FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])
Chương 80
Lần này Chu Hỏa không có đi theo đội, đương nhiên không thấy cảnh này, nhưng mà sau khi ăn xong vẫn phát hiện trên đường đi về.
Đường về căn cứ có hơi kẹt xe, Chu Hỏa nhàm chán, chỉ có thể bấm điện thoại ở trên xe, lúc lướt weibo thì nhìn thấy chuyện Dư Thúy nhận quà của fan.
Lúc về đến căn cứ, xuống xe, Chu Hỏa lắc lắc điện thoại trước mặt Dư Thúy: “Bình thường fan chuẩn bị cho cậu nhiều quà tặng xa xỉ như thế cậu đều không cần, hôm nay lại nhận một con búp bê, còn không phải chức nghiệp của cậu.”
Chu Hỏa nhịn cười, thấp giọng nói: “Bỗng nhiên, nhận con búp bê đột kích từ fan, chậc chậc…”
Thời Lạc giả vờ không nghe thấy, huýt sáo, đeo ba lô thiết bị có giấu con búp bê kia đi vào cổng căn cứ.
Chu Hỏa hớn hở nhìn Dư Thúy, cảm thán từ tận đáy lòng: “Đúng là, năm nay quản lý cậu chính là năm bớt lo nhất mà tôi từng quản lý, sao cậu lại chu đáo đến vậy? Fan cậu đều đang đoán, cậu lấy búp bê đột kích kia là muốn tặng cho ai.”
“Con búp bê ấy là chức nghiệp đột kích à?” Thần Hỏa xuống xe, nghe thế nhìn về phía Dư Thúy, vô cùng bất ngờ, “Tặng tôi à?! Thật ra… tôi không thích búp bê lắm.”
Dư Thúy quay đầu, mặt không biểu cảm nhìn Thần Hỏa, Thần Hỏa ngẩn người một chút mới phản ứng lại là tặng cho đột kích còn lại trong đội, bĩu môi, “Xì! Không thèm!”
“Cậu cứ tự mình rước nhục hỏi chuyện này làm cái gì chứ?” Puppy xót xa nhìn người anh em ngốc nghếch của mình, “… Bây giờ không chỉ có fan đau lòng cậu mà tôi cũng đau lòng cậu rồi.”
Lão Kiều nhìn Dư Thúy, lại nhìn bóng lưng Thời Lạc đã bước vào cổng căn cứ, trong lòng có một bóng đèn bỗng nhiên sáng lên.
Lão Kiều hiểu ra, quay đầu nhìn Thần Hỏa vẫn còn đang không hiểu, bỗng nhiên có một cảm giác ưu việt khó nói, anh vỗ lên lưng Thần Hỏa, cũng bước vào căn cứ.
Bởi vì kẹt xe nên về đến căn cứ đã 11 giờ rồi. Lão Kiều không cho bọn họ thời gian tắm rửa dọn dẹp, trực tiếp kéo người vào trong phòng huấn luyện xem trận đấu của Saint với NSN.
Trạng thái thành viên của hai đội đều căng đầy, ba ván có thể nói là cuộc khổ chiến ròng rã, lão Kiều không tua nhanh giây nào, phục bàn hết ba ván game.
Saint đấu với NSN cũng đã quyết định xong chiến thuật, chỉ là tính khắc chế không được mạnh như đấu với Free. NSN không phải chiến đội có đặc điểm cá nhân đặc biệt rõ ràng, thực ra cũng không phải chuyện xấu, người ta cũng không phải đi con đường bình thường, chỉ là mỗi phương diện đều làm đến nơi đến chốn, Ngõa Ngõa là nhược điểm ban đầu của chiến đội cũng không bị lệch pha. Bọn họ không cố gắng tung chiêu hiểm, nhưng cũng không đặc biệt dễ dàng làm lộ góc độ đánh phá cho đối phương. Saint thua là thua vì vẫn đang nghĩ cách đột phá, luôn đánh trên cơ nhưng lại không tấn công được, bị đánh ngược lại. Sau mấy lần thì yếu thế dần lớn, sau ba ván ác chiến, chỉ thua trận với cách biệt trong gang tấc.
Phục bàn xong ba ván đấu, lão Kiều khép quyển sổ của mình lại: “Nếu vòng play-off cũng cường độ này… chúng ta cũng không chắc chắn lắm, mọi người vẫn nên tăng thêm sức lực.”
Dư Thúy nhìn màn hình, im lặng một hồi mới nói: “Từ trận thi đấu lần trước với chúng ta tôi đã muốn nói rồi, thực ra Saint không cần phải…”
Dư Thúy không nói tiếp.
Thời Lạc nghiêng đầu nhìn Dư Thúy, một lát sau mới hiểu ý của hắn, khẽ lắc đầu.
Lão Kiều gật đầu: “Thật sự không cần thiết, không đáng.”
Thần Hỏa hiểu chậm hơn một chút, chần chừ một lát cũng không nói ra.
Chu Hỏa đầu óc rối mù nghe phục bàn ba ván game của đội khác, không hiểu gì hết nhìn những người còn lại, chờ một hồi thấy không ai có ý giải thích, đành phải dè dặt hỏi: “Có ý gì? Bây giờ mấy cậu đã có thể giao lưu ánh mắt rồi sao? Người không phải tuyển thủ chuyên nghiệp thì không xứng nghe sao? Dù gì cũng bưng trà rót nước cho mấy cậu mấy tiếng, giải thích cho người chơi bình thường được không?”
Lão Kiều tò mò nhìn về phía Chu Hỏa: “Câu này hỏi đúng lắm, tôi cũng muốn biết, anh nghe không hiểu gì hết mà đứng ở đây cả đêm để làm gì?”
“Cậu sợ lộ chiến thuật, không cho người quay phim vào phòng huấn luyện nên tôi chỉ có thể tự mình đi.” Chu Hỏa đang cầm một cái máy quay trong tay, bất đắc dĩ nói, “Mấy anh hai, tôi phải vận hành chiến đội nữa, cần tư liệu được không? Thôi, mấy cậu đều không để ý, chuyện này không quan trọng, vì thế tôi muốn biết Saint không cần thiết làm cái gì?”
Sau khi nhận được cam kết của Chu Hỏa lát nữa sẽ quay mấy cảnh cận mặt cho mình, Puppy mới chậm rãi giải thích: “Dư thần vẫn là mềm lòng… Biết bản thân cậu ta là miệng quạ đen nên không muốn nói ra, nhưng thật ra chuyện này rất rõ ràng rồi.”
Puppy nhìn về phía Chu Hỏa, nhún vai: “Gần đây Saint quá chăm chỉ, không cần thiết.”
Chu Hỏa bật cười: “Thi đấu còn không cần chăm chỉ à, mấy cậu có thái độ gì đấy? Câu này mà truyền ra ngoài thì mấy cậu sẽ bị fan nổ chết đó.”
“Cho nên không thể truyền ra ngoài.” Puppy lười nhác nói, “Anh dám nói ra tôi sẽ giết người diệt khẩu… Không phải nói bọn họ chăm chỉ là không tốt, chúng tôi ai chẳng muốn thắng, nhưng mà cũng phải suy xét là đang đánh trận nào, sẽ phải đánh đổi cái gì nếu giành chiến thắng.”
Chu Hỏa vẫn không hiểu, Thần Hỏa mất kiên nhẫn, xen vào: “Ý là trận đấu đánh với chúng ta lần trước, chiến thuật tốt như vậy, luyện phối hợp lâu như thế, trước đó giấu giếm không để lộ, bỗng nhiên lại lộ ra, có phải hết cách với chúng ta rồi không?”
Chu Hỏa ngơ ngác gật đầu: “Đúng vậy!”
“Cho nên không cần thiết! Đòn sát thủ này không nên lộ ra ở trận đấu vòng này, bọn họ cũng không phải không vào được vòng play-off, đứng ở bờ vực nguy hiểm, có cần nhất định phải thắng trận đấu mùa giải chính kia không?” Thần Hỏa cũng không hiểu nổi, nhíu mày nói, “Lúc đó, bọn họ nên đánh bình thường, thua thì thua thôi, giấu kế hoạch tốt như này chờ đến vòng bán kết hoặc là chung kết của vòng play-off đánh chúng ta một trận trở tay không kịp mới đúng!”
