Gió Không Phiêu Du, Mây Không Lãng Đãng
Chương 6:
Chương 6: Sự khác biết giữa màu hồng và màu lamThích màu hồng hay màu lam?Màu sắc khác biệt hay lòng người khác biệt…...Không lâu sau, sự việc về tờ giấy bị tất cả mọi người biết được, mỗi ngày đều chơi đùa cùng nhau, chuyện như vậy thật sự không có cách nào giữ bí mật, thế nhưng mọi người không quan tâm lắm. Lôi Sở Vân chỉ dịu dàng mỉm cười, còn Lôi Dĩ Tịch thì vẻ mặt khó tin, cô ấy luôn thẳng thắn và thật khó để hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong cách bày tỏ tế nhị đó.“Có lời gì gặp mặt nói không phải tốt hơn sao? Thật là rắc rối!” Lôi Dĩ Tịch cau mày nói.“Nhân tiện bọn mình luyện chữ Hán một chút!” Diệp Phiêu trả lời.Nói chung, tờ giấy trong ngăn kéo của Phong Trử Ninh tích lũy ngày càng nhiều, tờ gần đây nhất viết: “Em muốn quà giáng sinh gì?”Thời gian trôi qua, Diệp Phiêu đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống của Toronto, tiếng pháo đêm giao thừa và tiền mừng tuổi dần trở thành những ký ức xa xôi, và món quà giáng sinh đã thay thế chúng trở thành niềm mong đợi mới của Diệp Phiêu. Sự pha trộn và kế thừa văn hóa đúng là không đem lại một chút lợi ích nào.Vào thời điểm lễ giáng sinh, toàn bộ thành phố Bella đều tràn ngập sự ấm áp và bầu không khí vui vẻ. Bữa tiệc giáng sinh của nhà họ Lôi là chương trình không thể bỏ qua hàng năm, các gia đình người Hoa ở vùng phụ cận đều tụ họp tại đây vào ngày lễ này.Diệp gia là người đến cuối cùng, Tương Thục Huệ buồn rầu cả buổi vì không biết phải mặc quần áo gì tham dự, Diệp Khải Ôn cho rằng miễn là thoải mái, phù hợp là được, nhưng Tương Thục Huệ vẫn khăng khăng giữa vững lập trường rằng không thể để thua hai nhà Phong, Lôi, cứ như vậy mà trì hoãn bao nhiêu thời gian.Liêu Trù Trân tự mình đến cửa nghênh tiếp bọn họ. Nằm ngoài dự đoán của Tương Thục Huệ, bà ấy chỉ mặc áo len ở nhà thông thường, so với trang phục của Tương Thục Huệ thì có phần hơi bất ngờ. Song, trang phục đơn giản, tùy tiện như vậy vẫn không che giấu được vẻ mỹ lệ và quý phái của Liêu Trù Trân, khuôn mặt của bà và Lôi Dĩ Tịch có nhiều nét giống nhau, nhưng khí chất lại càng giống Lôi Sở Vân.“Bà Diệp hôm nay thật đẹp!” Liêu Trù Trân khen ngợi.“Đâu có! Làm sao có thể so được với bà Lôi chứ!” Tương Thục Huệ hơi lúng túng nói, Diệp Phiêu đứng ở một bên không khỏi có chút đỏ mặt.Lôi Dĩ Tịch chạy tới từ phía sau mẹ của cô ấy, nắm tay Diệp Phiêu: “Cậu nha, thật đúng là chậm chạp! Có phải lén lút trang điểm đúng không?”Diệp Phiêu không để ý đến lời trêu chọc của Lôi Dĩ Tịch, cô bị hình ảnh kia làm cho kinh ngạc đến ngây người. Lôi Sở Vân đứng ở đằng xa, mặc váy len ngắn màu trắng và Phong Trử Ninh như hoàng tử đứng bên cạnh Lôi Sở Vân. Mặc dù nhìn vô số lần, nhưng mỗi khi bọn họ đứng chung một chỗ, vẫn khiến cho người khác cảm thán rằng vô cùng xứng đôi, quả thực là trời sinh một cặp. Đối với Diệp Phiêu mà nói cảm giác này không phải là hâm mộ, mà là đau đớn. Khi đối mặt với người ưu tú hơn mình thì không ai có thể thoải mái thừa nhận.“Tới rồi sao? Đến bên này ngồi đi!” Lôi Sở Vân là người rất hiểu ý người khác, cô ấy nhìn thấu được vẻ mất tự nhiên của Diệp Phiêu, điềm đạm kéo cô đến ngồi bên cạnh mình.“Tớ ngồi cạnh Dĩ Tịch được rồi” Diệp Phiêu né tránh nói, cô luôn vô thức từ chối sự quan tâm và lấy lòng của Lôi Sở Vân.“Cũng được, vậy cậu ngồi đi, có chuyện gì cứ gọi tớ” Lôi Sở Vân ảm đạm rời đi.Diệp Phiêu nhìn bóng lưng của Lôi Sở Vân, có chút tự trách. Cô biết làm như vậy là quá nhỏ nhen với Lôi Sở Vân, nhưng suy cho cùng là trong lòng cô có quỷ, Lôi Sở Vân xinh đẹp, tốt bụng không có gì là sai, lại thêm Lôi Dĩ Tịch nhiều lúc quá đáng, việc làm của mình sẽ khiến Lôi Sở Vân càng thêm thương tâm.Thế nhưng Diệp Phiêu vẫn không đè xuống được hành vi có chút bỉ ổi này, nhân tính cho phép, không có cách nào.Lôi Dĩ Tịch đưa cho Diệp Phiêu một hộp kẹo nổi tiếng, dễ dàng nhận thấy chẳng qua là cô ấy tùy tiện chọn ra một thứ trong vô số món đồ xa hoa mà thôi. Ngược lại, chiếc vòng hoa Lôi Sở Vân tự tay đan thì tinh xảo và có nhiều tâm ý hơn, càng khiến Diệp Phiêu tăng thêm cảm giác tội lỗi, ngay cả khi nói cảm ơn cũng mất tự nhiên.Trong tất cả các món quà, thứ Diệp Phiêu mong đợi nhất và cũng là thứ cô thích nhất là bảng chữ mẫu[1] Phong Trử Ninh tặng, thế nhưng cô lại không vui bởi vì cùng lúc ấy cô nhìn thấy món quà Phong Trử Ninh tặng cho Lôi Sở Vân… một tấm đệm lót ghế bằng lông vũ. Lúc Phong Trử Ninh tặng cho Lôi Sở Vân còn nói “Lúc em luyện đàn luôn ngồi sai tư thế, có cái này sẽ tốt hơn”.[1]Bảng chữ mẫu là bản in khắc đá, in khắc gỗ hoặc chụp chữ của các nhà thư pháp để làm mẫu luyện viết chữBảng chữ mẫu chắc chắn rằng khó kiếm hơn so với tấm lót ghế, thế nhưng sự thân thiết trong đó thì không thể so sánh được. Dáng vẻ ôn nhu kia Diệp Phiêu chiếm không được, Lôi Sở Vân lại có thể.“Quà của tớ đâu? Là cái này sao? Tớ bóc nha!” Lôi Dĩ Tịch cầm một hộp quà nói với Diệp Phiêu.“Không phải, cái này cho Sở Vân, của cậu ở bên kia!” Diệp Phiêu nói.“À” Lôi Dĩ Tịch tiện tay nhét hộp quà vào trong tay Lôi Sở Vân, không đếm xỉa tới cầm một hộp khác lên.“Bình hoa rất đẹp! Cảm ơn cậu nhé, Diệp Phiêu!” Lôi Sở Vân mở gói bọc quà, vui vẻ nói.“Không có gì…” Diệp Phiêu không dám ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt thuần khiết của Lôi Sở Vân, cô ấy càng ngây thơ Diệp Phiêu càng trốn tránh.“Này!” Lôi Dĩ Tịch đột nhiên cắt ngang bọn họ, cô ấy khinh thường nhìn vào mắt Lôi Sở Vân nói “Chúng ta đổi đi! Tôi muốn cái kia của chị!”“Dĩ Tịch…” Diệp Phiêu kinh ngạc nhìn nét mặt lạnh như băng của Lôi Dĩ Tịch, thực ra món quà cô chuẩn bị cho hai chị em họ là giống nhau, chỉ có một cái màu hồng, một cái màu lam. Bởi vì Lôi Dĩ Tịch thích màu hồng, còn Lôi Sở Vân thích màu lam.“Được rồi, cho em” Lôi Sở Vân không một chút từ chối, giọng nói nhàn nhạt đem hộp quà đưa cho Lôi Dĩ Tịch.“Dĩ Tịch, chừng nào thì em mới có thể bớt tùy hứng như vậy!” Phong Trử Ninh đi tới, cậu kéo Lôi Sở Vân, Lôi Sở Vân nhẹ nhàng tránh một cái, cậu lại cố chấp nắm tay cô ấy, để cô ấy chặt chẽ dựa vào bên cạnh mình.“Anh, không sao, màu hồng rất đáng yêu! Diệp Phiêu mua đồ rất đẹp!” Lôi Sở Vân vội vàng bao che Lôi Dĩ Tịch.“Anh, anh có biết anh rất kỳ lạ không! Vì sao mỗi lần đến anh đều trách mắng em đầu tiên! Chẳng lẽ giữa em và chị ta người sai lúc nào cũng là em sao? Anh chỉ nói giúp một mình chị ta sao?” Lôi Dĩ Tịch tức giận chạy ra ngoài.“Anh cần gì phải làm như vậy chứ!” Diệp Phiêu đuổi theo, cô cầm bình hoa trong tay đưa Lôi Dĩ Tịch nói “Màu hồng và màu lam thì có gì khác biệt? Cậu để tâm đến vậy sao?”“Tớ không thèm quan tâm đến điều ấy!” Lôi Dĩ Tịch nói “Cậu cũng cảm thấy tớ rất đáng ghét và chị ta rất đáng thương sao?”“Không có mà…” Diệp Phiêu nói.“Không phải như thế” Lôi Dĩ Tịch không nghe Diệp Phiêu nói, cô ấy tự mình nói tiếp “Căn bản không phải như thế. Chị ta thản nhiên đem mọi thứ của chị ta nhường cho tớ, thế nhưng tớ lại muốn chị ta gắt gao giữ chặt không buông! Cái tớ lấy được chẳng qua là… những thứ vô nghĩa!”Diệp Phiêu đột nhiên cảm thấy dưới màn đêm lạnh lẽo, những bông tuyết trắng xóa cùng với vẻ mặt ngưng đọng của Lôi Dĩ Tịch hạ xuống âm độ, khiến cho căn phòng sang trọng này không còn ấm áp nữa. Cô dần dần hiểu được sự khác biệt giữa màu hồng và màu lam, đó không phải là sự chệnh lệch về thị giác mà là khoảng cách giữa hai trái tim.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương