“Người anh em, hai người đứng lên đi.” Ngụy Xuyên không chút khách khí đuổi người đi, tự mình ngồi xuống bên cạnh Mạnh Đường.
Một trong hai người bị đuổi “hầy” một tiếng: “Là em mắt mù, đây là bạn gái anh Xuyên hả?”
“Không—”
“Anh Xuyên, bạn gái anh cũng xinh thật đấy, hai người đi du lịch à?”
“Đến chơi thôi,” Ngụy Xuyên đáp lại sự nhiệt tình của họ, “Nhưng cô ấy không—”
“Em là người Nhạn Thanh, ở đây chẳng có gì chơi đâu.”
“Anh Xuyên, hai người gọi món gì rồi, để em mời.”
“Không cần không cần.” Ngụy Xuyên vội vàng ngăn cản, “Tôi trả tiền rồi.”
“Anh Xuyên, chụp chung kiểu ảnh được không?”
“Được,” Ngụy Xuyên hào phóng nhận lời, “Nhưng bàn nhỏ, đông người thế này cũng không ngồi được, bạn tôi cũng không thoải mái.”
“Cảm ơn anh Xuyên, chụp xong bọn em đi ngay.”
Ngụy Xuyên thở phào nhẹ nhõm, quay đầu cười với Mạnh Đường.
Chụp ảnh xong ông chủ bưng đồ ăn tới, còn cười hì hì hỏi một câu: “Chàng trai, cậu là ngôi sao à?”
“Không ạ, cháu chỉ là sinh viên thôi.” Ngụy Xuyên bật cười, “Chú ơi, chú nhanh lên, nồi cháy rồi kìa.”
Ông chủ bị cậu lừa một vố, quay đầu nhìn nồi.
Mạnh Đường lẳng lặng tăng tốc độ ăn, vì chuyện vừa rồi mà mấy bàn xung quanh cứ nhìn về phía này.
Ngụy Xuyên lùa vài miếng là xong rồi cùng Mạnh Đường rời khỏi quán.
Ra đến ven đường Mạnh Đường không còn cảm giác khó chịu vì bị người ta nhìn chằm chằm nữa.
Ngụy Xuyên nói: “Tôi đưa cậu về nhé.”
Mạnh Đường không thích làm phiền người khác: “Thôi không cần đâu, tôi tự bắt xe, cậu cũng về khách sạn đi.”
“Bây giờ là buổi tối, cậu là con gái tôi không yên tâm, đi thôi.” Ngụy Xuyên vừa nói vừa đặt xe trên điện thoại.
Điện thoại của ông cụ cũng gọi tới, Mạnh Đường bắt máy: “Cháu đang về rồi ạ.”
Cúp điện thoại, cô vô tình lướt thấy số của Tạ Linh Âm liền nói: “Cũng không biết Linh Âm thế nào rồi.”
“Giờ này chắc đến nhà rồi.” Ngụy Xuyên giơ tay xem giờ, “Cậu không yên tâm thì trước khi ngủ hỏi cậu ấy xem.”
Cũng chỉ có thể thế thôi.
Về đến nhà Ngụy Xuyên không vào cửa.
Mạnh Đường chào tạm biệt cậu rồi quay người vào sân.
Ông cụ vẫn chưa ngủ, thấy cô liền hỏi một câu: “Thằng nhóc kia đưa cháu về à?”
“Vâng.”
“Nhà nó làm gì?”
Mạnh Đường lắc đầu: “Cháu không biết, chỉ biết là khá giàu.”
“Hoàn cảnh gia đình cháu biết không?”
Mạnh Đường phản ứng lại: “Ông nội, ông hỏi cái này làm gì?”
“Không phải bạn học cháu sao, ông hỏi chút.”
Đây là sợ mình kết bạn không cẩn thận sao? Mạnh Đường cười: “Nghe nói có ba chị gái, cô là bác sĩ.”
“Ba chị gái?” Ông cụ trừng mắt, “Trọng nam khinh nữ à? Gia đình như thế thì không ổn lắm đâu.”
Mạnh Đường hơi mệt, thực sự không còn sức để nói chuyện nữa, bèn bảo: “Ổn hay không cũng chẳng liên quan đến chúng ta, ông đi ngủ đi ạ, hoặc ông thực sự tò mò thì mai tự hỏi cậu ấy.”
“Mai nó vẫn đến?”
“Vâng.”
“Nó đến nghiện luôn rồi à?” Ông cụ lầm bầm một câu.
Mạnh Đường ngước mắt: “Ông nói gì cơ ạ?”
“Không có gì.” Ông cụ phẩy tay, “Cháu đi nghỉ đi, mai ông tự hỏi nó.”
Mạnh Đường về phòng liền gửi tin nhắn cho Tạ Linh Âm.
Lát sau Tạ Linh Âm gửi lại một tin nhắn thoại, giọng điệu cũng coi như nhẹ nhõm, Mạnh Đường bèn không hỏi nhiều.
Tám giờ sáng hôm sau ông cụ đích thân tới gõ cửa, bảo Mạnh Đường cùng ông tập quyền.
“Hôm qua bạn cháu ở đây nên ông không gọi cháu, tám giờ rồi còn chưa dậy?”
Sợ bị nhìn ra đến trường là lơ là rèn luyện thân thể, Mạnh Đường thay quần áo qua loa rồi ra sân.
Một tiếng đồng hồ, cô cố cắn răng kiên trì nhưng vẫn để ông cụ nhìn ra manh mối.
“Trước kia cũng đâu đến mức này, ở trường có phải cháu lười biếng không?” Ông cụ nhíu mày.
Mạnh Đường ấp úng không dám nói dối.
“Ông nói với cháu bao nhiêu lần rồi, ngón tay không có lực, hạ dao không vững, đường nét hỗn loạn vô lực, khắc ra toàn là phế phẩm.”
“Lực cổ tay không đủ, bùn cũng không nhào nổi.”
“Đồ lớn dựa vào tay cũng dựa vào eo, cháu lười biếng rèn luyện, còn tìm cớ.”
“Ông cứ tưởng cháu cần cù, nào ngờ cháu còn bằng mặt không bằng lòng, xòe tay ra.”
Dì Phương trong bếp nghe thấy động tĩnh vội chạy ra nói đỡ cho Mạnh Đường: “Sao vậy ạ, con bé còn chưa ăn sáng, lấy đâu ra sức mà tập luyện?”
“Chuyện này không liên quan đến cô.” Ông cụ cứng rắn nói.
Lần trước lòng bàn tay bị thương không nói với ông, Mạnh Đường biết là lỗi của mình, liền đưa tay phải ra.
Roi tre vừa định giáng xuống, cửa lớn tiền viện bị người ta đập vang.
Ông cụ sững lại, ra hiệu cho dì Phương đi mở cửa, cùng lúc đó roi tre giáng xuống.
Một vệt đỏ hằn lên nổi bật giữa lòng bàn tay, Mạnh Đường đau đến cắn chặt môi.
Hai ba vệt đan xen nhau, Mạnh Đường hơi khom lưng, không dám lùi một bước.
Ngụy Xuyên vừa vào trung viện đã nhìn thấy cảnh Mạnh Đường bị phạt, liền lao tới dùng một tay nắm lấy roi tre.
“Ông làm gì vậy?”
“Ngụy Xuyên.” Mạnh Đường nén đau bảo cậu tránh ra, “Còn ba cái nữa là đánh xong rồi.”
“Tôi không tránh, làm gì có kiểu đánh người như thế, đây gọi là trừng phạt thể xác.” Ngụy Xuyên nghển cổ đối đầu với ông cụ.
Mạnh Ngộ Xuân hừ lạnh một tiếng: “Tránh ra.”
“Cháu nhìn thấy thì không thể mặc kệ, cháu cũng biết ông dạy cháu gái, cháu không có tư cách xen vào, nhưng cách trừng phạt có cả nghìn vạn kiểu, có cần thiết phải hành hạ thể xác không? Tay cậu ấy bị thương, người tổn thất chẳng phải vẫn là bản thân Mạnh Đường sao.”
“Thằng nhóc này ở đâu ra mà lắm lời thế, đừng tưởng là bạn học của Tiểu Đường thì ta không dám quất cậu nhé.”
Ngụy Xuyên lợn chết không sợ nước sôi: “Thế ông quất đi, dù sao cháu cũng da dày thịt béo.”
Mạnh Ngộ Xuân nheo mắt: “Ta đánh nó là vì đau mới khiến nó nhớ lâu, nếu cứ để mặc nó thể hư lực kiệt thì cái nghề này nó cũng khỏi cần làm nữa.”
Ngụy Xuyên: “Cháu dạy cậu ấy chơi bóng rổ, phát hiện tay cậu ấy rất có lực, cho dù lơ là rèn luyện thì lực tay tuyệt đối không yếu.”
Ông cụ nói với Mạnh Đường: “Ông biết cháu đang nghĩ gì, cháu chưa khắc đồ lớn, nghĩ là đến lúc đó rồi tính sau cũng không muộn.”
“Cháu tưởng cháu khắc đồ nhỏ, làm đồ tinh xảo, kỹ thuật tay thuần thục là được.”
“Thế trước đây tại sao ông lại bắt cháu cùng ông đứng tấn?”
“Bốn năm đại học ông không cho phép cháu ra sản phẩm chính là để cháu lắng đọng lại những gì đã học bao năm qua. Tốt nghiệp trở về ông sẽ dạy cháu điêu khắc đồ lớn.”
“Chẳng lẽ cháu muốn những gì đã học bao năm qua đổ sông đổ bể sao?”
Mạnh Đường đứng thẳng người, lần nữa đưa tay ra: “Cháu không muốn, cháu sai rồi.”
Ba cái còn lại không thiếu cái nào, Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người, hai ông cháu nhà này thật là bướng bỉnh.
Ông cụ thu roi tre lại: “Cháu giỏi khắc đồ nhỏ nhưng từ nhỏ thấy lớn, ông tin cháu, cháu có thể làm được.”
Mạnh Đường ngấn lệ gật đầu.
Ông cụ quay sang nói với dì Phương: “Đi lấy thuốc.”
Dì Phương: “Không cần ông nói cháu cũng biết.”
Mạnh Đường hồi nhỏ bị đánh không ít, dì Phương quen rồi.
Ông cụ chắp tay đi ra hậu viện, Mạnh Đường thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống bên bàn đá.
Dì Phương lấy thuốc ra, Ngụy Xuyên chủ động đón lấy: “Để cháu làm cho.”
Dì Phương còn phải nấu cơm, đành phải nhờ cậu.
Ngụy Xuyên ngồi xuống bên bàn đá, liếc nhìn Mạnh Đường: “Để tôi bôi thuốc cho cậu?”
