Hậu viện.
Giang Hoài Chi quay về phòng thay một bộ trường bào cổ tay bó hẹp sắc xanh thẫm, dệt hoa văn ngân ngư, rồi ngồi xuống chiếc ghế đá trong tiểu viện của muội muội, rót một chén trà nóng để làm dịu cổ họng hơi khô.
Thấy huynh trưởng đến, Giang Oanh Nguyệt cúi đầu, rụt rè bước từng bước nhỏ lại gần, nhưng đến trước mặt rồi lại không dám ngồi, chỉ khe khẽ cất giọng gọi:
“Nhị ca.”
“Còn dám gọi bừa.”
Thanh âm y trầm thấp, chẳng thấy đâu vẻ ôn hòa thường ngày.
“Muội biết sai rồi.”
Nàng lén nhìn sắc mặt huynh trưởng.
“Nhưng ở đây không có ai…”
Giang Hoài Chi thở dài.
“Ngồi đi.”
Được ca ca cho phép, nàng khẽ nhích đến đối diện hắn, nhưng chỉ ngồi mép ghế.
“Thật lòng xin lỗi, Nguyệt Nhi không hiểu chuyện, khiến ca ca gặp rắc rối.”
Hắn không trực tiếp đáp lời nàng.
“Chuyện giữa muội và Giang Hoán, là thật sao?”
Giang Oanh Nguyệt cắn chặt môi, hồi lâu mới như hạ quyết tâm, mạnh dạn gật đầu.
“… Hoang đường.”
Hắn đưa tay day trán, như thể có chút đau đầu.
“Chuyện này xảy ra từ bao giờ? Sau khi hắn cứu muội khỏi hồ nước đó à?”
“Không phải.”
Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu.
“Ca ca, huynh cũng sẽ đánh muội, sẽ đuổi muội đi sao?”
“Sẽ không.”
Giang Hoài Chi lặng lẽ nhìn lá trà xoay vòng trong chén, nhàn nhạt đáp.
“Thái độ vừa rồi của ta khi ở chính đường, là câu trả lời.”
“Ca ca thật tốt.”
Nàng thở phào nhẹ nhõm.
“Bảo sao Tiểu Dữu Tử thích huynh.”
“…”
Hắn im lặng giây lát.
“Nói về chuyện của muội đi.”
Dù có đang che chở, đứng về phía muội muội, nhưng hắn vẫn khó tránh khỏi có chút bực bội.
Dù gì cũng là muội muội mà hắn yêu thương từ nhỏ, nay lại muốn gả cho một thị vệ, mà còn là người bị hắn làm mù một mắt. Ai lại không lo lắng cho được?
“… A Hoán là người đầu tiên Nguyệt Nhi thích.”
Ngừng một chút, Giang Oanh Nguyệt cẩn trọng lựa lời.
“Phụ mẫu rất ít khi để tâm đến muội, sau này ca ca vào Đông Cung, cũng hiếm khi hồi phủ. Đại ca thì quanh năm đóng cửa trong viện, đôi khi muội đến tìm, huynh ấy cũng chẳng mấy khi chịu gặp, chỉ một mình biên soạn sách vở, nói chưa được đôi câu đã bảo muội quay về.”
"Thường ngày cũng chỉ có Tiểu Dữu Tử rảnh rỗi, sẽ trèo tường qua tìm muội chơi. Nàng là người bạn duy nhất của muội. Ngoài nàng ra, cũng chỉ có Giang Hoán, người ca ca thỉnh thoảng phái đến bảo vệ muội, là người sẽ nói chuyện với muội."
"Mỗi lần huynh ấy đến, đều kể cho muội nghe những chuyện bên ngoài, hoặc là những hiểm nguy khi thi hành nhiệm vụ, hoặc là những câu chuyện bình dị nơi phố chợ, lần nào muội cũng say mê nghe huynh ấy kể chuyện. Đôi khi, ca ca rất lâu rất lâu không cho huynh ấy đến, muội có chút nhớ nhung, nên đã tán chút phấn hoa đào nhuộm lên tờ giấy, lén gửi đến hỏi thăm huynh ấy."
"Nơi muội để thư là gốc cây nhỏ, chỉ có hai người bọn muội biết. Muội còn dặn A Hoán, mỗi lần đọc xong nhất định phải đốt đi. Thế nhưng không hiểu vì sao huynh ấy lại không đốt, còn bị Giang Vọng Chi… bị ca ca phát hiện ra. Thậm chí hắn ta còn biết, ngày hôm đó, A Hoán là người đã ôm muội lên từ trong hồ nước."
Nàng cúi đầu hàng mi khẽ cụp xuống, chậm rãi kể về chuyện của bọn họ.
"Muội không hiểu vì sao chuyện này lại bị bại lộ. Vì Giang gia, muội đã nhận sính lễ từ phủ Hộ Quốc công, cũng đã nói rõ với A Hoán rằng giữa bọn muội… không còn tương lai nữa."
"Nhưng A Hoán thực sự rất tốt. Huynh ấy rất đẹp, dù bị mù một mắt vẫn là rất đẹp. Khi nói chuyện với muội, lúc nào huynh ấy cũng dịu dàng như ca ca vậy, nhưng lúc cầm kiếm bảo vệ muội lại có dáng vẻ vô cùng anh dũng. Có lần dạo phố vô tình lạc vào nơi vắng vẻ, có kẻ xấu định làm hại muội, hắn giết kẻ đó mà vẫn không quên che mắt muội lại..."
Nàng mang theo nét thẹn thùng của một thiếu nữ vừa biết rung động, thủ thỉ kể lể, khiến Giang Hoài Chi cũng không khỏi lộ ra vẻ xúc động.
Hắn nhớ lại, khi Phù Dữu thổ lộ tình cảm với hắn, dường như cũng là dáng vẻ như vậy.
Khi đó, nàng đứng dưới gốc đào, mặc cho gió xuân vương vấn mùi hoa đào thổi rối mái tóc, ánh mắt tựa thu thủy, đôi má ửng hồng như ráng chiều, ngại ngùng mà nói với hắn rằng nàng thích hắn.
Chỉ là khi ấy, hắn vẫn còn một chút lý trí của người làm thầy, theo bản năng mà cự tuyệt nàng.
Nghĩ đến đây, hắn chợt cảm thấy bản thân nợ nàng quá nhiều.
"Ca ca."
Giang Oanh Nguyệt bỗng nhiên dừng lại.
"Huynh đang nghe đấy chứ?"
"... Ta đang nghe."
Hắn hoàn hồn, khẽ ho một tiếng để che giấu tâm tư.
"Giang Hoán nghĩ thế nào?"
"Hình như huynh ấy cũng rất thích muội, nhưng không thể nói ra."
Nàng nắm chặt chén trà nóng bỏng trong tay, nhưng không cảm thấy đau.
"Bọn muội đều hiểu rõ. Huynh ấy chỉ là một thị vệ mà thôi. Nếu chuyện này bị vạch trần, bọn muội… đều sẽ chết."
"Muội đã hỏi mẫu thân. Nếu một ngày nào đó muội đem lòng yêu một người rất đỗi bình thường, như hộ viện, tử sĩ hoặc nô bộc đời đời hầu hạ Giang gia, mẫu thân sẽ làm thế nào?"
"Mẫu thân nói, theo gia quy của Giang gia, nếu muội có quan hệ với những người như vậy, sẽ ban cho muội một dải lụa trắng, để giữ gìn danh dự của gia tộc."
"Đã có tiếp xúc chưa?"
"Ừm..."
Giang Oanh Nguyệt càng hạ giọng nhỏ hơn, không dám nhìn sắc mặt ca ca.
"Chỉ là lén nắm tay một lần, rồi lập tức buông ra."
"... "
Giang Hoài Chi trầm mặc hồi lâu, thản nhiên liếc nàng một cái.
"Tiếp tục nói đi."
"Không còn gì nữa, ca ca."
Nàng rất thành thật.
