Đèn đỏ chặn chiếc G-Class lại, Tần Uyên nghiêng đầu, giọng điệu hùng hồn: “Sao thế? Mày không thích à?”
“Nói linh tinh cái gì thế hả?” Ngụy Xuyên kích động giải thích, “Tao đi cùng Hứa Hạc Thanh, Mạnh Đường thích Hứa Hạc Thanh, bạn cùng phòng tao mày đều biết mà, Hứa Hạc Thanh biết không?”
“Ồ, vậy là… mày đi làm bà mối à?”
Ngụy Xuyên hừ một tiếng: “Có thể nói như vậy.”
Tần Uyên: “Thành công không?”
Ngụy Xuyên: “Hứa Hạc Thanh bỏ về giữa chừng.”
“Nói cách khác là mày ở lại? Sinh nhật tao mày cũng không về?”
“Sao lại nhắc đến sinh nhật? Chẳng phải mua quà cho mày rồi sao?”
Tần Uyên cười khẩy “hơ” một tiếng.
Ngụy Xuyên cảm thấy cậu ta thật khó hiểu.
Kỳ nghỉ bảy ngày trôi qua rất nhanh, Mạnh Đường đặt vé buổi sáng, về ký túc xá trước sau Tạ Linh Âm một chút.
Hai người dọn dẹp vệ sinh, giặt vỏ chăn, đương nhiên cũng giặt luôn cho cả Thạch Lam và Dương Khả.
Buổi trưa cả hai đều lười xuống dưới nên ăn mì gói luôn.
Ăn xong Tạ Linh Âm hỏi: “Ngụy Xuyên về lúc nào thế?”
Mạnh Đường lau miệng, nói: “Chiều ngày mùng 2 thì đi rồi.”
Tạ Linh Âm sán lại gần: “Các cậu đi chơi những đâu, có chụp ảnh không?”
Mạnh Đường nói: “Không đủ thời gian, đi một ngôi chùa, ngắm thác nước, không chụp ảnh.”
Ngụy Xuyên thì có cầm điện thoại chụp thác nước vài tấm nhưng cũng chẳng thấy cậu đăng lên vòng bạn bè.
Buổi chiều Thạch Lam và Dương Khả về, mấy người trải xong giường chiếu rồi cùng nhau xuống lầu ăn cơm.
Thạch Lam vô tình liếc thấy cái thẻ Mạnh Đường đang cầm, hỏi: “Sao cậu cầm hai cái thẻ thế?”
Mạnh Đường trả lời: “Còn một cái là của Ngụy Xuyên, để quên ở nhà tớ.”
“Để quên ở nhà cậu?” Dương Khả và Thạch Lam đồng thanh, ngay cả biểu cảm kinh ngạc cũng y hệt nhau.
“Tiêu rồi.” Tạ Linh Âm nói thầm, ghé sát Mạnh Đường, “Có phải hai đứa mình quên mất một chuyện không?”
Mạnh Đường cười gượng: “Hình như là thế.”
Thạch Lam và Dương Khả quay sang chặn Mạnh Đường trong phòng.
“Thành khẩn thì được khoan hồng nhé.”
Tạ Linh Âm bước lên kéo Mạnh Đường ra, tự mình giải thích lại sự việc một lần.
Thạch Lam khóc lớn: “Biết thế tớ cũng đi rồi, trời ơi! Hai người kín miệng thật đấy.”
Dương Khả ngửa đầu: “Rốt cuộc tớ đã bỏ lỡ cái gì thế này?”
Mạnh Đường an ủi hai người: “Lúc đó tâm trạng Linh Âm không tốt, cậu ấy không muốn nói với các cậu chuyện gia đình cậu ấy, tớ cũng không tiện nói, lần sau có cơ hội sẽ đưa các cậu đi Nhạn Thanh nhé?”
Tạ Linh Âm cười “phụt” một tiếng: “Mạnh Đường, cậu đúng là khúc gỗ, hai cậu ấy tiếc nuối vì không được đến nhà cậu sao? Là tiếc nuối vì không được đi chơi cùng Ngụy Xuyên và Hứa Hạc Thanh đấy.”
Mạnh Đường: “…”
Thạch Lam hừ một tiếng: “Nói linh tinh gì đấy, tớ chính là tiếc nuối vì không được đến nhà Mạnh Đường, tớ muốn gặp đại sư Mạnh không được à.”
“Được được được, có cơ hội sẽ bảo Mạnh Đường đưa cậu về nhà.”
Mấy người vừa nói vừa xuống lầu, sắp đến cửa ký túc xá thì điện thoại của Mạnh Đường rung lên.
Ngụy Xuyên nói cậu đợi ở cửa ký túc xá lấy thẻ sinh viên.
Nhưng cậu không nói là cả phòng cậu đều ở đó.
Nhìn thấy Mạnh Đường, Lương Hành và Lý Trác tự động hùa vào trêu chọc khiến Mạnh Đường cứ ngoái nhìn ra sau.
Ngụy Xuyên cũng bị dọa giật mình, quay đầu mắng: “Hai cậu bị thần kinh à, tự nhiên hò hét cái gì?”
Lương Hành và Lý Trác không nói gì, cứ cười “hề hề”.
Mạnh Đường đưa thẻ sinh viên cho Ngụy Xuyên, khóe mắt liếc nhanh qua Hứa Hạc Thanh.
Hai phòng gặp nhau cũng không dễ, bèn cùng đi đến căng tin.
Tám người, ba người nổi tiếng, chẳng mấy chốc tin tức đã lan truyền khắp các nhóm chat trong trường.
Lý do duy nhất để hai phòng ký túc xá ăn cơm cùng nhau là có người yêu đương.
Truyền qua truyền lại thành tin đồn hai phòng liên hôn.
Ngày kia là hội thao, chủ đề bữa ăn tự nhiên chuyển sang chuyện này.
Ngụy Xuyên hỏi Mạnh Đường: “Hội thao cậu có đăng ký tham gia môn nào không?”
Mạnh Đường lắc đầu: “Tôi nói với thầy rồi, tập trung vào bài kiểm tra thể lực ngày 14.”
Ngụy Xuyên: “Kiểm tra thể lực ở ngay nhà thi đấu, hỗ trợ đều là các anh chị năm ba năm tư, cũng tàm tạm là cho cậu qua thôi.”
Mạnh Đường: “Kiểm tra ở nhà thi đấu thì chắc tôi không thành vấn đề.”
Từ khai giảng đến giờ thỉnh thoảng cô cũng chạy 800m khoảng hai lần một tuần, từ tối hôm Ngụy Xuyên rời khỏi Nhạn Thanh cô bắt đầu chạy bộ, đã kiên trì được sáu ngày rồi.
Hôm nay vừa khai giảng, trên sân vận động chắc chắn không có nhiều người chạy bộ, cô định ăn xong đi tiêu thực rồi ra đó chạy bộ.
Nào ngờ ra khỏi căng tin mọi người đồng loạt đi về phía sân vận động, Mạnh Đường dở khóc dở cười, hóa ra ai cũng có suy nghĩ giống nhau.
Nhưng Ngụy Xuyên đi rồi, cậu còn phải tập luyện.
Thạch Lam hỏi một câu: “Giải cơ sở khi nào bắt đầu thế?”
Hứa Hạc Thanh trả lời: “Mỗi khu vực và trường học đều không giống nhau, nếu là tỉnh Z thì khoảng một đến hai tuần trước khi thi đấu sẽ công bố lịch thi đấu hoàn chỉnh.”
Mạnh Đường biết CUBAL nhưng chưa từng theo dõi, khẽ hỏi theo một câu: “Thi đấu mấy ngày vậy?”
Hứa Hạc Thanh nói: “Xem có bao nhiêu đội, giải cơ sở tỉnh Z thường bắt đầu vào đầu tháng 11, năm nay Đại học Z bỏ qua vòng bảng, khoảng mùng 10 là thi xong.”
“Ngụy Xuyên bọn họ tối nào cũng tập thêm.” Lý Trác chen vào một câu, “Thành tích năm ngoái, nhiều hơn cả là tiếc nuối, năm nay Ngụy Xuyên gánh vác trọng trách, áp lực lớn lắm.”
Lương Hành nhướng mày: “Áp lực lớn á? Tôi thấy cậu ấy ngông cuồng lắm, càng gần ngày thi đấu càng hưng phấn.”
Hứa Hạc Thanh trêu một câu: “Tuyển thủ hệ thi đấu mà.”
Thời gian cũng hòm hòm rồi, Mạnh Đường vỗ Tạ Linh Âm: “Tớ đi chạy bộ đây.”
Tạ Linh Âm vừa định đuổi theo thì Hứa Hạc Thanh bảo có việc tìm cô ấy.
Thạch Lam và Dương Khả đuổi theo Mạnh Đường, đi cùng cô.
Chạy xong mới phát hiện Tạ Linh Âm vẫn chưa theo kịp.
Lúc về phòng Thạch Lam gọi điện thoại, Tạ Linh Âm bảo bọn họ về trước.
Mạnh Đường bị hai người khoác tay trái phải đi về ký túc xá.
“Các cậu có phát hiện ra Linh Âm thường xuyên có việc vào buổi tối không?” Dương Khả nghi hoặc nghiêng đầu.
“Có à?” Mạnh Đường không cảm thấy thế, “Lúc tớ về các cậu đều ở trong phòng mà.”
Thạch Lam tặc lưỡi: “Cậu khác khoa với bọn tớ, cậu ấy đúng là hay ra ngoài vào buổi tối.”
Mạnh Đường: “Chắc là có việc thật đấy.”
“Này,” Dương Khả kéo Mạnh Đường, “Không phải cậu ấy đang yêu đương đấy chứ?”
Mạnh Đường: “Không thể nào?”
Thạch Lam cũng bảo không thể: “Cậu ấy mà yêu đương thì sẽ không giấu chúng ta.”
“Cũng đúng.” Dương Khả đáp một tiếng, sau đó lại khó hiểu nói: “Cậu bảo phòng chúng ta chẳng có ai xấu, sao thoát ế khó khăn thế nhỉ? Linh Âm còn là hoa khôi nữa, sao cũng giống chúng ta vậy.”
Thạch Lam huých Mạnh Đường: “Lần này cậu về có tóe ra tia lửa tình nào với Ngụy Xuyên không?”
“Đừng nói linh tinh.” Mạnh Đường huých lại cô ấy, “Tớ với Ngụy Xuyên có thể có gì chứ? Cậu ấy có người trong lòng rồi, cậu quên à?”
“Ồ, tớ quên thật.” Thạch Lam vẻ mặt tiếc nuối.
Dương Khả buông Mạnh Đường ra, cười xấu xa: “Hai cậu mở rộng tầm mắt ra, nhỡ đâu người Ngụy Xuyên thích chính là Mạnh Đường thì sao.”
“Dương Khả.” Mạnh Đường đuổi theo, có chút vội vàng, “Cầu xin cậu đừng nói linh tinh nữa, cậu ấy thật sự có người trong lòng rồi.”
“Được được được, tớ đùa thôi mà.”
Rrong lòng Mạnh Đường xấu hổ nhưng cũng không trách được Dương Khả, dù sao cô ấy cũng không biết Ngụy Xuyên thích Tạ Linh Âm.
Lơ đễnh tắm xong, Mạnh Đường quy kết nguyên nhân chính khiến người khác gán ghép cô và Ngụy Xuyên với nhau là do sự qua lại thường xuyên của hai người.
Giải cơ sở sắp đến gần, việc học ba bước lên rổ của cô cũng tàm tạm rồi, không cần thiết phải lãng phí thời gian của Ngụy Xuyên nữa.
Sấy khô mái tóc dài, Mạnh Đường leo lên giường ngồi khoanh chân, soạn tin nhắn hồi lâu rồi gửi cho Ngụy Xuyên.
