Không khí trong điện trở nên yên tĩnh lạ thường.
Đường đường là nam nhi bảy thước, rơi xuống nước tự mình trèo lên là được, ai lại để học sinh tới làm loạn trước điện, túm lấy phi tần hậu cung không chịu bỏ qua?
Cho dù thật sự là Ngu phi làm hại, với tư cách là Thái phó đương triều, Đế sư tương lai bác học đa tài, lại rơi vào bẫy của phi tần trong thâm cung, nói ra cũng vô cùng mất mặt!
Chưa nói đến mọi người, ngay cả Hoàng đế cũng có chút không vui: “Hoài Chi, loại chuyện này ngươi cũng muốn ồn ào trước mặt trẫm đòi lời giải thích sao?”
“Thần không dám.”
Giang Hoài Chi vén áo quỳ xuống, dáng người cao lớn lại không thấy thấp đi nửa phần.
“Nhân chứng vật chứng đầy đủ, mặc dù thần không muốn suy đoán động cơ chuyến này của Ngu phi nương nương, nhưng may hôm ấy thần có công việc phải đi qua con đường đó, thấy nha hoàn đi theo bị uy h**p, va chạm Phù tiểu nương tử và tiểu muội trong nhà. Đầm nước không băng, Hoài Chi thuộc giới văn thần không có võ công chống đỡ, dưới tình thế cấp bách chỉ đành phải lấy thân ra hỗ trợ, nên mới vô ý rơi xuống đầm nước lạnh.”
Giọng nói của hắn trong trẻo, dường như có một loại ma lực thần kỳ không thể diễn tả thành lời, từ Hoàng đế cho tới triều thần đều nghiêm túc lắng nghe hắn chậm rãi kể lại.
“Thân là nam nhân, nếu kẻ hèn này rơi xuống nước thì thật sự không nên quấy rầy Hoàng thượng, nhưng dù việc đó nhắm vào Phù tiểu nương tử hay tiểu muội của thần thì đều nhằm mục đích huỷ hoại danh dự của người khác. Đại Tĩnh lấy lễ lập quốc hơn ngàn năm qua, điều coi trọng nhất là danh tiếng, tên tuổi để lại cho đời sau. Thần tin rằng những thủ đoạn gây tổn hại cho người khác đều bị chư vị có mặt ở đây khinh thường, càng không được sự đồng ý của Bệ hạ.”
“Vậy nên thần lên tiếng không phải vì bản thân mình, việc thần làm, về tư là lo lắng cho vì muội muội và học trò của mình, về công là muốn khẳng định ý nghĩa ban đầu khi Đại Tĩnh chúng ta lập quốc. Mọi lời nói và hành động của bá tánh trong thiên hạ đều dựa vào triều đình, người trong bức tường cung này cũng được tôn trọng, thần cả gan vượt quá quy củ, hy vọng Bệ hạ sẽ thực thi công lý trước thiên hạ.”
Phù Dữu dùng đôi mắt đẫm lệ chưa tan ngơ ngác nhìn người trước mặt không kiêu ngạo không nhún nhường chắp tay hành lễ, thật lâu sau mới lén hít một hơi.
… Hắn nói quá hay.
Từ chuyện vô tình rơi xuống nước đến việc thực thi công lý trước thiên hạ, không biết bằng cách nào mà hắn lại xoay chuyển được tình thế chỉ trong chốc lát. Rõ ràng là những thủ đoạn xấu xa trong hậu cung lại được hắn nâng lên thành chuyện thiên hạ, cảm giác hắn còn biết diễn hơn nàng.
Nàng nghe xong như lọt vào trong sương mù, ngẩng đầu thấy dáng vẻ trầm ngâm Hoàng đế, trong mắt dần xuất hiện ánh sáng.
Hắn thật sự có thể thuyết phục Hoàng đế?
Hình như hắn có chút lợi hại, mặc dù lời hắn nói nàng nghe không hiểu lắm, nhưng từng chữ nói ra đều vững vàng, khí phách, cứ thế chạm vào trái tim, khiến tự nhiên mọi người lại có cảm giác tin tưởng vào hắn.
Lúc nhỏ nàng hay chạy ra đường nghe người ta kể chuyện, trong tưởng tượng của nàng, nam chính luôn có dáng vẻ bụng đầy thi thư, khí chất cao quý.
Hoá ra người như vậy thật sự tồn tại, không phải kiểu người được dựng lên trong truyện để dỗ các bé gái vui vẻ.
Nghĩ như vậy, nàng vô thức liếc nhìn người nọ thêm vài lần, cho đến khi ngoài cửa truyền đến động tĩnh.
Phù Dữu quay đầu lại nhìn, hai mắt đột nhiên mở to.
Đây… Đây không phải là nha hoàn ngày ấy bị Giang Hoán đâm chết sao? Vậy mà nàng ta lại không chết?
Nàng vẫn còn nhớ rõ, kiếm Giang Hoán cắm thẳng vào ngực nàng ta, máu chảy đầy đất khiến nàng gặp ác mộng suốt mấy ngày!
“Bệ hạ tha mạng, Bệ hạ tha mạng… Là, là Ngu Phi nương nương đưa bạc cho nô tỳ, bảo nô tỳ đẩy Phù tiểu nương tử xuống nước, không phải nô tỳ muốn hại người, không phải nô tỳ… Cầu xin các ngài tha cho nô tỳ…”
Sắc mặt của nha hoàn kia tái nhợt như tờ giấy, bị người ném xuống đất linh hồn nhỏ bé gần như không còn, thân thể run rẩy khóc lóc xin tha mạng, kể lại toàn bộ việc Ngu Phi sai bảo nàng ta thế nào, dù lời kể có rời rạc đến đâu, khán giả của trò hề này vẫn sẽ hiểu!
Chỉ nghe thấy một câu đầu tiên, sau lưng Phù Dữu đã toát mồ hôi lạnh.
Chẳng trách hôm đó nàng lại cảm thấy nha hoàn này nhắm vào mình, hoá ra vốn dĩ người bị hại chính là nàng, chứ căn bản không phải Oanh Nguyệt!
Mười mấy năm qua nàng luôn có tiếng là lười biếng, suốt ngày chỉ biết ăn ngủ ngủ ăn, không trêu chọc đến ai cũng không có hứng thú đi tìm ai gây chuyện, tại sao lại sử dụng thủ đoạn hiểm độc với người lười biếng như nàng ?!
Nghĩ tới đây, nàng hung hăng trừng mắt về phía Ngu Phi, hận không thể xông lên đánh cho người này một trận ngay tại chỗ.
Chỉ là lần này đến lượt Ngu Phi sắc mặt tái nhợt, thân hình yếu ớt như cành liễu kia nghe vậy có chút đứng không vững, thế nhưng vẫn yêu kiều ngã xuống đất, nằm dưới ghế khóc đến đau lòng: “Bệ hạ…”
“Đủ rồi.” Hoàng đế vung ống tay áo kéo bà ta dậy, lông mày cau chặt dường như đang bực bội tới cực điểm: “Mỗi ngày trẫm đều ở bên ngươi, chiều chuộng ngươi, vậy mà ngươi còn có thời gian làm ra những thủ đoạn hèn hạ như vậy!”
“Bệ hạ, thần thiếp không phải như thế, thần thiếp không phải…”
Hoàng hậu ngồi đoan trang bên cạnh, lạnh lùng liếc nhìn vị mỹ nhân xinh đẹp khóc đến đáng thương, đáy lòng xuỳ một tiếng.
Thứ không lên nổi mặt bàn.
Bà cầm khăn thêu bên cạnh lên cẩn thận lau tay, không buồn không vui mở miệng: “Trước mặt triều thần, Ngu Phi muội muội còn muốn khóc đến bao giờ?”
Lời này vừa châm chọc cũng vừa nhắc nhở, Hoàng đế nhìn thoáng qua các triều thần, sắc mặt có vẻ bực bội hơn, nhưng vẫn không giấu được sự đau lòng: “Ngươi lòng dạ bất chính, hành vi không đứng đắn, trẫm phạt ngươi cấm túc một tháng, chớ có ầm ĩ nữa, lui ra đi!”
Những lời này vừa nói ra, ngay cả Phù Dữu cũng không khỏi giật mình.
Hả? Chỉ một tháng?
Đến bây giờ Oanh Nguyệt vẫn còn ho vì nhiễm lạnh đấy!
Hiển nhiên Giang Hoài Chi cũng không hài lòng với phán quyết như vậy, ánh mắt bình tĩnh nhưng lạnh lùng, cuối cùng hắn chắp tay nói: “Lấy lễ trị quốc là mong muốn của Bệ hạ, cũng là mong muốn của bá tánh, nếu vi phạm lễ nghi, vượt quá quy củ nhưng lại xử lý thiên vị, e rằng sẽ khiến lòng người rét lạnh, mong Bệ hạ nghĩ lại.”
Phù Dữu cảm thấy hắn có chút điên rồi.
Đương sự bị mắng quanh co cũng nghĩ như vậy, trên mặt dần lộ ra vẻ tức giận: “Ý của ngươi là trẫm thiên vị Ngu Phi, phán quyết quá nhẹ?”
Áp lực quá lớn từ thiên tử khiến mọi người trong điện gần như không dám thở mạnh, nhưng Giang Hoài Chi lại không hề tỏ ra sợ hãi, mặt mày cứng rắn điềm tĩnh tựa như gió mát trăng thanh: “Nhẹ.”
“Được, được!” Phía dưới liên tục có tiếng hít vào, Hoàng đế nhất thời tức giận đến bật cười: “Không hổ là gia chủ đời kế tiếp của Giang gia, khí phách này của Giang gia thật sự chỉ có hơn chứ không kém!”
Giang Hoài Chi đang quỳ gối nhưng lại giống như cây tùng xanh cao ngất, sự uy nghiêm của thiên tử trút thẳng xuống người hắn như mưa rền gió dữ, lưng hắn vẫn không cong xuống dù chỉ một chút, mặc dù hắn tự xưng là văn thần, thế nhưng lưng còn thẳng hơn cả võ tướng.
Hắn không nói một lời, nhưng cũng không lùi một bước.
Thật lâu sau, Hoàng đế v**t v* tay vịn của chiếc ghế làm từ gỗ đàn hương, nhìn người bạn đồng hành lâu dài của Thái tử trong tương lai, cuối cùng cười lạnh.
“Ngu Phi lòng dạ hiểm ác, hãm hại quý nữ của triều thần, trẫm tước bỏ Phi vị giáng xuống hàng Tần, cấm túc ba tháng phạt bổng lộc nửa năm, hài lòng chưa?”
Giang Hoài Chi chỉ mỉm cười dịu dàng, nhàn nhạt bái lạy: “Cảm ơn sự phán quyết của bệ hạ.”
Giang Hoài Chi cơi như đã buông tha chuyện này, nhưng Ngu Phi thì sắp điên rồi.
Phi và Quý phi chỉ cách có một bước, nhưng Tần và Phi lại như cách cả vực sâu. Bà ta phải dốc hết tâm sức mới leo được tới vị trí ngày hôm nay, mắt thấy chức vụ Quý phi sắp lừa tới tay rồi, chẳng lẽ vì một câu nói của Giang Hoài Chi mà bao nhiêu năm vất vả của bà ta lại uổng phí?!
Mất đi ân sủng chẳng khác gì lấy mạng bà ta trong thâm cung này!
Khuôn mặt xinh đẹp dần tựa như núi lở, Ngu Phi không rảnh lo quá nhiều, hoảng hốt lảo đảo chạy đến trước mặt Phù Dữu, nắm lấy tay nàng, không còn nhìn ra vẻ kiêu ngạo trước đó: “Tiểu nương tử, bổn cung không nên có suy nghĩ lệch lạc, xin tiểu nương tử tha thứ…”
Bà ta hèn mọn đến mức ngay cả Phù Dữu cũng phải sững sờ tại chỗ vì khó tin.
“Tiểu nương tử, cầu xin tiểu nương tử nói đỡ cho bổn cung vài lời, là lỗi của bổn cung, bổn cung không dám làm như vậy nữa …” Ngu Phi lay tay nàng giống như phát điên, bắt đầu nói không lựa lời: “Bổn cung là Phi, sao có thể làm Tần, sao có thể làm Tần…!”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào hai người bọn họ, mặc dù Phù Dữu rất tức giận, nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy, nàng cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Nàng lùi lại một bước, kéo tay Ngu Phi ra khỏi người mình.
“Ta không phải người tốt lành gì, nên không có chuyện ta nói đỡ cho ngài.” Khi mở miệng, nàng vẫn giữ thái độ giết địch một ngàn tự tổn hại một ngàn hai: “Ta chỉ muốn biết, cả ngày ta hết ăn lại ngủ, ta đắc tội với ngài chỗ nào?”
“Bổn cung… Bổn cung…”
Bà ta bổn cung một lúc lâu vẫn không tìm được cớ, mà ở bên kia Giang Hoài Chi đã sớm đứng dậy, chắp tay thản nhiên đứng một bên, diện mạo rất có phong thái của thần tiên, nhưng khi mở miệng lại chẳng thèm giữ cho người ta ba phần thể diện.
“Việc trò làm Thái tử phi đã đắc tội với bà ta.”
Phù Dữu và Lý Càn Cảnh đồng thời “Hả?” một tiếng.
“Được sủng ái nhiều năm, nhưng lại không kết trái, tất nhiên phải tính toán cho tương lai, may mắn cháu gái trong nhà lớn lên xinh đẹp, chỉ cần huỷ hoại danh dự của trò, bà ta tự nhiên sẽ có cơ hội đẩy cháu gái đến bên cạnh Thái tử điện hạ.”
Dứt lời, hắn lại hơi cong khóe môi.
“Phải không, Ngu Phi nương nương?”
Ngu Phi lập tức ngã ra đất, trong mắt thoáng lóe lên hận ý không thể kiềm chế, khóc gần như cạn cả nước mắt.
“Kéo xuống đi!”
Hoàng đế đã tức giận, so với chuyện Ngu Phi làm ra, điều khiến ông càng căm phẫn hơn chính là hậu cung thối nát của mình cứ thế bị vạch trần trước mặt các đại thần trong triều.
Mặt mũi của thiên tử vô cùng quan trọng, dù thế nào cũng không thể để bọn họ nói tiếp!
“Bệ hạ, bệ hạ…”
Phù Dữu nhìn vị sủng phi trong bộ váy áo đỏ rực không ai bì nổi, bị mấy tên thái giám xông vào kéo đi không chút thương tiếc, khóc lóc thảm thiết hoàn toàn không để ý đến thể diện của mình, khó tránh khỏi có chút thổn thức, nhưng ngoài miệng chỉ hừ nhẹ một tiếng.
Xứng đáng!
Nàng không hề muốn làm Thái tử phi, còn suýt chút nữa mất mạng!
Nàng nghiến răng, sau đó ném ánh mắt hình viên đạn qua.
Lý Càn Cảnh bị oán khí từ trên trời rơi xuống làm bị thương: “…?”
