Tạ Quỳnh đáp lại bằng nụ cười lạnh.
Chương Ngôn Chi lại duỗi tay kéo lấy hai má của nàng, nắm lấy thịt ở hai má trên mặt nàng rồi đẩy lên trên. Đùa giỡn nàng giống như đùa giỡn búp bê.
“Cười như vậy không giống ngươi, ngươi cười như vậy nhìn mới đẹp.”
Tạ Quỳnh đau đến nỗi trong mắt dâng lên đầy nước mắt, không thể cười nổi nữa.
Chương Ngôn Chi thấy trong mắt nàng có lệ thì đắc ý: “Đúng là như thế, lát nữa trở về phủ xong ngươi cũng phải khóc như vậy. Ta thích nhìn ngươi khóc như vậy. Nói không chừng hôm say ta thấy ngươi cố gắng khóc, sẽ không đưa ngươi đi làm kĩ.”
Tên này đúng là bị điên rồi!
Tạ Quỳnh còn muốn nói chuyện với hắn ta để kéo dài thời gian, nhưng bị hắn ta giày vò như thế thì ngay cả tâm trạng liếc hắn ta một cái cũng không có, chỉ một lòng một dã nghĩ cách để thoát thân.
Mãi đến khi xe ngựa đã xuyên qua phố xá nhộp nhịp rộn ràng và đứng phía trước phủ Thái Thú, Tạ Quỳnh cũng không nghĩ ra nguyên do gì.
Nhưng thật ra Chương Ngôn Chi lại có tâm trạng rất tốt, lúc xuống xe ngựa còn không khiêng Tạ Quỳnh lên nữa mà dắt nàng đi vào trong phủ Thái Thú.
Trong đoàn người chỉ có lão Thôi đi theo.
Phủ Thái Thú nghiêm ngặt đồ sộ, trước cửa có binh lính canh giữ.
Tạ Quỳnh tự biết nếu bước vào phủ Thái Thú thì không có cơ hội chạy trốn. Chương Ngôn Chi kéo nàng, nàng lập tức trốn, vừa trốn vừa hét lên thật to.
“Phủ Thái Thú cưỡng ép dân nữ! Lang quân Chương gia muốn ép người lành làm kĩ nữ, cứu mạng!”
Hôm nay nàng có từ bỏ thể diện lễ nghi, mất hết mặt mũi nữ lang Tạ gia, cũng không muốn bị Chương Ngôn Chi mang vào phủ Thái Thú, lại càng không muốn làm thiếp thất của hắn ta.
“Câm miệng!”
Chương Ngôn Chi vẫn nở nụ cười trên mặt như trước, không hề sợ gì.
“Ngươi có kêu thêm nữa thì cũng không ai để ý ngươi đâu, nơi này là Liêu Châu, là địa bàn của ta. Một nương tử nho nhỏ trong thành Liêu Châu được ta nhìn trúng còn tranh nhau trèo lên giường của ta. Ngươi có kêu cũng vô dụng! Nơi này ta chính là vương pháp.”
Hắn ta tiến lên từng bước, giữ lấy eo Tạ Quỳnh kéo vào lòng ôm, đi nhanh tiến vào bên trong cửa son.
“Ngươi buông! Buông ra! Ta không làm thiếp thất của ngươi, ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi!”
≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
Tạ Quỳnh bị Chương Ngôn Chi xách làm muốn ngất đi, tay chân bắt đầu quẫy đạp lung tung, có thể đánh thì đánh. Nhưng sức lực đó với Chương Ngôn Chi thì cũng chỉ như gãi ngứa, nàng kêu càng thê lương thì hắn ta càng vui vẻ.
“Giết ngươi? Giết ngươi thì ta phải đi đâu tìm một nữ lang Tạ gia tới hầu hạ ta đây? Hừ, hương sữa của phương Tây ngàn vàng khó cầu, ta chỉ có một miếng đem dùng hết toàn bộ cho người, vậy mà không thu được chút lợi nào từ người ngươi về được, làm sao có thể để phí công sức của ta được.”
Chương Ngôn Chi cực kỳ đắc ý.
“Nói cho ngươi cũng không sao cả. Đêm đó ở Uyển Thành đáng lẽ ta sẽ chơi ngươi. Cũng không ngờ ngươi lại chạy được, càng không ngờ khi ta trở lại Liêu Châu thì ngươi lại chui đầu vô lưới, chạy vào trong lòng ta. Tạ Quỳnh ơi Tạ Quỳnh, ngươi nói đây không phải là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công à?”
Đầu Tạ Quỳnh căng đau choáng váng, nhưng vẫn có thể nghe được “Hương sữa của phương Tây”.
Hương dược của phụ nhân cho nàng dùng trong Nhiên Hương phương, chính là đặc sản phương Tây. Như vậy thì ra kẻ đưa nàng đến Nhiên Hương phường chính là Chương Ngôn Chi?
Nhưng rốt cuộc hắn ta có thù hận gì với nàng mà hắn ta phải dùng đến thủ đoạn hạ lưu này để làm nhục nàng?
“Thì ra là ngươi! Tên điên này!”
Nàng tức giận mắng mỏ.
Nhưng Chương Ngôn Chi đã đưa nàng đi qua hành lang gấp khúc, chỉ còn đi qua sân là có thể đưa nàng vào sương phòng.
“Là ta thì thế nào? Bản thân ngươi hiện giờ ra sao? Có phải hàng đêm không có nam nhân thì không ngủ yên được đúng không?
Giọng điệu của Chương Ngôn Chi bắt đầu trở nên mờ ám, hiển nhiên là đã có hứng thú rồi.
“Buông ra! Ngươi thật ghê tởm, đừng chạm vào ta!”
Nước mắt Tạ Quỳnh cũng rơi xuống, tức giận, nhưng cũng là sợ. Nhưng cho dù nàng có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi Chương Ngôn Chi được, cũng không thoát khỏi nụ cười vừa ám muội vừa càn quấy của hắn ta.
“Được rồi, tiết kiệm sức lực để kêu trên giường đi.”
Chương Ngôn Chi đã xem Tạ Quỳnh trong lòng là thịt trong bát của mình rồi, hôm nay nhất định phải ăn được nàng.
Cũng không ngờ lại có rắc rối xảy ra.
“Dừng tay, buông nàng ra!”
Một giọng nói trong trẻo truyền đến từ phía xa,
Tạ Quỳnh ngấn lệ ngước đầu lên, đột nhiên giãy khỏi cái ôm của Tạ Trọng Sơn. Vui mừng nói với người đi tới: “Tạ Trọng Sơn!”
Nàng đợi mãi, rốt cuộc cũng hắn cũng tới cứu nàng___ Nhưng người tới không phải Tạ Trọng Sơn.
Nam tử mặc áo sam màu lam và đội cao quan bước nhanh đến trên hành lang gấp khúc. Sự cao ngạo của thiếu niên đã biến mất ở đầu mày và ánh mắt, nhưng vẫn còn lại một chút lãnh đạm xa cách trong khí chất của hắn ta, đúng thật là một lang quân vừa đẹp trai nho nhã lại còn thanh lịch và lạnh lùng.
Chương Ngôn Chi nhíu mày, ngoài cười nhưng trong không cười: “Thôi đại nhân có quan uy thật lớn.”
Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 48: Thì ra là hắn
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương