Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 13



Xâu cá muối kia thật sự quá thơm.

Lớp ngoài phủ đầy hạt tiêu, muối, hương liệu, đặt dưới gốc mai để gió thổi mấy ngày mấy đêm, sau đó được bàn tay nhỏ của Phù Dữu móc vào thành xâu. Một đường từ cổng chính Giang phủ đến đại sảnh tiếp khách của sân chính, ai đi qua cũng đều quay lại nhìn, thậm chí còn có người thèm thuồng nuốt nước miếng cả buổi, bị ma ma đuổi theo mắng cho một trận.

Mùi hương quý giá trong phòng dần bị lấn át, mùi cá xộc thẳng vào mũi Giang Hoài Chi, cuối cùng hắn cũng không nhịn được phải ngẩng đầu lên.

“… Làm gì thế?”

“Ta tới tặng quà cho tiên sinh.”

Nàng đặt hộp gỗ đàn hương trên tay xuống trước mặt hắn, nhưng mấy xâu cá muối kia lại không biết đặt chỗ nào mới tốt.

“Cha mẹ nói ta phải học đạo lý đối nhân xử thế, ngày lễ ngày tết phải tặng quà cho tiên sinh.”

“…”

Giang Hoài Chi im lặng một lúc lâu, sau đó không khỏi nở nụ cười.

“Lời này có thể nói công khai như vậy?”

“Hả? Không được sao?”

“Thứ nhất, nếu để Ngôn quan (*) biết chuyện, chắc hẳn sẽ rất vui lòng dành một quyển tấu chương để viết về ta.”

(*) Chức quan chủ yếu chịu trách nhiệm giám sát và khuyên răn.

Hắn ung dung tựa lưng vào ghế, nhìn nàng xoay quanh phòng.

“Thứ hai, nếu Thừa tướng đại nhân và Trưởng Công chúa điện hạ biết chuyện, chắc hẳn sẽ rất vui lòng mắng trò một trận.”

“Vì sao lại mắng ta?”

Phù tiểu nương tử vô cùng ấm ức.

“Bọn họ nhất quyết bắt ta đến đây tặng quà, ta đã đến rồi, vậy mà vẫn không được sao.”

“… Ở bên ngoài tốt nhất không nên nhắc tới hai chữ tặng quà này.”

Cuối cùng Giang Hoài Chi không nhìn nổi nữa, đứng dậy tiếp nhận ba xâu cá muối trong tay nàng, ngón tay thon dài xẹt qua lòng bàn tay nàng, cảm nhận được nhiệt độ hơi lạnh.

“Sợ rằng đây không phải là ý tưởng của người trong nhà đúng không?”

“Tất nhiên!”

Phù Dữu nhảy nhót đi theo hắn, nhìn hắn đặt cá muối lên khay.

“Món này tự tay ta muối đó, muối mất vài ngày!”

“Ừm, giống trò.” (*)

(*): Từ 咸鱼 cá muối này còn chỉ sự lười biếng, ý nói Phù Dữu lười biếng.

Giang Hoài Chi cười dịu dàng, dường như ám chỉ điều gì đó.

Từ trước đến nay Phù Dữu hiếm khi hiểu được ẩn ý trong lời nói của người khác, thế nên nàng vẫn tiếp tục: “Tiên sinh có biết vì sao ta lại muốn ướp cá muối không?”

Hắn rất kiên nhẫn: “Nói thử xem.”

“Mấy ngày trước tiên sinh giảng bài trong sách cổ, không phải ngài nói đệ tử nhà người ta theo học thầy đều mang quà tới nhập học sao?” Ánh mắt nàng có chút nhảy nhót hưng phấn: “Ta cũng học theo người xưa!”

“… Nhưng thứ người ta mang đến là thịt khô.”

“Không phải cá muối cũng phơi khô sao? Cá cũng là thịt mà!”

“… Nhưng quà của trò nặng mùi quá.”

Trên mặt hắn khó giấu được vẻ bất đắc dĩ.

“Ở đây một buổi chiều, chắc ta cũng bị ướp thành cá muối mất.”

“Vậy cũng tốt!”

Nàng cười ngọt ngào.

“Trên người tiên sinh vẫn luôn có mùi tuyết tùng, thỉnh thoảng nhiễm chút mùi cá muối cũng rất thú vị!”

Giang Hoài Chi thấp giọng bật cười, chắp tay trở về chỗ ngồi của mình: “To gan hơn rồi, tâm trạng có vẻ không tồi.”

“Được nghỉ, không cần đọc sách thì chẳng cớ gì lại không vui!”

Phù Dữu nâng hộp gỗ đàn hương lên, ngoan ngoãn tiến lại gần.

“Ngày mai là năm mới, cảm giác trên dưới Giang phủ đều rất bận, không có ai để ý tới ta, ta tự mình tìm đến nơi này, ta giỏi lắm đúng không!”

“Giỏi.”

Hắn gật đầu nhìn về phía nàng như đang dỗ dành trẻ con.

“Biết trò không thích bị trói buộc, ta cố ý dặn dò bọn họ coi như không nhìn thấy trò.”

“Thảo nào, vậy sau này ta rất sẵn lòng tới Giang phủ chơi!”

“Tới đi, không cần phải trèo tường đâu, tiền sửa ngói hàng tháng cũng rất tốn kém.”

Nghe vậy, trên mặt nàng có chút xấu hổ.

“Ta còn tưởng mái ngói nhà tiên sinh có chất lượng tốt, định hỏi xem mua ở đâu…”

“Sao nào, trò cũng muốn trèo tường vào phủ Thừa tướng à?”

Giang Hoài Chi trêu chọc, tầm mắt thoáng rơi vào chiếc hộp gỗ: “Đây là cái gì?”

Nàng suýt chút nữa quên mất: “À, cha mẹ bảo ta mang thứ này đến đây!”

Tay nhỏ của Phù Dữu mân mê một hồi, mất cả buổi mới lấy được chiếc chén được bọc kín mít kia ra.

“Chén dài tám đường cong màu ngọc trắng.”

Hắn vừa mới nhìn thoáng qua đã nhẹ nhàng duỗi tay đẩy trở về.

“Chiếc chén này được làm từ ngọc trắng, trang trí hoạ tiết hoa kim ngân, trăm năm chỉ có một chiếc này, quá quý giá, trò mang về đi.”

Nàng không khỏi “Hả?” một tiếng.

“Không phải chỉ là một cái chén thôi sao? Ta còn thấy nó quá nhỏ, lấy ra tặng tiên sinh thì thật mất mặt nên mới làm thêm ba xâu cá muối.”

… Ba xâu cá muối kia của trò mới lạ nhất đó.

Giang Hoài Chi thầm chê bai một câu, rất tốt bụng chọn cách không nói ra: “Sắp tới có chuyện gì sao? Quà Tết qua lại giữa hai nhà theo thông lệ hàng năm, năm nay phủ Thừa tướng lại tặng nhiều hơn những năm trước.”

“Có!”

Nàng quả quyết gật đầu, mồm năm miệng mười kể lại chuyện muội muội hỏi nàng bài tập, lúc này Giang Hoài Chi mới hiểu rõ chỗ quà cáp này là sao.

Hắn còn tưởng là có chuyện gì, hoá ra đánh bậy đánh bạ trúng đề mà hắn từng giảng cho nàng, lại khiến Thừa tướng đại nhân hiểu nhầm hắn là Khổng Tử Mạnh Tử tái sinh.

Vậy lại càng không thể nhận được.

Hắn đặt chiếc chén ngọc trở lại hộp gỗ đàn hương, đưa cho nàng: “Trò không nói với Phù đại nhân là trò chỉ tình cờ vừa mới học qua đề này sao?”

“Tất nhiên là không rồi!”

Phù Dữu ngước khuôn mặt nhỏ lên, nhìn có chút kiêu ngạo.

“Cha đã hứa cho ta không ít thứ tốt, ta sẽ không nói cho ông ấy biết đâu!”

“Vậy nếu sau này gặp lại tình huống như vậy thì làm thế nào?”

“Thì sau này vẫn đi học mà!”

Nàng nhanh nhẹn trả lời.

“Cũng không phải là không theo học tiên sinh nữa, đúng không?”

“Trò đấy.”

Giang Hoài Chi lắc đầu cười khổ, nhưng ý cười lại mang theo vài phần chân thật: “Cẩn thận có ngày lật thuyền.”

“Chỉ cần tiên sinh không nói, sẽ không có ai biết!”

Tiểu nương tử thật sự rất giỏi nói mấy câu đường mật.

“Tiên sinh tuấn tú như vậy, chắc chắn sẽ không cáo trạng đâu, đúng không!”

“Lại nói bậy rồi.”

Hắn dịu dàng răn dạy.

“Cầm về đi, dạy trò đọc sách, ta cũng cầm bạc của phủ tướng quân rồi, về sau đừng mang mấy thứ này tới nữa, lúc học bớt cãi lại ta hai câu là coi như có lòng rồi.”

“Vậy được…”

Phù Dữu mếu máo, đành phải ôm lấy chiếc hộp kia một lần nữa.

“Vậy, vậy cá muối kia… Tiên sinh có nhận không?”

“Cá muối thì ta nhận.”

Dừng một chút, hắn lại nói thêm: “Mùi rất thơm.”

Hai mắt tiểu nương tử lập tức bừng sáng.

“Thật tinh mắt! Không hổ là Giang tiên sinh – Người tạm thời đứng đầu danh sách các quý công tử tại kinh thành!”

“… Danh sách gì?”

“Danh sách các quý công tử tại kinh thành!”

“… Vậy vì sao chỉ tạm thời đứng đầu?”

“Bởi vì tiên sinh vẫn chưa kết hôn nha!”

Đạo lý trong miệng nàng rất rõ ràng.

“Kết hôn rồi, tên của tiên sinh sẽ không nằm trong danh sách này nữa!”

Dù sao đó cũng danh sách được các quý nữ đợi gả công nhận, người có vợ đương nhiên sẽ mất đi tư cách có tên trong danh sách.

Giang Hoài Chi cũng đoán được đại khái, chỉ là hắn lảng tránh việc trả lời: “Đi chơi đi, tận dụng bảy ngày nghỉ này chơi thật vui vẻ, bài tập không nhiều nhưng cũng đừng quên.”

“Những thứ như bài tập nên được nhắc lại vào ngày cuối cùng!”

Phù Dữu cười khúc khích, nằm bò nửa người ra bàn tiến lại gần.

“Thật kỳ lạ, hôm nay tiên sinh nói chuyện không còn khó nghe nữa, ta có chút không quen.”

“… Muốn bị đánh tay trong ngày đầu đi học của năm mới à?”

Nàng nháy mắt tinh ranh, như thể được gãi đúng chỗ ngứa.

“Xem đi, quả nhiên phải hung dữ một chút mới giống tiên sinh!”

Nhìn dáng vẻ tinh quái của nàng, Giang Hoài Chi hiếm khi bị chọc cười, đang định giả bộ nghiêm mặt nổi giận với nàng, lại thoáng nhìn thấy bảy tám ma ma chủ quản đang xếp hàng ở cửa nhìn vào bên trong, lúc này sắc mặt mới thật sự nghiêm khắc.

“Ta đang tiếp khách.”

Hắn nhàn nhạt nhả ra vài chữ.

“Từ nay về sau lúc nàng đang ở đây, nếu không có việc gì gấp thì đừng tới tìm ta.”

Với tư cách là gia chủ tương lai, hắn luôn dùng hình tượng dịu dàng nho nhã đối diện với mọi người, người ngoài rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng như vậy của hắn. Mọi người nghe vậy thì cả kinh, liếc nhìn lẫn nhau, sau đó cuống quít muốn hành lễ cáo lui.

Phù Dữu thấy thế lập tức đứng dậy ngăn cản bọn họ: “Không sao không sao, sắp đón năm mới nhất định rất bận, các ngươi cứ báo cáo đi, ta đi tìm Oanh Nguyệt chơi một lát!”

Không đợi hắn đồng ý, nàng cầm hộp nhỏ lên hỏi.

“Đúng rồi, tiên sinh, quà tết nhà ta đưa tới đây đặt ở đâu?”

