FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])
Chương 62
Chu Hỏa sửng sốt một chút lại vội vàng gật đầu: “Được được được, hai người nói chuyện đi. Tôi đi trước.”
Thần Hỏa cười trên nỗi đau của người khác: “Từ buổi sáng trạng thái đã bất thường rồi, đáng đời bị kêu ở lại nghe mắng!”
Puppy lo lắng nhìn Thần Hỏa, đẩy cậu ta ra ngoài: “Cậu im miệng đi.”
Mọi người ồn ào ra khỏi phòng nghỉ, Chu Hỏa đóng cửa lại giùm hai người.
Thời Lạc hít sâu một hơi, bản thân cậu đuối lý, không có gì để nói.
Trạng thái khi thi đấu hôm nay của cậu thật sự không ổn, nếu như không phải có tên quỷ xui xẻo ROD gánh thì người có trạng thái kém nhất hôm nay bị người xem chửi chính là cậu rồi.
Nếu như còn ở IAC, chắc chắn Triệu Phong cũng sẽ tìm cậu nói chuyện. Nhưng tình huống bên Free đặc biệt, câu lạc bộ không có cái gọi là cấp trên, Chu Hỏa lại không dám quản bọn họ, ai xảy ra vấn đề cũng chỉ có Dư Thúy xử lý.
Thời Lạc thà bị Chu Hỏa mắng cũng không muốn để Dư Thúy dạy dỗ mình. Cậu phiền muốn chết, muốn hút thuốc nhưng hút thuốc khi bị dạy dỗ thì hình như có hơi khiêu khích quá, dễ kích thích mâu thuẫn, còn lộ vẻ thái độ bản thân không nghiêm chỉnh. Thời Lạc nhíu mày, ngồi trên bàn, lấy kẹo cao su đến, dùng sức ấn mấy viên bỏ vào miệng, cúi đầu nhai kẹo cao su chờ.
Thời Lạc gục đầu xuống, buồn bực trong lòng, không chờ Dư Thúy dạy dỗ, chủ động nhận sai, mặt sa sầm, cứng rắn nói: “Biết rõ sẽ ảnh hưởng đến mình nhưng vẫn xem diễn đàn, sau đó quả nhiên bị ảnh hưởng. Vẫn luôn cảm thấy người phải bị mắng chính là… chính là mình. Khi thi đấu, thấy ROD hồn vía lên mây như thế thì nghĩ rằng sau này mình cũng sẽ như vậy. Trạng thái càng tệ, ảnh hưởng bản thân mình chịu càng lớn, giai đoạn giữa nhiều lần thất thần. Sau đó…”
Thời Lạc vò lung tung tóc mình: “Sau đó thì đánh thành như thế.”
Cậu cúi đầu, chờ ăn mắng.
Nửa phút trôi qua, Dư Thúy vẫn không nói gì.
Thời Lạc sợ nhất là Dư Thúy không nói lời nào, cậu bất chấp ngẩng đầu liếc nhìn Dư Thúy, phát hiện khóe miệng hắn lại có ý cười.
Cậu ngơ ngác nhìn Dư Thúy: “Anh…” Lúng túng nói, “Anh không nói gì sao?”
“Bản thân em cũng đã biết vấn đề ở đâu rồi, anh còn có gì phải nói à?” Giọng điệu Dư Thúy thoải mái, “Vốn dĩ chuyện rất đơn giản, em cũng phân tích rồi, vấn đề hiện tại là bản thân em không chống đỡ được áp lực, trạng thái có hơi suy sụp, chỉ có như vậy thôi.”
Bản thân Thời Lạc đương nhiên biết rõ, nhưng bị Dư Thúy nói thẳng như vậy vẫn cảm thấy ngượng, cậu nhỏ giọng nói: “Vậy…”
Dư Thúy dứt khoát nói: “Tự mình điều chỉnh.”
Thời Lạc ngẩn người.
“Em cũng không phải ngày đầu tiên vào nghề, gặp phải tình huống đột ngột xảy ra phải điều chỉnh thế nào đã sớm không cần anh tay nắm tay dạy nữa. Chuyện này cũng không phải lần đầu.” Dư Thúy bình tĩnh nhìn Thời Lạc, “Lúc anh phản bội khu vực, chuyện lớn như vậy em còn có thể chống đỡ, vậy mà không xử lý được chuyện này sao?”
Thời Lạc mím môi, mất tự nhiên nói: “Đương nhiên em…”
“Anh rất muốn coi em là người mới, giống như hai năm trước, chi tiết gì cũng giảng cho em nghe, nắm tay em đi từng bước một, nhưng mà…” Trong mắt Dư Thúy chợt lóe lên sự tiếc nuối, hắn nói tiếp, “Em không phải người mới nữa rồi, tuyển thủ chuyên nghiệp vào nghề hai năm, còn nhiều lần chống đỡ được nhiều chuyện lớn như vậy, sao anh có thể xem thường em chứ?”.
Thời Lạc hơi sửng sốt, nhớ lại các tình huống suy sụp trong cuộc đời mà mình trải qua trước đây, lại nhìn chút chuyện nhỏ trước mắt, thật sự không đáng nhắc đến.
“Em hoàn toàn có thể giải quyết được. Anh không muốn khoa tay múa chân, đó là không tôn trọng với hai năm làm tuyển thủ chuyên nghiệp của em.” Dư Thúy nhìn thẳng vào Thời Lạc, lại mỉm cười, “Thời thần, khi ở IAC, ngay cả tư vấn tâm lý em cũng không cần, vậy mà em không chịu nổi chuyện này sao? Hay là…”
Dư Thúy ngừng lại hỏi: “Đang làm nũng?”
Tai Thời Lạc lập tức đỏ lên, nhìn từ góc độ của Dư Thúy, mình đúng là rất giống đang giả vờ yếu ớt.
Vừa nói như thế, Thời Lạc càng ngượng hơn.
“Vừa mới yêu đương, không có kinh nghiệm, mấy ngày gần đây lại không ngủ ngon cho nên đầu óc không hoạt động tốt.” Mặt Thời Lạc hơi đỏ lên, thấp giọng nhanh chóng nói, “Nếu vào lúc bình thường, không cần đến 5 phút thì em có thể điều chỉnh xong rồi.”
Thời Lạc hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn Dư Thúy, rối loạn trong lòng hầu như đã bị quét đi sạch sẽ.
Chuyện năm ấy Dư Thúy bỏ đi, bản thân cậu đã vượt qua được, còn có chuyện gì đáng sợ sao?
Mình chỉ là yêu đương với Dư Thúy, hai bên tình nguyện, có lỗi với người nào sao?
Dù có bị phát hiện, thích chửi thì chửi đi, bản thân không thẹn với lương tâm, sợ gì chứ?
Nhọc lòng giùm Dư Thúy lại càng không cần thiết, đúng như Dư Thúy vừa nói, chuyện gì cũng đã vượt qua được, còn sợ chuyện này sao?
Có nhõng nhẽo quá không?
Trong lòng Thời Lạc có hơi hổ thẹn, Dư Thúy không hề xem thường mình, mình thì lại xem thường Dư Thúy.
Anh ấy hoàn toàn không quan tâm.
Tâm trạng của Thời Lạc đã bình tĩnh lại, xấu hổ nói: “Nhất thời bị úng não, bây giờ không sao rồi.”
Cậu nhìn đồng hồ trong phòng, hắng giọng: “Đi thôi, bọn họ chờ một hồi sắp sốt ruột rồi.”
“Kẹo cao su.” Dư Thúy không vội, nhắc nhở Thời Lạc, “Lát nữa ra ngoài fan sẽ chụp hình, ngậm kẹo cao su thì không lịch sự.”
Thời Lạc ngó trái ngó phải, tính lấy khăn giấy nhả bã kẹo ra. Mà không may, cái tên lão Kiều quản gia tiết kiệm, vừa rồi khi đi ra ngoài tiện tay cầm luôn khăn giấy được chuẩn bị trong phòng nghỉ đi luôn.
Dư Thúy cũng lướt mắt nhìn trong phòng, một tờ giấy cũng chẳng có, Dư Thúy tiện tay cầm tờ poster chiến đội mà Chu Hỏa cầm đến để ở trên bàn, xé ra một góc.
Thời Lạc: “…”
Động tác của Dư Thúy đưa cho Thời Lạc rất tự nhiên: “Nhả ra.”
“Nếu như bị phát hiện… Ít nhất anh phải bị phạt 20 ngàn tệ.” Giọng nói Thời Lạc rất thấp, mất tự nhiên mà nhả bã kẹo vào tờ giấy trong tay Dư thúy, “Thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, lại khi không làm hư poster quảng cáo của tuyển thủ Whisper.”
Dư Thúy mỉm cười: “Đi tìm ban tổ chức tố cáo đi.”
Thời Lạc lấy mu bàn tay lau miệng, nhỏ giọng nói: “Tấm poster đang đẹp, mất cánh tay rồi… Lát nữa em không nhai không thổi kẹo chẳng phải được rồi sao.”
“Chọc em đó.” Dư Thúy gói bã kẹo lại để qua một bên, không nhanh không chậm nói: “Bảo em nhả kẹo ra không phải vì fan.”
Dư Thúy tiến về trước nửa bước, giọng nói rất thấp: “Mà là vì anh.”
Thời Lạc ngước mắt, còn chưa kịp phản ứng thì bị Dư Thúy hôn lên môi rồi.
Tay Dư Thúy tự nhiên vòng qua eo Thời Lạc, ôm Thời Lạc vào lòng.
Mắt Thời Lạc lập tức mở to, chuỗi động tác này của Dư Thúy thật sự quá đột ngột, Thời Lạc hoàn toàn không có chuẩn bị, hai tay cậu vô thức giang ra, trong lòng nổ bùm bùm bùm.
Mẹ nó là đang… đang hôn môi sao?!!!
Đầu của Thời Lạc chết máy hoàn toàn.
Thật ra từ hôm thổ lộ nỗi lòng với Dư Thúy, Thời Lạc đã muốn hôn hắn rồi, rất muốn rất muốn, chỉ là luôn bị hết chuyện này đến chuyện khác ngăn cản. Vì vậy Thời Lạc cố gắng nhịn xuống, Dư Thúy thì vẫn luôn thể hiện bình tĩnh, cậu còn tưởng rằng Dư Thúy không sốt ruột giống như mình. Nhưng bây giờ…
Thời Lạc bị Dư Thúy thử liếm nhẹ khóe môi trong lòng sụp đổ rồi. Bản thân cậu có sốt ruột đi nữa cũng chỉ muốn hôn nhẹ lên môi Dư Thúy chiếm hời chút thôi. Dư Thúy nhìn qua thì không sốt ruột nhưng hành động thực tế lại lỗ mãng như vậy sao?!
Quả nhiên là lớn hơn hai tuổi à?! Không ngây thơ chút nào!
Mặt Thời Lạc nóng đến mức sắp bốc hơi luôn, môi cậu khẽ nhúc nhích, sau đó nhắm mắt lại, mặc cho Dư Thúy hành động.
Dường như chỉ mới qua hai phút, lại giống như đã qua nửa tiếng, khi Dư Thúy buông Thời Lạc ra, cậu hơi hoảng hốt, giọng nói mất tự nhiên: “Anh…”
Cậu liếm đôi môi đỏ bừng của mình, lắp bắp nói: “Anh… anh…”
“Xin lỗi, nhịn lâu quá rồi.” Dư Thúy khẽ xoa đầu Thời Lạc, hô hấp cũng không tự nhiên lắm, “Vốn dĩ muốn lịch thiệp một chút, nhưng không khống chế được.”
Thời Lạc mất tự nhiên: “Không sao, đi… đi nhé?”
Dư Thúy cầm lấy ba lô đựng thiết bị của mình và Thời Lạc: “Đi thôi.”
Ra khỏi phòng nghỉ, đi xuyên qua các fan vẫn còn đang cầm bảng đèn chờ hai người, theo nhân viên đi đến tầng ngầm để xe, lên xe MVP của chiến đội Free, ngồi ngay ngắn xong, khi xe khởi động, Thời Lạc đều ngơ ngơ ngác ngác.
Hai năm trước, nụ hôn đầu của Dư Thúy để cho mình lấy đi.
Hai năm sau, hôn lưỡi của Dư Thúy cũng để cho mình lấy.
Mình… nhất định phải có trách nhiệm với Dư Thúy.
Thần Hỏa cẩn thận quan sát sắc mặt của Thời Lạc, nhỏ giọng nói bên tai Puppy, “Bị chửi cho ngu người luôn, đáng đời.”
Puppy mệt mỏi thở dài, lười giải thích với tên ngốc.
Trong lòng Chu Hỏa đã biết tỏng, nhưng không vạch trần. Anh lại nhiều chuyện, không nhịn được quan sát thái độ của hai người từ kính chiếu hậu, càng nhìn càng thích thú, kìm chế được một lúc thì không nhịn được nữa, cẩn thận hóng hớt, “Haiz, thật sự… Tôi cảm thấy ROD oan ghê, yêu đương thôi mà có sao đâu.”
Lão Kiều thở dài: “Ai nói sai đâu.”
“Trước đây chưa từng hỏi mọi người, đúng lúc nói luôn.” Chu Hỏa giả vờ lơ đãng hỏi, “Có ai từng yêu đương chưa?”
Lão Kiều lắc đầu: “Chưa, trước khi chơi chuyên nghiệp, cả ngày đều lo lắng nợ nần của gia đình, làm gì có tâm tư đó, sau khi vào nghề thì càng không có thời gian.”
“Không có.” Thần Hỏa lắc đầu thở dài, “Mỗi ngày, ngoại trừ dì đến nấu ăn cho chúng ta thì mẹ nó không gặp được một cô gái, yêu ai đây?”
Puppy buồn bã nói: “Không có, không có số đào hoa.”
Chu Hỏa mong đợi nhìn về phía Dư Thúy, hắn giả vờ không nghe thấy, vừa lên xe đã nhắm mắt không nhúc nhích rồi.
Thời Lạc ở bên cạnh thì hồn vía lên mây, thật sự không nghe thấy. Chu Hỏa không nhịn được, hối cậu: “Thời Lạc, cậu thì sau?”
Thời Lạc giống như vừa tỉnh mộng: “Gì cơ?”
Chu Hỏa hỏi lại lần nữa, Thời Lạc liếc nhìn Dư Thúy, một lát sau ậm ờ nói: “Có… có.”
Vừa mới nói xong, Chu Hỏa, lão Kiều, Thần Hỏa lập tức nhìn về phía Thời Lạc.
Thần Hỏa vỗ đùi: “Đúng rồi! Năm đó cậu nói đó không phải nụ hôn đầu. Được đó Lạc Lạc, lúc đó cậu mới mấy tuổi chứ? Mẹ nó cậu còn chưa thành niên nữa!”
Lão Kiều cũng giật mình, hơi cạn lời: “Tuổi tác nhỏ như vậy mà kinh nghiệm tình trường phong phú đến thế ư? Đúng… đúng là giống người không giống mệnh mà.”
“Ây ya rồi sao?” Chu Hỏa cắt ngang lời lão Kiều, sốt ruột hỏi, “Cậu yêu đương, tiến triển đến giai đoạn nào rồi?”
Thời Lạc nghiến răng trừng Chu Hỏa, cái người này chuyện gì cũng biết, giờ đang muốn biết tiến triển của mình với Dư Thúy chứ gì.
“Khoan đã, cậu từ từ nói!!” Chu Hỏa lớn tiếng ngắt lời Thời Lạc, vội vàng nhắc nhở quay phim trong xe, “Mở máy quay chưa? Đây là Evil công khai mối tình đầu, mau quay lại làm tư liệu.”
Thời Lạc cắn răng, gằn giọng nhắc nhở: “ROD vừa mới bị mang tiếng xấu vì chuyện yêu đương, anh muốn gây chuyện à?”
“Cậu ta là đang yêu đương, còn cậu là quá khứ.” Chu Hỏa sốt ruột muốn quay chút kỷ niệm cho Dư Thúy và Thời Lạc, đánh lận con đen nói, “Nói mau nói mau, quay lại hết.”
Thời Lạc xin trợ giúp nhìn về phía Dư Thúy, nhưng người nào đó vừa chiếm hời xong lúc này lại giả vờ ngủ, chỉ có khóe miệng hơi cong lên.
“Tôi…”
Thời Lạc hết cách, mặt đỏ bừng ồm ồm nói: “Thì… đến bước hôn môi.”
“Quao.” Chu Hỏa lấy chuyện công làm việc riêng, phấn khích muốn hiểu rõ tình huống, “Ai chủ động?”
Thời Lạc hít một hơi, một lúc sau nói: “Người đó.”
Thần Hỏa hâm mộ nói: “Chủ động đến thế à?!”
Chu Hỏa nhịn cười, tiếp tục thúc giục hỏi: “Khi đó… có phải thích người đó lắm không?”
Thời Lạc trừng Chu Hỏa, kiêng kỵ có máy quay nên không ra tay, nhịn một chút nói: “Thích.”
Mắt Chu Hỏa phát sáng, còn muốn hỏi tiếp nhưng Dư Thúy ở bên cạnh đã hài lòng bèn giả vờ làm người tốt: “Được rồi, như vậy thôi.”
Chu Hỏa đành phải ngừng lại.
Sau khi quay phim cất máy quay, Dư Thúy ngồi xuống, nhân lúc không ai chú ý, tay khẽ trượt vào trong ống tay áo đồng phục của Thời Lạc.
Hắn khẽ nắm lấy tay Thời Lạc, viết từng nét ở trong lòng bàn tay cậu:
Anh cũng thích.
Thần Hỏa cười trên nỗi đau của người khác: “Từ buổi sáng trạng thái đã bất thường rồi, đáng đời bị kêu ở lại nghe mắng!”
Puppy lo lắng nhìn Thần Hỏa, đẩy cậu ta ra ngoài: “Cậu im miệng đi.”
Mọi người ồn ào ra khỏi phòng nghỉ, Chu Hỏa đóng cửa lại giùm hai người.
Thời Lạc hít sâu một hơi, bản thân cậu đuối lý, không có gì để nói.
Trạng thái khi thi đấu hôm nay của cậu thật sự không ổn, nếu như không phải có tên quỷ xui xẻo ROD gánh thì người có trạng thái kém nhất hôm nay bị người xem chửi chính là cậu rồi.
Nếu như còn ở IAC, chắc chắn Triệu Phong cũng sẽ tìm cậu nói chuyện. Nhưng tình huống bên Free đặc biệt, câu lạc bộ không có cái gọi là cấp trên, Chu Hỏa lại không dám quản bọn họ, ai xảy ra vấn đề cũng chỉ có Dư Thúy xử lý.
Thời Lạc thà bị Chu Hỏa mắng cũng không muốn để Dư Thúy dạy dỗ mình. Cậu phiền muốn chết, muốn hút thuốc nhưng hút thuốc khi bị dạy dỗ thì hình như có hơi khiêu khích quá, dễ kích thích mâu thuẫn, còn lộ vẻ thái độ bản thân không nghiêm chỉnh. Thời Lạc nhíu mày, ngồi trên bàn, lấy kẹo cao su đến, dùng sức ấn mấy viên bỏ vào miệng, cúi đầu nhai kẹo cao su chờ.
Thời Lạc gục đầu xuống, buồn bực trong lòng, không chờ Dư Thúy dạy dỗ, chủ động nhận sai, mặt sa sầm, cứng rắn nói: “Biết rõ sẽ ảnh hưởng đến mình nhưng vẫn xem diễn đàn, sau đó quả nhiên bị ảnh hưởng. Vẫn luôn cảm thấy người phải bị mắng chính là… chính là mình. Khi thi đấu, thấy ROD hồn vía lên mây như thế thì nghĩ rằng sau này mình cũng sẽ như vậy. Trạng thái càng tệ, ảnh hưởng bản thân mình chịu càng lớn, giai đoạn giữa nhiều lần thất thần. Sau đó…”
Thời Lạc vò lung tung tóc mình: “Sau đó thì đánh thành như thế.”
Cậu cúi đầu, chờ ăn mắng.
Nửa phút trôi qua, Dư Thúy vẫn không nói gì.
Thời Lạc sợ nhất là Dư Thúy không nói lời nào, cậu bất chấp ngẩng đầu liếc nhìn Dư Thúy, phát hiện khóe miệng hắn lại có ý cười.
Cậu ngơ ngác nhìn Dư Thúy: “Anh…” Lúng túng nói, “Anh không nói gì sao?”
“Bản thân em cũng đã biết vấn đề ở đâu rồi, anh còn có gì phải nói à?” Giọng điệu Dư Thúy thoải mái, “Vốn dĩ chuyện rất đơn giản, em cũng phân tích rồi, vấn đề hiện tại là bản thân em không chống đỡ được áp lực, trạng thái có hơi suy sụp, chỉ có như vậy thôi.”
Bản thân Thời Lạc đương nhiên biết rõ, nhưng bị Dư Thúy nói thẳng như vậy vẫn cảm thấy ngượng, cậu nhỏ giọng nói: “Vậy…”
Dư Thúy dứt khoát nói: “Tự mình điều chỉnh.”
Thời Lạc ngẩn người.
“Em cũng không phải ngày đầu tiên vào nghề, gặp phải tình huống đột ngột xảy ra phải điều chỉnh thế nào đã sớm không cần anh tay nắm tay dạy nữa. Chuyện này cũng không phải lần đầu.” Dư Thúy bình tĩnh nhìn Thời Lạc, “Lúc anh phản bội khu vực, chuyện lớn như vậy em còn có thể chống đỡ, vậy mà không xử lý được chuyện này sao?”
Thời Lạc mím môi, mất tự nhiên nói: “Đương nhiên em…”
“Anh rất muốn coi em là người mới, giống như hai năm trước, chi tiết gì cũng giảng cho em nghe, nắm tay em đi từng bước một, nhưng mà…” Trong mắt Dư Thúy chợt lóe lên sự tiếc nuối, hắn nói tiếp, “Em không phải người mới nữa rồi, tuyển thủ chuyên nghiệp vào nghề hai năm, còn nhiều lần chống đỡ được nhiều chuyện lớn như vậy, sao anh có thể xem thường em chứ?”.
Thời Lạc hơi sửng sốt, nhớ lại các tình huống suy sụp trong cuộc đời mà mình trải qua trước đây, lại nhìn chút chuyện nhỏ trước mắt, thật sự không đáng nhắc đến.
“Em hoàn toàn có thể giải quyết được. Anh không muốn khoa tay múa chân, đó là không tôn trọng với hai năm làm tuyển thủ chuyên nghiệp của em.” Dư Thúy nhìn thẳng vào Thời Lạc, lại mỉm cười, “Thời thần, khi ở IAC, ngay cả tư vấn tâm lý em cũng không cần, vậy mà em không chịu nổi chuyện này sao? Hay là…”
Dư Thúy ngừng lại hỏi: “Đang làm nũng?”
Tai Thời Lạc lập tức đỏ lên, nhìn từ góc độ của Dư Thúy, mình đúng là rất giống đang giả vờ yếu ớt.
Vừa nói như thế, Thời Lạc càng ngượng hơn.
“Vừa mới yêu đương, không có kinh nghiệm, mấy ngày gần đây lại không ngủ ngon cho nên đầu óc không hoạt động tốt.” Mặt Thời Lạc hơi đỏ lên, thấp giọng nhanh chóng nói, “Nếu vào lúc bình thường, không cần đến 5 phút thì em có thể điều chỉnh xong rồi.”
Thời Lạc hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn Dư Thúy, rối loạn trong lòng hầu như đã bị quét đi sạch sẽ.
Chuyện năm ấy Dư Thúy bỏ đi, bản thân cậu đã vượt qua được, còn có chuyện gì đáng sợ sao?
Mình chỉ là yêu đương với Dư Thúy, hai bên tình nguyện, có lỗi với người nào sao?
Dù có bị phát hiện, thích chửi thì chửi đi, bản thân không thẹn với lương tâm, sợ gì chứ?
Nhọc lòng giùm Dư Thúy lại càng không cần thiết, đúng như Dư Thúy vừa nói, chuyện gì cũng đã vượt qua được, còn sợ chuyện này sao?
Có nhõng nhẽo quá không?
Trong lòng Thời Lạc có hơi hổ thẹn, Dư Thúy không hề xem thường mình, mình thì lại xem thường Dư Thúy.
Anh ấy hoàn toàn không quan tâm.
Tâm trạng của Thời Lạc đã bình tĩnh lại, xấu hổ nói: “Nhất thời bị úng não, bây giờ không sao rồi.”
Cậu nhìn đồng hồ trong phòng, hắng giọng: “Đi thôi, bọn họ chờ một hồi sắp sốt ruột rồi.”
“Kẹo cao su.” Dư Thúy không vội, nhắc nhở Thời Lạc, “Lát nữa ra ngoài fan sẽ chụp hình, ngậm kẹo cao su thì không lịch sự.”
Thời Lạc ngó trái ngó phải, tính lấy khăn giấy nhả bã kẹo ra. Mà không may, cái tên lão Kiều quản gia tiết kiệm, vừa rồi khi đi ra ngoài tiện tay cầm luôn khăn giấy được chuẩn bị trong phòng nghỉ đi luôn.
Dư Thúy cũng lướt mắt nhìn trong phòng, một tờ giấy cũng chẳng có, Dư Thúy tiện tay cầm tờ poster chiến đội mà Chu Hỏa cầm đến để ở trên bàn, xé ra một góc.
Thời Lạc: “…”
Động tác của Dư Thúy đưa cho Thời Lạc rất tự nhiên: “Nhả ra.”
“Nếu như bị phát hiện… Ít nhất anh phải bị phạt 20 ngàn tệ.” Giọng nói Thời Lạc rất thấp, mất tự nhiên mà nhả bã kẹo vào tờ giấy trong tay Dư thúy, “Thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, lại khi không làm hư poster quảng cáo của tuyển thủ Whisper.”
Dư Thúy mỉm cười: “Đi tìm ban tổ chức tố cáo đi.”
Thời Lạc lấy mu bàn tay lau miệng, nhỏ giọng nói: “Tấm poster đang đẹp, mất cánh tay rồi… Lát nữa em không nhai không thổi kẹo chẳng phải được rồi sao.”
