Gió Không Phiêu Du, Mây Không Lãng Đãng

Chương 7:



Chương 7: Giai nhân giai tự

Nếu như cảm thấy thích, có thể không chỉ thích mấy chữ này, mà thích cả người viết chữ nữa được không?

...

Chuyện giống như vậy nói chung đã xảy ra rất nhiều lần, một lát sau Lôi Dĩ Tịch cũng bình tĩnh trở lại. Liêu Trù Trân gọi tới ăn bánh ga – tô, mọi người xem như chưa từng xảy ra chuyện gì còn cùng nhau nói cười. Chỉ có điều tâm tình Diệp Phiêu cũng không còn vui vẻ nữa, bất luận là Phong Trử Ninh và Lôi Sở Vân, hay bình hoa màu hồng và màu lam, cũng khiến cô khó chịu.

Diệp Khải Ôn và Phong Minh Sĩ, Lôi Phụng Tiên nói chuyện rất ăn ý, Lôi Phụng Tiên đặc biệt ngưỡng mộ tài năng và học vấn của Diệp Khải Ôn.

“Trù Trân, thư pháp của Diệp tiên sinh thật là không tin được! Em biết một chút thư pháp, có thể học hỏi thêm!” Lôi Phụng Tiên nói với vợ.

“Đâu có đâu có, Lôi tiên sinh quá khen!” Diệp Khải Ôn cười nói.

“Diệp tiên sinh không cần khiêm tốn, nếu như không ngại, hiện tại viết vài chữ, cho chúng tôi giữ lại bộ tranh chữ quý giá đi!” Liêu Trù Trân rất hứng thú hưởng ứng theo.

“Cái này…” Diệp Khải Ôn có chút ngượng ngùng.

“Khải Ôn, Lôi tiên sinh và bà Lôi đã tán thưởng như thế, anh cũng không nên từ chối!” Tương Thục Huệ nói, bà trông thấy chồng được chủ nhà khen ngợi, rất đắc ý.

“Vậy tôi viết một câu đối xuân góp vui, bêu xấu bêu xấu[1]!” Diệp Khải Ôn đành phải đồng ý.

[1] Bêu xấu có nghĩa là trình bày cái kém cỏi và vụng nề, đây là cách nói khiêm tốn

“Được được được! Chúng ta đã lâu không cảm nhận được hương vị năm mới của Trung Quốc” Lôi Phụng Tiên vô cùng cao hứng nói.

Liêu Trù Trân chuẩn bị bút mực xong, Diệp Khải Ôn thoáng suy tư, bắt đầu nâng bút viết.

Lôi Sở Vân thích thú đến gần, nhẹ giọng hỏi “Mẹ, bác Diệp viết cái gì vậy?”

Vẻ mặt Liêu Trù Trân đầy ngưỡng mộ, đọc nhỏ “Đông phong trích trợ tinh anh trí, xuân lôi nhất cổ vạn tượng tân”[2]

[2] (Tạm dịch: Gió đông giúp chí nguyện hoàn mỹ, sấm xuân dậy tiếng vạn vật tươi mới). Hai họ ‘Phong’, ‘Lôi’ được lồng vào trong câu đối

Diệp Phiêu nhìn ánh mắt ao ước của Lôi Sở Vân hỏi “Tại sao cậu không học viết chữ Hán?”

Ánh mắt Lôi Sở Vân lưu luyến không rời bộ câu đối xuân, thuận miệng nói “Dĩ Tịch không thích, tớ cũng không học”

Câu nói nhẹ nhàng này khiến sự thương xót trong lòng Diệp Phiêu một lần nữa trỗi dậy mãnh liệt cuộn trào như những con sóng. Chỉ vì em gái chán ghét mà bỏ đi sở thích của mình. Phải chăng Lôi Sở Vân nhường nhịn mãi như vậy đã thành thói quen.

“Kia là chữ ‘phong’ sao? Đúng không?” Lôi Sở Vân không nhìn ra sự rối loạn trong lòng Diệp Phiêu, phấn khích hỏi.

“Ừ” Diệp Phiêu trả lời, Lôi Sở Vân tươi cười như thiên sứ khiến lòng cô chua xót.

“Chữ đẹp! Đối hay!” Phong Minh Sĩ không khỏi vỗ tay khen ngợi, Lôi Phụng Tiên cũng không ngừng tán thưởng.

“Tôi phải treo cái này lên tường mới được!” Liêu Trù Trân cẩn thận cầm lấy bộ câu đối nói.

“Để mọi người chê cười rồi!” Diệp Khải Ôn cười nói.

“Tôi muốn xem thêm một bức hoành phi đẹp nữa!” Phong Sĩ Minh nói “Đây đúng là bản lĩnh của Trù Trân rồi!”

“Ồ? Bà Lôi mau thể hiện đi!” Diệp Khải Ôn hai tay đưa bút qua nói.

Liêu Trù Trân cầm lấy bút lông, mỉm cười, viết xuống bốn chữ ‘Nhất diệp giáng phúc[3]’

[3] (Tạm dịch: Một chiếc lá ban cho bao điều tốt lành). Họ ‘Diệp’ được lồng vào trong câu đối

“Bà Lôi quả nhiên là tài năng nhanh nhẹn!” Diệp Khải Ôn thật lòng khen ngợi.

“Ba nhà chúng ta ở trong câu đối này, có thể coi như tập hợp đông đủ rồi!” Phong Minh Sĩ hưởng ứng.

“Trái lại câu đối của Diệp tiên sinh thật là hay làm tôi có chút tầm thường!” Liêu Trù Trân nói

“Em cũng biết mình gây rối sao?” Lôi Phụng Tiên cười nói

“Đâu có! Ý tưởng hay như thế tôi làm sao có thể nghĩ được!” Diệp Khải Ôn nói

Người lớn ở một bên bàn luận sôi nổi, Phong Trử Ninh đến gần nói vào tai Diệp Phiêu “Hóa ra thể chữ Nhan[4] của em là được bố em truyền lại!”

[4] Thể chữ Nhan là thể chữ do nhà thư pháp Nhan Chân Khanh thời Đường sáng tạo ra

“Chữ của em không phải thể chữ Nhan, càng không nói đến việc chân truyền” Diệp Phiêu lui ra phía sau một chút lạnh nhạt nói.

Phong Trử Ninh kinh ngạc nhìn cô, Diệp Phiêu lại không nhìn lại cậu.

“Anh, làm sao vậy?” Lôi Sở Vân đi tới hỏi.

“Không có gì, tiểu nha đầu kia tính tình thật kỳ quái!” Phong Trử Ninh nhìn bím tóc đuôi ngựa của Diệp Phiêu nói.

“Diệp Phiêu… cũng không tính là tiểu nha đầu đâu? Con gái ở tuổi này, ai cũng khó hiểu” Lôi Sở Vân nói.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...