Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 21



Xuân về hoa nở.

Tháng hai là sinh nhật của Hoa Thần, là ngày mà các nữ tử chưa xuất giá vén rèm hẹn nhau ra ngoài thưởng hoa và vui chơi. Thiệp mời từ các gia đình quý tộc ở kinh thành đã được gửi tới Ẩm Khê Uyển từ lâu, Phù Dữu sai người mở ra xem mới biết nhã tập (*) lễ hội Hoa Thần năm nay được tổ chức ở Hương Thành phía bắc.

(*) Địa điểm thanh cao thoát tục, thường dùng để ngâm thơ, đối câu.

Xin phép Giang Hoài Chi về sớm, nàng chọn chiếc váy hoa bằng vải lụa màu hồng nhạt, xách theo chiếc giỏ hoa bướm nhỏ đan bằng tre, nhảy nhót trong gió như một đoá hoa đào nhỏ. Giang Oanh Nguyệt đang đợi nàng ở đầu phố cách tướng phủ không xa, quả nhiên vẫn có vài nha hoàn đi theo.

Phù Dữu đã quen rồi, nàng nhào tới ôm nàng ấy thật chặt, khiến đám nha hoàn há hốc miệng.

Trên đường người đến người đi, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì?

Giang Oanh Nguyệt xấu hổ đỏ bừng mặt, cố ý sẵng giọng: “Tiểu Dữu Tử, ngươi hư muốn chết.”

“Ta hư cũng không phải ngày một ngày hai!”

Nàng cười rộ lên, cách trang điểm hoa đào tinh xảo khiến nàng trở nên yêu kiều hơn cả trăm hoa.

“Gần đây ngươi thế nào?”

Hai người nắm tay nhau đi về phía bắc, trong mùa lễ hội Hoa Thần, trên đường có rất nhiều khách du lịch, tiếng rao bánh trăm hoa, rượu trăm hoa vang lên không ngừng, cách đó vài bước có không ít nữ tử tụ tập chơi đá cầu đấu hoa cỏ vô cùng vui vẻ.

“Vẫn vậy thôi, ngày ngày đến chỗ Nhị ca ngươi đọc sách, gần đây học vẽ nhiều hơn chút.”

Ánh mắt của Phù Dữu không khỏi bị khung cảnh náo nhiệt này hấp dẫn, câu trả lời có phần hời hợt.

“Mấy ngày trước cãi nhau với Lý Càn Cảnh một trận, sau đó chúng ta tách nhau ra nghe giảng, Nhị ca ngươi dành một nửa thời gian dạy riêng ta, một nửa thời gian còn lại ta sẽ tự học thuộc hoặc ngủ một giấc chờ hắn về dạy ta.”

“Ta cũng nghe nói chuyện này.”

Giang Oanh Nguyệt dịu dàng nói.

“Việc xảy ra mâu thuẫn, Nhị ca không cho các ngươi học cùng nhau, hình như Hoàng hậu nương nương không được vui lắm.”

“Nghe nói cái gì?!”

Nàng lập tức hồi phục tinh thần từ nhóm đá cầu phía trước.

“Chuyện ta và y cãi nhau đã truyền ra ngoài rồi?”

“Đông Cung lớn như vậy, có vài lời đồn thổi là chuyện bình thường.”

Giang Oanh Nguyệt kéo nàng, đẩy nhanh bước chân hơn.

“Ngươi đừng xem nữa, nếu muộn giờ, chúng ta phải gọi xe ngựa tới đó, nhất định ngươi sẽ không thích đâu.”

“Không xem không xem nữa, ta chắc chắn sẽ đi bộ với ngươi mà!”

Tiểu nương tử khẽ bĩu môi.

“Trên phố chơi vui như vậy, sao phải cố tình đến nhã tập gì đó ngâm thơ, gặp nhiều người giỏi lại không được tự nhiên.”

“Nhưng ở đó có các vị công tử.”

Giang Oanh Nguyệt cười đáp.

“Việc ngâm thơ chọn quan thần và buộc giấy hoa chỉ để tăng thêm vẻ hào nhoáng, các nữ tử quý tộc chưa xuất giá trong kinh, ai nấy đều đến xem các vị công tử.”

“Xem các vị công tử?”

Hai mắt Phù Dữu lập tức sáng lên, sau đó chột dạ chớp chớp hai cái.

Nàng đi ngắm công tử tuấn tú, chẳng lẽ còn phải xin lỗi Giang Hoài Chi?

Không đúng.

Nàng ngắm các công tử từ nhỏ đến lớn, sao đột nhiên lại cảm thấy áy náy?!

Không kịp để nàng suy nghĩ lung tung, người bên cạnh tiếp tục nói: “Ngươi cứ xem đi, cái gì mà Thất công tử phủ Hộ Quốc công, con trai út của phu nhân Thượng thư Hình Bộ, Ngụy tiểu tướng quân phủ Uy Viễn tướng quân, tất cả đều đang chờ ta đấy.”

“Ồ ——”

Phù Dữu đột nhiên tỉnh ngộ, nói lời trêu ghẹo.

“Thế mà Giang phu nhân lại sắp xếp cho ngươi đi xem mắt nhiều người cùng một lúc vậy sao?”

“Ta vốn không muốn tới buổi xem mắt này.”

Giang Oanh Nguyệt thở dài, đáy mắt hiện lên vẻ ai oán như có như không.

“Đến lúc đó nếu có chuyện gì xảy ra, Tiểu Dữu Tử, ngươi phải nhớ tới ứng cứu đấy.”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ lo việc đó!”

Nàng rất có nghĩa khí.

“Chỉ cần có ta ở đây, không ai có thể bắt nạt ngươi!”

Mải vui đùa, chẳng mấy chốc đã tới Hương Thành.

Hương Thành tuy được gọi là thành nhưng lại giống như một khu vườn nhỏ quý hiếm, cổng lớn làm từ gỗ lê được trang trí tinh tế bằng trăm loài hoa và lá non, núi đá được người dân chạm khắc như một nàng tiên hoa. Dưới chân núi, nước chảy róc rách qua những tảng đá, có một góc nhỏ ngắm hoa, dòng suối uốn khúc, nơi đá cầu đấu cỏ được ngăn cách khéo léo bằng một giàn hoa, có thể nhìn nhau nhưng không làm phiền lẫn nhau. Phóng tầm mắt ra xa, Thủy Hương Các treo rèm châu màn lụa chính là nơi nghỉ chân của các công tử tiểu thư nhà quan.

Hương hoa ngọt ngào hoà cùng hơi nước mát lạnh ập tới trước mặt, Phù Dữu vừa bước vào đã không khỏi cảm thán: “Thơm quá!”

“Nghe nói lễ hội Hoa Thần năm nay được phu nhân Anh Quốc công và các tiểu thư trong phủ xử lý, quả nhiên không giống bình thường.”

Thấy hai người đến, các quý nữ đang trò chuyện cũng sôi nổi vây quanh, hỏi han ân cần.

“Phù tiểu nương tử đúng là người đẹp hơn hoa, kỹ thuật thêu trên bộ váy này hình như là tác phẩm của các tú nương Thúc Xuân Các ở trong cung.”

“Đường đường là thiên kim phủ Thừa tướng, Thái tử phi tương lai, sao có thể không chú trọng đến việc ăn mặc, kiến thức của ngươi thật nông cạn.”

Các nàng mồm năm miệng mười trêu đùa, không còn cách nào, Phù Dữu đành phải nở nụ cười mặc cho các nàng ngắm nghía, một lúc lâu sau mới nghẹn ra được một câu: “Đã lâu không gặp.”

… Người đó là ai?

Nàng quên mất rồi.

Cũng may các nàng ríu rít trò chuyện vui vẻ, sau đó nhanh chóng dời chủ đề lên người Giang Oanh Nguyệt.

“Mấy ngày trước ta đến hiệu sách mua sách, tình cờ đọc được thơ của thất nương tử Giang gia, vừa đọc đã yêu thích không muốn buông tay, tài năng thật sự xuất chúng!”

Giang Oanh Nguyệt dịu dàng, mỉm cười đáp: “Chỉ viết vài bài để giết thời gian mà thôi, Ngũ nương tử Dương gia quá khen.”

Nhớ ra rồi.

Dương Kiệm - Tiểu thư nhà Đại lý tự khanh.

Có đôi khi nàng thực sự cảm thấy Giang Oanh Nguyệt như một cuốn gia phả di động của các quý nữ tại kinh thành, người nào tên gì, đứng thứ mấy trong nhà đều nhớ rõ ràng rành mạch.

Nàng thật sự không thể ra ngoài nếu không có nàng ấy!

Mà ở bên kia, hơn hai mươi vị quý công tử được mời đến Hương Thành ngắm hoa đều không hẹn mà cùng tiến về phía này.

Dù sao cũng xuất thân từ danh môn vọng tộc, nữ nhi dòng chính của Đế sư đương triều, muội muội ruột nhà Thái phó của Thái tử, chỉ riêng bối cảnh bậc nhất của gia tộc đã hùng hậu đến mức không tưởng ở kinh thành rồi. Chưa kể đến bản thân Giang Oanh Nguyệt cũng dịu dàng lễ nghi, dung mạo xinh đẹp như hoa, từ lâu đã được biết đến là nữ tử tài sắc vẹn toàn, hơn nữa lại đến tuổi cập kê, các công tử gia đình quý tộc đều phải tranh giành đến toác đầu, chuyển hết xe quà này tới xe quà khác đến Giang phủ xin được gặp mặt.

Giang phu nhân có quyền lựa chọn, nhìn thuận mắt mới sắp xếp gặp mặt.

Thấy các công tử lại đây, các quý nữ cười duyên lập tức giải tán, kéo theo mấy người đi viết giấy hoa.

Dù sao hôn sự của Phù Dữu vẫn chưa huỷ bỏ, đối tượng còn là Thái tử đương triều, tất nhiên không có công tử nào dám bắt chuyện với nàng, khiến nàng nhất thời có chút buồn chán.

Thấy Giang Oanh Nguyệt cách đó không xa đã ngồi vào trong đình trò chuyện với mọi người, nàng không có việc gì làm, lại không tiện tới gần nghe lén, nên cũng muốn xin một tờ giấy hoa tìm chỗ ngồi xuống.

Trên cành hoa đã quấn không ít giấy hoa, bên trên viết đầy những nguyện vọng về một mối nhân duyên tốt đẹp, nàng mới chỉ quét mắt nhìn lướt qua đã thấy trong đó có kha khá chữ “Giang Hoài Chi”.

Trong lòng nàng có chút hụt hẫng.

Nhưng một người quân tử tuấn tú xuất chúng, tấm lòng rộng mở như vậy, nàng có thể thích thì sao những người khác lại coi thường được. Nếu không phải Giang Hoài Chi chưa thành thân, hắn lớn hơn nàng chín tuổi, đáng lẽ nàng phải có sư nương từ lâu rồi, nào đến lượt nàng mơ ước.

Tuy nhiên vì sao hắn lại không chịu đón dâu?

Trong kinh có nhiều bàn luận khác nhau về vấn đề này, nhưng dường như hắn chưa từng đáp lại nửa lời.

Trong lòng có chút phiền muộn, nàng vô thức viết ba nét bút lên tờ giấy hoa, chỉ đúng ba nét bút thôi.

“Tỷ tỷ.”

Trên đỉnh đầu bỗng truyền đến một tiếng gọi, nàng sợ tới mức nhảy dựng lên, vội vàng giấu giấy hoa vào trong ngực.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...