu hình như không vui lắm.”
Thời Lạc lập tức càng nhạy cảm: “Không có!”
Dư Thúy im lặng nhìn Thời Lạc.
Thời Lạc chịu không nổi nhất là mấy lúc Dư Thúy im lặng không lên tiếng chỉ nhìn mình thế này, chưa đến nửa phút đã đầu hàng, nhíu mày nói: “Bực bội.”
Dư Thúy trầm giọng hỏi: “Bực chuyện gì?”
Thời Lạc chần chừ một lát, thầm nói không thèm nói ra.
“Tôi…”
Vừa nói một chữ thì cậu lại hối hận.
Dù là hai năm trước, cậu cũng chẳng dính với Dư Thúy đến mức thế này.
Năm ấy hai người ở cùng nhau thì huấn luyện khá nhiều, những lúc không có chuyện quan trọng tâm sự đơn thuần như này quá ít.
Mất tự nhiên quá đi.
Thời Lạc châm điếu thuốc, cau mày hút.
Dư Thúy cũng không hối cậu, chỉ im lặng nhìn.
“Tôi…” Thời Lạc phun ra một hơi khói, giống như cam chịu mà thấp giọng nói, “Tôi bực mình vì người khác thân cận với anh.”
Vẻ mặt Dư Thúy không có thay đổi gì lớn, hỏi ngược lại: “Chẳng phải cậu vẫn luôn như vậy sao?”
“Không giống.” Thời Lạc hút thuốc rất dữ, cậu xấu hổ không nhìn Dư Thúy, cúi đầu nói, “Người khác không được thân thiết với anh, không được chiếm hời từ anh, còn tôi thì…”
Thời Lạc cắn đầu lọc thuốc đến biến dạng, giọng nói càng ngày càng khẽ: “Bản thân tôi lại càng ngày càng muốn nhiều hơn.”
Dư Thúy gật đầu, lặp lại: “Người khác không được chiếm hời, cậu thì có thể, với lại cậu càng ngày càng muốn nhiều hơn…”
Hắn ngừng một chút lại hỏi: “Thời Lạc, cậu còn muốn chiếm hời gì?”
Thời Lạc giật mình, không chờ cậu suy nghĩ rõ ràng, Dư Thúy chậm rãi hỏi: “Thời Lạc, nụ hôn đầu của tôi đã là của cậu rồi, những chỗ hời khác… cậu còn muốn chiếm bao nhiêu?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương