Tạ Quỳnh ngơ ngác, trong đầu lại có pháo hoa nổ tung khắp trong đầu.
Không phải nói không dám nhung nhớ gì sao? Phải biết là vừa rồi nàng còn bị câu nói này làm cho trong lòng chua xót đó?
Tạ Trọng Sơn nhẹ nhàng hôn lên, nhưng chỉ lướt qua rồi dừng lại luôn, hắn cúi người gần sát, nắm lấy cằm nàng không cho nàng cử động. Đầu lưỡi mềm mại mang theo dịch rượu cay độc, đang đưa vào trong miệng nàng, triền miên với nàng thêm vài lần rồi mới phóng khoáng rời khỏi môi nàng.
“Hắn đẹp như vậy à? Còn đẹp hơn ta luôn à?”
Giọng nói của thiếu niên trầm như ngọc vỡ, thoáng như vầng trăng rơi xuống ao lạnh. Điệu nhạc từ tiếng trống và tiếng Hồ cầm đông đúc bị cắt đứt, tiếng cười và tiếng nhạc mua vui của nhóm Hồ cơ trong đại sảnh sáng ngời rực rỡ dần biến mất.
Trước mắt và bên tai Tạ Quỳnh chỉ còn lại giọng nói khàn khàn lại còn say chuếnh choáng của thiếu niên.
“Hửm?”
Tạ Trọng Sơn thấy nàng ngơ ngác ngây ra không đáp thì lại làm bộ muốn hôn.
“Ha ha ha! Tạ tiểu ca huynh ở xa tới thành Yến Cảm, chỗ này của ta không có gì cả. Chỉ duy nhất có rượu nguyên chất hay mỹ nhân, cái gì cần có đều có. Mỹ nhân của ta ngươi không thể dùng, không biết rốt cuộc rượu này như thế nào?”
La Chu ngồi trên ghế chủ tọa bỗng nhiên vỗ bàn kêu to, ôm cả Hồ cơ quyến rũ trong lòng mà cười ha hả, nâng cốc chúc mừng về phía Tạ Trọng Sơn ở bên này.
Tạ Quỳnh cuống quít đẩy Tạ Trọng Sơn ra, để cho hắn đi đáp rượu với La Chu.
Nàng chưa từng làm ra những hành động như thế trước mặt người khác. Lúc này chỉ cảm thấy toàn bộ ánh mắt của người trong viện đều dừng trên người mình, lập tức vừa thẹn vừa ngại, giơ chén rượu lên muốn làm vật che đậy, nhưng rồi lại uống hết toàn bộ.
“Uống ít thôi, rượu này rất mạnh, nàng…”
Tạ Trọng Sơn uống mấy chén rượu mạnh với La Chu xong vẫn ung dung bình thản như cũ lại nhíu mày, không kịp khuyên can, chỉ nhìn Tạ Quỳnh bị mùi rượu làm sặc cho ho khan.
Hắn chỉ muốn gánh hết rượu mời cho nàng, cũng không ngờ Tạ Quỳnh uống rượu say liền, uống hết một chén rượu, hai má đã hiện lên hai rặng mây hồng.
Tạ Quỳnh uống rượu xong ánh mắt long lanh, tóc đen buông dài, ngửa mặt nhìn hắn, vô cùng xinh đẹp đáng yêu, đáng yêu đến mức Tạ Trọng Sơn tức giận vì ra trận chưa thắng, chỉ có thể nghẹn lại trong lòng.
Có lẽ cô nương này đã say rồi, lắc lắc không nói nên lời, lại ôm chén rượu nói muốn uống tiếp, là một búp bê ngây thơ không biết chuyện đời.
Tạ Trọng Sơn đỡ trán, trong lòng lại không muốn vẻ mặt này của nàng bị người khác nhìn thấy. Chỉ có tự phạt ba chén mới được La Chu đồng ý cho hắn đưa Tạ Quỳnh trở về phòng trước.
La Chu bị tửu sắc làm mờ mắt đương nhiên là muốn ở lại bữa tiệc toàn mỹ nhân này.
Tạ Trọng Sơn dở khóc dở cười kéo Tạ Quỳnh lại, bế nàng bước ra khỏi phòng.
Hành lang dài vẫn vắng vẻ không có tiếng động gì như cũ, lúc Tạ Quỳnh bị gió thổi tỉnh lại sẽ không an phận, cảm giác say càng tăng lên, lại càng không an phận hơn.
Nàng bị Tạ Trọng Sơn ngửa mặt ôm vào trong lòng. Nhìn bầu trời là bầu trời, nhìn hắn là hắn. Nhìn hắn thêm vài lần, bắt đầu nói ra vài lời cợt nhả chẳng dính dáng gì đến nhau.
“Ngươi là ai thế? Muốn ôm ta đi đâu?”
Trên người Tạ Trọng Sơn cũng dính mùi rượu, không buồn đáp lại, Tạ Quỳnh bắt đầu làm ầm ĩ, đường đi chỉ còn vài bước ngắn mà suýt chút nữa đã rơi ra khỏi lồng ngực Tạ Trọng Sơn.
“Nàng đoán xem?”
Tạ Trọng Sơn không còn cách gì, hết cách chỉ có thể nói lấy lệ. Nhưng mà nếu hắn biết tiếp theo Tạ Quỳnh sẽ đáp lại như thế nào, chắc chắn sẽ ném nàng ở trên mặt đất bằng đá lạnh lẽo trước một bước, không bao giờ để ý đến nàng nữa.
“Ta biết, huynh là ca ca Thôi gia, đúng không? A Lãnh ơi A Lãnh, sao hôm nay trông huynh buồn thế? Có phải bị các tỷ tỷ bắt nạt đúng không?”
Tạ Quỳnh ôm cổ Tạ Trọng Sơn, khuôn mặt gần như là tiến đến sát trước mắt hắn.
Lông tơ trên má thiếu nữ bị ngọn đèn dầu trong gió đêm lay động nhuộm thành quầng sáng dịu dàng. Đuôi mắt cười cong lại, tươi sáng ngời ngời, lại khiến cho vẻ mặt thiếu niên hoàn toàn lạnh lẽo.
Trong một cái chớp mắt đó Tạ Trọng Sơn đã suy nghĩ rất nhiều về gương mặt vui vẻ ấm áp của Tạ Quỳnh.
Hắn do dự nên giết nàng hay là ném nàng một lúc lâu, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, ôm nàng đi nhanh vào trong phòng.
Tạ Quỳnh càng quậy phá hơn, được đặt trên giường vẫn chưa chịu yên, đá văng đệm gấm ra, ánh mắt trong suốt, túm Tạ Trọng Sơn lại không cho hắn đi.
“Đừng giận, ta đoán sai rồi có đúng không? Huynh không phải Thôi Lãnh. Vậy huynh là ai?”
“Là ai?”
Thiếu niên tóc đen môi mỏng lạnh lùng phun ra hai chữ, hỏi lại nàng. Thật ra là muốn nhìn xem Tạ Quỳnh muốn kết thúc như thế nào.
Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 91: Ngươi là ai?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương