Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 38



Hai tai Giang Hoài Chi đỏ bừng, có chút luống cuống đứng nguyên tại chỗ.

"Xin lỗi Dữu Nhi..."

Hắn đón lấy ánh mắt dò xét của mọi người trong viện, không dám bước lên nửa bước.

"Ta muốn gặp nàng, nhưng không thể chính thức dâng thiếp bái phỏng, chỉ đành bất đắc dĩ dùng hạ sách này."

"Ngài tìm ta làm gì?"

Tiểu cô nương chu môi, đôi má phồng lên hờn dỗi.

"Ta đã hồi phủ từ sáng, vậy mà đến khi trời tối mịt ngài mới chịu tới, vậy thì không cần tới nữa!"

"Là ta sai rồi."

Giọng hắn trầm thấp, mang theo áy náy.

"Lúc đó gặp chút việc gấp nên bị trì hoãn, mãi đến giờ mới có thể thoát thân đến tìm nàng, để Dữu Nhi phải chịu ấm ức rồi."

"Hừ."

Nàng vẫn không chịu thuận theo, cố tình làm khó dễ.

"Vậy tức là... những chuyện khác quan trọng hơn ta?"

"Tất nhiên không phải!"

Lời này vừa lọt vào tai hắn lập tức sốt ruột, lời nói thốt ra không kịp suy nghĩ.

"Dữu Nhi là người quan trọng nhất."

Lời vừa dứt, cả viện tức thì xôn xao.

Phù Dữu nghe mà mặt đỏ bừng, có chút không chịu nổi, vội xua tay ra hiệu cho hạ nhân lui xuống hết.

"Tiên sinh ngồi đi."

Nàng có phần ngượng ngùng, lại cố tỏ vẻ bình thản.

"Đối diện ta còn trống một chỗ đấy."

Giang Hoài Chi chậm rãi bước tới, đặt hộp điểm tâm trong tay xuống trước mặt nàng.

"Dữu Nhi đừng giận ta nữa, được không?"

Hắn dịu dàng lên tiếng, cẩn thận dỗ dành.

"Ở trong lòng ta, nàng quan trọng nhất. Chỉ là thực sự gặp một chút chuyện níu chân, chứ không phải không quan tâm đến nàng. Ta cũng sợ cách một đêm, sáng mai mới tới tìm, nàng sẽ ăn không ngon, ngủ không yên. Vì thế mới vội vã đến quấy rầy nàng trong đêm."

Hắn không quan tâm nàng có chịu đáp lời hay không, chỉ chuyên tâm dỗ dành.

"Để nàng phải khó chịu, đều là lỗi của ta. Sau này nếu còn có việc bận, ta nhất định sẽ truyền tin trước, không để nàng phải suy nghĩ lung tung, được không?"

"Đây là lần đầu tiên ta chọc một cô nương tức giận, cũng không biết mang theo những thứ này đã đủ chưa. Nếu nàng còn thứ gì, cứ nói với ta, hoặc nàng có thể làm tiên sinh của ta, dạy ta cách dỗ dành nàng, ta sẽ chăm chỉ học hết."

Giọng hắn thành thục nhưng lại mang theo chút ngượng ngập, khiến tiểu cô nương nghe xong thì chỉ biết bĩu môi, cơn giận cũng theo đó tiêu tán phần nào.

"Không có, ta chẳng thiếu thứ gì cả."

Nàng hờn dỗi đáp lời.

"Ngài đến thôi cũng đã đủ rồi."

"Những miếng bánh ngọt cá nhung vuông và bánh ý này, ta đã nhờ nhà bếp Giang phủ gấp rút làm. Nàng nếm thử xem có hợp khẩu vị không."

Giang Hoài Chi mở hộp điểm tâm, mùi thơm ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa khắp đình nhỏ.

"Ta không giỏi phương diện này, đợi ta học tập đàng hoàng, lần sau nhất định đích thân làm cho nàng."

Dứt lời, hắn hơi ngừng lại, tự nhận ra điều gì đó.

"Không đúng... Phải nói là, sẽ không có lần sau nữa, ta sẽ không làm nàng giận thêm lần nào nữa."

Phù Dữu suýt nữa bật cười, vội chớp chớp hàng mi để kìm lại.

"Tiên sinh đúng là ngốc thật đấy."

Hắn khẽ cười.

"Gần mực thì đen."

"Hừ!"

Tiểu nương tử cắn một miếng bánh ngọt, vị cá nhung hòa cùng bột hạt sen tan trên đầu lưỡi, tâm tình theo đó cũng tốt lên không ít.

"Vậy rốt cuộc là có chuyện gì gấp vậy?"

"Nàng vui rồi sao?"

Hắn ôn hòa nhìn nàng, thấy từng miếng từng miếng bánh đều vào trong miệng nàng.

"Nếu nàng chưa vui, ta sẽ chưa vội nói."

"Miễn cưỡng coi như là vui rồi vậy."

Miệng nàng nói ngang bướng, nhưng sắc mặt đã bớt giận dỗi.

"Tiên sinh có thể nói rồi."

"..."

Giang Hoài Chi trầm ngâm một chút, tựa như đang cân nhắc xem nên nói thế nào mới phải.

"Nàng có biết Nguyệt Nhi đã có người trong lòng chưa?"

Tiểu cô nương vừa nhấp một ngụm trà xanh cho thanh cổ họng, suýt nữa bị sặc khi nghe lời này của hắn.

"Cái gì? Oanh Nguyệt có người trong lòng ư?"

"Ngay cả nàng mà muội ấy cũng không nói sao?"

"Nàng ấy chưa từng nói gì với ta cả!"

Phù Dữu không còn bận tâm chuyện khác nữa, vội vã truy vấn:

"Rốt cuộc là sao?"

"Giang Vọng Chi đã trở về."

Hắn cân nhắc ngôn từ một hồi, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách nói thẳng.

"Hắn tìm được tín vật qua lại giữa Nguyệt Nhi và Giang Hoán, rồi tố giác với phụ thân về chuyện tư tình giữa hai người họ."

"Oanh Nguyệt và Giang Hoán?!"

Nàng mở to hai mắt, sau đó lại như chợt hiểu ra điều gì.

"Thảo nào... Thực ra ta sớm đã cảm thấy có điều khác lạ. Như lần trước khi chúng ta đi dạo hồ ở ngoại thành kinh đô. Ta có hỏi nàng ấy có người thương chưa, Oanh Nguyệt cứ mãi quay đầu nhìn về sau, không biết là đang tìm ai... Hóa ra là nhìn hắn."

"Chỉ là ta luôn nghĩ Oanh Nguyệt là danh môn khuê tú giữ lễ nghi nghiêm cẩn nhất, chưa từng ngờ đến chuyện này."

Nàng lẩm bẩm, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Chẳng trách tiên sinh phải vội vã hồi phủ xử lý chuyện này. Oanh Nguyệt thế nào rồi? Có bị trách phạt không?"

"Ta đã bảo vệ muội ấy."

Giang Hoài Chi kể lại mọi chuyện tường tận, thời gian nói không lâu, nhưng từng lời lại khiến nàng không khỏi hít sâu mấy hơi, trái tim bất giác run lên.

"Tên đó thật độc ác."

Tiểu nương tử phẫn nộ đưa ra phán quyết, mắng Giang gia Nhị lang kia suốt một hồi lâu.

"Dù Giang Hoán có là thị vệ thì đã sao? Điều quan trọng là Oanh Nguyệt thích hắn, đã là thích thì có gì sai? Chẳng lẽ thật sự phải thủ lễ mà gả cho vị công tử phủ Hộ quốc công mà nàng ấy không hề thích rồi cứ vậy sống hết một đời người sao?"

"Đúng là đạo lý này."

Ánh mắt Giang Hoài Chi chứa ý cười dịu dàng, khẽ gật đầu.

"Nếu thật lòng yêu nhau, thì núi cao biển rộng cũng không phải là trở ngại."

"Phải đó! Hơn nữa, như vậy chẳng phải tất cả áp lực đều đổ lên vai tiên sinh sao..."

Nàng vẫn chưa hiểu được nụ cười đột nhiên nở trên môi hắn, vẫn tiếp tục lải nhải không dứt.

"Tên kia rõ ràng nhân lúc rối ren mà trở về, quyết tâm tranh đoạt vị trí gia chủ với ngài rồi..."

"Dữu Nhi."

Giọng hắn nhẹ tựa tuyết đầu cành, khẽ ngăn lại lời nàng.

"Ta thích nàng."

Toàn bộ sắc xuân trong viện như vừa nhận được chỉ thị, để mặc gió cuốn lấy cành đào, cành hạnh, khiến những cánh hoa hồng trắng bay tán loạn. Có cánh hoa đậu trên mái đình, có cánh rơi bên tách trà xanh biếc, có cánh lướt qua gò má ửng hồng của tiểu cô nương, rồi nhẹ nhàng chui vào trong lòng bàn tay nàng, mang theo vài phần hương ngọt ngào.

Phù Dữu không biết đôi tai mình có nghe nhầm gì không.

Chỉ thấy ánh trăng trong đêm xuân thanh mát xuyên qua tầng mây, nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú, gầy gò của công tử trước mặt, mang theo nét dịu dàng ẩn hiện nơi hàng chân mày, hóa thành lời nói khẽ bật ra từ đôi môi mỏng.

"Ta thích nàng."

Lần này, nàng thực sự nghe rõ rồi.

Đôi tay nhỏ bé bối rối, vô thức vén những lọn tóc bên tai ra sau, đôi mắt long lanh bỗng như mặt nước hồ nhỏ vừa bị cơn mưa xuân chạm tới, dậy lên từng vòng gợn sóng bối rối.

Rõ ràng mới vừa uống mấy ấm trà, vậy mà lúc này cổ họng lại khô khốc, nàng ấp úng hồi lâu mà chẳng thể thốt lên lời hoàn chỉnh.

"Sao... sao ngài tự dưng lại nói như vậy..."

"Không phải tự dưng, mà lời này ta nói ra quá muộn."

Những ngón tay như đốt trúc bên dưới bàn lặng lẽ siết chặt lấy vạt áo xanh thẫm, cố gắng giấu đi sự căng thẳng hiếm hoi.

"Ta đã nghĩ quá nhiều, cũng không đủ dũng khí, mãi đến hôm nay mới dám đáp lại tình cảm của nàng. Hy vọng Dữu Nhi đừng... trách ta."

Những lời hôm nay hắn nói ra, tựa hồ còn nhiều hơn cả mười ngày trước cộng lại.

"Nàng là Thái tử phi thì sao, từng là học trò của ta thì thế nào? Nếu nàng vẫn nguyện ý đón nhận ta..."

Giang Hoài Chi khẽ cúi đầu, để mặc những cánh hoa lướt qua hàng mi.

"Chỉ cần Dữu Nhi nói một lời, đoạn đường phía trước, ta nguyện bước cùng nàng."

Giọt lệ ấm nóng lặng lẽ trượt dài trên gò má nàng, như đốt cháy từng ngón tay run rẩy.

"Ta... ta chưa bao giờ không nguyện ý cả..."

Tiểu cô nương thẹn thùng cúi đầu, nhịp thở cũng gấp gáp theo.

"Ta vẫn luôn... luôn rất thích... thích Tam lang mà."

Nàng lắp bắp gọi loạn xạ, khiến Giang Hoài Chi bật cười.

"Nàng gọi như vậy, thật sự khiến ta có chút không quen."

"Ghét chàng ghê."

Phù Dữu dỗi hờn nói.

"Chàng tưởng ta quen lắm sao, ta phải chuẩn bị tâm lý rất lâu đấy!"

"Nàng muốn gọi sao cũng được."

Giang Hoài Chi cưng chiều nàng, từ bên hông lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

"Nếu không phải chuyện của Nguyệt Nhi xảy ra, đẩy ta một bước, không biết còn khiến nàng chịu ấm ức bao lâu nữa... Nghĩ lại, mọi lỗi lầm đều là do ta."

"Chàng cảm thấy nếu Oanh Nguyệt và Giang Hoán có thể bên nhau, thì chúng ta cũng có thể sao?"

"Ngay cả muội muội gả cho một thị vệ ta cũng có thể chấp nhận, vậy cớ gì lại không dám nghe theo trái tim một lần?"

Hắn nhẹ nhàng mở hộp, ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo lập tức tràn xuống, chiếu rọi lên chiếc trâm vàng khắc hoa văn phượng vũ tường vân, bông sen song sinh đan xen nhau, làm tôn lên nét rực rỡ của kim phượng quấn quanh sợi tơ vàng.

"Tiểu nương tử Phù gia, cùng vị trí gia chủ nhà Giang gia, ta - Giang Hoài Chi, đều tuyệt đối không phụ bạc."

Phù Dữu khẽ cụp hàng lông mi, đầu ngón tay e dè chạm vào tua rua đang khẽ đong đưa.

"Hẳn là quyết định rất khó khăn, đúng không?"

"Rất khó."

Hắn không chút giấu diếm.

"Nhưng chưa từng có giây phút nào, so với khoảnh khắc đưa ra quyết định, lại nhẹ nhõm đến vậy."

"Vậy... "

Nàng cố tình hỏi, giọng điệu ngọt như mật.

"Đây là gì vậy?"

"Chiếc trâm ở hội hoa đăng năm đó, Lý Càn Cảnh làm hỏng rồi thì để nó hỏng đi."

Giang Hoài Chi khẽ động đầu ngón tay, dịu dàng đặt vào tay nàng.

"Sau này nàng dùng chiếc trâm này để vấn tóc, được chứ?"

"Hình như ta chưa hiểu lắm."

Tiểu cô nương lại lộ ra vẻ làm nũng, giọng nói yêu kiều.

"Vậy đây là tín vật định tình ư?"

Giang Hoài Chi im lặng hồi lâu, làn da trắng như ngọc lúc này cũng đỏ ửng lên thấy rõ.

"Dữu Nhi rất là hư đấy."

"Sao chàng lại học theo cách nói của Oanh Nguyệt thế!"

"Nàng ấy suốt ngày nói như vậy trước mặt ta, không muốn học cũng tự nhiên học được."

"Chàng!"

"Được rồi, được rồi."

Giang Hoài Chi bật cười, đứng dậy vòng ra phía sau nàng, đầu ngón tay nhẹ lướt qua mái tóc đen nhánh, động tác vừa cẩn thận vừa kiềm chế.

"Là tín vật chỉ thuộc về một mình nàng... Để ta tự tay cài lên cho nàng."

Tua rua đính nơi đuôi phượng khẽ lay động giữa làn tóc nàng, hắn vừa cài xong, chiếc đầu nhỏ liền không chịu yên mà nghiêng qua nghiêng lại.

"Thật đẹp!"

Gương mặt còn xinh đẹp hơn cả trăm hoa kia, lúc này mang theo nụ cười ngọt ngào đến vô tư.

"Tam lang thật tốt!"

"Trong sân ngay cả kính đồng cũng không có, sao nàng đã biết đẹp rồi?" Giang Hoài Chi bị nụ cười rạng rỡ của nàng cuốn theo, hắn không nhịn được vươn ngón tay, nhẹ nhàng chạm lên chóp mũi nàng.

"Có gương mà."

Phù Dữu làm bộ né tránh, kiễng chân, cố tình ngước nhìn hắn.

"Ở ngay trong đôi mắt của người mà ta yêu."

Nàng vóc dáng nhỏ bé, kiễng chân lên, nhưng lại kiễng quá sức, chưa kịp để ánh mắt nóng bỏng và kiềm chế của hắn rời khỏi đôi môi đỏ mọng, nàng đã lảo đảo ngã vào vòng tay hắn.

Giang Hoài Chi theo phản xạ ôm lấy nàng, cảm nhận được thân thể mềm mại đang không yên trong tay mình, không khỏi bật cười.

"Nàng lại học mấy trò này ở đâu thế?"

"Ta cũng không biết nữa..."

Tiểu nương tử ủ rũ, khuôn mặt đỏ bừng, gần như có thể nhỏ ra máu.

"Khi những người khác bày ra dáng vẻ đó, chẳng phải đã được hôn hôn rồi sao, sao ta lại suýt ngã vậy...?"

"Tại sao ta lại không biết, Dữu Nhi nói chuyện mạnh bạo như vậy nhỉ?"

Nói cho cùng thì hắn vẫn là công tử của dòng họ Đế sư đã được răn dạy hơn hai mươi năm giữ mình, nghe những lời thẹn thùng thẳng thắn như vậy vẫn không nhịn được mà dạy dỗ nàng một câu.

"Không được nói bừa."

"Được rồi, được rồi."

Nàng ngoan ngoãn để hắn ôm, thả lỏng tận hưởng cái ôm mà nàng đã từng nằm mơ không biết bao nhiêu lần.

"Vậy... Sau khi thành thân rồi, có thể nói được không?"

"Ừ, sau khi thành thân thì có thể."

Hắn đột nhiên hạ thấp giọng, hơi thở mát lạnh lướt qua bên tai nàng.

"Không cần học theo người khác, ta sẽ dạy nàng."

Khuôn mặt vốn đã đỏ ửng của nàng giờ đây như bị ném vào trong chảo dầu, đột ngột bùng cháy lên.

Sao nàng không biết, hắn cũng là kẻ xấu xa như vậy!

Cái gì mà tiên nhân trong miệng các tiểu thư, hắn xấu xa đến chết được!

Giang Hoài Chi nhìn nàng, gương mặt đã gần như biến thành màu gan heo, ánh mắt có chút bối rối, đột nhiên cảm thấy không thoải mái.

Hắn nói những lời đùa nghịch ấy, chứ không phải chuyện gì khác.

Nàng có phải... hiểu nhầm gì rồi không?

Gió đêm thổi qua, những bụi cây nhỏ xào xạc, Tân Di ẩn mình sau lá xanh nhìn về phía hai người đứng trong đình, đôi mắt lộ vẻ phức tạp.

Dù sao thì, tiểu thư của nàng đã nghỉ qua đêm ở Đông Cung, nàng tưởng rằng Giang Thái Phụ đến đây là để khuyên nhủ tiểu thư đoạn tuyệt những tưởng tượng, sống an ổn, nên đối với hành động vượt rào này, nàng cũng không làm ầm lên, thậm chí còn cho các nha hoàn một ít tiền bịt miệng.

Ai ngờ, vị công tử thanh tao này lại hành xử quá mức, không những không dập tắt ý định của tiểu thư, mà còn công khai bày tỏ tình cảm, đẩy tiểu thư vào một hố lửa lớn hơn!

Tiểu thư nhà nàng là vị thê tử đã định của thái tử, tương lai là Hoàng hậu, sống cuộc đời vinh hoa phú quý, sao có thể vì người này mà đánh cược tính mạng?

Hơn nữa, Đông Cung bên kia đã ấn định ngày cưới rồi.

Nàng ta cầm trong tay một đống thiệp mờ dày đặc từ Đông Cung, cùng một bản kế hoạch chọn ngày lành tháng tốt để gả, quyết đoán đặt chúng lên đầu giường của tiểu thư.

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...