FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])
Chương 85
Chu Hỏa không tin nổi nhìn Thần Hỏa và Puppy: “Không dám tin là câu vừa rồi được nói ra từ trong miệng của hai cậu đó.”
Thần Hỏa trợn mắt: “Vậy anh coi như tôi chưa nói.”
“Tình hữu nghị được dựng lên từ lúc nào vậy?” Chu Hỏa thắc mắc, “Chẳng phải hai người các cậu chí chóe với nhau cả ngày sao?”
“Cãi nhau suốt ngày, cậu ta còn nhỏ hơn tôi hai tuổi nữa.” Thần Hỏa xoay người nhìn về phía Chu Hỏa hỏi, “Nhưng anh có thấy Thời Lạc thù dai bao giờ không?”
Chu Hỏa ngẩn người, nghĩ kỹ nói: “Nói như vậy… thì hình như mỗi lần hai cậu cãi xong thì hết chuyện rồi.”
“Tôi cũng không thù dai, hai người đều không thù dai thì tính cãi nhau gì.” Thần Hỏa quay đầu lại, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc mấy phần, “Lúc trước là không có cảm giác gì, có cùng đội hay không đều được, sau đó… haiz, lúc ở câu lạc bộ đó, tôi cho rằng cậu ta muốn trả thù Dư Thúy nên tiễn Dư Thúy vào bệnh viện, ban đầu tôi rất tức giận, cảm thấy thằng nhóc con này không biết tốt xấu, không nể tình xưa. Sau đó mới phát hiện, là tôi bụng tiểu nhân.”
Thần Hỏa nhỏ giọng nói: “Sau này ngẫm nghĩ lại, cảm thấy cậu ta coi như nể tình xưa lắm rồi. Lúc đầu cũng không cùng đội được mấy tháng, hai năm rồi mà cậu ta còn chưa bỏ được, kiểu người này… Haiz, đúng là, sau khi anh nhìn thấy nhiều tên hám lợi ở trong giới này thì không thể không thích kiểu người cố chấp ấy.”
Puppy ngồi trên ghế gaming: “Mới đầu không có ai là đồng đội với nhau, đều không có tình cảm, thật sự ở cùng đội được mấy tháng đâu… Tôi cùng đội với cậu ta còn là mấy tháng gian khổ nhất, cùng lập đội, cùng được khen, cùng bị chửi… Không ai có trái tim bằng sắt thép thật mà, đúng không? Cả ngày cùng ở cùng ăn, sao lại không có tình cảm chứ? Dù sao thì tôi ghét nhất là đám hater chửi cậu ta không có kinh nghiệm. Hai năm trước tôi từng nói cậu ta không nên vào FS, lúc đầu nếu không phải xúi quẩy vào cái đội nát đó thì mẹ nó đã sớm có kinh nghiệm ở giải đấu lớn rồi.”
“Dao không cắt lên người mình nên không thấy đau… Trước đây thì không sao, bây giờ kẻ khác chửi lên mặt đồng đội của mình thật rồi sao không tức cơ chứ? Thực ra Thời Lạc cũng khá được, cậu ta cũng chẳng phải trong mắt chỉ có Dư Thúy không có người khác…” Puppy chỉnh lại tư thế ngồi, gãi cằm, “Lúc trong kênh live stream của cậu ta có người nói tôi gà, đánh vật vờ, cậu ta nhìn thấy cũng tiện tay cấm bình luận, anh có thể nói cậu ta coi tôi là đồng đội công cụ được sao? Bình thường có chửi nhau cà khịa nhau cũng là chuyện chúng ta đóng cửa nhà của mình lại, người ngoài có thể đến khoa tay múa chân à?”
Chu Hỏa nhìn hai người bọn họ, vô cùng tiếc nuối: “Bây giờ tôi hối hận ghê, không đem theo máy quay, không quay lại thời khắc ấm áp hiếm có vừa rồi của đội chúng ta.”
Thần Hỏa vẻ mặt khó chịu: “Anh điên hả? Anh quay lại chẳng phải Thời Lạc biết rồi sao?!”
Puppy cũng cảm thấy sến súa: “Các fan chẳng phải biết rồi à? Xin anh đó, mọi người ngầm hiểu với nhau là được, đừng làm cái này.”
“Rốt cuộc đội chúng ta bị gì vậy?” Chu Hỏa mệt mỏi, “Người ta đều là nhân lúc người kia không có ở đây để nói xấu, đến chúng ta thì ngược lại, ai không có mặt thì nói tốt. Các cậu cứ thế này thì tôi rất khó làm việc đó, bình thường live stream mấy cậu không ngại bán thời gian làm người luyện cùng của đồng đội để kéo độ nổi tiếng cho kênh live stream của mình thì cũng cà khịa lẫn nhau, làm cho văn hóa làm việc của câu lạc bộ chúng ta vô cùng kỳ lạ.”
“Lúc Thần Hỏa với Thời Lạc xếp đôi live stream, không nói chuyện với nhau thì cũng mắng sai lầm của đối phương. Fan sợ hết hồn, cứ lo hai người các cậu hôm nào đó nổi điên lên đánh nhau thật thì câu lạc bộ của chúng ta coi như xong. Puppy thì sao? Một lòng chỉ muốn làm người đứng đầu live stream, mặc kệ xếp đôi với ai, cứ cách 10 phút là phải nói bóng nói gió một lần là kênh live stream của bên mình nhiều hơn kênh người ta một cái camera, mời gọi fan của kênh người ta qua bên mình.” Mỗi khi nghĩ đến weibo chính thức vất vả chống đỡ là đau đầu, “Mấy cậu có biết mỗi lần nhìn thấy đội nhà người ta đang chém gió về đồng đội tình thâm của mình thì tôi hâm mộ cỡ nào không?! Mấy cậu có biết mỗi lần tôi nhìn thấy fan người ta cảm động khóc thành sông thì tôi hận cỡ nào không? Chúng ta đâu phải không có mấy thứ này, mấy cậu thể hiện ra chút đi!”
“Cả một câu lạc bộ! Tình đồng đội của cả một câu lạc bộ!” Chu Hỏa càng nói càng tức, ôm hận nói, “Đều dựa vào tình cảm không dễ kiếm được của Dư Thúy với Thời Lạc vất vả chèo chống!”
Lão Kiều vừa mới biết Dư Thúy và Thời Lạc yêu nhau bỗng nhiên bị chọt trúng chỗ cười, phun một ngụm nước, dựa vào tay vịn ghế cười đến thở không ra hơi, “May mà có Dư Thúy với Thời Lạc, nếu không thì đội chúng ta quá thảm rồi, chia bè kéo cánh, há há há há há…”
Dư Thúy, Thần Hỏa, Puppy nhanh nhẹn thoát khỏi nước mà lão Kiều phun ra, chỉ có Chu Hỏa không có phản ứng của tuyển thủ chuyên nghiệp nên bị phun đầy mặt.
“Tôi…” Chu Hỏa tức đến bốc khói, vội cầm khăn giấy qua lau, bực tức không nhịn được, “Trước mặt một vẻ, sau lưng một vẻ, không thể quay ngược lại sao?!”
Dư Thúy tò mò sao Thời Lạc còn chưa quay lại, không tập trung, an ủi: “Yên tâm, nếu đối với anh thì quả thực là quay ngược lại.”
Chu Hỏa giật mình hiểu ra, trên đầu dính mấy giọt nước đọng lại: “Gây rối loạn tâm trạng của đồng đội không thỏa mãn, bây giờ ngay cả tâm trạng của quản lý cũng muốn gây rối sao?!”
Thời Lạc ở bên ngoài cửa không nhịn được cũng cười. Cậu bước vào phòng, cùng những người khác chọc Chu Hỏa. Chu Hỏa bị bọn họ chọc tức đến bốc khói, cuối cùng miễn cưỡng được một câu “Anh nghĩ kỹ lại xem, có phải chúng tôi chỉ gây rối loạn tâm trạng của người thân thiết nhất không” của lão Kiều an ủi.
Ván thứ hai của IAC và Saint bắt đầu, mọi người không nói nữa, tiếp tục xem trận đấu.
Bây giờ IAC cũng không còn nhiều chiêu nữa, tới lui cũng chỉ có mấy cách đánh đó. Ván thứ hai gần như là sao chép lại tình huống của ván thứ nhất. Sau 40 phút, Saint chiến thắng ván đấu, không bất ngờ gì chiến thắng trận đấu này với tỉ số 2-0.
Chu Hỏa lướt diễn đàn, líu lưỡi nói: “Hôm nay Saint chuẩn bị đầy đủ như thế, trên diễn đàn đều đang khen… tiện thể lại quất xác chúng ta một lần, nói chúng ta không chuẩn bị đủ, thái độ không tốt, không có chiến thuật dự bị.”
Puppy đẩy ghế gaming của mình về lại chỗ cũ, nhún vai thờ ơ: “Từ lúc thua Saint cứ chửi chuyện này mãi mà vẫn chưa chán sao?”
“Bây giờ tôi đã được mấy cậu huấn luyện rồi, nhìn thấy mấy cái này chẳng thấy gì cả. Bây giờ tôi lại lo cho Saint hơn.” Chu Hỏa hơi nhíu mày, “Nếu như bị mấy cậu đoán đúng thật, không biết khi nào Saint sẽ thất bại, đến lúc đó đám anh hùng bàn phím đang khen bọn họ sẽ bị vả mặt, chắc chắn chửi càng dữ dội hơn.”
“Vậy thì mong bọn tôi đoán sai đi.” Thần Hỏa xoa tai, bản thân nói cũng chẳng có sức, “Không chừng là bọn tôi nghĩ nhiều, ai cũng không biết đội người ta đang lên kế hoạch gì, cũng không biết tình trạng sức khỏe của lão A, đều là chúng ta anh một câu tôi một câu nói mò…”
Mọi người cùng nhau ăn tối, huấn luyện sau bữa tối của Dư Thúy với Puppy là huấn luyện tự do, Thời Lạc với Thần Hỏa bị chuyên gia phân tích số liệu yêu cầu xếp đôi để rèn luyện phối hợp.
Trước bữa tối, mấy câu vô tình nghe thấy Thần Hỏa nói khiến trong lòng Thời Lạc có hơi xúc động.
Khi ấy đến FS, sau này gia nhập Free, Thời Lạc thật sự đều vì Dư Thúy.
Nhất kiến Dư Thúy ngộ chung thân, từ lúc quen Dư Thúy hồi 17 tuổi, con người này vẫn luôn ảnh hưởng đến Thời Lạc, nhớ mãi không quên, canh cánh trong lòng đều là hắn.
Trước đây, trong mắt trong lòng đều là Dư Thúy. Sau này khi đã vào Free, giống như Puppy nói, sớm tối ở chung lâu như vậy, dù trong lòng có đóng kín lại đi chăng nữa cũng sẽ không kiểm soát được mà có thêm vài người.
Người đựng trong lòng càng nhiều thì dần dần càng có thể thông cảm cho quyết định năm đó của Dư Thúy.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, Thời Lạc cũng không thể nào bỏ qua các đồng đội khác ngoại trừ Dư Thúy.
Cậu không khỏi nhớ đến trước khi ăn tối Puppy có nói: Bởi vì không có kinh nghiệm đánh chung kết thế giới mà bị đám hater chửi bao lâu rồi? Kéo cũng phải kéo cậu ta đi…
Người thay đổi không chỉ có mình Thời Lạc.
Buổi sáng, tình cảm với Dư Thúy mới tiến thêm một bước, ban đêm đã nhận ra tình đồng đội ngại nói ra giữa các đồng đội, tâm trạng Thời Lạc rất tốt.
Cho đến khi chuyên gia phân tích số liệu bảo cậu với Thần Hỏa xếp đôi cũng rất tình nguyện.
Đều là anh em cãi nhau không thù dai, xếp đôi thì sao chứ? Luyện phối hợp tốt cỡ nào.
Nhưng đáng tiếc, tình cảm ấm áp mỏng manh này chỉ miễn cưỡng duy trì được hai ván xếp đôi, đến ván thứ ba, Thời Lạc đã không nhịn được nữa rồi.
“Mẹ nó anh là thằ…” Thời Lạc nuốt từ chửi thề đã đến bên miệng, nhẫn nhịn nói, “Đừng xông đến gần như thế, được không? Tôi không cần anh đỡ đạn giùm tôi.”
“Ai muốn đỡ đạn cho cậu chứ!” Thần Hỏa tức giận nói, “Tôi không đến gần thì mạng của tên kia lại là của cậu sao? Cậu suốt ngày xếp đôi với Dư Thúy bị nhiễm rồi đúng không? Kỹ xảo cướp đầu người càng ngày càng tốt!”
“Đầu người vốn dĩ là của tôi, từ lúc nổ súng đến khi sát thương được hắn đều là do tôi bắn, tôi cần giành à? Rốt cuộc là ai cứ thu hoạch đầu người máu tàn mà tôi bắn được?” Tốc độ tay của Thời Lạc rất nhanh, chơi game không cản trở cậu mở app mạng xã hội. Cậu mở bảng thống kê số liệu của ván đấu dùng phím tắt chụp màn hình sao chép rồi dán lại gửi thẳng qua cho Thần Hỏa, “Tự xem thu nhập trận đấu của mình đi! Có phải thấp hơn tôi không? Một băng đạn cũng không thu được một mạng, tôi không bắn phát cuối cùng thì chẳng phải người ta chạy mất sao?”
“Không phải đề phòng cậu ảnh hưởng thao tác của tôi thì tôi đã hạ anh ta rồi!” Thần Hỏa gõ bàn phím lách cách, bực bội nói, “Vừa rồi có nghe người ta dạy dỗ chúng ta cái gì không? Phối hợp! Phối hợp cho tốt!”
Tay chân Thời Lạc nhanh nhẹn lại cướp được một mạng: “Tôi đã phối hợp hai ván, nhịn hết mức rồi. Tình huống này còn nhường anh đầu người thì tôi lo hai đồng đội người qua đường sẽ báo cáo tôi chơi không nghiêm túc.”
“Ồ, đm!” Thần Hỏa tức giận giành đầu người, “Bắt đầu cà khịa rồi có phải không? Lại bắt đầu rồi có phải không? Vừa rồi đồng ý dễ nghe đến vậy, mới một tiếng đã lộ nguyên hình rồi đúng không? Nhóc con…”
Thời Lạc không để ý đến Thần Hỏa, thả lỏng tay chân đánh phần của mình. Hai người, cậu đuổi tôi chạy, càng đánh càng dữ, chưa đến 20 phút đã thắng ván này.
“Thế này đi, chúng ta cũng đừng cãi nữa.” Thần Hỏa nhượng bộ, thương lượng, “Như vầy, cậu đổi sang acc trị liệu xếp đôi với tôi đi, cậu chống mắt lên xem anh đây rốt cuộc phát huy như thế nào.”
“Tôi buff cho anh à?” Thời Lạc nhìn màn hình hờ hững nói, “Anh cũng xứng mang họ Triệu* đấy.” (*Xuất phát từ tác phẩm “A Q chính truyện” của Lỗ Tấn, người họ Triệu trong đó là người có quyền có thế)
Cuộc cãi vã kịch liệt nháy mắt tắt ngóm, Thần Hỏa chịu thua vụ kém văn hóa, ngẩn người một chút mới cẩn thận hỏi, “Câu này… có ý gì?”
Dư Thúy vốn muốn hạnh phúc xếp đôi với Thời Lạc vào buổi tối, không ngờ bạn trai nhỏ tạm thời bị đưa đến bên cạnh Thần Hỏa. Cả buổi tối Dư Thúy buồn chán xếp đơn, lúc đang chờ xếp đội đi rót nước nóng thì nghe thấy câu này, bình tĩnh nói, “Khen cậu đó, ý là cậu giống như gấm, cậu xứng đáng.”
Thần Hỏa nghi ngờ: “Là nói tốt à? Ai nói?”
“Tư Mã Thiên, “Sử ký”.” Puppy an ủi fan ở kênh live stream của mình, “Bầu không khí đừng căng thẳng như thế có được không? Này đâu phải cãi nhau đâu, bầu không khí tốt cỡ nào… À, không phải Tư Mã Thiên nói à? Hỏa, fan nhắc nhở nên tôi nhớ rồi, đây là Lý Bạch nói, Lý Bạch nói trong một bài thơ giấu đầu.”
Thần Hỏa trợn mắt: “Vậy anh coi như tôi chưa nói.”
“Tình hữu nghị được dựng lên từ lúc nào vậy?” Chu Hỏa thắc mắc, “Chẳng phải hai người các cậu chí chóe với nhau cả ngày sao?”
“Cãi nhau suốt ngày, cậu ta còn nhỏ hơn tôi hai tuổi nữa.” Thần Hỏa xoay người nhìn về phía Chu Hỏa hỏi, “Nhưng anh có thấy Thời Lạc thù dai bao giờ không?”
Chu Hỏa ngẩn người, nghĩ kỹ nói: “Nói như vậy… thì hình như mỗi lần hai cậu cãi xong thì hết chuyện rồi.”
“Tôi cũng không thù dai, hai người đều không thù dai thì tính cãi nhau gì.” Thần Hỏa quay đầu lại, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc mấy phần, “Lúc trước là không có cảm giác gì, có cùng đội hay không đều được, sau đó… haiz, lúc ở câu lạc bộ đó, tôi cho rằng cậu ta muốn trả thù Dư Thúy nên tiễn Dư Thúy vào bệnh viện, ban đầu tôi rất tức giận, cảm thấy thằng nhóc con này không biết tốt xấu, không nể tình xưa. Sau đó mới phát hiện, là tôi bụng tiểu nhân.”
Thần Hỏa nhỏ giọng nói: “Sau này ngẫm nghĩ lại, cảm thấy cậu ta coi như nể tình xưa lắm rồi. Lúc đầu cũng không cùng đội được mấy tháng, hai năm rồi mà cậu ta còn chưa bỏ được, kiểu người này… Haiz, đúng là, sau khi anh nhìn thấy nhiều tên hám lợi ở trong giới này thì không thể không thích kiểu người cố chấp ấy.”
Puppy ngồi trên ghế gaming: “Mới đầu không có ai là đồng đội với nhau, đều không có tình cảm, thật sự ở cùng đội được mấy tháng đâu… Tôi cùng đội với cậu ta còn là mấy tháng gian khổ nhất, cùng lập đội, cùng được khen, cùng bị chửi… Không ai có trái tim bằng sắt thép thật mà, đúng không? Cả ngày cùng ở cùng ăn, sao lại không có tình cảm chứ? Dù sao thì tôi ghét nhất là đám hater chửi cậu ta không có kinh nghiệm. Hai năm trước tôi từng nói cậu ta không nên vào FS, lúc đầu nếu không phải xúi quẩy vào cái đội nát đó thì mẹ nó đã sớm có kinh nghiệm ở giải đấu lớn rồi.”
“Dao không cắt lên người mình nên không thấy đau… Trước đây thì không sao, bây giờ kẻ khác chửi lên mặt đồng đội của mình thật rồi sao không tức cơ chứ? Thực ra Thời Lạc cũng khá được, cậu ta cũng chẳng phải trong mắt chỉ có Dư Thúy không có người khác…” Puppy chỉnh lại tư thế ngồi, gãi cằm, “Lúc trong kênh live stream của cậu ta có người nói tôi gà, đánh vật vờ, cậu ta nhìn thấy cũng tiện tay cấm bình luận, anh có thể nói cậu ta coi tôi là đồng đội công cụ được sao? Bình thường có chửi nhau cà khịa nhau cũng là chuyện chúng ta đóng cửa nhà của mình lại, người ngoài có thể đến khoa tay múa chân à?”
Chu Hỏa nhìn hai người bọn họ, vô cùng tiếc nuối: “Bây giờ tôi hối hận ghê, không đem theo máy quay, không quay lại thời khắc ấm áp hiếm có vừa rồi của đội chúng ta.”
Thần Hỏa vẻ mặt khó chịu: “Anh điên hả? Anh quay lại chẳng phải Thời Lạc biết rồi sao?!”
Puppy cũng cảm thấy sến súa: “Các fan chẳng phải biết rồi à? Xin anh đó, mọi người ngầm hiểu với nhau là được, đừng làm cái này.”
“Rốt cuộc đội chúng ta bị gì vậy?” Chu Hỏa mệt mỏi, “Người ta đều là nhân lúc người kia không có ở đây để nói xấu, đến chúng ta thì ngược lại, ai không có mặt thì nói tốt. Các cậu cứ thế này thì tôi rất khó làm việc đó, bình thường live stream mấy cậu không ngại bán thời gian làm người luyện cùng của đồng đội để kéo độ nổi tiếng cho kênh live stream của mình thì cũng cà khịa lẫn nhau, làm cho văn hóa làm việc của câu lạc bộ chúng ta vô cùng kỳ lạ.”
“Lúc Thần Hỏa với Thời Lạc xếp đôi live stream, không nói chuyện với nhau thì cũng mắng sai lầm của đối phương. Fan sợ hết hồn, cứ lo hai người các cậu hôm nào đó nổi điên lên đánh nhau thật thì câu lạc bộ của chúng ta coi như xong. Puppy thì sao? Một lòng chỉ muốn làm người đứng đầu live stream, mặc kệ xếp đôi với ai, cứ cách 10 phút là phải nói bóng nói gió một lần là kênh live stream của bên mình nhiều hơn kênh người ta một cái camera, mời gọi fan của kênh người ta qua bên mình.” Mỗi khi nghĩ đến weibo chính thức vất vả chống đỡ là đau đầu, “Mấy cậu có biết mỗi lần nhìn thấy đội nhà người ta đang chém gió về đồng đội tình thâm của mình thì tôi hâm mộ cỡ nào không?! Mấy cậu có biết mỗi lần tôi nhìn thấy fan người ta cảm động khóc thành sông thì tôi hận cỡ nào không? Chúng ta đâu phải không có mấy thứ này, mấy cậu thể hiện ra chút đi!”
“Cả một câu lạc bộ! Tình đồng đội của cả một câu lạc bộ!” Chu Hỏa càng nói càng tức, ôm hận nói, “Đều dựa vào tình cảm không dễ kiếm được của Dư Thúy với Thời Lạc vất vả chèo chống!”
Lão Kiều vừa mới biết Dư Thúy và Thời Lạc yêu nhau bỗng nhiên bị chọt trúng chỗ cười, phun một ngụm nước, dựa vào tay vịn ghế cười đến thở không ra hơi, “May mà có Dư Thúy với Thời Lạc, nếu không thì đội chúng ta quá thảm rồi, chia bè kéo cánh, há há há há há…”
Dư Thúy, Thần Hỏa, Puppy nhanh nhẹn thoát khỏi nước mà lão Kiều phun ra, chỉ có Chu Hỏa không có phản ứng của tuyển thủ chuyên nghiệp nên bị phun đầy mặt.
“Tôi…” Chu Hỏa tức đến bốc khói, vội cầm khăn giấy qua lau, bực tức không nhịn được, “Trước mặt một vẻ, sau lưng một vẻ, không thể quay ngược lại sao?!”
Dư Thúy tò mò sao Thời Lạc còn chưa quay lại, không tập trung, an ủi: “Yên tâm, nếu đối với anh thì quả thực là quay ngược lại.”
Chu Hỏa giật mình hiểu ra, trên đầu dính mấy giọt nước đọng lại: “Gây rối loạn tâm trạng của đồng đội không thỏa mãn, bây giờ ngay cả tâm trạng của quản lý cũng muốn gây rối sao?!”
Thời Lạc ở bên ngoài cửa không nhịn được cũng cười. Cậu bước vào phòng, cùng những người khác chọc Chu Hỏa. Chu Hỏa bị bọn họ chọc tức đến bốc khói, cuối cùng miễn cưỡng được một câu “Anh nghĩ kỹ lại xem, có phải chúng tôi chỉ gây rối loạn tâm trạng của người thân thiết nhất không” của lão Kiều an ủi.
Ván thứ hai của IAC và Saint bắt đầu, mọi người không nói nữa, tiếp tục xem trận đấu.
Bây giờ IAC cũng không còn nhiều chiêu nữa, tới lui cũng chỉ có mấy cách đánh đó. Ván thứ hai gần như là sao chép lại tình huống của ván thứ nhất. Sau 40 phút, Saint chiến thắng ván đấu, không bất ngờ gì chiến thắng trận đấu này với tỉ số 2-0.
Chu Hỏa lướt diễn đàn, líu lưỡi nói: “Hôm nay Saint chuẩn bị đầy đủ như thế, trên diễn đàn đều đang khen… tiện thể lại quất xác chúng ta một lần, nói chúng ta không chuẩn bị đủ, thái độ không tốt, không có chiến thuật dự bị.”
Puppy đẩy ghế gaming của mình về lại chỗ cũ, nhún vai thờ ơ: “Từ lúc thua Saint cứ chửi chuyện này mãi mà vẫn chưa chán sao?”
“Bây giờ tôi đã được mấy cậu huấn luyện rồi, nhìn thấy mấy cái này chẳng thấy gì cả. Bây giờ tôi lại lo cho Saint hơn.” Chu Hỏa hơi nhíu mày, “Nếu như bị mấy cậu đoán đúng thật, không biết khi nào Saint sẽ thất bại, đến lúc đó đám anh hùng bàn phím đang khen bọn họ sẽ bị vả mặt, chắc chắn chửi càng dữ dội hơn.”
“Vậy thì mong bọn tôi đoán sai đi.” Thần Hỏa xoa tai, bản thân nói cũng chẳng có sức, “Không chừng là bọn tôi nghĩ nhiều, ai cũng không biết đội người ta đang lên kế hoạch gì, cũng không biết tình trạng sức khỏe của lão A, đều là chúng ta anh một câu tôi một câu nói mò…”
Mọi người cùng nhau ăn tối, huấn luyện sau bữa tối của Dư Thúy với Puppy là huấn luyện tự do, Thời Lạc với Thần Hỏa bị chuyên gia phân tích số liệu yêu cầu xếp đôi để rèn luyện phối hợp.
Trước bữa tối, mấy câu vô tình nghe thấy Thần Hỏa nói khiến trong lòng Thời Lạc có hơi xúc động.
Khi ấy đến FS, sau này gia nhập Free, Thời Lạc thật sự đều vì Dư Thúy.
Nhất kiến Dư Thúy ngộ chung thân, từ lúc quen Dư Thúy hồi 17 tuổi, con người này vẫn luôn ảnh hưởng đến Thời Lạc, nhớ mãi không quên, canh cánh trong lòng đều là hắn.
Trước đây, trong mắt trong lòng đều là Dư Thúy. Sau này khi đã vào Free, giống như Puppy nói, sớm tối ở chung lâu như vậy, dù trong lòng có đóng kín lại đi chăng nữa cũng sẽ không kiểm soát được mà có thêm vài người.
Người đựng trong lòng càng nhiều thì dần dần càng có thể thông cảm cho quyết định năm đó của Dư Thúy.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, Thời Lạc cũng không thể nào bỏ qua các đồng đội khác ngoại trừ Dư Thúy.
Cậu không khỏi nhớ đến trước khi ăn tối Puppy có nói: Bởi vì không có kinh nghiệm đánh chung kết thế giới mà bị đám hater chửi bao lâu rồi? Kéo cũng phải kéo cậu ta đi…
Người thay đổi không chỉ có mình Thời Lạc.
Buổi sáng, tình cảm với Dư Thúy mới tiến thêm một bước, ban đêm đã nhận ra tình đồng đội ngại nói ra giữa các đồng đội, tâm trạng Thời Lạc rất tốt.
Cho đến khi chuyên gia phân tích số liệu bảo cậu với Thần Hỏa xếp đôi cũng rất tình nguyện.
Đều là anh em cãi nhau không thù dai, xếp đôi thì sao chứ? Luyện phối hợp tốt cỡ nào.
Nhưng đáng tiếc, tình cảm ấm áp mỏng manh này chỉ miễn cưỡng duy trì được hai ván xếp đôi, đến ván thứ ba, Thời Lạc đã không nhịn được nữa rồi.
“Mẹ nó anh là thằ…” Thời Lạc nuốt từ chửi thề đã đến bên miệng, nhẫn nhịn nói, “Đừng xông đến gần như thế, được không? Tôi không cần anh đỡ đạn giùm tôi.”
“Ai muốn đỡ đạn cho cậu chứ!” Thần Hỏa tức giận nói, “Tôi không đến gần thì mạng của tên kia lại là của cậu sao? Cậu suốt ngày xếp đôi với Dư Thúy bị nhiễm rồi đúng không? Kỹ xảo cướp đầu người càng ngày càng tốt!”
“Đầu người vốn dĩ là của tôi, từ lúc nổ súng đến khi sát thương được hắn đều là do tôi bắn, tôi cần giành à? Rốt cuộc là ai cứ thu hoạch đầu người máu tàn mà tôi bắn được?” Tốc độ tay của Thời Lạc rất nhanh, chơi game không cản trở cậu mở app mạng xã hội. Cậu mở bảng thống kê số liệu của ván đấu dùng phím tắt chụp màn hình sao chép rồi dán lại gửi thẳng qua cho Thần Hỏa, “Tự xem thu nhập trận đấu của mình đi! Có phải thấp hơn tôi không? Một băng đạn cũng không thu được một mạng, tôi không bắn phát cuối cùng thì chẳng phải người ta chạy mất sao?”
“Không phải đề phòng cậu ảnh hưởng thao tác của tôi thì tôi đã hạ anh ta rồi!” Thần Hỏa gõ bàn phím lách cách, bực bội nói, “Vừa rồi có nghe người ta dạy dỗ chúng ta cái gì không? Phối hợp! Phối hợp cho tốt!”
Tay chân Thời Lạc nhanh nhẹn lại cướp được một mạng: “Tôi đã phối hợp hai ván, nhịn hết mức rồi. Tình huống này còn nhường anh đầu người thì tôi lo hai đồng đội người qua đường sẽ báo cáo tôi chơi không nghiêm túc.”
“Ồ, đm!” Thần Hỏa tức giận giành đầu người, “Bắt đầu cà khịa rồi có phải không? Lại bắt đầu rồi có phải không? Vừa rồi đồng ý dễ nghe đến vậy, mới một tiếng đã lộ nguyên hình rồi đúng không? Nhóc con…”
Thời Lạc không để ý đến Thần Hỏa, thả lỏng tay chân đánh phần của mình. Hai người, cậu đuổi tôi chạy, càng đánh càng dữ, chưa đến 20 phút đã thắng ván này.
“Thế này đi, chúng ta cũng đừng cãi nữa.” Thần Hỏa nhượng bộ, thương lượng, “Như vầy, cậu đổi sang acc trị liệu xếp đôi với tôi đi, cậu chống mắt lên xem anh đây rốt cuộc phát huy như thế nào.”
“Tôi buff cho anh à?” Thời Lạc nhìn màn hình hờ hững nói, “Anh cũng xứng mang họ Triệu* đấy.” (*Xuất phát từ tác phẩm “A Q chính truyện” của Lỗ Tấn, người họ Triệu trong đó là người có quyền có thế)
Cuộc cãi vã kịch liệt nháy mắt tắt ngóm, Thần Hỏa chịu thua vụ kém văn hóa, ngẩn người một chút mới cẩn thận hỏi, “Câu này… có ý gì?”
Dư Thúy vốn muốn hạnh phúc xếp đôi với Thời Lạc vào buổi tối, không ngờ bạn trai nhỏ tạm thời bị đưa đến bên cạnh Thần Hỏa. Cả buổi tối Dư Thúy buồn chán xếp đơn, lúc đang chờ xếp đội đi rót nước nóng thì nghe thấy câu này, bình tĩnh nói, “Khen cậu đó, ý là cậu giống như gấm, cậu xứng đáng.”
Thần Hỏa nghi ngờ: “Là nói tốt à? Ai nói?”
“Tư Mã Thiên, “Sử ký”.” Puppy an ủi fan ở kênh live stream của mình, “Bầu không khí đừng căng thẳng như thế có được không? Này đâu phải cãi nhau đâu, bầu không khí tốt cỡ nào… À, không phải Tư Mã Thiên nói à? Hỏa, fan nhắc nhở nên tôi nhớ rồi, đây là Lý Bạch nói, Lý Bạch nói trong một bài thơ giấu đầu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương