Hôm qua Mạnh Đường xin nghỉ một ngày đến bảo tàng, cũng không làm lỡ việc cô nhờ bạn nộp bài tập giúp.
Sáng nay nội bộ tổ chức bình chọn, tác phẩm của Mạnh Đường được nhất trí tán thưởng.
Thầy giáo bảo cô lên nói về ý tưởng sáng tạo.
Lại cái bài này, Mạnh Đường chỉ chỉ: “Chẳng phải đều viết ở đây rồi sao ạ.”
Dáng vẻ không tình nguyện của cô khiến các bạn học cười ồ lên.
Thầy giáo gõ nhẹ vào đầu cô: “Tác phẩm thì phóng khoáng, sao người lại ngược lại thế hả? Tôi là muốn tốt cho em.”
Mạnh Đường bất lực, đành kiên trì bước lên.
Nếu cô điêu khắc mà xung quanh có một đám người cô hoàn toàn tự nhiên, nhưng bảo cô nói chuyện trước đám đông cô thấy không thoải mái chút nào.
Ông nội cũng từng nói, sự trầm mặc của gỗ, cô học được mười phần mười.
Nói xong hai ba câu, thầy giáo bất lực: “Không thể nói nhiều hơn chút à?”
Mạnh Đường vô tội: “… Nhưng em nói xong rồi.”
Thầy giáo xua tay: “Bức tượng gỗ dự thi của em sửa xong chưa?”
Mạnh Đường tưởng thầy đang giục, ngạc nhiên nói: “Thời gian nộp bài chẳng phải là tháng 12 sao ạ?”
“Thầy chỉ nhắc em một tiếng thôi.”
“Tháng 12 nộp được ạ.”
“Được rồi.”
—
Buổi chiều Mạnh Đường mang chiếc thẻ kẹp sách bằng gỗ đến phòng thí nghiệm phục chế.
Lấy ra đặt ở khu vực sửa chữa, cô nhìn chằm chằm rồi bật cười, một món đồ nhỏ xíu thế này mà cũng vào phòng thí nghiệm phục chế di sản phi vật thể, đúng là nâng tầm cho nó quá rồi.
Không phải cùng một loại gỗ, cũng có rất nhiều cách phục chế, cô định dùng phương pháp phối màu mô phỏng, chọn gỗ trám vào, sau khi màu sắc hòa hợp thì định hình và đánh bóng.
Cặm cụi nửa ngày rồi lại ba ngày, thẻ kẹp sách cuối cùng cũng sửa xong, còn đục thêm lỗ cho dây đeo trang trí.
Buổi tối mang về ký túc xá thử, vừa cầm một quyển sách lên, một chiếc lá hoàng liên rơi xuống mặt bàn.
Mạnh Đường nhặt lên, theo thói quen xoay một vòng, cảnh tượng ám muội hôm đó lại hiện ra trước mắt.
Cô lắc đầu, kẹp lại chiếc lá vào trong sách.
Cầm lá cây của người ta làm kẹp sách, quay đi quay lại phải đền một cái khác.
Mạnh Đường nhắn tin cho Ngụy Xuyên, báo thẻ kẹp sách xong rồi.
Ngụy Xuyên đã khôi phục tập luyện từ sớm, mãi đến lúc trên đường về phòng mới nhìn thấy, liền hẹn cô ngày mai gặp.
Đưa mỗi cái thẻ tr*n tr** như vậy cũng không hay, Mạnh Đường lục trong ngăn kéo bàn học ra một chiếc hộp dài, là hộp rỗng đựng trâm cài tóc mua trước đó.
Tình cờ chiếc hộp lại bằng gỗ, nhìn rất hợp.
Còn về cây trâm bên trong thì đã gãy từ lâu rồi.
Hôm sau là thứ Bảy, Mạnh Đường và Ngụy Xuyên hẹn nhau ở cửa ký túc xá nam, đưa đồ xong cô phải đi siêu thị một chuyến, đồ dùng vệ sinh cá nhân cơ bản đã hết.
Lúc Mạnh Đường đến thấy Ngụy Xuyên đã đợi sẵn.
Cậu tùy tiện đứng đó cũng thành một bức tranh, chẳng trách nhiều nữ sinh thích như vậy.
Lần thứ tám Ngụy Xuyên liếc mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn thấy Mạnh Đường cậu liền đi thẳng tới: “Sửa xong rồi à?”
Mạnh Đường lấy chiếc hộp từ trong túi ra đưa cho cậu.
Ngụy Xuyên mở hộp ra, ánh mắt sững sờ, chiếc thẻ kẹp sách đã được sửa lại có màu sắc nhuận hơn, cậu đưa tay sờ thử, xúc cảm như lụa thượng hạng, trơn nhẵn mịn màng.
“Rốt cuộc cậu làm thế nào vậy?” Ngụy Xuyên ngẩng phắt đầu lên, giọng điệu đầy vui mừng, “Thần kỳ thật, cứ như chưa từng bị hỏng, hơn nữa màu sắc còn đẹp hơn lúc đầu, nhàn nhạt, giống như ánh sáng hổ phách.”
Mạnh Đường nói: “Nói với cậu cậu cũng không hiểu đâu, cậu xem xem, dây đeo trang trí có hài lòng không?”
Ngụy Xuyên lại cúi mắt xuống, dây đeo được xâu bằng dây sáp cùng tông màu, phía dưới treo cánh sen và đài sen, tinh xảo bắt mắt.
Cậu gật đầu liên tục: “Đẹp.”
“Cậu thích là được.” Mạnh Đường nói, “Cá chép và hoa sen vốn dĩ đã hợp nhau trong văn hóa truyền thống, phối hợp thế này hài hòa hơn một chút.”
Đâu chỉ là thích, Ngụy Xuyên yêu thích không buông tay, cậu đóng hộp lại, hỏi: “Sao lúc đầu cậu lại nghĩ đến việc khắc cá chép?”
Mạnh Đường nói: “So với hoa cỏ thực vật, trẻ con rõ ràng hứng thú với chim muông cá trùng hơn, hơn nữa chúng đều là học sinh, thư sinh thời xưa thích dùng thẻ kẹp sách hình cá chép, mang ngụ ý cá chép vượt vũ môn, tôi muốn khắc một điềm lành.”
“Nhưng điềm lành lại rơi trúng đầu tôi rồi.” Ngụy Xuyên toét miệng cười đắc ý, “Nhưng tôi cũng là sinh viên, cậu tặng tôi cũng không lỗ.”
Mạnh Đường: “…”
Mặt dày thật, rõ ràng là cậu cướp lấy.
“Được rồi, đồ đã đưa, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Ngụy Xuyên đi theo: “Tôi đi mua ít sách.”
Mạnh Đường cũng không nói gì, mãi đến khi vào siêu thị đối diện trường học, phát hiện Ngụy Xuyên vẫn đi theo, cô đột ngột xoay người lại.
“Sao vẫn đi theo tôi?”
“Tôi… tôi đi mua chai nước.”
Mạnh Đường làm động tác “mời”.
Ngụy Xuyên vừa định bước đi thì phía sau có người gọi tên cậu.
Mạnh Đường quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Hạc Thanh và Tạ Linh Âm.
Ngụy Xuyên hỏi: “Sao hai người lại ở đây?”
“Hôm nay hội đồng hương tụ tập nên đến mua chút đồ.” Hứa Hạc Thanh nói.
Hóa ra là vậy, Mạnh Đường biết họ tụ tập từ năm nhất.
Ngón tay Ngụy Xuyên chỉ trỏ bâng quơ: “Sao hai người trông có vẻ không vui thế? Không phải tụ tập sao?”
Tạ Linh Âm cười gượng gạo, nói: “Thực ra là có một đàn chị ở cơ sở Nam Sơn bị bệnh, đều là đồng hương mà, người tổ chức tập hợp bọn tớ lại xem có giúp được chút gì không.”
Ngụy Xuyên: “Quyên góp à?”
Tạ Linh Âm gật đầu, cô và Hứa Hạc Thanh đều thuộc hội sinh viên, có năng lực tổ chức, cô đoán ý đối phương là muốn hai người họ liên hệ với khoa, tổ chức cho sinh viên quyên góp.
Hai bên chào tạm biệt, Mạnh Đường mua đồ xong định về ký túc xá, đột nhiên Ngụy Xuyên giật lấy chai nước giặt của cô.
Mạnh Đường ngẩn ra: “Không phải cậu đi mua sách à?”
“Tôi còn mua sách gì nữa?” Ngụy Xuyên ra hiệu cô đưa bịch khăn giấy trên tay kia cho cậu, “Nặng thế này, cậu xách về nổi không?”
Mạnh Đường: “… Tôi xách được mà, trước đây đi siêu thị cùng Thạch Lam, tôi là người xách nhiều đồ nhất.”
Ngụy Xuyên chỉ muốn nói một câu: Đồ ngốc.
Đưa cô đến tận cửa ký túc xá Ngụy Xuyên mới quay người rời đi.
Khoảng chín giờ tối, Mạnh Đường từ phòng phục chế đi ra thì nhận được điện thoại của Tạ Linh Âm, giọng say khướt bảo cô đến đón.
“Cậu uống rượu à?” Mạnh Đường lập tức đi về phía cổng chính.
Tạ Linh Âm mơ màng “ừ” một tiếng, địa chỉ cũng nói không rõ, phải nhờ nhân viên pha chế cầm điện thoại báo địa chỉ cho Mạnh Đường.
Mạnh Đường hỏi: “Bạn tôi có ở một mình không?”
Đầu bên kia trả lời: “Đúng, chỉ có một mình cô ấy.”
Mạnh Đường: “Phiền anh nhất định phải trông chừng cậu ấy, tôi qua ngay đây.”
Quán mà Tạ Linh Âm đến còn không phải quán bar nhẹ nhàng gần trường nên Mạnh Đường hơi lo.
Cô gọi ngay cho Ngụy Xuyên, đối phương bắt máy rất nhanh.
“Hứa Hạc Thanh về phòng chưa?”
Vì đang chạy nên giọng cô rất gấp.
Ngụy Xuyên tháo tai nghe ném lên bàn, nói: “Chưa, cậu sao thế?”
Mạnh Đường vừa chạy vừa nói: “Tôi sắp đi qua ký túc xá các cậu, Linh Âm uống rượu rồi, cậu đi đón cùng tôi không?”
Mang theo một nam sinh, trên đường về cũng an toàn hơn chút, huống hồ Ngụy Xuyên thích Tạ Linh Âm, chắc chắn cũng sẵn lòng đi đón.
Ngụy Xuyên nói: “Cậu đợi tôi, tôi xuống ngay đây, cậu gọi xe trước đi, xe tôi không lái qua đây.”
Mạnh Đường “ừ” một tiếng.
Ngụy Xuyên chạy từ ký túc xá ra: “Điện thoại Hứa Hạc Thanh không gọi được, sao Tạ Linh Âm lại uống rượu một mình?”
“Không biết nữa, nhanh lên đi.”
“Cậu chạy chậm thôi.”
“Nhanh lên, tôi không sao.”
Cuối cùng cũng đến cổng trường, hai người vội vã lên xe.
Theo địa chỉ nhân viên pha chế đưa, tài xế lái mất hai mươi phút.
Nhưng khi vào trong quán bar mờ ảo hoàn toàn không thấy bóng dáng Tạ Linh Âm đâu, Mạnh Đường lập tức toát mồ hôi lạnh.
