Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 22



Mạnh Ngụ Xuân thong thả pha ấm trà, vẫn là trà Phổ Nhĩ Ngụy Xuyên tặng.

Từ 9 giờ đến 11 giờ sáng là giờ Tỵ, tỳ kinh (kinh mạch của tỳ) hoạt động mạnh nhất, trà xanh giúp tỉnh táo đầu óc.

Ông như vô tình hỏi: “Nhóc con, cậu quan tâm đến Tiểu Đường nhà ta ghê nhỉ.”

“Hai chúng cháu là bạn bè, nhà ai con cái mới tốt nghiệp đã kết hôn chứ? Nhất là cậu ấy còn là con gái, hôn nhân quan trọng biết bao, sao ông lại để cậu ấy qua loa như vậy?”

Ông cụ gật đầu, nghiêm túc “ừ” một tiếng: “Vậy cậu cảm thấy con bé không nên kết hôn sinh con?”

“Kết hôn sinh con không có chuyện nên hay không nên, chỉ có muốn hay không muốn.” Giọng điệu Ngụy Xuyên hơi gay gắt, “Lúc cậu ấy nói với cháu, giọng điệu đó bình thường như hôm nay ăn gì vậy, chứng tỏ ông đã nhồi nhét tư tưởng ‘về nhà sinh con’ cho cậu ấy không ít đâu.”

Mạnh Ngụ Xuân ngửa đầu cười lớn: “Kết hôn sinh con không quan trọng, thế nhà cậu sinh ra cậu kiểu gì?”

Ngụy Xuyên nhíu mày kiếm, kiên nhẫn giải thích: “Sự ra đời của cháu đúng là do mẹ cháu cầu mà có, cái này cháu không phản bác. Nhưng ông nuôi dạy cháu gái tốt như vậy chỉ là để cậu ấy lấy chồng sinh con thôi sao?”

Mạnh Ngụ Xuân trầm ngâm: “Ba chị gái của cậu làm nghề gì?”

“Cháu vừa nói rồi đấy, chị cả cháu làm việc ở công ty, sau này sẽ tiếp quản công việc của bố cháu, chị hai trong quân đội, cả năm cũng chẳng thấy bóng dáng, chị ba thì khỏi nói, đổi tên đổi họ đi làm nghệ sĩ rồi.”

“Còn cậu?”

“Cháu chơi bóng rổ, sau này khả năng cao cũng sẽ làm công việc liên quan.” Ngụy Xuyên không chút đề phòng, nói hết ra.

Ông cụ gật đầu: “Rất tốt.”

Ngụy Xuyên vội vàng đánh trống lảng: “Không phải, sao lại kéo sang cháu rồi? Chẳng phải chúng ta đang nói về Mạnh Đường sao?”

Mạnh Ngụ Xuân nói: “Con bé học nghề, phụng dưỡng, kế thừa đều là chuyện nên làm, đây là số mệnh của nó, nó chấp nhận rất tốt, cậu gấp cái gì?”

“Cháu…” Ngụy Xuyên nghẹn lời, “Cháu… cháu sợ cậu ấy nhảy vào hố lửa.”

Mạnh Ngụ Xuân nhấp một ngụm trà: “Sao cậu biết con bé nhảy vào hố lửa? Cháu trai của bạn già tôi rất thích nó, còn bảo đứa con đầu lòng sinh ra sẽ mang họ Mạnh.”

Ngụy Xuyên cao giọng: “… Chỉ thế thôi mà đã mê hoặc được ông rồi? Dù sao cũng sống hơn bảy mươi năm, từng trải qua sóng to gió lớn, sao lại không chịu nổi cám dỗ thế này?”

Mạnh Ngụ Xuân lại liếc nhìn lơ đãng: “Người ta còn nói, có thể ở rể.”

Ngụy Xuyên: “… Cháu… cháu…”

Mạnh Ngụ Xuân nhìn cậu: “Sao? Cậu cũng có thể ở rể à?”

“Cháu có thể cái gì mà có thể.” Ngụy Xuyên cảm thấy trong lồng ngực có một luồng khí uất ức, “Ông có biết Mạnh Đường ở trường có người mình thích không?”

“Ừm, trà này ngon đấy.” Mạnh Ngụ Xuân gật đầu, “Cậu cũng chịu chi thật.”

Ngụy Xuyên: “… Ông, rốt cuộc ông có biết hay không?”

“Tôi thấy cậu đúng là ‘hoàng đế không vội thái giám đã vội’ đấy.” Mạnh Ngụ Xuân mỉa mai cậu, “Nói lùi lại một bước, nó kết hôn hay không thì liên quan gì đến cậu?”

 

Ngụy Xuyên hoàn toàn nghẹn họng, đúng vậy, Mạnh Đường kết hôn thì rốt cuộc liên quan gì đến cậu?

Nhưng chẳng phải Mạnh Đường thích Hứa Hạc Thanh sao, nói thế nào thì cũng có chút liên quan đến cậu chứ?

“Cậu cứ ngồi đây đi, tôi phải làm việc rồi.” Ông cụ uống cạn chén trà, khoác áo dài đi giày vải ra hậu viện.

Ngụy Xuyên vò đầu bứt tai, cảm thấy không thể để Mạnh Đường bị tẩy não, sao có thể trơ mắt nhìn bạn bè bước vào nấm mồ hôn nhân chứ?

Con gái nhà ai 22 tuổi đã kết hôn?

Cách duy nhất là dùng Hứa Hạc Thanh trói chân cô, để cô tỏ tình.

Sức mạnh của tình yêu là vĩ đại, biết đâu Hứa Hạc Thanh bằng lòng ở rể, hoặc Mạnh Đường ở lại thành phố Z.

Trong lòng có việc nên bữa trưa ăn cũng chẳng ngon miệng, chỉ ăn có hai bát.

Sau bữa cơm cậu theo Mạnh Đường nghỉ ngơi dưới bóng cây.

“Tôi đổi vé rồi, lát nữa sẽ ra bến xe luôn.”

Mạnh Đường “ồ” một tiếng: “Vậy tôi không tiễn nữa, thuận buồm xuôi gió.”

“Lần này tôi quả thực muốn tác hợp cho cậu và Hứa Hạc Thanh, ai ngờ…” Ngụy Xuyên cười gượng gạo.

Mạnh Đường lắc đầu: “Chứng tỏ tôi và cậu ấy không có duyên phận.”

“Đừng mà.” Ngụy Xuyên nói, “Cậu còn chưa tỏ tình, sao biết không có duyên phận?”

“Cậu ấy cũng không biết cậu thích cậu ấy, tôi thấy cậu nên chủ động một chút. Hôm đó cậu bịt mắt đoán gỗ, nói thật, ba người chúng tôi đều kinh ngạc.”

“Tôi không tin trong mắt cậu ấy không có gì.”

“Cậu rất xuất sắc, là sự xuất sắc mà người đứng thứ hai còn lâu mới đuổi kịp, có một số việc chưa thử thì cậu vĩnh viễn không biết kết quả.”

“Xin cậu hãy mạnh dạn lên một chút được không?”

Mạnh Đường nghi ngờ Ngụy Xuyên đang tìm người cùng đi tỏ tình.

Cô gật đầu cho có lệ: “Biết rồi.”

Điện thoại reo, Ngụy Xuyên nhìn thoáng qua rồi nói: “Hẹn giờ kêu rồi, tôi phải đi đây, chúng ta gặp lại ở trường nhé.”

Mạnh Đường đứng dậy: “Tôi tiễn cậu ra ngoài, gọi xe chưa?”

Ngụy Xuyên: “Gọi rồi.”

Taxi đến rất nhanh, Ngụy Xuyên tiêu sái xoay người vẫy tay với Mạnh Đường: “Về đi.”

Mạnh Đường đợi taxi rẽ vào khúc cua mới quay người đi vào ngõ.

Tay còn bị thương nên cô không làm việc được, một mình trốn vào thư phòng đọc sách.

Cũng không biết qua bao lâu, cửa thư phòng bị gõ một cái.

Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hơn hai tiếng trôi qua, cô nhìn về phía cửa, nói: “Mời vào.”

Dì Phương vào phòng đưa đồ trong tay cho cô: “Tiểu Đường, thẻ sinh viên của bạn học Tiểu Ngụy để quên này.”

“Hả?” Mạnh Đường lật ra mặt sau, “Đúng là của cậu ấy thật.”

Giờ này chắc cậu ấy đã về đến nhà rồi nhỉ?

Mạnh Đường đặt thẻ sinh viên lên bàn rồi chụp một bức ảnh gửi qua.

Ngụy Xuyên vừa ra khỏi trạm, một chiếc G-Class toàn đen chặn ngay trước mặt cậu.

Ngụy Xuyên lên ghế phụ, cười nói: “Cũng đúng giờ phết.”

“Tao bảo mày đi đâu thế hả? Gọi điện thoại không nghe, hỏi chị ba mày chị ấy cũng không biết, cuối cùng tao chạy đến nhà mày, bảo mày đi chơi với bạn học rồi, mày còn nhớ hôm qua là sinh nhật tao không?”

Người nói là Tần Uyên, bạn nối khố của Ngụy Xuyên.

Ngụy Xuyên: “Chẳng phải tao canh giờ chúc mừng mày rồi sao, giày bóng rổ cũng tặng mày từ sớm rồi còn gì.”

“Ai thèm, mày nói cho tao biết, mày đi đâu? Có phải giấu anh em lén lút thoát ế không hả?”

Ngụy Xuyên nói: “Nhạn Thanh.”

“Nhạn Thanh? Đó là chỗ nào?” Vẻ mặt Tần Uyên mờ mịt.

“Bảo mày đọc sách nhiều vào.” Ngụy Xuyên mồm miệng độc địa, “Quê hương của điêu khắc gỗ, đồ mù chữ.”

“Điêu khắc gỗ?”

Chuông điện thoại bỗng reo lên, Ngụy Xuyên không trả lời Tần Uyên mà nhận cuộc gọi của Mạnh Đường: “A lô.”

“Ngụy Xuyên, thẻ sinh viên của cậu để quên này, tôi nhắn tin cậu không trả lời.”

Cậu nói ngày mai về trường tập luyện, Mạnh Đường sợ cậu cần dùng thẻ nên gọi cuộc điện thoại này.

Ngụy Xuyên lục túi, quả nhiên không thấy thẻ sinh viên, nói: “Đúng là mất thật, cậu giữ hộ tôi trước nhé.”

Mạnh Đường: “Tôi giữ á? Ngày mai cậu không dùng à?”

Ngụy Xuyên: “Không sao, ăn cơm tôi quẹt nhờ người khác trước, tối tôi về nhà ngủ.”

Mạnh Đường: “Vậy được, chừng nào quay lại trường rồi đưa cho cậu.”

Ngụy Xuyên cười một tiếng: “Tôi còn tưởng cậu gọi điện thoại là hỏi tôi về đến nhà chưa chứ.”

Mạnh Đường thuận miệng hỏi: “Vậy cậu về đến chưa?”

“Vừa ra khỏi trạm,” Ngụy Xuyên nói, “Bạn tôi đến đón.”

Mạnh Đường “ồ” một tiếng.

Ngụy Xuyên biết cô hết chuyện nói rồi, chủ động nói “Gặp ở trường” rồi cúp điện thoại.

Tần Uyên hóng hớt: “Ai thế?”

Ngụy Xuyên: “Bạn học.”

“Trường mày à?”

“Ừ, viện Mỹ thuật.”

Ngụy Xuyên xoay ngang điện thoại bắt đầu chơi game, câu được câu mất trò chuyện với Tần Uyên.

“Khoa nào?”

“Khoa Điêu khắc.”

“Tên gì?”

“Mạnh Đường.”

“Mày thích cô ấy à?”

“…”

Trong xe im lặng suốt mười mấy giây, trong game Ngụy Xuyên bị giết.

Cậu quay cổ qua hỏi Tần Uyên: “Vừa nãy mày nói gì?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...