Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 31



Sau cơn mưa, con phố tràn ngập không khí mát mẻ, phảng phất hương hoa và mùi đất ẩm se lạnh.

Chiếc xe ngựa nhỏ bằng gỗ mun đen treo lục lạc vàng do Hoàng thượng ban tặng phát ra những tiếng leng keng thanh tao lướt qua các con phố thưa thớt bóng người. Từng giọt nước mưa còn vương trên rèm châu Đông Hải nhỏ xuống bắn xa đến tai con chó nhỏ đang ngồi l**m lông bên đường khiến nó sủa ầm lên.

Hương vị cuộc sống dân dã thật đậm đà.

Nhưng Phù Dữu không có tâm trạng bước xuống để v**t v* cái đầu lông xù ấy. Nàng chỉ ngây ngẩn nhìn dân chúng đang dọn dẹp nước đọng trên mái hiên, từ ngõ Trường Đình nhìn mãi tới phố Ô Y. Đến khi những viên ngói xanh đổi thành ngói lưu ly vàng, ánh sáng lóa mắt mới kéo nàng trở về thực tại.

Dựa theo ký ức, nàng chạy thẳng một đường đến Ngự Thư Phòng. Chiếc váy dài khiến nàng chạy một cách loạng choạng, thêm vào đó con đường trong cung vẫn còn trơn trượt suýt chút nữa đã khiến nàng ngã nhào.

Dư công công bên cạnh Hoàng thượng nghe thấy tin thì hoảng hốt chạy tới nghênh đón, cây phất trần trên tay y như muốn rơi rụng từng sợi.

“Ôi trời ơi, Phù tiểu nương tử à!”

Dư công công nhìn thấy nàng thì hồn bay phách lạc.

“Chốn hoàng cung này không phải nơi tiểu nương tử có thể tự tiện ra vào như thế đâu! Ít nhất cũng phải để người thông báo trước, ngài đừng làm khó lão nô chứ!”

“Xin lỗi, xin lỗi, lần sau nhất định sẽ làm vậy.”

Đầu óc nàng vẫn còn choáng váng nhưng cũng không ngừng ngó vào trong.

“Phụ thân ta đâu?”

“Thừa tướng đại nhân vào diện thánh rồi.”

Dư công công vội vàng giải thích: “Cũng không biết tên trời đánh nào lớn gan để cửa cung không ai trông. Tiểu nương tử muốn vào đây thì phải có lệnh! Giờ tiểu nương tử mau ra ngoài đi, lão nô sẽ coi như chưa thấy gì!”

“Ta thật sự lo lắng cho phụ thân, để ta chờ ông ấy ra ngoài được không? Ta đảm bảo không đi lung tung đâu!”

Nàng giơ hai ngón tay thề thốt, một tay khác nhanh chóng rút một túi tiền ra từ thắt lưng.

“Đây là tiền tiêu vặt của ta, tất cả đều cho công công.”

Trước đây Giang Hoài Chi từng dạy nàng rằng khi nhờ người ta làm việc hãy đưa tiền bạc thì chuyện gì cũng xong.

Quả nhiên, Dư công công ôm túi tiền nặng trĩu, lặng lẽ ước lượng rồi nghĩ rằng một Thái tử phi vào cung cũng không có gì to tát. Tâm tư tham lam trỗi dậy, ông ta giậm chân quyết định.

“Được, nhưng tiểu nương tử phải ngoan ngoãn ngồi chờ, nhất định không được chạy loạn đâu đấy!”

“Biết rồi, biết rồi!”

___

Bên trong Ngự Thư Phòng.

Phù Tòng Nam quỳ suốt ba canh giờ gần như trở thành trò cười cho thiên hạ, cuối cùng cũng chờ được thánh chỉ triệu kiến.

Trong phòng ấm áp vô cùng, nhờ vào than vàng thượng hạng, mùi hương long diên thoang thoảng qua những tấm rèm thêu mây, thấp thoáng lộ ra bức bình phong thơ vạn thọ.

Hoàng đế Đại Tĩnh lặng lẽ tựa trên giường La Hán bằng gỗ tử đàn phía sau bình phong. Căn bệnh nặng sau năm mới đã cướp đi sinh lực của ông, để lại trên gương mặt sự già nua vượt xa tuổi tác. Tóc mai bên thái dương của ông đã bạc trắng. Những tấu chương của bá quan văn võ chất đầy từ án thư đến giường nhưng ông vẫn để chúng chất đống, chẳng buồn xem qua.

Phù Tòng Nam cúi người nhặt những tấu chương rơi rớt dưới đất, sau đó lại quỳ trước giường vua.

“Thần dạy con không nghiêm để xảy ra chuyện gièm pha như vậy, xin bệ hạ giáng tội.”

“Khụ khụ…”

Hoàng đế như bị cơn giận làm tức nghẹn, ông ho sù sụ mấy tiếng, một lúc lâu sau, lời trách mắng đã ra đến miệng lại biến thành một tiếng cười khổ.

“Trẫm… không còn bao nhiêu thời gian nữa.”

“Bệ hạ thọ cùng trời đất, sao lại nói lời như vậy?”

Trên mặt Phù Tòng Nam có sự đau đớn, cúi đầu thật sâu: “Thần đáng tội chết!”

“Ngươi đúng là đáng chết.”

Năm chữ ngắn ngủi, nhưng Hoàng đế nói ra vừa chậm rãi, vừa nhấn mạnh.

“Trẫm nghĩ đến công lao của ngươi nên đã ban thưởng hậu hĩnh cho Phù gia, thế mà ngươi lại dám tát vào mặt trẫm, tát vào mặt hoàng gia!”

Ông ho đến nỗi gần như kiệt sức, Phù Tòng Nam vội vàng dâng khăn tay nhưng bị ném mạnh xuống đất.

“Nếu không phải trẫm đang trong tình cảnh này, thì đã đày nữ nhi của ngươi đến biên cương tự sinh tự diệt từ lâu rồi!”

Mắng đến đây, trên gương mặt già nua khắc khổ của Hoàng đế bất ngờ nở một nụ cười xen lẫn nước mắt: “Nhưng trẫm không thể… Trẫm không thể làm thế… Nếu trẫm không còn, nhi tử của trẫm, Cảnh Nhi, mới chỉ mười sáu tuổi…”

Phù Tòng Nam sau hàng chục năm lăn lộn quan trường nghe đến đây liền hiểu rõ.

Ông chỉnh lại vạt áo, quỳ xuống với lòng trung thành tuyệt đối dập đầu: “Thần nhất định dốc hết sức mình, tận trung phò tá Thái tử, giúp ngài bước lên ngôi vua.”

“Trẫm không tin.”

Hoàng đế với ánh mắt đục ngầu trống rỗng nhìn lên trần nhà, đôi tay mệt mỏi vô lực phất phơ: “Trẫm còn sống, Cảnh Nhi có thể cưới bất kỳ nữ nhân nào nó yêu thích. Nhưng nếu trẫm chết…”

Ông nói chậm rãi từng chữ: “Cảnh Nhi chỉ có thể cưới Phù Dữu.”

Nói xong, Hoàng đế khẽ nhếch môi cười.

“Chẳng phải sao, Quốc trượng?”

Phù Tòng Nam hiểu rất rõ ý của ông, từng lời hứa hẹn đều nặng nề và chắc chắn: “Đa tạ bệ hạ khoan dung, không truy cứu lỗi lầm cũ. Thần từ nay sẽ nghiêm khắc dạy dỗ tiểu nữ, tận tâm phò tá Thái tử, vun đắp mối nhân duyên hai nhà.”

Bên ngoài hành lang nhỏ, tấm rèm khẽ lay động, một bàn tay mềm mại, trắng trẻo nghe đến đây liền buông rèm xuống.

Hoàng hậu nương nương kéo tay Lý Càn Cảnh, ra hiệu im lặng. Bà ta đưa y về cung Càn Khôn của mình, dặn người đóng chặt cửa sổ rồi mới buông tay.

Bà thong thả bước lên ngai phượng khảm vàng ngọc, chau mày nhìn đứa con mình: “Cảnh Nhi, con nghĩ thế nào?”

“Con đã nói với Tiểu Dữu Tử về chuyện thành thân nhưng hình như việc này khiến nàng ấy không vui.”

Lý Càn Cảnh vò đầu bứt tai, vẻ mặt đầy hối hận.

“Là con sai, con ăn nói không khéo, không trách Tiểu Dữu Tử. Để con đi mua ít đồ nàng thích, dỗ dành nàng vui trở lại là được.”

“Thật là một đứa trẻ ngốc nghếch!”

Hoàng hậu nương nương nhìn con trai, không khỏi tức giận đến mức thất vọng: “Con bé không biết giữ đạo làm thê, phẩm hạnh kém cỏi, con đường đường là một Thái tử chỉ nghĩ đến việc mua đồ dỗ con bé vui sao?”

“Mẫu hậu, người không được nói muội ấy như vậy.”

Lý Càn Cảnh lập tức phản bác.

“Tiểu Dữu Tử rất tốt, bây giờ mọi chuyện thành ra nông nỗi này là lỗi của con. Nếu không phải con khiến muội ấy phiền lòng suốt ngày, thì sao muội ấy có thể đi thích người khác chứ!”

“Con!”

Hoàng hậu bị tức đến đau nhói cả lồng ngực: “Người ta đã cắm sừng con rồi, con còn… con!”

“Mẫu hậu, người không sao chứ!”

Lý Càn Cảnh vội vã chạy lại làm nũng: “Người đừng lo, con biết người thích Tiểu Dữu Tử mà. Con nhất định sẽ thành thân với muội ấy, chỉ cần người cho con thêm thời gian để cố gắng.”

“Xảy ra chuyện như vậy rồi mà còn thích sao! Bản cung ghét còn không kịp nữa! Phù Tòng Nam thật biết dạy nữ nhi!”

Không biết là vô tình hay cố ý, lúc mắng đến đây, giọng của bà bỗng nâng cao lên.

“Phù Dữu đó cũng xứng làm con dâu của thiên gia ta sao!”

“Mẫu hậu, con đã nói rồi, không phải lỗi của Tiểu Dữu Tử!”

Lý Càn Cảnh bắt đầu tức giận.

“Rõ ràng là tên Giang Hoài Chi kia lòng dạ hiểm độc, mẫu hậu đừng nhắm vào Tiểu Dữu Tử để trách tội nữa!”

“Thôi được rồi, thôi được rồi.”

Bà ta không kiên nhẫn được nữa nên đành phải phẩy tay.

“Bản cung không muốn cãi nhau với con cũng không có thời gian chờ con cố gắng. Bản cung đã sớm sai người chuẩn bị hỷ phục, rất nhanh sẽ xong. Con lập tức cưới nàng về cho bản cung.”

“Hả?”

Y ngẩn ra.

“Nhưng mà, Tiểu Dữu Tử còn chưa muốn gả cho con…”

“Bất luận là con hay con bé đều không có quyền quyết định.”

Hoàng hậu bỗng trở nên nghiêm túc.

“Đến giờ phút này, bản cung cũng không muốn giấu con nữa. Phụ hoàng con... thật sự không còn bao nhiêu thời gian nữa.”

“Cái gì?!”

Lý Càn Cảnh chợt cảm thấy chân mình mềm nhũn, loạng choạng vài bước rồi ngã nhào xuống đất.

“Mấy ngày trước, chẳng phải Thái y viện đã nói qua mùa xuân sẽ có hy vọng sao?!”

“Là lừa con, cũng là lừa cả bản thân ông ấy.”

Bà thở dài một tiếng thật sâu, cuối cùng thì tình nghĩa phu thê mấy mươi năm cũng khiến ánh mắt bà tràn đầy đau thương, không hề giả tạo chút nào.

“Không giấu được nữa rồi.”

“Phụ hoàng…”

Lý Càn Cảnh lẩm bẩm như thể hoàn toàn không thể chấp nhận được sự thật.

Y ngây ngốc ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy gương mặt thanh tú của mẫu hậu không biết từ khi nào đã nhuốm đầy dấu vết của thời gian. Những nếp nhăn dù đã cố gắng giữ gìn nhưng vẫn không thể che giấu được, từng đường từng nét như đang hét lên với y rằng—

Phụ hoàng, mẫu hậu, đều đã già rồi.

Hai người tỷ tỷ của y đều đã lấy phò mã ở ngoài cung lâu ngày không về. Y thì sống trong Đông cung, hầu như không mấy khi ở bên bọn họ. Đến khi y nhận ra dấu hiệu của sự già nua này thì mọi thứ đã không còn kịp nữa.

Nhìn thấy sự đau lòng của y, Hoàng hậu cười khổ, đứng dậy đến bên vỗ nhẹ vai y.

“Cảnh Nhi, giờ không phải lúc để buồn rầu.”

Thần thái của bà trở nên nghiêm túc, mang ý chí như đánh cược tất cả: “Con còn quá trẻ, phía trên còn có mấy Hoàng tử do phi tần khác sinh. Con cần một chỗ dựa.”

Bà nhẹ nhàng vuốt lưng y.

“Thừa tướng là chỗ dựa tốt nhất của con.”

“Nhi thần hiểu.”

Y lắng nghe.

“Thừa tướng đại nhân là người đứng đầu bá quan, quyền thế rất lớn.”

“Vậy nên, con phải giữ chặt ông ta trong tay mình.”

Bà đưa tay lấy ra một lọ nhỏ màu trắng đã được chuẩn bị từ lâu từ trong tay áo.

“Con đi tìm Phù Dữu, cho con bé uống thứ này.”

“Đây là cái gì?”

Lý Càn Cảnh tò mò nhìn chiếc bình, không đưa tay nhận.

“Con muốn mẫu hậu phải nói rõ đến mức nào nữa?”

Hoàng hậu thở dài.

“Phụ hoàng con không còn nhiều thời gian, các Hoàng tử khác đều đang nhìn chằm chằm vào cái ghế của con. Các phe phái đã bắt đầu hành động, đâu còn thời gian để con dỗ con bé vui vẻ rồi đồng ý gả cho con?”

Y vẫn chưa hiểu.

“Lời hứa hẹn là thứ vô dụng nhất!”

Cuối cùng Hoàng hậu cũng nổi nóng.

“Con nhìn Phù Tòng Nam bây giờ thề thốt trung thành với con nhưng sau khi phụ hoàng con không còn thì ai biết ông ta sẽ nghĩ thế nào! Con và Phù Dữu phải “gạo nấu thành cơm”, con bé không gả cũng phải gả!”

“Mẫu hậu!”

Lý Càn Cảnh nghe rõ, lập tức nổi giận đùng đùng, hất văng chiếc bình thuốc xuống đất.

“Sao người có thể dạy nhi thần dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy để hại Tiểu Dữu Tử!”

“Khi con bị người ta kéo xuống khỏi long ỷ thì con còn thấy thủ đoạn này thấp hèn không?!”

Bốn bề vắng lặng, bà nói chuyện rất thẳng thắn.

“Chẳng phải con luôn muốn cưới con bé đó sao? Vậy thì hãy danh chính ngôn thuận chiếm lấy con bé, để bản cung xem con bé còn tìm đến Giang Hoài Chi thế nào!”

“Nhưng như thế không được!”

Thiếu niên nghẹn họng, cổ đỏ bừng cả lên, y lớn tiếng quát.

“Tiểu Dữu Tử nhất định phải gả cho con, nhưng phải là tự nguyện gả!”

“Đồ ngu ngốc!”

Hoàng hậu nương nương luôn luôn đoan trang bị chọc giận đến mức gần như mất kiểm soát, bà đột ngột mở tủ lấy ra một con dao găm!

“Nếu hôm nay con không cầm lấy lọ thuốc này, phụ hoàng mẫu hậu của con, cả hai đều không còn nữa!”

“Mẫu hậu—!”

Lý Càn Cảnh sợ đến tái xanh mặt mày, không dám bước thêm một bước.

“Người đừng làm chuyện dại dột, người đừng…”

“Cảnh Nhi, nghe lời đi!”

“Nhi thần nghe lời, nhi thần nghe lời…”

Lý Càn Cảnh hoàn toàn bất lực, chỉ có thể cúi xuống nhặt lọ thuốc lăn lóc dưới đất lên, trong lòng nghĩ trước mắt đây chỉ là cách để trấn an mẫu hậu.

“Nhi thần đã nhặt, người bỏ dao xuống đi!”

“Cầm đi.”

Hoàng hậu nhìn y chằm chằm.

“Bản cung sẽ không sao, bản cung cũng sẽ là chỗ dựa của con.”

Lý Càn Cảnh chẳng còn cách nào khác, chân mềm nhũn rời khỏi cung. Vừa bước qua ngưỡng cửa, y nghe rõ tiếng con dao găm rơi xuống đất vang lên một âm thanh lạnh lẽo.

Y thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong vắt sau cơn mưa đầu xuân.

Mây trắng mềm mại như bị xé ra thành những hình thù đẹp đẽ, đúng là thời tiết lý tưởng để nằm dưới tán cây nhìn mây bay, nghe chim hót. Nhưng thiếu niên biết rằng, những ngày như thế này, e là không bao giờ có thể trở lại.

Bình thuốc trong tay cấn đến đau nhói, y cúi đầu, lơ đễnh trước mọi sự hành lễ và chào đón, chỉ bước đi vô định dọc theo con đường trong cung.

Vừa qua một khúc cua thì y ngẩng đầu, y bỗng bắt gặp hai bóng dáng quen thuộc.

Tất nhiên là y lập tức nhận ra, đó là hình bóng quen đến không thể quen hơn được nữa.

Người mà y mong nhớ ngày đêm, Tiểu Dữu Tử của y đang ngang nhiên ở trong cung cùng Giang Hoài Chi, không biết đang trò chuyện điều gì!

Cơn phiền muộn trong lòng bị cảnh tượng này làm bùng lên như lửa đốt, Lý Càn Cảnh siết chặt nắm tay, hung hăng lao về phía bọn họ.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...