"Huynh ấy từng len lén nghĩ, liệu có thể giả chết để thoát khỏi sự kiểm soát của ca ca, rồi dẫn muội đi thật xa hay không. Nhưng sau cùng, huynh ấy cũng hiểu rằng, muội sinh ra từ gia tộc quyền quý vốn dĩ nên có cuộc sống vinh hoa phú quý. Huynh ấy không thể cho muội cuộc đời của một danh môn tiểu thư, nên không nỡ làm lỡ dở muội."
"Vậy là hai người từng lên kế hoạch này à?"
Giang Hoài Chi như bị muội muội chọc cười.
"Thoát khỏi tay ta, chuyện như thế mà cũng dám nói ra với ta?"
"Ơ..."
Nàng lúng túng cúi đầu.
"Ca ca đối xử với muội rất tốt, muội không muốn giấu huynh."
"Có chút bất ngờ đấy."
Hắn nhìn vị tiểu thư khuê các vốn được xem là tấm gương mẫu mực của kinh thành.
"Ta vẫn luôn nghĩ muội đoan trang nhã nhặn, giữ phép tắc lễ nghi, nào ngờ trong lòng lại có một mặt phản nghịch như thế."
Lời vừa dứt, khóe môi hắn khẽ cong.
"Quả nhiên, chúng ta là huynh muội."
"Ừm..."
Giang Oanh Nguyệt khẽ gật đầu, trong mắt mang theo chút hổ thẹn.
"Dường như chúng ta đã chọc giận phụ mẫu rồi."
Hắn không đáp, chỉ dùng ngón tay thon dài, nhẹ gõ xuống mặt bàn đá.
Nàng nghi hoặc ngước nhìn, bắt gặp Giang Hoán kéo lê thân thể tàn tạ, từ sau gốc cây chậm rãi bước ra. Nàng giật mình bật dậy.
"A Hoán, huynh..."
Nói xong, dường như nhớ ra ca ca vẫn còn ở đây, nàng vội nuốt xuống những lời phía sau.
Giang Hoán mặc một bộ y phục ngắn màu đen, vạt áo loang lổ vết máu, trông hệt như vừa trải qua một đêm dài không ngủ, yếu ớt vô cùng.
Khi hắn ta đến gần, thấy rõ vết sưng đỏ trên má trái của nàng, nơi da thịt đã hơi bong tróc, đôi mắt hắn tràn ngập đau xót, giọng nói run rẩy cất lên.
"Có đau không?"
Giang Oanh Nguyệt, người vừa nãy vẫn còn điềm nhiên ngồi trên ghế đá, mỉm cười kể chuyện cho ca ca nghe, chỉ vì ba chữ này, bỗng nhiên nước mắt nàng như chuỗi ngọc đứt dây, lã chã rơi xuống mặt đất.
"Không đau."
Nàng khẽ đáp.
"Mẫu thân không dùng sức đâu."
Lời này lọt vào tai hắn, lại như kim châm vào tim.
Giang Hoán không do dự, xoay người quỳ xuống, cúi đầu sát đất trước mặt Giang Hoài Chi.
"Thuộc hạ tội đáng muôn chết, dám vọng tưởng đến tiểu thư, cầu công tử ban chết, cũng mong công tử tìm cho tiểu thư một mối lương duyên xứng đáng."
"Đây là câu trả lời của ngươi sao?"
Giang Hoài Chi khẽ v**t v* chén trà trong tay, đôi mắt hơi hạ xuống nhìn hắn ta.
"Nguyệt Nhi đã nói với ta nhiều như vậy, ngươi chỉ đáp lại một câu như thế thôi à?"
Giang Hoán im lặng hồi lâu, cổ họng nghẹn lại.
"... Thuộc hạ không dám."
"Không còn cơ hội nữa."
Chữ cuối cùng rơi vào tai Giang Hoán như tiếng sấm, khiến lòng hắn ta hoảng loạn, vô thức ngẩng đầu lên.
"Không phải, thuộc hạ..."
Hắn ta sợ rằng nếu không nói ra ngay lúc này, sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa, hướng mũi kiếm kề sát cổ mình mà thấp giọng gầm lên:
"Thuộc hạ thích tiểu thư Oanh Nguyệt, ta thích nàng!"
Mũi kiếm sắc lạnh đã cứa lên cổ hắn một vết mỏng, máu tươi rịn ra, nhưng lưỡi kiếm lại đột nhiên dừng lại.
Giang Oanh Nguyệt đỏ mặt đến tận mang tai, cả người nóng ran, khóe môi giấu không được nụ cười. Đôi bàn tay trắng nõn run rẩy siết chặt một lúc lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng nâng váy quỳ xuống trước mặt huynh trưởng.
"Ca ca, huynh… huynh tha cho A Hoán có được không?"
"Ta không giết người, nếu không, cần gì nuôi tử sĩ?"
Giang Hoài Chi thản nhiên đẩy lưỡi kiếm trở lại vỏ.
"Không phải Nhị ca đã lấy mất kiếm của ngươi rồi sao? Vì sao lại có thêm thanh này?"
"Khi công tử gọi thuộc hạ đến hậu viện, thuộc hạ thuận tay cầm lấy một thanh."
Giang Hoán cúi đầu đáp.
"Có người muốn bảo vệ, kiếm sẽ không bao giờ rời thân."
"Nói không sai."
Ánh mắt Giang Hoài Chi dừng lại trên người hắn ta một lúc.
"Khi Nguyệt Nhi còn nhỏ, ta từng hứa với muội ấy, sẽ để muội gả cho người mình thích, không bắt muội ấy hy sinh vì gia tộc. Chỉ là..."
Thanh âm lạnh lẽo như tuyết thoáng ngừng lại.
"Là huynh trưởng, khó tránh khỏi có phần khắt khe với người mà muội ấy chọn, mong ngươi hiểu cho."
"Thuộc hạ hiểu."
Giang Hoán cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
"Thuộc h* th*n phận thấp hèn, vô hộ vô tịch, không xứng với tiểu thư."
"Thân phận nô bộc của Giang gia, ta sẽ xóa bỏ cho ngươi. Sau này, ngươi chỉ cần làm việc cho ta, không cần vì Giang gia mà liều mạng nữa."
Hắn trầm ngâm giây lát, rồi chậm rãi nói:
"Đúng lúc, ở Nam Kinh có một cửa hàng nhàn rỗi, ngươi muốn làm gì thì cứ làm. Nếu qua năm mới, ngươi vẫn chưa xây dựng được gốc rễ tạo cho mình một chỗ đứng, ta tuyệt đối không để Nguyệt Nhi gả cho ngươi."
Nghe vậy, Giang Hoán gần như không thể tin nổi, ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập niềm vui sướng khôn xiết.
"Đa tạ công tử! Thuộc hạ nhất định không phụ lòng ân nghĩa sâu nặng này của công tử!"
Đôi mắt hạnh của Giang Oanh Nguyệt cũng ánh lên tia sáng rực rỡ, giọng nói nghẹn ngào:
"Ca ca..."
"Được rồi."
Giang Hoài Chi nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, tiếng sứ va chạm vang lên trong trẻo.
"Đã dám nói ra, thì ta cũng bằng lòng cho ngươi một cơ hội. Nhưng..."
Hắn khẽ ngừng lại.
"Tất cả những điều này, đều dựa trên việc ta vẫn còn là gia chủ."
Giang Oanh Nguyệt lập tức hiểu ra.
"Nếu ca ca bị Giang Vọng Chi đoạt mất vị trí này, vậy chúng ta..."
"Ta và các ngươi, đều phải chết."
Giang Hoài Chi khẽ cười, giọng điệu nhẹ bẫng như gió thoảng.
Sân viện lặng như tờ, đến nỗi một cánh hoa đào rơi xuống theo gió cũng khiến lòng người gợn lên một tầng sóng.
"Không cần lo lắng, đây là chuyện của ta."
Hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn về những áng mây phiêu diêu tận chân trời.
"Trở về đi."
Câu nói thuận miệng buông ra, nhưng ngay sau đó hắn mới sực nhớ—giờ đây, hắn còn chốn nào để về?
"Ca ca."
Giang Oanh Nguyệt gọi hắn lại.
"Ca ca bảo muội phải dũng cảm, bảo A Hoán dũng cảm, nhưng chính ca ca lại chưa từng thật sự bước ra một bước nào."
Bước chân hắn thoáng khựng lại, nhưng không quay đầu.
"Tiểu Dữu Tử vẫn luôn đợi ca ca. Nếu ca ca đã quyết định, nhất định phải nói với nàng ấy."
Nàng kiên trì khuyên nhủ.
"Không ai mong người mình yêu vì mình mà chịu khổ, nhưng cũng không ai muốn người mình yêu mãi mãi không ở bên cạnh mình. Nếu như vậy, dù vinh hoa phú quý cũng chẳng còn ý nghĩa gì."
Giang Hoài Chi vẫn im lặng, chỉ để lại một bóng lưng cô tịch.
Hắn trở về tiểu viện của mình.
Sân viện trống trải, đám gia nhân, nha hoàn vốn hầu hạ đã bị rút đi từ lâu. Mặc cho tiết xuân vạn vật hồi sinh, nhưng đứng nơi ngưỡng cửa viện, hắn vẫn cảm nhận được một nỗi quạnh hiu lạnh lẽo.
Có lẽ vẫn còn chừa lại cho hắn chút thể diện, bên trong phòng, đồ đạc vẫn chưa bị dọn sạch. Hắn ngồi xuống chiếc ghế gỗ trong thư phòng, khẽ nhắm mắt hồi lâu, rồi chậm rãi mở ra, vươn tay mở một ngăn kéo nhỏ, lấy ra một chiếc hộp gỗ.
Hắn đẩy nắp hộp ra, bên trong là một cây trâm vàng được chế tác tinh xảo.
Đầu trâm chạm khắc hình phượng hoàng quấn quýt cùng tầng tầng mây lành, trên thân trâm là họa tiết hai bông hoa sen uốn lượn, đuôi phượng có những sợi tơ vàng mềm mại rủ xuống thành tua rua nhỏ.
Đây là cây trâm hắn đã nhờ bậc thầy chế tác giỏi nhất kinh thành đúc thành từ rất lâu trước kia.
Hắn vẫn luôn cảm thấy, cây trâm hôm đó mua vội trong hội hoa đăng không hề tốt, vậy mà nàng lại luôn mang bên người, không chịu tháo xuống.
Nếu cây trâm ấy đã gãy, thì cứ để nó gãy đi.
Hắn đã chuẩn bị một thứ tốt hơn cho nàng.
Khi màn đêm buông xuống, vị công tử phong nhã mà người đời ca tụng lại tránh đi cửa chính phủ Thừa tướng, tìm đến một góc tường thấp tại viện Ẩm Khê, mũi chân khẽ điểm, thân ảnh phiêu dật mà lướt qua mái ngói, nhẹ nhàng đáp xuống sân trong.
Chỉ là... hắn chưa từng làm qua loại chuyện lén lút thế này, cũng không có kinh nghiệm gì, thế nên vừa đáp xuống liền giẫm lên một nhánh củi khô, lập tức kinh động đến nha hoàn trong sân đang bận rộn xua đuổi côn trùng.
Nha hoàn kia hoảng hốt hét lên, khiến Tân Di quay đầu nhìn lại. Mà tiểu cô nương đang ngồi hóng mát dưới đình trong sân cũng nhìn thấy hắn.
"Tiên sinh biết nhiều thứ thật đấy."
Nàng giơ tay ngăn nha hoàn định đi báo người, nhưng dường như vẫn còn giận dỗi chuyện buổi sáng, giọng điệu vòng vo mấy lượt.
"Sao ta không biết, hóa ra đệ nhất công tử kinh thành còn trèo tường giỏi như vậy?"
