FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])
Chương 81
Thời Lạc nghiến răng, muốn cướp lại tai nghe, Dư Thúy cầm tai nghe của Thời Lạc trốn về sau, cười nói: “Có xấu hổ không? Bình thường hay đeo tai nghe, thì ra là nghe mấy thứ này à?”“Phòng nghỉ nhà thi đấu, trong hành lang chờ ra sân, kết thúc trận đấu trên đường về căn cứ…” Dư Thúy càng nghĩ càng cảm thấy Thời Lạc tuổi còn nhỏ mà chơi dữ quá, “Thời thần, anh đã phát hiện từ lâu rồi, mỗi lần em muốn yên tĩnh đều đeo tai nghe, cứ tưởng là em nghe nhạc nhẹ, bây giờ anh chợt không dám nghĩ…”
Thời Lạc vừa xấu hổ vừa giận dữ, kéo tai nghe trong tay Dư Thúy, nghiến răng: “Nghe có mấy lần thôi! Mấy ngày trước mới tải về.”
“Chứng cứ đâu?” Dư Thúy nhịn cười, “Lần cuối cùng anh nghe đoạn nhạc này chắc là chuyện của bốn năm trước rồi, em nói em mới tải à?”
Thời Lạc nghẹn lời, gương mặt đỏ bừng mở chương trình phát nhạc của mình, thấp giọng nói: “Đăng nhập cùng tải khoản trên app điện thoại của em, anh tự xem đi… tổng cộng nghe có năm lần.”
Hệ thống ứng dụng nghe nhạc thường dùng của Thời Lạc có thể ghi lại số lần phát của từng bài nhạc. Dư Thúy nhìn lướt qua, số lần phát của đoạn nhạc Thời Lạc vừa nghe được hệ thống ghi lại quả thật hiển thị “5”.
“Mấy ngày trước vô tình nhìn thấy, tò mò là gì… nên tải nghe thử.” Thời Lạc tắt ứng dụng nghe nhạc, nhột trong lòng nhưng vẫn mạnh miệng, “Nghe rồi, cũng không có gì thú vị…”
Thời Lạc tắt ứng dụng nghe nhạc rất nhanh, nhưng thị lực của Dư Thúy quá tốt, để ý thấy trong một đống ca khúc tiếng Anh có chen một đoạn nhạc có tiêu đề là một đống ký tự lộn xộn, số lần phát được ghi lại là “999+”.
Thông tin bài hát đều không có, chắc chắn lại là một đoạn nhạc tổng hợp khác.
Dư Thúy mỉm cười, bốn năm trôi qua, kho tài liệu của các fan cũng cập nhật, có lẽ lại cắt một phiên bản 2.0.
Thời Lạc đã xấu hổ rồi, lại vạch trần thì không biết ý, Dư Thúy coi như không nhìn thấy, thấp giọng cười nói: “Nghe âm thanh 18 cộng của anh để luyện súng, thật coi trọng nha Thời thần.”
Thời Lạc thật sự tức chết rồi, khó khăn lắm mới cố gắng một lần, luyện súng một hồi cảm thấy cảm giác tay không tệ, bỗng nhiên nghĩ thông suốt điểm mấu chốt để đấu lại NSN, muốn đi xếp đơn để thử xem, nhưng mà lại hơi buồn ngủ, muốn nghe gì đó cho đỡ, tính toán đủ đường không ngờ lão tướng 21 tuổi nào đó còn có thể thức đến giờ này, lại còn đúng lúc bị người ta bắt được.
Thời Lạc đăng xuất game, nhanh chóng tắt máy, ánh mắt chột dạ nhìn lung tung, không đối diện với Dư Thúy: “Nghe cái đó của anh… khó buồn ngủ.”
“Chẳng phải vừa rồi em nói không thú vị sao?”
Thời Lạc nghẹn họng, chỉ thấy Dư Thúy đang nhìn mình với ý cười trong mắt, nghiêm túc nói: “Thật đó, nếu như em cần, anh có thể ghi âm một bản thú vị cho em. Khách hàng thân thiết, em chỉ cần chọn bài là được.”
Chọn bài…
Trong đầu Thời Lạc lóe qua rất nhiều hình ảnh người lớn, cậu nhắm mắt lại: “Không cần, không mời anh nổi.”
Thời Lạc nói xong thì đi ra ngoài, nhưng Dư Thúy lại dựa vào bên cạnh, chặn cửa Thời Lạc lại, cười khẽ nói: “Chọn một bài, anh làm tại chỗ cho em luôn.”
“100 tệ… à không.” Dư Thúy còn vô cùng dễ nói chuyện, “1 tệ là được rồi.”
“Anh…” Mặt Thời Lạc đỏ bừng, cậu liếc mắt nhìn đồng hồ trang trí treo trên tường phòng huấn luyện, đã 3 giờ 45 phút rồi.
Dư Thúy hoàn toàn không hay thức khuya bằng mình, mỗi lần ngủ muộn sáng hôm sau dù không đến trễ thì chắc chắn cũng không ăn được gì, lúc nào cũng một chén cháo là xong việc. Thời Lạc lo lắng cái dạ dày dễ hư của Dư Thúy, không muốn khiến hắn trễ giờ nữa, thấp giọng nói: “Đêm hôm khuya khoắt, giỡn gì mà giỡn… Ngủ.”
Không ngờ Dư Thúy cũng nhìn đồng hồ, cũng hạ thấp giọng nói: “Ai giỡn trước?”
Thời Lạc lại nghẹn họng.
“Được rồi, không giỡn nữa.” Dư Thúy cười, tránh qua một bên, “Đi ngủ thôi.”
Thời Lạc gần như là chạy trối chết.
Về lại phòng mình, sau khi đỏ mặt tắm rửa xong thì cảm giác vừa xấu hổ vừa tức giận vừa rồi mới biến mất, Thời Lạc có hơi hối hận.
Mình ở đây huấn luyện thêm, Dư Thúy sợ mình thức suốt đêm, im lặng bầu bạn bên cạnh, thức cùng mình đến giờ này, mình lại vì quá xấu hổ, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói được.
Hôm qua lúc ăn ở quán, gặp Chu Hỏa ở trong nhà vệ sinh, Chu Hỏa lén lút mật báo, Dư Thúy nói với anh: “Nhớ lại truyện lúc trước, cảm thấy tôi thương em ấy không đủ.”
“Em ấy” mà hắn nói chính là mình.
Khi đó Thời Lạc cảm thấy thật trùng hợp, mình cũng cho rằng như thế.
Mỗi lần nghĩ đến Dư Thúy, Thời Lạc luôn cảm thấy mình thương hắn chưa đủ.
Trước đây là tùy hứng, bây giờ lại không hiểu tình cảm.
Bản thân Thời Lạc cũng biết rõ mình không tinh tế, ví dụ như vừa rồi…
Cậu bực bội vò tóc, Dư tra nam quá dịu dàng, quá biết chơi chiêu, so với hắn rõ ràng mình chẳng là gì.
Cậu tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm, co người lại.
Tuần này hạ nhiệt độ mấy lần, điều hòa chính của căn cứ vẫn chưa mở, nửa đêm rạng sáng thì có hơi lạnh.
Lúc này hình như lại hạ độ, Thời Lạc xoa tóc, lên giường.
Đắp chăn rồi vẫn còn hơi lạnh, đã không còn sớm nữa, Thời Lạc nhắm mắt không nhúc nhích, ép mình mau vào giấc ngủ.
5 phút sau, Thời Lạc mở mắt, lại bắt đầu lo lắng cái dạ dày khiến người ta phiền lòng của Dư Thúy.
Không được mệt, không được lạnh.
Mỗi lần trời lạnh, Dư Thúy ăn rất ít, bình thường hắn nói có lệ là không thấy ngon miệng nhưng thật ra là không thoải mái, ăn không nổi.
Nhiệt độ trong phòng thật sự có hơi lạnh, phòng của Dư Thúy có khác gì với phòng mình không? Tối lạnh như thế này, ngày hôm sau có đau dạ dày hay không?
Thời Lạc nhíu mày, vén chăn lên đứng dậy, thở dài một hơi: “Quý Nham Hàn chết không tử tế…”
Cậu mang dép vào, khoác thêm áo, cầm điện thoại ra khỏi phòng.
Cả căn cứ trống hoác, trên hành lang im đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Bốn giờ hơn rồi, cả căn cứ mọi người đã ngủ say.
Lúc này, Thời Lạc làm gì cũng không có ai phát hiện.
Cùng thời khắc này, đổi nhân vật khác, nếu như tình huống hiện tại là Dư Thúy ở trong hành lang thì hắn không cần nghĩ ngợi mà cầm chăn của mình đẩy cửa phòng của Thời Lạc, thêm một cái chăn cho bạn trai bị bệnh dạ dày sợ lạnh, lại hợp lẽ mà ngủ cùng giường.
Chăn của mình cũng đã dâng lên, không ngủ cùng thì phải làm sao?
Nhưng người giỏi khuyên người ta uống nước nóng như Thời Lạc thì không giống.
Mặt Thời Lạc bực bội, trong miệng mắng chửi, vừa nguyền rủa Quý Nham Hàn hại mình không ngủ được, vừa mắt nhìn thẳng đi qua phòng của Dư Thúy bước xuống lầu, đi đến phòng họp ở lầu 1 tìm chìa khóa phòng điều khiển, tiện thể cầm cái đèn pin.
Thời Lạc mở cửa phòng điều khiển, lách vào trong căn phòng nhỏ xíu, mở đèn rồi giơ đèn pin lên, không có gì bất ngờ, chẳng thấy chữ tiếng Trung nào hết. Thời Lạc dụi con mắt buồn ngủ, cẩn thận phân biệt đâu là bảng điều khiển điều hòa chính.
Tuy Thời Lạc chưa từng tiếp xúc với thứ này, nhưng không bao lâu đã xem hiểu sơ sơ rồi, cậu chỉnh thử một lát, mở chế độ ấm áp cho căn cứ, lại chỉnh tăng nhiệt độ.
Thời Lạc lạnh mặt đặt đèn pin và chìa khóa trở lại, về phòng của mình.
Trong phòng điều khiển, điều khiển trung tâm của các loại đồng hồ, nước nóng lạnh, máy sưởi, điện nước đều nhét chung một chỗ, thật ra Thời Lạc không tự tin lắm, lỡ như mở chế độ lạnh thì xong bà nó rồi. Về lại phòng mình, Thời Lạc cũng không có ngủ luôn, cậu lấy con búp bê hôm nay Dư Thúy tặng cho mình ngồi bên giường chờ một lúc, tính chờ nhiệt độ phòng ấm lên mới ngủ.
Thời Lạc nhìn con búp bê trong tay, khẽ thở ra một hơi.
Chỉ là thuận miệng nói một câu, thứ này, không ai nhớ giữ cho mình mà Dư Thúy đã ghi trong lòng rồi, đòi fan tặng cho mình.
Giống như Thần Hỏa, Thời Lạc cũng không thích chơi búp bê, nhưng mà nếu là người khác để ý tặng cho mình vậy thì khác rồi.
Thời Lạc cũng không bán thảm, từ nhỏ đến lớn thật sự không có ai sẽ để tâm mang giùm cậu mấy thứ này.
Khi còn nhỏ, ba mẹ cãi nhau suốt ngày, hai người đều muốn thoát khỏi nhau, không ai để ý đến Thời Lạc. Khó khăn lắm mới ly hôn, Thời Lạc đi theo mẹ mình, vốn cho rằng sống một cuộc sống bình lặng, nhưng lại bình lặng quá. Cuối cùng mẹ cậu cũng thoát khỏi cuộc hôn nhân hành hạ mình mấy năm, nóng lòng hưởng thụ cuộc sống bình thường, tận hưởng tình yêu và hôn nhân mới, không còn quá nhiều thời gian và tinh lực để cho Thời Lạc, trong dịu dàng và quan tâm thỉnh thoảng ấy vẫn luôn mang theo mấy phần mất tập trung. Thời Lạc hiểu, mẹ cậu sớm muộn cũng sẽ tái hôn, chỉ là không ngờ rằng, trước khi tái hôn mình đã bị đuổi ra khỏi cửa.
Sau đó Thời Lạc bắt đầu cuộc sống tuổi thơ đấu trí đấu dũng với người ba khốn nạn của mình.
Đấu với trời, đấu với người, đấu với cha.
Có đôi khi Thời Lạc cảm thấy, trạng thái thi đấu của mình cấp cao như vậy có thể là nhờ khoảng thời gian tuổi thơ và niên thiếu cậu đã chiến đấu thắng Phật.
Từ nhỏ đến lớn, nhìn thấu tình người ấm lạnh, chỉ là chưa thưởng thức được mấy phần dịu dàng.
Chỉ có một chút…
Thời Lạc nghịch con búp bê trong tay, toàn là Dư Thúy cho.
Bạn trai tốt như này, không chỉnh điều hòa cho hắn thì chỉnh cho ai?
Thời Lạc mơ hồ cảm nhận được trong phòng ấm hơn, cậu cất con búp bê đột kích, cởi áo khoác về lại giường, vừa nằm uống đã ngủ rồi.
Thời Lạc ngủ không bao lâu thì bên ngoài đã mưa tí tách rồi, nhiệt độ ngoài phòng lại hạ xuống.
10 giờ sáng hôm sau, trời mưa dầm.
Dư Thúy dậy sớm hơn so với ngày thường, kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong lòng khẽ rung động.
Hắn rửa mặt xong thì bước ra khỏi phòng, gặp dì giúp việc đang lau nhà, Dư Thúy nói khẽ: “Điều hòa không khí trung tâm mở rồi ạ?”
“Đúng vậy, không biết ai mở. Nửa đêm hôm qua đã ấm rồi.” Mọi người trong căn cứ còn đang ngủ, dì cũng nói nhỏ, dùng lời nói nhỏ nhẹ phàn nàn, “Dì đã nói mấy hôm nay sẽ hạ nhiệt mà, hôm qua mấy đứa thi đấu, đều vội vàng, dì nói mấy lần không có ai để ý dì. Điều hòa bên mấy đứa dì cũng không biết chỉnh thế nào, nửa đêm không biết ai dậy chỉnh, cảm ơn trời đất…”
Con ngươi Dư Thúy hơi động, ai chỉnh? Hôm qua người nào người nấy cũng ngủ sớm, còn có thể là ai?
Thời Lạc vẫn luôn không sợ lạnh, có hạ độ hay không cậu cũng sẽ không quan tâm, có thể khiến cậu để ý…
Dư Thúy ngừng một lát, thấp giọng nói: “Ngại quá, con ngủ có hơi ít…”
Dì liền biết, vội áy náy nói: “Được được, buổi chiều dì lại quét dọn lầu hai. Con về ngủ thêm chút nữa đi, mới 10 giờ.”
Dư Thúy gật đầu: “Làm phiền rồi ạ.”
Hắn đưa mắt tiễn dì xuống lầu, chờ bóng dáng của dì biến mất ở đầu cầu thang, Dư Thúy bước vội đến cửa phòng Thời Lạc, không hề nghĩ ngợi, khẽ mở cửa phòng Thời Lạc ra, bước vào.
Thời Lạc vừa xấu hổ vừa giận dữ, kéo tai nghe trong tay Dư Thúy, nghiến răng: “Nghe có mấy lần thôi! Mấy ngày trước mới tải về.”
“Chứng cứ đâu?” Dư Thúy nhịn cười, “Lần cuối cùng anh nghe đoạn nhạc này chắc là chuyện của bốn năm trước rồi, em nói em mới tải à?”
Thời Lạc nghẹn lời, gương mặt đỏ bừng mở chương trình phát nhạc của mình, thấp giọng nói: “Đăng nhập cùng tải khoản trên app điện thoại của em, anh tự xem đi… tổng cộng nghe có năm lần.”
Hệ thống ứng dụng nghe nhạc thường dùng của Thời Lạc có thể ghi lại số lần phát của từng bài nhạc. Dư Thúy nhìn lướt qua, số lần phát của đoạn nhạc Thời Lạc vừa nghe được hệ thống ghi lại quả thật hiển thị “5”.
“Mấy ngày trước vô tình nhìn thấy, tò mò là gì… nên tải nghe thử.” Thời Lạc tắt ứng dụng nghe nhạc, nhột trong lòng nhưng vẫn mạnh miệng, “Nghe rồi, cũng không có gì thú vị…”
Thời Lạc tắt ứng dụng nghe nhạc rất nhanh, nhưng thị lực của Dư Thúy quá tốt, để ý thấy trong một đống ca khúc tiếng Anh có chen một đoạn nhạc có tiêu đề là một đống ký tự lộn xộn, số lần phát được ghi lại là “999+”.
Thông tin bài hát đều không có, chắc chắn lại là một đoạn nhạc tổng hợp khác.
Dư Thúy mỉm cười, bốn năm trôi qua, kho tài liệu của các fan cũng cập nhật, có lẽ lại cắt một phiên bản 2.0.
Thời Lạc đã xấu hổ rồi, lại vạch trần thì không biết ý, Dư Thúy coi như không nhìn thấy, thấp giọng cười nói: “Nghe âm thanh 18 cộng của anh để luyện súng, thật coi trọng nha Thời thần.”
Thời Lạc thật sự tức chết rồi, khó khăn lắm mới cố gắng một lần, luyện súng một hồi cảm thấy cảm giác tay không tệ, bỗng nhiên nghĩ thông suốt điểm mấu chốt để đấu lại NSN, muốn đi xếp đơn để thử xem, nhưng mà lại hơi buồn ngủ, muốn nghe gì đó cho đỡ, tính toán đủ đường không ngờ lão tướng 21 tuổi nào đó còn có thể thức đến giờ này, lại còn đúng lúc bị người ta bắt được.
Thời Lạc đăng xuất game, nhanh chóng tắt máy, ánh mắt chột dạ nhìn lung tung, không đối diện với Dư Thúy: “Nghe cái đó của anh… khó buồn ngủ.”
“Chẳng phải vừa rồi em nói không thú vị sao?”
Thời Lạc nghẹn họng, chỉ thấy Dư Thúy đang nhìn mình với ý cười trong mắt, nghiêm túc nói: “Thật đó, nếu như em cần, anh có thể ghi âm một bản thú vị cho em. Khách hàng thân thiết, em chỉ cần chọn bài là được.”
Chọn bài…
Trong đầu Thời Lạc lóe qua rất nhiều hình ảnh người lớn, cậu nhắm mắt lại: “Không cần, không mời anh nổi.”
Thời Lạc nói xong thì đi ra ngoài, nhưng Dư Thúy lại dựa vào bên cạnh, chặn cửa Thời Lạc lại, cười khẽ nói: “Chọn một bài, anh làm tại chỗ cho em luôn.”
“100 tệ… à không.” Dư Thúy còn vô cùng dễ nói chuyện, “1 tệ là được rồi.”
“Anh…” Mặt Thời Lạc đỏ bừng, cậu liếc mắt nhìn đồng hồ trang trí treo trên tường phòng huấn luyện, đã 3 giờ 45 phút rồi.
Dư Thúy hoàn toàn không hay thức khuya bằng mình, mỗi lần ngủ muộn sáng hôm sau dù không đến trễ thì chắc chắn cũng không ăn được gì, lúc nào cũng một chén cháo là xong việc. Thời Lạc lo lắng cái dạ dày dễ hư của Dư Thúy, không muốn khiến hắn trễ giờ nữa, thấp giọng nói: “Đêm hôm khuya khoắt, giỡn gì mà giỡn… Ngủ.”
Không ngờ Dư Thúy cũng nhìn đồng hồ, cũng hạ thấp giọng nói: “Ai giỡn trước?”
Thời Lạc lại nghẹn họng.
“Được rồi, không giỡn nữa.” Dư Thúy cười, tránh qua một bên, “Đi ngủ thôi.”
Thời Lạc gần như là chạy trối chết.
Về lại phòng mình, sau khi đỏ mặt tắm rửa xong thì cảm giác vừa xấu hổ vừa tức giận vừa rồi mới biến mất, Thời Lạc có hơi hối hận.
Mình ở đây huấn luyện thêm, Dư Thúy sợ mình thức suốt đêm, im lặng bầu bạn bên cạnh, thức cùng mình đến giờ này, mình lại vì quá xấu hổ, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói được.
Hôm qua lúc ăn ở quán, gặp Chu Hỏa ở trong nhà vệ sinh, Chu Hỏa lén lút mật báo, Dư Thúy nói với anh: “Nhớ lại truyện lúc trước, cảm thấy tôi thương em ấy không đủ.”
“Em ấy” mà hắn nói chính là mình.
Khi đó Thời Lạc cảm thấy thật trùng hợp, mình cũng cho rằng như thế.
Mỗi lần nghĩ đến Dư Thúy, Thời Lạc luôn cảm thấy mình thương hắn chưa đủ.
Trước đây là tùy hứng, bây giờ lại không hiểu tình cảm.
Bản thân Thời Lạc cũng biết rõ mình không tinh tế, ví dụ như vừa rồi…
Cậu bực bội vò tóc, Dư tra nam quá dịu dàng, quá biết chơi chiêu, so với hắn rõ ràng mình chẳng là gì.
Cậu tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm, co người lại.
Tuần này hạ nhiệt độ mấy lần, điều hòa chính của căn cứ vẫn chưa mở, nửa đêm rạng sáng thì có hơi lạnh.
Lúc này hình như lại hạ độ, Thời Lạc xoa tóc, lên giường.
Đắp chăn rồi vẫn còn hơi lạnh, đã không còn sớm nữa, Thời Lạc nhắm mắt không nhúc nhích, ép mình mau vào giấc ngủ.
5 phút sau, Thời Lạc mở mắt, lại bắt đầu lo lắng cái dạ dày khiến người ta phiền lòng của Dư Thúy.
Không được mệt, không được lạnh.
Mỗi lần trời lạnh, Dư Thúy ăn rất ít, bình thường hắn nói có lệ là không thấy ngon miệng nhưng thật ra là không thoải mái, ăn không nổi.
Nhiệt độ trong phòng thật sự có hơi lạnh, phòng của Dư Thúy có khác gì với phòng mình không? Tối lạnh như thế này, ngày hôm sau có đau dạ dày hay không?
Thời Lạc nhíu mày, vén chăn lên đứng dậy, thở dài một hơi: “Quý Nham Hàn chết không tử tế…”
Cậu mang dép vào, khoác thêm áo, cầm điện thoại ra khỏi phòng.
Cả căn cứ trống hoác, trên hành lang im đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Bốn giờ hơn rồi, cả căn cứ mọi người đã ngủ say.
Lúc này, Thời Lạc làm gì cũng không có ai phát hiện.
Cùng thời khắc này, đổi nhân vật khác, nếu như tình huống hiện tại là Dư Thúy ở trong hành lang thì hắn không cần nghĩ ngợi mà cầm chăn của mình đẩy cửa phòng của Thời Lạc, thêm một cái chăn cho bạn trai bị bệnh dạ dày sợ lạnh, lại hợp lẽ mà ngủ cùng giường.
Chăn của mình cũng đã dâng lên, không ngủ cùng thì phải làm sao?
Nhưng người giỏi khuyên người ta uống nước nóng như Thời Lạc thì không giống.
Mặt Thời Lạc bực bội, trong miệng mắng chửi, vừa nguyền rủa Quý Nham Hàn hại mình không ngủ được, vừa mắt nhìn thẳng đi qua phòng của Dư Thúy bước xuống lầu, đi đến phòng họp ở lầu 1 tìm chìa khóa phòng điều khiển, tiện thể cầm cái đèn pin.
Thời Lạc mở cửa phòng điều khiển, lách vào trong căn phòng nhỏ xíu, mở đèn rồi giơ đèn pin lên, không có gì bất ngờ, chẳng thấy chữ tiếng Trung nào hết. Thời Lạc dụi con mắt buồn ngủ, cẩn thận phân biệt đâu là bảng điều khiển điều hòa chính.
Tuy Thời Lạc chưa từng tiếp xúc với thứ này, nhưng không bao lâu đã xem hiểu sơ sơ rồi, cậu chỉnh thử một lát, mở chế độ ấm áp cho căn cứ, lại chỉnh tăng nhiệt độ.
Thời Lạc lạnh mặt đặt đèn pin và chìa khóa trở lại, về phòng của mình.
Trong phòng điều khiển, điều khiển trung tâm của các loại đồng hồ, nước nóng lạnh, máy sưởi, điện nước đều nhét chung một chỗ, thật ra Thời Lạc không tự tin lắm, lỡ như mở chế độ lạnh thì xong bà nó rồi. Về lại phòng mình, Thời Lạc cũng không có ngủ luôn, cậu lấy con búp bê hôm nay Dư Thúy tặng cho mình ngồi bên giường chờ một lúc, tính chờ nhiệt độ phòng ấm lên mới ngủ.
Thời Lạc nhìn con búp bê trong tay, khẽ thở ra một hơi.
Chỉ là thuận miệng nói một câu, thứ này, không ai nhớ giữ cho mình mà Dư Thúy đã ghi trong lòng rồi, đòi fan tặng cho mình.
Giống như Thần Hỏa, Thời Lạc cũng không thích chơi búp bê, nhưng mà nếu là người khác để ý tặng cho mình vậy thì khác rồi.
Thời Lạc cũng không bán thảm, từ nhỏ đến lớn thật sự không có ai sẽ để tâm mang giùm cậu mấy thứ này.
Khi còn nhỏ, ba mẹ cãi nhau suốt ngày, hai người đều muốn thoát khỏi nhau, không ai để ý đến Thời Lạc. Khó khăn lắm mới ly hôn, Thời Lạc đi theo mẹ mình, vốn cho rằng sống một cuộc sống bình lặng, nhưng lại bình lặng quá. Cuối cùng mẹ cậu cũng thoát khỏi cuộc hôn nhân hành hạ mình mấy năm, nóng lòng hưởng thụ cuộc sống bình thường, tận hưởng tình yêu và hôn nhân mới, không còn quá nhiều thời gian và tinh lực để cho Thời Lạc, trong dịu dàng và quan tâm thỉnh thoảng ấy vẫn luôn mang theo mấy phần mất tập trung. Thời Lạc hiểu, mẹ cậu sớm muộn cũng sẽ tái hôn, chỉ là không ngờ rằng, trước khi tái hôn mình đã bị đuổi ra khỏi cửa.
Sau đó Thời Lạc bắt đầu cuộc sống tuổi thơ đấu trí đấu dũng với người ba khốn nạn của mình.
Đấu với trời, đấu với người, đấu với cha.
Có đôi khi Thời Lạc cảm thấy, trạng thái thi đấu của mình cấp cao như vậy có thể là nhờ khoảng thời gian tuổi thơ và niên thiếu cậu đã chiến đấu thắng Phật.
Từ nhỏ đến lớn, nhìn thấu tình người ấm lạnh, chỉ là chưa thưởng thức được mấy phần dịu dàng.
Chỉ có một chút…
Thời Lạc nghịch con búp bê trong tay, toàn là Dư Thúy cho.
Bạn trai tốt như này, không chỉnh điều hòa cho hắn thì chỉnh cho ai?
Thời Lạc mơ hồ cảm nhận được trong phòng ấm hơn, cậu cất con búp bê đột kích, cởi áo khoác về lại giường, vừa nằm uống đã ngủ rồi.
Thời Lạc ngủ không bao lâu thì bên ngoài đã mưa tí tách rồi, nhiệt độ ngoài phòng lại hạ xuống.
10 giờ sáng hôm sau, trời mưa dầm.
Dư Thúy dậy sớm hơn so với ngày thường, kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong lòng khẽ rung động.
Hắn rửa mặt xong thì bước ra khỏi phòng, gặp dì giúp việc đang lau nhà, Dư Thúy nói khẽ: “Điều hòa không khí trung tâm mở rồi ạ?”
“Đúng vậy, không biết ai mở. Nửa đêm hôm qua đã ấm rồi.” Mọi người trong căn cứ còn đang ngủ, dì cũng nói nhỏ, dùng lời nói nhỏ nhẹ phàn nàn, “Dì đã nói mấy hôm nay sẽ hạ nhiệt mà, hôm qua mấy đứa thi đấu, đều vội vàng, dì nói mấy lần không có ai để ý dì. Điều hòa bên mấy đứa dì cũng không biết chỉnh thế nào, nửa đêm không biết ai dậy chỉnh, cảm ơn trời đất…”
Con ngươi Dư Thúy hơi động, ai chỉnh? Hôm qua người nào người nấy cũng ngủ sớm, còn có thể là ai?
Thời Lạc vẫn luôn không sợ lạnh, có hạ độ hay không cậu cũng sẽ không quan tâm, có thể khiến cậu để ý…
Dư Thúy ngừng một lát, thấp giọng nói: “Ngại quá, con ngủ có hơi ít…”
Dì liền biết, vội áy náy nói: “Được được, buổi chiều dì lại quét dọn lầu hai. Con về ngủ thêm chút nữa đi, mới 10 giờ.”
Dư Thúy gật đầu: “Làm phiền rồi ạ.”
Hắn đưa mắt tiễn dì xuống lầu, chờ bóng dáng của dì biến mất ở đầu cầu thang, Dư Thúy bước vội đến cửa phòng Thời Lạc, không hề nghĩ ngợi, khẽ mở cửa phòng Thời Lạc ra, bước vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương