Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 12



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cũng không có gì.”

Tam thẩm cười đáp.

“Chỉ là muội muội Kiều Nhi của con từ nhỏ đã theo học tại từ đường trong phủ, may mắn có vài phần danh tiếng, chúng ta cũng muốn tìm tiên sinh bên ngoài cho con bé, vừa rồi nhìn thấy Dữu Nhi lòng đầy căm phẫn, lại sợ tiên sinh quá hung dữ khiến Dữu Nhi bị ấm ức nên mới hỏi như vậy.”

“Thẩm đừng nghĩ như thế, tiên sinh của ta diện mạo tuấn tú, tính tình dịu dàng, rất uyên bác cũng rất nghiêm túc trong vấn đề nghiên cứu học vấn, dám thẳng thắn đòi lại lẽ công bằng trước mặt Hoàng thượng. Bình thường tiên sinh cũng đối xử với ta rất tốt, thẩm hãy coi những điều ta vừa nói là lời nói đùa của trẻ con, đừng vì vậy mà cảm thấy tiên sinh không tốt.”

Dường như nàng thật sự cho rằng mọi người sẽ có ấn tượng không tốt với Giang Hoài Chi chỉ vì vài lời ít ỏi của nàng, lời nói ra miệng vô cùng bênh vực người mình.

Trong mắt những người có mặt ở đây đều có chút phức tạp.

Dù sao cũng là nữ tử đã đính hôn, khen ngợi một chàng trai trẻ không lớn hơn bao nhiêu tuổi thực sự không ổn. Nhưng nghĩ đến tình nghĩa thầy trò, mọi người chỉ cho rằng nàng tính tình trẻ con nên cũng không nhiều lời.

“Tỷ tỷ nói đùa, tất nhiên Giang Thái phó rất tốt.”

Tiểu cô nương xinh đẹp ngồi bên cạnh Tam thẩm cười nói, trông nàng ta có vẻ nhỏ hơn nàng ba bốn.

“Ngày ấy đến hiệu sách của Giang gia mua sách, gặp được Thái phó đại nhân, cách đối nhân xử thế và cách nói chuyện thực sự khiến Kiều Nhi khâm phục, tuy nhiên muội không được may mắn như tỷ tỷ, chỉ có thể tìm được tiên sinh thuộc nhánh phụ của Giang gia.”

“Muội từng gặp hắn?”

Ngẫm nghĩ một chút, Phù Dữu gật đầu.

“Cũng đúng, chẳng phải hắn là quân tử mà mọi quý nữ ở kinh thành đều ngưỡng mộ trong lời đồn sao, nhưng chắc chắn hắn sẽ không nhận học trò mới đâu, hắn nói sự xuất hiện của ta vốn là chuyện ngoài ý muốn.”

“…”

Trưởng Công chúa An Dương nghe vậy thì nghẹn lời, bà không khỏi buồn cười.

Đứa nhỏ ngốc này do mình sinh ra, lúc nói chuyện có thể đừng thật thành như vậy được không?

Đúng là ta đã hợp tác với Hoàng hậu nương nương làm ra chuyện này, nhưng con cũng không cần công khai nhận xét của người ta ra ngoài như vậy chứ!

“Thế nên Kiều Nhi mới nói tỷ tỷ may mắn.”

Phù Kiều cười khanh khách, tay trái cầm một quyển sách, tay phải xách làn váy tiến về phía nàng.

“Kiều Nhi gặp chút vấn đề trong việc học, nghĩ mình không được Thái phó dạy dỗ, có thể học hỏi từ học trò của Thái phó đại nhân cũng đáng giá, nên muội đặc biệt mang sách tới tiệc sinh nhật của tỷ tỷ.”

Được lắm.

Lúc này Trưởng Công chúa đã không cười nổi nữa.

Việc Dữu Nhi nhà bà lười biếng không thạo văn chương cả Phù gia này ai cũng biết, đây chẳng phải là cố ý làm khó muốn giẫm lên mặt mũi nàng hay sao?

Không biết tên thiếu đạo đức nào xúi giục Phù Kiều làm như vậy!

Bà cau mày, đang định quát nàng ta dừng lại, ai ngờ đứa nhỏ ngốc nhà bà lại không nghe ra ý tứ kia, trực tiếp đồng ý: “Được thôi.”

Thôi, con lớn không cần mẹ.

Trên mặt Phù Dữu tràn đầy vẻ ngây thơ, nàng nở nụ cười ngọt ngào với người muội muội không mấy quen thuộc, xoè bàn tay nhỏ trắng nõn ra nhận lấy quyển sách kia.

Trên sách còn sót lại nhiệt độ từ lòng bàn tay của muội muội, cảm giác như muội muội đã cầm nó rất lâu. Nàng chăm chú đọc, hai hàng lông mày đẹp lập tức cau lại, điều này khiến cha mẹ huynh tỷ, thậm chí là lão thái thái cũng cảm thấy lòng chùng xuống.

Hỏng rồi.

Nhưng giây tiếp theo, nàng ngọt ngào mở miệng: “Nửa đêm tháng một, ánh trăng…”

Nàng lẩm bẩm trong miệng, tiếp nhận bút từ tay nha hoàn, bắt đầu viết nguệch ngoạc lên giấy.

Sắc mặt nàng quá mức tập trung, vậy nên cả nhà cũng không màng lễ nghĩa rời khỏi chỗ ngồi, vây quanh nàng chật như nêm cối, đợi một lúc lâu mới nhìn thấy dòng chữ cuối cùng của nàng: “Đấu tứ độ thất trăm…”.

Chữ viết của nàng quá trừu tượng, những từ phía sau đối với các nữ quyến bình thường thì tương đối khó hiểu.

Nhưng đối với ai đã từng đọc và từng bị sách tra tấn, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết câu trả lời của nàng là đúng, không khỏi đồng thời hít vào một hơi khí lạnh, kinh ngạc tới mức cằm gần như rơi xuống đất.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tiểu nương tử Phù gia bị ma nhập à?

Phù Kiều cũng sửng sốt, nàng ta đỏ mặt xấu hổ khi nghe thấy giọng nói trong trẻo của vị đường tỷ có dung mạo tựa thần tiên kia: “Đây là câu hỏi trong ‘Tập cổ tính kinh’, Kiều Nhi học sách này sớm vậy sao?”

Khi hỏi chuyện, Phù Dữu chưa bao giờ có những suy nghĩ nhỏ nhặt quanh co, nhưng Phù Kiều nghe xong lại càng thêm xấu hổ.

Nàng ta nào có được tiếp xúc với những thứ này.

Từ nhỏ trọng tâm học tập của nàng ta chính là văn thơ lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa, ngoài ra còn có thêm nữ hồng. Chỉ là ngày ấy đến hiệu sách mua sách, nghe thấy các nam sinh học trường tư thục của Giang gia đang lên lớp, nàng ta mới tò mò ngồi xổm trong góc một lúc, tiên sinh tiện tay phát cho nàng ta một trang giấy, bên trên có ghi câu hỏi này.

Nàng ta vốn ghen tỵ với vị đường tỷ vừa sinh ra đã có hôn ước với Thái tử biểu huynh, lại được dạy dỗ bởi vị công tử đệ nhất kinh thành – người được các quý nữ công nhận. Sau khi về nhà, nàng ta và mẹ nàng ta bàn tính lập mưu chơi khăm Phù Dữu, ai ngờ đường tỷ không chỉ dễ dàng hóa giải mà còn đặt câu hỏi ngược lại!

Khi những lời này lọt vào tai, nàng ta chỉ cảm thấy thật châm chọc, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, chỉ đứng đó cúi đầu không chịu nói chuyện.

Mà ở bên kia, Phù Dữu giải đề xong, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

May mà mấy ngày trước Giang Hoài Chi vừa mới giảng đề này cho nàng, nói mười lần nàng cũng chưa hiểu, hắn giảng liên tục cho đến lúc ăn trưa. Nàng nuốt không trôi cơn giận, Giang Hoài Chi cũng bắt kịp đà này, hai người cùng gọt giũa cho đến khi Thái tử chìm vào giấc ngủ, nàng mới học xong.

Trong ‘Tập cổ tính kinh’ có hai mươi câu hỏi, cố tình lại chọn trúng câu hỏi này, đây không phải là vận may từ trên trời rơi xuống sao!

Nhưng mọi người trong nhà không biết.

Phù Tòng Nam sửng sốt hồi lâu mới miễn cưỡng tìm lại được cằm của mình, ông dùng đôi tay đỡ lấy nó nửa ngày, cuối cùng nó mới khép lại được.

“Phu, phu nhân…”

Vị Thừa tướng trước nay luôn tranh cãi kịch liệt với các đại thần trong triều đình, lúc này lại lắp bắp.

“Ta, nhà ta còn thứ gì tốt chưa tặng ra ngoài không?”

“Có, có…”

Trưởng Công chúa cũng choáng váng.

“Chiếc chén dài tám đường cong (*) làm từ ngọc trắng được nước chư hầu tặng năm ngoái, Bệ hạ ban cho nhà chúng ta, vẫn luôn, vẫn luôn không nỡ lấy ra.”

陕博藏唐白玉忍冬纹八曲长杯(白玉羽觞)

(*): Hình ảnh minh hoạ

“Lấy ra, lấy ra đi!” Phù Tòng Nam kích động: “Đúng lúc sắp đến Tết rồi, sự vất vả của Thái phó đại nhân đã đạt được thành tựu to lớn, không đúng, càng vất vả công lao càng lớn…”

Người chủ gia đình đi qua đi lại, miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Đúng là đảo ngược càn khôn, diệu thủ hồi xuân! Mau sai người đi tặng chiếc chén dài tám đường cong tới cho người ta, coi như chúc mừng năm mới, không được, Dữu Nhi, con tự mình đi tặng cho ta!”

“Tặng cái gì? Bia gì cơ?”

Phù Dữu mở to hai mắt.

“Con nghe nói quan viên các ngài đánh nhau khá bạo lực trên triều đình, nhưng không đến mức Tết nhất còn tặng bia mộ cho tiên sinh chứ!”

Phù Tòng Nam nhất thời bị sặc, cầm chén của nàng gõ xuống bàn trà: “Chén, chén!”

Nha hoàn bên người Trưởng Công chúa trước nay luôn nhanh nhẹn, trong lúc bọn họ nói chuyện thì đã đến nhà kho trong phủ lấy chiếc chén dài tám đường cong làm từ ngọc trắng tới đây. Phù Dữu dùng cặp mắt trong veo nhìn chằm chằm nó hồi lâu, sau đó mới đưa ra nhận xét về chiếc chén cống phẩm trong suốt như pha lê hiếm thấy trên thế gian.

“Quá nhỏ rồi.”

Nàng tốn bao công sức gửi bái thiếp, đợi thông báo cho gia chủ, đi qua tám trăm cánh cửa, một ngàn hành lang mới vào được phòng người ta, chỉ để tặng cái chén còn chưa lớn bằng nửa lòng bàn tay của nàng?

Vì vậy nàng lại bổ sung thêm một câu: “Vì sao cứ phải là con?”

“Đúng vậy, để con đi.”

Phù Nhiêu ngồi bên cạnh thấy vậy cũng cực kỳ vui vẻ, dứt khoát chia sẻ kinh nghiệm.

“Là Thái tử phi, muội phải thay Thái tử chuẩn bị tốt việc đối nội đối ngoại, sau này ngoại trừ muội, Thái phó đại nhân chính là người quan trọng nhất bên cạnh điện hạ, ngày lễ ngày Tết muội phải đích thân tới tặng quà.”

Phù Dữu vừa nghe khóe miệng vừa xụ xuống, nàng lập tức hướng ánh mắt về phía đại ca xin giúp đỡ.

Không phải nàng không muốn gặp Giang Hoài Chi, chỉ là Giang gia có quá nhiều quy củ, nàng phải cẩn thận từng lời nói hành động để không làm mất mặt Tướng phủ, còn không thoải mái bằng lúc nàng nói chuyện với hắn trong giờ học ở Đông Cung đâu.

Phù Thận không chút do dự đứng lên: “Tiểu muội đừng sợ, muội cũng chỉ đưa thứ này qua, đến Tết phủ Thừa tướng chúng ta và phủ nhà họ Giang vẫn sẽ quà cáp lui tới như thường lệ, muội không cần bận tâm, cứ coi như đây là quà của muội đi! Giang Thái phó dạy dỗ muội tốt như vậy, nếu là đại ca, đại ca còn cảm thấy tặng quá ít đấy!”

Nói không thông, nàng chỉ đành phải ngậm ngùi nhận lấy chiếc chén dài được bọc nhiều lớp bảo vệ kia, cuộn mình ngồi trên ghế.

Nhưng dù có được đặt vào chiếc hộp gỗ đàn hương nhỏ nhắn tinh xảo, bọc hết lớp này đến lớp khác, trông chiếc chén kia vẫn nhỏ đến đáng thương.

Phù Dữu ôm nó trong phòng ngẫm nghĩ vài ngày, sau đó nàng quả quyết chui vào phòng bếp nhỏ vật lộn cả đêm, ngay cả Mộc Lan cũng không được tiến vào hỗ trợ.

Mộc Lan chỉ biết, trong sân bỗng nhiên thiếu một lọ muối, lúc kiểm kê cũng không có ai tìm ra được nguyên nhân.

Ngày thứ hai sau khi Giang Hoài Chi thông báo nghỉ Tết, nàng ôm chiếc hộp gỗ đàn hương kia, xách theo ba xâu… Cá muối lớn.

Đúng giờ xuất hiện trước cổng Giang phủ.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...