Nhân viên trong viện dưỡng lão giữa chừng có mang đến hai tách cà phê, đến khi Đường Minh Hạc nói xong, cà phê đã nguội lạnh.
So với Trần Nguyên Cương, đây thực sự không phải là một cuộc đời vui vẻ. Trong đầu Mộc Tử Quân bỗng hiện lên lời nói của người hướng dẫn, cô cảm thấy mỗi người Hoa nơi đất khách đều như một mảnh ghép, khi họ hợp lại sẽ tạo thành một bức tranh mà chưa ai từng thấy. Nhưng so với cuộc đời đã đạt được những điều mình muốn của Trần Nguyên Cương, cuộc đời Đường Minh Hạc từ khi sinh ra đến giờ dường như luôn thiếu một cái gì đó, khiến mảnh ghép này không tìm được chỗ phù hợp.
“Năm ngoái, tôi cảm thấy sức khỏe của mình không được tốt.” Đường Minh Hạc uống một ngụm trà, tiếp tục nói với cô: “Có người bạn nói, phố người Hoa muốn xây dựng một phòng triển lãm Úc – Hoa, trưng bày cuộc sống của người Hoa trước đây. Tôi nghĩ, đầu sư tử này bị hủy sẽ rất đáng tiếc, nên đã ủy thác bạn mình mang qua đó.”
“Bảo tàng Úc – Hoa?” Mộc Tử Quân xác nhận: “Ông nói cái ở phố người Hoa Melbourne phải không?”
“Đúng vậy.” Đường Minh Hạc nhớ lại: “Họ nói ở tầng hai, tôi chưa bao giờ quay lại Melbourne, cũng chưa từng xem qua.”
Bảo tàng người Hoa cách nhà Tống Duy Bồ chỉ năm phút đi bộ, Mộc Tử Quân khó mà không nhìn về phía anh. Đối phương dường như cũng rơi vào trạng thái bối rối trong chốc lát, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, đưa mắt nhìn cô nói: “Tôi chưa từng đi.”
Mộc Tử Quân: …
Đúng vậy.
Cô cũng chưa từng đến Vương Phủ Tỉnh (*).
(*) 王府井: Vương Phủ Tỉnh (Wangfujing) là một trong những khu phố mua sắm nổi tiếng và sầm uất nhất ở Bắc Kinh, Trung Quốc. Cái tên “Vương Phủ Tỉnh” có nghĩa là “giếng của phủ vương” và xuất phát từ một cái giếng cổ được tìm thấy trong khu vực này từ thời nhà Minh.
“Đồ đã quyên tặng, còn có thể lấy lại được không?”
“Họ đăng ký trong danh sách là đầu sư tử, cô muốn lấy lại viên ngọc trên đỉnh đầu, tôi nghĩ chắc không khó. Lát nữa, tôi sẽ gọi điện cho họ.”
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện về Kim Hồng Mai coi như tạm xong, Đường Minh Hạc cũng nói quá nhiều, thần sắc lộ vẻ mệt mỏi. Mộc Tử Quân biết Đường Quỳ vẫn đứng ngoài cửa chưa đi, nhưng cô ấy cũng không bước vào lúc này.
Hai người đều rất cố chấp, lòng tự trọng lại quá cao. Một người dựa vào tự tôn để chống đỡ cuộc đời khổ cực này, người kia thì dựa vào nó để bước vào sự nghiệp đầy rủi ro. Giống như hai con sư tử, một già một trẻ, sau khi mỗi người một ngả thì không ai chịu chủ động làm lành trước.
Mộc Tử Quân hít sâu một hơi, biết mình phải thay Đường Quỳ mở lời.
“Ông Đường.” Cô ngẩng đầu: “Cảm ơn ông đã nói với tôi nhiều như vậy, nhưng mà ông cũng biết, là Đường Quỳ giới thiệu chúng tôi đến đây…”
Trong khoảnh khắc nghe thấy tên cháu gái, Đường Minh Hạc từ từ ngẩng đầu lên.
“Thật ra cô ấy cũng đã kể với cháu vài chuyện thời thơ ấu, cháu nghĩ có lẽ cô ấy… không mong ông bán căn nhà đó.”
“Con bé không muốn sao?”
“Chắc chắn cô ấy không mong điều đó.” Khẩu khí của Mộc Tử Quân càng thêm khẳng định: “Có lẽ cô ấy cảm thấy, căn nhà đó đại diện cho kỷ niệm giữa cô ấy và ông, cô ấy cảm thấy đó là nơi cô ấy đã trải qua thời thơ ấu.”
Đường Minh Hạc nhìn cô hồi lâu, những nếp nhăn nơi khóe mắt hiện rõ, lộ ra ánh mắt già nua.
“Con bé đã không cần những kỷ niệm đó nữa.” Ông ấy lắc đầu, khó nhọc đứng dậy từ ghế xích đu, chống gậy bước về phía giường: “Thế giới bên ngoài tuyệt vời như vậy, con bé cũng không còn quan tâm đến ông già này nữa.”
Thời gian thăm viếng có hạn, y tá đã vào nhắc nhở vài lần, Mộc Tử Quân đành đứng dậy rời đi cùng Tống Duy Bồ. Cuộc trò chuyện dài đã vắt kiệt sức lực của Đường Minh Hạc, ông ấy chỉ khẽ vẫy tay tạm biệt họ.
Đường Quỳ đã không còn đứng ngoài cửa, cũng không biết khi rời đi cô ấy đã nghe đến đoạn nào. Mộc Tử Quân đứng trước thang máy, thấy thang máy vẫn hiển thị ở tầng một, dường như vừa đưa ai đó xuống.
Mộc Tử Quân hít một hơi sâu, đột nhiên quay sang nhìn Tống Duy Bồ. Người sau nghiêng đầu một chút, dường như không hiểu phản ứng của cô.
“Tôi…” Cô nhắm mắt lại một chút, rồi mở ra: “Tôi chưa từng làm loại việc này.”
Gì cơ?
Không đợi anh hỏi, Mộc Tử Quân tiếp tục nói: “Tôi có một ý tưởng hơi điên rồ, anh cảm thấy tôi có thể làm được không?”
Tống Duy Bồ từ từ hiểu ra, quay đầu lại nhìn cửa phòng khép hờ của Đường Minh Hạc, thu hồi ánh mắt lại, không hỏi đó là ý tưởng gì như dự đoán của Mộc Tử Quân.
“Có thể làm.” Anh nói.
Cô nhất thời không biết nên cười hay nên bật cười lớn: “Anh không hỏi tôi định làm gì sao?”
“Em sẽ không làm việc xấu.” Tống Duy Bồ nói: “Nếu là việc tốt, điên hay không đều có thể làm.”
“Tôi chỉ sợ mình làm không tốt, làm hỏng chuyện.” Cô nói.
“Tôi sẽ giải quyết hậu quả.” Tống Duy Bồ nói.
Cái gì chứ.
Cả hai đều biết lời nói của đối phương ngày càng trở nên khó hiểu, nhưng lại tiếp tục nói hết câu này đến câu khác. Thang máy đã trở lại tầng mà họ đang đứng, “Ding dong” một tiếng, cửa mở ra, bên trong thang máy không có ai. Họ vốn nên bước vào, nhưng không ai động đậy.
“Vậy tôi đi đây.” Mộc Tử Quân hơi nghiêng người, bước từng bước về hướng phòng của Đường Minh Hạc.
Tống Duy Bồ giơ tay ngăn cửa thang máy không đóng lại, bước vào trong rồi quay lại nhìn cô.
“Được.” Anh nói, vẫn không hỏi cô muốn làm gì: “Vậy tôi chờ em trong xe.”
“Ding dong” một tiếng, cửa thang máy đóng lại, Mộc Tử Quân nhìn Tống Duy Bồ dần dần biến mất sau khe cửa, thay vào đó là hình ảnh phản chiếu của cô trên cửa thang máy bằng kim loại.
Cô nhìn vào ảnh ngược kia rồi hít sâu một hơi, sau đó quay người, bước về phía phòng của Đường Minh Hạc.
***
Cuối tuần.
Tủ trưng bày phải đến giờ tan làm mới được mở, nhân viên đưa cho Mộc Tử Quân một chiếc ghế, để cô ngồi đợi trước cửa bảo tàng Úc – Hoa. Lúc này đã không còn ai vào cửa nữa, Mộc Tử Quân nghiêng đầu nhìn con sư tử đá canh giữ bên trái cửa bảo tàng, cảm thấy mình như một con sư tử đá khác.
Cô đã thấy bảo tàng này lần đầu tiên khi đến phố người Hoa, đêm đó cô đến muộn để tìm tấm chăn, lạnh thấu xương. Hôm nay trời đã ấm lên, cô mặc một chiếc áo khoác mỏng, ngẩng đầu nhìn kỹ tên “Bảo tàng Lịch sử Úc – Hoa” màu nâu nền đen treo cao trên đầu, tường gạch đỏ, bảo tàng nằm trên một con hẻm vắng vẻ của phố người Hoa.
Ngay trước cửa nhà, vậy mà Tống Duy Bồ chưa từng vào.
Mộc Tử Quân nghĩ vậy, không kìm được kéo nhẹ khóe miệng, nghĩ đến anh cũng là lần đầu đến Bendigo. Người này lớn lên ở Úc, chẳng lẽ ngoài Melbourne ra không đi đâu chơi cả?
Cô nhắm mắt lại, bỗng nhiên tưởng tượng mình đang đeo một khẩu súng lục bên hông, ăn mặc như thuyền trưởng Jack. Toàn bộ lục địa Úc hóa thành một vùng biển, cô ngồi trên cột buồm, cầm la bàn xác định phương hướng, rồi cúi xuống hô lên với thủy thủ trên boong: “Tống Duy Bồ! Đến đây!”
Tuy nhiên, trên boong tàu lại không có bóng dáng Tống Duy Bồ.
Quả thật, người này thoạt nhìn chẳng giống một thủy thủ kiên định chút nào.
Không phải thủy thủ, vậy là gì nhỉ?
Thuyền trưởng Mộc Tử Quân rơi vào trầm tư, lắc lư đôi chân trên cột buồm một lúc, rồi lấy một điếu xì gà ra châm lửa, lo lắng rít một hơi. Trên thuyền không có Tống Duy Bồ khiến cô có chút hoang mang, mặc dù anh luôn khiến người khác tức chết, trả lời tin nhắn tùy hứng, nói chuyện thì thật giả lẫn lộn, còn lừa gạt sức lao động của cô, nhưng nghĩ kỹ lại, anh chưa bao giờ thật sự bỏ mặc cô, thậm chí đôi khi còn có một loại cảm giác tích cực miễn cưỡng, và một cảm giác đáng tin cậy mơ hồ.
Thuyền trưởng Kiri nghĩ như thế, ngậm điếu xì gà trong miệng, từ từ trượt xuống từ cột buồm. Mặt biển tĩnh lặng, các thủy thủ đều đã trở lại khoang thuyền, trên mặt biển chỉ còn lại một mảnh hoàng hôn vàng rực. Cô dựa vào lan can thuyền, suy nghĩ về hướng đi tiếp theo —
Hoa hồng đỏ đã hỏi được rồi. Chữ “Ân” trong “Ân ái lưỡng bất nghi” đã xuất hiện. Còn bốn chữ còn lại và viên ngọc khắc hình lá trúc kia ở đâu? Nước Úc lớn như vậy, trạm tiếp theo cô nên đi đâu?
Cô suy nghĩ đến đau đầu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nước ở mạn thuyền. Mộc Tử Quân nghi hoặc quay đầu lại, nhớ đến truyền thuyết của các thủy thủ — lúc hoàng hôn, sự giao thoa giữa ngày và đêm, hải vực sẽ vang lên những âm thanh lạ, ngoài mạn thuyền sẽ xuất hiện gương mặt xinh đẹp, là mỹ nhân ngư quyến rũ những người đi biển bước vào đại dương sâu không thấy đáy.
Quả nhiên, vào khoảnh khắc cô nhìn sang, bên mạn thuyền xuất hiện một bóng hình mờ nhạt. Rõ ràng là một con thuyền lớn, nhưng lúc này lại bị ép đến rất thấp, hơn nửa thân thuyền chìm trong nước biển, người kia dường như vừa xuất hiện từ đáy biển, tay đặt lên lan can thuyền, gật đầu với cô.
Mộc Tử Quân như bị ma quỷ dẫn lối mà bước tới.
Anh có mái tóc và lông mi đen nhánh, toàn thân ướt đẫm nhưng không khiến người ta cảm thấy lạnh lùng và khó gần. Mộc Tử Quân từ từ đi qua, thấy các đường nét trên gương mặt người đó dần trở nên rõ ràng, ánh hoàng hôn khắc họa đường nét của anh, bọt nước lăn dài theo đường vẽ đó. Cô vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào giữa lông mày anh, rồi trượt xuống theo sống mũi, sau đó bị anh nắm lấy, cùng nắm tay cô, từ từ đặt lên ngực mình.
…
“Này.”
Vai bị đẩy nhẹ một cái, nhận ra không có kết quả nên đã lắc mạnh hơn. Mộc Tử Quân đột ngột tỉnh dậy từ trong mộng cảnh, ngẩng đầu lên, là một gương mặt khiến cô khó phân biệt giữa mộng và thực.
“Sao em lại ngủ ngoài bảo tàng?” Anh hỏi.
“Tôi đến lấy viên ngọc…” Mộc Tử Quân vẫn cố gắng tỉnh táo lại từ giấc ngủ, cẩn thận nhìn chằm chằm gương mặt Tống Duy Bồ, cố gắng dùng gương mặt thật này thay thế gương mặt trong mơ.
“Tôi đã lấy được rồi.” Tống Duy Bồ ra hiệu cô đưa tay ra, một viên ngọc bích mang hơi ấm của anh rơi vào lòng bàn tay cô: “Bảo tàng đóng cửa rồi, em ngủ mãi, họ không cách nào dọn ghế được.”
Cô vội vàng đứng dậy khỏi ghế, quay đầu nhìn vào trong cửa một cái, nhân viên kiểm vé ở cửa vẫn đang làm những bước kiểm kê cuối cùng. Cơ thể chuyển động làm cô hoàn toàn tỉnh táo, cũng hoàn toàn phân biệt rõ hai người trong mơ và ngoài đời.
“Đến hiệu sách không?” Anh nói: “Tôi đã dọn sạch nhện rồi.”
***
Cô “ồ” lên một tiếng, mơ màng đuổi kịp bước chân Tống Duy Bồ, vừa đi vừa mở lòng bàn tay ra quan sát viên ngọc lấy từ đầu sư. Trên mặt viên ngọc khảm một chữ “Ân” màu vàng, bảo dưỡng rõ ràng không tốt bằng nửa chuỗi ngọc trong tay cô, bên trong thậm chí còn có cảm giác như bị nứt nhẹ.
Cô thầm thấy may mắn vì đã tìm lại được nó trước khi nó hoàn toàn bị hư hại.
Phố người Hoa thực sự rất ngắn, bảo tàng và nhà của Tống Duy Bồ rất gần nhau, nhà anh và sòng bạc cũng gần nhau. Mộc Tử Quân đi theo sau anh đến tầng một của sòng bạc, lại đi thang máy lên hiệu sách ở tầng hai, trước khi vào cửa, cuối cùng cô cũng nhớ ra vừa rồi anh phải đi làm chuyện gì.
Cô chạy nhanh vài bước, từ phía sau bắt kịp anh.
“Anh đã đưa người đi an toàn chưa?”
“Đưa rồi.” Anh lấy chìa khóa ra mở khóa chữ U của tiệm sách: “Nếu không tôi quay về làm gì?”
“Anh về rồi, để ông ấy một mình ở đó có ổn không…”
“Tôi ở lại cũng rất xấu hổ.” Ổ khóa vang lên một tiếng “cạch”, Tống Duy Bồ kéo cửa kính ra, quay đầu nhìn cô: “Dù sao cũng đã để lại số điện thoại, có vấn đề gì tôi sẽ đến đón ông ấy.”
Hai người bước vào tiệm sách, Mộc Tử Quân thì thào nói: “Đường Minh Hạc lớn tuổi như vậy nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn. Tuy nói vào viện dưỡng lão, cũng may mà sức khỏe vẫn còn tốt…”
Những ngày này vẫn là kỳ nghỉ ngắn sau giữa kỳ, cũng là lần đầu tiên Mộc Tử Quân đến tiệm sách từ khi nghỉ. Đám nhện trong kho đã gây tổn thương tinh thần không nhỏ cho cô, lần này khi vào cửa cô đã đặc biệt quan sát, phát hiện khóa cửa kho đã được thay mới, cửa cũng mở thông thoáng. Trong kho hàng trống rỗng, tất cả hàng cũ tích trữ nhiều năm đều đã được dọn sạch.
Nhện chắc cũng đã được dọn sạch rồi.
Tinh thần sảng khoái.
Thực ra ban ngày hiệu sách cũng không có mấy khách, theo kinh nghiệm trước đây của Mộc Tử Quân khi ngồi ở tiệm thì vào thời điểm này càng không có ai đến. Cô và Tống Duy Bồ cùng ngồi xuống trước bàn trong hiệu sách, Tống Duy Bồ lấy máy tính ra làm việc không ngừng nghỉ.
Mộc Tử Quân liếc mắt một cái, lập tức bị dữ liệu đầy màn hình đánh lui.
Trước đây anh từng đề cập với cô một lần, tháng sau có một cuộc thi kiến trúc bắt đầu đăng ký, tiền thưởng không ít, Do Gia đặc biệt hỏi anh có muốn lập đội tham gia không. Mục đích của hai người cũng khá đơn giản là vì tiền, nhưng Tống Duy Bồ là vì tiền thưởng, còn Do Gia là vì muốn lấy giải thưởng lừa ba mình rằng cô ấy đang học hành chăm chỉ, nhằm nâng mức sinh hoạt phí lên tầm cao mới.
Mộc Tử Quân ngồi trước bàn rảnh rỗi một lúc, cuối cùng lấy kịch bản mà câu lạc bộ kịch đưa cho cô từ mấy ngày trước trong ba lô ra.
Những năm trước, tần suất biểu diễn của câu lạc bộ kịch là mỗi học kỳ một lần, nhưng lần này vì là kịch bản gốc, nên từ khâu chuẩn bị ban đầu đến khi lên sân khấu biểu diễn phải mất hơn nửa năm. Sau nửa học kỳ ấp ủ, hiện tại bản thảo kịch bản cuối cùng cũng được xác định, từ tổ đạo cụ đến tổ đạo diễn biểu diễn đều bắt đầu hoạt động, nhóm dịch lời thoại mà Mộc Tử Quân tham gia cũng đã phân công bản dịch cho các thành viên mới. Cô quen với việc dịch bằng tay, kịch bản được in ra thành một xấp dày, cô cầm một cây bút chì để ghi lời văn, thỉnh thoảng chuyển sang máy tính gõ vài cái, tìm kiếm những từ mình không chắc chắn.
Vừa rồi bị gọi dậy đột ngột, dịch thuật lại là một công việc rất nhàm chán, Mộc Tử Quân chẳng mấy chốc đã cảm thấy buồn ngủ. Cô đặt cằm lên bàn, ánh mắt rơi xuống nhìn từ ngữ, một lúc sau lại chuyển hướng nhìn sang Tống Duy Bồ.
Cô cũng không biết tại sao mình lại nhìn Tống Duy Bồ, vừa rồi còn mơ thấy anh. Trời vừa sập tối, ánh đèn trong hiệu sách trắng sáng, hai người lặng lẽ ngồi trong phòng, mỗi người làm việc riêng của mình, như thể đã quen biết từ rất lâu.
Cô vẫn hay nói đùa, cô biết anh không phải là người thích giúp đỡ người khác, chỉ là cô cứ nói mãi như vậy, dường như anh thực sự đã thay đổi một chút theo lời cô nói. Cô cũng tin tưởng, không phải anh đối với ai đều chỉ là vẻ bề ngoài như Do Gia miêu tả, mà càng giống như xuất phát từ lý do nào đó đã tự khép kín bản thân mình.
Việc tự khép kín của con người khá phổ biến, Mộc Tử Quân cũng đã từng trải qua.
Là bởi vì Kim Hồng Mai đã rời khỏi thế gian sao, hay là chuyện xa xưa hơn?
Cô đặt tay phải lên bàn, gối dưới đầu. Tống Duy Bồ lại gõ vài cái trên bàn phím, cuối cùng thở dài, quay đầu hỏi: “Em cứ nhìn tôi làm gì?”
Mộc Tử Quân: …
“Tôi không có nhìn anh.” Cô nói: “Tôi vừa mới tỉnh dậy, tình cờ mắt mở đúng hướng anh thôi.”
Anh không vạch trần lời nói dối của cô. Mộc Tử Quân khẽ cử động mắt, chợt phát hiện tài liệu trên màn hình của anh đã được đóng lại, thay bằng giao diện tìm kiếm. Tống Duy Bồ chú ý đến tầm mắt của cô, cũng khẽ xoay màn hình máy tính về phía cô.
Mộc Tử Quân chống tay xuống bàn nhoài người dậy. Ghế có bánh xe dưới chân, cô theo đà cơ thể lăn về phía Tống Duy Bồ vài centimet, khoảng cách giữa hai người chợt gần lại.
Màn hình phản chiếu hai khuôn mặt trẻ.
“Rose &…” Cô nhỏ giọng thì thầm: “Leaves? Đây là gì vậy?”
“Là tên của một cửa hàng.” Tống Duy Bồ nói.
Cô quay đầu về phía anh, phát hiện Tống Duy Bồ cũng đang nhìn mình. Hai người quá gần, ánh mắt chạm nhau rồi nhanh chóng tách ra. Mộc Tử Quân quay lại nhìn màn hình, thấy kết quả tìm kiếm phần lớn là một ít bài hát và vật liệu hoa.
Cũng may lần này không đợi cô hỏi, Tống Duy Bồ đã đưa ra câu trả lời: “Đường Minh Hạc nói với tôi, người làm đuôi lân cho ông ấy ở phố người Hoa là Lư Bằng sau khi quay về Bendigo đã kể cho ông ấy, sau này bà ngoại tôi có mở một cửa hàng quần áo ở Melbourne. Nhưng chưa đến nửa năm đã sang nhượng lại cửa hàng, rồi rời khỏi thành phố này rất lâu.”
“Cửa hàng quần áo?”
“Đúng vậy, tên là Hồng Mai Diệp, tên tiếng Anh là Rose & Leaves, hình như là cùng mở với người khác.”
“Anh nghĩ đây có thể là manh mối tiếp theo à?”
“Tôi không chắc, nhưng cũng không có manh mối nào khác.”
“Hồng Mai Diệp…” Mộc Tử Quân nhìn vào màn tự lẩm bẩm: “Có tra được gì không?”
“Không có.” Tống Duy Bồ lắc đầu, sau đó đóng giao diện tìm kiếm lại: “Quá lâu rồi, trên mạng không có ghi chép gì. Hôm qua tôi đi thư viện tra cứu một chút, trên các tờ báo của mấy năm đó cũng không có.”
Mộc Tử Quân: …
“Em sao vậy?” Tống Duy Bồ thấy biểu cảm của cô không ổn.
“Anh nhiệt tình quá.” Mộc Tử Quân nói: “Tôi có chút không quen.”
Tống Duy Bồ: …
Họ đều không lường trước được sự nhiệt tình của anh đã gây tình cảnh lúng túng này, may mắn là điện thoại của Mộc Tử Quân vang lên đúng lúc, phá tan sự im lặng giữa hai người.
Cô liếc nhìn Tống Duy Bồ một cái, vội vàng bắt máy.
Đầu dây bên kia của Đường Quỳ rất ồn, có thể nói là cực kỳ ầm ĩ, tiếng nhạc hòa lẫn với tiếng ồn ào của đám đông. Mộc Tử Quân nơm nớp lo sợ chờ đợi cô ấy mở lời trước, một lúc lâu sau, cuối cùng cô nghe thấy một tiếng cười nhẹ.
Cô hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
“Hai người các cô đúng là gan thật.” Ngữ khí của Đường Quỳ vừa bất lực vừa trêu chọc: “Cô có biết một ông lão người Hoa lại xuất hiện trong một Livehouse toàn thanh thiếu niên da trắng thì chấn động thế nào không? Họ còn nhấc cả xe lăn của ông ấy lên rồi điên cuồng hò hét ‘Rock’n’Roll forever’.”
“Là cô đưa ông ấy đến à?”
“Là River đưa ông ấy đến.” Mộc Tử Quân nói, tiện thể bật loa ngoài, muốn để Tống Duy Bồ nghe cùng.
“Được thôi.” Giọng Đường Quỳ vui vẻ: “Vậy thì tôi cũng miễn cưỡng thừa nhận anh ta đúng là vui vẻ giúp người.”
Tống Duy Bồ quay đầu đi, giả vờ như không nghe thấy gì tiếp tục gõ bàn phím, Mộc Tử Quân bật cười thành tiếng vào micro. Hai cô gái cười một lúc, cô nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, âm thanh thật sự rất nhẹ.
“Kiri.” Cô ấy nói: “Cảm ơn hai người nhé.”
“Là cô giúp chúng tôi tìm lại chuỗi hạt của bà Kim.” Mộc Tử Quân đáp lại: “Là tôi nên cảm ơn cô.”
Sau những lời khách sáo, điện thoại được cúp máy, tâm trạng của Mộc Tử Quân rất tốt, muốn chia sẻ với Tống Duy Bồ – thanh niên tính cách tích cực, vui vẻ giúp người một chút. Vừa ngẩng đầu lên, bỗng nhiên phát hiện đối phương đang chống tay trái lên má, vừa cầm bút gõ nhẹ lên bàn vừa nhìn cô.
Vừa rồi là cô nhìn anh đến mất tự nhiên, bây giờ thành anh nhìn cô. Quả nhiên Tống Duy Bồ là người nếu rơi vào thế yếu sẽ ngay lập tức tìm lại vị thế, Mộc Tử Quân bị anh nhìn đến mức thẳng lưng, hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Tống Duy Bồ mở miệng, giọng điệu có phần khó hiểu: “Tôi chỉ nghĩ, có phải em đối với ai cũng tốt như vậy không.”
… Gì chứ?
Cô bị anh hỏi đến không biết trả lời thế nào, còn đang cân nhắc thì anh đã bỏ máy tính vào balo, đeo nó lên vai, ra hiệu cô cũng nên đứng dậy. Mộc Tử Quân cầm cặp sách và bản dịch theo phía sau anh, nhìn anh lưu loát đóng cửa và tắt đèn, sau đó trước bước vào thang máy anh nói: “Xe của tôi vẫn chưa đỗ vào gara, tôi đưa em về nhà.”
“Tốt vậy sao.” Mộc Tử Quân cũng không khách sáo với anh: “Tôi còn nghĩ đi bộ về nhà sẽ rất lạnh.”
Tống Duy Bồ: “Ai bảo tôi thích giúp đỡ người khác.”
Mộc Tử Quân: …
Nói những điều đó mà mặt không biểu tình thật sự là…
Từ phố người Hoa đi bộ về nhà của cô vẫn mất chút thời gian, nhưng lái xe thì chỉ trong nháy mắt. Gần đây tuy là cô vẫn đang nghỉ giữa kỳ, nhưng cô thường đi sớm về trễ, chỉ có buổi tối mới về nhà nghỉ ngơi. Hơn nữa, cô cũng không thích căn phòng này lắm, phòng ngủ hướng về chỗ râm, hơi ẩm trong nhà chưa bao giờ tan đi, chủ nhà và bạn cùng phòng người Singapore cũng không quá thân thiện, vì hợp đồng thuê nhà đến cuối học kỳ mới kết thúc nên cô vẫn chưa chuyển đi.
Khi xe chạy đến con đường quen thuộc, Mộc Tử Quân đặt tay lên cửa sổ, có thể nhìn thấy các tòa nhà lướt qua bên đường. Lúc đến cửa nhà, cô bỗng phát hiện có một người đang đứng ngoài cửa sổ của mình.
Phòng của cô ở tầng trệt, thường lo lắng người khác có thể nhìn thấy bên trong, vì vậy cô luôn trực tiếp kéo rèm, hôm nay cũng không ngoại lệ. Bức rèm kéo kín như vậy, người đó đang nhìn cái gì?
Cách khoảng 100 mét, xe chỉ cần một cú đạp ga là đến. Mộc Tử Quân không xuống xe ngay lập tức, trước hết cô hạ cửa sổ xe nhìn kĩ, lúc này cô mới thấy rõ, người đứng trước cửa sổ vậy mà là chủ nhà của cô.
Tống Duy Bồ vừa tắt máy xe, thấy cô còn chưa xuống xe thì quay đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“À, tôi…” Cô không biết nói gì, chỉ tiếp tục dõi ánh mắt về phía đó. Có lẽ tiếng động cơ đã làm kinh động người kia, anh ta quay đầu lại, trong khoảnh khắc ánh mắt đối diện với Mộc Tử Quân, lộ ra một loại biểu tình trở tay không kịp.
Cô chưa kịp lên tiếng thì sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, đối phương đã mở lời trước: “Tôi thấy mấy ngày nay cô không ở nhà nên có chút lo lắng cho cô thôi, hahaha.”
“Tôi có về nhà.” Mộc Tử Quân ngồi ở ghế phụ nhìn anh ta: “Chỉ là về khá muộn thôi.”
“Thời gian làm việc và nghỉ ngơi lệch nhau nên tôi không chú ý.” Chủ nhà khoát tay, nói với vẻ chẳng mấy quan tâm: “Về là tốt rồi, tôi chỉ lo khách thuê phòng có chuyện gì thôi.”
Anh ta nói xong thì chắp tay sau lưng, bước nhanh từ cửa sổ phòng cô đến cửa lớn của căn nhà, bóng dáng anh ta nhanh chóng biến mất. Mộc Tử Quân ngồi ở ghế phụ một lúc nữa, lúc này mới lấy lại tinh thần, vươn tay mở cửa ghế phụ.
Lúc cởi dây an toàn chuẩn bị đứng dậy, Tống Duy Bồ đột nhiên nắm lấy tay cô.
Mộc Tử Quân quay đầu nhìn anh.
Chắc anh cũng đã nhận ra điều gì, nhưng chủ nhà đã đi mất dạng rồi, anh chỉ nhìn sang hướng cửa một lúc, sau đó lại nhìn lại khuôn mặt cô.
“Buổi tối… nên khóa cửa kỹ.” Anh nói.
“Được.” Mộc Tử Quân gật đầu, cảm thấy lực nắm trên tay mình đã nhẹ đi một chút.
Bàn tay phải của cô đặt trên khóa cửa của ghế phụ, lúc này cô cuối cùng đã đẩy cửa mở ra. Tống Duy Bồ nhìn cô xuống xe, xúc cảm da thịt cũng hoàn toàn biến mất vào lúc cô đứng dậy.
Xe lại dừng trước cửa nhà cô một lúc, cho đến khi đèn phòng của cô sáng lên, bóng dáng của cô phản chiếu trên rèm cửa, Tống Duy Bồ mới thả lỏng, lái xe từ cửa nhà cô rời đi. Một lát sau, cửa sổ được kéo mở một khe nhỏ, nhìn theo chiếc xe của anh biến mất ở cuối đường.
Phố phường chìm vào tĩnh lặng.
Mộc Tử Quân đứng trước cửa sổ một lát, quay lại bật đèn bàn. Phần bàn được ánh đèn chiếu vào trở nên sáng tỏ hơn, cô lấy từ trong áo ra hạt “Ân” mới tìm thấy, rồi tháo vòng tay khỏi cổ tay của mình, dưới ánh sáng của đèn bàn, cô tỉ mỉ xâu viên ngọc vào sau những hạt khác.
Kết tóc thành vợ chồng, ân…
Điện thoại bất ngờ rung lên một cái, ánh mắt chuyển hướng, thấy giao diện nhắc nhở lại hiện ra tin nhắn chưa đọc từ cô bạn cùng phòng người Singapore.
Cô bạn này chưa bao giờ chủ động nói chuyện với cô, số điện thoại cũng là do cô bạn cùng phòng người Myanmar bảo cô lưu vào. Trước đó, lịch sử trò chuyện giữa hai người hoàn toàn trống rỗng, tin nhắn này thực sự đến quá đột ngột và khó hiểu.
Mộc Tử Quân mở ra, phát hiện đối phương gửi cho cô một chữ [Hey.]
…
Cô cũng thử gửi lại một chữ [Hey.]
Sau một khoảng thời gian dài, Mộc Tử Quân đã đi tắm rửa và nằm trở lại giường, đeo lại vòng tay. Cô tắt đèn và nằm nghiêng, trong bóng tối, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
Cô híp mắt để nhìn phản hồi của bạn cùng phòng.
Singapore thông dụng cả tiếng Anh và tiếng Trung, bạn cùng phòng này trước đây cũng đã nói chuyện với cô vài lần, lúc tiếng Anh lúc tiếng Trung. Mộc Tử Quân mở hộp thoại, phát hiện dưới dòng tin nhắn [Hey] của mình, đối phương đã trả lời lại một câu rất kỳ quái.
[Cậu có muốn chuyển nhà không?] Cô ấy hỏi.
Câu hỏi này đột ngột như vậy, Mộc Tử Quân có hơi bối rối, sau khi suy nghĩ một chút, cô trả lời đúng sự thật.
Kiri: [Muốn, điều kiện ở đây quá tệ.]
Kiri: [Nhưng phải đợi đến khi hợp đồng thuê hết hạn.]
Đối diện im lặng một lúc, tin nhắn mới lại được gửi đến.
[Tìm sớm đi.]
[Sao vậy?] Mộc Tử Quân không hiểu ý của cô ấy.
[Chuyển nhà, sớm nhất có thể.] Người kia lặp lại một lần nữa, nhưng không nói rõ. Cô cảm thấy có chút bất đắc dĩ trước khả năng giao tiếp có vấn đề của người bạn cùng phòng này, cô không trả lời nữa mà mở hộp trò chuyện với Tống Duy Bồ.
Cô vừa mới chụp một bức ảnh sau khi đeo từ “Ân” vào vòng tay, muốn gửi cho Tống Duy Bồ như một thành quả tạm thời của họ, nhưng lại bị tin nhắn của bạn cùng phòng ngắt quãng. Bây giờ cô muốn gửi đi, nhưng trong căn phòng tối thì cô lập tức mệt rã rời, tầm nhìn trên màn hình mờ đi, bấm vài lần cũng không nhấn chính xác vào biểu tượng dấu cộng để gửi ảnh, mơ mơ màng màng, cuối cùng cô cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Ở căn nhà nhỏ trên tầng hai của phố người Hoa, Tống Duy Bồ cũng vừa mới tắt đèn.
Nơi có Mộc Tử Quân luôn có chút ồn ào, trong xe ồn, cửa hàng sách cũng ồn. Cũng không chỉ riêng cô ồn, lời của Tống Duy Bồ cũng nhiều hơn bình thường. So với những nơi đó, nhà anh có chút yên lặng quá, yên lặng đến mức giống như một mình chìm sâu dưới dòng nước biển, cả thế giới này đều vô cùng yên tĩnh.
Trong đêm tối, phòng khách bỗng nhiên vang lên tiếng gõ vào kính. Tống Duy Bồ lật người, như nhớ ra điều gì đó liền ngồi dậy từ trên giường, đứng lên đi đến bàn trà lấy một quả chuối. Anh bước nhanh đến bên cửa sổ, ngay khi mở cửa, bên ngoài kính có một con thú đặc trưng ở thành phố của Úc, một con possum.
Anh ném quả chuối ra ngoài, con vật trông giống như sự lai tạo giữa chồn và mèo lập tức bắt đầu ăn một cách ngấu nghiến. Tống Duy Bồ tựa vào cửa sổ nhìn nó một lúc, rồi huýt sáo một tiếng.
Possum mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn anh một lát, sau đó lại tập trung vào quả chuối. Tống Duy Bồ mượn ánh sáng từ xa nhìn kỹ, phát hiện tai của nó bị mất một mảnh, vết thương vẫn còn mới, có vẻ là do vừa bị cắn trong một trận đánh nhau với con vật khác.
“Gặp rắc rối mới nhớ đến tìm mình.” Anh lắc đầu.
Possum nghe vậy kêu lên một tiếng khàn khàn, ngậm nốt phần chuối cuối cùng vào miệng, rồi quay người nhảy từng bước dọc theo mái nhà mà rời đi. Tống Duy Bồ đóng cửa sổ lại, nghĩ thầm, đúng là dùng xong là chạy.
Bên ngoài không còn tiếng động, anh quay lại giường nằm lần nữa. Nhắm mắt chưa đến ba giây, điện thoại dưới gối bỗng vang lên báo có cuộc gọi thoại đến.
Giữa đêm thế này…
Tống Duy Bồ lấy điện thoại từ dưới gối ra, phát hiện cuộc gọi thoại là từ Mộc Tử Quân thì vô cùng bất ngờ. Nghĩ đến cảnh ông chủ nhà lén lút ngoài cửa sổ khi đưa cô về nhà, lòng anh bỗng trĩu nặng, gần như lập tức bật đèn trên đầu giường, ngồi dậy nhận cuộc gọi.
Nhưng sau vài tiếng “Sao vậy?”, phía bên kia chỉ có tiếng hít thở mềm mại.
Tống Duy Bồ cũng chậm rãi nhận ra.
Có thể cô đã mở khung chat với anh rồi ngủ quên, cũng không khóa màn hình, rồi vô tình chạm vào nút gọi thoại khi đang ngủ. Anh không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn ảnh đại diện của Mộc Tử Quân trên màn hình. Có vẻ như bức ảnh do người nhà chụp, cô ngồi ở ghế sau xe, ôm một chú chó nhỏ trong lòng, đầu hơi nghiêng về bên trái.
Anh đột nhiên hạ giọng, nói vào điện thoại: “Mộc Tử Quân.”
Bên kia im lặng một lúc, rõ ràng là âm thanh khi ngủ say “A?”
Đầu của Tống Duy Bồ cũng hơi nghiêng sang trái một chút, đối diện với hình đại diện đang nghiêng đầu.
“Em muốn nói gì với tôi?”
Người khi nói mơ rất khó nghe rõ, nhất là qua micro điện thoại. Tống Duy Bồ nghe thấy một đoạn lời nói không rõ ràng, nhưng vài từ cuối cùng đã rõ ràng hơn.
“Không được bỏ mặc tôi…”
Anh nhìn vào màn hình, khẽ mỉm cười, thần sắc từ từ ôn hòa.
“Nhất định sẽ lo cho em.” Anh nói: “Sao có thể bỏ mặc em được.”
Lại là một câu nói không rõ ràng, phía bên kia hình như đang xoay người, sau đó cuộc gọi bị cắt đứt. Tống Duy Bồ nhìn màn hình một lúc nữa, khoá điện thoại và để lại dưới gối, nằm trở lại giường tiếp tục giấc ngủ bị gián đoạn.
Vẫn tốt.
So với possum, vẫn có lương tâm hơn.
Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?
Chương 20: “Sao có thể bỏ mặc em được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương