Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 20



Căn phòng ban đầu nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

Giang Hoài Chi ngồi bên trên, một tay cầm bản vẽ tùng xanh, một tay cầm sách cổ, nhìn thấy cô gái nhỏ bên dưới cuộn tròn trên ghế nước mắt lưng tròng nhìn lén hắn, hắn thở dài đặt mọi thứ trong tay xuống.

Hắn đứng dậy, đóng cửa phòng sách nhỏ đối diện hành lang lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Càn Cảnh đã đi rồi, sao vẫn còn khóc?”

Hắn dịu dàng hỏi.

“Tủi thân, nhất thời không thu lại được.”

Phù Dữu bĩu cái miệng nhỏ, thành thật trả lời.

“Vừa rồi giọng y thật lớn, ta không thích ai la mắng, cực kỳ không thích.”

“Có lẽ vì trò nói đỡ cho ta, nên trong lòng y không vui.”

Giang Hoài Chi vươn tay lấy đi chiếc khăn ướt đẫm trong tay nàng, sau đó đổi thành chiếc khăn sạch của mình cho nàng sử dụng.

Nàng ngửi mùi trúc trên chiếc khăn nhỏ.

“Vì sao y lại không vui?”

“Dù sao trò cũng là vị hôn thê của y, sao có thể bênh nam nhân khác.”

“Trẻ con.”

Tiểu nương tử cười khẩy.

“Từ nhỏ đã bới móc hết cái này đến cái khác, mỗi lần cãi nhau lại muốn từ hôn, hiện tại ghen tuông điên khùng cái gì.”

“Khi còn bé có tính tình trẻ con là điều khó tránh khỏi, có lẽ hiện giờ y đã thay đổi tâm ý…”

Lời dỗ dành còn chưa nói xong đã bị nàng cao giọng cắt ngang.

“Ta ghét y! Ngài có thể đừng nói về y nữa được không, định dây dưa mãi không xong à!”

Giọng nói ngọt ngào của tiểu nương tử xen lẫn vài phần nức nở, va phải bức tường trong căn phòng trống trải vài lần, sau đó lạch cạch rơi xuống đất.

Bầu không khí im lặng kéo dài.

Ý thức được những lời mình vừa nói với hắn, bàn tay nhỏ của Phù Dữu cứng đờ không trung, chậm chạp ngẩng đầu lên.

Nàng… Nàng đang làm gì vậy?

Rõ ràng chính miệng nàng vừa nói, nàng ghét người khác la mắng mình, vậy tại sao nàng lại la mắng người khác?

Hắn cũng không có nghĩa vụ dỗ nàng vui vẻ, nàng dựa vào đâu mà giận chó đánh mèo lên người hắn?

Một luồng khí lạnh lập tức chạy khắp cơ thể nàng, lạnh đến mức cả trái tim của nàng đều đóng băng.

Giọng nàng run rẩy đến kỳ lạ: “Xin, xin lỗi tiên sinh, ta không cố ý, thực xin lỗi…”

Nàng nhắm mắt lại.

Nhất định hắn sẽ không để ý đến nàng nữa, nàng nghĩ.

“Là ta nói sai rồi.”

Ngoài dự đoán, Giang Hoài Chi lại rất bình tĩnh mở miệng.

“Không thích chính là không thích, trò và y đã bị ràng buộc bởi hôn ước từ lâu, nhưng đó lại không phải điều trò mong muốn, ta không nên đứng trên cương vị của bậc trưởng bối khuyên phu thê hai trò hòa thuận, xin lỗi.”

Phù Dữu ngơ ngác, một lúc lâu sau mới ngập ngừng ngước mắt lên.

Mặt mày hắn trong sáng, cẩn thận quan sát chỉ có thể lén nhìn ra ba phần hối lỗi chứ không hề có một chút oán hận nào.

“Ngài… Ngài không giận sao?”

“Vì sao phải tức giận?”

Hắn khẽ cười khổ.

“Người đời tán thưởng mối nhân duyên tốt đẹp này, nói hai người môn đăng hộ đối, thanh mai trúc mã, nhưng lại chẳng ai quan tâm đến đương sự là trò, rốt cuộc có cam tâm tình nguyện hay không. Ta vừa vô thức nói Càn Cảnh tốt trước mặt trò, bảo vệ cuộc hôn nhân này, như thế thì có khác gì người đời đâu, ta nên suy nghĩ lại mới phải.”

“Nhưng, nhưng mà ta hung dữ với ngài…”

“Một tiểu cô nương, tính tình bướng bỉnh chút thì có sao.”

Hắn cầm chiếc khăn nhỏ vừa bị nàng ném xuống bàn dưới cơn kích động, trao lại vào tay nàng một lần nữa.

“Ta là tiên sinh của trò, vốn dĩ nên bảo vệ trò.”

Dứt lời, hắn ra hiệu cho nàng lau nước mắt.

“Đừng khóc, lớp trang điểm sắp lem hết rồi.”

Lớp trang điểm bị lem?!

Phù Dữu lập tức như gặp phải quân địch, nhận lấy chiếc khăn nhỏ rồi quay người đi, nói gì cũng không chịu quay đầu lại.

“Đáng ghét muốn chết…”

Nàng nức nở.

“Ta thật vất vả mới trang điểm được…”

“… Thật ra cũng không lem mấy.”

“Không còn hoàn hảo, xấu xí…”

“Ừm, xấu xí.”

Hắn cố ý trêu chọc nàng.

Quả nhiên, giây tiếp theo tiểu nương tử quay đầu lại, đôi mắt vốn đã tròn lại càng mở to hơn: “Thật, thật sự xấu xí?!”

“Lừa trò thôi.”

Giang Hoài Chi nhướng mày, chọn thêm mấy bức tranh đặt lên bàn.

“Nếu không khóc nữa thì học vẽ tranh nhé?”

“… Chuyện đó, ta lại có chút muốn khóc rồi.”

“Khóc kiểu này, ta sẽ không dỗ.”

Dường như hắn rất có nguyên tắc.

“Được rồi…”

Nàng khụt khịt mũi, ngoan ngoãn ngồi thẳng người, nhưng trong lòng lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Từ đầu đến cuối, hắn luôn cố gắng an ủi nàng mà không thèm để ý gì đến Lý Càn Cảnh ở bên kia. Cho dù hiện tại nàng đã khá hơn nhưng hắn vẫn tiếp tục dạy nàng vẽ tranh, dường như căn bản không nghĩ tới bên kia còn có một người đang tức giận.

Hơn nữa tính tình hắn rất tốt.

Tuy được nuông chiều, nhưng nàng cũng không dám tùy tiện ồn ào với cha mẹ và các quý nhân trong hoàng cung, đôi khi cãi vã với Lý Càn Cảnh mấy câu, có qua có lại còn sợ người ta cáo trạng đến trước ngự tiền, trừng phạt cha nàng tội không biết dạy con.

Mặc dù Lý Càn Cảnh cũng chưa từng làm như vậy.

Nhưng Giang Hoài Chi đối với nàng, về công là người kế thừa của gia tộc Đế sư, áp đảo cả các triều thần có công lập quốc, là Thái phó của Thái tử mà ngay cả cha cũng phải nể mặt ba phần. Về tư có thể coi là tiên sinh đúng quy cách của nàng, bị nàng bướng bỉnh la mắng, chẳng những không nổi giận trách móc, ngược lại còn tự suy ngẫm về lỗi lầm của mình.

Càng ngày nàng càng cảm thấy ánh mắt mình tốt.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ miên man, Giang Hoài Chi đã cầm trang mỏng giấy mỏng lên, nhìn bức tranh được nàng tô xong từ trên xuống dưới một lần.

Hắn hiếm khi không giận nàng: “Nền tảng vẽ tranh khá tốt, lúc nhỏ từng học qua?”

“Học một chút.”

Dường như đuối lý khi vừa hung dữ với hắn, nàng ngoan ngoãn đáp.

“Lúc nhỏ, trước khi cha mẹ từ bỏ việc dạy dỗ ta, ta cũng từng đến thư viện trong phủ học, cảm thấy có chút hứng thú nên đã nghe thêm vài lần.”

“Vậy mẫu vẽ này khá đơn giản đối với trò.”

Giang Hoài Chi đứng dậy, lấy ra một chồng giấy thật dày từ tủ sách nhỏ phía sau, ngón tay thon dài cẩn thận lật từng trang.

Hắn nhướng mày như đang cẩn thận suy ngẫm điều gì đó, đôi mày kiếm cũng vô thức hơi cau lại.

“Thật ra Dữu Nhi có chút thiên phú trong việc học tập.”

Hắn đột nhiên nói.

Phù Dữu không do dự đáp: “Tiên sinh cứ nói thẳng ‘Chỉ’ một phần là được.”

“…”

Giang Hoài Chi bị nàng chọc cười.

“Nhưng thái độ làm người lại ngây thơ đơn thuần.”

Vừa dứt lời, hắn lại tự bác bỏ lời nói của mình: “Thôi, chỉ là có hơi ngốc.”

“Thoải mái.”

Nàng nháy mắt yêu kiều, sau đó ôm bụng cười rộ lên.

“Ngài vẫn nói như vậy ta nghe quen hơn!”

“Nghịch ngợm.”

Trong lời răn dạy của hắn có vài phần nuông chiều.

“Chọn một tấm đi.”

“Đều không muốn vẽ.”

Nàng tùy ý nhìn lướt qua sau đó bĩu môi.

“Ta muốn học vẽ người.”

“Vẽ người?”

Giang Hoài Chi không ngờ tới.

“Thật ra như vậy có hơi nhảy cóc, nhưng nếu trò thích thì có thể thử một lần.”

Mắt Phù Dữu bừng sáng, đôi mắt lấp lánh dùng sức gật đầu.

Nếu học tốt, chẳng phải nàng có thể lén vẽ lại dáng vẻ của hắn hay sao!

“Ta không giỏi vẽ người, chỉ dạy vỡ lòng được cho trò, sau này nếu trò học tốt, ta sẽ mời một tiên sinh khác từ Giang gia tới dạy riêng cho trò.”

“Hả? Sao tiên sinh lại không giỏi?” Nàng chớp đôi mắt trong veo hỏi.

“Tiên sinh cũng không phải toàn năng.”

Hắn bật cười.

“Tiên sinh toàn năng!”

Giọng nói của nàng vô cùng ngọt ngào, giống như miếng phô mai tươi ngon nhất vừa lấy ra khỏi lồng hấp mà sáng sớm nàng mang tới, len lỏi vào tận đáy lòng hắn, nghiền nát hàng phòng ngự bằng băng thành từng mảnh chỉ với một đòn.

Cặp mắt kia vừa to gan vừa xuồng xã nhìn hắn, rồi lại thuần khiết trong veo đến kỳ lạ, tựa như đóa hoa quỳnh được chăm sóc nhiều năm cuối cùng cũng xuất hiện, đẹp đến mức hút hồn.

Hắn không dám nhìn nữa, quay đầu đi cố ý phát ra âm thanh lạnh lùng.

“Không được làm nũng.”

“Cứ làm nũng.”

Mặt tiểu nương tử nóng bừng, nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lại không chịu nhượng bộ.

“Nếu không nghe lời, tiên sinh sẽ đánh tay ta sao?”

Nàng cố ý xoè bàn tay non nớt của mình ra trước mắt hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cúi đầu, ánh mắt cũng trở nên lơ lửng vô định, dáng vẻ tủi thân thực sự khiến người ta sinh lòng yêu thương.

Nhịp tim của Giang Hoài Chi chợt tăng vọt.

Tuy vừa mới mở cửa sổ, nhưng hắn lại cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể tăng cao, trái tim lạnh nhạt nhiều năm xao động mạnh mẽ, phải cố gắng kìm nén mới có thể miễn cưỡng đè xuống được.

Hoang đường!

Hắn tự mắng chính mình.

Chồng mẫu vẽ thật dày bị ném mạnh lên bàn, Giang Hoài Chi đứng dậy ngồi trở lại vị trí bên trên, uống một ngụm trà lạnh, nghiêm túc hỏi: “Học hay không học?”

Phù Dữu bị cơn giận đột ngột của hắn làm cho hoảng sợ, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, thành thật đáp: “Ta, ta học…”

Vừa rồi còn khen tính tình hắn tốt, sao đột nhiên…

Lúc mới quen, nàng từng mắng quá hắn nói chuyện cay nghiệt khó chịu vô số lần, nhưng lại chưa bao giờ thấy dáng vẻ thực sự tức giận của hắn. Hiện tại áp suất không khí trong phòng giảm mạnh, cảm giác áp bức rùng rợn lần lượt ập tới trước mặt, nàng cũng không dám bướng bỉnh nữa.

Chẳng phải Mộc Lan nói, không có nam nhân nào có thể cưỡng lại được nàng hay sao…

Không thể trêu chọc, thật sự không thể trêu chọc!

“Cầm bút lên.”

Giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng như vậy, mang theo vẻ nghiêm túc không cho phép từ chối.

“Vâng, tiên sinh.”

Nàng nhỏ giọng đáp lời, vô cùng ngoan ngoãn.

Nhất thời trong phòng sách chỉ còn lại tiếng sàn sạt khi bút vẽ cọ qua tờ giấy mỏng, thỉnh thoảng còn có vài câu chỉ dẫn nhàn nhạt.

Chỉ là bên ngoài cửa sổ, Thái tử điện hạ - người vốn nên ngồi trong một gian phòng khác lại đang đứng giữa gió lạnh, hàm răng gần như bị cắn nát.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...