FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])
Chương 79
Ý “đu đưa” mà Thời Lạc khó khăn lắm mới tích góp được đã bị sự ngay thẳng cương trực của lão Kiều đánh nát.
Cậu dựa vào tường, mệt mỏi hít sâu một hơi, chỉ là không hiểu: “Anh đến đây làm gì?”
Lão Kiều giật mình với dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của Thời Lạc, nói: “Hỏi hay lắm, tôi đến đây làm gì sao? Tôi có thể đến đây làm gì? Cậu bỗng dưng nghỉ nửa tiếng đồng hồ! Tôi không nói Chu Hỏa trừ lương cậu thì thôi cậu còn ngang như thế, hỏi ngược lại tôi đến đây làm gì à? Tôi đến xem cậu có chuyện gì hay không, không có chuyện gì thì đừng ở đây đón khách nữa! Đi huấn luyện!”
“À.” Thời Lạc buồn bực gãi đầu, cả gương mặt đều là vẻ xấu hổ, cúi đầu nói, “Xin lỗi, biết rồi ạ.”
Lão Kiều cảm thấy cả người không tự nhiên, nghĩ mãi không hiểu nhìn Thời Lạc, giọng ồm ồm thúc giục: “Đi, đi, đi. Không khó chịu trong người gì thì đi huấn luyện, làm cái gì mà…”
Thời Lạc đóng cửa đi theo lão Kiều về lại phòng huấn luyện, chỗ ngồi của Dư Thúy trống không, Thời Lạc nghiêng đầu nhìn, hắn cũng tắt live stream rồi.
Thần Hỏa với Puppy đều đang tự xếp đơn, đeo tai nghe cách âm, vừa rồi không nghe thấy gì hết, chắc cũng không biết Dư Thúy đi đâu, Thời Lạc đành phải nhìn về phía lão Kiều, lão Kiều nhìn chỗ của Dư Thúy nói: “À, vừa rồi Chu Hỏa gọi cậu ta đi rồi.”
Thời Lạc gật đầu, về lại chỗ của mình, cũng tắt live stream, tự mình xếp đơn.
Dư Thúy tự tạo thị phi lớn như thế, Chu Hỏa đương nhiên ngồi không yên, vội gọi Dư Thúy hỏi hắn rốt cuộc muốn làm gì, có phải muốn làm rõ chuyện gì không.
Lời nói đều là tự mình nói, không có câu nào là muốn thu về hết, Dư Thúy bảo Chu Hỏa không cần làm rõ chuyện gì, cũng không cần thừa nhận gì hết.
Nếu Thời Lạc đã tạm thời không muốn công khai thì Dư Thúy vẫn tôn trọng ý kiến của cậu, không định công khai come out.
Chu Hỏa không hiểu: “Cậu vừa không muốn công khai, vừa tự mình tạo thị phi chơi trò mờ ám, cậu muốn làm gì? Đơn giản là giúp tôi tạo chủ đề à? Cậu chu đáo như thế từ khi nào vậy? Chuyện vận hành chiến đội chẳng phải là công việc của tôi sao? Sao cậu giành thế?”
Nói đến việc tạo chủ đề, hai mắt Chu Hỏa sáng lên: “Đã có người ghép lời nói của cậu với cảnh quay Thời Lạc lại thành video đăng lên mạng rồi, số lượng chia sẻ, ây ya… Thật sự, video đó tôi xem cũng thấy đỉnh, giọng nói của cậu phối với những biểu cảm của Evil, thật sự khiến người ta quắn quéo…”
Chu Hỏa nghĩ vô cùng sâu xa: “Đây là cậu đang trải đường cho việc công khai sau này à? Kế hoạch của cậu chu toàn vậy sao?”
Dư Thúy mỉm cười: “Không có nhiều tâm tư thế đâu.”
“Thật ra là nhất thời nổi hứng, chỉ là không nỡ nhìn thấy em ấy không vui, bỗng nhiên muốn nói thêm mấy câu… xoa dịu giùm em ấy.” Dư Thúy hí hoáy bấm điện thoại, “Vốn dĩ chỉ là muốn nói nợ cũ của tôi với em ấy cho fan mới biết, nhưng lúc đang nói thì bản thân cũng lơ đãng.”
Chu Hỏa nhìn Dư Thúy từ trên xuống dưới, tò mò nói: “Lơ đãng chuyện gì?”
Dư Thúy ngừng lại, một lát sau nói: “Nghĩ đến chuyện trước đây, cảm thấy mình thương em ấy chưa đủ.”
Chu Hỏa sửng sốt, bật cười: “Còn chưa đủ? Sao lại chưa đủ? Cậu đối xử với Thời Lạc còn chưa đủ tốt sao?”
Dư Thúy cười, lắc đầu không nói tiếp, đứng lên đi về phòng huấn luyện.
Từ khi Thời Lạc quen biết mình, đầu tiên là bị mình lừa rồi sau đó lại bị mình bán, từ đầu đến cuối cũng chưa trải qua được mấy ngày vui vẻ, mình đối xử tốt với em ấy chỗ nào?
Thương chưa đủ, sau này phải thương nhiều hơn.
Hôm sau là trận đấu với Phong Xiết, sân nhà bên mình, không cần dậy sớm quá, mọi người thức dậy theo thường lệ, thong thả ăn bữa sáng, sắp xếp đồ đạc đi đến sân nhà của mình.
Ở sân nhà, phòng nghỉ đều là đồ chuyên dụng của Free, rộng hơn bình thường một chút, thoải mái hơn nhiều, Thời Lạc vào phòng nghỉ thì ngồi xuống sô pha ở góc tường, đeo tai nghe nhìn điện thoại, vừa nghiêm túc lại chăm chú.
Thần Hỏa với Puppy đi trang điểm trước. Đấu với câu lạc bộ Phong Xiết hoàn toàn không có sai sót nào. Hôm nay Chu Hỏa không đi theo đội, Dư Thúy cất ba lô thiết bị xong thì đi điểm danh giùm cả đội, lúc quay về thì thấy Thời Lạc vẫn còn đang cầm điện thoại.
“Hôm qua chiến thuật đã quyết định rồi, còn xem gì sao?” Dư Thúy đi đến ngồi bên cạnh Thời Lạc, chọc Thời Lạc, “Xem video quay lại của em à.”
Thời Lạc nhìn lướt qua nhân viên trong phòng nghỉ, không thấy có người ngoài, đưa điện thoại cho Dư Thúy, không kìm được khoe khoang, “Nhìn xem… Hai chúng ta có cái này!”
Dư Thúy cầm điện thoại nhìn, mỉm cười.
Cuối cùng thì hắn với Thời Lạc cũng có super topic CP rồi.
Trong lòng Thời Lạc vui vẻ nhưng lại không tiện thể hiện ra, khoe khoang rất khiêm tốn: “Tuy tạm thời còn chưa sôi nổi bằng super topic CP của em với Ngõa Ngõa…nhưng cũng có rất nhiều fan.”
“Mắt các fan rất tinh, rất nhiều chuyện em không biết mà fan đều biết.”
Thời Lạc lưới nhanh weibo, chụp màn hình cho Dư Thúy xem, nhỏ giọng nói: “Tấm ảnh này… là hai năm trước có một trận đấu, anh bị chụp lại.”
Dư Thúy nhìn cẩn thận, không hiểu lắm: “Anh đang cầm một cái figure, sao thế?”
Thời Lạc ngồi nhích vào trong, thấp giọng nói: “Fan nói… trận đấu khi đó có người của bên phía nhà tài trợ thiết bị, trước khi thi đấu lộ mặt, tuyên truyền sản phẩm của bọn họ, sau đó làm theo thông lệ, tặng quà cho các tuyển thủ, cái figure kia… lộ ra cho máy quay nhìn, mỗi tuyển thủ chọn một cái, chia theo chức nghiệp, figure trị liệu, figure đột kích, figure bắn tỉa… làm vô cùng tinh xảo, nhà tài trợ đều chuẩn bị cho mỗi tuyển thủ, chỉ không có chuẩn bị cho em.”
Dư Thúy hơi nhíu mày, nghĩ một chút, có ấn tượng.
Lúc đó Thời Lạc mới vào FS, còn là dự bị, không có tiếng tăm, nhà tài trợ hoàn toàn không biết cậu, lúc chuẩn bị quà để sót Thời Lạc, không chuẩn bị cho mình cậu.
Sau khi kết thúc trận đấu, vì để phối hợp với hoạt động, nhà tài trợ phải tặng mỗi tuyển thủ một món quà, đến lượt FS thì dĩ nhiên có hơi lúng túng.
Nhưng chỉ lúng túng mấy giây.
Sau khi nhà tài trợ tặng figure trị liệu cho Dư Thúy, ngay sau đó hắn không thèm nhìn, kéo ba lô thiết bị của Thời Lạc qua bỏ vào trong.
Cảnh tượng này đúng lúc bị fan chụp lại.
Lúc đó Thời Lạc còn là trị liệu, tặng figure trị liệu cho cậu cũng không sai, hành động khi ấy của Dư Thúy được các fan khen là hắn có EQ cao, bây giờ đào lại nhìn thì lại có ý nghĩa khác.
Mấy chuyện lớn bé của hai năm trước, bản thân Dư Thúy sắp quên sạch sẽ rồi.
Dư Thúy nhìn Thời Lạc lưu tấm ảnh kia lại, nói nhỏ: “Một cái figure mà thôi, vui vẻ đến vậy à?”
“Không phải chuyện figure…” Thời Lạc ngước mắt nhìn Dư Thúy, trong mắt đều là sự thỏa mãn, chần chừ một chút rồi lắc đầu, “Thôi, không nói nữa, nói nữa anh lại cảm thấy em cố ý khiến anh đau lòng.”
Dư Thúy khẽ nói: “Không sao, em nói đi.”
Thời Lạc nhìn Dư Thúy, một lúc sau mới thấp giọng nói: “… Chỉ là quà tặng nhỏ, đồ chơi nhỏ như này.”
Cậu cúi đầu nhìn điện thoại lần nữa, nhỏ giọng nói: “Từ trước đến nay không ai sẽ nghĩ cho em.”
Nhớ lại quá khứ tuổi thơ của Thời Lạc, mất một lúc lâu Dư Thúy mới tiêu hóa được câu này.
“Đã nói anh đừng hỏi mà.” Thời Lạc nhìn điện thoại, có hơi hối hận nói, “Lần này em thật sự không cố ý.”
Dư Thúy vươn tay xoa đầu Thời Lạc: “Lại nhìn thấy việc gì mà hai chúng ta đều quên mất, nhớ cho anh xem.”
“Xem cái gì?” Lão Kiều bước vào phòng nghỉ, “Sắp sửa thi đấu rồi, đừng xem phục bàn nữa! Đấu với Phong Xiết không cần căng thẳng như thế, thoải mái phát huy là được.”
Thời Lạc chột dạ, đáp một tiếng, cất điện thoại lại. Cậu được nhân viên dẫn đi trang điểm.
Mùa giải trước Phong Xiết là đội giữ hạng, thật sự không cần căng thẳng, Free thuận lợi chiến thắng Phong Xiết với tỉ số 2-0, tính luôn thời gian nghỉ ngơi và phỏng vấn sau trận đấu đều chưa đến một tiếng rưỡi đã tan làm rồi.
Hôm nay có hai trận đấu, đầu tiên là Free với Phong Xiết, ở nhà thi đấu khác là trận của NSN với Saint. Trước khi Free thi đấu thì bên kia còn đang đánh trận thứ ba, lúc này kết thúc trận đấu có kết quả rồi mới biết kết quả của bên kia.
Lão Kiều nói: “NSN thắng rồi.”
Thời Lạc bất ngờ nói: “Ngõa Ngõa gánh được rồi?”
Lão Kiều gật đầu: “Gánh được rồi, đặc biệt là ván thứ ba, cậu ta phát huy tốt thật sự.”
“Lợi hại.” Thần Hỏa vỗ tay, cảm thán, “Tuyệt vời, NSN thắng Saint, Saint thắng chúng ta, mà chúng ta lại thắng NSN… Mỗi đội đều đang nghi ngờ, chiến đội gà như thế sao lại thắng được chiến đội hạng ba, sau này ai cũng đừng hòng chế giễu ai gà, rất tốt rất tốt…”
“Tiền đồ!” Lão Kiều vỗ sau gáy Thần Hỏa, “Chiến đội người ta ít nhất đánh đủ ba ván đó, chúng ta thì sao? Bị Saint cho ăn hành 2-0, lúc các cậu ở đây không não cho đội khác ăn hành thì hai đội ở bên kia đánh hừng hực khí thế. Nói thật nhé, vừa rồi lúc các cậu thi đấu, tôi không chăm chú lắm, còn mở live stream xem của bọn họ…”
Dư Thúy vừa cất thiết bị vừa nói: “Đánh thế nào?”
“Tuyệt, kích thích, có sức hấp dẫn hơn so với bên chúng ta.” Lão Kiều tặc lưỡi, “Đám lão Cố thật sự giấu chúng ta không ít. Trạng thái thi đấu hôm nay của bọn họ rất tốt, chắc chắn không phải nhịp độ của đấu tập bình thường… Hôm nay về, không phục bàn trận của mấy cậu, phục bàn trận của hai đội kia.”
Puppy thở dài: “Được thôi, tôi đoán anh sẽ không phục bàn trận đấu hôm nay rồi, còn nghĩ hôm nay có thể nhẹ nhõm một chút. Chuyện này nói lý với ai đây? Khó khăn lắm mới không phục bàn trận của mình, còn vất vả giùm người ta xem phục bàn của người ta.”
“Biết người biết ta, không cho các cậu xem không được.” Lão Kiều cũng biết mấy ngày trước bọn họ huấn luyện gấp gáp nên mệt rồi bèn an ủi, “Nhưng mà hôm nay không về nhà ăn, khao mọi người, ăn ở bên ngoài, quản lý Chu đã chờ ở chỗ ăn rồi, đi thôi, đi thôi…”
Bị lão Kiều hối thúc, mọi người dọn dẹp, đeo ba lô đi ra bên ngoài.
Trên đường đi đến bãi đậu xe sẽ gặp các fan chờ sau khi kết thúc, chiến thắng ở sân nhà, tuy thắng rất dễ dàng nhưng thấy fan bây giờ đều phấn khích, nhìn thấy mọi người vô cùng kích động, ở đằng xa chào hỏi, không ít fan còn ôm quà.
Từ khi còn là FS, mấy tuyển thủ dường như đều không nhận quà của fan, hoa cũng không nhận, bọn họ như thường lệ chào hỏi với fan xong rồi đi. Chỉ có Dư Thúy nhìn mấy lần, bước mấy bước lại quay lại, nhận lấy một con búp bê vải đột kích chibi nho nhỏ mà một fan đang ôm trong tiếng thét chói tai của fan.
Fan vây xung quanh Dư Thúy không kìm được mà cùng cười ồ lên, không hiểu vì sao đang yên đang lành Dư Thúy bỗng nhiên lại muốn một con búp bê vải.
Bản thân Dư Thúy cũng có hơi xấu hổ, hắn cười với bạn fan kia, lịch sự khom người, xoay người đi lên xe.
Những người còn lại đều đã ngồi trên xe rồi, Puppy nhướng mắt lên nhìn Dư Thúy, lười biếng nói: “Phản lão hoàn đồng à?”
Lão Kiều cũng quay đầu lại nhìn, thấy Dư Thúy chỉ lấy một con búp bê nên không quan tâm: “Hình như tôi từng nhìn thấy con này trên taobao… chưa đến 100 tệ, nhận thì nhận đi.”
Thần Hỏa xem thường liếc Dư Thúy: “Mấy tuổi rồi?”
Chỉ có Thời Lạc ngồi ở ghế cuối cùng không lên tiếng.
Quả nhiên, Dư Thúy cầm con búp bê lên xe, vừa ngồi xuống bên cạnh Thời Lạc thì đã ném con búp bê trong tay vào lòng Thời Lạc.
Nhân lúc người khác nói chuyện không để ý, Dư Thúy vừa đặt balo thiết bị xuống vừa đè thấp giọng nói: “… Thời thần, anh đã năm sáu năm không nhận quà của fan rồi đó.”
Nhưng vì em nên phá lệ cũng đáng.
Những món quà nhỏ này không ai nghĩ cho em, anh sẽ nghĩ.
Vì em, bị fan trêu, bị đồng đội cười cũng không sao cả.
Cậu dựa vào tường, mệt mỏi hít sâu một hơi, chỉ là không hiểu: “Anh đến đây làm gì?”
Lão Kiều giật mình với dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của Thời Lạc, nói: “Hỏi hay lắm, tôi đến đây làm gì sao? Tôi có thể đến đây làm gì? Cậu bỗng dưng nghỉ nửa tiếng đồng hồ! Tôi không nói Chu Hỏa trừ lương cậu thì thôi cậu còn ngang như thế, hỏi ngược lại tôi đến đây làm gì à? Tôi đến xem cậu có chuyện gì hay không, không có chuyện gì thì đừng ở đây đón khách nữa! Đi huấn luyện!”
“À.” Thời Lạc buồn bực gãi đầu, cả gương mặt đều là vẻ xấu hổ, cúi đầu nói, “Xin lỗi, biết rồi ạ.”
Lão Kiều cảm thấy cả người không tự nhiên, nghĩ mãi không hiểu nhìn Thời Lạc, giọng ồm ồm thúc giục: “Đi, đi, đi. Không khó chịu trong người gì thì đi huấn luyện, làm cái gì mà…”
Thời Lạc đóng cửa đi theo lão Kiều về lại phòng huấn luyện, chỗ ngồi của Dư Thúy trống không, Thời Lạc nghiêng đầu nhìn, hắn cũng tắt live stream rồi.
Thần Hỏa với Puppy đều đang tự xếp đơn, đeo tai nghe cách âm, vừa rồi không nghe thấy gì hết, chắc cũng không biết Dư Thúy đi đâu, Thời Lạc đành phải nhìn về phía lão Kiều, lão Kiều nhìn chỗ của Dư Thúy nói: “À, vừa rồi Chu Hỏa gọi cậu ta đi rồi.”
Thời Lạc gật đầu, về lại chỗ của mình, cũng tắt live stream, tự mình xếp đơn.
Dư Thúy tự tạo thị phi lớn như thế, Chu Hỏa đương nhiên ngồi không yên, vội gọi Dư Thúy hỏi hắn rốt cuộc muốn làm gì, có phải muốn làm rõ chuyện gì không.
Lời nói đều là tự mình nói, không có câu nào là muốn thu về hết, Dư Thúy bảo Chu Hỏa không cần làm rõ chuyện gì, cũng không cần thừa nhận gì hết.
Nếu Thời Lạc đã tạm thời không muốn công khai thì Dư Thúy vẫn tôn trọng ý kiến của cậu, không định công khai come out.
Chu Hỏa không hiểu: “Cậu vừa không muốn công khai, vừa tự mình tạo thị phi chơi trò mờ ám, cậu muốn làm gì? Đơn giản là giúp tôi tạo chủ đề à? Cậu chu đáo như thế từ khi nào vậy? Chuyện vận hành chiến đội chẳng phải là công việc của tôi sao? Sao cậu giành thế?”
Nói đến việc tạo chủ đề, hai mắt Chu Hỏa sáng lên: “Đã có người ghép lời nói của cậu với cảnh quay Thời Lạc lại thành video đăng lên mạng rồi, số lượng chia sẻ, ây ya… Thật sự, video đó tôi xem cũng thấy đỉnh, giọng nói của cậu phối với những biểu cảm của Evil, thật sự khiến người ta quắn quéo…”
Chu Hỏa nghĩ vô cùng sâu xa: “Đây là cậu đang trải đường cho việc công khai sau này à? Kế hoạch của cậu chu toàn vậy sao?”
Dư Thúy mỉm cười: “Không có nhiều tâm tư thế đâu.”
“Thật ra là nhất thời nổi hứng, chỉ là không nỡ nhìn thấy em ấy không vui, bỗng nhiên muốn nói thêm mấy câu… xoa dịu giùm em ấy.” Dư Thúy hí hoáy bấm điện thoại, “Vốn dĩ chỉ là muốn nói nợ cũ của tôi với em ấy cho fan mới biết, nhưng lúc đang nói thì bản thân cũng lơ đãng.”
Chu Hỏa nhìn Dư Thúy từ trên xuống dưới, tò mò nói: “Lơ đãng chuyện gì?”
Dư Thúy ngừng lại, một lát sau nói: “Nghĩ đến chuyện trước đây, cảm thấy mình thương em ấy chưa đủ.”
Chu Hỏa sửng sốt, bật cười: “Còn chưa đủ? Sao lại chưa đủ? Cậu đối xử với Thời Lạc còn chưa đủ tốt sao?”
Dư Thúy cười, lắc đầu không nói tiếp, đứng lên đi về phòng huấn luyện.
Từ khi Thời Lạc quen biết mình, đầu tiên là bị mình lừa rồi sau đó lại bị mình bán, từ đầu đến cuối cũng chưa trải qua được mấy ngày vui vẻ, mình đối xử tốt với em ấy chỗ nào?
Thương chưa đủ, sau này phải thương nhiều hơn.
Hôm sau là trận đấu với Phong Xiết, sân nhà bên mình, không cần dậy sớm quá, mọi người thức dậy theo thường lệ, thong thả ăn bữa sáng, sắp xếp đồ đạc đi đến sân nhà của mình.
Ở sân nhà, phòng nghỉ đều là đồ chuyên dụng của Free, rộng hơn bình thường một chút, thoải mái hơn nhiều, Thời Lạc vào phòng nghỉ thì ngồi xuống sô pha ở góc tường, đeo tai nghe nhìn điện thoại, vừa nghiêm túc lại chăm chú.
Thần Hỏa với Puppy đi trang điểm trước. Đấu với câu lạc bộ Phong Xiết hoàn toàn không có sai sót nào. Hôm nay Chu Hỏa không đi theo đội, Dư Thúy cất ba lô thiết bị xong thì đi điểm danh giùm cả đội, lúc quay về thì thấy Thời Lạc vẫn còn đang cầm điện thoại.
“Hôm qua chiến thuật đã quyết định rồi, còn xem gì sao?” Dư Thúy đi đến ngồi bên cạnh Thời Lạc, chọc Thời Lạc, “Xem video quay lại của em à.”
Thời Lạc nhìn lướt qua nhân viên trong phòng nghỉ, không thấy có người ngoài, đưa điện thoại cho Dư Thúy, không kìm được khoe khoang, “Nhìn xem… Hai chúng ta có cái này!”
Dư Thúy cầm điện thoại nhìn, mỉm cười.
Cuối cùng thì hắn với Thời Lạc cũng có super topic CP rồi.
Trong lòng Thời Lạc vui vẻ nhưng lại không tiện thể hiện ra, khoe khoang rất khiêm tốn: “Tuy tạm thời còn chưa sôi nổi bằng super topic CP của em với Ngõa Ngõa…nhưng cũng có rất nhiều fan.”
“Mắt các fan rất tinh, rất nhiều chuyện em không biết mà fan đều biết.”
Thời Lạc lưới nhanh weibo, chụp màn hình cho Dư Thúy xem, nhỏ giọng nói: “Tấm ảnh này… là hai năm trước có một trận đấu, anh bị chụp lại.”
Dư Thúy nhìn cẩn thận, không hiểu lắm: “Anh đang cầm một cái figure, sao thế?”
Thời Lạc ngồi nhích vào trong, thấp giọng nói: “Fan nói… trận đấu khi đó có người của bên phía nhà tài trợ thiết bị, trước khi thi đấu lộ mặt, tuyên truyền sản phẩm của bọn họ, sau đó làm theo thông lệ, tặng quà cho các tuyển thủ, cái figure kia… lộ ra cho máy quay nhìn, mỗi tuyển thủ chọn một cái, chia theo chức nghiệp, figure trị liệu, figure đột kích, figure bắn tỉa… làm vô cùng tinh xảo, nhà tài trợ đều chuẩn bị cho mỗi tuyển thủ, chỉ không có chuẩn bị cho em.”
Dư Thúy hơi nhíu mày, nghĩ một chút, có ấn tượng.
Lúc đó Thời Lạc mới vào FS, còn là dự bị, không có tiếng tăm, nhà tài trợ hoàn toàn không biết cậu, lúc chuẩn bị quà để sót Thời Lạc, không chuẩn bị cho mình cậu.
Sau khi kết thúc trận đấu, vì để phối hợp với hoạt động, nhà tài trợ phải tặng mỗi tuyển thủ một món quà, đến lượt FS thì dĩ nhiên có hơi lúng túng.
Nhưng chỉ lúng túng mấy giây.
Sau khi nhà tài trợ tặng figure trị liệu cho Dư Thúy, ngay sau đó hắn không thèm nhìn, kéo ba lô thiết bị của Thời Lạc qua bỏ vào trong.
Cảnh tượng này đúng lúc bị fan chụp lại.
Lúc đó Thời Lạc còn là trị liệu, tặng figure trị liệu cho cậu cũng không sai, hành động khi ấy của Dư Thúy được các fan khen là hắn có EQ cao, bây giờ đào lại nhìn thì lại có ý nghĩa khác.
Mấy chuyện lớn bé của hai năm trước, bản thân Dư Thúy sắp quên sạch sẽ rồi.
Dư Thúy nhìn Thời Lạc lưu tấm ảnh kia lại, nói nhỏ: “Một cái figure mà thôi, vui vẻ đến vậy à?”
“Không phải chuyện figure…” Thời Lạc ngước mắt nhìn Dư Thúy, trong mắt đều là sự thỏa mãn, chần chừ một chút rồi lắc đầu, “Thôi, không nói nữa, nói nữa anh lại cảm thấy em cố ý khiến anh đau lòng.”
Dư Thúy khẽ nói: “Không sao, em nói đi.”
Thời Lạc nhìn Dư Thúy, một lúc sau mới thấp giọng nói: “… Chỉ là quà tặng nhỏ, đồ chơi nhỏ như này.”
Cậu cúi đầu nhìn điện thoại lần nữa, nhỏ giọng nói: “Từ trước đến nay không ai sẽ nghĩ cho em.”
Nhớ lại quá khứ tuổi thơ của Thời Lạc, mất một lúc lâu Dư Thúy mới tiêu hóa được câu này.
“Đã nói anh đừng hỏi mà.” Thời Lạc nhìn điện thoại, có hơi hối hận nói, “Lần này em thật sự không cố ý.”
Dư Thúy vươn tay xoa đầu Thời Lạc: “Lại nhìn thấy việc gì mà hai chúng ta đều quên mất, nhớ cho anh xem.”
“Xem cái gì?” Lão Kiều bước vào phòng nghỉ, “Sắp sửa thi đấu rồi, đừng xem phục bàn nữa! Đấu với Phong Xiết không cần căng thẳng như thế, thoải mái phát huy là được.”
Thời Lạc chột dạ, đáp một tiếng, cất điện thoại lại. Cậu được nhân viên dẫn đi trang điểm.
Mùa giải trước Phong Xiết là đội giữ hạng, thật sự không cần căng thẳng, Free thuận lợi chiến thắng Phong Xiết với tỉ số 2-0, tính luôn thời gian nghỉ ngơi và phỏng vấn sau trận đấu đều chưa đến một tiếng rưỡi đã tan làm rồi.
Hôm nay có hai trận đấu, đầu tiên là Free với Phong Xiết, ở nhà thi đấu khác là trận của NSN với Saint. Trước khi Free thi đấu thì bên kia còn đang đánh trận thứ ba, lúc này kết thúc trận đấu có kết quả rồi mới biết kết quả của bên kia.
Lão Kiều nói: “NSN thắng rồi.”
Thời Lạc bất ngờ nói: “Ngõa Ngõa gánh được rồi?”
Lão Kiều gật đầu: “Gánh được rồi, đặc biệt là ván thứ ba, cậu ta phát huy tốt thật sự.”
“Lợi hại.” Thần Hỏa vỗ tay, cảm thán, “Tuyệt vời, NSN thắng Saint, Saint thắng chúng ta, mà chúng ta lại thắng NSN… Mỗi đội đều đang nghi ngờ, chiến đội gà như thế sao lại thắng được chiến đội hạng ba, sau này ai cũng đừng hòng chế giễu ai gà, rất tốt rất tốt…”
“Tiền đồ!” Lão Kiều vỗ sau gáy Thần Hỏa, “Chiến đội người ta ít nhất đánh đủ ba ván đó, chúng ta thì sao? Bị Saint cho ăn hành 2-0, lúc các cậu ở đây không não cho đội khác ăn hành thì hai đội ở bên kia đánh hừng hực khí thế. Nói thật nhé, vừa rồi lúc các cậu thi đấu, tôi không chăm chú lắm, còn mở live stream xem của bọn họ…”
Dư Thúy vừa cất thiết bị vừa nói: “Đánh thế nào?”
“Tuyệt, kích thích, có sức hấp dẫn hơn so với bên chúng ta.” Lão Kiều tặc lưỡi, “Đám lão Cố thật sự giấu chúng ta không ít. Trạng thái thi đấu hôm nay của bọn họ rất tốt, chắc chắn không phải nhịp độ của đấu tập bình thường… Hôm nay về, không phục bàn trận của mấy cậu, phục bàn trận của hai đội kia.”
Puppy thở dài: “Được thôi, tôi đoán anh sẽ không phục bàn trận đấu hôm nay rồi, còn nghĩ hôm nay có thể nhẹ nhõm một chút. Chuyện này nói lý với ai đây? Khó khăn lắm mới không phục bàn trận của mình, còn vất vả giùm người ta xem phục bàn của người ta.”
“Biết người biết ta, không cho các cậu xem không được.” Lão Kiều cũng biết mấy ngày trước bọn họ huấn luyện gấp gáp nên mệt rồi bèn an ủi, “Nhưng mà hôm nay không về nhà ăn, khao mọi người, ăn ở bên ngoài, quản lý Chu đã chờ ở chỗ ăn rồi, đi thôi, đi thôi…”
Bị lão Kiều hối thúc, mọi người dọn dẹp, đeo ba lô đi ra bên ngoài.
Trên đường đi đến bãi đậu xe sẽ gặp các fan chờ sau khi kết thúc, chiến thắng ở sân nhà, tuy thắng rất dễ dàng nhưng thấy fan bây giờ đều phấn khích, nhìn thấy mọi người vô cùng kích động, ở đằng xa chào hỏi, không ít fan còn ôm quà.
Từ khi còn là FS, mấy tuyển thủ dường như đều không nhận quà của fan, hoa cũng không nhận, bọn họ như thường lệ chào hỏi với fan xong rồi đi. Chỉ có Dư Thúy nhìn mấy lần, bước mấy bước lại quay lại, nhận lấy một con búp bê vải đột kích chibi nho nhỏ mà một fan đang ôm trong tiếng thét chói tai của fan.
Fan vây xung quanh Dư Thúy không kìm được mà cùng cười ồ lên, không hiểu vì sao đang yên đang lành Dư Thúy bỗng nhiên lại muốn một con búp bê vải.
Bản thân Dư Thúy cũng có hơi xấu hổ, hắn cười với bạn fan kia, lịch sự khom người, xoay người đi lên xe.
Những người còn lại đều đã ngồi trên xe rồi, Puppy nhướng mắt lên nhìn Dư Thúy, lười biếng nói: “Phản lão hoàn đồng à?”
Lão Kiều cũng quay đầu lại nhìn, thấy Dư Thúy chỉ lấy một con búp bê nên không quan tâm: “Hình như tôi từng nhìn thấy con này trên taobao… chưa đến 100 tệ, nhận thì nhận đi.”
Thần Hỏa xem thường liếc Dư Thúy: “Mấy tuổi rồi?”
Chỉ có Thời Lạc ngồi ở ghế cuối cùng không lên tiếng.
Quả nhiên, Dư Thúy cầm con búp bê lên xe, vừa ngồi xuống bên cạnh Thời Lạc thì đã ném con búp bê trong tay vào lòng Thời Lạc.
Nhân lúc người khác nói chuyện không để ý, Dư Thúy vừa đặt balo thiết bị xuống vừa đè thấp giọng nói: “… Thời thần, anh đã năm sáu năm không nhận quà của fan rồi đó.”
Nhưng vì em nên phá lệ cũng đáng.
Những món quà nhỏ này không ai nghĩ cho em, anh sẽ nghĩ.
Vì em, bị fan trêu, bị đồng đội cười cũng không sao cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương