*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dưới trướng nam nhi có hoàng kim, Tạ Trọng Sơn quỳ gối giữa hai chân nàng, vẫn chưa vội đi vào.
/ôn th/ịt to lớn dính đầy dâm thủy, nhưng vẫn không nhét vào nổi âm đạo mềm mại trơn trượt. Chỉ có cách tiếp tục cố gắng lấy lòng, ma sát bên ngoài múi thịt càng mềm càng nhừ mới tốt.
"Ngài thả lỏng ra đi để cho ta tiến vào."
Thiếu niên lại đi chọc hoa hạch của nàng, ngón tay thô ráp nóng rực như rễ cây, nhưng lại linh hoạt hơn nhiều. Đầu ngón tay vân vê ở nơi đó, thề phải hàng phục cái miệng nhỏ đang cô đơn rất lâu ở dưới thân nàng, để cho nó ngoan ngoãn phun ra một ít nước nữa, chấp nhận hắn đi vào bên trong được.
Tạ Quỳnh đã thề nàng sẽ phối hợp được.
Nàng đã mở chân ra với giới hạn lớn nhất từ sớm rồi, để chân tâm bí ẩn của nữ nhi người ta nghênh đón khách đến, nhưng ai ngờ Tạ Trọng Sơn lại không biết ơn mà còn có lòng tham không đáy như thế, còn muốn nàng phải buông lỏng ra.
Phải buông lỏng như thế nào đây?
Tạ Quỳnh thật sự không biết. Nàng chỉ ôm cổ hắn hôn môi, rầm rì hai tiếng như để đáp lại, lại xoay eo mở hông ở dưới thân thiếu niên, dán vùng da thịt nhạy cảm non mềm ở giữa đùi vào sát với hắn.
Vẫn là giao cho hắn luôn đi, nàng thật sự dốt đặc cán mai về những chuyện này.
Tạ Trọng Sơn biết giờ phút này không có chút nhẫn tâm là không được.
Sờ cũng chưa sờ đủ, nếu sờ thêm nữa thì chỉ sợ hắn chưa tiến vào được đã bắn rồi.
"Ngậm lấy đi, đau thì cắn ta."
Hắn nhét ngón tay vào giữa môi Tạ Quỳnh. Ngón tay vừa mới sờ qua dưới thân nàng, còn dính dịch của hai người, lúc đưa lên đây vẫn còn nhầy dính ướt át, còn mang theo một mùi hương vô cùng dâm mĩ.
Tạ Quỳnh ngại bẩn, lắc đầu tránh né.
Nhưng mà nàng không ngậm được, Tạ Trọng Sơn đã muốn xông vào cái miệng phía dưới kia của nàng.
Hắn đâm thẳng vào bên trong. Khi nhận ra tất cả các thủ đoạn an ủi đều vô dụng với tiểu h/u/yệt chật hẹp này, đơn giản là dùng biện pháp nguyên thủy nhất, dùng lực mạnh đâm vào trong. Ngay lập tức tấm thân xử nữ mà Tạ Quỳnh đã gìn giữ mười lăm năm, chỉ đợi cho phu quân tương lai đã bị chiếm lấy.
Tạ Quỳnh đau đến mức chảy nước mắt.
c/ôn th/ịt vừa thô vừa dài, đi xa hơn mức nàng có thể thừa nhận đã đâm vào trong cơ thể của nàng, khiến cho huyệt thịt non nớt của nàng vừa căng vừa trướng.
Nàng chỉ đành cắn mạnh ngón tay của thiếu niên, cắn đến mức trầy da chảy máu cũng không nhả ra. Cơn đau bén nhọn ở hạ thể trôi qua ngắn ngủi, nàng nghĩ chắc chắn mình đã chảy máu. Nhưng sau khi thiếu niên đưa thứ kia vào cơ thể nàng thì bắt đầu di chuyển, cơn đau phá trinh biến thành sự căng trướng khác thường.
Tạ Trọng Sơn... Nhẹ chút, ta đau...
Tạ Quỳnh cắn ngón tay thiếu niên không nói nên lời, nhưng có nói thì cũng không chắc chắn là có tác dụng. Thiếu niên phá bỏ rào chắn cuối cùng giống như một tên lính thất bại đi nhầm lạc vào Đào Nguyên, chỉ biết đốt giết đánh cướp, chiếm đoạt tất cả hạnh phúc vui vẻ của nàng rồi dâng hiến tất cả tình yêu và dục vọng mà hắn có cho nàng.
Mắt hắn đỏ hoe, đâm vào trong từng chút một. Nàng bị đâm đến nỗi thở hổn hển liên tục, suýt nữa ngay cả ngón tay hắn cũng không cắn được. Rõ ràng biết nàng chưa từng trải qua chuyện tình dục mà động tác lại không hề có chút dịu dàng thương xót nào, chỉ biết dùng sóng tình dồn dập kéo tới để chấm dứt sự đau đớn và khó chịu của nàng, sau đó lại giống như chỉ còn lại sự trêu chọc vĩnh viên.
Cũng tốt.
Tạ Quỳnh bấu vai Tạ Trọng Sơn.
Hắn muốn biến phía dưới của nàng ướt đẫm, vậy thì nàng sẽ cắn ngón tay hắn chảy máu đầm đìa luôn! Cũng tặng hắn một vết thương mà cả đời này không thể quên được.
Răng nanh sắc nhọn đâm xuyên qua da thịt đụng vào xương ngón tay, giữ chặt lấy chỗ bị thương.
Tay đứt ruột xót, lẽ ra phải nên rất đau nhưng Tạ Trọng Sơn lại không nhăn mày một cái nào, chỉ biết nằm trên người nàng mà đâm rút, muốn ép ra hết tất cả mọi sự hoa mỹ và phóng đãng mà nàng biết ra ngoài.
Tình dục nồng nàn, không biết là sau khi đã ra vào đến năm trăm hay là một ngàn lần, Tạ Trọng Sơn lại bắt đầu gọi tên ở nhà của nàng bên tai.
"Trùng nương Trùng nương _"
Ta vẫn luôn yêu mến nàng, nàng có biết không?
Tạ Quỳnh bị thịt trong huyệt quấy nhiễu làm cho ra nước liên tục, nhưng vì lén lút co thật chắc thịt mềm trong huyệt để cọ xát c/ôn th/ịt, nên làm sao nàng có thời gian rảnh để phản ứng lại với Tạ Trọng Sơn.
Nàng chỉ oán giận nghĩ rằng, thiếu niên này có phải là do con chó nhỏ biến thành, cả ngày chỉ biết "gâu gâu gâu".
Lỗ tai nàng nghe kêu đến mức sắp mọc kén luôn rồi!
Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 33: Ngậm lấy, đau thì cắn ta (H)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương