FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])
Chương 84
Tâm sự tình yêu tuổi hồng mà Thời Lạc hiếm khi tích góp bị các fan lần lượt tạt nước lạnh xuyên vào tim.
Cậu cũng không vì thế mà hết hi vọng, đã quen cãi nhau với hater, lòng cảnh giác của Thời Lạc rất mạnh, cậu biết rõ mấy chiêu giả vờ làm fan của anti, nghĩ rằng đây rất có thể là anti của đội mình đến gây chuyện.
Thời Lạc tin vào thuyết âm mưu này nhấn vào từng ID của các bình luận để xem cẩn thận, một chút ảo tưởng còn sót lại trong lòng dần bị sụp đổ.
Có fan trung thành năm sáu năm của Dư Thúy, có fan kỹ thuật chuyên làm tuyển tập nổi bật khi thi đấu cho mình, có fan chị gái từng ủng hộ mình hơn chục ngàn tệ trong kênh live stream, có fan thẳng nam đã thích đội của mình từ lúc còn là FS rồi, có fan trung thành từ hai năm trước đã bắt đầu đến sân đấu xem không sót một trận…
Mấy tài khoản đó chửi acc clone của mình dữ dội nhất, mấy bài đăng weibo bình thường đều khen mình tâng bốc mình, nội dung bài này còn cảm động hơn bài khác…
Thời Lạc cố hết sức đè cơn giận xuống, nuốt câu chửi thề sắp thốt ra khỏi miệng vào lại bụng.
Đều là fan của mình, có vài người còn là con gái, chuyện này dù thế nào cũng không thể chửi.
Dù bọn họ cũng không nghe thấy.
Dù bọn họ chửi acc clone của mình quá đáng vô cùng.
“Nhịn…” Thời Lạc tức đến đau da đầu, “Nhịn mấy người một lần, nếu chửi thật thì mấy người không ai chửi lại tôi đâu…”
Thời Lạc không thể làm chuyện hề hước cãi nhau kịch liệt với fan của mình ở acc clone được, vốn muốn xóa mấy bình luận này, nhưng mà vừa nghĩ đến đều là fan của mình thì không nhịn được. Cậu không xem bình luận nữa, vẫn vô cùng kiên cường lại bướng bỉnh đăng weibo:
[Sắp ở chung với Dư Thúy rồi, thực ra anh ấy biết thay ga giường, biết xếp quần áo, biết trải chăn mền.]
Thời Lạc vừa đăng weibo, một tài khoản tên “Yêu mến Evil một đời” bình luận tận mấy cái cho cậu: [@CLB eSport Free cái tên này lại bắt đầu rồi, mọi người có thể cùng nhau báo cáo được không, khóa tài khoản tên này lại.]
Thời Lạc nhìn ID của fan tuyên bố muốn khoá tài khoản của mình, mệt mỏi nhéo nhéo giữa trán…
Nếu như tương lai mình với Dư Thúy không thành thật thì fan của mình không ai là vô tội hết.
Thời Lạc thoát acc clone, cất đi tình yêu không được chúc phúc của mình.
Cậu vừa mới đổi sang acc chính thì Dư Thúy xách đồ ăn về rồi.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa rất lớn, trên túi đồ ăn còn dính giọt nước.
Thời Lạc kéo cái bàn nhỏ ở dưới giường của mình để trên bệ cửa sổ, Dư Thúy đặt đồ ăn lên trên bàn nhỏ, hai người dựa vào bệ cửa sổ ăn cơm.
Dư Thúy vừa tháo đồ ăn vừa quan sát Thời Lạc từ trên xuống dưới một hồi: “Sao thế?”
Thời Lạc giật mình ngước mắt: “Hửm?”
Dư Thúy lấy hộp thức ăn ra đặt xong xuôi: “Sắc mặt của em… giống như mới tức giận.”
Thời Lạc mở hộp thức ăn, chần chừ một lát, nói với Dư Thúy.
“Fan em cười em, mắng em… còn muốn báo cáo em, có người còn nói muốn đánh em.” Thời Lạc mặt không cảm xúc ngậm đũa, nói từng chữ không rõ ràng lắm, “Fan dọa em, nói muốn đánh em, hôm qua còn đăng weibo nói hi vọng tất cả nguyện vọng của nhóc Thời đều có thể thực hiện, bây giờ em hi vọng cô ấy đừng phá hỏng tình cảm của em có được không?”
Dư Thúy nhịn cười: “Acc clone của em à? Anh đi xem.”
“Không cần!” Thời Lạc tự lướt xem mấy bài văn nhức não mà mình đăng còn cảm thấy rất mất mặt, sao có thể chịu để Dư Thúy xem chứ, “Không có gì đáng xem cả, lát nữa em xóa hết.”
“Vậy làm sao đây?” Dư Thúy chậm rãi khuấy cháo, “Hay là… đăng bằng acc chính?”
“Đừng quậy.” Thời Lạc mở bao giữ nhiệt của trà sữa, uống một ngụm, “Thế chẳng khác nào công khai à?”
Dư Thúy húp một ngụm cháo, giọng nói nhẹ nhàng: “Vậy thì công khai.”
Thời Lạc nhấp trà sữa dính ở môi dưới, chần chừ nói: “Anh… có ý gì?”
Cậu không yên tâm nhìn Dư Thúy: “Sắp sửa đến vòng play-off rồi, đừng gây chuyện, em nói thật đó, anh…”
Dư Thúy ngước mắt: “Anh làm sao?”
Thời Lạc khựng lại, bản thân cậu cũng không nói rõ ràng được: “Thực ra khi anh nổi điên… còn điên hơn em nhiều.”
Dư Thúy bật cười: “Anh từng nổi điên à?”
“Chưa từng nghe à? Người mà bình thường càng không thích giận dữ, trông rất ôn hòa thì khi nổi điên lên càng đáng sợ.” Thời Lạc sầu não trong lòng, “Anh chính là người như thế.”
“Với lại…” Thời Lạc cắn ống hút, nhỏ giọng nói, “Fan bạn gái, fan bà xã của anh nhiều hơn em… bỏ được sao?”
Dư Thúy mỉm cười: “Anh từng để ý đến việc này sao?”
Trong lòng Thời Lạc nóng lên, cơn buồn bực trong lòng lập tức biến mất sạch sẽ.
Cậu cầm đũa cúi đầu, nghiêm túc lùa cơm: “Thôi bỏ đi, chơi yêu đương bí mật cũng rất tốt.”
Dư Thúy chậm rãi húp cháo, nhân lúc Thời Lạc không chú ý, cầm điện thoại lên mở weibo tìm thử.
Thông tin Thời Lạc để lộ đã đủ nhiều rồi, không bao lâu Dư Thúy đã tìm ra được acc clone của Thời Lạc. Hắn xem thử, sao chép địa chỉ trang web rồi lưu lại trong mục ghi nhớ của điện thoại, đặt điện thoại qua bên cạnh.
Sau khi ăn xong, những người khác ở căn cứ cũng lần lượt thức dậy, Dư Thúy cũng không trốn tránh, vẫn ở lại phòng Thời Lạc đến khoảng 5 giờ chiều thì lão Kiều tới gõ cửa.
Trận đấu hôm nay là Saint đấu với đội cũ IAC của Thời Lạc.
Trận đấu của Saint đương nhiên phải xem, thay vì chờ phục bàn sau trận đấu, không bằng xem trực tiếp luôn, dù sao thì huấn luyện buổi chiều đã hủy rồi, không đấu tập thì chi bằng phục bàn trước.
Chu Hỏa nóng lòng tìm Dư Thúy nghe ngóng tiến triển của hắn với Thời Lạc, đã đến phòng huấn luyện từ sớm, trông anh như có thể xem hiểu vậy, đeo mắt kính cầm máy tính bảng và bút chì ngồi bên cạnh xem.
Những người trong đội lần lượt vào phòng huấn luyện, không bao lâu, trận đấu bắt đầu.
Sau khi Thời Lạc chuyển đội, sức chiến đấu của IAC mùa này đã giảm xuống rất nhiều, không thể coi là đội thuộc hàng top của giải.
Nhưng Saint vẫn tôn trọng IAC, vẫn lấy ra khí thế tham gia chung kết thế giới. Phong cách tác chiến của IAC hôm nay là bố trí ổn định các đường, Saint rõ ràng cũng có chỗ nhắm vào, bọn họ đánh còn ổn định hơn thận trọng hơn IAC. Ván đầu tiên của trận đấu, Saint làm đến đâu chắc đến đó, thà đánh chậm một chút cũng không lộ ra chút sơ hở cho IAC, ván đấu vốn dĩ có thể chiến thắng nhẹ nhàng lại đánh gần năm mươi phút.
Ai không biết còn tưởng rằng Saint đang chơi trận đào thải của chung kết thế giới.
“Saint…” Puppy bật cười, “Gần đây Saint bị gì thế? Có cần phải kính nghiệp đến thế này không?”
Chân mày lão Kiều nhíu từ đầu đến cuối: “Cứ cảm thấy bọn họ…”
Dư Thúy yên lặng xem, không lên tiếng.
Bình luận viên của trận đấu còn đang phân tích tầm quan trọng của ván đấu cẩn thận này của Saint, thảo luận chưa xong, Chu Hỏa xem trận đấu, chỉ nghe hiểu lời bình luận viên, nghe thế nói: “Chẳng phải bình luận viên giải thích rồi sao, sách lược này đúng mà.”
Ngoại trừ Chu Hỏa, những người khác đều không tỏ ý kiến.
Tuyển thủ chuyên nghiệp giải thích có thể không chuyên nghiệp bằng bình luận viên chuyên nghiệp nhưng lực quan sát cục diện trận đấu tuyệt đối thông suốt hơn bình luận viên. Thời Lạc nhíu mày nói: “Saint không phải không biết đánh tấn công nhanh, từ lúc bắt đầu đã áp chế hàng trước của IAC rồi, ván đấu này đã sớm kết thúc, nhưng lại cứ dùng cách chậm nhất… tỉ lệ thắng cao hơn nhưng kéo dài quá.”
Thần Hỏa vuốt cổ: “Người khác đều đánh xong tan làm, còn bọn họ… bây giờ giống như tự bỏ tiền đến ngắm cảnh, hận không thể biểu diễn từng trận.”
Dư Thúy nhìn màn hình, bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi Thời Lạc: “Đột kích kia của đội bọn họ… Amaze, bọn họ gọi anh ta là lão A đúng không? Năm nay bao nhiêu tuổi cậu biết không?”
Hai năm trước lúc Dư Thúy vẫn chưa đến châu Âu, Amaze còn đang là đột kích dự bị của Saint, hai năm chưa từng ra sân, trong đội ngoại trừ Thời Lạc thì trước đó không có ai đấu với anh ta nên đều không có ấn tượng lắm với anh ta.
“Lão A…” Thời Lạc nhíu mày, “Nếu như tôi nhớ không sai thì anh ta chắc là mới lên đội hình chính một năm trước. Trước đây tôi cũng không biết Saint còn có một người như thế, sau này khi anh ta bắt đầu ở đội hình chính nghe người trong đội trước đây của tôi nói, thực ra thời gian trong nghề của anh ta không ngắn, số tuổi cụ thể thì… tôi không biết.”
“Tôi biết.” Lão Kiều nói, “Cậu ta với Thiên Sứ Kiếm là cùng đợt thực tập sinh của Saint, năm nay Thiên Sứ Kiếm hai mươi ba, cậu ta lớn hơn Thiên Sứ Kiếm hai tuổi.”
“Hai mươi lăm rồi.” Dư Thúy ngừng một chút, thấp giọng nói, “Năm ngoái mới lên đội hình chính, chắc là tuyển thủ kiểu ông trời sẽ đền bù cho người chăm chỉ, bình thường chắc huấn luyện không ít…”
Con ngươi Thời Lạc hơi rung, mơ hồ nhận ra ngụ ý của Dư Thúy.
Lão Kiều giật mình, không khỏi ngồi thẳng người: “Ý của cậu là… cậu ta sắp giải nghệ?”
“Không chắc.” Dư Thúy dựa vào lưng ghế, thản nhiên nói, “Theo tình hình chung của giải đấu, tuổi nghề của vị trí bắn tỉa là lâu nhất, trị liệu thứ hai, đột kích vốn là chức nghiệp có tuổi giải nghệ bình quân thấp nhất, vị trí này yêu cầu đối với năng lực phản ứng của tuyển thủ quá cao, cái này còn chưa tính chấn thương và cực nhọc sinh bệnh vào, tuyển thủ đánh đến độ tuổi này phần lớn đều là bệnh nghề nghiệp quấn thân, nếu như anh ta thật sự…”
Dư Thúy khẽ lắc đầu: “Hi vọng không phải.”
Trong phòng huấn luyện lập tức yên lặng đi mấy phần.
Trong lòng những người còn lại rất rõ, suy đoán của Dư Thúy là hợp lý nhất, có thể giải thích tình huống hiện tại của Saint nhất.
Lão Kiều chần chừ nói: “Cậu nói như thế… hình như tôi có ấn tượng nghe ai đó nói, bên vai phải của lão A có chút vấn đề…”
Bầu không khí của tập thể Saint bây giờ rất rõ ràng là đang cố hết sức đánh cho tốt từng trận đấu, trân trọng từng trận đấu, dù là đội yếu cũng không được qua loa, hận không thể đánh thêm được mấy phút, rõ ràng có thể giữ lại chiến thuật và thể lực để cho vòng play-off và vòng chung kết thế giới sau đó, nhưng bọn họ lại không, giống như… không chờ kịp vậy.
Giải thích hợp logic nhất chính là trong đội của bọn họ có người phải đối mặt với việc chấn thương giải nghệ, thật sự không chờ kịp.
“Cậu ta…” Chu Hỏa khó hiểu nói, “Mấy tháng mà thôi, dùng cách nào đó, điều trị hiệu quả mạnh tạm thời, lại tìm bác sĩ đi theo đội gì đó, nằm cũng phải nằm đi đánh chung kết thế giới chứ.”
“Nằm được đương nhiên sẽ nằm, chung kết thế giới làm gì có người không muốn đi.” Lão Kiều thấp giọng nói, “Nhưng lỡ như không chịu được thì sao? Với lại…”
Lão Kiều hỏi lại: “Làm sao anh biết cậu ta có thể trì hoãn cho tới bây giờ, không phải đã nhận được trị liệu hiệu quả mạnh tạm thời chứ?”
Hắn lại chậm rãi nói: “Năm đó tôi điều trị thận trọng trước, sau đó chuyển sang điều trị hiệu quả mạnh lại trì hoãn nửa năm mới giải nghệ, sau khi bắt đầu điều trị hiệu quả mạnh thì không nhìn thấy điểm kết thúc, không biết có thể chịu đựng đến hôm nào, chỉ có thể nắm chắc hiện tại.”
Ván đấu thứ hai sắp bắt đầu, Chu Hỏa nhìn mấy người Saint, vẫn cảm thấy tiếc nuối: “Thực ra… vẫn còn cách, bây giờ mùa giải vẫn chưa kết thúc, giống như mấy cậu năm đó để Thời Lạc ra sân trước vòng play-off, bây giờ tranh thủ thời gian mua một đột kích đến dự bị, trước khi kết thúc mùa giải để dự bị mới đánh thay lão A một trận, vậy thì sau đó có hi vọng rồi, nếu như lão A không chống đỡ được nữa thì để người mới lên gánh.”
Puppy nói: “Chúng ta nghĩ ra được thì Saint chắc chắn nghĩ còn được hơn chúng ta, nhưng họ không làm như thế, vẫn lựa chọn duy trì đội hình hiện tại, anh nhìn trạng thái của bọn họ… trông đều rất hăng hái, người ta cũng không miễn cưỡng, đây chắc chắn là ý của cả đội.”
Lão Kiều thở dài: “Bị thương, mẹ nó thật là…. khiến người ta chán ghét nhất.”
Thời Lạc mới chơi hai năm chuyên nghiệp, đồng đội từng cùng đội với cả mấy đồng đội ở đội của cậu đều ở trạng thái tốt và đều trẻ tuổi, đối với tình huống bị thương giải nghệ cậu coi như là người không thể đồng cảm nhất.
Thời Lạc muốn tìm rốt cuộc lão A đã đánh mấy năm rồi, sờ túi áo khoác, điện thoại để quên ở trong ký túc xá.
Thời Lạc đứng dậy đến phòng lấy điện thoại.
“Cần gì phải vậy?” Chu Hỏa vẫn cảm thấy tiếc, “Nếu bọn họ chơi thế này tiếp thì có thể cả đội đều không thể vào chung kết thế giới được, tranh thủ thời gian mua người mới, hôm nào đó lão A không trụ nổi thì thay, đỡ cỡ nào, Thiên Sứ Kiếm đang nghĩ gì…”
“Nghĩ cái gì?” Puppy nhún vai, “Nghĩ đừng để lão A dự bị đó.”
Chu Hỏa bất đắc dĩ cười: “Bản thân cậu ta bị thương còn có thể trách ai? Dự bị một lát thì sao chứ?”
“Không sao cả.” Lão Kiều nhìn chằm chằm lão A, “Trước đây cậu ta đã dự bị sáu bảy năm ở Saint rồi, còn có thể không quen dự bị sao?”
Chu Hỏa nghẹn lời.
Lão Kiều nói: “Nếu tôi là Thiên Sứ Kiếm thì tôi cũng không đồng ý thay dự bị. Cậu ta đánh được mấy ngày thì tôi đánh cùng cậu ta mấy ngày… Trước đây cậu ta ở cùng tôi nhiều năm như thế, bây giờ có mấy tháng tôi không ở cùng cậu ta được sao?”
Thần Hỏa thở hắt ra: “Nếu đồng đội tôi như thế… chắc tôi cũng không cần người mới.”
Puppy gật đầu: “Dù sao cơ thể ông đây rất tốt, thua một lần còn có lần sau.”
Chu Hỏa bất ngờ nhìn bọn họ, bật cười: “Chiến đội xấu xa trước đây đâu rồi? Sao bỗng nhiên lại có tình đồng đội thế này?”
“Đừng buồn nôn.” Thần Hỏa ghét bỏ nói, “Ai yêu bọn họ chứ… Nhưng vẫn phân biệt được thân sơ xa gần mà.”
Thời Lạc về phòng lấy điện thoại quay về phòng huấn luyện, vừa rồi cậu quên đóng cửa phòng huấn luyện, còn chưa bước vào thì nghe thấy Chu Hỏa nói: “Nghĩ lại một chút thì cũng có thể hiểu… bình thường cà khịa lẫn nhau nhưng đến thời điểm giải nghệ thật thì vẫn không nỡ, mãi mãi không thể lý trí hoàn toàn, dù sao cũng đều là đồng đội nhiều năm như vậy…”
Chu Hỏa thấp giọng cảm thán: “Chuyện gì có xen lẫn cảm xúc thì không thể nói, tình cảm nhiều năm như thế…”
Bước chân Thời Lạc ngừng lại.
Cậu cảm nhận theo bản năng… chủ đề người trong phòng nói mình không thể xen vào được.
Ngoại trừ mình, những người khác đều là “đồng đội nhiều năm như vậy”.
“Không phải nhiều năm cũng không được.” Thần Hỏa uể oải nói, “Nếu ngày mai thằng nhóc Thời Lạc bỗng nhiên gãy tay, tôi thà để cậu ta cụt một tay thao tác cũng không thể để dự bị thay cậu ta.”
Thời Lạc bên ngoài cửa giật mình.
“Có kéo cũng phải kéo cậu ta đi…” Puppy chậm rãi nói, “Vì không có kinh nghiệm chung kết thế giới nên đã bị hater chửi nhiều như thế… Không phải bị chuyện xúi quẩy hai năm trước làm khổ thì mẹ nó đã sớm đi qua chung kết thế giới rồi. Haiz, không thể nghĩ lại…”
Dư Thúy thản nhiên nói: “Tôi thay Thời Lạc cảm ơn lời trù ẻo của hai người, tay cậu ấy cả đời cũng sẽ không gãy.”
Lão Kiều mỉm cười: “Vậy thì ráng lên, năm nay nhất định phải tiến vào chung kết thế giới, để Evil cũng viên mãn một lần.”
Thời Lạc dựa bên ngoài cửa, một lát sau cúi đầu mỉm cười.
Sống bên ngoài mối quan hệ giữa người với người quá nhiều năm, lần đầu tiên Thời Lạc bước lên mặt đất chân thực, cảm thấy có một nơi nương thân đúng là địa bàn của mình.
Cậu cũng không vì thế mà hết hi vọng, đã quen cãi nhau với hater, lòng cảnh giác của Thời Lạc rất mạnh, cậu biết rõ mấy chiêu giả vờ làm fan của anti, nghĩ rằng đây rất có thể là anti của đội mình đến gây chuyện.
Thời Lạc tin vào thuyết âm mưu này nhấn vào từng ID của các bình luận để xem cẩn thận, một chút ảo tưởng còn sót lại trong lòng dần bị sụp đổ.
Có fan trung thành năm sáu năm của Dư Thúy, có fan kỹ thuật chuyên làm tuyển tập nổi bật khi thi đấu cho mình, có fan chị gái từng ủng hộ mình hơn chục ngàn tệ trong kênh live stream, có fan thẳng nam đã thích đội của mình từ lúc còn là FS rồi, có fan trung thành từ hai năm trước đã bắt đầu đến sân đấu xem không sót một trận…
Mấy tài khoản đó chửi acc clone của mình dữ dội nhất, mấy bài đăng weibo bình thường đều khen mình tâng bốc mình, nội dung bài này còn cảm động hơn bài khác…
Thời Lạc cố hết sức đè cơn giận xuống, nuốt câu chửi thề sắp thốt ra khỏi miệng vào lại bụng.
Đều là fan của mình, có vài người còn là con gái, chuyện này dù thế nào cũng không thể chửi.
Dù bọn họ cũng không nghe thấy.
Dù bọn họ chửi acc clone của mình quá đáng vô cùng.
“Nhịn…” Thời Lạc tức đến đau da đầu, “Nhịn mấy người một lần, nếu chửi thật thì mấy người không ai chửi lại tôi đâu…”
Thời Lạc không thể làm chuyện hề hước cãi nhau kịch liệt với fan của mình ở acc clone được, vốn muốn xóa mấy bình luận này, nhưng mà vừa nghĩ đến đều là fan của mình thì không nhịn được. Cậu không xem bình luận nữa, vẫn vô cùng kiên cường lại bướng bỉnh đăng weibo:
[Sắp ở chung với Dư Thúy rồi, thực ra anh ấy biết thay ga giường, biết xếp quần áo, biết trải chăn mền.]
Thời Lạc vừa đăng weibo, một tài khoản tên “Yêu mến Evil một đời” bình luận tận mấy cái cho cậu: [@CLB eSport Free cái tên này lại bắt đầu rồi, mọi người có thể cùng nhau báo cáo được không, khóa tài khoản tên này lại.]
Thời Lạc nhìn ID của fan tuyên bố muốn khoá tài khoản của mình, mệt mỏi nhéo nhéo giữa trán…
Nếu như tương lai mình với Dư Thúy không thành thật thì fan của mình không ai là vô tội hết.
Thời Lạc thoát acc clone, cất đi tình yêu không được chúc phúc của mình.
Cậu vừa mới đổi sang acc chính thì Dư Thúy xách đồ ăn về rồi.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa rất lớn, trên túi đồ ăn còn dính giọt nước.
Thời Lạc kéo cái bàn nhỏ ở dưới giường của mình để trên bệ cửa sổ, Dư Thúy đặt đồ ăn lên trên bàn nhỏ, hai người dựa vào bệ cửa sổ ăn cơm.
Dư Thúy vừa tháo đồ ăn vừa quan sát Thời Lạc từ trên xuống dưới một hồi: “Sao thế?”
Thời Lạc giật mình ngước mắt: “Hửm?”
Dư Thúy lấy hộp thức ăn ra đặt xong xuôi: “Sắc mặt của em… giống như mới tức giận.”
Thời Lạc mở hộp thức ăn, chần chừ một lát, nói với Dư Thúy.
“Fan em cười em, mắng em… còn muốn báo cáo em, có người còn nói muốn đánh em.” Thời Lạc mặt không cảm xúc ngậm đũa, nói từng chữ không rõ ràng lắm, “Fan dọa em, nói muốn đánh em, hôm qua còn đăng weibo nói hi vọng tất cả nguyện vọng của nhóc Thời đều có thể thực hiện, bây giờ em hi vọng cô ấy đừng phá hỏng tình cảm của em có được không?”
Dư Thúy nhịn cười: “Acc clone của em à? Anh đi xem.”
“Không cần!” Thời Lạc tự lướt xem mấy bài văn nhức não mà mình đăng còn cảm thấy rất mất mặt, sao có thể chịu để Dư Thúy xem chứ, “Không có gì đáng xem cả, lát nữa em xóa hết.”
“Vậy làm sao đây?” Dư Thúy chậm rãi khuấy cháo, “Hay là… đăng bằng acc chính?”
“Đừng quậy.” Thời Lạc mở bao giữ nhiệt của trà sữa, uống một ngụm, “Thế chẳng khác nào công khai à?”
Dư Thúy húp một ngụm cháo, giọng nói nhẹ nhàng: “Vậy thì công khai.”
Thời Lạc nhấp trà sữa dính ở môi dưới, chần chừ nói: “Anh… có ý gì?”
Cậu không yên tâm nhìn Dư Thúy: “Sắp sửa đến vòng play-off rồi, đừng gây chuyện, em nói thật đó, anh…”
Dư Thúy ngước mắt: “Anh làm sao?”
Thời Lạc khựng lại, bản thân cậu cũng không nói rõ ràng được: “Thực ra khi anh nổi điên… còn điên hơn em nhiều.”
Dư Thúy bật cười: “Anh từng nổi điên à?”
“Chưa từng nghe à? Người mà bình thường càng không thích giận dữ, trông rất ôn hòa thì khi nổi điên lên càng đáng sợ.” Thời Lạc sầu não trong lòng, “Anh chính là người như thế.”
“Với lại…” Thời Lạc cắn ống hút, nhỏ giọng nói, “Fan bạn gái, fan bà xã của anh nhiều hơn em… bỏ được sao?”
Dư Thúy mỉm cười: “Anh từng để ý đến việc này sao?”
Trong lòng Thời Lạc nóng lên, cơn buồn bực trong lòng lập tức biến mất sạch sẽ.
Cậu cầm đũa cúi đầu, nghiêm túc lùa cơm: “Thôi bỏ đi, chơi yêu đương bí mật cũng rất tốt.”
Dư Thúy chậm rãi húp cháo, nhân lúc Thời Lạc không chú ý, cầm điện thoại lên mở weibo tìm thử.
Thông tin Thời Lạc để lộ đã đủ nhiều rồi, không bao lâu Dư Thúy đã tìm ra được acc clone của Thời Lạc. Hắn xem thử, sao chép địa chỉ trang web rồi lưu lại trong mục ghi nhớ của điện thoại, đặt điện thoại qua bên cạnh.
Sau khi ăn xong, những người khác ở căn cứ cũng lần lượt thức dậy, Dư Thúy cũng không trốn tránh, vẫn ở lại phòng Thời Lạc đến khoảng 5 giờ chiều thì lão Kiều tới gõ cửa.
Trận đấu hôm nay là Saint đấu với đội cũ IAC của Thời Lạc.
Trận đấu của Saint đương nhiên phải xem, thay vì chờ phục bàn sau trận đấu, không bằng xem trực tiếp luôn, dù sao thì huấn luyện buổi chiều đã hủy rồi, không đấu tập thì chi bằng phục bàn trước.
Chu Hỏa nóng lòng tìm Dư Thúy nghe ngóng tiến triển của hắn với Thời Lạc, đã đến phòng huấn luyện từ sớm, trông anh như có thể xem hiểu vậy, đeo mắt kính cầm máy tính bảng và bút chì ngồi bên cạnh xem.
Những người trong đội lần lượt vào phòng huấn luyện, không bao lâu, trận đấu bắt đầu.
Sau khi Thời Lạc chuyển đội, sức chiến đấu của IAC mùa này đã giảm xuống rất nhiều, không thể coi là đội thuộc hàng top của giải.
Nhưng Saint vẫn tôn trọng IAC, vẫn lấy ra khí thế tham gia chung kết thế giới. Phong cách tác chiến của IAC hôm nay là bố trí ổn định các đường, Saint rõ ràng cũng có chỗ nhắm vào, bọn họ đánh còn ổn định hơn thận trọng hơn IAC. Ván đầu tiên của trận đấu, Saint làm đến đâu chắc đến đó, thà đánh chậm một chút cũng không lộ ra chút sơ hở cho IAC, ván đấu vốn dĩ có thể chiến thắng nhẹ nhàng lại đánh gần năm mươi phút.
Ai không biết còn tưởng rằng Saint đang chơi trận đào thải của chung kết thế giới.
“Saint…” Puppy bật cười, “Gần đây Saint bị gì thế? Có cần phải kính nghiệp đến thế này không?”
Chân mày lão Kiều nhíu từ đầu đến cuối: “Cứ cảm thấy bọn họ…”
Dư Thúy yên lặng xem, không lên tiếng.
Bình luận viên của trận đấu còn đang phân tích tầm quan trọng của ván đấu cẩn thận này của Saint, thảo luận chưa xong, Chu Hỏa xem trận đấu, chỉ nghe hiểu lời bình luận viên, nghe thế nói: “Chẳng phải bình luận viên giải thích rồi sao, sách lược này đúng mà.”
Ngoại trừ Chu Hỏa, những người khác đều không tỏ ý kiến.
Tuyển thủ chuyên nghiệp giải thích có thể không chuyên nghiệp bằng bình luận viên chuyên nghiệp nhưng lực quan sát cục diện trận đấu tuyệt đối thông suốt hơn bình luận viên. Thời Lạc nhíu mày nói: “Saint không phải không biết đánh tấn công nhanh, từ lúc bắt đầu đã áp chế hàng trước của IAC rồi, ván đấu này đã sớm kết thúc, nhưng lại cứ dùng cách chậm nhất… tỉ lệ thắng cao hơn nhưng kéo dài quá.”
Thần Hỏa vuốt cổ: “Người khác đều đánh xong tan làm, còn bọn họ… bây giờ giống như tự bỏ tiền đến ngắm cảnh, hận không thể biểu diễn từng trận.”
Dư Thúy nhìn màn hình, bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi Thời Lạc: “Đột kích kia của đội bọn họ… Amaze, bọn họ gọi anh ta là lão A đúng không? Năm nay bao nhiêu tuổi cậu biết không?”
Hai năm trước lúc Dư Thúy vẫn chưa đến châu Âu, Amaze còn đang là đột kích dự bị của Saint, hai năm chưa từng ra sân, trong đội ngoại trừ Thời Lạc thì trước đó không có ai đấu với anh ta nên đều không có ấn tượng lắm với anh ta.
“Lão A…” Thời Lạc nhíu mày, “Nếu như tôi nhớ không sai thì anh ta chắc là mới lên đội hình chính một năm trước. Trước đây tôi cũng không biết Saint còn có một người như thế, sau này khi anh ta bắt đầu ở đội hình chính nghe người trong đội trước đây của tôi nói, thực ra thời gian trong nghề của anh ta không ngắn, số tuổi cụ thể thì… tôi không biết.”
“Tôi biết.” Lão Kiều nói, “Cậu ta với Thiên Sứ Kiếm là cùng đợt thực tập sinh của Saint, năm nay Thiên Sứ Kiếm hai mươi ba, cậu ta lớn hơn Thiên Sứ Kiếm hai tuổi.”
“Hai mươi lăm rồi.” Dư Thúy ngừng một chút, thấp giọng nói, “Năm ngoái mới lên đội hình chính, chắc là tuyển thủ kiểu ông trời sẽ đền bù cho người chăm chỉ, bình thường chắc huấn luyện không ít…”
Con ngươi Thời Lạc hơi rung, mơ hồ nhận ra ngụ ý của Dư Thúy.
Lão Kiều giật mình, không khỏi ngồi thẳng người: “Ý của cậu là… cậu ta sắp giải nghệ?”
“Không chắc.” Dư Thúy dựa vào lưng ghế, thản nhiên nói, “Theo tình hình chung của giải đấu, tuổi nghề của vị trí bắn tỉa là lâu nhất, trị liệu thứ hai, đột kích vốn là chức nghiệp có tuổi giải nghệ bình quân thấp nhất, vị trí này yêu cầu đối với năng lực phản ứng của tuyển thủ quá cao, cái này còn chưa tính chấn thương và cực nhọc sinh bệnh vào, tuyển thủ đánh đến độ tuổi này phần lớn đều là bệnh nghề nghiệp quấn thân, nếu như anh ta thật sự…”
Dư Thúy khẽ lắc đầu: “Hi vọng không phải.”
Trong phòng huấn luyện lập tức yên lặng đi mấy phần.
Trong lòng những người còn lại rất rõ, suy đoán của Dư Thúy là hợp lý nhất, có thể giải thích tình huống hiện tại của Saint nhất.
Lão Kiều chần chừ nói: “Cậu nói như thế… hình như tôi có ấn tượng nghe ai đó nói, bên vai phải của lão A có chút vấn đề…”
Bầu không khí của tập thể Saint bây giờ rất rõ ràng là đang cố hết sức đánh cho tốt từng trận đấu, trân trọng từng trận đấu, dù là đội yếu cũng không được qua loa, hận không thể đánh thêm được mấy phút, rõ ràng có thể giữ lại chiến thuật và thể lực để cho vòng play-off và vòng chung kết thế giới sau đó, nhưng bọn họ lại không, giống như… không chờ kịp vậy.
Giải thích hợp logic nhất chính là trong đội của bọn họ có người phải đối mặt với việc chấn thương giải nghệ, thật sự không chờ kịp.
“Cậu ta…” Chu Hỏa khó hiểu nói, “Mấy tháng mà thôi, dùng cách nào đó, điều trị hiệu quả mạnh tạm thời, lại tìm bác sĩ đi theo đội gì đó, nằm cũng phải nằm đi đánh chung kết thế giới chứ.”
“Nằm được đương nhiên sẽ nằm, chung kết thế giới làm gì có người không muốn đi.” Lão Kiều thấp giọng nói, “Nhưng lỡ như không chịu được thì sao? Với lại…”
Lão Kiều hỏi lại: “Làm sao anh biết cậu ta có thể trì hoãn cho tới bây giờ, không phải đã nhận được trị liệu hiệu quả mạnh tạm thời chứ?”
Hắn lại chậm rãi nói: “Năm đó tôi điều trị thận trọng trước, sau đó chuyển sang điều trị hiệu quả mạnh lại trì hoãn nửa năm mới giải nghệ, sau khi bắt đầu điều trị hiệu quả mạnh thì không nhìn thấy điểm kết thúc, không biết có thể chịu đựng đến hôm nào, chỉ có thể nắm chắc hiện tại.”
Ván đấu thứ hai sắp bắt đầu, Chu Hỏa nhìn mấy người Saint, vẫn cảm thấy tiếc nuối: “Thực ra… vẫn còn cách, bây giờ mùa giải vẫn chưa kết thúc, giống như mấy cậu năm đó để Thời Lạc ra sân trước vòng play-off, bây giờ tranh thủ thời gian mua một đột kích đến dự bị, trước khi kết thúc mùa giải để dự bị mới đánh thay lão A một trận, vậy thì sau đó có hi vọng rồi, nếu như lão A không chống đỡ được nữa thì để người mới lên gánh.”
Puppy nói: “Chúng ta nghĩ ra được thì Saint chắc chắn nghĩ còn được hơn chúng ta, nhưng họ không làm như thế, vẫn lựa chọn duy trì đội hình hiện tại, anh nhìn trạng thái của bọn họ… trông đều rất hăng hái, người ta cũng không miễn cưỡng, đây chắc chắn là ý của cả đội.”
Lão Kiều thở dài: “Bị thương, mẹ nó thật là…. khiến người ta chán ghét nhất.”
Thời Lạc mới chơi hai năm chuyên nghiệp, đồng đội từng cùng đội với cả mấy đồng đội ở đội của cậu đều ở trạng thái tốt và đều trẻ tuổi, đối với tình huống bị thương giải nghệ cậu coi như là người không thể đồng cảm nhất.
Thời Lạc muốn tìm rốt cuộc lão A đã đánh mấy năm rồi, sờ túi áo khoác, điện thoại để quên ở trong ký túc xá.
Thời Lạc đứng dậy đến phòng lấy điện thoại.
“Cần gì phải vậy?” Chu Hỏa vẫn cảm thấy tiếc, “Nếu bọn họ chơi thế này tiếp thì có thể cả đội đều không thể vào chung kết thế giới được, tranh thủ thời gian mua người mới, hôm nào đó lão A không trụ nổi thì thay, đỡ cỡ nào, Thiên Sứ Kiếm đang nghĩ gì…”
“Nghĩ cái gì?” Puppy nhún vai, “Nghĩ đừng để lão A dự bị đó.”
Chu Hỏa bất đắc dĩ cười: “Bản thân cậu ta bị thương còn có thể trách ai? Dự bị một lát thì sao chứ?”
“Không sao cả.” Lão Kiều nhìn chằm chằm lão A, “Trước đây cậu ta đã dự bị sáu bảy năm ở Saint rồi, còn có thể không quen dự bị sao?”
Chu Hỏa nghẹn lời.
Lão Kiều nói: “Nếu tôi là Thiên Sứ Kiếm thì tôi cũng không đồng ý thay dự bị. Cậu ta đánh được mấy ngày thì tôi đánh cùng cậu ta mấy ngày… Trước đây cậu ta ở cùng tôi nhiều năm như thế, bây giờ có mấy tháng tôi không ở cùng cậu ta được sao?”
Thần Hỏa thở hắt ra: “Nếu đồng đội tôi như thế… chắc tôi cũng không cần người mới.”
Puppy gật đầu: “Dù sao cơ thể ông đây rất tốt, thua một lần còn có lần sau.”
Chu Hỏa bất ngờ nhìn bọn họ, bật cười: “Chiến đội xấu xa trước đây đâu rồi? Sao bỗng nhiên lại có tình đồng đội thế này?”
“Đừng buồn nôn.” Thần Hỏa ghét bỏ nói, “Ai yêu bọn họ chứ… Nhưng vẫn phân biệt được thân sơ xa gần mà.”
Thời Lạc về phòng lấy điện thoại quay về phòng huấn luyện, vừa rồi cậu quên đóng cửa phòng huấn luyện, còn chưa bước vào thì nghe thấy Chu Hỏa nói: “Nghĩ lại một chút thì cũng có thể hiểu… bình thường cà khịa lẫn nhau nhưng đến thời điểm giải nghệ thật thì vẫn không nỡ, mãi mãi không thể lý trí hoàn toàn, dù sao cũng đều là đồng đội nhiều năm như vậy…”
Chu Hỏa thấp giọng cảm thán: “Chuyện gì có xen lẫn cảm xúc thì không thể nói, tình cảm nhiều năm như thế…”
Bước chân Thời Lạc ngừng lại.
Cậu cảm nhận theo bản năng… chủ đề người trong phòng nói mình không thể xen vào được.
Ngoại trừ mình, những người khác đều là “đồng đội nhiều năm như vậy”.
“Không phải nhiều năm cũng không được.” Thần Hỏa uể oải nói, “Nếu ngày mai thằng nhóc Thời Lạc bỗng nhiên gãy tay, tôi thà để cậu ta cụt một tay thao tác cũng không thể để dự bị thay cậu ta.”
Thời Lạc bên ngoài cửa giật mình.
“Có kéo cũng phải kéo cậu ta đi…” Puppy chậm rãi nói, “Vì không có kinh nghiệm chung kết thế giới nên đã bị hater chửi nhiều như thế… Không phải bị chuyện xúi quẩy hai năm trước làm khổ thì mẹ nó đã sớm đi qua chung kết thế giới rồi. Haiz, không thể nghĩ lại…”
Dư Thúy thản nhiên nói: “Tôi thay Thời Lạc cảm ơn lời trù ẻo của hai người, tay cậu ấy cả đời cũng sẽ không gãy.”
Lão Kiều mỉm cười: “Vậy thì ráng lên, năm nay nhất định phải tiến vào chung kết thế giới, để Evil cũng viên mãn một lần.”
Thời Lạc dựa bên ngoài cửa, một lát sau cúi đầu mỉm cười.
Sống bên ngoài mối quan hệ giữa người với người quá nhiều năm, lần đầu tiên Thời Lạc bước lên mặt đất chân thực, cảm thấy có một nơi nương thân đúng là địa bàn của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương