Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 43



“Người đâu?” Mạnh Đường gần như lao vào quầy bar.

Nhân viên pha chế ngơ ngác: “Ai cơ?”

“Vừa nãy có một cô gái say rượu, tôi là bạn cô ấy, cô ấy đâu rồi?”

Nhân viên pha chế: “Được bạn cô ấy đón đi rồi mà.”

“Tôi mới là bạn cô ấy.” Mạnh Đường nhíu chặt mày, “Sao anh có thể để người khác đưa cô ấy đi?”

“Người kia cũng bảo là bạn cô ấy, cô chứng minh thế nào?”

“Anh…”

“Bình tĩnh chút.” Ngụy Xuyên ấn vai Mạnh Đường, quay sang hỏi nhân viên pha chế, “Người đưa cô ấy đi là nam hay nữ? Đi lúc nào?”

“Nữ, vừa đi được năm phút.”

“Cũng có thể là người cùng ăn tối với họ hôm nay.” Ngụy Xuyên trấn an cô, “Cậu gọi điện cho Tạ Linh Âm trước đi, tôi gọi cho Hứa Hạc Thanh, hỏi xem ban ngày đã xảy ra chuyện gì.”

Quán bar ồn ào, hai người đi ra cửa chính, nhưng điện thoại Tạ Linh Âm báo tắt máy.

Ngược lại Hứa Hạc Thanh bắt máy rất nhanh, Ngụy Xuyên thấy Mạnh Đường nôn nóng, bèn bật loa ngoài, hỏi Hứa Hạc Thanh: “Cậu đang ở đâu?”

“Bữa cơm bên này vừa tàn, sao thế?”

“Bữa tụ tập ban ngày của các cậu tan lúc nào? Tạ Linh Âm một mình chạy đến quán bar uống rượu, bây giờ người không thấy đâu nữa rồi.”

“Cậu nói cái gì?” Hứa Hạc Thanh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, “Các cậu đang ở đâu?”

Ngụy Xuyên nói địa chỉ.

Hứa Hạc Thanh nói: “Buổi chiều cô ấy đến bệnh viện, tôi đi lo việc tổ chức, cậu kể lại đầu đuôi sự việc cho tôi nghe xem.”

Ngụy Xuyên: “Buổi tối Mạnh Đường nhận được điện thoại của Tạ Linh Âm bảo đến đón, nhưng khi đến quán bar thì nhân viên nói cô ấy bị một người nữ đưa đi rồi.”

“Báo cảnh sát yêu cầu quán bar trích xuất camera.” Giọng Hứa Hạc Thanh run rẩy, “Bây giờ tôi gọi cho Tạ Linh Âm.”

“Đừng gọi nữa, tắt máy rồi.”

Hứa Hạc Thanh chửi thề một tiếng trong điện thoại, Ngụy Xuyên và Mạnh Đường nhìn nhau, quả quyết chọn báo cảnh sát.

Chưa đến năm phút, Hứa Hạc Thanh đã đến quán bar.

Cảnh sát chưa tới, cá nhân không có quyền trích xuất camera quán bar.

Hứa Hạc Thanh vò đầu, nói với Mạnh Đường: “Lúc đó sao cậu lại cúp máy chứ?”

“Tôi…”

 

Ngụy Xuyên cảm thấy vô lý hết sức, thậm chí còn đưa tay đẩy Hứa Hạc Thanh một cái: “Cậu trách Mạnh Đường làm gì? Cũng đâu phải cô ấy bảo Tạ Linh Âm đi uống rượu. Nói lại thì, cậu có tư cách gì, lấy thân phận gì mà ở đây trách móc Mạnh Đường?”

Hứa Hạc Thanh cũng nổi nóng:

“Nhưng Mạnh Đường biết Tạ Linh Âm say rồi, trên đường đến quán bar 20 phút chuyện gì chẳng có thể xảy ra? Cô ấy mà…”

“Hứa Hạc Thanh!” Ngụy Xuyên thấy mặt Mạnh Đường trắng bệch, quát lớn một tiếng, “Đừng có mẹ nó quá đáng.”

Ngụy Xuyên cau mày, trong đôi mắt sẫm màu cuộn trào cảm giác áp bức đen tối.

Là sự giận dữ mà Hứa Hạc Thanh chưa từng thấy bao giờ, lý trí của cậu ấy nhờ đó mà dần dần chắp vá lại, ủ rũ nói một câu “Xin lỗi”.

Mạnh Đường không bị tiếng quát này dọa sợ, cô ngẩng đầu nhìn Ngụy Xuyên, trong lòng dâng lên luồng hơi ấm.

Cô kéo góc áo Ngụy Xuyên: “Đừng cãi nhau nữa, tìm Linh Âm quan trọng hơn.”

Ngụy Xuyên hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Hứa Hạc Thanh lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, tôi không nên để cô ấy đi bệnh viện.”

Mạnh Đường liếc mắt nhìn qua, Hứa Hạc Thanh trước giờ luôn như gió mát trăng thanh, hóa ra cũng có lúc giận đến mất lý trí.

Ngụy Xuyên càng nghĩ càng giận, quay đầu nắm lấy cổ tay Mạnh Đường:

“Tôi đưa cậu về trường trước, đỡ cho lúc không tra được camera có kẻ lại đổ lên đầu cậu.”

“Đừng,” Mạnh Đường ra hiệu cho cậu nhìn bên đường, “Cảnh sát đến rồi.”

Xe cảnh sát dừng lại, cảnh sát xuống hỏi ai báo án, Ngụy Xuyên hơi giơ tay, kể lại sự việc với cảnh sát một lượt.

Mấy người vừa định vào cửa quán bar thì điện thoại Mạnh Đường reo.

Cô thấy là Thạch Lam bèn nghe máy.

Thạch Lam nói Tạ Linh Âm say rồi, bảo cô lúc về đi lối cổng Đông mua một cốc trà gừng đường đỏ.

Mạnh Đường khựng lại: “Linh Âm về rồi à?”

Hứa Hạc Thanh quay đầu dừng lại, ra hiệu Mạnh Đường mở loa ngoài.

Mạnh Đường vội vàng mở loa, trong điện thoại Thạch Lam trả lời: “Về rồi, cũng chả biết say ở đâu, là được đàn chị tầng trên đưa về.”

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Mạnh Đường cúp điện thoại, muốn nói tình hình với cảnh sát nhưng Ngụy Xuyên ngăn lại, bước lên cười híp mắt xin lỗi.

Cảnh sát bỏ lại một câu: “Người không sao là được.”

Hứa Hạc Thanh khựng lại, nói với Mạnh Đường: “Xin lỗi, vừa nãy là do thái độ tôi không tốt.”

Mạnh Đường lắc đầu: “Không sao đâu.”

Ngụy Xuyên vẫy một chiếc xe bên đường, mở cửa sau rồi gọi Mạnh Đường qua.

Hứa Hạc Thanh không động đậy, Ngụy Xuyên chỉ phía trước, ra hiệu cậu ấy ngồi ghế phụ.

Lên xe báo địa chỉ, ba người không ai nói lời nào khiến tài xế phải liếc nhìn mấy lần.

Ngụy Xuyên hơi nghiêng đầu, thấy ánh mắt Mạnh Đường rơi trên người Hứa Hạc Thanh phía trước, trong lòng cuộn lên một cảm giác khó chịu không nói rõ được.

Taxi rất nhanh dừng ở cổng Đông Đại học Z, Mạnh Đường lẳng lặng đi vào một quán đồ hầm khá được lòng các nữ sinh.

Bây giờ là mùa đông, Tạ Linh Âm say rượu, uống trà gừng đường đỏ có thể giải lạnh ấm bụng.

Hứa Hạc Thanh đứng ngoài cửa nói với Ngụy Xuyên bên cạnh: “Lúc cậu đưa cô ấy về phòng, nói giúp tôi tiếng xin lỗi nữa nhé.”

Ngụy Xuyên cười khẩy, nuốt câu “Sao cậu không tự đi mà nói” vào trong bụng.

Thấy cậu vẫn còn khó chịu, Hứa Hạc Thanh cười khẽ dịu giọng: “Tôi không biết dỗ người khác, cậu giúp tôi một chút đi?”

Ngụy Xuyên cao ngạo “ừ” một tiếng: “Miễn cưỡng vậy.”

Hứa Hạc Thanh nhìn thấu nhưng không vạch trần: “Vậy tôi về phòng trước đây.”

Cậu ấy có đi theo cũng không gặp được Tạ Linh Âm, tốt nhất là để cô ấy nghỉ ngơi một đêm, mai hẵng tìm cô ấy tính sổ.

Mạnh Đường đi ra không thấy Hứa Hạc Thanh, cũng không hỏi, thấy Ngụy Xuyên vẫn đi theo liền quay đầu nói: “Cậu cũng về đi.”

“Tôi đưa cậu đến dưới lầu.” Ngụy Xuyên cẩn thận quan sát sắc mặt cô, “Hứa Hạc Thanh là đồ chó, cậu chửi hai câu cũng được, tôi tuyệt đối không mách lẻo đâu.”

Mạnh Đường bật cười: “Tôi chửi cậu ấy làm gì.”

Ngụy Xuyên âm dương quái khí “ồ” một tiếng: “Hiểu rồi, vì là người mình thích nên không nỡ chứ gì.”

Mạnh Đường: “… Tôi nói thế bao giờ?”

Tủi thân đương nhiên là có, chỉ là lúc đó tìm Tạ Linh Âm quan trọng hơn, cô chỉ có thể nén sự tủi thân xuống.

Vừa nãy mua đồ xong không thấy Hứa Hạc Thanh cô bỗng thấy nhẹ nhõm.

Vì chuyện tối nay nên cô nảy sinh ý định tránh xa Hứa Hạc Thanh một chút.

“Vậy cậu nghĩ thế nào?” Ngụy Xuyên lầm bầm.

“Tôi chẳng nghĩ gì cả.” Mạnh Đường nói, “Bây giờ tôi chỉ muốn mau chóng lên lầu đưa trà gừng cho Linh Âm thôi.”

Giọng điệu ỉu xìu của cô không giấu được Ngụy Xuyên, đến dưới lầu ký túc xá nữ cậu đột nhiên nói: “Tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện cười nhé.”

Mạnh Đường ngẩng đầu không nói gì, Ngụy Xuyên tưởng cô đang đợi nghe, bèn nói:

“Vợ bảo chồng đi mua rau, dặn là ‘Tan làm mua năm cái bánh bao, nếu thấy hàng bán dưa hấu thì mua một, kết quả ông chồng mang về một cái bánh bao. Bà vợ chất vấn, ông chồng bảo anh thực sự nhìn thấy hàng bán dưa hấu mà.”

Mạnh Đường nhìn cậu, không cười.

Ngụy Xuyên ngượng ngùng gãi đầu: “Đến nơi rồi, cậu lên đi.”

Mạnh Đường vào thang máy, đột nhiên bật cười chậm một nhịp.

Tâm trạng sa sút nhờ sự phản ứng muộn màng này mà tốt hơn không ít.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...