Hắn đã không còn nợ nàng cái gì, là nàng muốn đi theo hắn, muốn hắn mang nàng chạy trốn.
Nhưng mà Tạ Trọng Sơn đứng ở trước người nàng lại trầm giọng lên tiếng: “La Chu, ăn nói cẩn thận! Nàng không phải cơ thiếp của ta.”
Thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng đến nỗi hàng mi như muốn kết sương, không biết là vì những gì vừa mới chứng kiến hay là vì những lời nói của người Hồ La Chu kia.
“Nàng là tiểu thư thế gia xuất thân cao quý. Như ta há lại có thể nhung nhớ được. Ngươi đừng nói lung tung, nếu động tới nàng ấy! Ta sẽ không khách khí với ngươi.”
Trong hoàng hôn, thiếu niên mặc quần áo trắng này cũng khoác một ánh sáng mờ trên người, đôi mắt tối như mực còn rất nghiêm túc, lông mi dài mà dày màu đen hòa chung với tóc mai, những lời nói ra đều là suy nghĩ thật giấu trong lòng.
Hắn cách người Hồ La Chu có ba trượng, cách Tạ Quỳnh chỉ có một bàn tay.
Tạ Quỳnh nhìn hắn, bỗng nhiên nhận ra hắn đã sớm không còn là thiếu niên yên tĩnh hay cười nữa. Trong mấy tháng này, hắn bất ngờ trở thành một nam tử trưởng thành trầm ổn đáng tin.
Phu quân như vậy, xứng đáng là vị hôn phu của nàng.
La Chu đã uống say chuếnh choáng gãi gãi mái tóc vàng phía sau, lại cười ha ha để giải vây cho bản thân.
Đằng trước có Tang Cách không nhìn thấy hai vị khách cũng tìm tới đây, nhìn thấy không khí xấu hổ giữa ha người, tất nhiên là phát huy ngay bản năng mạnh vì gạo, bạo vì tiền, tác dụng tán tỉnh giải sầu của bà chủ thạch lâu.
Trải qua sự từ chối, Tạ Quỳnh lập tức đi theo Tạ Trọng Sơn vào tiệc đón gió.
Tiệc đón gió là đón tiếp Tạ Trọng Sơn và Tạ Quỳnh, cũng đón tiếp vị vương tử La Chu đề từ vương đô Khương Hồ xa xôi.
Đêm nay khu vực tiêu phí vàng ở thành Yến Cảm không kinh doanh nữa, chỉ chiêu đãi ba vị khách kia.
Hồ cơ tuổi trẻ xinh đẹp nhất trong lâu gần như là khỏa thân chỉ với bức lụa mỏng, nốt chu sa điểm giữa mi tâm ẩn chứa ý tình, lắc eo ở trong tiếng cười vui của người Hồ, nháy mắt với hai vị nam tử.
Hai người này, một người có thân phận tôn quý, là khách quý đến từ vương đô Khương Hồ, cũng là chủ nhân phía sau của thạch lâu. Một người có diện mạo tuấn mỹ, tuổi nhìn còn trẻ, lại là nam tử người Hán có vẻ ngoài khá tuấn tú và tao nhã.
Hồ cơ múa tặng cũng đã thấy khó khăn, không biết nên đưa tình ý của mình tới vị nào, chỉ có thể làm cho chu đáo. Liếc mắt nhìn về phía La Chu nhiều một cái rồi lại mỉm cười quyến rũ với Tạ Trọng Sơn bên này một cái.
Tạ Quỳnh dùng chung chiếc bàn trà với Tạ Trọng Sơn, ngồi ở bên cạnh hắn. Hứng mấy cái nháy mắt liên tiếp của Hồ cơ, lại liếc Tạ Trọng Sơn chỉ luôn nhìn mình.
Trong lòng nàng lập tức chua xót, lại cũng cảm thấy vui mừng.
Vui mừng là vừa rồi Tạ Trọng Sơn vẫn chưa tức giận vì người tên La Chu kia, chua xót vì hắn nói hắn không dám nhung nhớ gì nàng.
Nam tử tóc vàng tên La Chu kia híp mắt, nhìn chằm chằm vào nửa thân trần đang lắc lư xoay chuyển của vũ cơ, rượu và sắc đều bị hút vào đôi mắt sáng rực như ánh nắng chiều ngoài kia, nhưng hắn ta trông giống như những khách làng chơi háo sắc mà Tạ Quỳnh nhìn thấy trong tòa thạch lâu ngày hôm nay.
“La Chu là vương tử Khương Hồ. Dưới tay có vài người đang chiếm cứ ở Uyển Thành. Nhờ vào quan hệ của hắn ta, có lẽ chúng ta có thể tìm hiểu được vài tin tức có liên quan đến Tạ gia.”
Vẻ mặt Tạ Trọng Sơn lãnh đạm, lại vô cùng chuyên tâm kề sát tai nói nhỏ với Tạ Quỳnh.
Hắn không phải như suy nghĩ của Tạ Quỳnh, chắc chắn không tức giận, chỉ là đang chịu đựng thôi.
Câu cửa miệng là một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng giếng.
Tâm mắt của thiếu niên ở trong tình hình này vốn vô cùng nhỏ hẹp, nam tử từ trước đến giờ vốn luôn xuất hiện trước mặt Tạ Quỳnh với tướng mạo đoan chính, trong lòng sẽ nói thầm.
Hôm nay thấy Tạ Quỳnh và La Chu dây dưa nhưng vẫn chưa tức giận, cũng chỉ là cảm thấy La Chu nói năng lỗ mãng với Tạ Quỳnh, sợ bản thân làm mặt lạnh lại khiến nàng thương tâm.
Nhưng mà, người uống rượu và người ăn giấm chua giống nhau, sẽ không nói đạo lý.
Vừa rồi Tạ Trọng Sơn mới ăn giấm chua, hiện tại lại uống rượu, hai thứ đều dính.
Giờ phút này lại nhìn thấy ánh mắt cô nương liếc đến đưa đi, trong chốc lát lại nhìn sang La Chu, trong chốc lát lại nhìn vũ cơ trong tấm lụa. Sao hắn có thể nhịn được?
“Trùng Nương!”
Hắn hắng giọng, bỗng nhiên gọi tên Tạ Quỳnh.
“Sao thế?”
Tạ Quỳnh nhìn tình hình ở giữa sân, khinh thường La Chu quả nhiên cũng chỉ là một kẻ hạ lưu càn rỡ, chỉ biết nhìn trên lưng và trước ngực Hồ cơ, bỗng nhiên bị kêu như vậy, nàng vội vàng quay đầu nhìn Tạ Trọng Sơn.
Sau khi được tắm xong nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, thiếu niên bị dính chút rượu trên người với ánh mắt u ám mông lung, lại lộ ra một sự lạnh lẽo.
Hắn nhìn nàng, lại bưng chén rượu lên uống một ngụm rượu. Rượu dính vào trên môi bóng loáng, trong vẻ đứng đứng đắn lại lộ ra một chút phong lưu không đứng đắn.
Thiếu niên buông chén rượu xuống, thẳng lưng lên, trong đôi mắt tối như mực hiện lên bóng dáng nàng. Lại cúi đầu hô một tiếng gì đó.
Lại coi hàng chục ánh mắt trong căn phòng hoành tráng này không tồn tại, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 90: Ta làm sao dám nhung nhớ nàng được?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương