Gió Không Phiêu Du, Mây Không Lãng Đãng
Chương 5:
Chương 5: Ghi chú và thẻ chìa khóaMọi người thường nói, đàn ông sẽ đem mối tình đầu giấu ở trong lòng, đàn bà sẽ đem mối tình đầu cất vào trong hồi ức.Mối tình đầu tại sao lại đặc biệt khiến người ta khó quên như vậy?Bởi vì bất luận là tốt đẹp hay không, thuần khiết, chỉ cần là yêu… ...Khi Phong Trử Ninh về nhà, liếc mắt liền nhìn thấy tờ giấy ghi chú được cài ở trên hàng rào.Cậu tò mò đem mở ra, thấy trên mặt giấy là hai hàng chữ Hán được viết ngay ngắn chỉnh tề: Nếu có thời gian thì giúp em bón thêm phân bón dinh dưỡng cho ‘leaf’. Đúng rồi, phân bón đã được trộn sẵn, ở trong nhà em đấy.Phong Trử Ninh cười đem tờ giấy gấp lại nhét vào trong túi, cậu không bước vào cửa, trực tiếp đi về hướng nhà Diệp Phiêu.“Đến tìm Diệp Phiêu sao? Cháu vào trong ngồi chờ nó một chút!” Tương Thục Huệ niềm nở dẫn Phong Trử Ninh vào nhà.“Cảm ơn bác gái” Phong Trử Ninh đáp lại lễ phép“Phiêu Phiêu! Trử Ninh tới tìm con này, mau xuống đi!” “Vâng! Con xuống ngay!” Diệp Phiêu cẩn thận vuốt phẳng cái váy, cầm phân bón trên bàn rồi chạy xuống. Khi đến cửa, cô quay đầu lại nhìn mình trong gương. Trong gương, Diệp Phiêu sạch sẽ chỉnh tề, cô vì thời khắc này mà đã chuẩn bị suốt hai tiếng đồng hồ.“Con làm gì mà chậm chạp vậy!” Tương Thục Huệ khẽ mắng rồi đi vào bếp.“Con vừa ngủ một chút” Diệp Phiêu ngồi xuống ghế salon, lơ đãng nói.“Tóc chải rối rồi” Phong Trử Ninh nhìn cô nói.“Hả? Thật sao? Không thể nào? Em đã chải rất nhiều lần” Diệp Phiêu vội vàng vuốt lại tóc.“Lừa em đấy! Tóc chải rất đẹp!” Phong Trử Ninh cười nói.“Anh!... Đáng ghét!” Diệp Phiêu đỏ mặt “Anh thích trêu chọc người khác lắm sao!”“Thế cũng không bằng em! Khiến anh đi một vòng lớn!” Phong Trử Ninh cầm tờ giấy ghi chú kia phe phẩy trước mặt cô nói.“Gì cơ…?” Diệp Phiêu làm bộ không hiểu, cúi đầu len lén cười.“Đi thôi, mọi thứ chuẩn bị xong chưa?” Phong Trử Ninh đứng lên nói “Leaf của chúng ta vẫn đang chờ đấy!”Hai người cùng nhau bón phân cho ‘leaf’, Phong Trử Ninh vừa tỉa cành một chút nên cái cây nhỏ trông càng cao và thẳng. Mặc dù không thể so sánh được với ‘wind’ và ‘cloud’ bên cạnh, nhưng so với ‘night’ của Lôi Dĩ Tịch thì có phần đẹp hơn.“Leaf thực sự là một cái cây xinh đẹp!” Diệp Phiêu vui vẻ nói.“Đúng vậy,sinh trưởng rất tốt!” Phong Trử Ninh chạm vào lá của nó và nói.“Anh nói xem, sau này nó lớn lên có thể đẹp như ‘wind’ và ‘cloud’ không?” Diệp Phiêu hỏi một cách mong đợi. Sự mong đợi này chỉ xuất phát từ ‘leaf’, bởi vì nó thuộc về hai người Diệp Phiêu và Phong Trử Ninh, không liên quan gì đến những thứ khác.“Đương nhiên!” Phong Trử Ninh khẳng định nói “Đây chính là cái cây chúng ta đã trồng cùng nhau!” “Ừ! Em cũng nghĩ như vậy!” Diệp Phiêu nhất thời nở nụ cười tươi như hoa.“Sao lại đem tờ giấy ghi chú đặt ở đó, nếu anh không nhìn thấy thì làm sao? Có thể anh quên không tới đây, em phải đứng chờ uổng công đấy?” Phong Trử Ninh nói.“Em biết anh nhất định sẽ thấy, cho nên nhất định sẽ đến!” Diệp Phiêu đắc ý nói.“Vì sao?” Phong Trử Ninh hỏi.“Bởi vì là anh, là Phong Trử Ninh! Người khác em không dám chắc, nhưng anh nhất định sẽ giữ lời!” Diệp Phiêu nhìn Phong Trử Ninh nói một cách chắc chắn “Để thứ gì đó trước mắt anh anh không thể không nhìn thấy, nói với anh điều gì anh sẽ không quên, không phải sao?”Phong Trử Ninh nhìn bộ dạng Diệp Phiêu bình tĩnh và tự tin có chút thất thần, biểu cảm của cô bé này đã in sâu vào tâm trí cậu, giống như thứ gì đó của cuộc sống bị thúc đẩy biến đổi. Lúc này, cậu không thể giải thích được tại sao bản thân lại nhớ lâu đến thế.“Hóa ra em hiểu rõ anh như vậy! Tiểu âm mưu!” Phong Trử Ninh nói.“Đó là đương nhiên!”Diệp Phiêu nghiêng đầu qua một bên, mái tóc đuôi ngựa quét qua chóp mũi Phon Trử Ninh, mùi chanh nhàn nhạt của Diệp Phiêu len lỏi trong gió khiến hình ảnh trong đầu cậu càng thêm cụ thể.“Nhưng lần sau đừng vậy!” Phong Trử Ninh sờ sờ cái mũi của mình nói.“Vì sao?” Diệp Phiêu không giấu được sự thất vọng.“Lần sau cứ đem giấy ghi chú buộc vào cành của ‘leaf’, như vậy an toàn hơn, cũng không sợ bị gió thổi mất, cũng sẽ không bị người khác lấy đi. Nếu ngộ nhỡ anh không nhìn thấy được, không phải em liền tin anh sao?” Phong Trử Ninh nói.“Vậy anh sẽ không biết khi nào em sẽ viết một tờ giấy ghi chú. Chẳng lẽ anh muốn mỗi ngày tới đây nhìn một cái sao?” Diệp Phiêu nói.“Sợ gì chứ, mỗi ngày đến một lần!” Phong Trử Ninh dường như cũng không thèm để ý nói.“Được!” Diệp Phiêu đồng ý nói, cô vô cùng vui vẻ, bởi vì từ nay về sau mỗi ngày Phong Trử Ninh đều phải làm ít nhất một việc có liên quan đến cô, hơn nữa còn chỉ vì một mình cô.“Còn nữa…” Phong Trử Ninh móc từ trong túi ra một chùm chìa khóa, cậu tháo một thẻ chìa khóa ra đặt vào tay Diệp Phiêu.“Làm gì vậy?” Diệp Phiêu nghi ngờ hỏi.“Cái này có hai thẻ bài. Bình thường, em đem thẻ mặt trời này treo ở cửa sổ, khi nào nhận được giấy ghi chú của anh thì đem thẻ mặt trăng này treo lên. Như vậy anh sẽ biết được em đã nhận được hay chưa! Anh và em không giống nhau, anh không dám tin em như thế!” Phong Trử Ninh nói.“Biết rồi, biết rồi!” Diệp Phiê cười đồng ý.Cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, mặc dù bản thân có giở một chút tâm cơ Thế nhưng cho dù thế nào, bây giờ, cầm thẻ chìa khóa của Phong Trử Ninh đưa trong tay, ngồi dưới gốc cây do hai người trồng, cùng cậu trò chuyện đông trò chuyện tây, trong lòng Diệp Phiêu thấy không gì tốt hơn thế.Buổi tối về đến nhà, Phong Trử Ninh trong lúc vô ý lấy tờ giấy trong túi ra, cậu hơi do dự một chút, đem ép cho phẳng rồi đặt vào ngăn kéo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương