Hai tay Ngụy Xuyên đút túi quần, từ trên cao nhìn xuống bước tới.
Tần Uyên nuốt trọn những lời th* t*c định thốt ra vào trong họng, cậu ta đánh không lại Ngụy Xuyên, từ nhỏ đã đánh không lại rồi.
Ngụy Xuyên lườm cậu ta một cái, quay đầu hỏi Mạnh Đường: “Sao cậu lại đi cùng tên này?”
Ánh mắt Mạnh Đường di chuyển giữa hai người: “Hai người quen nhau à?”
Ngụy Xuyên nhíu mày vẻ ghét bỏ: “Tao có thể giả vờ không quen không?”
“Đệch.” Tần Uyên chửi thề, “Tao không đáng để nhìn mặt thế à?”
Ngụy Xuyên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng: “Mày bám lấy cô ấy làm gì?”
“Không phải đâu.” Mạnh Đường thấy giọng điệu hai người quen thuộc, vội bước lên giải thích, “Cậu ấy hỏi tôi đường đến nhà thi đấu, bảo tôi dẫn đường cho cậu ấy.”
Ngụy Xuyên nghe xong mày càng cau chặt hơn.
Tần Uyên chơi bóng toàn đến Đại học Z, quen thuộc nhà thi đấu còn hơn nhà mình, sao có thể không biết đường đi?
Dựa theo hiểu biết của cậu về Tần Uyên, chắc chắn là để ý Mạnh Đường nên đi tán tỉnh.
Ngụy Xuyên túm lấy cổ áo cậu ta, nhỏ giọng uy h**p: “Đi theo tao.”
“Mày đừng có kéo cổ áo tao, hỏng form bây giờ.”
Ngụy Xuyên đâu thèm quan tâm áo cậu ta có hỏng form hay không, thô bạo buông người ra, hạ giọng cảnh cáo: “Tao khuyên mày đừng có đánh chủ ý lên cô ấy.”
“Sao? Mày để ý cô ấy rồi à?” Tần Uyên cười xấu xa nhướng mày.
Ngụy Xuyên nhịn xuống: “… Cô ấy thích Hứa Hạc Thanh, Hứa Hạc Thanh cũng là anh em của tao, mày đừng làm tao khó xử.”
Tần Uyên đột ngột quay đầu: “Cô ấy chính là Mạnh Đường khiến mày vắng mặt trong tiệc sinh nhật của tao?”
“Mày nói nhỏ thôi.” Ngụy Xuyên kéo cậu ta một cái, “Chuyện này bao giờ mới qua thế? Nếu thực sự không qua được thì trả lại đôi giày bóng rổ tao tặng mày đây.”
“Thế thì không được.”
“Vậy thì ngậm miệng lại.”
Hai người lầm bầm to nhỏ, dù sao Mạnh Đường và Đàm Hi cũng không nghe thấy.
Đàm Hi dùng vai huých Mạnh Đường: “Lần trước ở đồn cảnh sát tôi đã muốn hỏi cậu rồi, cậu với Ngụy Xuyên thân lắm à?”
Mạnh Đường khựng lại, nói: “Cũng coi như là bạn bè.”
Đàm Hi tặc lưỡi lạ lùng: “Chính là vì lần đó tìm cậu ấy làm người mẫu?”
“Chắc là vậy.” Mạnh Đường nói qua loa, “Nói với hai cậu ấy một tiếng rồi hai đứa mình đi thôi?”
Đàm Hi nhún vai: “Tùy cậu.”
Vừa dứt lời, Tần Uyên bỗng sải bước đi tới.
“Cùng đi ăn cơm đi, cảm ơn cậu đã chỉ đường cho tôi.”
Giọng điệu và thái độ đều đứng đắn hơn rất nhiều.
“Không cần…”
“Cùng đi đi.” Ngụy Xuyên cũng tới góp vui, “Hay là cậu ăn rồi?”
“Cậu ấy chưa ăn.” Đàm Hi nói thật, “Nhưng hai bọn tôi phải đi nhặt lá cây, đều bị bạn cậu làm lỡ rồi.”
“Nhặt lá cây?” Ngụy Xuyên nhìn về phía Mạnh Đường.
Mạnh Đường: “Ừ, bài tập cần dùng.”
“Ăn cơm xong hai bọn tôi đi nhặt cùng cậu.” Tần Uyên ân cần nói, “Còn không đi căng tin thì hết cơm đấy.”
“Bài tập lúc nào làm chẳng được, nhưng cơm thì phải ăn đúng bữa.” Ngụy Xuyên cũng tiếp lời, “Đi cùng đi, mấy hôm nay bận tập luyện nên chưa hỏi cậu tiến độ bức tượng gỗ.”
“Được thôi.” Mạnh Đường đồng ý, “Trong điện thoại tôi có chụp mấy tấm ảnh, cũng có mấy video.”
“Ảnh và video gì?” Mặt Tần Uyên vẻ đầy ham học hỏi, bị Ngụy Xuyên đẩy mặt ra.
Gần nhà thi đấu có căng tin, bọn họ không đi tầng một mà lên nhà hàng tự chọn tầng hai, sinh viên 49 tệ một người.
Tần Uyên lấy quả kiwi liền bị Ngụy Xuyên ngăn lại.
“Làm gì đấy? Mày không ăn à?” Tần Uyên cảm thấy cậu thật khó hiểu.
Ngụy Xuyên nói: “Đừng lấy, Mạnh Đường bị dị ứng.”
Tần Uyên: “… Cô ấy dị ứng thì tao ăn được mà, cô ấy không chạm vào là được chứ gì?”
Ngụy Xuyên hùng hồn nói: “Nhiều nước, đỡ bắn lung tung chạm vào cô ấy, dị ứng nghiêm trọng lắm đấy.”
“Mày thấy rồi à?”
“Chưa, Hứa Hạc Thanh nói, tóm lại mày không được lấy.”
“… Phục mày thật.”
Mạnh Đường không hề hay biết về cuộc đối thoại của hai người, đang chụm đầu với Đàm Hi bàn luận xem cái gì ngon.
Cô và Đàm Hi chọn xong trước, chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ.
Khẩu vị căng tin Đại học Z luôn rất ngon, Tần Uyên quen sống trong nhung lụa cũng thích ăn.
Ngụy Xuyên lớn lên cùng cậu ta, cũng là thiếu gia cơm bưng nước rót, cũng chưa bao giờ kén chọn.
Mạnh Đường cầm miếng ngô gặm từng hàng từng hàng, ngô thơm phức, cô ăn càng ngon lành.
Gặm mỏi còn phồng má nghỉ một lát.
Ngụy Xuyên thu hết mọi thứ vào trong mắt, cúi đầu cười khẽ một tiếng.
Tần Uyên đá cậu dưới gầm bàn: “Cười cái gì?”
“Kệ tao.” Ngụy Xuyên lườm cậu ta một cái, “Ăn phần mày đi.”
Mạnh Đường nhìn sang, bắt gặp nụ cười cuối cùng còn sót lại của Ngụy Xuyên nên cũng hơi tò mò, sao cậu ấy đang ăn cơm lại cười.
Ngụy Xuyên nhận ra ánh mắt của cô liền hắng giọng: “Ngô ngon không?”
Mạnh Đường gật đầu: “Cũng được.”
Ngụy Xuyên không nhịn được cười: “Vậy cậu gặm tiếp đi.”
Mạnh Đường nghiêng người dựa vào Đàm Hi, thì thầm hỏi: “Trên mặt tôi dính gì à?”
Đàm Hi nhìn chằm chằm một lúc, trêu chọc: “Dính vẻ đẹp.”
Ngụy Xuyên ho mạnh một cái như bị sặc.
Đàm Hi nhìn sang: “Tôi nói sai à?”
Ngụy Xuyên vội vàng xua tay: “Không sai.”
Mạnh Đường huých Đàm Hi: “Đừng nói linh tinh.”
“Cậu ấy cũng không nói linh tinh đâu.” Tần Uyên tiếp lời, “Cậu đúng là rất xinh, cho nên tôi mới nhờ cậu chỉ đường.”
Mạnh Đường theo bản năng nhìn về phía Ngụy Xuyên, Ngụy Xuyên chớp chớp mắt, chậm rãi nói: “Đúng là… xinh.”
“Ăn… ăn cơm đi.” Mạnh Đường cúi đầu tiếp tục gặm ngô, tai nóng lên.
Hồi nhỏ cô được hàng xóm láng giềng khen nhưng cũng chưa từng đỏ mặt tía tai bao giờ.
Ngụy Xuyên thấy cô đỏ mặt liền cười cười, cúi đầu ăn cơm.
Ăn xong Tần Uyên hỏi Mạnh Đường: “Các cậu định đi đâu nhặt lá cây?”
“Bọn tôi định đi vườn bách thảo một chuyến.” Mạnh Đường nói, “Ở đó có nhiều thực vật quý hiếm, bên hồ cũng có nhiều cây.”
Ngụy Xuyên: “Lá cây thực vật quý hiếm không nhặt được đâu nhỉ?”
Mạnh Đường: “Không nhặt được, lá của thực vật được bảo vệ cấp quốc gia và thực vật có nguy cơ tuyệt chủng sẽ được vườn thu gom thống nhất, dùng cho việc nghiên cứu nhân giống.”
“Đi thôi.” Ngụy Xuyên túm cổ áo sau của Tần Uyên, tự mình đi đến bên cạnh Mạnh Đường hỏi cô chuyện tượng gỗ.
Mạnh Đường đưa điện thoại cho cậu: “Cậu xem trước xem có hài lòng không.”
Ngụy Xuyên nhận lấy, lướt từng tấm ra sau, ngũ quan nhân vật được khắc họa ngày càng sâu sắc, đổ bóng tự nhiên, hoa hồng bắt đầu có hình dáng cuộn lại chân thực.
Cậu quay đầu nói với Mạnh Đường: “Tôi là người ngoài nghề, không biết phải khen thế nào, chỉ biết bông hồng này chưa khắc xong mà đã sống động như thật rồi.”
Mạnh Đường cười khiêm tốn: “Cậu hài lòng là được.”
Tần Uyên muốn xem nhưng khổ nỗi Ngụy Xuyên dùng chiều cao áp đảo, trả điện thoại lại cho Mạnh Đường.
Bốn người vào vườn bách thảo, trên thảm cỏ hai bên đường rải đá dăm, gió thu thổi qua, lá rụng đầy đất.
Mạnh Đường nhặt hai chiếc lá ngô đồng lên xoay xoay trong tay.
Cô quay đầu muốn đưa cho Đàm Hi một chiếc, lại thấy cô ấy và Tần Uyên đang ngồi xổm bên đường nhỏ cầm túi nilon nhặt.
Mạnh Đường buồn cười, hỏi vọng lại: “Đàm Hi, cậu lấy túi nilon ở đâu ra thế?”
Đàm Hi trả lời: “Lấy ở nhà hàng.”
Mạnh Đường quay đầu đi về phía trước, cũng không đợi Đàm Hi.
Cô không phải kiểu người làm gì cũng phải có bạn đi cùng.
Trong vườn bách thảo Đại học Z có một cây hoàng liên đẹp bất chấp, một cây ba màu, nền xanh lục nhuộm dần lên màu vàng và đỏ.
Màu sắc rực rỡ như cầu vồng, rất nhiều cặp đôi thích đến đây chụp ảnh check-in.
Trên cỏ đã có lá cây rụng tự nhiên, Ngụy Xuyên ngồi xổm xuống nhặt một chiếc, đang cầm trong tay ngắm nghía.
Lá cây mỏng manh, gân lá chằng chịt, màu sắc giống như bảng màu trong tay sinh viên mỹ thuật.
Quả thực rất đẹp.
Mạnh Đường cũng ngồi xổm xuống, vừa định nhặt thì Ngụy Xuyên dùng lá cây quét nhẹ qua chóp mũi cô:
“Cho cậu, đây là chiếc lá đẹp nhất rồi.”
