Từ khi Mạnh Đường có ký ức đến giờ, người bôi thuốc, lau nước mắt cho cô đều là dì Phương.
Bỗng nhiên Ngụy Xuyên muốn bôi thuốc cho cô khiến cô sững sờ một chút.
Trong lòng bàn tay, mấy vệt hằn đỏ bắt đầu rướm máu, Ngụy Xuyên không nhịn được mà nhíu mày: “Ông già ra tay cũng nặng thật.”
Mạnh Đường vốn có lỗi, cô xuýt xoa một tiếng: “Chỉ là giận sắt không thành thép thôi.”
“Đừng cử động nữa.” Ngụy Xuyên nắm lấy cổ tay cô, “Dùng nước sạch rửa qua trước đã.”
Dì Phương mang hai ba loại thuốc tới, thuốc tiêu viêm và chống nhiễm trùng.
Rửa sạch, sát trùng xong, Ngụy Xuyên dùng lòng bàn tay đỡ lấy mu bàn tay cô, bôi bột cầm máu tiêu viêm cho cô.
“Dùng băng gạc băng lại một chút, tôi cũng phục rồi đấy, tay trái vừa khỏi thì tay phải lại bị.”
Cậu nhìn mà thấy đau, ấn đường vẫn luôn nhíu chặt.
Mu bàn tay bị hơi nóng thiêu đốt lướt qua, Mạnh Đường rụt tay về, mím môi: “Không sao đâu, vài ngày là khỏi thôi.”
“Ông già có biết tay trái cậu bị thương không?” Ngụy Xuyên vặn chặt nắp lọ thuốc, “Biết mà còn đánh, lòng dạ sắt đá thật.”
“Tôi không nói.” Mạnh Đường nhìn cậu, “Thật ra ông nội rất thương tôi, thỉnh thoảng cũng chiều chuộng, nhưng một khi phát hiện thái độ của tôi có vấn đề thì không tránh khỏi một trận đòn vào lòng bàn tay.”
“Vậy… bố mẹ cậu đâu?”
Trong sân im lặng trong chốc lát, câu này hôm qua lúc leo núi cậu đã muốn hỏi nhưng không tìm được cơ hội thích hợp.
“Ly hôn rồi.” Mạnh Đường cụp mắt, “Tôi do ông nội nuôi lớn.”
Ngụy Xuyên cười khẩy: “Nuôi cậu lớn mà còn nỡ đánh, nhưng ông ấy dạy dỗ cậu cũng ưu tú thật.”
“Nương tựa lẫn nhau thôi.” Mạnh Đường không muốn nói về chủ đề này, chuyển hướng câu chuyện một cách cứng nhắc: “Sao cậu đến sớm thế?”
Ngụy Xuyên đi sang một bên rửa tay bằng nước sạch, đầu cũng không ngẩng lên: “Cũng đâu có sớm, đã hơn chín giờ rồi.”
Dì Phương bưng hai đĩa bánh ngọt từ bếp ra cho Mạnh Đường, gọi Ngụy Xuyên cùng ăn: “Hai đứa lót dạ trước đi.”
“Cảm ơn dì Phương.” Nói rồi, cô đưa cho Ngụy Xuyên một miếng bánh đậu xanh, “Dì Phương tự làm đấy, nếm thử xem.”
Tay Ngụy Xuyên dính nước, theo bản năng vươn cổ về phía trước há miệng ra.
Mạnh Đường sững sờ: “Cậu không có tay à?”
“Xin lỗi.” Ngụy Xuyên vẩy vẩy tay, cầm lấy một miếng nhét cả vào miệng, “Ở nhà tôi cơm bưng nước rót, vừa nãy là do thói quen thôi.”
Mạnh Đường thấy cậu nói năng hùng hồn, lầm bầm một câu: “Đại thiếu gia.”
Bánh đậu xanh xuống bụng, Ngụy Xuyên giơ ngón tay cái về phía dì Phương: “Cao thủ trong dân gian.”
Dì giúp việc ở nhà cậu làm cũng không ngon bằng dì Phương.
Dì Phương bị cậu chọc cho cười không khép được miệng.
Mạnh Đường lẳng lặng nhìn, cảm thấy fan đặt tên cho cậu là “Ngụy Ngọt” cũng không sai, ít nhất thì cái miệng rất ngọt, dỗ người ta đến ngẩn cả người.
Uống cạn nước trà, Mạnh Đường đứng dậy nói: “Không phải cậu muốn đến phòng trưng bày ở tiền viện sao? Đi thôi.”
Ngụy Xuyên vội quay đầu đi theo.
Phòng trưng bày nằm ở phía Đông tiền viện, những năm này, người đến nhiều nhất chính là Mạnh Ngụ Xuân.
Trong phòng là ánh sáng tự nhiên chiếu vào từ cửa sổ nghiêng, tránh chiếu thẳng làm hỏng gỗ.
Mùi gỗ trầm tĩnh, Ngụy Xuyên buột miệng nói: “Giống mùi trên người cậu thật.”
Bước chân Mạnh Đường khựng lại, câu này nghe rất kỳ cục.
Cô hắng giọng, giơ tay chỉ: “Con vịt mất cân đối này là tôi khắc bằng gỗ long não năm tám tuổi.”
Ngụy Xuyên nhìn sang, đột nhiên bật cười thành tiếng: “Đầu vịt to hơn mông vịt, ngây thơ đáng yêu, sao tôi không nhìn ra là mất cân đối nhỉ.”
Mạnh Đường: “… Hồi đó còn bị ông nội mắng, nhưng bạn học của tôi rất thích, tôi đã khắc rất nhiều con đem tặng.”
Đó là lần đầu tiên có người thích đồ cô khắc, tuy rằng nhìn chẳng ra làm sao.
Ngụy Xuyên bước lên một bước, quay đầu hỏi Mạnh Đường: “Cái ống bút này đẹp đấy, cậu khắc năm mấy tuổi?”
“13 tuổi, tôi để ở thư phòng dùng hai năm, sau này có cái tốt hơn, cái này bị ông nội cất đi.”
Ngụy Xuyên lưu luyến ở dãy này rất lâu, phát hiện 13 tuổi là cột mốc phân chia các tác phẩm của Mạnh Đường.
Bởi vì tác phẩm “Linh miêu vồ bướm” năm 15 tuổi của cô đã sống động như thật, còn con ve sầu năm 17 tuổi thì càng giống y như thật.
“Những thứ này cậu có bán không?” Ngụy Xuyên rục rịch muốn mua, “Tôi thích con ve sầu này.”
Mạnh Đường lắc đầu: “Từng có người trả giá cao nhưng ông nội nhất quyết không bán.”
Ngụy Xuyên tiếc nuối nói: “Ngàn vàng khó mua nhỉ.”
Mạnh Đường cười cười.
“Tôi có một thắc mắc, ông già không cho cậu cho ra tác phẩm thời đại học, tại sao cậu còn đồng ý giúp tôi khắc vật tỏ tình?”
Mạnh Đường bật cười: “Thực ra tôi cũng không định lấy tiền của cậu, lúc đó nói giá là cố ý làm cao lên, ai ngờ cậu lại đồng ý.”
Ngụy Xuyên: “Nói vậy là cậu không định lấy tiền của tôi à?”
Mạnh Đường: “Cậu nằm mơ đi, lấy tiền vốn vật liệu.”
Cô khắc đồ ở trường không trái với yêu cầu của ông nội, coi như bài tập là được.
Tâm tư vụ lợi thì không khắc ra được khúc gỗ có hồn, cô hiểu ý của ông nội.
“Vậy sau khi tốt nghiệp cậu sẽ quay về?”
Mạnh Đường gật đầu: “Về kết hôn sinh con.”
“Cái gì?” Ngụy Xuyên nghi ngờ mình nghe nhầm, “Cậu nói lại lần nữa xem.”
Mạnh Đường chớp mắt: “Về kết hôn sinh con chứ sao, bốn năm lắng đọng, tôi nhất định phải để tác phẩm tốt nghiệp của mình khắc một lần là nổi danh theo ý nguyện của ông nội, phát huy nghề điêu khắc gỗ Hoàng Dương truyền thống. Không sinh con thì tôi truyền cho ai? Đồ đệ tuy cũng được nhưng thiên phú là thứ có ưu thế về gen, cũng phải xem môi trường tạo nên nữa.”
Ngụy Xuyên ngẩn người: “Thế Hứa Hạc Thanh thì sao?”
Mạnh Đường: “… Cậu hỏi tôi á?”
Ngụy Xuyên dở khóc dở cười: “Không phải cậu thích người ta sao? Tôi không hỏi cậu thì hỏi ai?”
Mạnh Đường: “… Vậy người ta cũng phải đồng ý đã chứ.”
“Hóa ra cậu ta không đồng ý thì cậu về tìm đại một người kết hôn?” Ngụy Xuyên bỗng dưng thấy hơi tức giận, “Cậu đừng có mà muốn chơi đùa với anh em của tôi đấy nhé?”
Mạnh Đường: “Chơi đùa cái gì, tôi chỉ là có thiện cảm thôi, tôi cũng đâu muốn thế nào với cậu ấy, bố mẹ nhà ai có thể chấp nhận con trai tốt nghiệp xong theo tôi về Nhạn Thanh chứ?”
Ngụy Xuyên: “Thực ra cậu có thể ở lại thành phố Z mà, sau này Hứa Hạc Thanh sẽ ở lại thành phố Z phát triển, cậu đã thích rồi, tại sao không tỏ tình?”
“Ông nội tôi lớn tuổi rồi.” Mạnh Đường liếc cậu một cái, “Không rời khỏi đây được, tôi vừa là cháu gái vừa là đồ đệ, tôn sư, trọng đạo, truyền nghề, hương hỏa… đều phải do tôi hoàn thành.”
Ngụy Xuyên há miệng, nửa ngày không nói được một câu phản bác.
Lòng bàn tay Mạnh Đường hơi đau, nói chuyện với Ngụy Xuyên rất lâu, miệng khô lưỡi đắng.
Ngụy Xuyên thấy cô không thoải mái liền bảo cô đi nghỉ ngơi.
Ngụy Xuyên ngồi dưới hành lang, bị ông cụ gọi một tiếng: “Vết thương của Tiểu Đường thế nào rồi?”
“Ông quan tâm sao không đi hỏi cậu ấy?” Ngụy Xuyên ngước mắt đáp lại một câu.
Ông cụ liếc cậu một cái, độ cong của ánh mắt y hệt Mạnh Đường: “Cậu cũng hay cãi lại nhỉ, ở nhà chắc bị đánh không ít đâu?”
Ngụy Xuyên hừ một tiếng: “Thế thì ông đoán sai rồi, ở nhà không ai dám chọc cháu đâu.”
Khí thế thì đủ nhưng trong lòng thì chột dạ.
“Lại còn là một bá vương cơ đấy.” Ông cụ cách cái bàn đá trong sân, khéo léo moi tin tức, “Nhà làm nghề gì?”
Ngụy Xuyên chán nản nói: “Vài việc kinh doanh nhỏ thôi, bây giờ chị cả và bố cháu đang quản lý công việc của tập đoàn.”
Mạnh Ngụ Xuân: “…”
Kinh doanh nhỏ? Tập đoàn?
“Chị cả?” Ông cụ trầm ngâm, “Cậu có mấy chị?”
“Ba.”
Ông cụ giả vờ khinh thường: “Ồ, vẫn còn trọng nam khinh nữ à?”
Ngụy Xuyên đầy tâm sự nên tự động bỏ qua câu này, bỗng ngước mắt lên: “Ông ơi, Mạnh Đường tốt nghiệp thật sự phải về kết hôn à?”
