Rạng sáng, còn chưa tới giữa giờ Dần Phù Dữu đã mở to đôi mắt sưng đỏ, mơ màng ngồi dậy từ trên giường.
Đêm qua một tay nàng ôm chăn mềm, một tay ôm sách kiểm tra, ném cũng không được, không ném cũng không được. Nàng vừa khóc vừa tức giận mắng Giang Hoài Chi, cũng không biết chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Kết quả thật bất hạnh, đến giờ nàng vẫn tự nhiên tỉnh lại.
Nghe thấy tiếng động trong phòng, Mộc Lan ngáp một cái, vội vàng bê chậu nước đã chuẩn bị từ sớm tiến vào: “Tiểu nương tử… Ha…Chào buổi sáng…”
“Chào buổi sáng…”
Phù Dữu yếu ớt đáp lại, thoạt nhìn như sắp mất đi nửa sinh mạng: “Hôm nay ta có thể không đi học…”
“Có thể…” Mộc Lan cũng không khá hơn bao nhiêu, hai mắt đều díu lại chỉ còn một khe hở nhưng vẫn cố gắng kéo tay nàng vào chậu nước ấm: “Không phải tiểu nương tử vừa đón sinh nhật hôm qua sao, lão gia đã xin cho tiểu nương tử nghỉ hai ngày.”
Nàng nghĩ ra rồi.
Nàng được nuông chiều từ nhỏ, việc tổ chức sinh nhật lại càng phô trương hơn, tổ chức một lần trong cung vẫn chưa xong, ngày hôm sau còn phải làm yến tiệc gia đình, đại ca đại tẩu, nhị tỷ đã xuất giá từ lâu, thậm chí cả lão thái thái lớn tuổi cũng đều tụ tập lại vì cô nhóc nàng.
Nghĩ đến đây, nàng nâng bàn tay vừa mới rửa sạch lên dụi mắt: “Vậy, vậy ta rời giường làm gì?”
“Nô tỳ cũng không biết.” Dáng vẻ Mộc Lan khóc không ra nước mắt: “Nô tỳ cũng tưởng hôm nay có thể ngủ ngon, ai biết tiểu nương tử lại tỉnh…”
“…”
Phù Dữu quấn mình trong chiếc chăn mềm mại ấm áp, chỉ do dự một giây, nàng dứt khoát đá chân nằm xuống, nhưng rồi lại lập tức nhấc chân nhảy dựng lên.
Mộc Lan choáng váng.
Gần đây tiểu nương tử không chỉ hiếu học mà còn thích vận động?
“Không phải…” Phù Dữu bị cộm đến nhe răng trợn mắt, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó: “Nằm lên sách.”
“Tiểu nương tử còn ôm sách đi ngủ?”
Mộc Lan càng choáng váng hơn.
Phù tiểu nương tử, người được mệnh danh là mỹ nhân lười biếng nhất kinh thành suốt mười sáu năm qua vừa ngủ vừa ôm sách, do mình chưa tỉnh ngủ hay do tiểu nương tử lén uống quá nhiều rượu?
“Hắn tặng.”
Những ngón tay tựa như gốc hành v**t v* trang sách, Phù Dữu lại muốn khóc.
“Ngươi không biết ta đã vui mừng thế nào khi nhận được quà từ hắn đâu, nhiều quà như vậy ta đều chưa mở, ta chỉ mở quà của hắn đầu tiên, kết quả hắn lại tặng ta thứ này, huhu…”
Tiểu nương tử như bị ấm ức nặng nề, la lối khóc lóc trên giường một trận.
Mộc Lan hiểu ra, không khỏi “Xì” một tiếng cười lớn: “Tiểu nương tử đừng giận, tiên sinh thì có thể tặng được gì, đơn giản chỉ là văn phong tứ bảo và sách cổ thôi, đồ Thái tử điện hạ tặng ở gian ngoài ngài còn chưa mở ra đâu, chi bằng xem của vị hôn phu đi? Nhất định có thể thấu hiểu lòng ngài.”
“Lý Càn Cảnh còn có thể tặng cái gì, năm nào cũng châu ngọc trâm vàng, cái gì đắt tiền đều bị y chọn, trang sức mấy năm nay sắp bị y gói vào đó hết rồi.”
Toàn bộ đầu của Phù Dữu vùi trong chiếc gối mềm, giọng nói rầu rĩ truyền ra.
“Không phải hôm qua ngươi còn chọn một cây trâm cắm trên đầu ta sao, y mừng muốn điên rồi.”
“Là nô tỳ tự tiện làm chủ.”
Nghe thấy Thái tử điện hạ vui vẻ, Mộc Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy nếu tiểu nương tử không mở, nô tỳ vẫn sẽ theo lệ cũ bảo đám nha đầu phía dưới thu dọn tất cả những đồ vật bên ngoài cất vào kho, tiểu nương tử nhìn cũng đỡ phiền.”
“Ừm… Đi đi…”
Ổ chăn ấm áp một lần nữa vẫy gọi cơn buồn ngủ của nàng trước khi gà gáy, Phù Dữu mơ màng đáp lại, tiếng hít thở ngày càng đều hơn.
Mộc Lan thấy vậy thì đau lòng, cẩn thận đắp chăn lại cho nàng, sau đó bưng chậu nước rón rén lui ra ngoài.
Cuối cùng nàng ta cũng nhận ra, cánh cửa hoàng gia này nào có dễ vào như vậy.
Sau này nếu ai còn dám nói tiểu nương tử nhà nàng ta tốt số, vừa sinh ra đã làm Thái tử phi, nàng ta sẽ là người đầu tiên mắng người!
Mặc dù tiểu nương tử đã tính toán đâu ra đấy cũng chỉ cố gắng hơn nửa tháng là được…
-
Hiếm khi không phải đi học, Phù Dữu ngủ một mạch tới tận trưa, nàng vẫn còn lưu luyến hơi ấm trong ổ chăn mà không chịu nhúc nhích, nằm nghiêng dùng ngón út chọc vào đống sách kiểm tra như ngọn đồi một lúc lâu, sau đó mới duỗi cái eo lười.
“Thôi phu nhân sắp tiến vào sân rồi, tiểu nương tử mau dậy đi.”
Đám nha hoàn bà tử của Ẩm Khê Uyển thấy nàng lăn qua lộn lại trên giường, thật sự không chờ nổi nữa, tất cả chen chúc tiến vào kéo nàng đến trước gương, thuần thục phân công người vẽ mắt người tô mày.
“Năm nay nhị tỷ tới sớm thế.”
Phù Dữu đỡ búi tóc vừa mới chải xong của mình, đôi mắt mùa thu trong veo đang chuyển động trước bàn trang điểm, lựa chọn trâm vàng ướm thử lên đầu mình.
Nhị tỷ Phù Nhiêu của nàng đã xuất giá từ mấy năm trước, gả cho Thôi tiểu Tướng quân phủ Trấn Quốc Tướng quân, xưa nay phu thê ân ái, nàng ấy cũng thường xuyên về nhà mẹ đẻ. Chỉ là năm nay bắt mạch ra có thai vào mùa nóng bức nên đành yên tâm tĩnh dưỡng ở Thôi phủ, cũng xem như lâu ngày không gặp.
Mà đại ca Phù Thận lại lớn hơn nàng rất nhiều, thậm chí còn sinh cho nàng một cô cháu gái nhỏ rồi, gia đình ba người sống ở một viện tử khác. Nàng cả ngày ham ăn lười làm, số lần ra ngoài gặp mặt cũng không nhiều. Nhắc mới nhớ cũng chỉ đến sinh nhật nàng và mấy ngày lễ tết, huynh muội bọn họ mới có thể đoàn tụ.
Mỗi người đều có cuộc sống ổn định, hiện giờ đến lượt nàng, ngược lại Bệ hạ muốn hối hôn, khó trách cha mẹ lo lắng như vậy.
Không dám trì hoãn, Phù Dữu cũng không muốn để bọn họ phải chờ lâu, nàng chỉnh trang một chút rồi nhanh chóng tiến vào sân của lão thái thái. Nha hoàn hầu hạ còn chưa kịp vén rèm lên cao, thân thể nhỏ nhắn của nàng đã nhanh nhẹn chui vào, nhảy nhót đi tới trước mặt mọi người.
Tiểu nương tử có đôi má đào đáng yêu, làn da trắng như tuyết, đầu cài trâm hoa hướng dương, khuyên tai chim én đậu trên cành, nhẫn phỉ thuý. Trên người mặc chiếc váy màu hồng đào dài quét đất, khiến khuôn mặt nhỏ vẫn còn chút trẻ con càng thêm kiều diễm động lòng người. Mọi người đều ngơ ngác, sau một lúc lâu vẫn không dám nhận là nàng.
Nhưng khi đôi môi anh đào đỏ mọng hé mở, hàm răng trắng bóc lộ ra, lời nói lại không giấu được vẻ hưng phấn: “Bà nội, ca ca, tẩu tẩu, tỷ tỷ đã lâu không gặp, con rất nhớ rất nhớ mọi người!”
Mọi người: “…”
Mỹ nhân đệ nhất kinh thành cái gì, còn không phải là tiểu nương tử bị chiều hư của nhà mình sao.
“Dữu Nhi, mau tới đây, để bà nội nhìn xem.” Lão thái thái Phù gia đầu tóc bạc trắng, duỗi cánh tay nhăn nheo ra kéo cô cháu gái nhỏ mình thương yêu nhất đến bên người: “Ai da, đưa đến Đông Cung mấy ngày đã gầy đi rồi.”
“Chẳng phải gầy sẽ tốt hơn sao?” Phù Nhiêu ngồi một bên khác duỗi thân thể, mỉm cười trêu ghẹo: “Hiện giờ suốt ngày uống mật hoa sương ngọc, con muốn gầy một chút cũng khó.”
“Nhị tỷ thật vất vả.” Phù Dữu ổn định phát huy thế mạnh dỗ ngọt mà nàng vẫn luôn sử dụng: “Nhị tỷ nhất định sẽ khỏe mạnh bình an, dẫn cháu trai nhỏ cháu gái nhỏ đáng yêu tới gặp Dữu Nhi!”
“Chỉ có muội biết nói ngọt.” Đại ca đại tẩu nhìn nhau, cố ý cười nhạo nàng: “Nghe nói Dữu Nhi của chúng ta đang theo học Giang Thái phó, không biết Giang Thái phó có nhận ra cái miệng ngọt của muội hay không?”
“Hắn không nhận ra đâu!”
Phù Dữu lập tức chống nạnh, “Hừ” một tiếng thật mạnh.
“Mọi người đừng thấy hắn đẹp, nói chuyện dịu dàng mà lầm tưởng, trên thực tế hắn rất đáng ghét, ba câu là có thể khiến người khác nghẹn lời câm miệng, giờ Mão đã phải đi học, bài tập vừa nhiều vừa nặng, hắn còn, hắn còn ——”
Nàng xoè tay ra, để lộ lòng bàn tay trắng nõn.
“Hắn còn đánh người bằng cây thước nhỏ!”
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc, lão thái thái là người đầu tiên không chịu nổi, đau lòng muốn chết: “Chuyện này, cho dù hắn có là Thái phó đương triều thì cũng không thể đánh Tiểu Dữu Tử nhà chúng ta nha! Tiểu Dữu Tử nhà chúng ta hồn nhiên, đáng yêu như vậy, dù có phạm sai lầm lớn cũng không thể ra tay đánh con bé!”
Dứt lời, lão thái thái cau mày, nheo mắt cố gắng nhìn quanh phòng: “Cha con bé đâu, phải đến nói chuyện với tam lang Giang gia đi, không thể để như vậy được!”
“Không không không, bà nội đừng có gấp!” Sợ bà nóng vội, Phù Dữu nhanh chóng ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay bà nội, bàn tay nhỏ khua khua trước mặt bà: “Con đến muộn, hắn muốn phạt con, nhưng không đánh trúng, Lý Càn Cảnh đỡ cho con!”
“Ồ ——”
Những người trong phòng lập tức tỏ vẻ đã hiểu, ý cười cực kỳ sâu xa.
“Không đúng không đúng, không phải như mọi người nghĩ đâu!”
Lần này Phù Dữu thật sự lo lắng cho bản thân mình, đang lúc vội vàng muốn giải thích ngọn nguồn câu chuyện, nha hoàn bên kia lại nhẹ nhàng vén rèm lên. Phù tướng và Trưởng công chúa nắm tay nhau tiến vào, mở miệng trêu đùa: “Toàn nói người ta không tốt, trong tài liệu ngày ngày gửi đến phủ, người ta vẫn luôn giữ cho con ba phần mặt mũi đấy.”
“Đó là vì Dữu Nhi xuất sắc!”
Lời này nói ra ngay cả bản thân nàng cũng chột dạ, dứt khoát cười rộ lên theo mọi người, bầu không khí lập tức trở nên sôi động.
“Ngồi xuống uống trà trước đã.”
Còn một lúc nữa mới đến giờ dự tiệc, Trưởng công chúa đỡ lão thái thái ngồi xuống vị trí đầu tiên, sau đó ra mệnh lệnh quen thuộc. Mọi người lập tức xếp hàng theo thứ tự, hai nha hoàn đứng sau lưng hầu hạ, một người chỉ đứng yên đợi lệnh, người còn lại tiếp nhận ấm trà làm từ ngọc trắng các ma ma đưa tới, quỳ gối bên cạnh bàn rót trà nóng cho chủ nhân của mình.
Tất cả đều là sự ngay ngắn trật tự trong một gia tộc lớn.
Phù Dữu ngồi vào vị trí của mình, đưa mắt nhìn lướt qua, ngoại trừ huynh tỷ trong phòng mình, phía dưới còn có vài vị thẩm thẩm, mấy tỷ muội được dắt theo bên người nàng thật sự không nhận ra, chỉ cảm thấy quen mắt, nên dứt khoát mặc kệ.
Tuy nhiên vào lúc ánh mắt chạm nhau, đối phương lại mở miệng trước: “Hiện giờ Tiểu nương tử ra ngoài đọc sách, tuy thời gian ngắn ngủi nhưng vẫn có thể nhìn ra đã thay đổi rất nhiều, không biết Giang Thái phó giảng dạy có tốt không?”
Phù Dữu vô cớ cảm thấy khó chịu khi bị hỏi như vậy, nàng khẽ nhíu mày trả lời: “Thái phó của Thái tử, gia chủ tương lai của Giang gia, kiến thức có thể có vấn đề gì, tất nhiên là hắn rất giỏi.”
Dứt lời, nàng hơi nghiêng đầu ra sau, thoáng nhìn thấy Mộc Lan ra dấu số ba cho mình, nàng mới tiếp tục nói: “Tam thẩm có chuyện gì sao?”
