FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])
Chương 83
Thời Lạc vẫn cảm thấy Dư Thúy hơi là lạ, trước khi ngủ vẫn bình thường, vừa thức dậy không có chuyện gì hết thì bỗng nhiên như vậy, bị gì thế?
“Sao bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này…” Giọng nói Thời Lạc hơi khàn khàn do mới thức dậy, “Rốt cuộc sao thế?”
Thời Lạc trời sinh đã nhạy cảm, từ lúc mới quen biết, bất cứ thay đổi cảm xúc nào của Dư Thúy cậu đều tóm được, cậu nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì à?”
Cậu không thể nào không đa nghi, cái vận may lên xuống trập trùng của Dư Thúy cậu đã lãnh giáo đủ nhiều rồi, bên Dư Thúy có chút bất thường thì cậu sẽ không nghĩ theo hướng tốt.
Buồn ngủ trong mắt Thời Lạc bị quét đi sạch sẽ, cậu dựa ra sau, trong mắt có thêm mấy phần cảnh giác: “Anh có biết… lần gần nhất anh đối xử vô cùng dịu dàng với em là khi nào không?”
Trái tim Dư Thúy bị đoạn âm thanh vừa rồi khuấy đến đau lòng, bây giờ chỉ muốn an ủi Thời Lạc, hắn hôn lên trán Thời lạc, suy nghĩ không tập trung hỏi: “Khi nào?”
Thời Lạc nhỏ giọng nói: “Khi sắp tiễn em đến NSN…”
Tim Dư Thúy lại bị đâm một dao.
Thời Lạc sờ trán của mình, càng cảm thấy đây không phải điềm tốt gì, nói tiếp: “Biết lần duy nhất mẹ em hôn trán em là lúc nào không?”
“Là hôm trước khi đưa em đến nhà ba.”
Dư Thúy hít sâu một hơi, tim sắp bị Thời Lạc đâm thủng rồi.
Cảm giác không an toàn mang theo từ khi sinh ra khiến Thời Lạc khó chấp nhận bất cứ sự dịu dàng nào vượt qua mong muốn của cậu. Thời Lạc ngồi trong chăn, sắc mặt rất xấu, canh cánh trong lòng hỏi: “Đến bây giờ em còn cảm thấy, cái trán của em vô cùng xui xẻo, đang yên đang lành anh hôn nó làm gì?!”
Dư Thúy khựng lại, bị Thời Lạc chọc cho tức cười.
Không chờ Thời Lạc nói tiếp, Dư Thúy ôm Thời Lạc, lại hôn ở giữa trán cậu một cái, rồi hôn tiếp một cái.
Thời Lạc muốn ngăn hắn lại, đẩy mấy cái bất ngờ phát hiện mình hoàn toàn không đẩy Dư Thúy ra được.
Dư Thúy chỉ là dạ dày không tốt lắm, nên hơi gầy, nhưng người đàn ông hai mươi mốt tuổi, chỗ nào chỗ nấy đều ở trạng thái đỉnh cao, nếu đọ sức thật thì Thời Lạc không phải đối thủ của Dư Thúy.
Dư Thúy đè Thời Lạc xuống giường lại, hôn hết lần này đến lần khác trên trán Thời Lạc, đến khi Thời Lạc ngoan ngoãn không đẩy ra mới ngừng lại.
Dư Thúy cụp mắt nhìn Thời Lạc, nói khẽ: “Còn nhúc nhích không?”
Hơi thở của Dư Thúy phà lên gáy Thời Lạc, cổ cậu lập tức đỏ bừng.
Ký ức lại bị kéo về lại hai năm trước.
Lúc Thời Lạc mới đến FS, cứ hay bỗng dưng cãi nhau với Thần Hỏa.
Không có nguyên nhân, không có lý do, giống như hai người các cậu từ lâu đã cảm giác được sau này đối phương sẽ trở thành cùng chức nghiệp, bài ngoại bẩm sinh, chướng mắt lẫn nhau, không cần mâu thuẫn gì thực tế cả, nhìn nhau thôi cũng có thể cãi nhau.
Có lần, Thời Lạc cũng không nhớ rõ vì chuyện gì, lại cãi lộn với Thần Hỏa, hai người sau khi châm chọc nửa tiếng đồng hồ cuối cùng từ đấu văn đổi sang đấu võ, dưới sự chứng kiến của Puppy, quyết định vật tay, xem thử ai mới là gà yếu ớt thật.
Lúc đó Thời Lạc dồn hết sức lực uống sữa mẹ nhưng vẫn không thắng nổi Thần Hỏa.
Chỉ thua có một chút thôi.
Mặt mũi Thời Lạc 17 tuổi lớn hơn trời, thua Thần Hỏa lại bị cậu ta cà khịa một hồi tức đến bốc hỏa, Puppy thấy Thời Lạc không thắng được Thần Hỏa, nháy mắt cũng lớn gan dám chọc Thời Lạc, cũng chơi với Thời Lạc một ván, Thời Lạc vật tay với Thần Hỏa đến mức cả cánh tay đau nhức, Puppy không tốn sức lực gì đã thắng.
Thần Hỏa với Puppy cười phá lên, huýt sáo trêu Thời Lạc là thằng nhóc con vị chưa thành niên, Thời Lạc tức đến nỗi cơm không muốn ăn, đen mặt, tức giận đến mức gặp ai cũng muốn cắn.
Dư Thúy đứng ngoài xem toàn bộ quá trình kết thúc một ván game xếp đơn, bỗng nhiên nói cũng muốn chơi với Thời Lạc một lần.
Thần Hỏa với Puppy lập tức cười càng dữ dội hơn.
Thời Lạc vốn dĩ cảm thấy mất mặt, bực muốn chết, hoàn toàn không muốn thua một lần nữa, nhưng mà sau khi bị Dư Thúy không đau không ngứa khiêu khích lại cảm thấy không dám chơi càng mất mặt, miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng lúc đó Thời Lạc tức muốn chết rồi.
Thần Hỏa cãi nhau với mình, Dư Thúy không giúp mình thì thôi còn cùng với bọn họ chọc mình.
Thay phiên đến là có ý gì? Ăn hiếp mình à?
Người ta mới là đồng đội hơn một năm cùng chiến đội, mình là dự bị mới đến, là người ngoài.
Lúc đó Thời Lạc còn chưa được Dư Thúy ủ ấm, cả người đều là gai, nhạy cảm lầm lì đến đáng sợ, nhất thời cảm thấy thất vọng, cảm thấy Dư Thúy hoàn toàn không để ý đến mình.
Thời Lạc lạnh mặt vật tay với Dư Thúy, lúc đầu Dư Thúy cũng rất có sức, nhưng không bao lâu thì không trụ được nữa, Thời Lạc bất ngờ thắng Dư Thúy.
Thần Hỏa với Puppy quen kiểu thắng thì làm vua thua bị cà khịa, lập tức buông tha Thời Lạc, quay đầu bắt đầu cà khịa Dư Thúy, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Dư Thúy cũng không quan tâm, xoa bàn tay của mình, thừa nhận mình không có sức lực. Hôm đó Puppy còn đăng một bài gây sự lên weibo cà khịa Dư Thúy.
Thời Lạc bị Thần Hỏa với Puppy chọc cho buồn cười, không nhận ra có gì đó bất thường.
Từ đó ngầm cho rằng Dư Thúy không có sức bằng mình, cho đến một phút trước.
Thời Lạc từ đầu đến cuối không đẩy được Dư Thúy một chút nào.
Căn bản không phải đối thủ của Dư Thúy.
Cậu nghe thấy Dư Thúy nói khẽ bên tai mình: “Lạc Lạc, biết rằng trước đây là anh nhường em rồi sao?”
Con ngươi Thời Lạc hơi run lên, cánh tay lập tức mất sức, lại bị Dư Thúy hôn lên trán.
Không ai có thể chống lại sự dịu dàng này, Thời Lạc hơi thả lỏng cảnh giác, nhưng vẫn không nhịn được mà lầm bầm: “Thật sự không sao à?”
Thời Lạc nghe thấy Dư Thúy bất đắc dĩ nói: “Có thể có chuyện gì chứ?”
Cậu ngừng lại, khẽ nhíu mày: “Không chừng câu lạc bộ lại xảy ra tình huống gì đó, anh lại bán em thì sao? Chiến đội của anh cứ thích xảy ra chuyện…”
“Không có chuyện gì hết, chỉ là…”
Mưa bên ngoài cửa sổ càng ngày càng lớn, mây đen che khuất mặt trời, trong phòng không mở đèn giống như đêm khuya, Thời Lạc không nhìn rõ biểu cảm của Dư Thúy, chỉ nghe thấy Dư Thúy đang nói khẽ bên tai mình: “Chỉ là muốn em, muốn ở cạnh em nhiều hơn…”
“Càng thích em, càng đau lòng vì em… không biết làm thế nào mới đối xử tốt với em.”
Trời xui đất khiến, Thời Lạc lập tức hiểu rõ sự thiết tha và tấm lòng của Dư Thúy.
Càng thích càng đau lòng.
Thời Lạc mím môi, giọng khàn khàn nói: “Em cũng vậy, rạng sáng cảm thấy trời hạ nhiệt độ, hoàn toàn không ngủ được… sợ dạ dày anh lại đau, đau lòng chết em rồi… Ưm.”
Thời lạc còn chưa nói xong đã bị Dư Thúy hôn lên môi.
Cậu không tránh nữa, hơi nâng cằm lên.
Một lát sau, gò má Thời Lạc càng ngày càng đỏ, cậu hơi cong chân, lúng túng lùi về sau.
Thời Lạc tự cho rằng động tác của mình rất tự nhiên, cảm thấy không chừng Dư Thúy sẽ không phát hiện được gì.
Cậu cẩn thận hơi dựa qua một bên, chưa kịp tốn sức che giấu xong thì nghe thấy Dư Thúy cười khẽ.
Thời Lạc cứng đờ.
Dư Thúy hôn bên tai cậu: “Đã cảm giác được từ sớm rồi… Đừng nhúc nhích, phục vụ sau khi mua một triệu bao đêm.”
Mắt Thời Lạc bỗng nhiên trừng to, lập tức cắn chặt răng.
Mưa càng ngày càng lớn, nửa tiếng sau, Thời Lạc vào nhà vệ sinh tắm.
Thời Lạc chỉnh nhiệt độ nước xuống thấp, xối lên lồng ngực và cổ còn đỏ của cậu.
Dư Thúy bề ngoài dịu dàng, lúc thân mật thật lại ra tay độc ác, tên tra nam kia chơi nuột đến mức không thể nuột hơn, Thời Lạc hoàn toàn không chống đỡ được, bị ăn sít sao, lúc này eo vẫn còn mềm.
Thời Lạc không dám nghĩ ngày nào đó hai người cái gì cũng làm thật thì sẽ thế nào.
Hô hấp của cậu còn hơi mất tự nhiên, cậu xối nước lên đầu, nhỏ giọng lầm bầm: “Còn không phải bị anh ấy làm chết…”
Cửa nhà vệ sinh bỗng nhiên bị gõ, Thời Lạc vội tắt vòi sen, Dư Thúy ở bên ngoài hỏi: “Anh đặt đồ ăn, em ăn gì?”
Lúc này đầu óc Thời Lạc đều là Dư Thúy, không nghĩ ra được muốn ăn gì, chần chừ nói: “Giống anh… Đừng để em húp cháo không là được.”
Dư Thúy ở bên ngoài cười đồng ý, không hỏi gì nữa, chắc là đang gọi đồ ăn.
Đến khi Thời Lạc tắm rửa xong xuôi mặc quần áo ra ngoài chỉ nhìn thấy ga giường mà mình làm dơ trước đó bị ném qua một bên, trên giường đã thay cái mới, chăn cũng được xếp thẳng thớm.
Nếu Thời Lạc nhớ không lầm thì phòng của Dư Thúy vẫn luôn là dì giúp việc dọn dẹp, trước đây hắn còn bị dì mắng, đàn ông lớn như vậy mà không biết lồng vỏ chăn.
Thời Lạc nhìn Dư Thúy đang ở bên ngoài cửa sổ nói chuyện điện thoại với nhân viên báo biển số nhà, lại nhìn chăn ga mới thoải mái của mình… Xem ra, trị liệu nào đó không phải không biết, chỉ là làm thiếu gia quen rồi, chưa bao giờ làm việc nhà mà thôi.
Nhưng hắn đã làm cho cậu rồi.
Dư Thúy cúp điện thoại, quay đầu thấy Thời Lạc đang nhìn mình, cười tươi, tiện thể sắp xếp lại cái tủ bị làm lộn xộn khi lấy chăn ga mới xong rồi đóng lại: “Phòng của mình còn lười dọn… của em thì không giống.”
“Đồ ăn đến rồi, anh đi lấy.” Dư Thúy hỏi Thời Lạc, “Đem lên phòng em ăn à?”
Buổi chiều không huấn luyện, Thời Lạc đương nhiên muốn tiếp tục ở cùng với Dư Thúy, cậu gật đầu.
Dư Thúy ra ngoài lấy đồ ăn, Thời Lạc lau tóc, đi đến bên giường mới phát hiện, Dư Thúy đã cầm áo khoác mình vừa làm rơi xuống giường, xếp gọn lại đặt ở đầu giường.
Đều là những chuyện nhỏ nhặt không thể nhỏ hơn nữa, nhưng xếp lại với nhau dường như khiến trái tim Thời Lạc căng đầy.
Whisper trên sân đấu làm gì cũng thuận lợi, vừa mạnh mẽ lại vừa lạnh lùng, đời tư dịu dàng cỡ nào tinh tế cỡ nào chỉ có cậu biết được.
Trái tim Thời Lạc vừa nóng vừa căng, vô cùng muốn tìm người để khoe khoang.
Nhưng mà lại không có ai nói được.
Không muốn công khai cho tất cả mọi người biết, cũng không thể nói với đám bạn ít ỏi ở chiến đội khác, người biết nội tình trong đội của mình…
Thời Lạc mới không thèm nói chuyện riêng của mình với Dư Thúy cho Chu Hỏa hoặc là Puppy.
Quá lúng túng, quá buồn nôn, quá điên rồ.
Nhưng Thời Lạc vẫn muốn nói.
Cậu mở weibo của mình, nhìn acc chính hai triệu fan, chần chừ chưa đến một phần mười giây, cam chịu đổi sang acc clone.
Acc clone này của Thời Lạc vốn là dùng để chửi nhau với anti, bình thường cũng không dùng nhiều, sau khi đến Free thì dường như không đụng đến, đăng nhập lác đác mấy lần, đều là vào lúc mong muốn bộc lộ của cậu mạnh nhất lại cảm thấy mất mặt không thể không dùng acc clone.
Bài đăng gần nhất là nửa tháng trước, chỉ một câu, sến đến mức bản thân Thời Lạc cũng không nhìn nổi.
“Anh đối xử với em quá tốt, tốt đến mức an ủi tất cả mọi chuyện khó quên của em. Dư Thúy.”
Bài tiếp theo lại càng sến, Thời Lạc nghi ngờ hôm đó có phải hôm sau khi thi đấu thì ăn ở bên ngoài mình uống say không.
“Tương lai nếu như già đi, nếu như bị giảm trí nhớ, nhất định phải nhìn lại bài đăng này, nhớ thật kỹ, người mày thích nhất là Dư Thúy, người duy nhất từng thích là Dư Thúy, người tốt với mày nhất là Dư Thúy, người hết lần này đến lần khác cho mày hi vọng là Dư Thúy, người kéo mày từ trong vực sâu lên là Dư Thúy… Chuyện gì cũng có thể quên nhưng duy nhất không được quên người này.”
Bài tiếp theo, Thời Lạc lại nhớ rất rõ, là hôm cậu với Dư Thúy xác định mối quan hệ.
“Đánh dấu lại, hôm nay, mình và Dư Thúy bên nhau rồi.”
Khi tình yêu nồng nàn thì sến sẩm gì cũng đều bị lôi ra, xem một hồi răng cũng muốn rụng, Thời Lạc tuyệt đối ngại nói thẳng những lời này, nhưng đăng ở acc clone thì còn được.
Thời Lạc nghĩ một chút, đang do dự hôm nay viết chuyện gì, viết ra hết có khi nào bị khóa acc không, bất ngờ phát hiện acc clone rác rưởi này của mình vậy mà có không ít bình luận.
Acc này chỉ có năm mươi sáu người theo dõi, trong đó chắc có chừng năm mươi acc là acc zombie do ứng dụng nhét vào, bình luận ở đâu ra?
Trong lòng Thời Lạc khẽ giật mình, chẳng lẽ…
Bị Dư Thúy phát hiện rồi?
Mặt Thời Lạc lập tức đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa bứt rứt, đứng lên đi vòng vòng trong phòng, do dự một hồi mới quyết tâm mang theo chút mong đợi mở bình luận.
Bình luận nhiều vô cùng, Thời Lạc xem từ trên xuống dưới, vết đỏ ửng trên mặt dần biến mất, chậm rãi trở nên lạnh lùng.
Thời Lạc xem thường nhiệt độ của chiến đội mình, cũng xem thường sự hung hãn của fan Dư Thúy, dùng acc clone đăng weibo gõ thẳng tên của Dư Thúy, đương nhiên không tránh khỏi mắt thần của fan.
[Lại thêm một kẻ điên.]
[“Mình với Dư Thúy bên nhau rồi.” xin hỏi, cô uống bao nhiêu rồi, mới có thể đăng được cái bài này?]
[Nhìn xem, nơi này có fan mắc chứng hoang tưởng.]
[Có gì nói đó nhé, fan biến thái đội chúng ta thật sự rất nhiều, Whisper thì cực kỳ nhiều.]
[… Xin trả bầu trời trong xanh lại cho eSport đi, xin cô đó.]
[Thật sự, tôi cảm thấy lo lắng vì trạng thái tinh thần của cô đó.]
[Hay là đi khám thử xem? Fan đội hùn vốn giùm cô.]
“Sao bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này…” Giọng nói Thời Lạc hơi khàn khàn do mới thức dậy, “Rốt cuộc sao thế?”
Thời Lạc trời sinh đã nhạy cảm, từ lúc mới quen biết, bất cứ thay đổi cảm xúc nào của Dư Thúy cậu đều tóm được, cậu nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì à?”
Cậu không thể nào không đa nghi, cái vận may lên xuống trập trùng của Dư Thúy cậu đã lãnh giáo đủ nhiều rồi, bên Dư Thúy có chút bất thường thì cậu sẽ không nghĩ theo hướng tốt.
Buồn ngủ trong mắt Thời Lạc bị quét đi sạch sẽ, cậu dựa ra sau, trong mắt có thêm mấy phần cảnh giác: “Anh có biết… lần gần nhất anh đối xử vô cùng dịu dàng với em là khi nào không?”
Trái tim Dư Thúy bị đoạn âm thanh vừa rồi khuấy đến đau lòng, bây giờ chỉ muốn an ủi Thời Lạc, hắn hôn lên trán Thời lạc, suy nghĩ không tập trung hỏi: “Khi nào?”
Thời Lạc nhỏ giọng nói: “Khi sắp tiễn em đến NSN…”
Tim Dư Thúy lại bị đâm một dao.
Thời Lạc sờ trán của mình, càng cảm thấy đây không phải điềm tốt gì, nói tiếp: “Biết lần duy nhất mẹ em hôn trán em là lúc nào không?”
“Là hôm trước khi đưa em đến nhà ba.”
Dư Thúy hít sâu một hơi, tim sắp bị Thời Lạc đâm thủng rồi.
Cảm giác không an toàn mang theo từ khi sinh ra khiến Thời Lạc khó chấp nhận bất cứ sự dịu dàng nào vượt qua mong muốn của cậu. Thời Lạc ngồi trong chăn, sắc mặt rất xấu, canh cánh trong lòng hỏi: “Đến bây giờ em còn cảm thấy, cái trán của em vô cùng xui xẻo, đang yên đang lành anh hôn nó làm gì?!”
Dư Thúy khựng lại, bị Thời Lạc chọc cho tức cười.
Không chờ Thời Lạc nói tiếp, Dư Thúy ôm Thời Lạc, lại hôn ở giữa trán cậu một cái, rồi hôn tiếp một cái.
Thời Lạc muốn ngăn hắn lại, đẩy mấy cái bất ngờ phát hiện mình hoàn toàn không đẩy Dư Thúy ra được.
Dư Thúy chỉ là dạ dày không tốt lắm, nên hơi gầy, nhưng người đàn ông hai mươi mốt tuổi, chỗ nào chỗ nấy đều ở trạng thái đỉnh cao, nếu đọ sức thật thì Thời Lạc không phải đối thủ của Dư Thúy.
Dư Thúy đè Thời Lạc xuống giường lại, hôn hết lần này đến lần khác trên trán Thời Lạc, đến khi Thời Lạc ngoan ngoãn không đẩy ra mới ngừng lại.
Dư Thúy cụp mắt nhìn Thời Lạc, nói khẽ: “Còn nhúc nhích không?”
Hơi thở của Dư Thúy phà lên gáy Thời Lạc, cổ cậu lập tức đỏ bừng.
Ký ức lại bị kéo về lại hai năm trước.
Lúc Thời Lạc mới đến FS, cứ hay bỗng dưng cãi nhau với Thần Hỏa.
Không có nguyên nhân, không có lý do, giống như hai người các cậu từ lâu đã cảm giác được sau này đối phương sẽ trở thành cùng chức nghiệp, bài ngoại bẩm sinh, chướng mắt lẫn nhau, không cần mâu thuẫn gì thực tế cả, nhìn nhau thôi cũng có thể cãi nhau.
Có lần, Thời Lạc cũng không nhớ rõ vì chuyện gì, lại cãi lộn với Thần Hỏa, hai người sau khi châm chọc nửa tiếng đồng hồ cuối cùng từ đấu văn đổi sang đấu võ, dưới sự chứng kiến của Puppy, quyết định vật tay, xem thử ai mới là gà yếu ớt thật.
Lúc đó Thời Lạc dồn hết sức lực uống sữa mẹ nhưng vẫn không thắng nổi Thần Hỏa.
Chỉ thua có một chút thôi.
Mặt mũi Thời Lạc 17 tuổi lớn hơn trời, thua Thần Hỏa lại bị cậu ta cà khịa một hồi tức đến bốc hỏa, Puppy thấy Thời Lạc không thắng được Thần Hỏa, nháy mắt cũng lớn gan dám chọc Thời Lạc, cũng chơi với Thời Lạc một ván, Thời Lạc vật tay với Thần Hỏa đến mức cả cánh tay đau nhức, Puppy không tốn sức lực gì đã thắng.
Thần Hỏa với Puppy cười phá lên, huýt sáo trêu Thời Lạc là thằng nhóc con vị chưa thành niên, Thời Lạc tức đến nỗi cơm không muốn ăn, đen mặt, tức giận đến mức gặp ai cũng muốn cắn.
Dư Thúy đứng ngoài xem toàn bộ quá trình kết thúc một ván game xếp đơn, bỗng nhiên nói cũng muốn chơi với Thời Lạc một lần.
Thần Hỏa với Puppy lập tức cười càng dữ dội hơn.
Thời Lạc vốn dĩ cảm thấy mất mặt, bực muốn chết, hoàn toàn không muốn thua một lần nữa, nhưng mà sau khi bị Dư Thúy không đau không ngứa khiêu khích lại cảm thấy không dám chơi càng mất mặt, miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng lúc đó Thời Lạc tức muốn chết rồi.
Thần Hỏa cãi nhau với mình, Dư Thúy không giúp mình thì thôi còn cùng với bọn họ chọc mình.
Thay phiên đến là có ý gì? Ăn hiếp mình à?
Người ta mới là đồng đội hơn một năm cùng chiến đội, mình là dự bị mới đến, là người ngoài.
Lúc đó Thời Lạc còn chưa được Dư Thúy ủ ấm, cả người đều là gai, nhạy cảm lầm lì đến đáng sợ, nhất thời cảm thấy thất vọng, cảm thấy Dư Thúy hoàn toàn không để ý đến mình.
Thời Lạc lạnh mặt vật tay với Dư Thúy, lúc đầu Dư Thúy cũng rất có sức, nhưng không bao lâu thì không trụ được nữa, Thời Lạc bất ngờ thắng Dư Thúy.
Thần Hỏa với Puppy quen kiểu thắng thì làm vua thua bị cà khịa, lập tức buông tha Thời Lạc, quay đầu bắt đầu cà khịa Dư Thúy, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Dư Thúy cũng không quan tâm, xoa bàn tay của mình, thừa nhận mình không có sức lực. Hôm đó Puppy còn đăng một bài gây sự lên weibo cà khịa Dư Thúy.
Thời Lạc bị Thần Hỏa với Puppy chọc cho buồn cười, không nhận ra có gì đó bất thường.
Từ đó ngầm cho rằng Dư Thúy không có sức bằng mình, cho đến một phút trước.
Thời Lạc từ đầu đến cuối không đẩy được Dư Thúy một chút nào.
Căn bản không phải đối thủ của Dư Thúy.
Cậu nghe thấy Dư Thúy nói khẽ bên tai mình: “Lạc Lạc, biết rằng trước đây là anh nhường em rồi sao?”
Con ngươi Thời Lạc hơi run lên, cánh tay lập tức mất sức, lại bị Dư Thúy hôn lên trán.
Không ai có thể chống lại sự dịu dàng này, Thời Lạc hơi thả lỏng cảnh giác, nhưng vẫn không nhịn được mà lầm bầm: “Thật sự không sao à?”
Thời Lạc nghe thấy Dư Thúy bất đắc dĩ nói: “Có thể có chuyện gì chứ?”
Cậu ngừng lại, khẽ nhíu mày: “Không chừng câu lạc bộ lại xảy ra tình huống gì đó, anh lại bán em thì sao? Chiến đội của anh cứ thích xảy ra chuyện…”
“Không có chuyện gì hết, chỉ là…”
Mưa bên ngoài cửa sổ càng ngày càng lớn, mây đen che khuất mặt trời, trong phòng không mở đèn giống như đêm khuya, Thời Lạc không nhìn rõ biểu cảm của Dư Thúy, chỉ nghe thấy Dư Thúy đang nói khẽ bên tai mình: “Chỉ là muốn em, muốn ở cạnh em nhiều hơn…”
“Càng thích em, càng đau lòng vì em… không biết làm thế nào mới đối xử tốt với em.”
Trời xui đất khiến, Thời Lạc lập tức hiểu rõ sự thiết tha và tấm lòng của Dư Thúy.
Càng thích càng đau lòng.
Thời Lạc mím môi, giọng khàn khàn nói: “Em cũng vậy, rạng sáng cảm thấy trời hạ nhiệt độ, hoàn toàn không ngủ được… sợ dạ dày anh lại đau, đau lòng chết em rồi… Ưm.”
Thời lạc còn chưa nói xong đã bị Dư Thúy hôn lên môi.
Cậu không tránh nữa, hơi nâng cằm lên.
Một lát sau, gò má Thời Lạc càng ngày càng đỏ, cậu hơi cong chân, lúng túng lùi về sau.
Thời Lạc tự cho rằng động tác của mình rất tự nhiên, cảm thấy không chừng Dư Thúy sẽ không phát hiện được gì.
Cậu cẩn thận hơi dựa qua một bên, chưa kịp tốn sức che giấu xong thì nghe thấy Dư Thúy cười khẽ.
Thời Lạc cứng đờ.
Dư Thúy hôn bên tai cậu: “Đã cảm giác được từ sớm rồi… Đừng nhúc nhích, phục vụ sau khi mua một triệu bao đêm.”
Mắt Thời Lạc bỗng nhiên trừng to, lập tức cắn chặt răng.
Mưa càng ngày càng lớn, nửa tiếng sau, Thời Lạc vào nhà vệ sinh tắm.
Thời Lạc chỉnh nhiệt độ nước xuống thấp, xối lên lồng ngực và cổ còn đỏ của cậu.
Dư Thúy bề ngoài dịu dàng, lúc thân mật thật lại ra tay độc ác, tên tra nam kia chơi nuột đến mức không thể nuột hơn, Thời Lạc hoàn toàn không chống đỡ được, bị ăn sít sao, lúc này eo vẫn còn mềm.
Thời Lạc không dám nghĩ ngày nào đó hai người cái gì cũng làm thật thì sẽ thế nào.
Hô hấp của cậu còn hơi mất tự nhiên, cậu xối nước lên đầu, nhỏ giọng lầm bầm: “Còn không phải bị anh ấy làm chết…”
Cửa nhà vệ sinh bỗng nhiên bị gõ, Thời Lạc vội tắt vòi sen, Dư Thúy ở bên ngoài hỏi: “Anh đặt đồ ăn, em ăn gì?”
Lúc này đầu óc Thời Lạc đều là Dư Thúy, không nghĩ ra được muốn ăn gì, chần chừ nói: “Giống anh… Đừng để em húp cháo không là được.”
Dư Thúy ở bên ngoài cười đồng ý, không hỏi gì nữa, chắc là đang gọi đồ ăn.
Đến khi Thời Lạc tắm rửa xong xuôi mặc quần áo ra ngoài chỉ nhìn thấy ga giường mà mình làm dơ trước đó bị ném qua một bên, trên giường đã thay cái mới, chăn cũng được xếp thẳng thớm.
Nếu Thời Lạc nhớ không lầm thì phòng của Dư Thúy vẫn luôn là dì giúp việc dọn dẹp, trước đây hắn còn bị dì mắng, đàn ông lớn như vậy mà không biết lồng vỏ chăn.
Thời Lạc nhìn Dư Thúy đang ở bên ngoài cửa sổ nói chuyện điện thoại với nhân viên báo biển số nhà, lại nhìn chăn ga mới thoải mái của mình… Xem ra, trị liệu nào đó không phải không biết, chỉ là làm thiếu gia quen rồi, chưa bao giờ làm việc nhà mà thôi.
Nhưng hắn đã làm cho cậu rồi.
Dư Thúy cúp điện thoại, quay đầu thấy Thời Lạc đang nhìn mình, cười tươi, tiện thể sắp xếp lại cái tủ bị làm lộn xộn khi lấy chăn ga mới xong rồi đóng lại: “Phòng của mình còn lười dọn… của em thì không giống.”
“Đồ ăn đến rồi, anh đi lấy.” Dư Thúy hỏi Thời Lạc, “Đem lên phòng em ăn à?”
Buổi chiều không huấn luyện, Thời Lạc đương nhiên muốn tiếp tục ở cùng với Dư Thúy, cậu gật đầu.
Dư Thúy ra ngoài lấy đồ ăn, Thời Lạc lau tóc, đi đến bên giường mới phát hiện, Dư Thúy đã cầm áo khoác mình vừa làm rơi xuống giường, xếp gọn lại đặt ở đầu giường.
Đều là những chuyện nhỏ nhặt không thể nhỏ hơn nữa, nhưng xếp lại với nhau dường như khiến trái tim Thời Lạc căng đầy.
Whisper trên sân đấu làm gì cũng thuận lợi, vừa mạnh mẽ lại vừa lạnh lùng, đời tư dịu dàng cỡ nào tinh tế cỡ nào chỉ có cậu biết được.
Trái tim Thời Lạc vừa nóng vừa căng, vô cùng muốn tìm người để khoe khoang.
Nhưng mà lại không có ai nói được.
Không muốn công khai cho tất cả mọi người biết, cũng không thể nói với đám bạn ít ỏi ở chiến đội khác, người biết nội tình trong đội của mình…
Thời Lạc mới không thèm nói chuyện riêng của mình với Dư Thúy cho Chu Hỏa hoặc là Puppy.
Quá lúng túng, quá buồn nôn, quá điên rồ.
Nhưng Thời Lạc vẫn muốn nói.
Cậu mở weibo của mình, nhìn acc chính hai triệu fan, chần chừ chưa đến một phần mười giây, cam chịu đổi sang acc clone.
Acc clone này của Thời Lạc vốn là dùng để chửi nhau với anti, bình thường cũng không dùng nhiều, sau khi đến Free thì dường như không đụng đến, đăng nhập lác đác mấy lần, đều là vào lúc mong muốn bộc lộ của cậu mạnh nhất lại cảm thấy mất mặt không thể không dùng acc clone.
Bài đăng gần nhất là nửa tháng trước, chỉ một câu, sến đến mức bản thân Thời Lạc cũng không nhìn nổi.
“Anh đối xử với em quá tốt, tốt đến mức an ủi tất cả mọi chuyện khó quên của em. Dư Thúy.”
Bài tiếp theo lại càng sến, Thời Lạc nghi ngờ hôm đó có phải hôm sau khi thi đấu thì ăn ở bên ngoài mình uống say không.
“Tương lai nếu như già đi, nếu như bị giảm trí nhớ, nhất định phải nhìn lại bài đăng này, nhớ thật kỹ, người mày thích nhất là Dư Thúy, người duy nhất từng thích là Dư Thúy, người tốt với mày nhất là Dư Thúy, người hết lần này đến lần khác cho mày hi vọng là Dư Thúy, người kéo mày từ trong vực sâu lên là Dư Thúy… Chuyện gì cũng có thể quên nhưng duy nhất không được quên người này.”
Bài tiếp theo, Thời Lạc lại nhớ rất rõ, là hôm cậu với Dư Thúy xác định mối quan hệ.
“Đánh dấu lại, hôm nay, mình và Dư Thúy bên nhau rồi.”
Khi tình yêu nồng nàn thì sến sẩm gì cũng đều bị lôi ra, xem một hồi răng cũng muốn rụng, Thời Lạc tuyệt đối ngại nói thẳng những lời này, nhưng đăng ở acc clone thì còn được.
Thời Lạc nghĩ một chút, đang do dự hôm nay viết chuyện gì, viết ra hết có khi nào bị khóa acc không, bất ngờ phát hiện acc clone rác rưởi này của mình vậy mà có không ít bình luận.
Acc này chỉ có năm mươi sáu người theo dõi, trong đó chắc có chừng năm mươi acc là acc zombie do ứng dụng nhét vào, bình luận ở đâu ra?
Trong lòng Thời Lạc khẽ giật mình, chẳng lẽ…
Bị Dư Thúy phát hiện rồi?
Mặt Thời Lạc lập tức đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa bứt rứt, đứng lên đi vòng vòng trong phòng, do dự một hồi mới quyết tâm mang theo chút mong đợi mở bình luận.
Bình luận nhiều vô cùng, Thời Lạc xem từ trên xuống dưới, vết đỏ ửng trên mặt dần biến mất, chậm rãi trở nên lạnh lùng.
Thời Lạc xem thường nhiệt độ của chiến đội mình, cũng xem thường sự hung hãn của fan Dư Thúy, dùng acc clone đăng weibo gõ thẳng tên của Dư Thúy, đương nhiên không tránh khỏi mắt thần của fan.
[Lại thêm một kẻ điên.]
[“Mình với Dư Thúy bên nhau rồi.” xin hỏi, cô uống bao nhiêu rồi, mới có thể đăng được cái bài này?]
[Nhìn xem, nơi này có fan mắc chứng hoang tưởng.]
[Có gì nói đó nhé, fan biến thái đội chúng ta thật sự rất nhiều, Whisper thì cực kỳ nhiều.]
[… Xin trả bầu trời trong xanh lại cho eSport đi, xin cô đó.]
[Thật sự, tôi cảm thấy lo lắng vì trạng thái tinh thần của cô đó.]
[Hay là đi khám thử xem? Fan đội hùn vốn giùm cô.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương