FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])
Chương 63
Trên đường đến nhà hàng, ỷ vào việc trời tối trong xe cũng đã tắt hết đèn không ai nhìn rõ được, nên Dư Thúy không rút tay ra, không ngừng tô tô vẽ vẽ trong lòng bàn tay Thời Lạc, lúc đầu còn viết tiếng Trung, qua một hồi lại chuyển qua viết chữ cái rồi.
Thời Lạc sợ đồng đội trong xe nhìn thấy nên không dám nhìn Dư Thúy, tay trái cậu đặt lên trên chân trái của mình để cho Dư Thúy viết chữ, tay phải gối sau đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt ngầu đến mức không thể ngầu hơn nữa, trong lòng và trong tay đều ngứa ngáy.
Cậu nhận ra Dư Thúy đang viết chữ cái, âm thầm chửi trong lòng, mấy năm nay, tiếng Anh không qua cấp 4* thì không thể chơi trò yêu ngầm sao? (*là kỳ thi tiếng Anh cao đẳng đại học cấp 4 (CET-4) bên Trung)
Kết quả thi đại học của Thời Lạc vẫn còn trong trạng thái bảo lưu, làm cái nghề này thật sự không có cơ hội thi tiếng anh cấp 4 ở đại học. Nhưng dù sao thì cậu cũng là học bá, tiếng Anh cơ bản vẫn có thể hiểu, cậu dùng tâm cảm nhận, đọc thầm trong lòng từng chữ cái mà Dư Thúy viết, nhưng…
Cậu nhíu mày quay đầu nhìn Dư Thúy, trên mặt đều là vẻ hoang mang.
Dư Thúy đang viết cái gì vậy? Ghép lại đều không phải từ đơn mà…
Xuyên qua ánh đèn mông lung trong cửa sổ xe chiếu vào, Thời Lạc nhìn thấy Dư Thúy cụp mắt nhìn lòng bàn tay của mình, viết rất nghiêm túc.
Dư Thúy vẫn tiếp tục viết, tốc độ chuyển động của đầu ngón tay nhanh hơn, Thời Lạc không chịu thua, tập trung suy nghĩ cảm nhận lại, một lát sau cậu buồn bực khẽ nói: “Tiếng Đức à?”
Dư Thúy chỉ cười không nói, ngầm thừa nhận.
Thời Lạc cau mày nói khẽ: “Em lại chẳng hiểu tiếng Đức!”
Dư Thúy nhanh chóng viết xong hai từ cuối cùng, nắm lấy tay Thời Lạc, thì thầm: “Bởi vì em không hiểu nên mới viết.”
Thời Lạc nhíu mày, không chờ cậu hỏi tiếp, Dư Thúy viết trong lòng bàn tay cậu: Lời anh muốn nói có hơi tục, không tiện viết tiếng Trung.
Cậu xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nhúc nhích, vô số đạn mạc điên cuồng xẹt qua trong lòng.
Hai năm đến khu vực châu Âu, không thấy hắn học hỏi gì từ bên đó hết, uổng công ở Đức hai năm là để học tiếng Đức học thả thính người khác như thế nào sao?!
Trong xe, ba người Dư Thúy, Thần Hỏa và Puppy đều biết tiếng Đức, vì sao chỉ có Dư Thúy xuất sắc đến vậy?!
Vì sao mình chỉ được đích thân Thần Hỏa dạy mấy câu chửi thề bằng tiếng Đức, không học thêm thứ khác?!
Chuyện chưa từng làm chưa biết khó, sách đến khi cần mới thấy ít.
Rốt cuộc Dư Thúy nói cái gì a a a???
Mình đã thành niên rồi, chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã từng nhìn heo chạy từ lâu, có sóng to gió lớn nào mà mình chưa từng thấy? Rốt cuộc là tục đến cỡ nào mà Dư Thúy không thể viết tiếng Trung?
Thời Lạc dụi phần mặt nóng bừng lên cửa kính lạnh buốt, trong lòng đồng ý lần thứ một ngàn lẻ một fan của Dư Thúy đúng là mắt sáng như sao, từ khi Dư Thúy 15 tuổi đã nhìn ra được đây là một tên tra nam chính hiệu.
Không quá nhiều lời nói ngon ngọt, chỉ âm thầm thôi cũng có thể thả thính người khác đến mức trong lòng đều là hắn.
May mà người này đã vào e-sport và miếu hòa thượng, nếu thả hắn vào giới khác thật, không biết gây họa cho biết bao nhiêu thiện nam tín nữ khác.
Thời Lạc nghiến răng keng két, không chịu động đậy, cuối cùng cũng dựa cái trán nóng hừng hực lên trên kính xe.
Nửa tiếng sau, cuối cùng xe cũng đến quán ăn mà Chu Hỏa đã đặt trước.
Thần Hỏa xuống xe đầu tiên, cậu ta ngẩng đầu nhìn thử: “Đây chẳng phải là club sao?”
“Là club, món ăn của chỗ này ngon lắm, không dễ đặt chỗ, tôi phải đặt trước nửa tháng cho các cậu đó.” Chu Hỏa cười khổ, “Vốn dĩ nghĩ rằng hôm nay đấu với NSN sẽ là một trận ác liệt, dù thắng hay thua thì cũng đều mời mấy cậu ăn một bữa thật ngon, ngồi xuống nói chuyện, tổng kết lại chuyện chiến đội gần đây. Không ngờ hôm nay lại đánh không đầu không đuôi như thế, hoàn toàn không đáng để đi ăn… Nhưng mà cũng đã đặt rồi, cũng đã đưa tiền cọc, ăn thôi.”
Nói đến NSN thì mọi người cũng dở khóc dở cười, trên đường vào trong phòng riêng của club, bọn họ còn gặp chiến đội Saint cùng với mấy người của chiến đội Dĩ Chiến.
Hôm nay có hai trận đấu, ngoại trừ Free với NSN thì còn có trận của Saint và Dĩ Chiến. Saint cũng không bất ngờ chiến thắng Dĩ Chiến 2-0, nhưng mà quan hệ giữa các thành viên của hai chiến đội trước giờ vẫn tốt, hết trận đấu thì đều là anh em, đánh xong thì cùng nhau ra ngoài ăn cơm luôn.
Thiên Sứ Kiếm của Saint tính cách vô cùng tốt, quan hệ với ai cũng không tệ, Thiên Sứ Kiếm còn có chút giao tình cũ với Dư Thúy và Thời Lạc, vừa thấy bọn họ thì đã đến đón, quan tâm nói: “ROD vẫn ổn chứ?”
Dư Thúy nhàn nhạt nói: “Không tốt, trạng thái suy sụp, hai ván đánh hôm nay giống y như phân vậy.”
Thời Lạc cúi đầu nhìn giày của mình, thấp giọng nói: “… Còn suýt nữa kéo theo tôi.”
Thiên Sứ Kiếm bật cười: “Có liên quan gì đến cậu chứ?”
Thời Lạc không thể nói thật, nói qua loa: “Tôi mềm lòng, không nhìn nổi người khác bị mắng.”
Cậu còn chưa nói xong thì mấy người bên đội của cậu đã bật cười, Thời Lạc nhíu mày nói: “Tin hay không thì tùy.”
“Chắc quản lý của chúng tôi đã nói với Chu Hỏa rồi.” Thiên Sứ Kiếm nhắc nhở, “Gần đây phải tém tém lại, đừng gây chuyện, đừng bị người ta dắt mũi, bên Thánh Kiếm thiệt đáng đánh mà, rõ ràng đánh đòn tâm lý với khu vực chúng ta, chơi dơ quá rồi, đừng bị ảnh hưởng.”
Dư Thúy gật đầu: “Mấy cậu cũng vậy.”
Thiên Sứ Kiếm gật gù, lại nhìn về phía Thời Lạc, dịu dàng cười: “Coi như cậu nói thật đi, nếu như cậu bị ROD ảnh hưởng thì bản thân tự điều chỉnh sớm một chút, cuối tháng phải đấu với các cậu rồi, đừng bị bọn tôi giết đó.”
Chỉ có Saint với Free đến hôm nay vẫn duy trì chiến thắng liên tục ở mùa giải chính, sẽ gặp nhau vào trận đấu cuối tháng, chắc chắn phải có một chiến đội phá vỡ chuỗi bất bại này, Thời Lạc gật đầu: “Biết rồi, có thời gian thì xếp đội.”
“Có Whisper rồi cậu còn xếp đôi với tôi sao?” Thiên Sứ Kiếm cười, “Bọn tôi với Dĩ Chiến đặt phòng ở lầu hai, đi trước nhé.”
“Tìm tôi cũng được mà.” Thần Hỏa vội vàng chen vào hét lên với Thiên Sứ Kiếm, “Nhớ đó!”
Thiên Sứ Kiếm cười gật đầu, đi cùng với người của hai chiến đội.
“Haiz…” Thần Hỏa nhìn bóng lưng của Thiên Sứ Kiếm tặc lưỡi, “Dư thần, nhìn nhiều vào, học nhiều vào, người ta như này mới là trị liệu, người ta như này mới là anh trai bảo mẫu, cậu là gì chứ?”
“Tôi là ông nội của cậu.” Dư Thúy đẩy Thần Hỏa, “Đi thôi.”
Khu vực tấc đất tấc vàng, phục vụ nhiệt tình chu đáo, đồ ăn bình quân 5000+ một người, vốn dĩ nên ở đây nghỉ ngơi chơi cho đã, nhưng bị bầu không khí căng thẳng của khu đấu ảnh hưởng, không ai có tâm trạng tận hưởng, mọi người đều nhanh chóng ăn cơm, giữa chừng lão Kiều còn hối thúc: “Có thể dọn món lên nhanh chút không? Kìm nén nãy giờ rồi, cũng đừng để đầu bếp đến giảng giải từng món ăn, nghe không hiểu, cho cơm lên trước đi, chúng ta vội, ăn no đi ngay.”
Thần Hỏa thở dài: “Phải, bây giờ tôi thấy người nước ngoài thì liền phiền, để đầu bếp này nghỉ ngơi đi.”
Nhân viên phục vụ lúng túng mỉm cười, quả nhiên bảo vài người bưng cơm lên. Mọi người cúi đầu lùa cơm, ăn như quét sạch hết tất cả, ăn cơm xong không chờ mấy đầu bếp người Pháp ra chụp hình, thanh toán rời đi.
Nhân viên phục vụ buồn bã, còn muốn giữ lại một chút, cùng với mấy người tóc vàng giới thiệu lý lịch của đầu bếp nơi đây lợi hại thế nào, cơ hội chụp ảnh cùng bọn họ khó thế nào, trong lòng Thời Lạc có tâm sự, một lòng muốn nhanh chóng về căn cứ, tránh khỏi nhân viên phục vụ: “Chụp ảnh cùng chúng tôi phải thu phí, không chụp.”
Chu Hỏa mắc bệnh nghề nghiệp, thuận miệng nhắc nhở: “Đúng vậy, muốn chụp ảnh phải mua vé xem thi đấu đến hậu trường xếp hàng. Cảm ơn đã ủng hộ. Lão Kiều đừng lấy khăn giấy của người ta nữa! Đi thôi.”
Nhân viên phục vụ ngơ ngác, lần đầu gặp phải khách chỉ ăn cơm đơn thuần giống như lửa đốt mông. Nhân viên miễn cưỡng duy trì phép lịch sự, tiễn bọn họ ra ngoài.
Bên phía Free nhanh chóng ăn xong, Saint với Dĩ Chiến cũng sắp rời khỏi, lúc ra ngoài lại gặp nhau ở cổng lớn xa hoa chói mắt của club, mọi người chào nhau một tiếng rồi lên xe MPV của đội mình rời đi.
Sau khi ăn xong còn chưa nếm bánh ngọt thì đã lần lượt về căn cứ tập luyện rồi, đã không thể chuyên nghiệp hơn nữa, nhưng dù có vậy vẫn xảy ra chuyện.
Xe của Free về đến căn cứ chưa đến 10 phút, mọi người còn đang tắm rửa ở phòng của mình, điện thoại Chu Hỏa reo lên giống như đòi mạng.
Anh tưởng rằng bên NSN lại xảy ra chuyện gì, cảm thán cầm điện thoại lên, lẩm bẩm: “Chỉ là yêu đương mà thôi, rốt cuộc là phạm tội lớn cỡ nào, còn chưa xong hay sao? Mình thấy mấy người này là… Đậu má!!!”
Người đăng weibo thường ngày của Free nhắn tin cho Chu Hỏa, là một liên kết, Chu Hỏa vừa nhìn thấy tiêu đề thì hai mắt đã tối sầm.
[Giỏi quá mà, vì sao chiến đội khu vực chúng ta không có ai đấu lại Thánh Kiếm? Để cho chúng ta nhìn xem bình thường các tuyển thủ này đều sống cuộc sống ăn sung mặc sướng kiểu gì]
Chu Hỏa nhạy cảm dự đoán được là hôm nay bọn họ đến cái club mắc muốn chết kia đã bị chụp ảnh lại, nhưng mà việc này dễ xử lý, tự mình ra gánh nồi nói mình phải khao tuyển thủ là được rồi. Chu Hỏa đè xuống cơn bất an trong lòng, mở topic ra, huyết áp lập tức tăng cao…
Topic được mở ra, đập vào mắt là một hot girl mạng ăn mặc mát mẻ, bối cảnh đúng là club hôm nay bọn họ đến ăn.
Có chừng hai mươi mấy tấm ảnh, Chu Hỏa nhanh chóng lướt, ảnh bên dưới càng thêm rõ ràng, chính giữa có một tấm ảnh chụp màn hình, là weibo của một hot girl mạng, nội dung đại khái là cảm ơn giám đốc gì đó mời các cô đến mở tiệc, nhìn thấy mấy anh trai rất vui.
Lão Kiều đang nhặt áo khoác của mấy tên kia vứt lung tung trên ghế sô pha, thấy sắc mặt Chu Hỏa bất thường, lại gần nói: “Lại sao thế?”
Lão Kiều tập trung nhìn, câm nín: “Đm…”
Chu Hỏa đang xem mấy tấm ảnh phía sau, trong ảnh của mấy cô gái chụp chung, mấy người đang đứng đằng sau đúng lúc là Dư Thúy, Thời Lạc và cả Thiên Sứ Kiếm, còn có Thần Hỏa đang gào to với Thiên Sứ Kiếm với một số tuyển thủ nữa.
Lão Kiều nuốt nước miếng: “Chuyện này… chuyện này… nói rõ ràng được không?”
Chu Hỏa đau khổ vỗ trán mình: “Có hơi khó…”
Anh thoát hỏi topic, nhìn wechat của mình sắp nổ tung, nhanh chóng mở ra nhìn nội dung, huyết áp lại tăng vọt, tức không thở nổi: “Không biết tên giám đốc nào mở tiệc, kéo mấy xe gái đến, đúng lúc gặp phải chúng ta, lại còn bị chụp lại!”
“Mấy tên này có bệnh à!!!” Club là Chu Hỏa đặt, lúc này anh vừa áy náy vừa hối hận, “Bọn họ đến cái club đó làm gì chứ?! Bây giờ diễn đàn nào cũng nói tuyển thủ chúng ta cũng đi thịnh yến Hải Thiên gì đó, nói tuyển thủ chúng ta ngày nào cũng rảnh rỗi tham gia hoạt động này. Đậu má! Tôi bị lừa đá à, sao cứ phải đặt cái chỗ đó cho mấy cậu…”
“Liên quan gì đến anh chứ?” Lão Kiều ngắt lời Chu Hỏa, “Khoan nóng vội! Cũng không phải một mình chiến đội chúng ta bị chụp! Đám Thiên Sứ Kiếm nói thế nào?”
“Căn cứ bọn họ ở xa, chắc là còn chưa về đến căn cứ nên chưa phát hiện.” Chu Hỏa bực bội, đầu óc rối loạn muốn chết, sốt ruột đến đau bụng, “Nói là gần đây đừng gây chuyện nữa, mẹ nó tôi lại phạm lỗi, vậy mà lại tự đem tin tức cho bọn họ, tôi…”
“Anh đừng có lo, không ai trách anh!” Mấy năm nay Lão Kiều đi theo Dư Thúy cũng không ít lần bị chửi, bình tĩnh hơn Chu Hỏa, “Tôi gọi mấy cậu ấy đến.”
Chu Hỏa ngày thường quản lý chiến đội rất cẩn thận, chưa từng xảy ra sai lầm, lần đầu tiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn từ chỗ mình, điện thoại anh lại kêu lên, có người lại gửi một tấm ảnh cho anh, Chu Hỏa vừa nhìn thấy thì con ngươi lập tức hằn lên tia máu, “Đậu má tôi đệt cả nhà Thánh Kiếm! Bọn họ muốn gây chuyện với chúng ta đúng không? Bọn họ vừa mới đăng twitter kèm ảnh đám tuyển thủ của bọn họ đang luyện tập, nói là bọn họ không hiểu club là cái gì. Tôi…”
“Sao thế?” Thời Lạc tắm nhanh nhất, cậu xuống lầu nhìn hai người, “Ai đăng twitter?”
Chu Hỏa bị tức đến choáng váng, anh hít thở sâu mấy lần, đưa di động cho Thời Lạc, mình thì vịn sô pha ngồi xuống.
Thời Lạc vừa xoa tóc vừa nhìn điện thoại Chu Hỏa, hôm nay cậu vừa bị Dư Thúy mở một cuộc họp nhỏ, lúc này cậu bình tĩnh rất nhiều, cậu chậm rãi đọc từng tin wechat, sắc mặt không có thay đổi gì hết.
Lời nói của Dư Thúy văng vẳng bên tai.
“Thời thần, khi ở IAC ngay cả tư vấn tâm lý em cũng không cần, nhưng lại không chịu được việc này sao?”
Thời Lạc lạnh mặt, cậu sẽ không để mình giống như ROD bị ảnh hưởng.
Mấy hành động gần đây của Thánh Kiếm quá ghê tởm rồi, cùng đám hater mượn gió bẻ măng quá đáng.
Thời Lạc trả điện thoại cho Chu Hỏa: “Lập một nhóm chat, kéo Saint với Dĩ Chiến vào. Đến đây, đấu với đám hater.”
Thời Lạc sợ đồng đội trong xe nhìn thấy nên không dám nhìn Dư Thúy, tay trái cậu đặt lên trên chân trái của mình để cho Dư Thúy viết chữ, tay phải gối sau đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt ngầu đến mức không thể ngầu hơn nữa, trong lòng và trong tay đều ngứa ngáy.
Cậu nhận ra Dư Thúy đang viết chữ cái, âm thầm chửi trong lòng, mấy năm nay, tiếng Anh không qua cấp 4* thì không thể chơi trò yêu ngầm sao? (*là kỳ thi tiếng Anh cao đẳng đại học cấp 4 (CET-4) bên Trung)
Kết quả thi đại học của Thời Lạc vẫn còn trong trạng thái bảo lưu, làm cái nghề này thật sự không có cơ hội thi tiếng anh cấp 4 ở đại học. Nhưng dù sao thì cậu cũng là học bá, tiếng Anh cơ bản vẫn có thể hiểu, cậu dùng tâm cảm nhận, đọc thầm trong lòng từng chữ cái mà Dư Thúy viết, nhưng…
Cậu nhíu mày quay đầu nhìn Dư Thúy, trên mặt đều là vẻ hoang mang.
Dư Thúy đang viết cái gì vậy? Ghép lại đều không phải từ đơn mà…
Xuyên qua ánh đèn mông lung trong cửa sổ xe chiếu vào, Thời Lạc nhìn thấy Dư Thúy cụp mắt nhìn lòng bàn tay của mình, viết rất nghiêm túc.
Dư Thúy vẫn tiếp tục viết, tốc độ chuyển động của đầu ngón tay nhanh hơn, Thời Lạc không chịu thua, tập trung suy nghĩ cảm nhận lại, một lát sau cậu buồn bực khẽ nói: “Tiếng Đức à?”
Dư Thúy chỉ cười không nói, ngầm thừa nhận.
Thời Lạc cau mày nói khẽ: “Em lại chẳng hiểu tiếng Đức!”
Dư Thúy nhanh chóng viết xong hai từ cuối cùng, nắm lấy tay Thời Lạc, thì thầm: “Bởi vì em không hiểu nên mới viết.”
Thời Lạc nhíu mày, không chờ cậu hỏi tiếp, Dư Thúy viết trong lòng bàn tay cậu: Lời anh muốn nói có hơi tục, không tiện viết tiếng Trung.
Cậu xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nhúc nhích, vô số đạn mạc điên cuồng xẹt qua trong lòng.
Hai năm đến khu vực châu Âu, không thấy hắn học hỏi gì từ bên đó hết, uổng công ở Đức hai năm là để học tiếng Đức học thả thính người khác như thế nào sao?!
Trong xe, ba người Dư Thúy, Thần Hỏa và Puppy đều biết tiếng Đức, vì sao chỉ có Dư Thúy xuất sắc đến vậy?!
Vì sao mình chỉ được đích thân Thần Hỏa dạy mấy câu chửi thề bằng tiếng Đức, không học thêm thứ khác?!
Chuyện chưa từng làm chưa biết khó, sách đến khi cần mới thấy ít.
Rốt cuộc Dư Thúy nói cái gì a a a???
Mình đã thành niên rồi, chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã từng nhìn heo chạy từ lâu, có sóng to gió lớn nào mà mình chưa từng thấy? Rốt cuộc là tục đến cỡ nào mà Dư Thúy không thể viết tiếng Trung?
Thời Lạc dụi phần mặt nóng bừng lên cửa kính lạnh buốt, trong lòng đồng ý lần thứ một ngàn lẻ một fan của Dư Thúy đúng là mắt sáng như sao, từ khi Dư Thúy 15 tuổi đã nhìn ra được đây là một tên tra nam chính hiệu.
Không quá nhiều lời nói ngon ngọt, chỉ âm thầm thôi cũng có thể thả thính người khác đến mức trong lòng đều là hắn.
May mà người này đã vào e-sport và miếu hòa thượng, nếu thả hắn vào giới khác thật, không biết gây họa cho biết bao nhiêu thiện nam tín nữ khác.
Thời Lạc nghiến răng keng két, không chịu động đậy, cuối cùng cũng dựa cái trán nóng hừng hực lên trên kính xe.
Nửa tiếng sau, cuối cùng xe cũng đến quán ăn mà Chu Hỏa đã đặt trước.
Thần Hỏa xuống xe đầu tiên, cậu ta ngẩng đầu nhìn thử: “Đây chẳng phải là club sao?”
“Là club, món ăn của chỗ này ngon lắm, không dễ đặt chỗ, tôi phải đặt trước nửa tháng cho các cậu đó.” Chu Hỏa cười khổ, “Vốn dĩ nghĩ rằng hôm nay đấu với NSN sẽ là một trận ác liệt, dù thắng hay thua thì cũng đều mời mấy cậu ăn một bữa thật ngon, ngồi xuống nói chuyện, tổng kết lại chuyện chiến đội gần đây. Không ngờ hôm nay lại đánh không đầu không đuôi như thế, hoàn toàn không đáng để đi ăn… Nhưng mà cũng đã đặt rồi, cũng đã đưa tiền cọc, ăn thôi.”
Nói đến NSN thì mọi người cũng dở khóc dở cười, trên đường vào trong phòng riêng của club, bọn họ còn gặp chiến đội Saint cùng với mấy người của chiến đội Dĩ Chiến.
Hôm nay có hai trận đấu, ngoại trừ Free với NSN thì còn có trận của Saint và Dĩ Chiến. Saint cũng không bất ngờ chiến thắng Dĩ Chiến 2-0, nhưng mà quan hệ giữa các thành viên của hai chiến đội trước giờ vẫn tốt, hết trận đấu thì đều là anh em, đánh xong thì cùng nhau ra ngoài ăn cơm luôn.
Thiên Sứ Kiếm của Saint tính cách vô cùng tốt, quan hệ với ai cũng không tệ, Thiên Sứ Kiếm còn có chút giao tình cũ với Dư Thúy và Thời Lạc, vừa thấy bọn họ thì đã đến đón, quan tâm nói: “ROD vẫn ổn chứ?”
Dư Thúy nhàn nhạt nói: “Không tốt, trạng thái suy sụp, hai ván đánh hôm nay giống y như phân vậy.”
Thời Lạc cúi đầu nhìn giày của mình, thấp giọng nói: “… Còn suýt nữa kéo theo tôi.”
Thiên Sứ Kiếm bật cười: “Có liên quan gì đến cậu chứ?”
Thời Lạc không thể nói thật, nói qua loa: “Tôi mềm lòng, không nhìn nổi người khác bị mắng.”
Cậu còn chưa nói xong thì mấy người bên đội của cậu đã bật cười, Thời Lạc nhíu mày nói: “Tin hay không thì tùy.”
“Chắc quản lý của chúng tôi đã nói với Chu Hỏa rồi.” Thiên Sứ Kiếm nhắc nhở, “Gần đây phải tém tém lại, đừng gây chuyện, đừng bị người ta dắt mũi, bên Thánh Kiếm thiệt đáng đánh mà, rõ ràng đánh đòn tâm lý với khu vực chúng ta, chơi dơ quá rồi, đừng bị ảnh hưởng.”
Dư Thúy gật đầu: “Mấy cậu cũng vậy.”
Thiên Sứ Kiếm gật gù, lại nhìn về phía Thời Lạc, dịu dàng cười: “Coi như cậu nói thật đi, nếu như cậu bị ROD ảnh hưởng thì bản thân tự điều chỉnh sớm một chút, cuối tháng phải đấu với các cậu rồi, đừng bị bọn tôi giết đó.”
Chỉ có Saint với Free đến hôm nay vẫn duy trì chiến thắng liên tục ở mùa giải chính, sẽ gặp nhau vào trận đấu cuối tháng, chắc chắn phải có một chiến đội phá vỡ chuỗi bất bại này, Thời Lạc gật đầu: “Biết rồi, có thời gian thì xếp đội.”
“Có Whisper rồi cậu còn xếp đôi với tôi sao?” Thiên Sứ Kiếm cười, “Bọn tôi với Dĩ Chiến đặt phòng ở lầu hai, đi trước nhé.”
“Tìm tôi cũng được mà.” Thần Hỏa vội vàng chen vào hét lên với Thiên Sứ Kiếm, “Nhớ đó!”
Thiên Sứ Kiếm cười gật đầu, đi cùng với người của hai chiến đội.
“Haiz…” Thần Hỏa nhìn bóng lưng của Thiên Sứ Kiếm tặc lưỡi, “Dư thần, nhìn nhiều vào, học nhiều vào, người ta như này mới là trị liệu, người ta như này mới là anh trai bảo mẫu, cậu là gì chứ?”
“Tôi là ông nội của cậu.” Dư Thúy đẩy Thần Hỏa, “Đi thôi.”
Khu vực tấc đất tấc vàng, phục vụ nhiệt tình chu đáo, đồ ăn bình quân 5000+ một người, vốn dĩ nên ở đây nghỉ ngơi chơi cho đã, nhưng bị bầu không khí căng thẳng của khu đấu ảnh hưởng, không ai có tâm trạng tận hưởng, mọi người đều nhanh chóng ăn cơm, giữa chừng lão Kiều còn hối thúc: “Có thể dọn món lên nhanh chút không? Kìm nén nãy giờ rồi, cũng đừng để đầu bếp đến giảng giải từng món ăn, nghe không hiểu, cho cơm lên trước đi, chúng ta vội, ăn no đi ngay.”
Thần Hỏa thở dài: “Phải, bây giờ tôi thấy người nước ngoài thì liền phiền, để đầu bếp này nghỉ ngơi đi.”
Nhân viên phục vụ lúng túng mỉm cười, quả nhiên bảo vài người bưng cơm lên. Mọi người cúi đầu lùa cơm, ăn như quét sạch hết tất cả, ăn cơm xong không chờ mấy đầu bếp người Pháp ra chụp hình, thanh toán rời đi.
Nhân viên phục vụ buồn bã, còn muốn giữ lại một chút, cùng với mấy người tóc vàng giới thiệu lý lịch của đầu bếp nơi đây lợi hại thế nào, cơ hội chụp ảnh cùng bọn họ khó thế nào, trong lòng Thời Lạc có tâm sự, một lòng muốn nhanh chóng về căn cứ, tránh khỏi nhân viên phục vụ: “Chụp ảnh cùng chúng tôi phải thu phí, không chụp.”
Chu Hỏa mắc bệnh nghề nghiệp, thuận miệng nhắc nhở: “Đúng vậy, muốn chụp ảnh phải mua vé xem thi đấu đến hậu trường xếp hàng. Cảm ơn đã ủng hộ. Lão Kiều đừng lấy khăn giấy của người ta nữa! Đi thôi.”
Nhân viên phục vụ ngơ ngác, lần đầu gặp phải khách chỉ ăn cơm đơn thuần giống như lửa đốt mông. Nhân viên miễn cưỡng duy trì phép lịch sự, tiễn bọn họ ra ngoài.
Bên phía Free nhanh chóng ăn xong, Saint với Dĩ Chiến cũng sắp rời khỏi, lúc ra ngoài lại gặp nhau ở cổng lớn xa hoa chói mắt của club, mọi người chào nhau một tiếng rồi lên xe MPV của đội mình rời đi.
Sau khi ăn xong còn chưa nếm bánh ngọt thì đã lần lượt về căn cứ tập luyện rồi, đã không thể chuyên nghiệp hơn nữa, nhưng dù có vậy vẫn xảy ra chuyện.
Xe của Free về đến căn cứ chưa đến 10 phút, mọi người còn đang tắm rửa ở phòng của mình, điện thoại Chu Hỏa reo lên giống như đòi mạng.
Anh tưởng rằng bên NSN lại xảy ra chuyện gì, cảm thán cầm điện thoại lên, lẩm bẩm: “Chỉ là yêu đương mà thôi, rốt cuộc là phạm tội lớn cỡ nào, còn chưa xong hay sao? Mình thấy mấy người này là… Đậu má!!!”
Người đăng weibo thường ngày của Free nhắn tin cho Chu Hỏa, là một liên kết, Chu Hỏa vừa nhìn thấy tiêu đề thì hai mắt đã tối sầm.
[Giỏi quá mà, vì sao chiến đội khu vực chúng ta không có ai đấu lại Thánh Kiếm? Để cho chúng ta nhìn xem bình thường các tuyển thủ này đều sống cuộc sống ăn sung mặc sướng kiểu gì]
Chu Hỏa nhạy cảm dự đoán được là hôm nay bọn họ đến cái club mắc muốn chết kia đã bị chụp ảnh lại, nhưng mà việc này dễ xử lý, tự mình ra gánh nồi nói mình phải khao tuyển thủ là được rồi. Chu Hỏa đè xuống cơn bất an trong lòng, mở topic ra, huyết áp lập tức tăng cao…
Topic được mở ra, đập vào mắt là một hot girl mạng ăn mặc mát mẻ, bối cảnh đúng là club hôm nay bọn họ đến ăn.
Có chừng hai mươi mấy tấm ảnh, Chu Hỏa nhanh chóng lướt, ảnh bên dưới càng thêm rõ ràng, chính giữa có một tấm ảnh chụp màn hình, là weibo của một hot girl mạng, nội dung đại khái là cảm ơn giám đốc gì đó mời các cô đến mở tiệc, nhìn thấy mấy anh trai rất vui.
Lão Kiều đang nhặt áo khoác của mấy tên kia vứt lung tung trên ghế sô pha, thấy sắc mặt Chu Hỏa bất thường, lại gần nói: “Lại sao thế?”
Lão Kiều tập trung nhìn, câm nín: “Đm…”
Chu Hỏa đang xem mấy tấm ảnh phía sau, trong ảnh của mấy cô gái chụp chung, mấy người đang đứng đằng sau đúng lúc là Dư Thúy, Thời Lạc và cả Thiên Sứ Kiếm, còn có Thần Hỏa đang gào to với Thiên Sứ Kiếm với một số tuyển thủ nữa.
Lão Kiều nuốt nước miếng: “Chuyện này… chuyện này… nói rõ ràng được không?”
Chu Hỏa đau khổ vỗ trán mình: “Có hơi khó…”
Anh thoát hỏi topic, nhìn wechat của mình sắp nổ tung, nhanh chóng mở ra nhìn nội dung, huyết áp lại tăng vọt, tức không thở nổi: “Không biết tên giám đốc nào mở tiệc, kéo mấy xe gái đến, đúng lúc gặp phải chúng ta, lại còn bị chụp lại!”
“Mấy tên này có bệnh à!!!” Club là Chu Hỏa đặt, lúc này anh vừa áy náy vừa hối hận, “Bọn họ đến cái club đó làm gì chứ?! Bây giờ diễn đàn nào cũng nói tuyển thủ chúng ta cũng đi thịnh yến Hải Thiên gì đó, nói tuyển thủ chúng ta ngày nào cũng rảnh rỗi tham gia hoạt động này. Đậu má! Tôi bị lừa đá à, sao cứ phải đặt cái chỗ đó cho mấy cậu…”
“Liên quan gì đến anh chứ?” Lão Kiều ngắt lời Chu Hỏa, “Khoan nóng vội! Cũng không phải một mình chiến đội chúng ta bị chụp! Đám Thiên Sứ Kiếm nói thế nào?”
“Căn cứ bọn họ ở xa, chắc là còn chưa về đến căn cứ nên chưa phát hiện.” Chu Hỏa bực bội, đầu óc rối loạn muốn chết, sốt ruột đến đau bụng, “Nói là gần đây đừng gây chuyện nữa, mẹ nó tôi lại phạm lỗi, vậy mà lại tự đem tin tức cho bọn họ, tôi…”
“Anh đừng có lo, không ai trách anh!” Mấy năm nay Lão Kiều đi theo Dư Thúy cũng không ít lần bị chửi, bình tĩnh hơn Chu Hỏa, “Tôi gọi mấy cậu ấy đến.”
Chu Hỏa ngày thường quản lý chiến đội rất cẩn thận, chưa từng xảy ra sai lầm, lần đầu tiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn từ chỗ mình, điện thoại anh lại kêu lên, có người lại gửi một tấm ảnh cho anh, Chu Hỏa vừa nhìn thấy thì con ngươi lập tức hằn lên tia máu, “Đậu má tôi đệt cả nhà Thánh Kiếm! Bọn họ muốn gây chuyện với chúng ta đúng không? Bọn họ vừa mới đăng twitter kèm ảnh đám tuyển thủ của bọn họ đang luyện tập, nói là bọn họ không hiểu club là cái gì. Tôi…”
“Sao thế?” Thời Lạc tắm nhanh nhất, cậu xuống lầu nhìn hai người, “Ai đăng twitter?”
Chu Hỏa bị tức đến choáng váng, anh hít thở sâu mấy lần, đưa di động cho Thời Lạc, mình thì vịn sô pha ngồi xuống.
Thời Lạc vừa xoa tóc vừa nhìn điện thoại Chu Hỏa, hôm nay cậu vừa bị Dư Thúy mở một cuộc họp nhỏ, lúc này cậu bình tĩnh rất nhiều, cậu chậm rãi đọc từng tin wechat, sắc mặt không có thay đổi gì hết.
Lời nói của Dư Thúy văng vẳng bên tai.
“Thời thần, khi ở IAC ngay cả tư vấn tâm lý em cũng không cần, nhưng lại không chịu được việc này sao?”
Thời Lạc lạnh mặt, cậu sẽ không để mình giống như ROD bị ảnh hưởng.
Mấy hành động gần đây của Thánh Kiếm quá ghê tởm rồi, cùng đám hater mượn gió bẻ măng quá đáng.
Thời Lạc trả điện thoại cho Chu Hỏa: “Lập một nhóm chat, kéo Saint với Dĩ Chiến vào. Đến đây, đấu với đám hater.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương