Ánh mắt Giang Hoài Chi cũng u ám.
Hắn biết người nọ đã chuẩn bị một quả hồ lô băng từ lâu. Chỉ không ngờ vị Ngu Phi nương nương được sủng ái nhất hậu cung này lại hung hăng ngang ngược tới mức dám khiêu khích học trò của hắn ngay tại đây, thật sự khiến hắn vô cùng không vui.
Hắn bình tĩnh ngước mắt nhìn sang, quả nhiên thấy tiểu cô nương tức giận đến mức hận không thể xông lên đánh cho bà ta một trận, rồi lại mạnh mẽ kiềm chế bản thân, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì nhẫn nhịn.
“Trẫm thấy rất đẹp.” Hoàng đế cũng không chú ý tới bầu không khí kỳ lạ của mấy người phía dưới, chỉ nhìn hồ lô băng kia gật đầu: “Ái phi có tâm.”
“Cảm ơn Bệ hạ.”
Ngu Phi vừa mới được khen ngợi, từng động tác giơ tay nhấc chân đều tràn đầy vẻ đắc ý, hành lễ xong bèn quay đầu lại: “Không biết Phù tiểu nương tử có thích không?”
Thích cái đầu ngươi.
Nghĩ đến dáng vẻ nửa sống nửa chết của Giang Oanh Nguyệt khi được cứu ra từ trong nước, Phù Dữu nắm chặt bàn tay nhỏ dưới gầm bàn, hít một hơi thật sâu, nở nụ cười xinh đẹp đứng dậy.
“Tất nhiên là thích.” Cố tình giọng nói của nàng lại ngọt ngào trong trẻo: “Chỉ không biết nương nương lấy khối băng tốt như vậy từ đâu và làm thế nào để chạm khắc khéo léo được như vậy?”
“Tất nhiên để chúc mừng sinh nhật tiểu nương tử, bổn cung đã cố ý mời thợ giỏi bên ngoài cung.” Ngu Phi ung dung trả lời: “Bổn cung chỉ quan tâm đến hình dáng cuối cùng, nếu tiểu nương tử tò mò, ít ngày nữa bổn cung sẽ hỏi cho tiểu nương tử.”
“Ta thấy rất quen mắt, không phải lấy từ đầm băng trong rừng ở ngoại thành chứ?”
Từng lời của nàng tựa châu ngọc, dường như đã diễn tập cảnh tượng này vô số lần ở trong đầu.
“Vậy sao? Ngoại thành có đầm băng ư?” Ngu Phi che miệng tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó bật cười: “Bổn cung ở trong thâm cung đã lâu, không được tự do như tiểu nương tử, nên không biết nhiều chỗ tốt như vậy.”
Ý bà ta là nàng suốt ngày chạy lung tung không có quy củ.
Phù Dữu nghe hiểu, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ tức giận, không kịp phân biệt tốt xấu, cứ thế đáp trả: “Việc ta ham chơi cả kinh thành đều biết, không phải tin tức mới mẻ gì, nhưng cái gọi là sống lâu trong thâm cung của nương nương lại biết rõ mọi thứ bên ngoài cung, đó mới là chủ đề trò chuyện đầy sâu xa.”
Thấy lời nói của nàng ngày càng quá đáng, Phù Tòng Nam không biết chuyện, thấy nữ nhi nói vậy thì trong lòng hoảng sợ, lập tức đứng dậy quát nàng dừng lại: “Hồ đồ! Ngu Phi nương nương chúc mừng sinh nhật con, con lại ở đây miệng lưỡi sắc bén, về chỗ của con đi!”
Giang Hoài Chi ở một bên nghe vậy thì bật cười, bất đắc dĩ đỡ trán.
Đứa nhỏ này… Giết địch một ngàn có thể tự tổn hại một ngàn hai.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn dịu dàng mở miệng: “Thừa tướng đại nhân, cứ để nàng nói hết đi.”
Nhiều người có mặt tỏ ra nghi ngờ, nhưng vì tôn trọng Giang gia nên tạm thời không nhiều lời. Phù Dữu lại giống như được ủng hộ tinh thần, nghiêm túc hành lễ với Đế Hậu: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, con muốn cho gọi nha hoàn Mộc Lan của con tiến vào.”
Được sự cho phép, Mộc Lan nhanh chóng bê một chiếc hộp tiến vào, mở ra trước mặt mọi người, chỉ là vài mảnh vụn băng nhỏ.
“Đây là băng được lấy từ đầm nhỏ ở ngoại thành.”
Phù Dữu cầm một mảnh băng nhỏ lên, ngón tay trắng nõn lập tức đỏ lên vì buốt lạnh: “Đầm nhỏ kia gần như không có ai biết đến, nhưng hôm đó khi chúng ta tới, lại có người cố tình đập vỡ băng từ trước.”
Nàng càng nói càng tức giận.
“Kinh thành nhiều nơi có băng như vậy, nương nương lấy băng làm quà là giả, cố tình hại người rơi xuống nước mới là thật!”
“Tiểu nương tử cẩn thận lời nói!”
Nói đến đây, hốc mắt của Ngu Phi thoáng chốc đã đỏ lên, tủi thân như một đoá sen hồng vừa nhô ra khỏi mặt nước.
“Rơi xuống nước cái gì? Bổn cung chỉ thật lòng muốn chúc mừng ngươi, ngươi lại chụp cái mũ lớn xuống đầu bổn cung!”
“Nương nương làm quả hồ lô băng lớn như vậy, nhất định phải có dụng cụ chứ?” Nàng ép sát từng bước: “Nói nhiều cũng vô ích, nương nương lấy dụng cụ đục băng ra cho mọi người nhìn xem, nếu vết cắt không ăn khớp, ta sẽ xin lỗi nương nương!”
Dứt lời, trong lòng nàng cũng lo lắng.
Nàng tin tưởng mười phần mười vào tin tức Giang Hoài Chi cung cấp cho mình, nếu hắn dám lừa mình loại chuyện này, đến lúc đó dù nàng có mất mặt cũng phải kéo hắn xuống nước!
Ngu Phi nghe vậy lại có chút nóng nảy, nhưng không đợi bà ta nói chuyện, Hoàng hậu ở trên đã chậm rãi mở miệng: “Đến Thục Hoa Cung xem thử đi.”
Trong mắt bà ta xẹt qua một chút hoảng loạn không dễ phát hiện, đôi mắt đỏ hoe yếu ớt đáng thương nhìn về phía Thánh thượng vẫn luôn im lặng nãy giờ, nhưng chỉ nhận được một câu nhàn nhạt: “Đi đi.”
Nói thật, người làm Hoàng đế như ông cũng thấy hơi phiền.
Trước mặt các triều thần, hậu cung của ông đột nhiên hỗn loạn, tuy rằng ngày thường ông sủng ái Ngu Phi, nhưng sao có thể không giữ thể diện cho Hoàng hậu ở trước mặt mọi người. Đến lúc đó các ngôn quan mỗi người một bút vạch tội ông, đám quan sử đổ thêm dầu vào lửa, ông không cần thanh danh nữa sao.
Giang Hoài Chi ở một bên im lặng lắng nghe, trên mặt không chút gợn sóng, tựa như thần tiên không có chuyện gì liên quan đến mình.
Hắn đã nghiên cứu kỹ lưỡng tâm lý của đương kim thánh thượng, nếu gửi một quyển tấu chương kèm chứng cứ lên. Mặc dù tình cảm giữa Hoàng đế và Hoàng hậu sâu đậm, nhưng từ xưa đến nay người mới luôn thắng người cũ. Việc này vẫn chưa thật sự hại đến ai, chưa chắc ông đã chịu nhúng tay vào, tất nhiên phải đợi đến khi tiền triều và hậu cung đều có mặt, như vậy mới dễ khiến ông buông lỏng miệng.
Không lâu sau, đại cung nữ do Hoàng hậu tự mình phái đi đã trở lại, quả nhiên trên tay có cầm theo dụng cụ đục băng, phía sau nàng ta còn có người được Giang Hoài Chi sắp xếp từ lâu - Thợ thủ công làm ra hồ lô băng.
Nhìn thấy người thợ thủ công kia, gương mặt tựa hoa đào của Ngu Phi biến sắc thấy rõ.
Rõ ràng bà ta đã bí mật sai người đi diệt khẩu, sao người này lại có thể xuất hiện ở đây?!
Nhìn đồ vật kia, Phù Dữu cắn môi, mùi hương thơm ngọt của bánh anh đào vẫn còn sót lại ba phần, nàng mượn vị ngọt này làm rượu, quả quyết bước tới lấy dụng cụ đập vỡ một góc hồ lô băng!
“…” Giang Hoài Chi im lặng, mọi người trong điện cũng ngơ ngác.
Dù thế nào cũng đừng đập vỡ quả hồ lô dùng để chúc mừng sinh nhật của bản thân mình chứ!
Hồ lô vốn mang ý nghĩa trường thọ, hiện giờ đập vỡ hồ lô, thật sự …
Quá xui xẻo.
Nhưng dù sao tiểu nương tử vẫn còn trẻ, không để tâm đến việc trường thọ, chỉ cầm vụn băng so sánh với góc hồ lô, hình dáng lỗ hổng tương tự.
Không đợi Ngu Phi biện minh, thợ thủ công phía sau đã phủ phục dưới mặt đất, vừa dập đầu vừa khóc: “Bệ hạ minh giám, thảo dân chỉ nhận tiền làm việc, thật sự không biết có quý nhân muốn đến nơi đó vào hôm ấy, càng không cố ý hại các quý nhân rơi xuống nước, thảo dân hoàn thành công việc lại rước lấy họa sát thân, xin Bệ hạ khoan hồng…”
Hắn ta khóc rất thảm thiết, không ngừng dập đầu trên mặt đất, gần như sắp ngất đi.
Chỉ là lời nói của hắn ta…
Phù Dữu im lặng, lặng lẽ liếc nhìn vị công tử mà nàng cho rằng tuấn tú nhất thiên hạ kia một chút.
Công tử đang tiện tay rót trà, thái độ nhàn nhã, dịu dàng nhìn lại.
Hiểu rồi, nhất định là hắn dạy.
Suy cho cùng, dù nàng có lười biếng thế nào, chắc chắn cũng biết nhiều chữ hơn những người làm nghề thủ công, mà ngay cả bản thân nàng còn không nói được hai từ “minh giám” này.
Đúng là huynh đệ đồng môn.
“Đủ rồi.” Hoàng đế hơi mất kiên nhẫn, giơ tay ngăn người đang khóc tang kia lại: “Hôm nay các ngươi diễn một vở kịch lớn trước mặt trẫm, cuối cùng lý do là gì?”
Nghe được câu hỏi, Phù Dữu vội vàng xoay người bẩm báo: “Thưa Bệ hạ, Ngu Phi nương nương điều tra hành tung của người khác, cố ý hại người rơi xuống nước, Dữu Nhi cầu xin Bệ hạ trừng trị nghiêm khắc!”
Dứt lời, nàng lập tức bật khóc, những vệt đỏ xinh đẹp dần lan rộng quanh đôi mắt tròn, chóp mũi và gương mặt trắng nõn cũng lây nhiễm ba phần hào quang. Từng giọt nước mắt lớn như hạt ngọc trai bị vỡ vụn, lần lượt lướt qua đôi môi mỏng run nhè nhẹ, rơi thẳng xuống bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt của nàng.
Mỹ nhân rơi lệ, ai nấy đều xúc động.
Chỉ có khoé môi Giang Hoài Chi và Lý Càn Cảnh là đồng thời giật giật, cạn lời.
Có phải diễn trò… hơi lố rồi không.
Ngu Phi cũng nghĩ như vậy.
Mặc dù bà ta tức không chịu nổi nhưng vẫn phải giả bộ ấm ức để cầu xin sự quan tâm của Thánh thượng, tuy nhiên dường như khóc không đẹp bằng Phù tiểu nương tử mỹ nhân đệ nhất kinh thành, nên bà ta lại càng tức giận hơn.
Nhìn ánh mắt của những người xung quanh dành cho Phù tiểu nương tử dần từ nghi ngờ vô thức biến thành đau lòng, trong lòng Ngu Phi quýnh lên, dứt khoát không lòng vòng với nàng nữa, đáng thương nói: “Tiểu nương tử một mực khẳng định bổn cung hại người rơi xuống nước, bổn cung thật sự không biết rốt cuộc mình đã vô ý làm hại ai mà khiến tiểu nương tử không chịu bỏ qua như vậy …”
Hoàng đế cũng khẽ gật đầu: “Dữu Nhi, con luôn miệng nói cái gì rơi xuống nước, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Mỹ nhân lập tức bỏ dở việc rơi lệ, Phù Dữu nâng gương mặt nhỏ tràn đầy nước mắt lên, nhưng lại cứ thế nghẹn họng.
Nàng quên mất.
Nàng nói một lúc lâu nhưng lại chưa nói ra thông tin quan trọng mà người khác muốn nghe nhất ——
Chuyện Giang Oanh Nguyệt rơi xuống nước.
Nàng thừa nhận, nàng thật sự không biết phải trả lời câu hỏi của Ngu Phi như thế nào.
Nếu không nói ra danh tính của người rơi xuống nước, khả năng chuyện này sẽ biến thành việc nàng gây rối trên điện, khó lòng xử tội hậu phi ở trước mặt mọi người, không khéo còn phải nhờ cha đứng ra bảo vệ nàng. Nhưng nếu nói ra… Nàng biết nói thế nào!
Chẳng lẽ phải cho tất cả mọi người đều biết, đích nữ của gia tộc Đế sư Giang gia nặng quy củ và lễ nghĩa nhất bị rơi xuống nước, cả người ướt đẫm được chính tay thị vệ cứu lên sao?!
Hiện tại Giang Oanh Nguyệt đang ở độ tuổi bàn chuyện kết hôn, cũng được công nhận là quý nữ danh môn tri thư đạt lễ nhất. Làm sao nàng ấy có thể sống sót được ở kinh thành khi chuyện hoang đường không chịu nổi như vậy đều bị mọi người biết đến, trở thành chủ đề bàn tán sau bữa tối của mọi nhà?
Huỷ hoại danh tiếng của nàng ấy khác gì lấy đi mạng sống của nàng ấy?
Hai tay Phù Dữu siết chặt thành nắm đấm, kéo theo bả vai cũng không nhịn được mà run rẩy. Nàng cắn mạnh môi dưới, giọt nước mắt lớn như hạt đậu lại rơi xuống như sao trời, cảm giác nóng bỏng khiến mặt nàng vô cùng khó chịu.
Lần này thật sự không phải diễn.
Mà ở bên kia, Ngu Phi nhếch lên nụ cười lạnh không dễ phát hiện, tiếp tục tra khảo: “Tiểu nương tử, rốt cuộc là ai không cẩn thận rơi xuống nước, ngươi mau nói ra, bổn cung thật sự oan ức…”
Giang Hoài Chi khẽ thở dài, ngón tay thon dài vân vê chén trà ngọc, chén trà rơi xuống bàn phát ra tiếng va chạm giòn tan.
Hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chậm rãi chắp tay bước về phía trung tâm của trò cười, mặt mày tinh xảo vẫn giữ vẻ dịu dàng như thường lệ, tuy nhiên lại có thêm vài phần gió tuyết lạnh căm trong đêm đông.
“Tất nhiên là có người rơi xuống nước.” Lời nói của hắn trong trẻo ôn hoà, tựa như ngọc trai rơi xuống đĩa ngọc: “Dữu Nhi hiểu chuyện, sẽ không làm loạn trước điện.”
“Hoài Chi.” Hoàng đế nhíu mày, giọng nói đầy vẻ uy h**p và áp bức: “Cuối cùng là ai rơi xuống nước?”
Giang Hoài Chi cười ấm áp, nhẹ nhàng hành lễ, nhưng lời nói ra lại khiến người ta phải kinh ngạc.
“Thần, rơi xuống nước.”
Phù Dữu:?
Ngu Phi:???
