Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 31



Tuy Mạnh Đường dự định tỏ tình với Hứa Hạc Thanh nhưng cô không biết phải làm gì.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy Ngụy Xuyên có kinh nghiệm.

Nhưng hơn nửa tháng nay cô bận rộn với việc điêu khắc và phục chế đồ gỗ nên đã lâu không gặp Ngụy Xuyên.

Hôm cô kiểm tra thể lực thuận lợi qua ải cậu ấy có gửi một tin nhắn chúc mừng.

Tối qua, Tạ Linh Âm và mọi người trong ký túc xá nói lịch thi đấu của giải cơ sở đã được công bố.

Lịch thi đấu tổng cộng sáu ngày, bắt đầu từ ngày 20 tháng 11, chắc hẳn Ngụy Xuyên cũng đang bận rộn tập luyện.

Mạnh Đường nhìn đóa hoa hồng bằng gỗ mới thành hình, ý định tìm Ngụy Xuyên học hỏi kinh nghiệm cũng tan biến.

Thôi cứ đợi cậu ấy thi đấu xong rồi tính.

Đến lúc đó có khi món đồ điêu khắc cũng làm xong rồi.

Mạnh Đường cúi đầu cười, cầm dao lướt nhanh và dứt khoát trên khúc gỗ.

Vụn gỗ rơi lả tả, những cánh hoa hồng bên ngoài uốn cong có diện tích lớn nhất, càng lộ vẻ rực rỡ.

Mạnh Đường chìm đắm trong công việc, chốc chốc lại đổi dụng cụ, từ từ khắc những khe hở đổ bóng giữa hai lớp cánh hoa, từng lớp rõ ràng, vụn gỗ rơi xuống.

Mặt trời dần lặn, gáy đau nhức không thôi, Mạnh Đường dừng tay, liếc nhìn thời gian.

Vẫn còn sớm, đi căng tin ăn cơm rồi quay lại làm tiếp.

Sau khi mua một suất cơm, Mạnh Đường tìm chỗ gần đó ngồi xuống.

“Ngày 23 tháng sau, trận tứ kết CUBAL, cậu có đi xem không?”

Đầu đũa Mạnh Đường khựng lại, ánh mắt hơi di chuyển về phía sau, lén dỏng tai nghe hai nữ sinh phía sau trò chuyện.

“Ở tận Đại học G cơ à, hơi xa.”

“Xa gì chứ, ở cổng trường có tuyến tàu điện số 3 đi thẳng đến đó mà.”

“Xem trực tiếp cũng thế thôi.”

“Thế là thế nào, Đại học G là sân nhà, sự cổ vũ của khán giả tại hiện trường cũng sẽ ảnh hưởng đến cầu thủ đấy, chúng ta đi cổ vũ cho Đại học Z đi.”

“Hừ, đi cổ vũ cho Ngụy Xuyên thì có.”

“Đi hay không? Hai giờ chiều bắt đầu, chúng ta đi từ buổi sáng.”

“Được rồi.”

Mạnh Đường mở khóa điện thoại xem lịch, ngày 23 tháng 11 là thứ Năm.

 

Cô có tiết cả ngày.

Hơn nữa cô cũng không hiểu bóng rổ, cũng sẽ không hò hét cổ vũ cuồng nhiệt, thà rằng ngồi đợi kết quả còn hơn.

Qua những lời miêu tả ít nhiều của người khác về Ngụy Xuyên, cô biết cậu ấy rất giỏi.

Điện thoại rung lên, Mạnh Đường bỗng nhiên khựng lại, thế mà lại là tin nhắn của Ngụy Xuyên: [Lịch thi đấu có rồi.]

Mạnh Đường đặt đũa xuống, trả lời: [Tôi biết, tôi còn biết cậu thi đấu ngày 23.]

Ngụy Xuyên: [(Mặt cười to) Cậu quan tâm tôi à?]

Mạnh Đường: [Nghe người khác nói thôi, mọi người dạo này đều bàn tán chuyện này, Linh Âm cũng quan tâm lắm.]

Ngụy Xuyên: [Đi xem thi đấu không? Ở ngay Đại học G, không xa đâu.]

Mạnh Đường: [Ngại quá, tôi không rảnh, cả ngày đều có tiết, nhưng tôi có thể hỏi Linh Âm giúp cậu, cậu ấy chắc là rảnh đấy.]

Ngụy Xuyên kết thúc cuộc trò chuyện bằng câu “Được rồi”.

Ngẩn người nửa ngày, cậu cảm thấy mình hơi bất thường, nếu không phải Mạnh Đường nhắc đến Tạ Linh Âm cậu đã quên mất sự tồn tại của cô ấy.

Nhưng chẳng phải cậu định tỏ tình với Tạ Linh Âm sao?

Trong đội cậu có hai người đang yêu đương, vừa nãy mọi người bàn tán về chủ đề đi xem thi đấu, người đầu tiên họ mời đều là bạn gái của mình.

Người không có bạn gái cũng ngượng ngùng mời cô gái mình thích.

Người đầu tiên cậu nghĩ đến lại là Mạnh Đường, bị từ chối còn cảm thấy không thoải mái.

Đồng đội cách đó không xa đang gọi cậu, Ngụy Xuyên vò đầu, chuyển tâm trí về phía bóng rổ.

Tám giờ tối Mạnh Đường về ký túc xá.

Tạ Linh Âm lạ lẫm nhìn cô: “Tối nay về sớm thế.”

Cổ tay, lưng đau nhức cả ngày, Mạnh Đường cười cười: “Hơi mệt.”

“Bức tượng gỗ cậu sửa thế nào rồi?” Tạ Linh Âm hỏi, “Tối qua lúc cậu ngâm chân ngủ gật trên ghế đẩu đấy, chú ý sức khỏe chút đi.”

Mạnh Đường nói: “Không sao, không thoải mái tớ sẽ không cố đâu. Đúng rồi, Thạch Lam và Dương Khả đâu?”

Tạ Linh Âm: “Hai cậu ấy đi dạo phố từ chiều rồi, chắc phải một lúc nữa mới về.”

Mạnh Đường tháo mái tóc dài hơi lỏng lẻo ra búi lại.

Thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn qua khóe mắt, suy nghĩ xem nên mở lời bảo Tạ Linh Âm đi xem thi đấu thế nào.

Còn chưa nghĩ ra lý do thì Tạ Linh Âm đột nhiên quay đầu lại: “Đúng rồi, Ngụy Xuyên sắp thi đấu rồi, cậu biết chưa?”

Mạnh Đường vui vẻ: “Biết rồi, cậu định đi xem không?”

Tạ Linh Âm nói: “Thạch Lam và Dương Khả rủ tớ đi cùng, tớ đồng ý rồi, nhưng thứ Năm cậu…”

“Thạch Lam cũng đi?” Mạnh Đường sững sờ, “Tiết bóng rổ buổi chiều cậu ấy không học à?”

Tạ Linh Âm bật cười: “Giáo viên thể dục đi xem thi đấu hết rồi, cậu còn trông mong gì chuyện học hành?”

“Nhưng tớ…”

“Đi đi.” Tạ Linh Âm nói, “Sẽ không tính là cúp học đâu, trận đấu bắt đầu lúc hai giờ chiều, chúng ta có thể đi từ buổi trưa.”

Mạnh Đường buột miệng hỏi: “Sớm thế?”

Tạ Linh Âm nói: “Giải cơ sở CUBAL mở cửa miễn phí cho người ngoài nhưng chỗ ngồi có hạn, phải đi sớm.”

“Thôi, tớ cũng xem không hiểu.” Mạnh Đường không muốn đi chuyến này lắm, “Các cậu đi xem đi.”

“Không hiểu thì cậu xem bóng vào rổ là được.” Tạ Linh Âm khuyên cô, “Phòng mình khó khăn lắm mới tụ tập được đông đủ, thi đấu xong vừa hay cùng nhau đi ăn bữa cơm.”

Lời đã nói hết nước hết cái, Mạnh Đường cũng ngại từ chối thêm.

Tắm xong cô lặng lẽ leo lên giường tìm kiếm luật thi đấu bóng rổ.

Vô tình lướt thấy một video tổng hợp các cầu thủ CUBAL, ma xui quỷ khiến thế nào Mạnh Đường lại nhập tên “Ngụy Xuyên” vào thanh tìm kiếm.

Video đầu tiên chính là điểm danh các soái ca CUBAL, ảnh bìa là Ngụy Xuyên.

Cậu dựa vào lan can, phía sau là cảnh đêm cảng Victoria.

Không tạo dáng, không cười, ngôn ngữ ống kính phác họa ngũ quan sắc cạnh của cậu thành một bức tranh sơn dầu đậm màu.

Cậu hơi ngẩng đầu, tầm mắt hơi rủ xuống, mang theo cảm giác áp bức bình tĩnh.

Mạnh Đường mở phần bình luận, hơn một nửa là trêu chọc, hơi phóng khoáng.

Video lướt qua cái này đến cái khác, Mạnh Đường nghiễm nhiên quên mất mục đích ban đầu.

Luật bóng rổ một điều cũng không biết nhưng lại nằm mơ thấy Ngụy Xuyên suốt nửa đêm.

Thậm chí hôm sau còn dậy muộn, bữa sáng là do Tạ Linh Âm mang về.

Ba người nhìn cô với nụ cười đầy ẩn ý.

Mạnh Đường sờ sờ mặt mình, ngơ ngác: “Sao thế?”

Tạ Linh Âm huých cô đầy ám muội: “Tối qua nằm mơ à?”

Mạnh Đường mơ hồ nhớ lại cảnh tượng trong mơ, gật đầu: “Hình như có mơ.”

“Cậu cứ gọi tên ‘Ngụy Xuyên’ mãi.” Thạch Lam vừa nhét bánh bao vào miệng vừa lầm bầm.

“…”

Mạnh Đường lắp bắp: “Tớ… tối qua tớ tìm luật thi đấu bóng rổ CUBAL, nhìn… nhìn thấy cậu ấy.”

Dương Khả cũng ghé lại gần: “Thế luật cậu hiểu chưa?”

Mạnh Đường ngẩn tò te.

“Đừng trêu cậu ấy nữa,” Tạ Linh Âm vỗ Dương Khả một cái, nói với Mạnh Đường: “Mau đi rửa mặt ăn cơm đi.”

Mạnh Đường chuồn lẹ, thề không bao giờ xem video của Ngụy Xuyên nữa.

Học xong buổi sáng thầy giáo kết hợp theo mùa, giao bài tập huấn luyện chuyên đề về vật liệu.

Bây giờ là mùa thu, lá rụng quả rơi đầy đất, là vật liệu sẵn có.

Mạnh Đường cởi tạp dề, vào nhà vệ sinh rửa tay.

Đàm Hi đuổi theo nói: “Đi ăn cơm cùng không?”

Mạnh Đường quay mặt sang, rút khăn giấy lau tay: “Tôi đi nhặt một ít lá cây trước đã.”

Đàm Hi: “Vậy tôi đi cùng cậu được không?”

Trường không phải do cô mở, cây cũng không phải do cô trồng, đương nhiên là được.

Mạnh Đường gật đầu.

Hai người cùng nhau xuống lầu, vừa rẽ vào con đường chính thông Nam Bắc, đột nhiên một nam sinh sấn lại chặn đường hai người.

“Bạn học, cho hỏi nhà thi đấu của viện Thể thao đi đường nào?”

Mạnh Đường giơ tay chỉ đường cho cậu ta.

Vẻ mặt người đó mờ mịt: “Bạn học, hay là cậu dẫn đường giúp tớ đi?”

Mạnh Đường và Đàm Hi nhìn nhau, gật đầu.

Nam sinh nói rất nhiều, suốt dọc đường cứ quấn lấy Mạnh Đường hỏi đông hỏi tây, Mạnh Đường giữ phép lịch sự, cậu ta hỏi gì cô đáp nấy.

Cho đến khi nhà thi đấu đã ở ngay trước mắt cô mới ngắt lời cậu ta, chỉ vào tòa nhà cách đó không xa nói: “Chỗ đó chính là nhà thi đấu.”

“Cảm ơn bạn học, tớ mời cậu ăn cơm nhé.”

Đàm Hi đứng nhìn bên cạnh, nghi ngờ người này để ý Mạnh Đường rồi.

“Không cần,” Mạnh Đường từ chối, “Tôi và bạn học còn có việc bận.”

“Bận mấy cũng phải ăn cơm chứ, căng tin cũng không xa mà.”

Mạnh Đường bị cậu ta quấn lấy đến mất kiên nhẫn, vừa định từ chối thì “bốp” một tiếng, nam sinh trước mặt bị bóng rổ đập trúng lưng.

Cậu ta kêu “á” lên một tiếng rồi quay đầu lại: “Thằng nào không có mắt thế hả?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...