Lời này giống như đang hỏi thăm chuyện nhà người khác, trên mặt mấy vị quản gia đều lộ vẻ khó xử, ai ngờ Giang Hoài Chi lại thản nhiên đáp: “Sân phía Tây Nam có một căn gác mái, tạm thời cất trên tầng hai, có chuyện gì sao?”

“Ta cũng mang quà cho Oanh Nguyệt!”

Giọng nói của nàng trong trẻo ngọt ngào.

“Nhưng trên tay thật sự không xách được nữa, nên ta đã bí mật nhét đồ của mình vào để người trong nhà đưa tới đây, ta sẽ đi lấy ngay, tạm biệt tiên sinh!”

Dứt lời, Phù tiểu nương tử biến mất nhanh như chớp, còn không quên dặn dò các ma ma mau vào trong báo cáo.

“…”

Đám hạ nhân Giang phủ quay qua nhìn nhau, dường như thật sự chưa từng thấy tình huống nào như vậy.

Chỉ có Giang Hoài Chi thở dài, mặt mày dịu dàng.

“… Không kỳ lạ, là chuyện nàng có thể làm ra được.”

-

Đặt chiếc chén dài tạm thời không thể gửi tặng vào một nơi, Phù Dữu đi lên gác mái nhà người ta lấy chiếc hộp đựng trâm vàng mà nàng đã lựa chọn kỹ càng, dọc đường vui vẻ ngắm tre tiến vào trong sân.

Nàng biết rõ sở thích của Giang Oanh Nguyệt, nên nhất quyết không chọn những kiểu dáng xa hoa trên thị trường. Bên trong hộp có vài chiếc vòng ngọc và trâm ngọc trang nhã tinh xảo, dường như ở trong ấn tượng của nàng, chỉ có loại ngọc sáng bóng mượt mà nhất mới xứng với khí phách của Giang gia.

“Cây tre này thật đẹp, hình như còn đẹp hơn cây vừa…”

Lời còn chưa dứt, tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ vụn vang lên trong không khí, âm thanh làm bùng nổ những suy nghĩ trống rỗng trong đầu nàng!

Thứ gì thế?!

Phù Dữu sợ tới mức giật mình, cả người lùi về phía sau một bước.

Khoảng sân trước mặt rất yên tĩnh, ngay cả một nha hoàn vẩy nước quét nhà cũng không có.

Nàng tưởng mình tiến nhầm vào nơi không nên vào, nhưng liếc nhìn tấm bảng trên cửa sân, rõ ràng là mình đi đúng rồi mà, trong lòng lập tức nổi trống.

Trong nháy mắt, thậm chí nàng còn muốn chạy về gọi Giang Hoài Chi tới.

Nhưng ngộ nhỡ Oanh Nguyệt chỉ làm rơi thứ gì đó trong lúc nghỉ trưa thì sao? Vì lúc nghỉ trưa nàng cũng hay cho người hầu lui xuống.

Như vậy lại thành chuyện bé xé ra to.

Phù Dữu c*n m** d*** suy nghĩ một lát, sau đó dứt khoát cẩn thận bước lên con đường nhỏ lát đá được quét tước sạch sẽ, bước nửa bước một tiến về phía trước.

“… Oanh Nguyệt, ngươi ở đâu?”

Như thể nghe thấy giọng nàng, tiếng nức nở như có như không trong phòng chợt dừng lại.

“… Tiểu Dữu Tử sao?”

“Là ta, là ta nè!”

Sau khi nhận được câu trả lời, cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, xách váy chạy vào bên trong: “Sao ngươi không giữ lại một hạ nhân nào thế, cho dù muốn nghỉ trưa cũng…”

Nàng “Cũng” mãi mà không nói được hết câu.

Bởi vì trong phòng có hai người.

Một người ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ làm từ gỗ lê ở trước bàn trang điểm, hốc mắt đỏ hoe đựng đầy nước mắt, người còn lại cúi đầu quỳ trước ghế đẩu không nói một lời, là một nam nhân.

… Cảnh tượng rối loạn cái gì thế này?

Hay là, nàng quay về tìm Giang Hoài Chi ăn cá muối tiếp được không?!

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...