Chủ Hỏa lập tức hiểu ra, bản thân cũng sửng sốt: “Đúng, đúng ha…”
“Tuy đến lúc đó là BO5, thời gian phản ứng cho chúng ta dài hơn nhưng đòn sát thủ là đòn sát thủ, ít nhất chắc chắn có thể ăn chúng ta một ván, ván đầu tiên của trận chung kết chơi chiêu này với chúng ta, dù là để giành điểm hay là làm chúng ta rối loạn đều có hiệu quả, nhưng bọn họ không… Cứ để lộ ở một trận đấu bình thường không quan trọng, với cả hôm nay.” Thần Hỏa hất cằm, nhìn màn hình nhíu mày nói, “Cách đánh của NSN chắc chắn cũng là tốn không ít công sức mới nghĩ ra được, lại đang dùng ở vòng đấu này, đừng nói Dư Thúy… Tôi cũng muốn hỏi Thiên Sứ Kiếm, nghĩ gì thế? Dốc hết ra, vòng play-off định chơi cái gì?”
Puppy cũng lắc đầu: “Quá lãng phí, với lại kỳ lạ nhất là những chuyện này chúng ta cũng nghĩ ra, Saint nghĩ không ra sao? Chiến thuật kiểu gì thế này?”
“Ồ…” Chu Hỏa hiểu ra, lắp bắp nói, “Có… có lẽ bọn họ muốn có một thứ hạng tốt ở mùa giải chính?”
“Thứ hạng ở mùa giải chính có tác dụng đếch gì… thứ hạng của bọn họ ổn định ở top 3, chỉ cần không phải hạng chót thì có thể vào vòng play-off, đều như nhau.” Thời Lạc nhíu mày nói, “Thua mấy ván thì sao chứ? Ráng bị hater chửi mấy ngày, không đau không ngứa, có sao đâu.”
“Tuy có lợi với chúng ta, nhưng tôi cũng cảm thấy Saint không nên đánh như thế.” Lão Kiều tắt video trận đấu, chậm rãi nói, “Dĩ nhiên, cũng có thể là bọn họ đã chuẩn bị một đòn sát thủ hơn, không quan tâm lộ trước một chút cho chúng ta xem, cũng có thể như vậy.”
Thời Lạc ngước mắt, hỏi ngược lại: “Chúng ta có nhiều chỗ dễ bị nhắm vào thế à?”
Thần Hỏa bật cười: “Không, không đâu.”
“Hây ya, mặc kệ bọn họ nghĩ gì đi, dù sao suy nghĩ đó có lợi cho chúng ta đúng không? Vậy thì được rồi.” Chu Hỏa không hiểu cũng không muốn tốn sức nghĩ, “Đúng là… Không giống mấy cậu lắm? Lo lắng cho chiến đội khác?”
Bọn họ không nói gì, lão Kiều bất đắc dĩ: “Trên sân đấu là đối thủ, dưới sân đấu… nói tình hữu nghị thì có hơi sến ói, anh hùng tiếc anh hùng đi, đều cùng một khu vực, dù là đối thủ cạnh tranh, ai lại mong đối phương chết thật chứ? Cách đi này của bọn họ tôi thật sự không tán thành… Một mùa giải chính, mẹ nó lần nào cũng đánh như đang chung kết thế giới, giống như đánh trận này không có trận sau, không cần thiết.”
Sự đồng cảm của Chu Hỏa đối với các tuyển thủ chuyên nghiệp khác có hạn, vẫn nghiêng về tuyển thủ nhà mình, thấy không sao cả: “Có lợi với chúng ta là được. Được rồi, được rồi, nhìn máy quay, cười lên nào.”
Bọn họ mệt cả ngày, lại nghĩ đến chuyện của Saint, vẻ mặt không có sức sống mấy, mặt ai cũng không cảm xúc, Chủ Hỏa miễn cưỡng chụp mấy tấm chung cả đội, lại chụp mấy tấm cho người chịu phối hợp duy nhất – Puppy.
Gần 2 giờ đúng, lúc này mở máy cũng không đánh được mấy ván, lão Kiều bảo mọi người trực tiếp giải tán đi nghỉ ngơi. Thần Hỏa với Puppy nghe câu này xong, ba lô thiết bị cũng không mở ra, tự về phòng mình, chỉ có Thời Lạc đi đến cầm ba lô của mình.
Dư Thúy nhìn Thời Lạc: “Sao thế?”
Thời Lạc cúi đầu lấy búp bê ra cất kỹ: “Hôm nay không huấn luyện lặp lại, làm một vài ván rồi ngủ… đỡ cho không quen tay.”
Chu Hỏa bật cười: “Có cần không, làm gì thế? Bỗng nhiên liều mạng như vậy.”
Thời Lạc nhíu mày, một lát sau nói: “Lỡ như Saint thật sự còn mấy đòn sát thủ thì sao?”
Không chờ người khác lại mở miệng, Thời Lạc lấy ba lô thiết bị của mình ra cắm vào máy tính: “Không nghe hater nói gì à? Một chiến đội chỉ có một người không có kinh nghiệm thi giải đấu lớn. Tôi ít kinh nghiệm, nếu như bọn họ chuẩn bị đòn sát thủ thật, tám phần là đối phó tôi rồi… Tôi chỉ chơi 1 tiếng, không cần lo cho tôi.”
Chu Hỏa không nhìn nổi, còn muốn khuyên nữa nhưng Dư Thúy lại nói: “Đặt báo thức 3 giờ, 3 giờ tắt máy.”
Thời Lạc gật đầu: “OK.”
Chu Hỏa ngạc nhiên nhìn về phía Dư Thúy, hoàn toàn hết cách: “Được thôi, cậu đã không đau lòng thì tôi còn nói gì được.”
Lão Kiều đã hiểu rõ mờ ám của hai người bèn xua tay: “Anh đừng lo, để đối phương nghỉ ngơi là đau lòng à? Không cản trở, không làm chậm trễ luyện tập của đối phương mới là đau lòng thật, được chưa?”
Chu Hỏa không thể hiểu nỗi lãng mạn giữa tuyển thủ chuyên nghiệp, lắc đầu đi nghỉ ngơi.
Dư Thúy nhìn Thời Lạc mở máy, mình thì về lại phòng, tắm rửa, thu dọn quần áo bẩn, sấy tóc, nhắn tin hỏi thăm ba mẹ, làm Đông làm Tây, miễn cưỡng chờ đến ba giờ.
Dư Thúy khoác thêm áo khoác, mở cửa phòng huấn luyện.
Trong phòng huấn luyện, Thời Lạc đang đeo tai nghe, còn đang luyện súng ở server custom.
Bình thường huấn luyện trong phòng, mấy người bọn họ đều chê người khác ồn, đều đeo tai nghe cách âm, Thời Lạc không nghe thấy tiếng Dư Thúy mở cửa. Dư Thúy đóng cửa, về lại phòng mình lại chơi thêm hai ván game ở điện thoại.
Chơi xong hai ván game đã là ba rưỡi rồi, Dư Thúy lại đến phòng huấn luyện nhìn, Thời Lạc còn ở đó.
Trong nháy mắt Dư Thúy cảm thấy có thể đây chính là chiến thuật bẩn của Saint.
Thông qua việc không ngừng biểu diễn chiến thuật mới để đe dọa các chiến đội khác, dùng cách này khiến bạn trai nhỏ của hắn mệt chết để giành chiến thắng.
Lại chờ đến sắp bốn giờ, Dư Thúy đi đến sau lưng Thời Lạc, tháo tai nghe của Thời Lạc xuống.
Thời Lạc giật mình: “Sao… anh vẫn chưa ngủ?”
“Sợ em thức khuya.” Dư Thúy cầm tai nghe của Thời Lạc, vừa định nói gì đó thì chợt ngẩn người, cụp mắt nhìn tai nghe của Thời Lạc.
Âm thanh truyền ra từ trong tai nghe rất nhỏ rất nhỏ, nhưng thính lực của Dư Thúy rất tốt, chút âm thanh này đủ để hắn nghe vô cùng rõ ràng.
Tai Thời Lạc đỏ bừng, tay nhanh chóng tắt chương trình phát nhạc, Dư Thúy yên lặng một lát, chậm rãi hỏi: “Thời thần, vừa rồi em mới nghe… giọng của anh được fan cắt đúng không?”
Một vài fan của Dư Thúy tự chơi với nhau, cắt ghép từng lời nói của Dư Thúy, tổng hợp lại với nhau thành đoạn âm thanh không rõ hàm ý, Dư Thúy đã sớm biết, đồ các fan tự làm tự chơi, không có ác ý, Dư Thúy cũng không quan tâm, nhưng thật sự không ngờ rằng, Thời Lạc vậy mà cũng có.
“Không hiểu lắm… ý nghĩa của việc em nghe đoạn âm thanh second-hand này.” Dư Thúy cố gắng nhịn cười, thành thật nói, “Thời thần, nếu em muốn anh có thể ghi âm riêng cho em một đoạn.”
Đường về căn cứ có hơi kẹt xe, Chu Hỏa nhàm chán, chỉ có thể bấm điện thoại ở trên xe, lúc lướt weibo thì nhìn thấy chuyện Dư Thúy nhận quà của fan.
Lúc về đến căn cứ, xuống xe, Chu Hỏa lắc lắc điện thoại trước mặt Dư Thúy: “Bình thường fan chuẩn bị cho cậu nhiều quà tặng xa xỉ như thế cậu đều không cần, hôm nay lại nhận một con búp bê, còn không phải chức nghiệp của cậu.”
Chu Hỏa nhịn cười, thấp giọng nói: “Bỗng nhiên, nhận con búp bê đột kích từ fan, chậc chậc…”
Thời Lạc giả vờ không nghe thấy, huýt sáo, đeo ba lô thiết bị có giấu con búp bê kia đi vào cổng căn cứ.
Chu Hỏa hớn hở nhìn Dư Thúy, cảm thán từ tận đáy lòng: “Đúng là, năm nay quản lý cậu chính là năm bớt lo nhất mà tôi từng quản lý, sao cậu lại chu đáo đến vậy? Fan cậu đều đang đoán, cậu lấy búp bê đột kích kia là muốn tặng cho ai.”
“Con búp bê ấy là chức nghiệp đột kích à?” Thần Hỏa xuống xe, nghe thế nhìn về phía Dư Thúy, vô cùng bất ngờ, “Tặng tôi à?! Thật ra… tôi không thích búp bê lắm.”
Dư Thúy quay đầu, mặt không biểu cảm nhìn Thần Hỏa, Thần Hỏa ngẩn người một chút mới phản ứng lại là tặng cho đột kích còn lại trong đội, bĩu môi, “Xì! Không thèm!”
“Cậu cứ tự mình rước nhục hỏi chuyện này làm cái gì chứ?” Puppy xót xa nhìn người anh em ngốc nghếch của mình, “… Bây giờ không chỉ có fan đau lòng cậu mà tôi cũng đau lòng cậu rồi.”
Lão Kiều nhìn Dư Thúy, lại nhìn bóng lưng Thời Lạc đã bước vào cổng căn cứ, trong lòng có một bóng đèn bỗng nhiên sáng lên.
Lão Kiều hiểu ra, quay đầu nhìn Thần Hỏa vẫn còn đang không hiểu, bỗng nhiên có một cảm giác ưu việt khó nói, anh vỗ lên lưng Thần Hỏa, cũng bước vào căn cứ.
Bởi vì kẹt xe nên về đến căn cứ đã 11 giờ rồi. Lão Kiều không cho bọn họ thời gian tắm rửa dọn dẹp, trực tiếp kéo người vào trong phòng huấn luyện xem trận đấu của Saint với NSN.
Trạng thái thành viên của hai đội đều căng đầy, ba ván có thể nói là cuộc khổ chiến ròng rã, lão Kiều không tua nhanh giây nào, phục bàn hết ba ván game.
Saint đấu với NSN cũng đã quyết định xong chiến thuật, chỉ là tính khắc chế không được mạnh như đấu với Free. NSN không phải chiến đội có đặc điểm cá nhân đặc biệt rõ ràng, thực ra cũng không phải chuyện xấu, người ta cũng không phải đi con đường bình thường, chỉ là mỗi phương diện đều làm đến nơi đến chốn, Ngõa Ngõa là nhược điểm ban đầu của chiến đội cũng không bị lệch pha. Bọn họ không cố gắng tung chiêu hiểm, nhưng cũng không đặc biệt dễ dàng làm lộ góc độ đánh phá cho đối phương. Saint thua là thua vì vẫn đang nghĩ cách đột phá, luôn đánh trên cơ nhưng lại không tấn công được, bị đánh ngược lại. Sau mấy lần thì yếu thế dần lớn, sau ba ván ác chiến, chỉ thua trận với cách biệt trong gang tấc.
Phục bàn xong ba ván đấu, lão Kiều khép quyển sổ của mình lại: “Nếu vòng play-off cũng cường độ này… chúng ta cũng không chắc chắn lắm, mọi người vẫn nên tăng thêm sức lực.”
Dư Thúy nhìn màn hình, im lặng một hồi mới nói: “Từ trận thi đấu lần trước với chúng ta tôi đã muốn nói rồi, thực ra Saint không cần phải…”
Dư Thúy không nói tiếp.
Thời Lạc nghiêng đầu nhìn Dư Thúy, một lát sau mới hiểu ý của hắn, khẽ lắc đầu.
Lão Kiều gật đầu: “Thật sự không cần thiết, không đáng.”
Thần Hỏa hiểu chậm hơn một chút, chần chừ một lát cũng không nói ra.
Chu Hỏa đầu óc rối mù nghe phục bàn ba ván game của đội khác, không hiểu gì hết nhìn những người còn lại, chờ một hồi thấy không ai có ý giải thích, đành phải dè dặt hỏi: “Có ý gì? Bây giờ mấy cậu đã có thể giao lưu ánh mắt rồi sao? Người không phải tuyển thủ chuyên nghiệp thì không xứng nghe sao? Dù gì cũng bưng trà rót nước cho mấy cậu mấy tiếng, giải thích cho người chơi bình thường được không?”
Lão Kiều tò mò nhìn về phía Chu Hỏa: “Câu này hỏi đúng lắm, tôi cũng muốn biết, anh nghe không hiểu gì hết mà đứng ở đây cả đêm để làm gì?”
“Cậu sợ lộ chiến thuật, không cho người quay phim vào phòng huấn luyện nên tôi chỉ có thể tự mình đi.” Chu Hỏa đang cầm một cái máy quay trong tay, bất đắc dĩ nói, “Mấy anh hai, tôi phải vận hành chiến đội nữa, cần tư liệu được không? Thôi, mấy cậu đều không để ý, chuyện này không quan trọng, vì thế tôi muốn biết Saint không cần thiết làm cái gì?”
Sau khi nhận được cam kết của Chu Hỏa lát nữa sẽ quay mấy cảnh cận mặt cho mình, Puppy mới chậm rãi giải thích: “Dư thần vẫn là mềm lòng… Biết bản thân cậu ta là miệng quạ đen nên không muốn nói ra, nhưng thật ra chuyện này rất rõ ràng rồi.”
Puppy nhìn về phía Chu Hỏa, nhún vai: “Gần đây Saint quá chăm chỉ, không cần thiết.”
Chu Hỏa bật cười: “Thi đấu còn không cần chăm chỉ à, mấy cậu có thái độ gì đấy? Câu này mà truyền ra ngoài thì mấy cậu sẽ bị fan nổ chết đó.”
“Cho nên không thể truyền ra ngoài.” Puppy lười nhác nói, “Anh dám nói ra tôi sẽ giết người diệt khẩu… Không phải nói bọn họ chăm chỉ là không tốt, chúng tôi ai chẳng muốn thắng, nhưng mà cũng phải suy xét là đang đánh trận nào, sẽ phải đánh đổi cái gì nếu giành chiến thắng.”
Chu Hỏa vẫn không hiểu, Thần Hỏa mất kiên nhẫn, xen vào: “Ý là trận đấu đánh với chúng ta lần trước, chiến thuật tốt như vậy, luyện phối hợp lâu như thế, trước đó giấu giếm không để lộ, bỗng nhiên lại lộ ra, có phải hết cách với chúng ta rồi không?”
Chu Hỏa ngơ ngác gật đầu: “Đúng vậy!”
“Cho nên không cần thiết! Đòn sát thủ này không nên lộ ra ở trận đấu vòng này, bọn họ cũng không phải không vào được vòng play-off, đứng ở bờ vực nguy hiểm, có cần nhất định phải thắng trận đấu mùa giải chính kia không?” Thần Hỏa cũng không hiểu nổi, nhíu mày nói, “Lúc đó, bọn họ nên đánh bình thường, thua thì thua thôi, giấu kế hoạch tốt như này chờ đến vòng bán kết hoặc là chung kết của vòng play-off đánh chúng ta một trận trở tay không kịp mới đúng!”
Chủ Hỏa lập tức hiểu ra, bản thân cũng sửng sốt: “Đúng, đúng ha…”
“Tuy đến lúc đó là BO5, thời gian phản ứng cho chúng ta dài hơn nhưng đòn sát thủ là đòn sát thủ, ít nhất chắc chắn có thể ăn chúng ta một ván, ván đầu tiên của trận chung kết chơi chiêu này với chúng ta, dù là để giành điểm hay là làm chúng ta rối loạn đều có hiệu quả, nhưng bọn họ không… Cứ để lộ ở một trận đấu bình thường không quan trọng, với cả hôm nay.” Thần Hỏa hất cằm, nhìn màn hình nhíu mày nói, “Cách đánh của NSN chắc chắn cũng là tốn không ít công sức mới nghĩ ra được, lại đang dùng ở vòng đấu này, đừng nói Dư Thúy… Tôi cũng muốn hỏi Thiên Sứ Kiếm, nghĩ gì thế? Dốc hết ra, vòng play-off định chơi cái gì?”
Puppy cũng lắc đầu: “Quá lãng phí, với lại kỳ lạ nhất là những chuyện này chúng ta cũng nghĩ ra, Saint nghĩ không ra sao? Chiến thuật kiểu gì thế này?”
“Ồ…” Chu Hỏa hiểu ra, lắp bắp nói, “Có… có lẽ bọn họ muốn có một thứ hạng tốt ở mùa giải chính?”
“Thứ hạng ở mùa giải chính có tác dụng đếch gì… thứ hạng của bọn họ ổn định ở top 3, chỉ cần không phải hạng chót thì có thể vào vòng play-off, đều như nhau.” Thời Lạc nhíu mày nói, “Thua mấy ván thì sao chứ? Ráng bị hater chửi mấy ngày, không đau không ngứa, có sao đâu.”
“Tuy có lợi với chúng ta, nhưng tôi cũng cảm thấy Saint không nên đánh như thế.” Lão Kiều tắt video trận đấu, chậm rãi nói, “Dĩ nhiên, cũng có thể là bọn họ đã chuẩn bị một đòn sát thủ hơn, không quan tâm lộ trước một chút cho chúng ta xem, cũng có thể như vậy.”
Thời Lạc ngước mắt, hỏi ngược lại: “Chúng ta có nhiều chỗ dễ bị nhắm vào thế à?”
Thần Hỏa bật cười: “Không, không đâu.”
“Hây ya, mặc kệ bọn họ nghĩ gì đi, dù sao suy nghĩ đó có lợi cho chúng ta đúng không? Vậy thì được rồi.” Chu Hỏa không hiểu cũng không muốn tốn sức nghĩ, “Đúng là… Không giống mấy cậu lắm? Lo lắng cho chiến đội khác?”
Bọn họ không nói gì, lão Kiều bất đắc dĩ: “Trên sân đấu là đối thủ, dưới sân đấu… nói tình hữu nghị thì có hơi sến ói, anh hùng tiếc anh hùng đi, đều cùng một khu vực, dù là đối thủ cạnh tranh, ai lại mong đối phương chết thật chứ? Cách đi này của bọn họ tôi thật sự không tán thành… Một mùa giải chính, mẹ nó lần nào cũng đánh như đang chung kết thế giới, giống như đánh trận này không có trận sau, không cần thiết.”
Sự đồng cảm của Chu Hỏa đối với các tuyển thủ chuyên nghiệp khác có hạn, vẫn nghiêng về tuyển thủ nhà mình, thấy không sao cả: “Có lợi với chúng ta là được. Được rồi, được rồi, nhìn máy quay, cười lên nào.”
Bọn họ mệt cả ngày, lại nghĩ đến chuyện của Saint, vẻ mặt không có sức sống mấy, mặt ai cũng không cảm xúc, Chủ Hỏa miễn cưỡng chụp mấy tấm chung cả đội, lại chụp mấy tấm cho người chịu phối hợp duy nhất – Puppy.
Gần 2 giờ đúng, lúc này mở máy cũng không đánh được mấy ván, lão Kiều bảo mọi người trực tiếp giải tán đi nghỉ ngơi. Thần Hỏa với Puppy nghe câu này xong, ba lô thiết bị cũng không mở ra, tự về phòng mình, chỉ có Thời Lạc đi đến cầm ba lô của mình.
Dư Thúy nhìn Thời Lạc: “Sao thế?”
Thời Lạc cúi đầu lấy búp bê ra cất kỹ: “Hôm nay không huấn luyện lặp lại, làm một vài ván rồi ngủ… đỡ cho không quen tay.”
Chu Hỏa bật cười: “Có cần không, làm gì thế? Bỗng nhiên liều mạng như vậy.”
Thời Lạc nhíu mày, một lát sau nói: “Lỡ như Saint thật sự còn mấy đòn sát thủ thì sao?”
Không chờ người khác lại mở miệng, Thời Lạc lấy ba lô thiết bị của mình ra cắm vào máy tính: “Không nghe hater nói gì à? Một chiến đội chỉ có một người không có kinh nghiệm thi giải đấu lớn. Tôi ít kinh nghiệm, nếu như bọn họ chuẩn bị đòn sát thủ thật, tám phần là đối phó tôi rồi… Tôi chỉ chơi 1 tiếng, không cần lo cho tôi.”
Chu Hỏa không nhìn nổi, còn muốn khuyên nữa nhưng Dư Thúy lại nói: “Đặt báo thức 3 giờ, 3 giờ tắt máy.”
Thời Lạc gật đầu: “OK.”
Chu Hỏa ngạc nhiên nhìn về phía Dư Thúy, hoàn toàn hết cách: “Được thôi, cậu đã không đau lòng thì tôi còn nói gì được.”
Lão Kiều đã hiểu rõ mờ ám của hai người bèn xua tay: “Anh đừng lo, để đối phương nghỉ ngơi là đau lòng à? Không cản trở, không làm chậm trễ luyện tập của đối phương mới là đau lòng thật, được chưa?”
Chu Hỏa không thể hiểu nỗi lãng mạn giữa tuyển thủ chuyên nghiệp, lắc đầu đi nghỉ ngơi.
Dư Thúy nhìn Thời Lạc mở máy, mình thì về lại phòng, tắm rửa, thu dọn quần áo bẩn, sấy tóc, nhắn tin hỏi thăm ba mẹ, làm Đông làm Tây, miễn cưỡng chờ đến ba giờ.
Dư Thúy khoác thêm áo khoác, mở cửa phòng huấn luyện.
Trong phòng huấn luyện, Thời Lạc đang đeo tai nghe, còn đang luyện súng ở server custom.
Bình thường huấn luyện trong phòng, mấy người bọn họ đều chê người khác ồn, đều đeo tai nghe cách âm, Thời Lạc không nghe thấy tiếng Dư Thúy mở cửa. Dư Thúy đóng cửa, về lại phòng mình lại chơi thêm hai ván game ở điện thoại.
Chơi xong hai ván game đã là ba rưỡi rồi, Dư Thúy lại đến phòng huấn luyện nhìn, Thời Lạc còn ở đó.
Trong nháy mắt Dư Thúy cảm thấy có thể đây chính là chiến thuật bẩn của Saint.
Thông qua việc không ngừng biểu diễn chiến thuật mới để đe dọa các chiến đội khác, dùng cách này khiến bạn trai nhỏ của hắn mệt chết để giành chiến thắng.
Lại chờ đến sắp bốn giờ, Dư Thúy đi đến sau lưng Thời Lạc, tháo tai nghe của Thời Lạc xuống.
Thời Lạc giật mình: “Sao… anh vẫn chưa ngủ?”
“Sợ em thức khuya.” Dư Thúy cầm tai nghe của Thời Lạc, vừa định nói gì đó thì chợt ngẩn người, cụp mắt nhìn tai nghe của Thời Lạc.
Âm thanh truyền ra từ trong tai nghe rất nhỏ rất nhỏ, nhưng thính lực của Dư Thúy rất tốt, chút âm thanh này đủ để hắn nghe vô cùng rõ ràng.
Tai Thời Lạc đỏ bừng, tay nhanh chóng tắt chương trình phát nhạc, Dư Thúy yên lặng một lát, chậm rãi hỏi: “Thời thần, vừa rồi em mới nghe… giọng của anh được fan cắt đúng không?”
Một vài fan của Dư Thúy tự chơi với nhau, cắt ghép từng lời nói của Dư Thúy, tổng hợp lại với nhau thành đoạn âm thanh không rõ hàm ý, Dư Thúy đã sớm biết, đồ các fan tự làm tự chơi, không có ác ý, Dư Thúy cũng không quan tâm, nhưng thật sự không ngờ rằng, Thời Lạc vậy mà cũng có.
“Không hiểu lắm… ý nghĩa của việc em nghe đoạn âm thanh second-hand này.” Dư Thúy cố gắng nhịn cười, thành thật nói, “Thời thần, nếu em muốn anh có thể ghi âm riêng cho em một đoạn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương