Trong cung
Phù Dữu im lặng dựa vào tường, nàng nhìn giọt nước mưa nhỏ rơi xuống từ trên mái ngói lưu ly mà sững sờ.
Nàng đã đợi rất lâu nhưng vẫn chưa lấy được tin tức phụ thân nàng đã đi ra sau khi diện thánh hay chưa. Nàng cũng đã hứa với công công là không thể đi loạn rồi nên đành phải trơ mắt nhìn các cung nữ bưng dĩa bánh ngọt, trái cây đi tới đi lui, nhìn một hồi khiến bụng nàng không nhịn được réo lên.
Thật ra làm gì có chuyện nàng ngoan đến như vậy, hứa không đi là không đi, nàng chỉ không muốn gây thêm phiền phức cho phụ thân trong những lúc như này mà thôi.
Nhưng nàng vẫn không đợi được phụ thân.
Dù nàng nhắm mắt không nhìn cái bóng dáng thẳng tắp đang đi tới từ xa kia nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi tùng tuyết trong không khí thì nàng cũng có thể đoán được người đó là hắn ngay lập tức.
Hắn quá đẹp và xuất chúng.
Nàng không có cách nào để khống chế mình không nhìn hắn, mắt thấy hắn đang đi đến càng ngày càng gần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng lại có vệt đỏ của sự ngại ngùng xuất hiện.
“Dữu Nhi.”
Họ cách nhau ba khối gạch đá màu xanh, Giang Hoài Chi chắp tay đứng y nguyên ở chỗ đó mở miệng dù có chút không được tự nhiên.
“Tại sao nàng lại ở chỗ này.”
“Ta… Ta tìm cha ta.”
Tiểu nương tử vô thức cúi đầu.
“Cha ta ông ấy không bị sao chứ?”
“Bệ hạ đang nói chuyện với Thừa tướng đại nhân, có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian.”
Hắn vẫn ấm áp như cũ chỉ là hắn cũng không dám nhìn nàng.
“Vậy là tốt rồi.”
Nàng thở phào một cái.
“Tiên sinh… Cũng tiến cung diện thánh sao?”
“… Phụ thân tìm ta.”
Một trận mắng chửi như mưa giông gió bão mà hắn lại nói nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy.
“Chỉ là răn dạy vài câu mà thôi.”
“… Vậy à.”
Nàng nhỏ giọng đáp lại nhưng vẫn cúi thấp đầu đếm những con kiến đang bận rộn sau cơn mưa ở góc tường, một lúc sau mới thấp thỏm nói.
“Có phải việc ta thích ngài đã tạo thành việc phiền phức rất lớn cho ngài không?”
“Không đâu.”
Nhưng ngoài ý muốn là Giang Hoài Chi lại trả lời rất nhanh.
“Nàng không sai nên cũng đừng tự trách mình.”
“Nhưng mà… Nhưng sau khi ta nói thích ngài lại không có ai vui mừng cả.”
Hơi nước dần tràn lên khoé mắt theo tiếng nức nở của nàng.
“Ngay cả ngài cũng không vui.”
“… Không phải là ta không vui.”
Giang Hoài Chi nghiêng đầu sang chỗ khác, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng lại không giấu được vẻ lúng túng cùng khó xử.
“Là ta… Không dám vui, không thể mở lòng.”
Tiểu nương tử chớp mắt mấy cái.
“Vậy ý của ngài là sau khi ngài nghe ta nói những lời đó… Thật ra ngài cũng thấy vui?”
“Ừ.”
Âm thanh của hắn rất nhẹ.
“Được biết tấm lòng của nàng khiến ta cảm thấy rất vui.”
Dù câu trả lời này của hắn vẫn giữ nề nếp nhưng cũng đã đủ để khiến khoé môi nàng cong lên.
“Vậy… vừa người chứ?”
Nàng hỏi về y phục trên người hắn.
“Chỗ nào cũng vừa hết.”
Giang Hoài Chi vươn tay, nhẹ nhàng v**t v* trái bưởi trên cổ áo.
“Nó cũng được thêu rất đẹp.”
Ngay cả chính hắn cũng không ý thức được rằng lúc hắn nói câu này thì trong mắt hắn cũng có ý cười.
Phù Dữu cũng cười theo.
Gương mặt nhỏ nhắn rạng rỡ ấy mang theo vẻ thẹn thùng e ấp, lại tựa như khoảnh khắc ánh sáng rạng đông phá vỡ màn đêm sau cơn mưa, khiến lòng người xao động gấp bội phần.
Cả hai đều không nói gì nữa, nhưng cũng chẳng ai rời đi, cứ thế lặng lẽ tận hưởng giây phút ngắn ngủi được ở bên nhau. Vì vậy mà không ai phát hiện ra, ngay nơi góc rẽ kia, Lý Càn Cảnh đã đứng đó từ bao giờ.
Y như một con mãnh thú đang cực kỳ phẫn nộ, lao thẳng tới chắn trước mặt Phù Dữu, tung một cú đấm mạnh mẽ vào ngực Giang Hoài Chi, khiến hắn không kịp đề phòng mà loạng choạng lùi hai bước.
“Ai cho ngươi nói chuyện với muội ấy?!”
Y gầm thét một câu.
“Cút cho Cô!”
Giang Hoài Chi sửng sốt một lát vì cú đấm bất thình lình kia sau đó mới che ngực cúi người chắp tay.
“Tham kiến Thái tử điện hạ.”
“Cút cho cô!”
Y lặp lại một lần nữa.
“Ta chỉ nói mấy câu với Dữu Nhi mà thôi.”
Giang Hoài Chi không nghe lời lui ra mà chỉ cười nhẹ nhàng.
“Điện hạ nổi nóng cái gì chứ.”
Vốn dĩ Lý Càn Cảnh đã bị đả kích bởi chuyện phụ hoàng không còn nhiều thời gian đồng thời lại bị mẫu hậu làm cho phiền lòng, sau đó y còn phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, điều đó khiến y không thể nhịn được nữa.
“Ngươi nghĩ Cô như vậy là đang nổi giận sao?’’
Hắn nổi nóng bất chấp.
“Qua nhiều năm như vậy ngươi đã từng thấy Cô nổi giận hay chưa?”
“Chưa từng thấy.”
Giang Hoài Chi trả lời thản nhiên.
“Chỉ thấy điện hạ nổi điên.”
“Ngươi!”
Lý Càn Cảnh thật sự bị giọng điệu không mặn không nhạt không xem ai ra gì của hắn chọc điên lên, y dứt khoát vẫy tay một cái với người phía sau.
“Người đâu, bắt hắn áp giải tới Đông cung cho Cô!”
Thương dài của cung vệ đặt lên trên vai của Giang Hoài Chi trong nháy mắt, Phù Dữu thấy thế thì lập tức bị luống cuống vội vàng hô: “Lý Càn Cảnh, huynh làm gì vậy!”
“Không có gì đâu Tiểu Dữu Tử.”
Đối mặt với nàng đang tra hỏi, Lý Càn Cảnh tỉnh táo lại một chút.
“Trời lạnh quá, muội đừng đợi ở chỗ này nữa, ta sẽ phái người đưa muội về phủ Thừa tướng.”
Nói rồi y sải bước đuổi kịp đám cung vệ đang áp giải người, rời đi cùng với bọn họ.
Phù Dữu nào chịu làm theo, nàng hất cung nữ muốn đưa nàng đi ra rồi xách váy chạy tới.
Nhưng suy cho cùng nàng chỉ là một cô gái nên dù dùng hết sức bình sinh cũng không thể chạy theo bọn họ nổi, nàng thật vất vả chạy tới Đông cung thì chỉ nghe được một tiếng đóng sập cửa nặng nề.
“Lý Càn Cảnh, huynh làm gì vậy!”
Nàng vẫn cứng đầu, tay nhỏ hung hăng đập vào cánh cửa đang đóng chặt kia, nàng đập đến mức cả lòng bàn tay đều bị đỏ lên nhưng cũng chẳng có người nào bên trong lên tiếng trả lời.
Cách một cánh cửa, Lý Càn Cảnh ôm tay dựa vào tường, y lạnh nhạt nhìn Giang Hoài Chi bị cung nhân dùng dây thừng buộc cổ tay rồi trực tiếp treo lên xà nhà.
“Tiên sinh và cô đã từng có một khoảng thời gian làm thầy trò, bao chuyện đã qua nói quên thì cũng chẳng thể quên ngay được. Tiên sinh hãy tự mình từ quan rời kinh, đi thật xa khỏi nơi này. Cô cũng không muốn thực sự lấy mạng của tiên sinh."
Y chỉ là bị tức giận đến điên lên chứ rốt cuộc y vẫn chỉ là một thiếu niên có tính cách trong sáng lương thiện, nói thật nếu để y tự tay giết thầy của mình thì y tự hỏi lòng, y không làm được chuyện như vậy.
Y được Giang Hoài Chi tự tay dạy dỗ từ nhỏ tới lớn, ngoại trừ học được sự uy nghiêm mà Thiên tử nên có còn học được tình cảm giữa người với người.
Bởi vì chính miệng Giang Hoài Chi từng nói rằng bách tính trong thiên hạ muốn minh quân chứ tuyệt đối không muốn bạo quân.
“Tại sao phải từ quan?”
Dây thừng siết chặt trên cổ tay hắn tạo ra một vết đỏ doạ người, Giang Hoài Chi bị treo trên xà nhà nhưng khí chất của hắn vẫn lạnh nhạt thanh cao kiêu ngạo như cũ, sắc mặt chẳng hề lộ ra chút hoảng loạn nào.
"Những gì thần có hôm nay, đều là thần liều mạng đổi lấy. Sao có thể chỉ vì một câu nói của điện hạ mà bỏ đi?"
Hắn cũng chiều theo y, y xưng Cô thì hắn cũng xưng thần, tựa như hắn đã quyết tâm giằng co với y.
“Cô nói là Cô không cần người khẩu phật tâm xà như ngươi làm Thái phó!”
“Vậy thì điện hạ còn có thể chọn ai?”
Giang Hoài Chi ở trước mặt y vẫn không buồn không vui như cũ.
“Bệ hạ đã không thể cứu chữa, phụ thân thần thân là Đế sư thì tất nhiên cũng sẽ theo bệ hạ lui xuống, thần là gia chủ mới của nhà họ Giang đồng thời cũng sẽ là Đế sư mới của Đại Tĩnh.”
Âm cuối cùng vừa rơi xuống thì gần như có thể nói khoé mắt của Lý Càn Cảnh như nứt ra.
“Ngươi…”
Đôi tay đang run rẩy của y chỉ vào hắn giống như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
“Sao ngươi có thể nói ra… Nói ra lời nói như vậy!”
“Lời nói gì?”
Giang Hoài Chi nhếch mày một cái, dù là hắn bị treo lên cao thì khí thế vẫn mạnh hơn ba phần so với vị chủ nhân Đông cung đang mặc mãng bào kia.
“Là đại nghịch bất đạo sao?”
Tiếng nói của hắn vừa nhẹ lại vừa chậm nhưng từng chữ của hắn tựa như đâm vào lòng người.
“Thần đã đoạt đi vị hôn thê của điện hạ, điện hạ bây giờ mới nghĩ đến dùng lời này để đánh giá thần sao?"
“Tiểu Dữu Tử là của Cô!”
Lý Càn Cảnh hoàn toàn không thể chịu nổi nữa, chẳng còn màng đến tình nghĩa thầy trò bao năm, vung tay mạnh mẽ ra lệnh cho thị vệ cầm roi đứng bên cạnh.
“Đánh hắn cho Cô!”
Roi mây thô to cỡ ba ngón tay kia bị người vung lên cao, nó đung đưa ở trên không trung tạo ra tiếng vang xé rách không khí dọa người ở trong phòng, chỉ trong chốc lát đã tạo ra một vệt máu trên người hắn, vết thương kéo dài từ vai trái xuyên qua trái tim.
Giang Hoài Chi nhíu mày, hắn vô thức cắn môi kiềm chế âm thanh thở nhẹ của mình.
Lý Càn Cảnh ngây thơ, hắn cũng ngây thơ.
Cũng không biết tại sao mà hôm nay hắn lại muốn tranh cãi hết lần này tới lần khác với y. Rõ ràng chính hắn không có lý, đã làm chuyện thất đức, bị đánh mắng cũng là điều đương nhiên.
Có lẽ là vì vừa rồi trên con đường trong cung hình ảnh Lý Càn Cảnh nắm lấy tay nàng bảo vệ nàng ở sau lưng giống như một khối kim loại vừa được rút ra từ trong lò nung chà vào ngực của hắn, hơi nóng khiến người ta đau không tưởng nổi.
Đồng thời cũng thiêu đốt sự tỉnh táo và lý trí không còn bao nhiêu của hắn.
Chiếc roi mây như dã thú cắn xé da thịt hắn một cách tàn nhẫn, bộ y phục màu vàng nhạt tinh tươm bị rạch tung, rách nát, chỉ còn lại những sợi vải vương vãi lộn xộn.
Hắn chẳng hề lên tiếng, chỉ để mặc từng hàng máu tươi nhỏ xuống, nhuộm đỏ cả nền đất lát gạch.
“Càn Cảnh.”
Hắn không phải là người có thể chất hợp tập võ, dù chỉ mở miệng nói chuyện cũng đã bị yếu đi rất nhiều.
“Người quất roi đánh thầy sẽ không được để lại ghi chép tốt lành gì trên sử sách.”
“Cô không quan tâm nhiều điều như vậy, hôm nay Cô nhất định phải đánh ngươi!”
Lý Càn Cảnh vốn đang khoanh tay đứng nhìn ra ngoài cửa sổ nghe thế thì lập tức xoay người lại, trong khoảnh khắc y liếc nhìn gương mặt của hắn thì y bỗng bị cứng người một lúc.
Y chưa từng thấy sắc mặt như này của Giang Hoài Chi.
Rất nhiều người dùng từ ấm áp nho nhã để hình dung vị Tam lang Giang gia này, cách hắn trò chuyện thường ngày với người khác cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái như được tắm gió xuân. Nhưng nếu họ quan sát hắn trong khoảng thời gian dài hơn một chút thì cũng sẽ phát hiện đôi lúc trong sự dịu dàng này chứa thêm mấy phần lạnh lẽo, ngẫm lại thì từ ngữ của hắn cũng luôn lạnh nhạt như thế.
Có lẽ khuôn mặt trong sáng đằng sau những vết máu kia ngay tại giờ phút này cũng đã lạnh như tảng băng dưới hồ ngàn năm không tan, trong đôi con ngươi luôn dịu dàng từ trước đến nay đã xuất hiện một chút tàn nhẫn.
Lý Càn Cảnh phải thừa nhận rằng y đã thật sự bị hù doạ khi đôi mắt kia quét tới.
Tựa như việc y còn có thể đứng êm đẹp ở chỗ này là vì tấm lòng trung quân ái quốc của người kia chưa bị gõ nát chứ tuyệt đối không phải vì người kia không dám giẫm y ở dưới chân.
Y nuốt nước miếng một cái, không khỏi xuất hiện ý nghĩ sợ hãi chân chính với người thầy mà trước đây y tôn kính nhất.
“Tất cả lui xuống.”
Rốt cuộc y cũng nghe lời.
Bộ đồ trên người Giang Hoài Chi đã có vết máu loang lổ không ra hình thù từ lâu, sợi dây thừng to lớn kia gần như đã cắt đứt cổ tay văn nhân gầy yếu của hắn.
Hắn vẫn bị treo ở nơi đó nhưng từ đầu đến cuối lại không hề có vẻ bối rối hay ý cầu xin nào, khí chất cao quý thanh cao kia làm nổi bật lên cốt cách Giang gia được trăm người khen ngợi một cách vô cùng tinh tế.
Tựa như người bị đánh là hắn, nhưng đồng thời người chiến thắng cũng là hắn.
“Đánh đủ chưa?”
Giọng điệu của hắn lạnh lùng, đôi mắt vô cùng tỉnh táo tươi sáng khiến cho vị Thái tử điện hạ kia không khỏi nghi ngờ liệu vừa rồi mình có nhìn lầm hay không.
“Đánh đủ rồi thì đi xem Dữu Nhi một chút đi, nàng sắp khóc ngất đến nơi rồi.”
Đương nhiên Lý Càn Cảnh biết điều ấy.
Tiếng động đập cửa ngoài cửa càng lúc càng nhỏ, cuối cùng y chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở của Phù Dữu đang cuộn người trước cửa Đông Cung.
Chỉ là, hắn vẫn không cam tâm.
Đối với người mà hắn từng từ tận đáy lòng cho rằng là bậc quân tử khiêm tốn, thanh cao nhất cả đế kinh, tài hoa đầy mình trước mắt này.
“Ngươi không muốn nói điều gì với cô sao?”
Chẳng hạn như nói lời xin lỗi với y, chẳng hạn như tự xin từ quan và rất nhiều điều khác.
Nhưng Giang Hoài Chi lại không nói gì, hắn chỉ nở một nụ cười nhạt nhẽo khiến y vô cùng bỏng mắt.
Thiếu niên ngã ngồi trên mặt đất cũng cười theo như đang tự giễu.
Y chỉ nghĩ chuyện này chẳng mấy chốc sẽ qua nhưng có vẻ là không đơn giản như thế.
Thật sự có người muốn đoạt Tiểu Dữu Tử với y.
Người này lại là quân tử đứng đầu Đế kinh.
Thật nực cười biết bao.
Sự yên tĩnh kì dị kéo dài một lúc lâu trong phòng, thiếu niên nhặt cây roi mây nhuốm máu trên mặt đất lên sau đó lại khiến nó chào hỏi thân thể của người đối diện thêm hai lần cho hả giận.
Y còn chưa hết giận nhưng Giang Hoài Chi lại mở miệng cản y lại.
“Càn Cảnh, ngươi qua đây.”
Âm thanh kia gần như đã vô lực mất tiếng nhưng y vẫn nghe lời theo thói quen.
“Chất liệu của tấm vải này rất tốt lại được thêu hình hạc mây bay bay bằng chỉ vàng, nó rất thích hợp với ta.”
Lý Càn Cảnh ngửa đầu quan sát hắn rồi nhìn bộ quần áo rách nát kia nhưng cũng không chạm tay vào.
“Thì sao?”
“Không sao cả.”
Giang Hoài Chi hơi cử động, ánh mắt rơi lên trên hình trái bưởi đã không còn rõ hình dạng ở cổ áo.
“Nếu biết hôm nay sẽ bị đánh.”
Hắn khẽ cười một tiếng.
“Ta sẽ không mặc y phục mà nàng tặng cho ta.”