“Chọc em đó.” Dư Thúy gói bã kẹo lại để qua một bên, không nhanh không chậm nói: “Bảo em nhả kẹo ra không phải vì fan.”
Dư Thúy tiến về trước nửa bước, giọng nói rất thấp: “Mà là vì anh.”
Thời Lạc ngước mắt, còn chưa kịp phản ứng thì bị Dư Thúy hôn lên môi rồi.
Tay Dư Thúy tự nhiên vòng qua eo Thời Lạc, ôm Thời Lạc vào lòng.
Mắt Thời Lạc lập tức mở to, chuỗi động tác này của Dư Thúy thật sự quá đột ngột, Thời Lạc hoàn toàn không có chuẩn bị, hai tay cậu vô thức giang ra, trong lòng nổ bùm bùm bùm.
Mẹ nó là đang… đang hôn môi sao?!!!
Đầu của Thời Lạc chết máy hoàn toàn.
Thật ra từ hôm thổ lộ nỗi lòng với Dư Thúy, Thời Lạc đã muốn hôn hắn rồi, rất muốn rất muốn, chỉ là luôn bị hết chuyện này đến chuyện khác ngăn cản. Vì vậy Thời Lạc cố gắng nhịn xuống, Dư Thúy thì vẫn luôn thể hiện bình tĩnh, cậu còn tưởng rằng Dư Thúy không sốt ruột giống như mình. Nhưng bây giờ…
Thời Lạc bị Dư Thúy thử liếm nhẹ khóe môi trong lòng sụp đổ rồi. Bản thân cậu có sốt ruột đi nữa cũng chỉ muốn hôn nhẹ lên môi Dư Thúy chiếm hời chút thôi. Dư Thúy nhìn qua thì không sốt ruột nhưng hành động thực tế lại lỗ mãng như vậy sao?!
Quả nhiên là lớn hơn hai tuổi à?! Không ngây thơ chút nào!
Mặt Thời Lạc nóng đến mức sắp bốc hơi luôn, môi cậu khẽ nhúc nhích, sau đó nhắm mắt lại, mặc cho Dư Thúy hành động.
Dường như chỉ mới qua hai phút, lại giống như đã qua nửa tiếng, khi Dư Thúy buông Thời Lạc ra, cậu hơi hoảng hốt, giọng nói mất tự nhiên: “Anh…”
Cậu liếm đôi môi đỏ bừng của mình, lắp bắp nói: “Anh… anh…”
“Xin lỗi, nhịn lâu quá rồi.” Dư Thúy khẽ xoa đầu Thời Lạc, hô hấp cũng không tự nhiên lắm, “Vốn dĩ muốn lịch thiệp một chút, nhưng không khống chế được.”
Thời Lạc mất tự nhiên: “Không sao, đi… đi nhé?”
Dư Thúy cầm lấy ba lô đựng thiết bị của mình và Thời Lạc: “Đi thôi.”
Ra khỏi phòng nghỉ, đi xuyên qua các fan vẫn còn đang cầm bảng đèn chờ hai người, theo nhân viên đi đến tầng ngầm để xe, lên xe MVP của chiến đội Free, ngồi ngay ngắn xong, khi xe khởi động, Thời Lạc đều ngơ ngơ ngác ngác.
Hai năm trước, nụ hôn đầu của Dư Thúy để cho mình lấy đi.
Hai năm sau, hôn lưỡi của Dư Thúy cũng để cho mình lấy.
Mình… nhất định phải có trách nhiệm với Dư Thúy.
Thần Hỏa cẩn thận quan sát sắc mặt của Thời Lạc, nhỏ giọng nói bên tai Puppy, “Bị chửi cho ngu người luôn, đáng đời.”
Puppy mệt mỏi thở dài, lười giải thích với tên ngốc.
Trong lòng Chu Hỏa đã biết tỏng, nhưng không vạch trần. Anh lại nhiều chuyện, không nhịn được quan sát thái độ của hai người từ kính chiếu hậu, càng nhìn càng thích thú, kìm chế được một lúc thì không nhịn được nữa, cẩn thận hóng hớt, “Haiz, thật sự… Tôi cảm thấy ROD oan ghê, yêu đương thôi mà có sao đâu.”
Lão Kiều thở dài: “Ai nói sai đâu.”
“Trước đây chưa từng hỏi mọi người, đúng lúc nói luôn.” Chu Hỏa giả vờ lơ đãng hỏi, “Có ai từng yêu đương chưa?”
Lão Kiều lắc đầu: “Chưa, trước khi chơi chuyên nghiệp, cả ngày đều lo lắng nợ nần của gia đình, làm gì có tâm tư đó, sau khi vào nghề thì càng không có thời gian.”
“Không có.” Thần Hỏa lắc đầu thở dài, “Mỗi ngày, ngoại trừ dì đến nấu ăn cho chúng ta thì mẹ nó không gặp được một cô gái, yêu ai đây?”
Puppy buồn bã nói: “Không có, không có số đào hoa.”
Chu Hỏa mong đợi nhìn về phía Dư Thúy, hắn giả vờ không nghe thấy, vừa lên xe đã nhắm mắt không nhúc nhích rồi.
Thời Lạc ở bên cạnh thì hồn vía lên mây, thật sự không nghe thấy. Chu Hỏa không nhịn được, hối cậu: “Thời Lạc, cậu thì sau?”
Thời Lạc giống như vừa tỉnh mộng: “Gì cơ?”
Chu Hỏa hỏi lại lần nữa, Thời Lạc liếc nhìn Dư Thúy, một lát sau ậm ờ nói: “Có… có.”
Vừa mới nói xong, Chu Hỏa, lão Kiều, Thần Hỏa lập tức nhìn về phía Thời Lạc.
Thần Hỏa vỗ đùi: “Đúng rồi! Năm đó cậu nói đó không phải nụ hôn đầu. Được đó Lạc Lạc, lúc đó cậu mới mấy tuổi chứ? Mẹ nó cậu còn chưa thành niên nữa!”
Lão Kiều cũng giật mình, hơi cạn lời: “Tuổi tác nhỏ như vậy mà kinh nghiệm tình trường phong phú đến thế ư? Đúng… đúng là giống người không giống mệnh mà.”
“Ây ya rồi sao?” Chu Hỏa cắt ngang lời lão Kiều, sốt ruột hỏi, “Cậu yêu đương, tiến triển đến giai đoạn nào rồi?”
Thời Lạc nghiến răng trừng Chu Hỏa, cái người này chuyện gì cũng biết, giờ đang muốn biết tiến triển của mình với Dư Thúy chứ gì.
“Khoan đã, cậu từ từ nói!!” Chu Hỏa lớn tiếng ngắt lời Thời Lạc, vội vàng nhắc nhở quay phim trong xe, “Mở máy quay chưa? Đây là Evil công khai mối tình đầu, mau quay lại làm tư liệu.”
Thời Lạc cắn răng, gằn giọng nhắc nhở: “ROD vừa mới bị mang tiếng xấu vì chuyện yêu đương, anh muốn gây chuyện à?”
“Cậu ta là đang yêu đương, còn cậu là quá khứ.” Chu Hỏa sốt ruột muốn quay chút kỷ niệm cho Dư Thúy và Thời Lạc, đánh lận con đen nói, “Nói mau nói mau, quay lại hết.”
Thời Lạc xin trợ giúp nhìn về phía Dư Thúy, nhưng người nào đó vừa chiếm hời xong lúc này lại giả vờ ngủ, chỉ có khóe miệng hơi cong lên.
“Tôi…”
Thời Lạc hết cách, mặt đỏ bừng ồm ồm nói: “Thì… đến bước hôn môi.”
“Quao.” Chu Hỏa lấy chuyện công làm việc riêng, phấn khích muốn hiểu rõ tình huống, “Ai chủ động?”
Thời Lạc hít một hơi, một lúc sau nói: “Người đó.”
Thần Hỏa hâm mộ nói: “Chủ động đến thế à?!”
Chu Hỏa nhịn cười, tiếp tục thúc giục hỏi: “Khi đó… có phải thích người đó lắm không?”
Thời Lạc trừng Chu Hỏa, kiêng kỵ có máy quay nên không ra tay, nhịn một chút nói: “Thích.”
Mắt Chu Hỏa phát sáng, còn muốn hỏi tiếp nhưng Dư Thúy ở bên cạnh đã hài lòng bèn giả vờ làm người tốt: “Được rồi, như vậy thôi.”
Chu Hỏa đành phải ngừng lại.
Sau khi quay phim cất máy quay, Dư Thúy ngồi xuống, nhân lúc không ai chú ý, tay khẽ trượt vào trong ống tay áo đồng phục của Thời Lạc.
Hắn khẽ nắm lấy tay Thời Lạc, viết từng nét ở trong lòng bàn tay cậu:
Anh cũng thích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương