Trên hành lang gấp khúc lại có một hàng ngũ vội vàng chạy tới phía sau Thôi Lãnh. Nam tử trung niên cầm đầu mặc quan bào tím đỏ thân dài, tay vuốt bộ râu, vừa nhìn thấy Chương Ngôn Chi thì nhíu mày trách cứ: “Ngôn Chi, ngươi lại quậy phá cái gì đó? Thấy Thôi Đại Nhân mà còn không mau vấn an đi.”
Chương Ngôn Chi ôm ngực nhíu mày, nói như đang đùa giỡn: “Thôi đại nhân có khỏe không? Sao không đợi ở Uyển Thành đi mà lại chạy đến Liêu Châu của chúng ta bày ra quan uy thế này?”
Thôi Lãnh không để ý đến hai phụ tử này kẻ xướng người họa, chỉ đến đỡ lấy vai Tạ Quỳnh, rũ mắt nói: “Trùng Nương, đừng sợ, mọi chuyện có ta rồi.”
Tạ Quỳnh kinh ngạc nhìn vào khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc của thiếu niên trúc mã ngày xưa này.
Hắn vẫn có dáng dấp như trước, mặc dù quầng mắt thâm đen, vẻ mặt cũng tiều tụy, cũng còn mang theo sự bình tĩnh và thản nhiên lạnh lùng từ trong xương của lang quân thế gia, khó trách ngày xưa những khuê tú ở Uyển Thành lén khen hắn là tiểu bồ tát bát phân bất động.
Tạ Quỳnh chỉ nhìn thấy hắn, nhưng chữ “A Lãnh” ngày xưa kia thì lại nghẹn ở cổ họng, có làm gì cũng không gọi ra được.
Thôi Lãnh không thay đổi, người thay đổi là nàng.
“Bị dọa rồi à? Không sao đâu, nàng yên tâm.”
Thôi Lãnh xoa xoa đầu tóc Tạ Quỳnh, sau đó bảo vệ nàng ở sau lưng.
“Bày ra quan uy? Ta phải đến Liêu Châu vì việc chung, lại lấy thân phận tứ lang của Thôi Lang đến cửa đón Chương Thái Thú. Tại sao lại là bày ra quan uy? Còn ngươi đó Chương Ngôn Chi, ban ngày ban mặt mà làm ra việc bỉ ổi như thế. Người ngoài nhìn vào chỉ sợ nghĩ Chương Thái Thú quản giáo không nghiêm, dung túng nhi tử làm bậy.”
Thái thú ở một bên nghe xong thì vuốt bộ râu dài cười: “Thôi chất đừng trách, Ngôn Chi cũng chỉ là còn tâm tính thiếu niên, nhất thời ham chơi thôi. Nó ngoài miệng hoa hoa thế nhưng thật ra chỉ là cái thùng rỗng. Thấy nữ lang người ta có mĩ mạo nên có chút tâm tư ngưỡng mộ mà thôi. Hay là như vầy, Ngôn Chi nhận lỗi với vị nữ lang này, lại lấy ngàn vàng để thú vị cô nương này là tiểu thiếp. Thôi chất, ngươi nói xem xử lý như vậy có được không]?”
Chương Thái Thú to vẻ chuyện to hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa hư không, nếu đổi lại là một nữ tử tầm thường, nói không chừng cũng chỉ như thế thôi.
Nhưng Thôi Lãnh chỉ mỉm cười: “Tiểu thiếp? Thái Thú cũng biết nàng họ Tạ, chính là nữ lang quân Tạ gia có đính ước hôn nhân với ta không? Ngài nghĩ nhẹ nhàng như vậy cũng qua loa dễ dàng quá rồi, cũng phải hỏi Tạ gia có tình nguyện hay không tình nguyện, ta tình nguyện hay không tình nguyện chứ.”
Tạ Quỳnh được Thôi Lãnh bảo vệ sau người, thấy hắn như thế thì trong lòng lúc này không hiểu được.
Nàng và hắn ta chưa đi đến bước làm mai mối như thế, nhiều nhất cũng chỉ là trưởng bối trong nhà ngầm có ý tứ này, còn chưa thông báo ra ngoài. Hiện giờ Tạ gia lại bị đày phải di dời đến vùng biên cương, chỉ sợ hôn ước giữa hai người cũng đã biến mất từ sớm rồi. Vì sao giờ hắn lại phải kéo bản thân mình liên lụy vào…
“À, chuyện này…”
Chương Thái Thú vừa nghe đến “Tạ gia” thì biết việc này khó rồi.
≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
Thật ra cũng không phải sợ, ngày xưa Tạ gia có cường thịnh thế nào thì hiện giờ cũng đã rơi đài. Nhưng Thôi Lãnh lại lấy Thôi gia ra để đè ép ông ta___ Sau khi Tạ gia rơi đài xong, Thôi gia ở trong triều nổi bật số hai không ai dám nhận số một, dường như đã thay thế Tạ gia trở thành thế gia đứng đầu.
Chương Thái Thú đang suy nghĩ thì trên hành lang gấp khúc có gia phó đến báo lại: “Đại nhân không tốt, bên ngoài có người tới cửa gây sự, ngang ngược nói trong phủ cướp người, đả thương nhiều thủ vệ. Người xem…”
Gia phó sốt ruột lau mồ hôi, trên không trung lại truyền đến một tiếng kêu cao vút.
Chim ưng nhỏ bụng đỏ lưng xanh bay nhanh như tia chớp, lông cánh mở rộng, bay rít qua cổ gia phó, ném lật ngược hắn ta trên mặt đất.
“A Bảo!”
Tạ Quỳnh vui mừng kêu lên. A Bảo kêu lên mấy tiếng như để đáp lại nàng, cũng không bay qua mà chỉ bay xoay quanh phía trên hành lang gấp khúc, dường như… dường như là cố ý dẫn đường.
“Trùng Nương!”
Tạ Trọng Sơn nhảy ra từ chỗ rẽ cuối hành lang gấp khúc. Cả người mặc đồ đen, toàn thân đầy sát khí. Lưỡi đao sắc lạnh trong tay đã dính đầy máu. Hắn vừa thấy A Bảo, lại nhìn thấy Tạ Quỳnh, lập tức xông tới đây.
“Tạ Trọng Sơn!”
Tạ Quỳnh cũng muốn chạy qua phía hắn nhưng lại bị người khác giữ chặt vai lại.
Vừa quay đầu lại thì thấy Thôi Lãnh với vẻ mặt không rõ thế nào.
Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 49: Trùng Nương đừng sợ, mọi chuyện đã có ta
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương