Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 41



Ánh đèn trắng lóa trong phòng bao đè bóng những người đang đứng xuống mặt đất, không khí ngưng trệ, im lặng như tờ.

Hồi lâu sau, Lương Hành run môi nói: “Ngụy Xuyên, tôi không cố ý, xin lỗi.”

Ngụy Xuyên cúi đầu, ánh mắt dính chặt vào chiếc thẻ kẹp sách, vẻ mặt khó đoán.

Cậu không đáp lại Lương Hành, nhiệt độ xung quanh cứ thế giảm dần.

Tạ Linh Âm lặng lẽ ra hiệu cho Hứa Hạc Thanh, Hứa Hạc Thanh lắc đầu.

Bình thường Ngụy Xuyên rất dễ nói chuyện, chơi được với tất cả mọi người.

Nhưng làm hỏng món đồ quan trọng của cậu ấy, an ủi thì có tác dụng gì?

Nhiều người như vậy, Ngụy Xuyên không đến mức làm gì Lương Hành, nhưng chắc chắn cũng không thể bày ra vẻ mặt vui vẻ, điều này khiến những người có mặt đều rất khó xử.

Mạnh Đường cũng thấy khó xử, nếu Ngụy Xuyên không nhịn được mà nổi nóng với Lương Hành thì cũng hỏng mất tình cảm bạn cùng phòng của họ.

Cô khẽ hít một hơi, nhẹ nhàng đẩy Lý Trác đang chắn phía trước ra rồi nói nhỏ: “Cho tôi xem thử.”

Ngụy Xuyên sực tỉnh, máy móc đưa mảnh gỗ thẻ kẹp sách cho Mạnh Đường.

Mạnh Đường nhìn qua, cười với Ngụy Xuyên: “Không sao đâu, sửa được.”

“Thật sự sửa được hả?” Lương Hành vui mừng.

Mạnh Đường gật đầu: “Được, tôi biết sửa.”

Ngụy Xuyên nghi ngờ xác nhận lại: “Thật sự có thể sửa?”

“Được.” Mạnh Đường bật cười: “Tác phẩm điêu khắc gỗ hoàn chỉnh kia tôi còn sửa được, chút mảnh gỗ nhỏ này đương nhiên không thành vấn đề.”

Dứt lời, cô chỉ vào vết nứt nói: “Cậu xem, vết nứt rất nhỏ, cũng không bị ngược thớ gỗ, chỉ cần dùng cùng một loại gỗ mài ra bột mịn, phối hợp với keo tam hợp đã pha chế là có thể sửa, không khác gì lúc đầu đâu.”

Lương Hành thấy cô nói đâu ra đấy, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn sợ hãi nói:

“Chỉ cần cậu sửa được, sau này cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi, vừa nãy suýt chút nữa Ngụy Xuyên nuốt chửng tớ rồi.”

Hứa Hạc Thanh vỗ vai Lương Hành: “Chúc mừng cậu nhận được một thẻ hồi sinh.”

Lương Hành cười hề hề.

Ngụy Xuyên lại không vui vẻ nổi, cậu đưa ra một vấn đề then chốt:

“Nhưng đây là gỗ do bảo tàng chuẩn bị, cậu cũng nói rồi, phải dùng cùng một loại gỗ mới bổ sung được, chúng ta đi đâu tìm?”

Tim Lương Hành lại treo lên, ông trời ơi, đừng có chơi cậu ta chứ.

Mạnh Đường không ngờ Ngụy Xuyên lại nhạy bén như vậy.

 

Cô vốn chỉ định trấn an cậu trước rồi mang về tự sửa, bây giờ không nói rõ ràng e là Ngụy Xuyên không yên tâm được.

Mạnh Đường bóp nhẹ mảnh gỗ, nói: “Mảnh gỗ này vốn dĩ là gỗ thừa, chắc cũng không tìm được gỗ nguyên liệu của nó nữa đâu, nhưng cậu đừng vội, gỗ khác nhau có cách sửa khác nhau.”

Ngụy Xuyên nhìn cô, hạ giọng hỏi: “Thật sự có thể giống y hệt sao?”

Mạnh Đường cười, lắc lắc cái thẻ kẹp sách: “Cậu không tin tôi à?”

“Tôi tin.” Ngụy Xuyên vội nói.

Cái này vốn là do Mạnh Đường khắc, ngoài cô ra thì còn ai sửa được?

Mạnh Đường nói: “Đừng đứng ngây ra đó nữa, đi thôi, mấy ngày nữa đưa cậu.”

Ngụy Xuyên gật đầu, Lương Hành lại chân thành xin lỗi cậu lần nữa.

Ngụy Xuyên cũng biết không thể trách Lương Hành, trách là trách bản thân cậu không cất kỹ.

Cậu đấm nhẹ vào vai Lương Hành: “Không sao, thái độ tôi cũng không tốt.”

Một cuộc khủng hoảng nhỏ được Mạnh Đường hóa giải.

Về đến ký túc xá, thấy thời gian vẫn còn sớm, nhân lúc Thạch Lam và Dương Khả đeo tai nghe chơi game, Tạ Linh Âm chọc chọc Mạnh Đường.

Mạnh Đường liếc mắt từ màn hình máy tính sang: “Sao thế?”

“Thẻ kẹp sách là do cậu khắc đúng không?” Tạ Linh Âm hỏi.

Mạnh Đường “ừ” một tiếng: “Là vật liệu dạy học bảo tàng đưa, đối tượng đều là trẻ nhỏ, gỗ hơi mềm nhưng chất đồng đều, thích hợp cho trẻ nhỏ tập làm.”

“Ai hỏi cậu cái đó.” Tạ Linh Âm cười khẽ, “Ý tớ là cái thẻ kẹp sách của Ngụy Xuyên là cậu tặng cậu ấy à?”

“… Tớ cũng không thể cho bé này mà không cho bé kia.” Mạnh Đường giải thích lại tình huống lúc đó.

Tạ Linh Âm cười đầy ẩn ý: “Cho nên cậu ấy cướp mất thẻ kẹp sách của cậu?”

Mạnh Đường gật đầu: “Cậu ấy cao quá, tớ cũng không cướp lại được.”

Tạ Linh Âm “phụt” một tiếng cười nói: “Mạnh Đường, cậu đúng là khúc gỗ.”

Mạnh Đường cũng không phải lần đầu nghe bạn cùng phòng nói mình là khúc gỗ, cười đáp: “Khúc gỗ không tốt sao? Chất phác là gốc.”

Khá cho câu chất phác là gốc, Tạ Linh Âm thầm cảm thán, còn muốn nói gì đó thì điện thoại bỗng reo lên.

Cô ấy cúi đầu kêu lên: “Ủa? Ngụy Xuyên kết bạn với tớ làm gì?”

Tay gõ bàn phím của Mạnh Đường khựng lại: “Chắc tìm cậu có việc đấy.”

“Cậu ta tìm tớ thì có việc gì được?” Tạ Linh Âm lẩm bẩm.

Mạnh Đường cảm thấy cái nhóm chat lập tối nay thật diệu kỳ, chẳng phải Ngụy Xuyên đã kết bạn được với Tạ Linh Âm rồi sao?

Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng rung của tin nhắn, xem ra hai người trò chuyện cũng khá tốt.

Chưa đến ba phút, vẻ mặt Tạ Linh Âm đầy cạn lời hỏi Mạnh Đường: “Cậu ấy vào cái là hỏi tớ có thích đọc sách không.”

Mạnh Đường: “… Rồi sao nữa?”

Tạ Linh Âm: “Tớ bảo tớ không thích, cậu ấy lại hỏi tớ có thích đọc ‘Hoàng Tử Bé’ không, tớ cũng bảo không thích.”

Mạnh Đường lúng túng trong giây lát, cái cậu Ngụy Xuyên này, sao lại trực tiếp thế.

Cô ho khan một tiếng: “Chắc là nhìn thấy móc khóa trên ba lô của cậu, muốn mua tặng cho ai đó thôi.”

Ba lô của Tạ Linh Âm treo ngay trên móc ở cầu thang giường bên cạnh, nghe vậy cô ấy gạt nhẹ cái móc khóa, nói: “Cái này chẳng phải cậu cho tớ sao, tớ vẫn rất thích đấy.”

Mạnh Đường được yêu mà sợ, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Linh Âm, năm ngoái lúc cậu nhận chuỗi móc khóa này của tớ, có phải tâm trạng đang không tốt không?”

Nhiều chuyện đã qua, Tạ Linh Âm cũng không ngại nhắc lại, thừa nhận: “Thật ra hôm đó là sinh nhật tớ.”

Mạnh Đường nhớ lúc đó đã gần Tết Dương lịch, cô kinh ngạc nói: “Sinh nhật cậu không phải vào tháng Một sao?”

Tạ Linh Âm chua xót nói: “Người nhà từ nhỏ đã tổ chức theo lịch dương, vì em trai tớ sinh đúng ngày Tết Dương lịch, tớ sinh ngày 31 tháng 12 nhưng chẳng bao giờ được tổ chức sinh nhật đàng hoàng, cơ bản là gộp vào làm ngày Tết Dương lịch luôn. Lúc đó tớ vì chuyện này mà cãi nhau với gia đình, họ nói tớ không biết ơn, không hiểu chuyện gì đó, sau này tớ tự đổi sinh nhật sang âm lịch, mùng một tháng Chạp.”

“Ở trường ăn mừng cùng các cậu cũng rất tốt.”

“Móc khóa lúc đó cậu tặng tớ, tớ biết là hơi đắt nhưng tớ vẫn nhận, coi như quà sinh nhật của mình.”

Mạnh Đường nói: “Lúc đó tớ nhìn ra cậu không vui, một cái móc khóa có thể khiến cậu vui, tớ thấy rất đáng.”

Sau này sinh nhật cô Tạ Linh Âm cũng tặng không ít quà.

Kết quả xui xẻo thế nào lại lọt vào mắt Ngụy Xuyên.

Cuộc đời chỗ nào cũng là sự nhầm lẫn, Mạnh Đường lắc đầu, đăng nhập Wechat trên máy tính rồi gõ vài chữ gửi cho Ngụy Xuyên: [Tượng gỗ kia cậu còn muốn tặng không?]

Lúc đầu cô đồng ý khắc tượng gỗ cho Ngụy Xuyên có chút miễn cưỡng, sau đó biết người cậu ấy thích là Tạ Linh Âm cô lại bỏ rất nhiều công sức vào bông hồng.

Đến nay đã thành phẩm, Ngụy Xuyên vẫn chưa nhìn thấy.

Nhưng Mạnh Đường không ngại tự khen, cánh hoa tầng tầng lớp lớp mỏng như cánh ve, gân lá mảnh như tơ.

Tạ Linh Âm thích không phải là hoa hồng hay Hoàng Tử Bé, cũng không phải móc khóa, mà là món quà nhận được trong tâm trạng lúc đó, bất kể là quà gì cô ấy đều sẽ trân trọng.

Ngụy Xuyên tặng nữa cũng không có ý nghĩa, vì không tặng đúng tâm ý.

Nhưng cậu lại chẳng vội, nói cứ để đó, ngược lại hỏi khi nào thì sửa xong thẻ kẹp sách.

Mạnh Đường nói ba ngày, Ngụy Xuyên cuống lên: [Chỉ một cái khe nứt thế mà phải sửa ba ngày?]

Mạnh Đường: [Muốn phục chế hoàn hảo thì cần ba ngày.]

Ngụy Xuyên: [Vậy thì cứ hoàn hảo đi, tôi muốn nó y hệt như lúc đầu.]

Mạnh Đường buồn cười, cô có thể sửa cho nó đẹp hơn cả lúc đầu ấy chứ, dù sao lúc ở bảo tàng thời gian gấp gáp nên làm cũng hơi thô.

Cô hỏi Ngụy Xuyên: [Có muốn khoan lỗ đeo dây trang trí không?]

Ngụy Xuyên: [Được à? Có phối tua rua không?]

Mạnh Đường: [Tua rua không sến à? Cậu muốn thì hai ngày nữa đưa cậu, cậu tự xem.]

Ngụy Xuyên: [Tôi muốn.]

Mạnh Đường: [Tượng gỗ còn thiếu cái đế, bài vở tôi bận, tuần sau đưa thành phẩm cho cậu.]

Ngụy Xuyên lơ đễnh nhắn lại chữ “Được” nhưng trong lòng lại tràn đầy mong đợi chiếc thẻ kẹp sách mới.

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...