Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 33



Lý Càn Cảnh hoàn toàn không biết mình đã bước ra khỏi căn phòng ấy như thế nào.

Y lật đổ hết thảy các giá đỡ đèn nến và chén bát, để lại cảnh tượng hỗn loạn khắp nơi rồi mạnh tay đóng sầm cửa lại.

Cho dù Phù Dữu nhào tới trước ra sức đấm vào người y, Lý Càn Cảnh vẫn chẳng thèm để tâm mà chỉ cố chấp hất tay nàng ra và cài chặt cửa.

“Lý Càn Cảnh, tiên sinh vẫn còn ở trong đó!”

Tiểu cô nương kéo lấy cánh tay y, vừa khóc vừa la hét, cầu xin y mở cửa, nhưng đây là lần đầu tiên y không nghe theo ý nàng. Đôi mắt trong trẻo dần bị sự ấm ức xâm chiếm.

“Tiểu Dữu Tử.”

Thiếu niên cúi đầu, mặc nàng đẩy qua đẩy lại.

“Muội thật sự rất quan tâm đến hắn, đúng không?”

“Huynh không thể nhốt tiên sinh một mình trong phòng!”

Giọng nói ngọt ngào vốn có của Phù Dữu giờ đã khàn đặc vì khóc.

“Mở cửa đi, làm ơn mở cửa ra!”

Suốt một hồi lâu, nàng hét lớn với các cung nhân đang canh giữ ngoài cửa nhưng không một ai động đậy.

Tất cả đều đứng yên tại chỗ, nhìn nàng chẳng khác gì nhìn không khí.

Phù Dữu lùi lại hai bước ngước nhìn thiếu niên trước mặt. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy y thật xa lạ.

Nàng đột nhiên nghĩ rằng quyền lực trong tay y giống như một ngọn núi lớn, không thể trèo qua cũng không thể vượt qua, cả đời này sẽ đè nặng lên người nàng.

Dẫu nàng có cảm thấy không thở nổi thì vẫn phải cố nuốt máu vào bụng mà sống.

“Thái tử điện hạ.”

Nàng khẽ cất lời, giọng nói đứt quãng như đang cầu xin một người xa lạ.

“Vừa rồi bên trong rất ồn ào, huynh đã làm gì tiên sinh? Huynh có thể thả ngài ấy ra được không?”

Bốn chữ cuối cùng thật sự quá mức tổn thương.

Lý Càn Cảnh ngẩng lên, không thể tin nổi nhìn nàng một cái, rồi gục xuống đất, đau đớn bấu lấy cổ áo mình.

“Tại sao…”

Thế giới của thiếu niên như đang sụp đổ.

“Tại sao mười mấy năm qua mọi thứ đều rất tốt, ngày nào ta cũng vui vẻ như thế, nhưng chỉ trong chớp mắt phụ hoàng không cần ta nữa, tiên sinh không cần ta nữa, ngay cả Tiểu Dữu cũng không cần ta nữa…”

Những tiếng khóc thầm kéo dài khiến cái đầu vốn đang sốt của nàng ngày càng nhức nhối.

Phù Dữu dựa vào tường, cố gắng thở từng hơi nhỏ.

Nàng không nhìn y cũng không bước qua dỗ dành y, dường như chẳng biết phải đối diện với vị thanh mai trúc mã này thế nào.

Trái tim nàng vốn không phải sắt đá. Suy cho cùng, hai người đã lớn lên bên nhau.

Dù không thích, thậm chí đôi khi cảm thấy khó chịu nhưng cũng không đến mức thấy y khóc thảm như vậy mà chẳng động lòng chút nào.

Thế nhưng đối với y, nàng chỉ còn lại chút áy náy, ngoài ra không còn gì khác.

Điều duy nhất nàng muốn là cứu Giang Hoài Chi ra ngoài thật nhanh.

Y sẽ là thiên tử tương lai, sẽ có vô số cô nương xinh đẹp, thông minh, sẵn lòng chen nhau đến làm y vui. Còn nàng, một kẻ vụng về, vừa không thích y lại chẳng biết nói lời hay ý đẹp để lấy lòng y.

Nàng thật sự không hiểu, tại sao y cứ cố chấp không buông tay mối hôn sự này.

“... Đây có phải chỉ là một giấc mơ hay không?”

Lý Càn Cảnh khóc đủ rồi, đôi chân mất hết sức lực, y đổ gục xuống đất. Nhìn thấy trước mắt mình là một khuôn mặt nhỏ nhắn, đầy nước mắt, y khẩn thiết cầu xin.

“Chúng ta tỉnh dậy được không? Chúng ta quay lại như trước kia, mỗi ngày đều vui vẻ được không?”

“Ta cũng không biết.”

Phù Dữu vẫn cúi đầu, khóc thút thít.

“Ta cũng không biết vì sao sau khi ta nói thích ngài ấy, mọi thứ lại thay đổi như vậy.”

“Nếu có thể làm lại, muội nhất định sẽ không nói những lời đó nữa, đúng không?”

Ánh mắt y chưa từng rời khỏi nàng, trong đó phảng phất chút hy vọng mỏng manh.

Y thật sự không thể từ bỏ.

Nàng trầm ngâm hồi lâu.

“Xin lỗi, Lý Càn Cảnh.”

Dường như nàng đã suy nghĩ rất nghiêm túc.

“Ta không phải người hiểu chuyện, nhưng ta nghĩ… có lẽ ta vẫn sẽ nói thích ngài ấy.”

Thiếu niên lập tức bật ra tiếng nức nở, khóc đến mức lại bật cười.

“Từ khi nào vậy?”

Y cười khẩy chính mình. Thừa lúc nàng không đề phòng, y bất ngờ lao tới, rút cây trâm vàng nhỏ cài trên tóc của nàng ra.

“Là từ khi muội không còn dùng cây trâm ta tặng nữa, phải không?”

Mái tóc đen như thác nước trong ngày xuân vừa tan băng lập tức xõa xuống.

Phù Dữu xấu hổ vội lấy tay che lại, hai tai đỏ bừng.

“Huynh trả lại cho ta...”

Có nhiều cung nhân đứng đây mà nàng thì vẫn là một cô nương chưa xuất giá. Dù tùy ý đến đâu cũng không thể để tóc tai bù xù trước mặt người khác.

Y cao hơn nàng rất nhiều, chỉ cần giơ tay lên thì nàng làm cách nào cũng không với tới.

“Ta nhớ ra rồi.”

Y đỏ mắt, nỗi ấm ức to lớn như sóng dữ nhấn chìm y hoàn toàn.

“Là hôm hội đèn hoa ta không hẹn được muội. Lúc gặp lại, trên đầu muội đã cài cây trâm này.”

“Có phải ta thật sự rất ngốc không, Tiểu Dữu Tử?”

“Ta chẳng nghi ngờ bất cứ điều gì về hai người, ta thật lòng nghĩ rằng các người chỉ tình cờ gặp nhau. Khi ấy muội có thấy ta phiền không? Một kẻ bị đuổi không đi, còn ngồi lì đó ăn cơm, cản trở hai người nói chuyện ngọt ngào?”

“Lý Càn…”

Nàng còn chưa kịp mở miệng, y đã siết chặt cây trâm trong tay, ném mạnh về phía tường. Chỉ nghe một tiếng "rắc", ngọc lưu ly trên đó vỡ vụn khắp nơi.

Tiểu nương tử ngây người.

Các cung nhân đồng loạt quỳ xuống đất, nàng đứng giữa họ, mắt nhìn chằm chằm cây trâm quý giá nhất của mình.

Giờ đây cây trâm mà nàng từng lén chạm vào không biết bao nhiêu lần trong đêm đã bị đập tan tành ngay trước mắt nàng.

Nàng thừa nhận, khoảnh khắc ấy nàng thực sự rất tức giận, thậm chí máu trong người như đang sôi trào.

Thế nhưng nàng không hét lên cũng không làm loạn.

Có vẻ như những xáo trộn suốt một ngày qua đã khiến thần kinh nàng gần như tê liệt.

Cơn sốt lạnh kéo dài theo thời gian càng làm ý thức nàng trở nên mơ hồ, tay chân cũng yếu ớt đến mức dường như sắp hoàn toàn buông xuôi.

Ánh mắt nàng vô hồn chỉ đờ đẫn nhìn y phát tiết, như thể tất cả sức lực của nàng đã bị rút cạn ngay khi cây trâm bị đập nát.

Cuối cùng vứt bỏ được món đồ chướng mắt trên người nàng, Lý Càn Cảnh thở ra một hơi dài, đôi tay buông thõng xuống, không còn chút sức lực nào.

“Xin lỗi, Tiểu Dữu Tử. Ta thực sự không muốn làm muội buồn.”

Y cúi đầu nói lời xin lỗi.

“Nhưng ta thực sự không chịu nổi việc trên người nàng có đồ của hắn.”

“Ta không cần nữa.”

Đôi mắt to tròn sưng đỏ của nàng đầy ấm ức, yếu ớt cầu xin: “Huynh... huynh thả tiên sinh ra đi, ta không cần gì nữa... được không?”

Nàng trông yếu ớt đến mức bất kỳ ai nhìn thấy cũng không khỏi xót xa ba phần.

Nhưng cơn sốt khiến đầu nàng đau như muốn nứt, đôi môi mỏng vốn đỏ mọng như trái anh đào giờ đây cũng dần mất đi sắc hồng, từng lời thốt ra đều trở nên khó khăn.

“Xin huynh... Ta đau quá rồi, hãy thả chúng ta đi, được không...?”

Mười sáu năm qua, từ khi biết nói đến lúc nào Phù Dữu cũng dùng giọng điệu quát nạt, muốn gì thì sai bảo Lý Càn Cảnh lấy, vui thì nói vài câu, không vui thì mắng nhiếc. Làm gì có lần nào nàng hạ giọng khẩn cầu như hôm nay.

Lúc này, nàng mới hiểu rằng, bản thân không phải là người được trời cao ưu ái hay được phúc khí che chở. Nàng chỉ là một nữ tử bình thường, cũng như bao người khác.

Nàng từng nghĩ những gì mình muốn đều có thể đạt được, nhưng giờ ngay cả một thị vệ trong Đông Cung cũng không nghe lời nàng.

Bởi vì Lý Càn Cảnh không đồng ý.

Mà chuyện y không đồng ý, ai dám đi trái ý y?

“Muội…muội không khỏe sao?”

Nhìn nàng đứng còn không vững, Lý Càn Cảnh luống cuống không dám nổi giận thêm, vội vàng chạy đến muốn đỡ nàng nhưng lại bị nàng dùng hết sức đẩy ra.

“Tiểu Dữu Tử, tay muội nóng quá!”

Y hoảng hốt, liên tục gọi to: “Thái y! Mau truyền thái y đến đây!”

“Xin lỗi... Xin lỗi. Ta nhìn muội đứng vững trên đường trong cung sáng nay, cứ tưởng muội đã khỏe rồi...”

“Ta không muốn gặp thái y.”

Phù Dữu bướng bỉnh nhìn y, bàn tay nhỏ nhắn nóng rực nhưng yếu ớt vẫn kiên quyết gạt tay y ra lần thứ hai.

“Huynh…huynh thả tiên sinh ra, ta sẽ về uống thuốc nghỉ ngơi!”

Nàng nhỏ bé lại không thông minh, nghĩ mãi cũng không ra cách nào để nhanh chóng cứu được Giang Hoài Chi nên đành chọn cách ngốc nghếch nhất – dùng chính mình uy h**p Thái tử.

Nàng không muốn kéo dài thêm nữa. Chính nàng cũng khó chịu nhưng nàng càng sợ Giang Hoài Chi bị nhốt lâu sẽ lại phát bệnh.

“Sao ngay cả khi bản thân muội đau đớn thế này mà muội vẫn chỉ lo lắng cho hắn?”

Lý Càn Cảnh vừa bực bội vừa tức giận, cơn ghen tuông dâng trào khiến y nghẹt thở.

Nhưng nhìn bộ dạng yếu đuối của nàng thì y lại đau lòng nên chỉ đành đi tìm một chiếc ghế gỗ nhỏ dưới hành lang, tự tay đặt trước mặt nàng.

Nàng không ngồi.

Nàng cũng là một người cứng đầu.

Không còn cách nào, y chạy vào phòng bên tìm nước.

Tâm trạng hỗn loạn, y rót nước từ ấm trà đã được làm nguội sẵn. Nhưng nghĩ rằng nước lạnh không tốt cho nàng nên y lập tức để mắt đến ấm trà mới nấu trên bếp lửa.

Lò lửa cháy bừng bừng. Dù nước sôi rất nhanh nhưng y vẫn sốt ruột đi qua đi lại trong phòng như thể chỉ cần y vẫy tay là nước sẽ lập tức sôi lên.

Sau cùng, nước từ ấm trà tươi vừa sôi được rót vào cốc, mùi trà thơm lan tỏa.

Nhưng khi y nghiêng tay rót, một vật nhỏ màu trắng rơi ra từ ống tay áo.

Lý Càn Cảnh nhìn lọ thuốc trắng, người chết lặng.

Trong khoảnh khắc ấy, y do dự.

Cơn ghen cuồng nộ và cơn thịnh nộ không dứt dường như đã nuốt chửng phần trong sáng nhất trong tâm hồn y, thay bằng bóng tối vô tận. Sự điên cuồng, hận thù, những cơn ác mộng kéo dài không dứt.

Thậm chí y từng nghĩ đến chuyện dồn Giang Hoài Chi vào chỗ chết. Y là vua, hắn là thần. Dù đánh hắn đến chết thì y cũng không cần đền mạng.

Và… trong lúc ý thức trở lại, y phát hiện thứ bột trắng trong lọ đã bị y rót hết vào chén trà.

Quá tàn nhẫn.

Nhưng Tiểu Dữu Tử vốn thuộc về y, từ khi nàng sinh ra đã là người của y. Chuyện này chỉ là vấn đề thời gian. Hơn nữa, theo ý của mẫu hậu, nửa tháng nữa y và nàng sẽ thành thân. Sớm muộn gì nàng cũng thuộc về y, vậy thì sớm một chút hay muộn một chút cũng đâu có gì khác biệt?

Khi y mang chén trà ra, Phù Dữu đang co ro dựa vào cột hành lang, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Hành lang có không ít cung nhân nhưng không có lệnh của y thì chẳng ai dám đến gần đỡ nàng.

“Tiểu Dữu Tử.”

Y cất lời.

“Ít nhất cũng uống chút nước đi.”

Đôi môi nàng khô nứt, làn da bong tróc khiến nàng trông rất đau đớn. Thấy y mang trà đến, đôi mắt ngấn nước nhìn y thật lâu. Cuối cùng, nàng vẫn cầm lấy.

Không uống nước, có lẽ nàng sẽ ngất ngay tại đây.

Trà mới nấu có mùi rất thơm, làn hơi ấm áp khiến nàng dễ chịu hơn chút ít. Nàng cúi đầu nhìn chén trà xanh biếc, không chút do dự, nhấc tay định uống.

Nhưng đúng lúc đó, Lý Càn Cảnh bỗng nhiên vung tay làm đổ chén trà. Những mảnh vỡ lan khắp hành lang, vang lên tiếng động kinh người.

Y th* d*c từng cơn, như người vừa thoát chết.

Y không làm được. Y thực sự không làm được.

“Lý Càn Cảnh…”

Nàng nghẹn ngào, như thể bị xúc phạm nặng nề.

“Huynh bị bệnh à…”

“Ta bị bệnh!”

Lý Càn Cảnh đứng dậy, đá văng những mảnh vỡ trà vương vãi bên chân nàng, giọng trầm đầy phẫn nộ.

“Người đâu, thả Giang Hoài Chi ra. Giờ muội có thể ngoan ngoãn uống thuốc rồi chứ?”

Cơn giận của y tan biến vào gió. Y không quay đầu lại nữa.

Nghe y rốt cuộc cũng chịu thả người, trái tim Phù Dữu rung lên một nhịp. Nàng gắng hết sức tự đứng lên, loạng choạng chạy về phía cánh cửa vừa được mở.

Cảnh tượng trước mắt khiến nàng không thể diễn tả nổi.

Giang Hoài Chi mặt mày tái nhợt, hàng lông mày nhíu chặt, khắp người đẫm máu dựa vào góc tường, nhắm mắt dưỡng thần.

Cổ tay hắn hằn hai vết sâu đến mức thấy cả xương, có vẻ như từng bị trói chặt. Áo quần trên người cũng rách nát không còn hình dáng.

Nếu không nhờ nàng tinh mắt nhận ra “tác phẩm” của mình trên cổ áo hắn thì có lẽ nàng đã không nhận ra đây là bộ trường bào ban đầu.

Hắn như một tiên nhân thanh cao thuần khiết trên mây, giờ đây bị đẩy xuống trần tục. Giống như chiếc chén ngọc trắng vừa rồi bị thế gian vùi dập, cuối cùng vỡ tan dưới cột hành lang.

Tàn tạ tan nát, khắp nơi đều là thương tích.

Phù Dữu vốn chỉ gắng gượng giữ lấy một hơi thở mà bước vào, nhưng khi trông thấy hắn như vậy, đôi chân nàng bỗng mềm nhũn, suýt nữa lại ngã xuống. May thay, bàn tay nhỏ bé của nàng kịp thời bám chặt lấy khung cửa gỗ.

Nghe thấy động tĩnh, Giang Hoài Chi chậm rãi mở mắt. Thấy người tới là nàng, hắn im lặng hồi lâu cuối cùng lại khẽ mỉm cười dịu dàng.

“Xin lỗi, Dữu nhi.”

Hắn kéo lê thân thể nặng nề, chậm chạp dựa vào tường để đứng dậy từng chút một.

“Bộ y phục đẹp như thế này bị ta làm hỏng rồi.”

“Tiên sinh nói gì vậy chứ…”

Giọng nàng khàn đặc, ngay cả khóc cũng khó khăn vô cùng.

“Họ... họ đã đánh ngài đúng không…”

“Không đau đâu.”

Lời an ủi vừa thốt ra khỏi miệng, thân hình nhỏ bé của nàng đột nhiên lao vút về phía trước. Trước khi hắn kịp nhận ra thì nàng đã loạng choạng ngã vào lòng hắn, hai cánh tay mảnh khảnh vòng chặt lấy eo hắn, như sợ hắn sẽ chạy trốn.

Hương thơm mềm mại trong vòng tay khiến chút tỉnh táo ít ỏi còn sót lại của Giang Hoài Chi gần như tan biến. Suýt nữa hắn đã không kìm lòng được mà nâng tay lên ôm lấy nàng.

Nhưng hắn nhanh chóng tỉnh táo lại.

Nhiệt độ này không đúng.

Người nàng… nóng quá.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...